Thượng Hải.
Trình Ca về đến nhà thu dọn hành lý một chút, tắm rửa xong đi ra. Phương Nghiên đang pha trà cho cô, nói: “Trà này thanh nhiệt.”
Trình Ca đi tới, bưng ly trà trong vắt như hổ phách kia lên, uống vài hớp, nhàn nhạt nói: “Mùi vị không tệ.”
Phương Nghiên mỉm cười, hai chị em đứng hai bên bàn bếp, mặt đối mặt yên lặng uống trà, không nói chuyện một lúc lâu.
Trên đường đi, Phương Nghiên không nhắc tới chuyện Cao Gia Viễn, ngầm thừa nhận để cho nó qua. Nhưng một màn ở sân bay khiến cô ấy có chút lo lắng.
Trình Ca liếc mắt nhìn cô ấy như có tâm sự, cô ngồi lên ghế chân cao, lấy một bao thuốc mới trong ngăn kéo ra, xé vỏ, nói: “Có chuyện cứ nói.”
Thế là Phương Nghiên hỏi: “Người đàn ông ở sân bay ấy, là nhạc trưởng trẻ kia —— Giang Khải phải không?”
Trình Ca thở khói ra nhướng mày: “Ừm.”
“Trình Ca, bây giờ tiếp xúc với cậu ấy, có thể có hiệu quả ngược với bệnh tình của em.” Phương Nghiên nói xong, nhưng lại ý thức được không đúng, suy nghĩ một chút, nói, “Có điều nhìn trạng thái của em đối với cậu ấy lúc đó, em hẳn đã thoải mái rồi.”
“Ừm, em đã gặp được người đàn ông tốt hơn.” Trình Ca nói, “—— Người đàn ông tốt nhất.”
“Lần này em đi Tây Ninh, là đi tìm anh ta?”
Trình Ca giương mắt nhìn cô ấy. Phương Nghiên căng thẳng, cho rằng mình nói nhiều, nhưng Trình Ca nói: “Phải.”
Phương Nghiên cười, nói: “Trình Ca, tình trạng của em đã khá hơn rất nhiều.” Cô ấy nhớ tới lời bố, đối với bệnh nhân tâm lý mà nói, liều thuốc tốt nhất là yêu thương và quan tâm. Cô ấy hối hận đã từng điều trị thô lỗ với cô.
Trình Ca hút thuốc không trả lời, Phương Nghiên nói: “Mấy ngày này chị chú ý quan sát một chút, nếu như tình trạng gần nhất của em khá hơn thì có thể bắt đầu giảm lượng thuốc.”
Trình Ca gật đầu: “Được.”
Phương Nghiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Gần sáu giờ rồi, chị mời em ăn tối nhé. Em muốn ăn gì?”
Trình Ca nhớ tới lửa trại ở nguồn Trường Giang, nói: “Đồ nướng.”
Phương Nghiên hơi ngạc nhiên: “Không phải trước đây em nói đồ nướng không khỏe mạnh sao?”
“Đó là trước đây.” Trình Ca nói, rẩy rẩy tàn thuốc, hỏi, “Chị có uống rượu không?”
Phương Nghiên hỏi: “Rượu vang đỏ?”
“Rượu trắng.” Trình Ca nhìn cô ấy kinh ngạc một cái, thế là, “Bia.”
Phương Nghiên: “…”
Trình Ca nhàn nhạt nói: “Không uống rượu thì ăn đồ nướng gì.”
“Uống bia đi.” Phương Nghiên nói, cô ấy tìm cửa hàng đồ nướng trên di động, lẩm bẩm, “Gần Tân Thiên Địa có…”
Trình Ca lắc đầu: “Em đã nhìn trúng quán ven đường ở cổng tiểu khu.”
Phương Nghiên sửng sốt, một lúc, tưởng tượng hai người ngồi ở quán ven đường uống bia ăn đồ nướng, cảm thấy rất thú vị, cô ấy cười: “Được đó.”
