Chị Lâm, à không, mẹ Lâm chột dạ cười khan: “À, ha ha ha… Chẳng còn cách nào, ai bảo tôi đây trời sinh khó lão hóa, nhìn qua không có vẻ già chút nào? Trải nghiệm một chút cảm giác bị khách hiểu nhầm là chị gái của đứa con bất hiếu nào đó cũng không tệ!” Nói xong còn khoa trương sờ sờ da mặt mình.
Lâm Diễn trừng mắt, cao giọng gọi: “Thanh Thanh, lại đây, đừng tiếp xúc quá nhiều với kiểu phụ nữ có sở thích kỳ quái này, tránh nhiễm phải thói quen xấu.”
Mẹ Lâm nổi giận, thằng con chết tiệt này đúng là vẫn như vậy, khiến người khác không thể nào thích nổi, cái gì mà người phụ nữ kỳ quái với cả thói quen xấu? Tôi là mẹ anh đấy! Bà vội vàng đứng dậy kéo cánh tay Chu Thanh Thanh đang chuẩn bị đi về phía Lâm Diễn: “Nhóc Thanh, sao con lại nghe lời nó thế, nó bảo gì con cũng làm theo à? Phụ nữ là phải có chủ kiến và khí phách của riêng mình, nếu không thì về sau con sẽ không có địa vị gì trong cái nhà này! Sau này không có việc gì cũng thường xuyên tới đây đi theo ta, ta sẽ dạy con mấy chiêu ‘quản lý chồng’!”
Lúc này không còn ai sung sướng hơn Chu Thanh Thanh, “chị Lâm” “xinh đẹp dịu dàng thấu hiểu lòng người cùng chung chí hướng” lại chính là “mẹ chồng ác độc” mà cô đang chờ đợi!
“Quản lý chồng”? Nghe vậy, sắc mặt Lâm Diễn tối sầm, đi tới kéo phắt cánh tay còn lại của Chu Thanh Thanh, dùng hành động để cho thấy anh không hề đồng ý một chút nào với đề nghị của mẹ già nhà mình, “Về nhà với anh.”
Mẹ Lâm rất vô lại, dùng cả người ôm chặt cánh tay Chu Thanh Thanh: “Về nhà cái gì? Đây chính là nhà của hai đứa!”
Tay trái tay phải đều bị mẹ Lâm và Lâm Diễn lôi kéo, Chu Thanh Thanh còn chưa kịp sung sướng đã khóc ròng chạy vội, /(ㄒoㄒ)/~~ đây là tình huống kiểu gì vậy? Người ta đều là đàn ông bị kẹt giữa mẹ và vợ, vì sao tình huống phổ biến trên khắp Trung Quốc lúc áp dụng lên cô thì lại biến thành cô kẹt giữa mẹ chồng (tương lai) và ông xã (tương lai) thế này? o(╯□╰)o
Chu Thanh Thanh đang cân nhắc xem bên nào không thể đắc tội hơn, Lâm Diễn đã âm trầm cười lạnh: “Em xác định không đi theo anh? Đừng quên là ai mỗi ngày nấu cơm cho em ăn…”
Chu Thanh Thanh lập tức vô cùng hiên ngang lẫm liệt nói với mẹ Lâm: “Chị Lâm… Ặc, không phải, là bác Lâm, chúng ta, vẫn còn nhiều thời gian ạ!” Sau đó dùng đôi mắt nhỏ sáng long lanh để truyền đạt những lời cô không dám nói ra miệng: bản thân không đủ mạnh mà lại khiêu chiến với thế lực hung ác là vô cùng không sáng suốt, vì vậy cháu phải áp dụng chiến lược quanh co vòng vèo, quanh co vòng vèo ~!
Lâm Diễn mặc kệ hai người “mắt đi mày lại”, dù sao thì mẹ mình với con dâu tương lai đã được như thế này, trái ngược hẳn với dự đoán của anh “Mẹ không thích Thanh Thanh, nhân lúc anh không biết đã gây khó dễ cho cô, thậm chí có khả năng sẽ uy hiếp Thanh Thanh phải rời xa anh”, cho nên anh ngoài mặt thì ủ rũ, nhưng trong lòng đang vô cùng hưng phấn khi hai người có thể hòa hợp như vậy.
