Thượng Hải.
Lúc máy bay sắp đáp xuống sân bay Phố Đông, Trình Ca nhìn thấy biển. Cô bỗng ý thức được, anh ở nguồn Trường Giang, cô ở đoạn cuối Trường Giang. Một con sông nối liền, từ Tây sang Đông.
Sau khi đáp xuống, Trình Ca gửi tin nhắn cho Bành Dã, ba chữ: “Em đến rồi.”
Rất nhanh, tin nhắn của Bành Dã gửi lại, một chữ: “Tốt.”
Trình Ca cất di động.
Sân bay quá lớn, đi ra ngoài có một khoảng cách.
Trình Ca kéo vali xách tay đi lên đường đi bộ di động, cô yên lặng đứng một lúc, lấy di động ra mở bản đồ, cho dù ở trên điện thoại, sông Trường Giang cũng rất dài.
Cô vô thức châm điếu thuốc, nheo mắt lại nghĩ tới tối qua, lều bạt nhăn nhúm, bầu trời sao đêm hè ở nguồn Trường Giang.
Vali của người phía sau trượt tới đụng vào mắt cá chân của cô.
“Tôi xin lỗi.” Giọng nói có chút quen tai, kéo suy nghĩ của Trình Ca lại.
Cô quay đầu, nhìn thấy Giang Khải.
Dường như vẫn như xưa, vóc dáng cao gầy, tướng mạo học trưởng rạng rỡ, thêm một cái kính gọng đen, sau tròng kính, ánh mắt thẳng tắp và kinh ngạc.
Trình Ca thở ra một hơi thuốc: “Không nhận ra sao?”
“Ca Ca…” Giang Khải há hốc miệng, không nói nên lời, lại giống như vô cùng kinh ngạc.
Trình Ca thấy làn khói trước mặt, chợt ý thức được ở sân bay, xoay tay dập tắt thuốc.
Mà người đàn ông mau mồm mau miệng trước sau như một ở đối diện nói năng hơi lộn xộn, “Em… Không nghĩ tới gặp em ở đây.”
Đường đi bộ di động đến cuối, Trình Ca kéo vali đi về phía trước, cười nhạt một tiếng: “Anh không biết em vẫn ở Thượng Hải?”
“Anh biết. Nhưng Thượng Hải quá lớn, bao nhiêu năm cũng không may mắn gặp lại.” Giọng anh bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sự không cam lòng.
Trình Ca không nói gì, lại đi lên một đường đi bộ di động, đứng vững; Giang Khải không đi lên, đi bên cạnh, cách một hàng rào chắn, sóng vai cùng cô đi về phía trước: “Anh đã xem triển lãm ảnh của em ở Hồng Kông, rất tuyệt.”
“Cảm ơn, em biết.” Trình Ca nói.
Giang Khải ngẩn người, bỗng nở nụ cười: “Em vẫn như xưa.” Vẫn kiêu căng như thế, hống hách như thế.
“Em rất thích dáng vẻ lúc trước, sẽ không thay đổi.”
Giang Khải im lặng, một lúc lâu mới nói: “Em lúc trước đã rất tốt, không cần thay đổi.”
Đã từng yêu khắc cốt ghi tâm, ai ngờ giữa chừng không được kết thúc trọn vẹn.
Anh không phụ cô, anh đã không cho Vương San một chút xíu hi vọng và mập mờ. Khi ấy không ai sai cả, cái sai là ở quá trẻ. Không chịu đựng nổi một mạng người.
Ra khỏi sân bay, Trình Ca đứng chờ Phương Nghiên ở cổng đi, cô lại châm thuốc.
Giang Khải chưa đi, chờ cùng cô: “Hôm ấy anh chạy đến Hồng Kông, tưởng là có thể gặp em. Em có thói quen ở lại xem triển lãm lúc tan cuộc. Kết quả không gặp được em, gặp ông già Từ.”
Xưng hô ông già Từ này khiến Trình Ca hốt hoảng một hồi. Tối đó cô đã đi Tây Ninh.
Cô hút thuốc, không nói chuyện, không nhìn anh. Gió thổi khói và sợi tóc, quẩn quanh gò má trắng ngần và góc cạnh rõ ràng của cô.
Giang Khải bỗng mỉm cười: “Ca Ca, em vẫn mê người như thế.”
Lúc này Trình Ca mới quay đầu nhìn anh một cái, nói: “Cảm ơn, em biết.”
Anh cười cười, hỏi: “Mấy năm nay em có khỏe không?”
“Gần đây khỏe.” Trình Ca nói, “Còn anh?”
“Cũng tạm… Vẫn một mình.”
Ngón tay kẹp thuốc dừng một chút, Trình Ca không nhìn anh.
