Một đám người chui vào phòng luyện công. Trên mặt Ma Thanh Thanh đầy vẻ kinh ngạc. Giờ phút này Vô Ngân vẫn ngồi trên mặt đất, nhìn Tiêu Lãng như nhìn quái thai.
Bạo Phong Thương Pháp của hắn có chút thành tựu nhỏ. Hắn vận dụng thần binh Đại Thần đâm một kích mạnh nhất, cũng khiến cấm chế này thoáng rung động. Nhưng Tiêu Lãng thiếu chút nữa đã đánh nổ cấm chế này, toàn bộ phi vân bàn đều chấn động. Lực công kích không ngờ lại khủng bố như vậy.
Tiêu Lãng cũng không nghĩ tới dung hợp Thiên Cơ Bạo và Bàn Nhược Chưởng lại có uy lực lớn như vậy? Hơn nữa trước kia hắn chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút, cũng không cho là có thể dung hợp được. Nhưng không nghĩ tới lần đầu tiên liền dung hợp thành công.
Ra hiệu cho mọi người lui đi, nhưng Ma Thanh Thanh và Tiêu Ma Thần Vô Ngân ở lại. Ma Thanh Thanh là người đầu tiên mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, ngươi tu luyện thần kỹ gì vậy? Ngươi còn không phải là Đại Thần, lực công kích lại có thể tương đương với Đại Thần đỉnh phong? Trừ phi ngươi sử dụng thần kỹ nhị đẳng, bằng không uy lực tuyệt đối sẽ không lớn như vậy!
Tiêu Lãng cũng không hiểu, xấu hổ tùy tiện giải thích một câu:
- Vừa nãy ta chỉ dung hợp Bàn Nhược Chưởng và một loại thần kỹ ngũ đẳng Thiên Cơ Bạo. Ta cũng không nghĩ tới uy lực lại cường đại như vậy...
- Cái gì?
Ma Thanh Thanh hoa dung thất sắc, kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi lại dám dung hợp thần kỹ? Ngươi không muốn sống nữa sao? Trong thần kỹ có các thuộc tính hoàn toàn khác nhau. Một khi không tốt chính ngươi sẽ bị nổ chết. Trong Thần Vực trừ phi là cường giả Thần Tổ trở lên, ai dám tự ý dung hợp chứ?
Vô Ngân và Tiêu Ma Thần nhìn nhau. Tiêu Lãng cũng nuốt nước bọt. Hắn không nghĩ tới mình tùy tiện tìm tòi mấy tháng, lại dung hợp hai thần kỹ? Trong lòng ngược lại âm thầm đề phòng. Không sao, sau này không nên dung hợp loạn, tránh khiến mình nổ chết...
Chỉ có điều nếu đã dung hợp thành công một lần, Tiêu Lãng cũng không muốn từ bỏ.
Tiêu Lãng bảo mọi người ra ngoài, hắn tiếp tục tìm tòi. Hắn muốn nắm giữ được thần kỹ dung hợp này, như vậy khi đi tới Thần Vực lực tự bảo vệ sẽ cường đại hơn mấy phần.
Thời gian sau đó, Tiêu Lãng một lòng ở trong phòng luyện công. Chờ sau khi hoàn toàn nắm chắc được Thiên Cơ Bạo, lúc này hắn mới bắt đầu vận chuyển một phần nhỏ năng lượng ngưng tụ ra Bàn Nhược Chưởng, bắt đầu dung hợp.
Không thể không nói vận may của Tiêu Lãng thật sự quá tốt!
Những dung hợp phía sau xuất hiện mấy lần dị biến, xảy ra mấy lần nổ tung. Cũng may Tiêu Lãng vận chuyển năng lượng không nhiều, lực phòng ngự bản thân cũng đủ cường đại, lúc này mới không bị nổ chết. Chỉ có điều có mấy lần thành công làm mẫu, Tiêu Lãng dung hợp cũng thuận buồm xuôi gió hơn, dung hợp thành công nhiều lần hơn. Chắc hẳn chỉ cần tốn thời gian củng cố, có thể hoàn toàn nắm giữ loại thần kỹ dung hợp này.