**
Uống hết hai chai bia, ăn hết một đống đồ nướng, trên bàn ly dĩa bừa bộn. Trình Ca hỏi: “Muốn nữa không?”
Phương Nghiên uống có hơi say, lắc đầu quầy quậy: “Không cần đâu.”
“Em chưa ăn xong.” Trình Ca lại gọi một ít.
Phương Nghiên hỏi: “Trước kia khẩu vị của em không tốt như vậy.”
Trình Ca cũng không trả lời, uống bia, quan sát người nhàn rỗi qua lại ven đường.
Phương Nghiên nâng má, mặt đỏ bừng, nhìn thấy một đôi tình nhân nhỏ thân mật đi qua ven đường, líu lưỡi hỏi: “Em và người đàn…”
“Đàn ông.” Trình Ca nói.
“Đàn ông.” Phương Nghiên nói, “Cả ngày hôm nay cũng không thấy em cầm điện thoại, hai người liên lạc ít như vậy, không có vấn đề chứ?”
Trình Ca lấy thuốc lá ra, nhìn cô ấy: “Có vấn đề gì?”
“Em không nhớ anh ta?”
“Tàm tạm.”
“Anh ta không nhớ em?”
“Tàm tạm.”
Phương Nghiên không còn lời nào để nói, ánh mắt đờ đẫn nhìn cái gì đó.
Trình Ca nói: “Chị uống say rồi.”
Lời còn chưa nói xong, Phương Nghiên chợt nghẹn ngào: “Tên Cao Gia Viễn khốn kiếp kia!”
Trình Ca: “…”
Trong chốc lát, Phương Nghiên đầm đìa nước mắt, vừa khóc vừa mắng: “Khốn kiếp! Tên Cao Gia Viễn khốn kiếp kia! Mắt tôi mù rồi, nhìn trúng điểm nào của anh chứ? Con người cặn bã!”
Phương Nghiên không biết mắng người khác, lặp đi lặp lại chỉ một câu khốn kiếp.
Một đám người xung quanh nhìn sang. Bây giờ Cao Gia Viễn là ngôi sao, còn rất được hoan nghênh trong mấy cô gái trẻ.
Trình Ca để thuốc và bia xuống, nhấc Phương Nghiên lên, ném tiền xuống rồi đi ngay. Phương Nghiên say rượu nặng như bao cát, đi chưa được mấy bước, Trình Ca đã đổ mồ hôi nóng cả người.
Phương Nghiên vẫn đang khóc ầm ĩ: “Khốn kiếp! Chị phải đi mắng ngay mặt anh ta!”
Trình Ca kéo cô ấy lại, không cẩn thận giày cao gót trẹo một cái, đau đến mức lại đổ thêm một trận mồ hôi lạnh.
Cô lạnh lùng mắng một câu: “Mẹ nó dẫn chị đi uống rượu nữa, bố chính là đồ chó.”
**
Thanh Hải.
Bệnh viện Cách Nhĩ Mộc, mười một giờ sáng là giờ thăm bệnh, đại sảnh phục vụ của khu nội trú người đến người đi.
Nhân viên làm việc ở đại sảnh bận đến giữa chừng, có một người đàn ông đeo khẩu trang đi tới, hình như cơ thể không khỏe, ho khan, hỏi: “Tôi muốn thăm một bệnh nhân tên Bạch Vân, nhưng không biết ở phòng bệnh nào.”
“Tôi tìm giúp anh thử. —— Không có. Chỗ chúng tôi không có bệnh nhân tên Bạch Vân.”
“Có mà.” Người đàn ông khăng khăng.
Nhân viên làm việc tìm thêm một lần: “Chỗ chúng tôi không có cả bệnh nhân họ Bạch.”
Người đàn ông liếc nhìn màn hình máy vi tính, nói: “Có thể tôi tìm nhầm rồi. Tôi đi bệnh viện số Hai xem thử.”
Người đàn ông đi ra khỏi đại sảnh, trên bãi cỏ có không ít bệnh nhân bình phục lại đi tản bộ. Hắn cần tìm một người đi hỏi tình hình của An An.
