(Thời gian xảy ra có lẽ vào khoảng ba, bốn năm sau)
Đêm Giáng sinh.
Quả mơ: “Mai là lễ Giáng sinh rồi!”
Tiểu T: “Cho nên, chúng ta nhất định phải ra ngoài chơi!”
Quả cam: “Mèo, đi nhé ~~~!”
Mèo tôi chết dí trong phòng không muốn ra ngoài, sau nhiều lần bị oanh tạc, đành bất đắc dĩ đồng ý: “… Được rồi.”
Đúng vậy, mai là lễ Giáng sinh, cũng nên ra ngoài chơi. Chủ yếu là bởi vì hình ảnh một người cô đơn trong ký túc xá hình như hơi thê thảm u sầu. = =
Vì vậy, ngày hôm sau, tổ bốn người hèn mọn bỉ ổi dâm dê hiếm khi dậy sớm của ký túc xá XXXX đã cùng nhau xuất phát.
Lược bỏ quá trình ở giữa, đi thẳng tới sự việc quan trọng nhất mà các cô gặp được trong ngày! =v=
Khoảng bốn giờ chiều, sau khi cơm nước no nê, bốn người bước vào một trung tâm mua sắm lớn, giẫm lên thang máy lên tầng hai…
Đứng trên thang máy nhìn lên, trong trung tâm thương mại, khoảng trống từ tầng một đến tầng năm được treo những vật trang trí lấp lánh màu vàng màu bạc, từ đỉnh tầng năm rủ xuống đến tầng hai, đẹp lộng lẫy như mơ, oa!... Nhưng, tại sao ở tầng hai tầng ba lại có nhiều người đứng ở lan can nhìn xuống vậy?
Với tinh thần nhiều chuyện có náo nhiệt là nhất định phải tới gần, bốn người hùng hục chen vào giữa biển người đang vây xem, nhìn xuống.
Oa, chính giữa tầng một có một sân khấu hình chữ T, trên đó có hai đứa trẻ con thoạt nhìn khoảng hai, ba tuổi, một đứa lật đật đuổi theo quả bóng đang bay chầm chậm, sau đó giơ hai tay ôm lấy quả bóng; một đứa khác thì ngồi bệt bên rìa sân khấu, cười ngây ngô với người mẹ đứng bên cạnh…
Sau lưng treo một áp-phích cực lớn: “Hoạt động Cha con lễ Giáng sinh của XXXX (đơn vị tổ chức)”.
Mèo tôi tập trung nhìn vào, quả nhiên ngồi xung quanh sân khấu toàn là phụ huynh, ai nấy đều dẫn theo một đứa bé, đám trẻ con không bò thì đi chẳng hề trật tự nhưng lại mang đến cảm giác rất ấm áp, sống động.
Lúc này, nữ MC mặc bộ đồ màu bạc lấp lánh cầm mic đi lên sân khấu, cất tiếng nói nhẹ nhàng: “Được rồi, các con và các phụ huynh, trò chơi tiếp theo của chúng ta chính là…”
Mời năm phụ huynh lên sâu khấu, mỗi người được phát một cái mũ có biển tên (đó là Ngộ Không, Bát Giới, Siêu Nhân Điện Quang, Điêu Thuyền, Như Hoa), sau đó khi nào gọi đến tên ai, người đó sẽ phải “ngồi xổm” xuống làm động tác kinh điển của nhân vật ghi trên mũ (ông bố hơi mập mạp đội chiếc mũ “Điêu Thuyền”, với tư cách là người nam giới duy nhất nên số lần bị gọi tên đặc biệt nhiều, rất buồn cười!) – được rồi, trò chơi tên là “Ngồi xổm ngồi xổm ngồi xổm” này cũng không quan trọng lắm.
Mèo tôi nhìn không chớp mắt vào một cặp mẹ con lên sân khấu biểu diễn hay là lĩnh thưởng gì đó – những đứa trẻ trông đều rất đáng yêu, có lẽ bởi vì các mặt hàng của trung tâm mua sắm này có giá rất cao, đa số toàn là những người ở giai cấp trung lưu, thượng lưu qua lại, phần lớn các bà mẹ nhìn vẫn còn rất trẻ, cá biệt còn có người rất phong cách – là kiểu đi ngoài đường chắc chắn sẽ khiến cả nam lẫn nữ phải ngoái đầu, mà tuyệt đối sẽ không ai nghi ngờ cô ta là phụ nữ đã kết hôn hay đã làm mẹ!