Cô đứng trong gió, bình thản thở ra một hơi thuốc: “Đáng tiếc. Em không phải một mình.”
Cô nhìn thấy xe Phương Nghiên, vươn tay vẫy vẫy, xoay người dập tắt thuốc trên thùng rác. Đón người ở cổng đi không thể đậu lại, cô kéo vali định xuống đường, Giang Khải đuổi theo, cấp bách kéo cổ tay cô, rốt cuộc nói: “Xin lỗi em. Khi đó anh không nên trốn tránh không gặp em.”
Trình Ca mím chặt môi.
Phương Nghiên dừng xe lại, khẩn trương nói: “Xảy ra chuyện gì thế?” Trình Ca nhìn cô ấy một cái, cô ấy lại ngồi vào trong xe đi.
Trình Ca cựa tay anh ra, quay đầu lại: “Mấy hôm trước em thấy bố của Vương San.”
Giang Khải sửng sốt.
“Em xin lỗi chú ấy.”
“Chú ấy nói thế nào?”
“Chú ấy không tha thứ cho em.”
Sắc mặt Giang Khải hơi cứng.
“Nhưng bất kể có tha thứ hay không, cuộc sống cũng phải tiếp tục, em cũng phải đi về phía trước.” Trình Ca nói, “Giang Khải, chúng ta đều phải tiếp tục đi về phía trước.”
Chúng ta không phải thánh nhân, chúng ta sẽ phạm sai lầm. Nhưng cái sai trước đây của chúng ta làm cho cuộc sống sau này càng sáng suốt hơn.
Trong lòng Giang Khải một cơn nóng hổi, há miệng: “Khi đó anh đã tìm bố Vương San, xin lỗi chú ấy. Chú ấy cũng không tha thứ cho anh.”
Trình Ca nói: “Tha thứ hay không, cái chết của Vương San cũng là lúc nên buông xuống rồi. Chỉ là em nên xin lỗi sớm một chút, giống như anh. Mà khi đó anh thậm chí cũng không có lỗi.”
Giọng Giang Khải hơi nghẹn ngào: “Anh không nên vứt bỏ em sang một bên.”
“Em tha thứ cho anh, Giang Khải.”
Khoảnh khắc ấy, tất cả ân và oán, tội lỗi và trừng phạt trên vai anh, rốt cuộc đều buông xuống.
**
Thanh Hải.
Hoàng hôn, trên con đường cái ở cổng sau bệnh viện Cách Nhĩ Mộc, Bành Dã ngồi trên ghế lái xe Santana, nhìn chằm chằm cổng sau bệnh viện.
Lần trước An An đến trạm bảo vệ tìm Bành Dã, người sau lại nhận biết được tin tức liên quan đến Cáo Đen.
Sau đó điều tra, quả nhiên, toàn bộ khoản tiền kếch xù của Cáo Đen An Lỗi ở dưới tên tài khoản của em gái An An, cảnh sát giám sát hướng khoản tiền, không hề đóng băng. Cũng giám sát điện thoại của An An, nhưng Cáo Đen mãi không liên lạc với cô.
Cho đến khi Bành Dã nghĩ tới di động của Tiêu Linh.
Rất nhanh có phát hiện mới, Tiêu Linh hôn mê bất tỉnh, nhưng di động của cô ấy lại có cuộc gọi, lần gần nhất vừa vặn bị cảnh sát nghe được,
“… Anh, tại sao anh mãi không nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Gặp nhau hẵng nói.”
“Em đã nói em sẽ không bỏ trốn với anh.”
“Không phải bỏ trốn, chúng ta đi nước khác bắt đầu cuộc sống mới.”
“Đây chính là bỏ trốn!”
“Em muốn mãi mãi không gặp được anh?”
“… Tại sao anh không thể đi tự thú?”
“An An, cảnh sát bắt được anh, anh sẽ chết. Anh là anh trai em, em muốn đưa anh đi chết?”
“Hu hu… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tới cửa quán ăn lần trước đợi anh, tám giờ tối. Em không đến, anh sẽ đi một mình. Đây là cú điện thoại cuối cùng của anh. Sau này em chăm sóc mình cho tốt, anh sẽ không trông nom em nữa.”
“… Anh chờ em, em tới…”
Cổng khắp bệnh viện đều có người canh giữ, lúc Bành Dã không chớp mắt theo dõi, di động trong túi rung một cái, anh biết là tin nhắn của Trình Ca, lấy ra xem, ba chữ: “Em đến rồi.”
Anh rất nhanh gửi lại một chữ: “Tốt.”
Mười Sáu tò mò, thời điểm thế này, Bành Dã không bao giờ để ý tới điện thoại.