**
Tin tức An An “sống chết chưa rõ” đã thả ra ngoài mấy ngày, cảnh sát và nhóm Bành Dã âm thầm canh giữ ngoài phòng bệnh, nhưng từ đầu đến cuối không có bóng dáng Cáo Đen.
Mười Sáu hơi thiếu kiên nhẫn, lại cảm thấy không thể hiểu được: “Cáo Đen bất chấp nguy hiểm bị bắt, bỏ trốn cũng dẫn em gái theo, bây giờ lại nhẫn tâm không đến?”
Bành Dã nhíu mày rất lâu, ra kết luận: “Hắn biết An An đã qua giai đoạn nguy hiểm.”
Ni Mã nói: “Nhưng chúng ta đã đánh tiếng cho bác sĩ và y tá, nếu hắn hỏi bác sĩ, chắc chắn sẽ bại lộ.”
Bành Dã thu chặt con ngươi: “Nếu hắn để người khác tới xem thì sao?”
“Sao hắn biết An An ở đâu? Anh Bảy, anh cũng đã dặn dò quầy tiếp tân. Nếu hắn tới hỏi An An, nhất định báo lại.”
“Anh đi xuống xem thử. Mấy cậu ở lại.” Bành Dã xuống lầu đến quầy tiếp tân, nhân viên làm việc nói không có ai hỏi qua phòng bệnh của An An.
Bành Dã liếc nhìn màn hình máy vi tính, đột nhiên phát hiện kì lạ: Danh sách thăm hỏi sắp xếp theo phiên âm pinyin.
Bành Dã lập tức hỏi: “Có người nào từng hỏi bệnh nhân họ Bạch không?”
Quầy tiếp tân sửng sốt: “Sao anh biết?”
Bành Dã cũng không nói gì, đều hiểu được. Anh hỏi: “Người đó tới hỏi lúc nào?”
“Hai ngày trước.”
Bành Dã dùng sức nắm chặt quả đấm. Cáo Đen đã tới, tìm được phòng bệnh, lại tìm bệnh nhân xem tình hình của An An, biết cô thoát khỏi nguy hiểm nên đi ngay.
Trong phòng bệnh, An An chậm rãi mở mắt, tiếng mở cửa đã đánh thức cô. Cả người cô đều đau, đau đến mức muốn khóc muốn la hét, nhưng cô không có sức phát ra tiếng.
Bác sĩ tới kiểm tra theo thường lệ cho cô, cô mệt mỏi định nhắm mắt, lại đột nhiên mở ra.
Quần áo cách ly che kín “bác sĩ”, nhưng đôi mắt đó rõ ràng là, anh trai?!
Cô sợ hãi há miệng, không nói nên lời. Sương mù trên mặt nạ thở oxy phun trào tầng này tới tầng khác.
“Đừng sợ, anh sẽ không bị họ bắt được.” An Lỗi xoa trán cô, vỗ về nói, “An An, em có đau không?”
Môi An An run rẩy, nước mắt tuôn tràn.
Hắn liếc nhìn cái chân bị cưa thiếu hụt dưới người cô, mắt lộ ra sự đau đớn, gần như hiện ra nước mắt, rất nhanh bị sự hung ác mãnh liệt thay thế. Hắn nắm tay cô, gằn từng chữ: “An An, anh nhất định sẽ báo thù cho em.”
Trong mắt An An đầy nước mắt, lắc đầu, ngón tay cào lòng bàn tay hắn, sương mù trên mặt nạ thở oxy che khuất môi cô.
“An An. Anh không thể ở lại lâu, anh đi trước đây. Em phải kiên cường, khỏe lên. Chờ anh trở lại như xưa, dẫn em ra nước ngoài.”
An An trợn to hai mắt, lắc đầu, cô cố gắng hết sức nắm tay hắn, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đứng dậy, quay đầu đi.
Bành Dã gặp được bác sĩ chữa trị chính của An An trong thang máy, liền hỏi thăm bệnh tình của cô. Bác sĩ nói, hai ngày nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh thường.