- Tiêu Lãng, chúng ta đến tinh vực Hắc Nhật, xuất quan một chút, chúng ta chuẩn bị xuống tiếp nhiên liệu một hồi!
Ma Thanh Thanh truyền âm tới khiến Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại. Hắn ngừng tìm hiểu, có chút nghi hoặc đi ra ngoài. Sau khi nhìn lướt qua thấy tất cả mọi người đều xuất quan, cuối cùng đưa ánh mắt tới trên mặt Ma Thanh Thanh, hắn khó hiểu hỏi:
- Tiếp nhiên liệu? Chúng ta cần tiếp nhiên liệu gì?
Ma Thanh Thanh trừng mắt với Tiêu Lãng một cái. Nhìn thấy dáng vẻ kiều mị kia, trái tim mọi người run lên. Ma Thanh Thanh là con cháu hoàng tộc Thiên Ma tộc, từ nhỏ lớn lên tại Thần Vực, bản thân mang theo một loại khí tức cao quý ung dung, hơn nữa dung mạo cũng coi như đứng đầu, lại thêm thân phận hoàng tộc Thiên Ma tộc đặc thù, xem như là một mỹ nữ rất quyến rũ.
Chỉ có điều tất cả mọi người đều hiểu rõ quan hệ giữa Tiêu Lãng và nàng, không dám loạn tưởng. Đương nhiên trong lòng Tiêu Lãng cũng hoàn toàn không có suy nghĩ gì. Chỉ bởi vì Ma Thanh Thanh quá giống Âu Dương Lãnh Yên, nhìn thấy Ma Thanh Thanh, trái tim Tiêu Lãng nhói đau. Nếu như hắn động tình với Ma Thanh Thanh, cũng là không công bằng với nàng, bởi vì nàng chỉ có thể là một người thay thế.
Ma Thanh Thanh cũng không có tình ý đối với Tiêu Lãng. Chỉ có điều quan hệ của hai người có chút vi diệu. Nhìn thấy mọi người ngẩn ra, nàng có chút đắc ý nho nhỏ, cười nói:
- Ngươi cho rằng năng lượng phi vân bàn dùng mãi không hết sao? Phi vân bàn cần một loại gọi là thanh diệu thạch để bổ sung năng lượng. Trước kia thanh diệu thạch của phi vân bàn này còn có một ít. Chỉ có điều không đủ để đi tới Thần Vực! Chúng ta cần tiến vào trong tinh vực Hắc Nhật đi mua một chút thanh diệu thạc.
Tiêu Lãng có chút lo lắng nói:
- Chúng ta tùy tiện đi vào tinh vực, sẽ không bị bọn họ công kích sao?
- Đương nhiên sẽ không!
Ma Thanh Thanh giải thích:
- Tinh vực Hắc Nhật này là tinh vực độc lập, vẫn tính là có tiếng trong không gian hỗn độn này. Vực chủ là một Thần Tổ. Ở Hủy Diệt Chi Địa, gia tộc của bọn họ cũng coi như cường đại. Tộc trưởng là Thiên Tôn. Trong này người bình thường tất nhiên không dám tùy ý động thủ. Bản thân tinh vực Hắc Nhật đã là một tinh vực trung chuyển, là nơi vỡ giả lui tới tiếp nhiên liệu, nghỉ ngơi! Rất nhiều đội buôn đều lấy đây làm điểm lưu trú. Năm đó ta và phụ hoàng đã ở lại đây mấy ngày.
- Được, đi xuống đi!
Tiêu Lãng gật đầu, cũng không nghĩ nhiều. Hắn lựa chọn hoàn toàn tin tưởng Ma Thanh Thanh.
Nhưng Ma Thanh Thanh lại không động, trái lại có chút lúng túng nói:
- Tiêu Lãng, trên người ngươi có tử thánh thạch không? Hoặc là có bảo vật không cần tới hay không? Trên người ta không có tử thánh thạch, không có cách nào đổi được thanh diệu thạch. Đương nhiên... Nếu như ngươi thực sự không có cách nào, ta lđi cầm một vài bảo vật.
- Tử thánh thạch?