“Anh, ai vậy?”
Bành Dã nhìn không chớp mắt: “Đến lượt cậu quản?”
Mười Sáu cười hì hì: “Hôm kia mưa xối xả, anh lái xe đi đâu thế? Hôm qua cũng vắng mặt.”
Bành Dã nói: “Nghỉ ngơi.”
Mười Sáu nhìn ra sau: “Ni Mã!”
Ni Mã sáp gần lên, nói một cách nghiêm túc: “Anh Bảy, em đã phát hiện tóc của phụ nữ trong quần áo đồ lót của anh. Xem màu, là của chị Trình Ca.”
Bành Dã: “…”
Ni Mã: “Anh, sao tóc của chị Ca có thể chạy vào trong quần áo của anh vậy?”
Bành Dã: “…”
Mười Sáu thúc anh: “Anh Bảy, tốc độ của anh quá nhanh, sau này truyền dạy một ít kinh nghiệm cho mấy anh em.”
Ni Mã cũng nói: “Còn có triển lãm ảnh, tiền quyên góp và bản tin nhiều như thế, nhưng trên báo in không rõ, khi nào để chị Ca tới cho bọn em gặp đây?”
Đang nói, Bành Dã nghiêm túc nói: “Đi ra rồi.”
Mười Sáu và Ni Mã lập tức cảnh giác, nhìn cổng chằm chằm.
Cổng sau người đến người đi.
“Anh, người nào vậy?”
“Áo khoác màu xám.”
Người Bành Dã nói là một người phụ nữ xõa tóc, đeo kính và đội mũ, quần áo có vẻ rất người lớn.
“Đó không phải là An An thì phải?”
“Ngụy trang rồi, là cô ấy.” Bành Dã rất chắc chắn.
Mười Sáu lập tức thông báo cho anh em ở mấy cổng khác. An An chặn một chiếc taxi, Bành Dã khởi động xe, đuổi theo cách một khoảng.
Nhưng lái không bao lâu, xe taxi bắt đầu quẹo tới quẹo lui.
Bành Dã nắm chặt tay lái, nói: “Cô ấy phát hiện rồi.”
Quả nhiên, chỉ một lát sau, An An xuống xe, quẹo vào một con hẻm nhỏ. Bành Dã giao xe cho Ni Mã, đi theo tới cùng Mười Sáu.
Con hẻm rắc rối phức tạp, quầy nướng, quầy mì, quán ăn nhỏ, nhà ở, cái gì cũng có.
An An nhanh chóng qua lại bên trong, thỉnh thoảng quay đầu nhìn. Bành Dã và Mười Sáu phản ứng nhanh, giấu mình rất tốt. Nhưng tính cảnh giác của An An cực cao, càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy.
Trong hẻm quá nhiều đồ linh tinh, Bành Dã không ngừng theo sát, Mười Sáu lại bị bỏ lại.
An An cũng không biết cảm giác của mình có đúng hay không, không ngừng chạy đi về phía trước. Cô qua khỏi con hẻm, chạy lên đường lớn, cách lằn ranh dành cho người đi bộ nhìn thấy quán ăn mà cô và anh trai từng ăn.
Ở cửa có một chiếc xe màu đen đang đậu, chỗ ghế lái cháy thuốc, chỉ nhìn bóng dáng, cô đã biết là anh trai.
Đèn lối đi bộ chuyển xanh, cô chạy đi về phía chiếc xe đó, người trong xe dập tắt thuốc, khởi động xe.
“An An!” Bành Dã gọi cô.
An An chạy đến nửa đường quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ biến thành ngơ ngác: “Anh Bành Dã?”
Phía sau anh trai cũng gọi: “An An, sang đây!”
Trong nháy mắt Bành Dã tăng tốc xông tới, không phải về phía An An mà là chiếc xe kia.
An An quay đầu lại hoảng sợ kêu lên: “Anh! Mau chạy đi!”
Đèn xanh trên lối đi bộ chuyển sang đỏ, xe bắt đầu chạy.
Bành Dã tránh khỏi chiếc xe buýt quẹo cua trước mặt, bả vai bị đụng mạnh, người loạng choạng mấy cái, xe buýt thắng gấp.
Tầm nhìn của xe con bên cạnh xe không tốt, không kịp giảm tốc độ, đâm về phía Bành Dã. Bành Dã nhanh nhẹn nhảy lên, đạp nắp capo, lăn qua.
Một loạt xe thắng gấp, giao thông tê liệt.
An An hét chói tai: “Anh Bành Dã!”
Xe của Cáo Đen tăng tốc lao về phía đèn đỏ. Bành Dã nhảy vọt lên nắp capo xe con đang chạy, chạy nhanh trên nóc từng chiếc một.