Bành Dã gật đầu, ra khỏi thang máy lên hành lang, phải để người của cảnh sát tiếp tục canh giữ ở đây. Anh cho rằng Cáo Đen nhất định sẽ đến nữa. Đang suy nghĩ, anh nhận ra được gì đó, quay đầu nhìn một cái.
Một bác sĩ mặc quần áo bảo hộ đi qua sát vai.
Anh đi tới cửa phòng bệnh, hỏi cảnh sát mặc thường phục: “ICU bên cạnh có bệnh nhân?”
Cảnh sát mặc thường phục không hiểu, thấy Bành Dã nhìn bác sĩ đi xa trên hành lang kia, nói: “À, đó là bác sĩ của An An…”
Giọng nói chưa rơi, Bành Dã lao về phía bác sĩ đó.
Phát động cả người về trước, mấy cảnh sát mặc thường phục trên hành lang cùng chạy cực nhanh. Nhưng “bác sĩ” cũng tăng tốc chạy vào trong cầu thang.
Lại là cao điểm thăm bệnh, người đến người đi. Bành Dã lao vào trong cầu thang, bay qua lan can nhảy xuống, bản lĩnh của “bác sĩ” cũng nhanh nhẹn như vậy. Hai người rượt đuổi trong bệnh viện đông nghịt người, “bác sĩ” đụng vào bệnh nhân và người nhà qua lại kêu la liên hồi.
Bành Dã vướng các bệnh nhân ngã xuống đất không thể chạy hết sức, lúc lao ra cổng bệnh viện, Cáo Đen đã không thấy tăm hơi.
Bành Dã hung hăng cắn răng, đá bồn hoa một cái.
**
Bành Dã làm xong tất cả mọi chuyện quay lại trạm bảo vệ, đã qua mấy ngày.
Anh đến vào đêm khuya, nhớ tới mấy ngày không liên lạc với Trình Ca.
Anh không gọi điện thoại, gửi tin nhắn, cô cũng không tìm anh, còn giữ được sự bình thản hơn anh.
Bành Dã tắm rửa xong đã tối khuya, một mình anh đi ra ngoài trạm bảo vệ, lấy di động ra, nhấn một dãy số.
Anh đút tay vào túi cúi đầu, thong thả đi về trước dọc theo quốc lộ trên cao nguyên. Gió đêm thổi anh mát mẻ cả người. Anh đá cỏ dại ven đường một cái, kiên nhẫn chờ cô gái của anh nghe điện thoại.
Thời gian không dài cũng không ngắn, điện thoại được nhận, yên lặng một giây, giọng Trình Ca bình thản lại xa cách: “A lô?”
Bành Dã không khỏi tê cả da đầu, cúi đầu xoa xoa sống mũi, từ từ nở nụ cười: “Vẫn chưa ngủ?”
“Chưa.”
“Tại sao vẫn chưa ngủ?”
“Hi vọng em ngủ, vậy gọi điện thoại cho em làm gì?” Cô hỏi.
Anh cười nhạt: “Biết em chưa ngủ.”
“…” Bên kia cô im lặng, một lát sau, Bành Dã nghe được tiếng bật lửa, cô châm thuốc, thở chầm chậm, hỏi: “Sao gọi điện thoại vào lúc này?”
“Trước đó đang bận.” Anh lời ít ý nhiều.
Anh không nói, cô cũng không hỏi. Chỉ nói: “Sử dụng súng sao?”
Anh “ừm” một tiếng ngắn gọn.
“Bị thương không?”
“Không có.”
Cô nhàn nhạt “ờ” một tiếng, không quan tâm nữa.
Khóe môi Bành Dã lại mỉm cười, không hề phát ra tiếng, nhưng đầu kia Trình Ca hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Anh không có cười.”
“Anh cười.” Trình Ca hỏi, “Anh cười cái gì?”
“Tâm trạng rất tốt nên cười.”
“…”
Bành Dã nói: “Em đã đổi bật lửa?”
“… Không ngờ tai anh thính.”