Tiêu Lãng kinh ngạc, hắn làm sao có được tử thánh thạch? Tử thánh thạch lần trước Ma Thanh Thanh cho đã bị Mị Nhi cắn nuốt. Hắn suy nghĩ một chút, vung tay lên nói:
- Không cần. Trên người ta có một ít bảo vật, tiện thể có thể đổi thành một ít tử thánh thạch đi!
Ma Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm. Bản thân nàng không nhiều bảo vật. Nếu như Tiêu Lãng thực sự không lấy ra được, nàng cũng chỉ có thể cắn răng cầm bảo vật của mình đi thay đổi.
Phi vân bàn nhanh chóng bay xuống phía dưới. Tinh cầu phía trước cũng từ từ lớn lên. Rất nhanh phi vân bàn giảm tốc độ. Phía dưới cũng có thể nhìn thấy một toà thành lớn siêu cấp.
Vèo!
Chờ tới khi phi vân bàn chỉ còn cách mặt đất mấy chục ngàn dặm, hơn mười vị võ giả bay vụt tới. Trên người mỗi võ giả đều mặc chiến giáp màu xanh lam, trong tay cầm cùng một loại chiến đao màu đen, khí thế dọa người! Tất cả lại đều là cường giả Đại Thần, trong tay cũng cầm thần binh Đại Thần.
Ma Thanh Thanh hiểu quy củ dừng phi vân bàn lại. Đội trưởng dẫn đầu hơn mười võ giả kia thét lên:
- Mỗi người tiến vào tinh vực Hắc Nhật cần giao ra một viên tử thánh thạch, hoặc là một thần khí cửu đẳng!
Tiêu Lãng không hiểu, Ma Thanh Thanh truyền tin nói:
- Thần khí cửu đẳng chính là thần binh Bán Thần! Ngươi có hay không? Ta còn có ba cái.
- A...
Tiêu Lãng âm thầm líu lưỡi. Chỉ là phí qua đường đã muốn một người một thần binh Bán Thần? Tại sao không đi cướp đi?
Mắt hắn xoay chuyển một cái, rất nhanh lấy ra bốn thần binh Bán Thần đưa cho Ma Thanh Thanh nói:
- Ta và Vô Ngân Ma Thần đi là được rồi. Những người còn lại ở trong phi vân bàn đi. Đúng rồi... Phi vân bàn có thể dừng ở phía trên chứ?
Ma Thanh Thanh gật đầu, mở vòng bảo hộ, bay ra ngoài giao bốn thần binh Bán Thần cho đội trưởng kia, sau đó nói vài câu. Đội trưởng kia gật đầu dẫn người bay xuống. Chỉ có điều ánh mắt hắn nhìn Ma Thanh Thanh mang theo một chút tà quang mịt mờ.
- Đi thôi, ta đã khống chế phi vân bàn dừng ở trên không trung. Chúng ta đi mua thanh diệu thạch, sau đó lập tức rời khỏi đây!
Ma Thanh Thanh thấy đội trưởng kia nhìn như vậy mấy lần có chút không thoải mái, căn dặn vài câu. Tiêu Lãng và Ma Thần Vô Ngân gật đầu. Vô Ngân dẫn theo Tiêu Lãng bay ra ngoài. Còn đám người Nhàn đế chỉ có thể đỏ mắt ngồi ở trong phi vân bàn, nhìn tòa thành khổng lồ phồn hoa phía dưới, không ngừng tiếc nuối.
Ở trên không nhìn thành lớn này đã thấy chấn động. Kết quả sau khi bay xuống trong thành trì, nhìn lướt qua cảnh sắc xung quanh tâm thần mấy người Tiêu Lãng không ngừng dâng trào.
Vèo!
Mấy người Tiêu Lãng đang nhìn lướt qua cảnh sắc trong thành và các chủng tộc thần kỳ qua lại không dứt, một Hắc Nhật quân trên người mặc chiến giáp màu xanh lam đột nhiên bay tới. Sau khi quay về phía Ma Thanh Thanh chắp tay hành lễ, hắn cung kính nói:
- Vị tiểu thư xinh đẹp này, thiếu gia nhà ta muốn mời tiểu thư tới cùng ăn cơm trưa. Khẩn cầu tiểu thư nể mặt mũi!
