Ẩn Sát

Chương 259: Cô gái áo trắng (1)


Manhatton, hai giờ sáng.

Hàng dãy nhà cao tầng đứng hai bên con đường, những tiếng ồn ã của thành phố vẫn cứ vang lên, ánh sáng của những bóng đèn kéo dài trên con đường, dòng xe cộ vẫn liên tục di chuyển như mắc cửi, người đi đường cũng chỉ ít hơn ban ngày một chút, người lang thang, tên ăn mày mặc những bộ quần áo cổ quái xuất hiện nhiều hơn.

Một xe cảnh sát đứng ở ven đường, hai cảnh sát đang cầm cốc cà phê trò chuyện, cốc cà phê vẫn còn bốc hơi nóng, không biết tại sao, mọi người đều vô ý thức dừng lại, vươn tay, ngẩng đầu nhìn về phía những tòa nhà cao tầng.

Những bông hoa tuyết từ trên bầu trời hạ xuống.

Gần tới Lễ Nô-en, đây là đợt tuyết đầu tiên trên bầu trời New York.

Trong một nhà hàng có tên là "Thánh John" nằm ở bên cạnh một ngã tư, nhìn qua những tấm cửa sổ, những người đang ngồi bên trong vui mừng nhìn những bông tuyết bay bên ngoài, âm nhạc tương đối êm đềm nhưng bầu không khí lại có chút khô khan. Đợt tuyết đầu mùa này đã mang lại sức sống cho nhà hàng, trên mặt mỗi người đều hiện lên một nụ cười, nói về tuyết chính là một chuyện vô cùng tuyệt vời.

Nhà hàng này rộng chừng 400 m2, có lắp đặt những thiết bị chiếu sáng chuyên nghiệp, khách nhân vào đây 10 người thì có 8 người thích thú, có cả trai lẫn gái, nhưng đa phần đều là những người trẻ tuổi, họ tới từ những công ty bên cạnh, những người làm việc suốt đêm. Có người tới nơi này chỉ để uống cà phê, cũng có những người không biết đi nơi nào, mà cũng sắp tới Lễ Nô-en cho nên tới đây thưởng thức rượu. Thỉnh thoảng có mấy người đẩy cửa đi vào, phủi những bông tuyết trên vai, đứng trước quầy hàng gọi đồ.

Bên cạnh cửa sổ trong góc, có một thiếu nữ mặc áo trắng đang ngồi, trên đầu có đội một cái mũ tennis Knaak, bên dưới cái mũ là một khuôn mặt tinh xảo của người phương đông, trên tay nàng cầm một cuốn sách, im lặng xem sách. Chiếc áo khoác màu trắng được vắt ở một bên ghế, bộ y phục bằng len chỉ đủ để giữ ấm, bó sát lấy vóc người.



Ngoài cửa sổ, tuyết rơi hoàn mỹ dường như dung nhập vào người của nàng, nàng mặc một chiếc quần màu than chì, gác hai chân lên nhau. Trên bàn có đặt một ly cà phê, nhưng chắc là gọi đã lâu, nên đã lạnh nhưng mà nàng cũng không ngại, thỉnh thoảng buông sách, nhâm nhi một chút cà phê, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa.

Mặc dù đây là thủ đô của thế giới - New York, nhưng mà một thiếu nữ Trung Quốc hoàn mỹ như vậy xuất hiện, cũng thu hút sự chú ý của người khác.

Một gã chừng 30 tuổi, mặc trang phục nhà hàng, là một nam nhân có tướng mạo rất thu hút, cầm một cốc cà phê nóng khác đi tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt thiếu nữ, đổi chén cà phê nguội.

Thiếu nữ kia hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn:

"Tôi không có yêu cầu phục vụ."

"Cà phê của cô đã lạnh, đây là chén cà phê miễn phí"

"Được."


Cũng không kinh ngạc nhiều, thiếu nữ gật đầu, sau đó lại nhìn xuống, lất một trang sách, thản nhiên nói:

"Cảm tạ."

Có chút khó nói, nam tử nghĩ thầm, có lẽ là nàng ta đã quen như vậy, cho nên hắn kéo một chiếc ghế, ngồi xuống nói:

"Nếu như cô không ngại, tôi xin tự giới thiệu một chút, ta là Sam Eliott, là đầu đếp của nhà hàng này, cô là người Trung Quốc?"

Cười cười, nữ tử khép sách lại, ngẩng đầu:

"Nếu như anh là đầu bếp của nhà hàng này, thì xin mời trở lại phòng bếp đi."

Đầu bếp này cười cười, không để ý tới câu nói của nàng, vẫn tiếp tục hỏi:


"Người Nhật Bản?"

Lắc đầu, nữ tử đưa mắt nhìn về phía những bông tuyết rơi ngoài đường, dòng xe cộ vẫn lui tới như trước, hoa tuyết rơi xuống mặt đất là tan đi, nhưng dường như nó cũng mang tới hơi lạnh, trước mặt nàng đầu bếp kia vẫn tươi cười nói chuyện.

"Vậy thì cô chính là người Trung Quốc, tôi đã tới Trung Quốc nhiều lần rồi. Bắc Kinh, Hongkong, Hàng Châu, Trung Quốc rất đẹp..."

"Cảm ơn."