Ánh mắt Lâm Diễn lơ đãng quét tới mặt bàn vẫn còn bày đầy sách báo, chú ý thấy trong đó có một quyển ở góc bàn còn chưa kịp khép lại, mà trên đó là bức ảnh của một “bé gái” bảy tám tuổi, ngũ quan trông rất giống anh, mặc một chiếc váy công chúa có viền ren xinh xắn, vẻ mặt đang rất không tình nguyện trừng mắt…
Sắc mặt Lâm Diễn lập tức đen như đít nồi, “Người, phụ, nữ, đáng, chết! Sao mẹ vẫn còn giữ tấm hình này!!! Không phải mẹ nói kể cả phim ảnh đều đã tiêu hủy hết rồi sao?”
Mẹ Lâm nhìn theo ánh mắt Lâm Diễn thấy bức hình kia, sau khi nhìn rõ vội vàng buông cánh tay Chu Thanh Thanh, lùi lại mấy bước như bị điện giật, cũng kinh ngạc kêu to: “Sao quyển này chưa gập lại nhỉ?” Sau đó trừng Chu Thanh Thanh từ xa như oán trách, bởi vì quyển đó để khá gần vị trí Chu Thanh Thanh ngồi…
Chu Thanh Thanh rất vô tội: “Chị Lâm… Khụ khụ, bác Lâm không phải đã nói đây là ảnh chụp hồi bé của bác sao? Em thấy chẳng có vấn đề gì nên không nghĩ phải khép lại…”
“Làm sao có thể? Hồi bé ta làm gì có chiếc váy xinh xắn như vậy? Ha ha ha… Thực ra đó là Lâm Diễn hồi bé, ta bắt nó mặc đồ con gái rồi chụp ảnh…” Mẹ Lâm vừa nói chân vừa bước về phía cửa phòng.
Nếu không phải Chu Thanh Thanh kịp thời ôm chặt cánh tay anh, nếu không phải nghĩ tới kia là người mẹ đã sinh ra mình, nếu không phải dè chừng ông bố sẽ tức lộn ruột tìm anh tính sổ nếu làm đau bà xã của ông, Lâm Diễn thật sự muốn đánh cho người phụ nữ kia một trận không thể sống nổi.
Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của con trai nhà mình, mẹ Lâm rất vô trách nhiệm chạy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, hơn nữa còn rất vô đạo đức khóa trái từ bên ngoài! Để con dâu tương lai dập tắt lửa đi đã rồi mới cho bọn chúng ra ngoài! ~ヽ(ˋ▽ˊ)ノ – Gian phòng này là thư phòng cá nhân của bà, để đề phòng người khác nhìn trộm kho tàng bí mật, cho nên bên ngoài cũng trang bị một ổ khóa. Bà đã phải một khóc hai làm loạn ba kiên trì thực hiện tuyệt chiêu trên giường, ba Lâm mới không thể lay chuyển được, đành phải mắt nhắm mắt mở, khụ, ngầm đồng ý.
*
Chu Thanh Thanh nhìn bức ảnh trên mặt bàn, lại quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Lâm mỹ nam, khỏi cần nói, đúng là giống thật! ~ Nhưng mà rõ ràng là ngũ quan giống nhau, sao hồi bé anh mặc đồ con gái lại “xinh đẹp” như vậy, rồi lớn lên cũng chính anh mặc đồ nam lại phong độ tuấn tú, tuyệt không hề có nét nữ tính?
Không biết với diện mạo hiện giờ của Lâm mỹ nam mà mặc đồ con gái sẽ có hiệu quả thế nào?
Váy dài hiện đại lộng lẫy đẹp hơn, hay trang phục cổ điển thướt tha đẹp hơn?... Chu Thanh Thanh lắc lắc đầu, không được, chỉ nghĩ thôi mà nước miếng đã muốn chảy ròng ròng ~~!
Ánh mắt giết người của Lâm Diễn như muốn xuyên thủng cánh cửa bên ngoài biết rõ là đang có người nghe trộm kia, nhưng sau khi khôi phục lý trí, anh nhanh chóng tiến hành phân tích, Lâm Diễn đưa mắt chuyển sang đồ đệ kiêm heo cưng kiêm bà xã tương lai nhà mình – đây là thời cơ tốt để xóa đi hai chữ dư thừa phía sau trong thân phận “bà xã tương lai” của cô ~!