Bạo Phong Thương Pháp của hắn có chút thành tựu nhỏ. Hắn vận dụng thần binh Đại Thần đâm một kích mạnh nhất, cũng khiến cấm chế này thoáng rung động. Nhưng Tiêu Lãng thiếu chút nữa đã đánh nổ cấm chế này, toàn bộ phi vân bàn đều chấn động. Lực công kích không ngờ lại khủng bố như vậy.
Tiêu Lãng cũng không nghĩ tới dung hợp Thiên Cơ Bạo và Bàn Nhược Chưởng lại có uy lực lớn như vậy? Hơn nữa trước kia hắn chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút, cũng không cho là có thể dung hợp được. Nhưng không nghĩ tới lần đầu tiên liền dung hợp thành công.
Ra hiệu cho mọi người lui đi, nhưng Ma Thanh Thanh và Tiêu Ma Thần Vô Ngân ở lại. Ma Thanh Thanh là người đầu tiên mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, ngươi tu luyện thần kỹ gì vậy? Ngươi còn không phải là Đại Thần, lực công kích lại có thể tương đương với Đại Thần đỉnh phong? Trừ phi ngươi sử dụng thần kỹ nhị đẳng, bằng không uy lực tuyệt đối sẽ không lớn như vậy!
Tiêu Lãng cũng không hiểu, xấu hổ tùy tiện giải thích một câu:
- Vừa nãy ta chỉ dung hợp Bàn Nhược Chưởng và một loại thần kỹ ngũ đẳng Thiên Cơ Bạo. Ta cũng không nghĩ tới uy lực lại cường đại như vậy...
- Cái gì?
Ma Thanh Thanh hoa dung thất sắc, kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi lại dám dung hợp thần kỹ? Ngươi không muốn sống nữa sao? Trong thần kỹ có các thuộc tính hoàn toàn khác nhau. Một khi không tốt chính ngươi sẽ bị nổ chết. Trong Thần Vực trừ phi là cường giả Thần Tổ trở lên, ai dám tự ý dung hợp chứ?
Vô Ngân và Tiêu Ma Thần nhìn nhau. Tiêu Lãng cũng nuốt nước bọt. Hắn không nghĩ tới mình tùy tiện tìm tòi mấy tháng, lại dung hợp hai thần kỹ? Trong lòng ngược lại âm thầm đề phòng. Không sao, sau này không nên dung hợp loạn, tránh khiến mình nổ chết...
Chỉ có điều nếu đã dung hợp thành công một lần, Tiêu Lãng cũng không muốn từ bỏ.
Tiêu Lãng bảo mọi người ra ngoài, hắn tiếp tục tìm tòi. Hắn muốn nắm giữ được thần kỹ dung hợp này, như vậy khi đi tới Thần Vực lực tự bảo vệ sẽ cường đại hơn mấy phần.
Thời gian sau đó, Tiêu Lãng một lòng ở trong phòng luyện công. Chờ sau khi hoàn toàn nắm chắc được Thiên Cơ Bạo, lúc này hắn mới bắt đầu vận chuyển một phần nhỏ năng lượng ngưng tụ ra Bàn Nhược Chưởng, bắt đầu dung hợp.
Không thể không nói vận may của Tiêu Lãng thật sự quá tốt!
Những dung hợp phía sau xuất hiện mấy lần dị biến, xảy ra mấy lần nổ tung. Cũng may Tiêu Lãng vận chuyển năng lượng không nhiều, lực phòng ngự bản thân cũng đủ cường đại, lúc này mới không bị nổ chết. Chỉ có điều có mấy lần thành công làm mẫu, Tiêu Lãng dung hợp cũng thuận buồm xuôi gió hơn, dung hợp thành công nhiều lần hơn. Chắc hẳn chỉ cần tốn thời gian củng cố, có thể hoàn toàn nắm giữ loại thần kỹ dung hợp này.
- Tiêu Lãng, chúng ta đến tinh vực Hắc Nhật, xuất quan một chút, chúng ta chuẩn bị xuống tiếp nhiên liệu một hồi!