Nữ tử uống một ngụm cà phê, sau đó mỉm cười thẳng thắn nói:

"Tôi rất ghét nước Mỹ, nếu như có khả năng, tôi muốn mình không tới nơi này."

Nếu như lấy góc độ nghệ thuật mà nhìn, thì đây đúng là một gian phòng tuyệt mỹ, đương nhiên, nếu dùng tính thực dụng mà nói, thì ánh sáng, trang trị phương tiện hiện đại, giá sách, kẹp văn kiện, tất cả đều mang phong cách của nước Mỹ.

"... Castro tiên sinh tôn kính, để bày tỏ lòng cảm kích với ngài, lần này Ngự Thủ tiên sinh phái chúng tôi tới, ngoại trừ cảm ơn ngài, còn mang tới bức thư nói về kế hoạch hợp tác tiếp theo của chúng ta. Mọi người đều biết, Cao Thiên Nguyên của Nhật Bản, Viêm Hoàng Giác Tỉnh của Trung Quốc cùng với U Ám Thiên Cầm của Bắc Âu đã tiến hành hội họp, rồi liên kết sơ bộ, thế cho nên hiện nay bộ phận Châu Á của chúng ta đang phải ở giai đoạn phòng thủ, Nhật Bản phải ổn định, khi đám người kia hành động, chúng ta phải áp chế được bọn họ..."

Dường như hắn nhớ tới cái gì đó, dừng lại một chút rồi nói:



"Trung Quốc có một câu danh ngôn, là môi hở răng lạnh, bởi vậy Ngự Thủ tiên sinh mong rằng mọi người có thể gác lại thành kiến khi xưa, Châu Úc cùng với Châu Âu, mong rằng Castro tiên sinh có thể cùng Ngự Thủ tiên sinh hiệp nghị..."

"Về chuyện này, trước khi các ngươi lên máy bay, Ngự Thủ tiên sinh đã nói chuyện với ta, tuyệt đối không có chuyện gì đâu."

Ngồi ở bên trong Castro tiên sinh cười nói:

"Nhưng mà, có một số chuyện trong tổ chức cũng có những cách nhìn khác nhau... Nếu đi tìm căn nguyên nguồn gốc, thì Bùi La Gia trước đây có tên là Tử Sắc Bồ Đề, bắt nguồn từ Trung Quốc, trải qua mấy trăm năm phát triển thành một tổ chức có quy mô trên toàn thế giới như hiện nay, rất hiển nhiên, ở phương diện khác, cũng xảy ra những thay đổi căn bản. Bùi La Gia ở Bắc Âu thì đám người Pháp chiếm đa số, mà hiện nay, họ đã tự chủ trương phát triển thành những chiến sĩ chủ nghĩa tự do Corsica độc lập, chúng ta cũng biết Corsica là mảnh đất thần thánh, nó là một quốc gia độc lập, đối với tinh thần của bọn họ, ta rất bội phục, nhưng cũng phải thừa nhận, bọn họ không hề xứng danh với cái tên sát thủ, mà ở Bắc Mĩ, việc kinh doanh của chúng ta chỉ là giết người, ngươi cũng biết, chúng ta thậm chí còn tham dự vào chính trị..."

Mâu thuẫn nội bộ trong Bùi La Gia rất nặng nề, mặc dù phân bộ nước Mỹ cùng bản bộ Nhật Bản có quan hệ tốt, nhưng đương nhiên họ cũng không vừa mắt nhau, hắn nói tới Corsica tự do, chứng tỏ hắn không có hảo cảm với tâm tình lãng mạn của người Pháp.

Trong mắt hắn đám ngu xuẩn này chỉ có dùng cách đó để biểu đạt tư tưởng của mình mà thôi. Sau vài lần hợp tác không thoải mái, hai bên đều trở mặt. Nam Mĩ cùng Bắc Mĩ cũng có chút xung đột, bộ phận Châu Úc thì độc lập, không muốn liên quan tới ai, cũng chẳng mong ai liên quan tới hắn...

Đương nhiên, những thứ này đều là việc nhỏ, khi nào cần liên kết thì mọi người vẫn liên kết, dù sao thì họ cũng phải đối mặt với quá nhiều nguy cơ. Lần trước khi định giết James giá họa cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh thất bại. Tạo Vật Kỳ Tích đã liên tục tìm Bùi La Gia gây phiền phức... sau khi nói chuyện hai bên đã đi tìm những thứ "thực tế" hơn.

"Còn về phần Trương Nhã Hàm, chúng ta không muốn giết nàng, đối với một sát thủ mạnh như Hoa Tulip mà nói, chúng ta vẫn duy trì sự kính nể, nhưng mà từ khi Chư Thần Vô Niệm tự ý hành động, đôi bên đã không còn mấy thiện cảm. Mặc dù Viêm Hoàng Giác Tỉnh một mực bảo vệ cho người này, nhưng vị tiểu thư Hoa Tulip kia cũng không có ý muốn hợp tác với Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Nàng là một người tự do chân chính, bởi vậy, chỉ cần có một người làm con tin, từ đó về sau chúng ta có thể chiếm thế chủ động tương đối, đương nhiên... Nếu như nàng giết tới Nhật Bản, chúng ta chỉ có thể giết chết nàng, nhưng dù sao việc đó sẽ rất phiền phức, cho nên không tất yếu thì..."







back top