“Anh! Anh Bành Dã!” An An đuổi theo trong dòng xe qua lại ngã tư.
Cáo Đen gần xông qua đèn đỏ, Bành Dã sắp bắt kịp, lại nghe phía sau một tràng xe thắng gấp, An An hét thảm thiết một tiếng.
Bành Dã quay phắt đầu lại, An An ngã dưới gầm xe, một vũng máu.
Bành Dã nhảy xuống nóc xe, lao tới bên cạnh An An.
An An gần như hôn mê, níu chặt tay áo anh: “Đừng bắt anh ấy…”
Xe Cáo Đen tăng tốc đi xa.
“Fuck!” Bành Dã mắng một tiếng, ôm ngang cô lên, xuyên qua giao thông tê liệt, chạy nhanh tới bệnh viện.
**
Đèn phòng cấp cứu sáng, Bành Dã dựa bên tường, ấn đường nhíu rất chặt.
An An bị thương rất nặng, trên đường tới đã hoàn toàn mất ý thức. Vừa rồi lúc kí tên vào đơn đồng ý phẫu thuật cho cô, anh nghe y tá nói tình hình rất nguy kịch.
Trong hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, Bành Dã liền quay đầu sang. Y tá trước đó vội vàng đi ra, đưa đơn đồng ý phẫu thuật tới: “Kí tên.”
Đây là một bản mới. Y tá thấy Bành Dã giống như có điều do dự, nói: “Bản này là bản cưa chân.”
“Cưa chân?” Bành Dã nhìn cô ấy chằm chằm.
“Từ đầu gối chân trái trở xuống của bệnh nhân nhất định phải cưa bỏ.”
Bành Dã nắm chặt bút kí tên, nhìn chằm chằm tên “An An” ở cột bệnh nhân, dừng mấy giây.
Y tá sốt ruột: “Kí tên đi! Kéo càng lâu, bệnh nhân càng nguy hiểm!”
Bành Dã mím chặt môi, nhanh chóng kí tên mình. Y tá giành lấy đơn đồng ý, xoay người vào phòng phẫu thuật, đóng rầm cửa lại.
Bành Dã gọi điện thoại cho Mười Sáu, không lâu sau, Mười Sáu, Ni Mã còn có bộ phận cảnh sát đều chạy tới.
Mười Sáu hỏi: “Theo mất rồi?”
Bành Dã nói vắn tắt tình huống một lần. Mười Sáu hỏi: “An An không có vấn đề chứ?”
Bành Dã nói: “Cưa chân.”
“Cưa chân?!”
“Ừm.” Bành Dã nói xong không nói nhiều, quay đầu nhìn đồng nghiệp, cảnh sát vũ trang, đội trưởng đội tuần tra đóng giữ khu không người – Trịnh Phong, nói, “Lão Trịnh, nghĩ cách truyền tin tức cho người trên đường, chỉ nói An An ‘bệnh tình nguy kịch’.”
Lão Trịnh nói: “Được.”
Cảnh sát và các đội viên có mặt hiểu rõ trong lòng. Thả tin tức, dụ Cáo Đen xuất hiện.
Vẻ mặt Tang Ương không tốt lắm, cậu kéo Bành Dã, thấp giọng nói: “Anh Bảy —— An An trở thành dáng vẻ này, nếu Cáo Đen biết, không phải hận chết anh sao.”
Bành Dã hừ cười một tiếng: “Thù hận giữa hắn và anh còn thiếu một món này à?”
Ni Mã vẫn hơi lo lắng, Bành Dã xoa xoa đầu cậu, nói: “Đặt hết tâm tư vào việc bắt người. Cáo Đen nhất định sẽ đến.”
Ni Mã muốn nói lại thôi, luôn cảm thấy lo lắng, nhưng Bành Dã mặc kệ cậu, muốn ra ngoài hút thuốc, vừa nhấc bước, suy nghĩ một chút,
Anh lại đi tới bên cạnh đội trưởng Trịnh, khoác vai anh ta kéo anh ta sang một bên, nói: “Lão Trịnh, anh em bàn bạc với chú một chuyện này.”
Đội trưởng Trịnh thuộc cảnh sát vũ trang nói: “Mỗi lần nói là bàn bạc, thực ra chính là tới gây phiền phức.”
“Ha ha.” Anh cười một tiếng không mang ý cười, “Chú nói Cáo Đen này, chúng ta không thể cứ đợi đụng phải rồi đánh nhau trong khu không người. Đúng không.”
Đội trưởng Trịnh sửng sốt: “Ý chú là?”
Bành Dã mỉm cười.