Nâng cánh tay còn lại, vô cùng dịu dàng vuốt ve tóc cô, xúc cảm vẫn mềm mại, mượt mà như trước, sau đó anh thuận thế ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, rất kiên nhẫn dẫn dắt: “Đang nghĩ gì vậy, nhập tâm như thế?”
Thực ra nhìn bộ dạng ngơ ngẩn đảo mắt giữa anh và tấm hình của cô là anh đã đoán ra cô đang nghĩ cái gì, nhưng, bây giờ làm quá lên sẽ chỉ khiến cô cảm thấy anh “thẹn quá hóa giận”, anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm…
Chu Thanh Thanh ngơ ngác thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng: “Nghĩ đến dáng vẻ của anh bây giờ mà mặc đồ con gái.”
Khóe miệng Lâm Diễn giật giật, nhóc con này, quả nhiên đã bị bà mẹ đáng chết kia làm hư rồi… = = Nhưng mà hình như cô vốn đã không bình thường.
Màn cầu hôn lãng mạn đã chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Diễn lập tức xoắn xuýt, địa ngục đang bày ra trước mắt, nhảy hay không nhảy, đó là một vấn đề!
Chu Thanh Thanh hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường, tiếp tục biểu đạt sự kích động trong lòng: “Thực ra, ảnh chụp hồi bé của sư phụ và Tô tiểu thụ thật sự rất hợp nhau! ~ Đẹp đôi quá ~ đáng tiếc… Tô tiểu thụ thật thiếu kiên định, sao lại chỉ vì anh kết đôi với Lam Lan mà đi tìm người đàn ông khác chứ? Nếu cậu ta một mực bám lấy anh, thì bây giờ đã ‘đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh rồi’ [1]…”
[1] thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: chỉ những người có lòng kiên trì đợi một ngày mây tan sẽ thấy vầng trăng sáng.
Lâm Diễn mãi mới hiểu Tô tiểu thụ là chỉ Tô Kế, cái gì? Ảnh Tô Kế mặc váy con gái chụp với anh cô cũng nhìn thấy? Mẹ, mẹ nhất định phải chết, Lâm Diễn nghiến răng căm hận.
Sau đó tự động giải nghĩa lời nói của Chu Thanh Thanh: Nếu anh coi trọng Tô Kế nhà anh thì cậu ta sẽ không cướp mất Hàn Duệ thân yêu của em… Vẻ mặt Lâm Diễn nháy mắt từ giày vò chuyển thành cương quyết: “… Em đừng hòng! Em với anh mới là một nhà!” Sau đó cúi đầu mạnh mẽ hôn lên cái miệng ồn ào của cô gái nào đó!
Chu Thanh Thanh nhanh chóng bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, thân thể mềm nhũn túm chặt vạt áo trước ngực Lâm Diễn, sợ đứng không vững ngã xuống thì mất thể diện lắm.
Nhưng mà… Tại sao cái khuy áo sơ mi hàng hiệu có giá còn hơn cả một tháng lương của cô lại có chất lượng kém thế này?
Cô lại kéo đứt cả khuy áo Lâm Diễn rồi, đến lúc ra ngoài mẹ Lâm với người hầu của Lâm gia sẽ đều biết cô đã làm “chuyện tốt” gì! Mất, mất mặt quá! >_
Gương mặt anh tuấn của Lâm Diễn hơi nhếch lên nụ cười chế giễu, giải nghĩa động tác của cô gái nào đó thành: “Hóa ra em khao khát anh đến thế cơ à?”
Chu Thanh Thanh cúi gằm khuôn mặt đỏ bừng, ồn ào giải thích: “Rõ ràng là do áo của anh chất lượng kém…”
“Ha ha, vậy lần sau anh đổi thành áo có thể chịu sức giày vò, để không quấy rầy nhã hứng của bảo bối em…”
Chu Thanh Thanh: “… Sư phụ anh hư hỏng!” Lúc nào cũng xuyên tạc ý của cô. >_
Lâm Diễn như bị câu nói kinh điển trong các bộ phim H làm cho chấn động, rất nhanh vô cùng bình tĩnh nói một câu còn kinh điển hơn: “Anh còn có thể hư hỏng hơn một chút nữa…”
Đồng thời bắt đầu cởi quần áo trên người cô gái nào đó.