Ma Thanh Thanh truyền âm tới khiến Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại. Hắn ngừng tìm hiểu, có chút nghi hoặc đi ra ngoài. Sau khi nhìn lướt qua thấy tất cả mọi người đều xuất quan, cuối cùng đưa ánh mắt tới trên mặt Ma Thanh Thanh, hắn khó hiểu hỏi:
- Tiếp nhiên liệu? Chúng ta cần tiếp nhiên liệu gì?
Ma Thanh Thanh trừng mắt với Tiêu Lãng một cái. Nhìn thấy dáng vẻ kiều mị kia, trái tim mọi người run lên. Ma Thanh Thanh là con cháu hoàng tộc Thiên Ma tộc, từ nhỏ lớn lên tại Thần Vực, bản thân mang theo một loại khí tức cao quý ung dung, hơn nữa dung mạo cũng coi như đứng đầu, lại thêm thân phận hoàng tộc Thiên Ma tộc đặc thù, xem như là một mỹ nữ rất quyến rũ.
Chỉ có điều tất cả mọi người đều hiểu rõ quan hệ giữa Tiêu Lãng và nàng, không dám loạn tưởng. Đương nhiên trong lòng Tiêu Lãng cũng hoàn toàn không có suy nghĩ gì. Chỉ bởi vì Ma Thanh Thanh quá giống Âu Dương Lãnh Yên, nhìn thấy Ma Thanh Thanh, trái tim Tiêu Lãng nhói đau. Nếu như hắn động tình với Ma Thanh Thanh, cũng là không công bằng với nàng, bởi vì nàng chỉ có thể là một người thay thế.
Ma Thanh Thanh cũng không có tình ý đối với Tiêu Lãng. Chỉ có điều quan hệ của hai người có chút vi diệu. Nhìn thấy mọi người ngẩn ra, nàng có chút đắc ý nho nhỏ, cười nói:
- Ngươi cho rằng năng lượng phi vân bàn dùng mãi không hết sao? Phi vân bàn cần một loại gọi là thanh diệu thạch để bổ sung năng lượng. Trước kia thanh diệu thạch của phi vân bàn này còn có một ít. Chỉ có điều không đủ để đi tới Thần Vực! Chúng ta cần tiến vào trong tinh vực Hắc Nhật đi mua một chút thanh diệu thạc.
Tiêu Lãng có chút lo lắng nói:
- Chúng ta tùy tiện đi vào tinh vực, sẽ không bị bọn họ công kích sao?
- Đương nhiên sẽ không!
Ma Thanh Thanh giải thích:
- Tinh vực Hắc Nhật này là tinh vực độc lập, vẫn tính là có tiếng trong không gian hỗn độn này. Vực chủ là một Thần Tổ. Ở Hủy Diệt Chi Địa, gia tộc của bọn họ cũng coi như cường đại. Tộc trưởng là Thiên Tôn. Trong này người bình thường tất nhiên không dám tùy ý động thủ. Bản thân tinh vực Hắc Nhật đã là một tinh vực trung chuyển, là nơi vỡ giả lui tới tiếp nhiên liệu, nghỉ ngơi! Rất nhiều đội buôn đều lấy đây làm điểm lưu trú. Năm đó ta và phụ hoàng đã ở lại đây mấy ngày.
- Được, đi xuống đi!
Tiêu Lãng gật đầu, cũng không nghĩ nhiều. Hắn lựa chọn hoàn toàn tin tưởng Ma Thanh Thanh.
Nhưng Ma Thanh Thanh lại không động, trái lại có chút lúng túng nói:
- Tiêu Lãng, trên người ngươi có tử thánh thạch không? Hoặc là có bảo vật không cần tới hay không? Trên người ta không có tử thánh thạch, không có cách nào đổi được thanh diệu thạch. Đương nhiên... Nếu như ngươi thực sự không có cách nào, ta lđi cầm một vài bảo vật.
- Tử thánh thạch?