Giải ưu tú, giải ấm áp, giải thời thượng, giải có năng lực biểu diễn… Đa số đều là các bà mẹ (rất ít ông bố, nhưng không phải không có) dẫn con lên sân khấu nhận thưởng.
Tổ hợp mẹ nóng bỏng và con đáng yêu… Trong lòng Mèo tôi chảy nước miếng mãnh liệt ing…
Tiểu T: “Các cậu có nhìn thấy hai mẹ con đứng ở phía bên phải sân khấu không? Bà mẹ kia vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trông trẻ đẹp thật, nhìn qua chẳng khác sinh viên chúng ta là bao…”
Quả mơ: “Đứa bé trai kia ngoan ngoãn nghe lời thế, không cần mẹ phải dắt, còn chủ động nhận quà từ tay MC nữa, khác hẳn những đứa trẻ lớn một chút, hoặc là đứng không vững hoặc là lúc nào cũng phải có mẹ kè kè…”
Vì vậy ánh mắt Mèo tôi bắt đầu nhìn chằm chằm vào cặp mẹ con đó. Trong lòng cảm thán: Mèng ơi, tại sao người ta đã làm mẹ trẻ con rồi mà còn đáng yêu như vậy… Da dẻ trắng nõn nà? Đứa bé trai tuy không nhìn rõ mặt nhưng chắc chắn cũng rất dễ thương… còn có một phong thái lạnh lùng, một đại nhân nhỏ.
Xem ra bé trai tiểu soái ca lạnh lùng lớn lên nhất định sẽ là đại soái ca!... Biết làm sao được, gien tốt thật!
Quả cam ánh mắt sắc bén: “Các cậu nhìn bên cạnh kìa, chỗ #%¥&@ ấy, là bố của thằng bé, bố nó đẹp trai thật!”
Quả mơ, Tiểu T: “Ở đâu ở đâu?... Thấy rồi! Thấy rồi! Đẹp trai quá á á á~!”
Mèo tôi phản ứng chậm nửa nhịp: “… Các cậu nói cái gì?... Hả, ở đâu?... A a a a! Thấy rồi, Lâm, Lâm mỹ nam! >_
Tiểu T: “Hả, Lâm mỹ nam gì? Mèo, không phải cậu quen ông bố siêu đẹp trai kia đấy chứ?”
Mèo tôi: “Làm sao có thể! Ha ha ha, tớ chỉ cảm thấy anh ta đẹp trai nhưng rất không chân thực, rất giống nhân vật nam chính trong truyện của tớ thôi…”
Quả mơ: “Con nhóc này, bọn nam trư trong tiểu thuyết thế nào thì cũng là hư cấu, còn bây giờ là mỹ nam siêu cấp sống sờ sờ trong hiện thực nhé! Mau mau nhìn cho nhiều vào, không thì lỗ to đấy…”
Mèo tôi vẫn không kìm được gào thét trong lòng, một một một, một đôi này… Quả thực giống như đúc Lâm mỹ nam và Chu Thanh Thanh trong truyện của tôi! Nam khôi ngô thanh nhã, nữ nhỏ nhắn đáng yêu… Không thể tưởng tượng được ngoài đời cũng có một đôi đẹp như vậy! >…..
Đối với nữ sinh đại học năm bốn còn ôm nhiều mộng tưởng với tương lai, nhưng sắp bước vào xã hội nên bắt đầu cân nhắc nhiều vấn đề thực tế, lúc nhìn thấy sự kết hợp hoàn mỹ giữa tưởng tượng và sự thật sẽ kích động đến mức nào?
Nhìn hành động tiếp theo của các cô là biết!
Chỉ một lát sau, MC xinh đẹp bắt đầu tuyên bố hoạt động mới nhất – Truy tìm kho báu! Chính là phụ huynh dắt con mình, theo sự dẫn dắt của người hướng dẫn, lên tầng trên, vào tất cả các cửa hàng tìm một con búp bê nhỏ hình con heo, XXXX sẽ tặng quà cho năm người tìm được sớm nhất.