Lúc máy bay sắp đáp xuống sân bay Phố Đông, Trình Ca nhìn thấy biển. Cô bỗng ý thức được, anh ở nguồn Trường Giang, cô ở đoạn cuối Trường Giang. Một con sông nối liền, từ Tây sang Đông.
Sau khi đáp xuống, Trình Ca gửi tin nhắn cho Bành Dã, ba chữ: “Em đến rồi.”
Rất nhanh, tin nhắn của Bành Dã gửi lại, một chữ: “Tốt.”
Trình Ca cất di động.
Sân bay quá lớn, đi ra ngoài có một khoảng cách.
Trình Ca kéo vali xách tay đi lên đường đi bộ di động, cô yên lặng đứng một lúc, lấy di động ra mở bản đồ, cho dù ở trên điện thoại, sông Trường Giang cũng rất dài.
Cô vô thức châm điếu thuốc, nheo mắt lại nghĩ tới tối qua, lều bạt nhăn nhúm, bầu trời sao đêm hè ở nguồn Trường Giang.
Vali của người phía sau trượt tới đụng vào mắt cá chân của cô.
“Tôi xin lỗi.” Giọng nói có chút quen tai, kéo suy nghĩ của Trình Ca lại.
Cô quay đầu, nhìn thấy Giang Khải.
Dường như vẫn như xưa, vóc dáng cao gầy, tướng mạo học trưởng rạng rỡ, thêm một cái kính gọng đen, sau tròng kính, ánh mắt thẳng tắp và kinh ngạc.
Trình Ca thở ra một hơi thuốc: “Không nhận ra sao?”
“Ca Ca…” Giang Khải há hốc miệng, không nói nên lời, lại giống như vô cùng kinh ngạc.
Trình Ca thấy làn khói trước mặt, chợt ý thức được ở sân bay, xoay tay dập tắt thuốc.
Mà người đàn ông mau mồm mau miệng trước sau như một ở đối diện nói năng hơi lộn xộn, “Em… Không nghĩ tới gặp em ở đây.”
Đường đi bộ di động đến cuối, Trình Ca kéo vali đi về phía trước, cười nhạt một tiếng: “Anh không biết em vẫn ở Thượng Hải?”
“Anh biết. Nhưng Thượng Hải quá lớn, bao nhiêu năm cũng không may mắn gặp lại.” Giọng anh bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sự không cam lòng.
Trình Ca không nói gì, lại đi lên một đường đi bộ di động, đứng vững; Giang Khải không đi lên, đi bên cạnh, cách một hàng rào chắn, sóng vai cùng cô đi về phía trước: “Anh đã xem triển lãm ảnh của em ở Hồng Kông, rất tuyệt.”
“Cảm ơn, em biết.” Trình Ca nói.
Giang Khải ngẩn người, bỗng nở nụ cười: “Em vẫn như xưa.” Vẫn kiêu căng như thế, hống hách như thế.
“Em rất thích dáng vẻ lúc trước, sẽ không thay đổi.”
Giang Khải im lặng, một lúc lâu mới nói: “Em lúc trước đã rất tốt, không cần thay đổi.”
Đã từng yêu khắc cốt ghi tâm, ai ngờ giữa chừng không được kết thúc trọn vẹn.
Anh không phụ cô, anh đã không cho Vương San một chút xíu hi vọng và mập mờ. Khi ấy không ai sai cả, cái sai là ở quá trẻ. Không chịu đựng nổi một mạng người.
Ra khỏi sân bay, Trình Ca đứng chờ Phương Nghiên ở cổng đi, cô lại châm thuốc.
Giang Khải chưa đi, chờ cùng cô: “Hôm ấy anh chạy đến Hồng Kông, tưởng là có thể gặp em. Em có thói quen ở lại xem triển lãm lúc tan cuộc. Kết quả không gặp được em, gặp ông già Từ.”
Xưng hô ông già Từ này khiến Trình Ca hốt hoảng một hồi. Tối đó cô đã đi Tây Ninh.
Cô hút thuốc, không nói chuyện, không nhìn anh. Gió thổi khói và sợi tóc, quẩn quanh gò má trắng ngần và góc cạnh rõ ràng của cô.
Giang Khải bỗng mỉm cười: “Ca Ca, em vẫn mê người như thế.”
Lúc này Trình Ca mới quay đầu nhìn anh một cái, nói: “Cảm ơn, em biết.”
Anh cười cười, hỏi: “Mấy năm nay em có khỏe không?”
“Gần đây khỏe.” Trình Ca nói, “Còn anh?”
“Cũng tạm… Vẫn một mình.”
Ngón tay kẹp thuốc dừng một chút, Trình Ca không nhìn anh.