“Cái lúc trước đâu?”
“Vứt rồi.”
“Vứt ở đâu?”
“Sân bay, anh muốn đi nhặt?”
Gió đêm thổi, Bành Dã lại cười một tiếng. Một tay anh móc điếu thuốc nhét vào miệng, lại lấy bật lửa châm, bên kia cô nghe tiếng, cũng không gấp gáp, kiên nhẫn chờ.
Hai người tự hút thuốc, có một lúc lâu không nói chuyện.
Không lâu sau, Trình Ca nhàn nhạt mở miệng, có chút nghiêm trang: “Anh nhớ em không?”
Bành Dã cúi đầu, ngón tay kẹp thuốc chọc chọc trán, độ cong khóe miệng nhếch lên lớn hơn, nói: “Nhớ.”
Trình Ca trả lại anh một câu: “Khá lắm.”
May mà Bành Dã chưa bị sặc khói, ho mấy tiếng: “Còn em?”
“Em làm sao?”
“Em nhớ anh không?”
“Anh đoán.” Trình Ca nhàn nhạt nói.
“Em cái người này…” Bành Dã bất đắc dĩ, nụ cười lại chỉ tăng không giảm.
Trình Ca nói: “Gặp nhau rồi dùng hành động nói cho anh biết.”
Đêm khuya yên ắng, mỗi một chữ rành rọt, mỗi một chút khởi, thừa, chuyển, hợp (1), rõ ràng nhẹ nhàng, xuyên qua điện thoại lại vô cùng mờ ám.
(1) Khởi, thừa, chuyển, hợp: Khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
Anh ở nguồn Trường Giang, cô ở cuối Trường Giang.
Bành Dã: “Được.”
Trình Ca nói: “Ngày mai phải tuần tra?”
“Ừm.”
“Khi nào về?”
“Cuối tuần.”
“Vậy cuối tuần em đi thăm anh.”
Bành Dã dừng một chút.
Trình Ca: “Sao vậy?”
“Cuối tuần phải đi Nam Phi.”
“… Đi đến đó làm gì?”
“Học tập kinh nghiệm của khu bảo tồn động vật hoang dã.”
“Đi bao lâu?”
“Khoảng một tuần.”
“Oh, về sẽ hẹn.”
Bành Dã cười một tiếng.
Trình Ca dường như nhíu mày: “Không hẹn?”
Bành Dã cười: “Hẹn.”
Trình Ca lại hỏi: “Bây giờ anh ở bên ngoài?”
“Ừm, ven quốc lộ.”
“Nhìn thấy được sao?”
“Ừm.” Bành Dã vô thức ngẩng đầu, ngắm bầu trời đầy sao, trước mắt liền mơ hồ hiện lên đêm ở nguồn Trường Giang, cái cổ trắng ngần của Trình duỗi ra như thiên nga, hơi mở miệng, vẻ mặt mê say.
Anh không tự chủ được cười nhạt.
Cô liền nói: “Bỉ ổi.”
Lúc này Bành Dã mới biết đã rơi vào bẫy của cô. Yêu tinh.
Trình Ca nhả khói, chậm rãi nói: “Bành Dã.”
“Hửm?”
“Em nghe được âm thanh của gió bên anh.”
“Ừm.” Anh đứng trên vùng hoang vu, nói: “Gió Tây Bắc, ngày mai có bão cát.”
Đầu kia, Trình Ca đi lên ban công cao ốc, nói: “Gió Đông Nam, ngày mai bầu trời đầy mây chuyển trong.”
Trình Ca về đến nhà thu dọn hành lý một chút, tắm rửa xong đi ra. Phương Nghiên đang pha trà cho cô, nói: “Trà này thanh nhiệt.”
Trình Ca đi tới, bưng ly trà trong vắt như hổ phách kia lên, uống vài hớp, nhàn nhạt nói: “Mùi vị không tệ.”
Phương Nghiên mỉm cười, hai chị em đứng hai bên bàn bếp, mặt đối mặt yên lặng uống trà, không nói chuyện một lúc lâu.