Chu Thanh Thanh giật mình: “Không được, đây là thư phòng của mẹ anh… Ưm, em đã bảo không muốn rồi, anh, ở chỗ nào anh cũng có thể động dục cầm thú được! @#$%&*^…”
Khụ khụ, heo cưng nào đó đã nổi giận, không biết lựa lời mà nói!
Lâm Diễn vừa cởi khuy áo, vừa nghiêm túc giáo dục heo cưng nhà mình: “Mắng chửi người khác là không đúng.”
Chỉ chốc lát, Chu Thanh Thanh không còn rảnh rỗi để mà mắng chửi người khác nữa, cô còn đang bận chuyện khác: “Ưm… Hưm… A… Hơ…”
Lửa giận dần dần biến thành dục hỏa, Lâm mỹ nam mơ mơ màng màng nghĩ: Tỏ tình với cầu hôn lãng mạn cái gì, coi như hết, anh không tin em đã trở thành mẹ của con anh mà còn có thể không gả cho anh!
Sinh một đứa ném cho mẹ chơi, bà mới không tranh giành con dâu với anh nữa… Ừm, sự nghiệp tạo người rất quan trọng! ヽ(ˋ▽ˊ)ノ
*
Màn ảnh cuộc gặp mặt lần sau của mẹ chồng con dâu tương lai sẽ là, mẹ Lâm cầm chổi lông gà đuổi giết thằng con bất hiếu nhà mình, nhưng lại sợ làm bị thương con dâu tương lai mà con trai mình tuyên bố là có khả năng đang mang thai cục cưng, đành không thể không ngượng ngùng thu tay lại.
Trên đường về nhà, Chu Thanh Thanh ngồi trên ghế lái phụ trong chiếc Lamborghini màu bạc của Lâm mỹ nam, xấu hổ đỏ mặt, lúng túng nói: “Anh, sao anh có thể, làm, làm cái chuyện đó trong thư phòng của bác gái chứ… Hơn nữa còn hủy hết tài sản riêng tư, ảnh chụp, manga, tiểu thuyết, đĩa phim của bác…”
Hiểu vì sao mẹ Lâm sẽ cầm chổi lông gà đuổi giết con trai nhà mình rồi chứ.
Trong đó có rất nhiều báu vật số lượng hạn chế mà cô chỉ nghe qua chứ chưa từng được nhìn thấy! Cho dù anh không đồng ý để mẹ xem những thứ đó thì để lại cho cô chứ… À, tặng cho người khác hay bán lấy tiền cũng được! Hu hu ~~~(>_
Ánh mắt lạnh lẽo hình lưỡi dao của Lâm Diễn bay tới, “Những cái đó bị hủy, em cảm thấy rất đáng tiếc sao?”
Chu Thanh Thanh gật gật đầu. Đâu chỉ là đáng tiếc, thực sự là rất đau lòng. Ba Lâm trên lý thuyết còn cổ hủ hơn con trai của mình nhiều, vậy mà còn có thể “ngầm đồng ý” cho bà xã thân yêu của ông có một thư phòng nhỏ, chỉ cần mẹ Lâm cam đoan sẽ không vì sở thích này mà không quan tâm tới ông. Nhìn lại, sư phụ nhà cô quả thực là bạo chúa độc tài không có đạo lý! ~
Lâm Diễn hắng giọng một cái không rõ ý tứ: “E hèm?”
Chu Thanh Thanh lập tức kiên định lắc đầu.
Sau đó, cả hai người đều trầm mặc. Loại trầm mặc này, không giống với loại trầm mặc bình thường giữa hai người không nói lời nào cũng không cảm thấy ngại ngùng.
Trong xe, cả hai người đều có tâm sự riêng.
Cho đến khi tới nhà, Lâm Diễn dừng xe lại. Chu Thanh Thanh đưa tay mở cửa xe, Lâm Diễn lại đè tay cô xuống.
