Ban ngày tại New York, ánh nắng luôn khiến người ta cảm thấy không đủ, nhưng khi trời chiều ngả về tây, từ bên bờ biển nhìn ra, từng đám mây đỏ rực lướt qua những cao ốc chọc trời khôn cùng của thành phố này liền đủ để người khác sinh, ra loại tâm tình kính sợ rất khó nói nên lời. Xe hơi đi qua cổng lớn của trang viên, Gia Minh ngồi ở phía sau nhìn cảnh tượng này. Heidy quỳ gối trên ghế phụ, đôi tay ôm lấy chỗ tựa lưng, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn.
"Anh ở lại đây bao lâu?"
"Ồ... Phải xem tình hình thế nào đã."
"Tình hình gì?"
"Bí mật... Ồ. Marilyn..."
"Cái gì?"
Heidy còn chưa kịp biểu đạt sự tức giận, hầu như trong nháy mắt khi Gia Minh gọi tên mình, Marilyn quay đầu lại như phản xạ có điều kiện, sau đó rầm một tiếng, đầu xe đụng phải đài phun nước trên quảng trường trước trang viên. Bởi vì chạy khá chậm nên cú đụng xe này cũng chỉ khiến mẹ con Marilyn bị hù doạ một lần, cũng không xảy ra vấn đề gì cả.
"Ồ, tôi chỉ cảm thấy... Vừa rồi cô lái xe có vẻ không tập trung, ừ, hơi sai lệch..."
Gia Minh giang tay, Marilyn ở đằng trước trừng mắt nhìn, im lặng vài giây rồi đỏ bừng mặt, nở nụ cười. Thấy có người đi tới, nàng liền đẩy cửa xe bước ra ngoài. Gia Minh và Heidy cũng xuống xe theo. Người phụ nữ mặc áo khoác màu trà cúi người nhìn chỗ bị xe đụng hỏng, sau đó bất đắc dĩ đứng bên đầu xe vuốt tóc, cười nhún vai, giày cao gót nhẹ nhàng gõ mấy cái trên mặt đất, đây là thói quen khi nàng do dự hoặc không biết phải làm thế nào, nhưng lúc này lại tràn đầy vẻ gọi cảm và cuốn hút.
"À... Tommy, đem chiếc xe này đi sửa giùm tôi được không?"
Đưa chìa khoá cho một người đàn ông da đen cường tráng vừa đi tới, nàng cười nói.
"Tôi có khách."
"OK."
Người da đen kia ra đấu tay ok một cách thân mật nhưng ánh mắt lại không nhịn được nhìn Gia Minh thêm vài lần. Khu trang viên này cực kỳ rộng lớn, ngay phía trước là biệt thự chủ thể chiếm diện tích lớn nhất, xung quanh có rất nhiều biệt thự hoặc nhà nhỏ với những kiểu đáng khác nhau, nhìn như một thôn nhỏ hoặc căn cứ quân sự vậy. Vào ban đêm, xa xa gần gần có thể thấy không ít người đi lại, rất nhiều người trong số đó vừa nhìn là biết đang tuần tra, nhưng người này phần lớn đều là thành viên nội bộ của gia tộc Mafia Saliere.
"Đi thôi, dẫn cậu đến chỗ tôi và Heidy, ừ, chính là ngôi nhà nhỏ ở bên kia."
Nhìn theo hướng Marilyn chỉ, đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng ở ngay vị trí trung tâm, hơi nhỏ so với những kiến trúc xung quanh nhưng nếu chỉ có hai người ở thì thực sự là rất rộng. Heidy đã sớm vẫy tay chạy về phía trước, trong lúc này, nam nữ ở quanh đó đều nhìn qua bằng ánh mắt hứng thú, xem ra họ đều khá tò mò khi mẹ con Marilyn lại có một vị "bằng hữu" như vậy.
Từ sau khi Đường Kính Nghiêu chết, Marilyn vốn sống rất khép kín đã tham gia vào chuyện kinh doanh của gia tộc, bắt đầu giao thiệp với nhiều người hơn. Hơn mười năm trước nàng là hoa khôi được rất nhiều người theo đuổi và lấy lòng trong trường đại học, trên thương trường lại hành xử khéo léo, bản lĩnh xử lý mọi việc thuận lợi đã có trụ cột, chỉ là về phương diện giao thiệp cá nhân lại có rất ít bằng hữu chân chính, cho dù đối với Joseph được gia tộc Saliere vô cùng coi trọng cũng luôn duy trì một khoảng cách rõ ràng. Gia Minh đã nghe Heidy nói về chuyện này, nào là nói cho người ta á khẩu lúc đàm phán, chú Joseph bị mẹ từ chối như thế nào, những chuyện như thế cũng không phải cá biệt.