Trên đường đi, Phương Nghiên không nhắc tới chuyện Cao Gia Viễn, ngầm thừa nhận để cho nó qua. Nhưng một màn ở sân bay khiến cô ấy có chút lo lắng.
Trình Ca liếc mắt nhìn cô ấy như có tâm sự, cô ngồi lên ghế chân cao, lấy một bao thuốc mới trong ngăn kéo ra, xé vỏ, nói: “Có chuyện cứ nói.”
Thế là Phương Nghiên hỏi: “Người đàn ông ở sân bay ấy, là nhạc trưởng trẻ kia —— Giang Khải phải không?”
Trình Ca thở khói ra nhướng mày: “Ừm.”
“Trình Ca, bây giờ tiếp xúc với cậu ấy, có thể có hiệu quả ngược với bệnh tình của em.” Phương Nghiên nói xong, nhưng lại ý thức được không đúng, suy nghĩ một chút, nói, “Có điều nhìn trạng thái của em đối với cậu ấy lúc đó, em hẳn đã thoải mái rồi.”
“Ừm, em đã gặp được người đàn ông tốt hơn.” Trình Ca nói, “—— Người đàn ông tốt nhất.”
“Lần này em đi Tây Ninh, là đi tìm anh ta?”
Trình Ca giương mắt nhìn cô ấy. Phương Nghiên căng thẳng, cho rằng mình nói nhiều, nhưng Trình Ca nói: “Phải.”
Phương Nghiên cười, nói: “Trình Ca, tình trạng của em đã khá hơn rất nhiều.” Cô ấy nhớ tới lời bố, đối với bệnh nhân tâm lý mà nói, liều thuốc tốt nhất là yêu thương và quan tâm. Cô ấy hối hận đã từng điều trị thô lỗ với cô.
Trình Ca hút thuốc không trả lời, Phương Nghiên nói: “Mấy ngày này chị chú ý quan sát một chút, nếu như tình trạng gần nhất của em khá hơn thì có thể bắt đầu giảm lượng thuốc.”
Trình Ca gật đầu: “Được.”
Phương Nghiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Gần sáu giờ rồi, chị mời em ăn tối nhé. Em muốn ăn gì?”
Trình Ca nhớ tới lửa trại ở nguồn Trường Giang, nói: “Đồ nướng.”
Phương Nghiên hơi ngạc nhiên: “Không phải trước đây em nói đồ nướng không khỏe mạnh sao?”
“Đó là trước đây.” Trình Ca nói, rẩy rẩy tàn thuốc, hỏi, “Chị có uống rượu không?”
Phương Nghiên hỏi: “Rượu vang đỏ?”
“Rượu trắng.” Trình Ca nhìn cô ấy kinh ngạc một cái, thế là, “Bia.”
Phương Nghiên: “…”
Trình Ca nhàn nhạt nói: “Không uống rượu thì ăn đồ nướng gì.”
“Uống bia đi.” Phương Nghiên nói, cô ấy tìm cửa hàng đồ nướng trên di động, lẩm bẩm, “Gần Tân Thiên Địa có…”
Trình Ca lắc đầu: “Em đã nhìn trúng quán ven đường ở cổng tiểu khu.”
Phương Nghiên sửng sốt, một lúc, tưởng tượng hai người ngồi ở quán ven đường uống bia ăn đồ nướng, cảm thấy rất thú vị, cô ấy cười: “Được đó.”
**
Uống hết hai chai bia, ăn hết một đống đồ nướng, trên bàn ly dĩa bừa bộn. Trình Ca hỏi: “Muốn nữa không?”
Phương Nghiên uống có hơi say, lắc đầu quầy quậy: “Không cần đâu.”
“Em chưa ăn xong.” Trình Ca lại gọi một ít.
Phương Nghiên hỏi: “Trước kia khẩu vị của em không tốt như vậy.”
Trình Ca cũng không trả lời, uống bia, quan sát người nhàn rỗi qua lại ven đường.