Quả cam: “Bọn họ lên đây đấy, nhanh, chúng ta đi theo…”
Tiểu T: “Như vậy có vẻ không hay lắm? Giống như mấy đứa lén lút hoạt động ngầm ấy…”
Quả mơ: “Có gì không hay? Ngoài đời chắc chắn chúng ta không thể nào thấy được ai đẹp trai như thế, nhưng bây giờ chỉ cần đi theo sau ngắm anh ta từ xa thôi là tớ cũng mãn nguyện lắm rồi!”
Mèo tôi không nói gì cả, đành theo mấy người kia đi sang chỗ thang máy…
Lúc đi đến chỗ cách thang máy khoảng ba, bốn mét, các cô chú ý đến một đôi, mỗi người đang dắt một đứa bé từ từ đi lên! Người mẹ trẻ tuổi đáng yêu dắt chính đứa bé trai lạnh lùng lên nhận thưởng ban nãy, còn người bố đẹp trai tàn bạo thì đang bế một bé gái bụ bẫm, rất đáng yêu (đổ mồ hôi, sao những từ này lại giống những từ hình dùng về mẹ cô bé vậy… Nhưng mà, hai mẹ con cô ấy hoàn toàn mang đến cho người khác cảm giác như vậy…), khuôn mặt không khác bé trai kia nhiều lắm!
Bốn người vờ như không quan tâm nhìn sang (nhưng thực ra toàn bộ tâm tư đều đang đặt trên bốn người hai lớn hai nhỏ kia)… Hu hu hu, nhìn gần người bố lại càng đẹp trai kinh! Người mẹ càng bụ bẫm đáng yêu! Đứa bé trai cũng vừa đẹp trai khủng khiếp vừa đáng yêu! Lần đầu tiên trông thấy bé gái nên sự tập trung của bốn người lại càng lớn.
Bốn cô gái bình tĩnh, lặng lẽ đi theo, duy trì khoảng cách nửa tầng thang máy với gia đình đó, ánh mắt gần như không một khắc nào rời khỏi họ.
Quả mơ nhỏ giọng: “Sao còn có một đứa bé gái? Là con gái của họ sao?”
Tiểu T cũng nói nhỏ: “Ừ, tớ cũng vừa mới thấy, bé gái kia ban nãy ngồi chơi bên cạnh người bố, bây giờ tập hợp làm hoạt động nên mới bế cả cô bé đi.”
Quả cam hai mắt sáng như sao: “Nhìn không khác nhau lắm, là sinh đôi sao? Lại còn là long phượng thai! Hu hu, bốn con người này, có phải quá trọn vẹn không?”
Mèo tôi thấp giọng lẩm bẩm: “… Giống thật…”
Nếu không phải lúc này thời gian không cho phép (cơ hội ngắm trai đẹp mà bỏ qua sẽ không đến lần nữa), tôi thật sự muốn gửi tin nhắn hỏi phiên bản ngoài đời của Chu Thanh Thanh, bạn tốt trên mạng của tôi, xem có phải bây giờ cô ấy đang cùng ông xã mỹ nam đi dạo phố không…
Vì vậy, tổ bốn người hèn mọn bỉ ổi, do thời gian quá ngắn và vấn đề góc nhìn, một người nói không được nhìn thấy cảnh ông bố mỹ nam quay đầu lại, một người nói không chú ý nên không nhìn thấy cô con gái vừa xuất hiện, một người nói không nhìn rõ bà mẹ rốt cuộc có phải thật sự rất LOLI không, một người nói không nhìn rõ đứa bé trai có phải thật sự lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị…
Nhưng cũng ngại (từ này mà cũng gắn được vào người các cô) đi theo, đi tới tầng ba thì dừng lại.
Sau đó dạo một vòng ngắm nghía các cửa hàng trang trí rực rỡ muôn màu, chủ đề nói chuyện vẫn xoay quanh một nhà bốn người ban nãy.