Cô đứng trong gió, bình thản thở ra một hơi thuốc: “Đáng tiếc. Em không phải một mình.”
Cô nhìn thấy xe Phương Nghiên, vươn tay vẫy vẫy, xoay người dập tắt thuốc trên thùng rác. Đón người ở cổng đi không thể đậu lại, cô kéo vali định xuống đường, Giang Khải đuổi theo, cấp bách kéo cổ tay cô, rốt cuộc nói: “Xin lỗi em. Khi đó anh không nên trốn tránh không gặp em.”
Trình Ca mím chặt môi.
Phương Nghiên dừng xe lại, khẩn trương nói: “Xảy ra chuyện gì thế?” Trình Ca nhìn cô ấy một cái, cô ấy lại ngồi vào trong xe đi.
Trình Ca cựa tay anh ra, quay đầu lại: “Mấy hôm trước em thấy bố của Vương San.”
Giang Khải sửng sốt.
“Em xin lỗi chú ấy.”
“Chú ấy nói thế nào?”
“Chú ấy không tha thứ cho em.”
Sắc mặt Giang Khải hơi cứng.
“Nhưng bất kể có tha thứ hay không, cuộc sống cũng phải tiếp tục, em cũng phải đi về phía trước.” Trình Ca nói, “Giang Khải, chúng ta đều phải tiếp tục đi về phía trước.”
Chúng ta không phải thánh nhân, chúng ta sẽ phạm sai lầm. Nhưng cái sai trước đây của chúng ta làm cho cuộc sống sau này càng sáng suốt hơn.
Trong lòng Giang Khải một cơn nóng hổi, há miệng: “Khi đó anh đã tìm bố Vương San, xin lỗi chú ấy. Chú ấy cũng không tha thứ cho anh.”
Trình Ca nói: “Tha thứ hay không, cái chết của Vương San cũng là lúc nên buông xuống rồi. Chỉ là em nên xin lỗi sớm một chút, giống như anh. Mà khi đó anh thậm chí cũng không có lỗi.”
Giọng Giang Khải hơi nghẹn ngào: “Anh không nên vứt bỏ em sang một bên.”
“Em tha thứ cho anh, Giang Khải.”
Khoảnh khắc ấy, tất cả ân và oán, tội lỗi và trừng phạt trên vai anh, rốt cuộc đều buông xuống.
**
Thanh Hải.
Hoàng hôn, trên con đường cái ở cổng sau bệnh viện Cách Nhĩ Mộc, Bành Dã ngồi trên ghế lái xe Santana, nhìn chằm chằm cổng sau bệnh viện.
Lần trước An An đến trạm bảo vệ tìm Bành Dã, người sau lại nhận biết được tin tức liên quan đến Cáo Đen.
Sau đó điều tra, quả nhiên, toàn bộ khoản tiền kếch xù của Cáo Đen An Lỗi ở dưới tên tài khoản của em gái An An, cảnh sát giám sát hướng khoản tiền, không hề đóng băng. Cũng giám sát điện thoại của An An, nhưng Cáo Đen mãi không liên lạc với cô.
Cho đến khi Bành Dã nghĩ tới di động của Tiêu Linh.
Rất nhanh có phát hiện mới, Tiêu Linh hôn mê bất tỉnh, nhưng di động của cô ấy lại có cuộc gọi, lần gần nhất vừa vặn bị cảnh sát nghe được,
“… Anh, tại sao anh mãi không nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Gặp nhau hẵng nói.”
“Em đã nói em sẽ không bỏ trốn với anh.”
“Không phải bỏ trốn, chúng ta đi nước khác bắt đầu cuộc sống mới.”
“Đây chính là bỏ trốn!”
“Em muốn mãi mãi không gặp được anh?”
“… Tại sao anh không thể đi tự thú?”
“An An, cảnh sát bắt được anh, anh sẽ chết. Anh là anh trai em, em muốn đưa anh đi chết?”
“Hu hu… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tới cửa quán ăn lần trước đợi anh, tám giờ tối. Em không đến, anh sẽ đi một mình. Đây là cú điện thoại cuối cùng của anh. Sau này em chăm sóc mình cho tốt, anh sẽ không trông nom em nữa.”
“… Anh chờ em, em tới…”
Cổng khắp bệnh viện đều có người canh giữ, lúc Bành Dã không chớp mắt theo dõi, di động trong túi rung một cái, anh biết là tin nhắn của Trình Ca, lấy ra xem, ba chữ: “Em đến rồi.”
Anh rất nhanh gửi lại một chữ: “Tốt.”
Mười Sáu tò mò, thời điểm thế này, Bành Dã không bao giờ để ý tới điện thoại.