Đi tới trước cửa ngôi nhà nhỏ, lúc vào cửa. Gia Minh nhìn thoáng qua về phía sau, chỉ thấy trước cửa biệt thự chính cách đó không xa có một ông già vóc người hơi mập mạp, mặc đồ tây đang tiễn một người khách ra ngoài, ánh mắt nhìn sang bên này. Marilyn quay đầu lại nói:
"Vào đi."
Sau đó cũng nhìn thấy người nọ, liền gật đầu từ xa.
"Cha cô?"
"Ừ, cha tôi."
Victor Saliere, hiện đang làm giáo phụ của gia tộc Mafia này, chẳng qua thân phận này cũng không khiến Gia Minh phải có thêm bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào, gật đầu, hắn theo Marilyn đi vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
Bữa tối được gọi tới từ một nhà hàng Trung Quốc ở bên ngoài.
Vốn là Marilyn định tự mình nấu, biểu diễn kỹ thuật nấu ăn của mình cho Gia Minh thấy một lần, nhưng thứ nhất là đã muộn, thứ hai là trong nhà căn bản không còn bao nhiêu thực phẩm tồn trữ, cuối cùng sau khi quyết định "ngày mai sẽ đi mua thật nhiều". Marilyn vẫ phải gọi điện gọi đồ ăn ở bên ngoài. Bữa cơm của ba người cũng rất vui vẻ, hệ thống sưởi và ánh đèn ấm áp, ba người ngồi quanh chiếc bàn ăn đơn giản, cũng không biết tình cảnh này nên gọi là "mẹ hiền và các con" hay là "thục nữ và người chồng nhỏ bé cùng con của bọn họ" sẽ thích hợp hơn.
Sau khi ăn cơm xong thì thay phiên nhau tắm rửa, Gia Minh và Heidy cuộn chăn lông ngồi quay sang TV chơi game, một lát sau Marilyn cũng mặc váy ngủ màu trắng đi ra, ngồi cuộn đôi chân trắng nõn ra đằng sau trên ghế salon vừa sấy tóc vừa nhìn hai người chơi game. Chừng chín giờ có tiếng chuông cửa vang lên, Marilyn đi ra mở cửa. Giữa tiếng trò chơi và tiếng kêu to hưng phấn của Heidy còn có thể loáng thoáng nghe thấy thanh âm phía ngoài cửa. Marilyn chỉ hé mở cửa ra, dường như không có ý muốn mời người nọ vào, nhưng vẫn có thể thấy người đang đứng ngoài cửa là Joseph đã từng chạm mặt với Gia Minh.
"Tôi có thể vào không..."
"Xin lỗi, đã muộn..."
"Nghe nói cô có khách đến chơi..."
"Một người bạn Trung Quốc, anh đã gặp..."
"Lần đó hắn chưa nói tiếng nào đã đưa cô đi, như vậy rất nguy hiểm..."
"Đó là tự do của tôi."
"... Tôi chỉ quan tâm đến cô."
"Cảm ơn..."
"Tôi muốn biết mục đích tới đây của hắn... Mặc dù chỉ là đứa trẻ nhưng hắn... Nguy hiểm..."
"Tôi không nghĩ vậy... Đó là tự do của hắn, không liên quan gì đến anh..."
"Phải đảm bảo sự an toàn của gia tộc..."
"Hắn làm bất kỳ chuyện gì... Tôi chịu trách nhiệm."
"Hiện giờ gia tộc Gambino..."
"... Tôi biết rồi."
Thanh âm của hai người loáng thoáng truyền đến, sau đó giọng nói vẫn đè nén trở nên ầm ĩ lên. Lần trước ở Giang Hải, hành động trực tiếp mang Marilyn và Heidy đi để lại ấn tượng rất xấu cho Joseph, chỉ là thái độ của Marilyn rất kiên quyết nên hắn cũng không thể nói thêm gì được. Hai người đứng ở cửa nói chuyện chừng năm sáu phút, sau đó Marilyn đóng cửa lại, thân thể bị gió bên ngoài thổi vào đến lạnh run cuộn tròn trên ghế salon, ôm một chiếc gối ôm vào trong ngực.