Thậm chí bắt đầu tranh luận xem mỹ nam và cô gái đáng yêu kia có phải ba mẹ của hai đứa trẻ hay không, bởi vì trông bọn họ thật sự còn rất trẻ.
Quả mơ: “Bọn họ là một đôi thì chắc chắn đúng rồi, nhưng mà hai đứa bé có khả năng là cháu của họ không biết chừng…”
Tiểu T: “Nhưng mà nhìn đứa bé trai với anh đẹp trai đó giống nhau lắm!”
Quả mơ: “Vậy cũng có thể là chú, ba của thằng bé là anh em với anh đẹp trai, giống nhau cũng không có gì lạ…”
Tiểu T: “Nhưng còn đứa bé gái nhìn cũng rất giống cô gái đó! Đều rất đáng yêu…”
Quả cam: “Tớ không nhìn rõ đứa bé gái… Hay là, chúng ta đợi họ đi xuống rồi nhìn lại lần nữa?”
Mèo: “Bị họ phát hiện ra chúng ta nhìn trộm thì làm sao?”
Quả cam: “Không sao đâu, với dung mạo của bọn họ chắc chắn thường xuyên bị người khác nhìn, đã sớm quen với ánh mắt người ngoài rồi!”
Vì vậy, tổ bốn người nhiều chuyện lại lén lén lút lút chờ ở thang máy tầng ba, ánh mắt dán chặt vào đoàn người đang đi từ trên xuống, xem trong đó có “mục tiêu” của các cô hay không.
Một lúc sau, những phụ huynh khác đều đã dẫn con đi ra hết, mục tiêu của tổ bốn người hèn mọn bỉ ổi cuối cùng cũng xuất hiện ở đầu cầu thang, lúc này, đứa bé trai đang nắm tay đứa bé gái đứng trên cùng một bậc thang (thang máy cuốn), trong tay đứa bé trai cầm gần mười con búp bê hình con heo (là tất cả số búp bê trong trò Truy tìm kho báu), còn trong tay bé gái chỉ cầm một con. Đôi nam nữ đẹp như ngọc đang đứng phía sau một bậc, thân mật trò chuyện, toát lên không khí ấm áp hòa thuận, đối tượng trong câu chuyện rõ ràng là đôi tiểu bảo bối trước mặt.
“Anh chia cho em mấy con heo nhỏ được không?” Là giọng nói lanh lảnh, ngọt ngào, nũng nịu của bé gái.
Bé trai cúi đầu nhìn một đống búp bê trong tay, vẻ mặt hơi do dự.
Bé gái đứng trên thang máy đang chuyển động, hình như hơi sợ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo của bé trai, chỉ ôm một con búp bê heo trước ngực.
Mỹ nam từ tốn cất tiếng: “Con trai, thích búp bê màu hồng là không đúng. Nên thích ô tô, súng gì đó…”
Cô gái đáng yêu trừng mắt liếc anh một cái, mỹ nam lập tức không nói gì nữa. Thang máy cũng đã đến nơi, cô gái đáng yêu vội cúi người nắm tay bé gái, “Bối Bối cẩn thận, phải bước qua!”
Bé gái bám vào cô gái đáng yêu bước xuống thang máy, nhưng lại ngẩng đầu nhìn mỹ nam bên kia, miệng khẽ gọi: “Ba ba, bế!” Mặc kệ hai tay một trái một phải vẫn đang bị cô gái đáng yêu và anh trai mình nắm.
Bé trai lạnh lùng ném ra một câu: “Lớn như vậy còn bắt người khác bế, thật xấu hổ.”
Cô gái đáng yêu sờ sờ đầu bé trai rồi dắt tay bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Bảo Bảo có muốn mẹ bế con không?”
Được rồi, một tiếng trẻ con gọi “ba ba” khi nãy, và một tiếng “mẹ” này, có thể chứng minh bọn họ đúng là một nhà bốn người!
… Tổ bốn người hèn mọn bỉ ổi đứng ở rào chắn bên cạnh thang máy, vờ như đang ngắm phong cảnh, không hoàn toàn nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại của gia đình này nhưng vẫn nghe được hai câu cuối cùng, cả đám người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh.