“Anh, ai vậy?”
Bành Dã nhìn không chớp mắt: “Đến lượt cậu quản?”
Mười Sáu cười hì hì: “Hôm kia mưa xối xả, anh lái xe đi đâu thế? Hôm qua cũng vắng mặt.”
Bành Dã nói: “Nghỉ ngơi.”
Mười Sáu nhìn ra sau: “Ni Mã!”
Ni Mã sáp gần lên, nói một cách nghiêm túc: “Anh Bảy, em đã phát hiện tóc của phụ nữ trong quần áo đồ lót của anh. Xem màu, là của chị Trình Ca.”
Bành Dã: “…”
Ni Mã: “Anh, sao tóc của chị Ca có thể chạy vào trong quần áo của anh vậy?”
Bành Dã: “…”
Mười Sáu thúc anh: “Anh Bảy, tốc độ của anh quá nhanh, sau này truyền dạy một ít kinh nghiệm cho mấy anh em.”
Ni Mã cũng nói: “Còn có triển lãm ảnh, tiền quyên góp và bản tin nhiều như thế, nhưng trên báo in không rõ, khi nào để chị Ca tới cho bọn em gặp đây?”
Đang nói, Bành Dã nghiêm túc nói: “Đi ra rồi.”
Mười Sáu và Ni Mã lập tức cảnh giác, nhìn cổng chằm chằm.
Cổng sau người đến người đi.
“Anh, người nào vậy?”
“Áo khoác màu xám.”
Người Bành Dã nói là một người phụ nữ xõa tóc, đeo kính và đội mũ, quần áo có vẻ rất người lớn.
“Đó không phải là An An thì phải?”
“Ngụy trang rồi, là cô ấy.” Bành Dã rất chắc chắn.
Mười Sáu lập tức thông báo cho anh em ở mấy cổng khác. An An chặn một chiếc taxi, Bành Dã khởi động xe, đuổi theo cách một khoảng.
Nhưng lái không bao lâu, xe taxi bắt đầu quẹo tới quẹo lui.
Bành Dã nắm chặt tay lái, nói: “Cô ấy phát hiện rồi.”
Quả nhiên, chỉ một lát sau, An An xuống xe, quẹo vào một con hẻm nhỏ. Bành Dã giao xe cho Ni Mã, đi theo tới cùng Mười Sáu.
Con hẻm rắc rối phức tạp, quầy nướng, quầy mì, quán ăn nhỏ, nhà ở, cái gì cũng có.
An An nhanh chóng qua lại bên trong, thỉnh thoảng quay đầu nhìn. Bành Dã và Mười Sáu phản ứng nhanh, giấu mình rất tốt. Nhưng tính cảnh giác của An An cực cao, càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy.
Trong hẻm quá nhiều đồ linh tinh, Bành Dã không ngừng theo sát, Mười Sáu lại bị bỏ lại.
An An cũng không biết cảm giác của mình có đúng hay không, không ngừng chạy đi về phía trước. Cô qua khỏi con hẻm, chạy lên đường lớn, cách lằn ranh dành cho người đi bộ nhìn thấy quán ăn mà cô và anh trai từng ăn.
Ở cửa có một chiếc xe màu đen đang đậu, chỗ ghế lái cháy thuốc, chỉ nhìn bóng dáng, cô đã biết là anh trai.
Đèn lối đi bộ chuyển xanh, cô chạy đi về phía chiếc xe đó, người trong xe dập tắt thuốc, khởi động xe.
“An An!” Bành Dã gọi cô.
An An chạy đến nửa đường quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ biến thành ngơ ngác: “Anh Bành Dã?”
Phía sau anh trai cũng gọi: “An An, sang đây!”
Trong nháy mắt Bành Dã tăng tốc xông tới, không phải về phía An An mà là chiếc xe kia.
An An quay đầu lại hoảng sợ kêu lên: “Anh! Mau chạy đi!”
Đèn xanh trên lối đi bộ chuyển sang đỏ, xe bắt đầu chạy.
Bành Dã tránh khỏi chiếc xe buýt quẹo cua trước mặt, bả vai bị đụng mạnh, người loạng choạng mấy cái, xe buýt thắng gấp.
Tầm nhìn của xe con bên cạnh xe không tốt, không kịp giảm tốc độ, đâm về phía Bành Dã. Bành Dã nhanh nhẹn nhảy lên, đạp nắp capo, lăn qua.
Một loạt xe thắng gấp, giao thông tê liệt.
An An hét chói tai: “Anh Bành Dã!”
Xe của Cáo Đen tăng tốc lao về phía đèn đỏ. Bành Dã nhảy vọt lên nắp capo xe con đang chạy, chạy nhanh trên nóc từng chiếc một.