Tiêu Lãng kinh ngạc, hắn làm sao có được tử thánh thạch? Tử thánh thạch lần trước Ma Thanh Thanh cho đã bị Mị Nhi cắn nuốt. Hắn suy nghĩ một chút, vung tay lên nói:
- Không cần. Trên người ta có một ít bảo vật, tiện thể có thể đổi thành một ít tử thánh thạch đi!
Ma Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm. Bản thân nàng không nhiều bảo vật. Nếu như Tiêu Lãng thực sự không lấy ra được, nàng cũng chỉ có thể cắn răng cầm bảo vật của mình đi thay đổi.
Phi vân bàn nhanh chóng bay xuống phía dưới. Tinh cầu phía trước cũng từ từ lớn lên. Rất nhanh phi vân bàn giảm tốc độ. Phía dưới cũng có thể nhìn thấy một toà thành lớn siêu cấp.
Vèo!
Chờ tới khi phi vân bàn chỉ còn cách mặt đất mấy chục ngàn dặm, hơn mười vị võ giả bay vụt tới. Trên người mỗi võ giả đều mặc chiến giáp màu xanh lam, trong tay cầm cùng một loại chiến đao màu đen, khí thế dọa người! Tất cả lại đều là cường giả Đại Thần, trong tay cũng cầm thần binh Đại Thần.
Ma Thanh Thanh hiểu quy củ dừng phi vân bàn lại. Đội trưởng dẫn đầu hơn mười võ giả kia thét lên:
- Mỗi người tiến vào tinh vực Hắc Nhật cần giao ra một viên tử thánh thạch, hoặc là một thần khí cửu đẳng!
Tiêu Lãng không hiểu, Ma Thanh Thanh truyền tin nói:
- Thần khí cửu đẳng chính là thần binh Bán Thần! Ngươi có hay không? Ta còn có ba cái.
- A...
Tiêu Lãng âm thầm líu lưỡi. Chỉ là phí qua đường đã muốn một người một thần binh Bán Thần? Tại sao không đi cướp đi?
Mắt hắn xoay chuyển một cái, rất nhanh lấy ra bốn thần binh Bán Thần đưa cho Ma Thanh Thanh nói:
- Ta và Vô Ngân Ma Thần đi là được rồi. Những người còn lại ở trong phi vân bàn đi. Đúng rồi... Phi vân bàn có thể dừng ở phía trên chứ?
Ma Thanh Thanh gật đầu, mở vòng bảo hộ, bay ra ngoài giao bốn thần binh Bán Thần cho đội trưởng kia, sau đó nói vài câu. Đội trưởng kia gật đầu dẫn người bay xuống. Chỉ có điều ánh mắt hắn nhìn Ma Thanh Thanh mang theo một chút tà quang mịt mờ.
- Đi thôi, ta đã khống chế phi vân bàn dừng ở trên không trung. Chúng ta đi mua thanh diệu thạch, sau đó lập tức rời khỏi đây!
Ma Thanh Thanh thấy đội trưởng kia nhìn như vậy mấy lần có chút không thoải mái, căn dặn vài câu. Tiêu Lãng và Ma Thần Vô Ngân gật đầu. Vô Ngân dẫn theo Tiêu Lãng bay ra ngoài. Còn đám người Nhàn đế chỉ có thể đỏ mắt ngồi ở trong phi vân bàn, nhìn tòa thành khổng lồ phồn hoa phía dưới, không ngừng tiếc nuối.
Ở trên không nhìn thành lớn này đã thấy chấn động. Kết quả sau khi bay xuống trong thành trì, nhìn lướt qua cảnh sắc xung quanh tâm thần mấy người Tiêu Lãng không ngừng dâng trào.
Vèo!
Mấy người Tiêu Lãng đang nhìn lướt qua cảnh sắc trong thành và các chủng tộc thần kỳ qua lại không dứt, một Hắc Nhật quân trên người mặc chiến giáp màu xanh lam đột nhiên bay tới. Sau khi quay về phía Ma Thanh Thanh chắp tay hành lễ, hắn cung kính nói:
- Vị tiểu thư xinh đẹp này, thiếu gia nhà ta muốn mời tiểu thư tới cùng ăn cơm trưa. Khẩn cầu tiểu thư nể mặt mũi!