Bé trai trề miệng, gương mặt khôi ngô hơi nhăn lại: “Đừng vì ba sờ đầu mẹ mà mẹ lại sờ đầu con…”
Người mẹ đáng yêu nổi giận, ôm phắt lấy đứa bé trai: “… Mẹ cứ muốn sờ đấy thì sao! Mẹ sinh ra con mà cũng không cho mẹ sờ một tí à?”
Vẻ mặt bé trai hơi khó chịu, ghé mặt vào vai mẹ, nhưng trên cánh môi đỏ mọng chúm chím lại cong lên nụ cười ngọt ngào…
Sau đó, bé trai đem hết số búp bê nhét vào lòng em gái đang ở trong lòng ba, còn mình chỉ giữ lại một con.
Tổ bốn người hèn mọn bỉ ổi đi theo sau, trong lòng không hẹn mà cùng cảm thán: Hu hu hu, thật đáng yêu! ~~~~>.
Vì vậy… Tổ bốn người hèn mọn bỉ ổi không hẹn mà cùng giả vờ như “cũng” muốn xuống lầu, lại đi theo sau bọn họ…
Lại sau đó? Không có sau đó. Các cô không thể cứ đi theo người ta suốt được… đến tầng một đành rẽ sang hướng khác.
Sơ lược hành trình tiếp theo, tóm lại trọng điểm thảo luận của bốn người chưa bao giờ trượt ra khỏi một nhà bốn người khiến người ta trầm trồ đó – được rồi, chủ yếu là Quả mơ, Quả cam, Tiểu T bàn tán, Mèo tôi thì vẫn đang nghe, thỉnh thoảng phụ họa một tiếng, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra, chần chừ giây lát rồi lại cất vào túi, dường như đang có chuyện gì do dự.
*
Mười giờ tối trở lại ký túc xá.
Mèo tôi vừa lên Q đúng lúc thấy cô gái nào đó đang trên mạng. Run run mở cửa sổ tin nhắn, lạch cạch gõ chữ rồi gửi đi: “Nhóc con, có phải hôm nay cô với ông xã mỹ nam, còn có hai đứa trẻ đi trung tâm thương mại XX không? Đừng nói với tôi là không phải, thật sự rất giống các người! Mặc dù tôi chưa xem ảnh ông xã mỹ nam của cô, nhưng cũng đã xem bức tranh vẽ của cô scan lên… Nhóc con chết tiệt kia, cô chỉ kể đại khái chuyện của cô với ông xã, sao không nói với tôi là cô có hai đứa con! Lại còn là long phượng thai, a a a…”
Nếu một đôi đó thực sự là Lâm mỹ nam và Chu Thanh Thanh, vậy thì Chu Thanh Thanh quá may mắn, đạo lý ở đâu hả trời! Bảo những nữ sinh tầm thường như các cô sau khi thấy Lâm mỹ nam, rồi nhìn những tên đàn ông xung quanh không phải ếch thì cũng phàm phu tục tử, sau này có còn muốn lập gia đình nữa không?
Bên kia một lúc lâu mới chậm chạp trả lời: “Thanh Thanh đang tắm.”
Mèo tôi kinh ngạc, bên đó là… Lâm mỹ nam?
Đã thế, bên kia lại gửi tiếp một câu khiến tôi càng thêm kinh hãi: “Cô là một trong bốn nữ sinh hôm nay cứ đi theo chúng tôi lên lầu lại xuống lầu?”
Một câu vô cùng đơn giản những đã chứng minh tất cả những suy đoán của Mèo tôi là đúng. Chỉ còn biết cảm thán trong lòng, cô bé lọ lem rất nhiều, nhưng hoàng tử bạch mã thì rất hiếm. Một hoàng tử duy nhất thì đã bị Chu Thanh Thanh đụng phải. Mèo tôi tự an ủi mình: Chu Thanh Thanh đó là ngốc có phúc của người ngốc, mình chưa gặp được người đẹp trai siêu cấp như Lâm mỹ nam là vì còn chưa đủ ngốc… = =!
“… Mỹ nam đại nhân anh minh! Mong ngài đừng để ý… Thật sự là sức cuốn hút của các người quá lớn, chúng tôi hoàn toàn chỉ là không kìm lòng được! >_
“Không sao.”