“Anh! Anh Bành Dã!” An An đuổi theo trong dòng xe qua lại ngã tư.
Cáo Đen gần xông qua đèn đỏ, Bành Dã sắp bắt kịp, lại nghe phía sau một tràng xe thắng gấp, An An hét thảm thiết một tiếng.
Bành Dã quay phắt đầu lại, An An ngã dưới gầm xe, một vũng máu.
Bành Dã nhảy xuống nóc xe, lao tới bên cạnh An An.
An An gần như hôn mê, níu chặt tay áo anh: “Đừng bắt anh ấy…”
Xe Cáo Đen tăng tốc đi xa.
“Fuck!” Bành Dã mắng một tiếng, ôm ngang cô lên, xuyên qua giao thông tê liệt, chạy nhanh tới bệnh viện.
**
Đèn phòng cấp cứu sáng, Bành Dã dựa bên tường, ấn đường nhíu rất chặt.
An An bị thương rất nặng, trên đường tới đã hoàn toàn mất ý thức. Vừa rồi lúc kí tên vào đơn đồng ý phẫu thuật cho cô, anh nghe y tá nói tình hình rất nguy kịch.
Trong hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, Bành Dã liền quay đầu sang. Y tá trước đó vội vàng đi ra, đưa đơn đồng ý phẫu thuật tới: “Kí tên.”
Đây là một bản mới. Y tá thấy Bành Dã giống như có điều do dự, nói: “Bản này là bản cưa chân.”
“Cưa chân?” Bành Dã nhìn cô ấy chằm chằm.
“Từ đầu gối chân trái trở xuống của bệnh nhân nhất định phải cưa bỏ.”
Bành Dã nắm chặt bút kí tên, nhìn chằm chằm tên “An An” ở cột bệnh nhân, dừng mấy giây.
Y tá sốt ruột: “Kí tên đi! Kéo càng lâu, bệnh nhân càng nguy hiểm!”
Bành Dã mím chặt môi, nhanh chóng kí tên mình. Y tá giành lấy đơn đồng ý, xoay người vào phòng phẫu thuật, đóng rầm cửa lại.
Bành Dã gọi điện thoại cho Mười Sáu, không lâu sau, Mười Sáu, Ni Mã còn có bộ phận cảnh sát đều chạy tới.
Mười Sáu hỏi: “Theo mất rồi?”
Bành Dã nói vắn tắt tình huống một lần. Mười Sáu hỏi: “An An không có vấn đề chứ?”
Bành Dã nói: “Cưa chân.”
“Cưa chân?!”
“Ừm.” Bành Dã nói xong không nói nhiều, quay đầu nhìn đồng nghiệp, cảnh sát vũ trang, đội trưởng đội tuần tra đóng giữ khu không người – Trịnh Phong, nói, “Lão Trịnh, nghĩ cách truyền tin tức cho người trên đường, chỉ nói An An ‘bệnh tình nguy kịch’.”
Lão Trịnh nói: “Được.”
Cảnh sát và các đội viên có mặt hiểu rõ trong lòng. Thả tin tức, dụ Cáo Đen xuất hiện.
Vẻ mặt Tang Ương không tốt lắm, cậu kéo Bành Dã, thấp giọng nói: “Anh Bảy —— An An trở thành dáng vẻ này, nếu Cáo Đen biết, không phải hận chết anh sao.”
Bành Dã hừ cười một tiếng: “Thù hận giữa hắn và anh còn thiếu một món này à?”
Ni Mã vẫn hơi lo lắng, Bành Dã xoa xoa đầu cậu, nói: “Đặt hết tâm tư vào việc bắt người. Cáo Đen nhất định sẽ đến.”
Ni Mã muốn nói lại thôi, luôn cảm thấy lo lắng, nhưng Bành Dã mặc kệ cậu, muốn ra ngoài hút thuốc, vừa nhấc bước, suy nghĩ một chút,
Anh lại đi tới bên cạnh đội trưởng Trịnh, khoác vai anh ta kéo anh ta sang một bên, nói: “Lão Trịnh, anh em bàn bạc với chú một chuyện này.”
Đội trưởng Trịnh thuộc cảnh sát vũ trang nói: “Mỗi lần nói là bàn bạc, thực ra chính là tới gây phiền phức.”
“Ha ha.” Anh cười một tiếng không mang ý cười, “Chú nói Cáo Đen này, chúng ta không thể cứ đợi đụng phải rồi đánh nhau trong khu không người. Đúng không.”
Đội trưởng Trịnh sửng sốt: “Ý chú là?”
Bành Dã mỉm cười.