Chu Thanh Thanh dùng ánh mắt biểu đạt nghi vấn của mình, nhưng không mở miệng, đối với sự ngang ngược độc đoán của Lâm Diễn, trong lòng cô vẫn hơi tức giận, chỉ là do gần đây đã quen với tính cách của ai đó, khiến cô giận mà không dám nói gì.
Lâm Diễn thở dài: “Thực ra anh cũng không phản đối sở thích đặc biệt của em đến mức đó, nhưng mà, anh không thể dễ dàng tha thứ chuyện em coi anh là một trong số các đối tượng YY của em. Như vậy khiến anh không có cảm giác an toàn. Cảm giác đối với em, anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nếu có người tranh giành anh với em, chỉ cần người kia rất đẹp trai hay là mỹ nam, hợp với sở thích và thẩm mỹ của em là dường như em có thể hai tay dâng anh lên cho người đó.”
Chuyện như thế này đã xảy ra một lần trong hôn lễ bất thành của cô, anh không thể không lo lắng.
Chu Thanh Thanh nghe xong, hai mắt đã đỏ hoe, hóa ra cô đã vô tình khiến sư phụ bất an như thế. “Sư phụ, sẽ không đâu, anh không thích, em hứa về sau sẽ không bao giờ… YY anh nữa!”
“Nhưng mà vừa rồi trong lòng em không vui, thậm chí rất có thể còn nghi ngờ chúng ta không hợp nhau.” Có lẽ không nghiêm trọng như vậy, đây là anh cố ý nói cho nghiêm trọng, đề phòng cô bây giờ chịu áp lực nhưng về sau lại vẫn có suy nghĩ đó.
“Em, em chưa từng thích một người nào như thế. Sự yêu thích này không giống với sự yêu thích đối với anh Hàn ngày trước. Cụ thể không giống ở chỗ nào thì em cũng không nói được.
Ngày đó em chọn buông tay, là vì em biết rõ anh ấy không yêu em, mà em, cũng không phải không thể không có anh ấy. Nhưng, em ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, không có anh em sẽ thành ra như thế nào, tóm lại chắc chắn sẽ chẳng còn tâm tư mà nói chuyện yêu hay không yêu, ngủ chắc chắn sẽ không ngon, ăn cơm cũng sẽ không ngon miệng. Anh ở trong lòng em, đã trở thành không thể thiếu.
Cho nên, nếu một ngày nào đó, anh phát hiện không thể nào tha thứ được cho những khuyết điểm của em, vậy thì anh hãy nói cho em biết, em sẽ cố gắng sửa. Không cho phép tự nhiên một ngày nói với em, anh không quan tâm em nữa, em nhất định sẽ sống chết bám dính lấy anh không buông.”
Chu Thanh Thanh nói xong, nước mắt không kìm được chảy ra. Hóa ra bất tri bất giác cô đã chìm đắm đến như thế. Cho dù vừa rồi có hơi bất mãn với cách làm của anh, nhưng cô chưa từng có quyết tâm muốn rời bỏ anh, càng chưa bao giờ hoài nghi bọn họ không hợp nhau.
Không có hợp hay không hợp, chỉ xem có thể bao dung và thông cảm bao nhiêu đối với nhau.
Sư phụ đã bao dung nhiều điểm xấu của cô, cô bao dung anh một chút thì có là gì?
Lâm Diễn nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Chu Thanh Thanh, “Nhóc con ngốc nghếch, tuy em rất xấu lại còn nhiều khuyết điểm, nhưng xét đến việc nếu anh không cần em thì có lẽ cũng chẳng có người đàn ông nào cần em, anh sẽ không không cần em.”
Thực ra trong những lời này có khá nhiều đe dọa và ám chỉ - ngoài anh ra, cũng chẳng có người đàn ông nào cần em đâu, cho nên, em nhất định phải chết dưới tay anh.
Trước nay anh không quen nói ra tâm sự của chính mình, ngoài cô ra anh cũng chẳng còn đường lui nào hết, sợ cô vì nỗi bất an biểu hiện qua lời nói và việc làm độc đoán của anh dọa cho chạy mất, cho nên anh mới quyết định thẳng thắn, thành khẩn nói ra nỗi lo trong lòng.