Phù phù, vậy là tốt rồi, Mèo tôi nghĩ, ổ F hơn 10G GV của tôi, gần 10G tiểu thuyết đam X, vẫn được bảo toàn. >_
“Bức tranh mà cô nói… Không phải Thanh Thanh tự vẽ, là Bảo Bảo vẽ, trình độ vẽ của Thanh Thanh còn chưa đến mức đó.”
Mèo tôi im lặng hồi lâu, nghẹn ra một câu: “… Bảo Bảo nhà anh rất có thiên phú vẽ tranh!” = =
Lâm mỹ nam: “Nghe Thanh Thanh nói, cô ấy nhờ cô viết ra chuyện xưa giữa tôi và cô ấy?”
Mèo tôi giật thót: “… Đúng vậy.”
Lâm mỹ nam: “Có thể gửi địa chỉ cho tôi xem một chút được chứ? Cô ấy cứ lừa tôi, không cho tôi xem, ha ha.”
“Thỉnh cầu” của mỹ nam đại nhân, còn có điệu cười – mặc dù chỉ là hai chữ “ha ha” bình thường, nhưng trong đầu Mèo tôi tự động kết hợp với hình ảnh gương mặt khôi ngô, tuấn tú, cuốn hút của Lâm mỹ nam lúc chiều… Mèo tôi chỉ là một phàm phu tục nữ, sao có thể cưỡng lại được?
Nhưng, nghĩ đến những thứ mình viết thật sự rất khó coi – nếu độc giả là Lâm mỹ nam lạnh lùng cao quý thì cần phải xem xét lại… Vì vậy run rẩy gõ chữ: “Lâm mỹ nam, anh có thể xem nhật ký trò chuyện của tôi và Thanh Thanh…”
Như vậy cho dù anh biết cũng không tính là tôi nói với anh, Thanh Thanh không muốn cho anh biết, tôi sao có thể báo cáo với anh sau lưng cô ấy.
“Tôi đồng ý tôn trọng quyền riêng tư của cô ấy, không có sự đồng ý của cô ấy sẽ không xem nhật ký trò chuyện.”
Vậy bây giờ anh thay cô ấy trả lời tin nhắn của tôi thì tính là cái gì? Nhưng mà, đoán chắc Lâm mỹ nam nhất định sẽ nói, đây không phải anh cố ý, mà chỉ là vô tình.
Trong mắt Mèo tôi lóe lên ánh sáng tà ác: “Đêm dài đằng đẵng, anh có thể nghĩ cách để cô ấy đồng ý, tin rằng đối với mỹ nam đại nhân, đây hẳn không phải việc khó… Còn có thể giúp hai người tăng thêm hứng thú.”
Sau đó, Mèo tôi đợi thật lâu nhưng bên kia không thấy trả lời lại.
*
Giữa trưa ngày hôm sau.
Chu Thanh Thanh dùng di động gửi tin nhắn tới: “Mèo, tôi hận cô!”
Cô còn chưa nói hết, cô đang nằm trên giường, toàn thân bủn rủn không dậy nổi, gửi tin nhắn này.
Lâm mỹ nam dùng Q của Chu Thanh Thanh gửi tin nhắn: “Chủ ý của cô cũng không tệ lắm. Nhưng, trình độ sáng tác của cô… thật sự không được tốt.”
Chu Thanh Thanh đã đồng ý từ nay về sau cho phép anh tự do lên Q của cô, nhưng nếu trả lời tin nhắn thì phải giải thích không phải là cô. Anh cũng đồng ý – đây chính là mồi nhử để dụ Chu Thanh Thanh mắc lừa, đương nhiên, phương pháp áp dụng cũng rất quan trọng… Khụ khụ.
Điều anh chưa nói là, về tổng thể thì anh vẫn rất hài lòng với câu chuyện này, trong đó khí thế của anh áp đảo, chiến thắng Đường Heo Nướng.
Mèo tôi yên lặng rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy may mắn khi mình chỉ là một người bình thường. Có khi phúc quá lớn không phải ai cũng có thể hưởng thụ được.