"Lạnh quá..."
"Sao không cho hắn vào, nhất định phải đứng ở cửa nói chuyện ư?"
"Từ trước đến giờ mẹ đều không cho chú ấy vào, bởi vì chú ấy muốn theo đuổi mẹ nha." Cầm tay chơi game, Heidy cười đáp lời.
"Lần trước khi trở về từ Trung Quốc, mẹ và chú ấy cãi nhau một trận, sau đó mẹ không cho chú ấy vào nhà nữa, ông ngoại nói bởi vì mẹ rất nhát gan, sợ nếu để chú Joseph vào nhà thì sẽ yêu chú ấy."
"Thật vậy sao?"
"Dừng, tiếp tục chơi game của con đi..."
"Là ông ngoại nói, chuyện này không liên quan đến con."
Ba người mỗi người một câu nói đùa, không ai nhắc đến những chuyện quá mức nhạy cảm, chẳng hạn như vì sao Gia Minh lại đến, cho dù là Heidy, sau khi tiếp xúc với Gia Minh lâu như vậy cũng hiểu được chuyện này quá nửa là điều cấm kỵ, nàng không nên hỏi, cho dù hỏi thì quá nửa cũng sẽ làm mất vui. Marilyn ngồi ở đằng sau, thình thoảng nhận lấy tay chơi game của Gia Minh hoặc con gái mình rồi bị đối thủ ngược đãi tàn bạo một trận trên màn hình, nhẹ nhàng nói chuyện vui cho đến tận... đêm khuya...
Làm đi làm lại một chuyện nhiều lần sẽ dần trở thành thói quen, cũng như quan hệ giữa Marilyn và Gia Minh, thần xui quỷ khiến xảy ra lần đầu tiên, bởi vì quan tâm đến cảm giác của đối phương mà có lần thứ hai, lần thứ ba, đến cuối cùng, ý nghĩa của chuyện đó đã sớm trở nên mơ hồ, chỉ là sau khi đã quen với một số việc liền trở thành sự chứng minh lý do tồn tại của mình với đối phương. Vì vậy, khi cửa phòng bị mở ra lúc nửa đêm, thân thể mềm mại mặc váy ngủ kia chen chúc vào trong chăn thì Gia Minh cũng không hề cảm thấy mất tự nhiên.
"Có thể cho tôi ngủ nhờ ở đây được không?"
Trong bóng tối, người phụ nữ nhỏ giọng nói.
"Trước kia cô đều không mặc quần áo tiến vào."
"Nếu cậu muốn nhìn... Có thể bật đèn."
"A... Thế này là tốt rồi."
Hai người ôm chặt lấy nhau, đặt tay lên người đối phương nhưng rất lâu sau vẫn không hề có động tác gì khác, qua một lúc người phụ nữ mới nói nhỏ:
"Lần này đến vì chuyện rất quan trọng sao?"
"Tới giết một số người."
"Ô..."
Gương mặt cọ sát vào nhau trong bóng tối. Marilyn phát ra thanh âm thoải mái. Nàng cũng không để ý lắm đến câu trả lời của Gia Minh, một lát sau mới hỏi:
"Giết bao nhiêu người? Sẽ ở lại một thời gian chứ?"
"Giết đến khi bọn chúng sợ... Xảy ra một số chuyện."
Nhẹ nhàng, bàn tay kia vuốt ve dọc theo đường cong trên lưng của người phụ nữ xuống phía dưới, qua bờ mông, bắp đùi, sau đó chậm rãi vén làn váy lên luôn vào khu vực thần bí nhất:
"Đã ướt như vậy..."
"Lúc tắm... vẫn còn chưa khô..."
"Ồ, bốn, năm giờ sáng rồi..."
"Ô, ô... Không biết tại sao từ khi gặp lại cậu liền đã như vậy..."
"Vì vậy mới bị tông xe?"
"Ừ... Từ lúc đó... Đến bây giờ..."
Mang theo tiếng thở dốc nho nhỏ, nàng cong người lên để đối phương cởi chiếc quần lót mỏng manh ra dễ dàng hơn, sau đó bàn tay kia lại đưa vào. Không lâu sau, Gia Minh nở nụ cười:
"Nếu tôi nói là... Khuya hôm nay tôi vẫn phải ra ngoài làm việc, cô sẽ thế nào?"
Do dự một lát, nàng cắn môi dưới, nói nhỏ:
"Ừ... Dùng tay... Giúp tôi một lần... Được không..."