Phương Nghiên nâng má, mặt đỏ bừng, nhìn thấy một đôi tình nhân nhỏ thân mật đi qua ven đường, líu lưỡi hỏi: “Em và người đàn…”
“Đàn ông.” Trình Ca nói.
“Đàn ông.” Phương Nghiên nói, “Cả ngày hôm nay cũng không thấy em cầm điện thoại, hai người liên lạc ít như vậy, không có vấn đề chứ?”
Trình Ca lấy thuốc lá ra, nhìn cô ấy: “Có vấn đề gì?”
“Em không nhớ anh ta?”
“Tàm tạm.”
“Anh ta không nhớ em?”
“Tàm tạm.”
Phương Nghiên không còn lời nào để nói, ánh mắt đờ đẫn nhìn cái gì đó.
Trình Ca nói: “Chị uống say rồi.”
Lời còn chưa nói xong, Phương Nghiên chợt nghẹn ngào: “Tên Cao Gia Viễn khốn kiếp kia!”
Trình Ca: “…”
Trong chốc lát, Phương Nghiên đầm đìa nước mắt, vừa khóc vừa mắng: “Khốn kiếp! Tên Cao Gia Viễn khốn kiếp kia! Mắt tôi mù rồi, nhìn trúng điểm nào của anh chứ? Con người cặn bã!”
Phương Nghiên không biết mắng người khác, lặp đi lặp lại chỉ một câu khốn kiếp.
Một đám người xung quanh nhìn sang. Bây giờ Cao Gia Viễn là ngôi sao, còn rất được hoan nghênh trong mấy cô gái trẻ.
Trình Ca để thuốc và bia xuống, nhấc Phương Nghiên lên, ném tiền xuống rồi đi ngay. Phương Nghiên say rượu nặng như bao cát, đi chưa được mấy bước, Trình Ca đã đổ mồ hôi nóng cả người.
Phương Nghiên vẫn đang khóc ầm ĩ: “Khốn kiếp! Chị phải đi mắng ngay mặt anh ta!”
Trình Ca kéo cô ấy lại, không cẩn thận giày cao gót trẹo một cái, đau đến mức lại đổ thêm một trận mồ hôi lạnh.
Cô lạnh lùng mắng một câu: “Mẹ nó dẫn chị đi uống rượu nữa, bố chính là đồ chó.”
**
Thanh Hải.
Bệnh viện Cách Nhĩ Mộc, mười một giờ sáng là giờ thăm bệnh, đại sảnh phục vụ của khu nội trú người đến người đi.
Nhân viên làm việc ở đại sảnh bận đến giữa chừng, có một người đàn ông đeo khẩu trang đi tới, hình như cơ thể không khỏe, ho khan, hỏi: “Tôi muốn thăm một bệnh nhân tên Bạch Vân, nhưng không biết ở phòng bệnh nào.”
“Tôi tìm giúp anh thử. —— Không có. Chỗ chúng tôi không có bệnh nhân tên Bạch Vân.”
“Có mà.” Người đàn ông khăng khăng.
Nhân viên làm việc tìm thêm một lần: “Chỗ chúng tôi không có cả bệnh nhân họ Bạch.”
Người đàn ông liếc nhìn màn hình máy vi tính, nói: “Có thể tôi tìm nhầm rồi. Tôi đi bệnh viện số Hai xem thử.”
Người đàn ông đi ra khỏi đại sảnh, trên bãi cỏ có không ít bệnh nhân bình phục lại đi tản bộ. Hắn cần tìm một người đi hỏi tình hình của An An.
**
Tin tức An An “sống chết chưa rõ” đã thả ra ngoài mấy ngày, cảnh sát và nhóm Bành Dã âm thầm canh giữ ngoài phòng bệnh, nhưng từ đầu đến cuối không có bóng dáng Cáo Đen.
Mười Sáu hơi thiếu kiên nhẫn, lại cảm thấy không thể hiểu được: “Cáo Đen bất chấp nguy hiểm bị bắt, bỏ trốn cũng dẫn em gái theo, bây giờ lại nhẫn tâm không đến?”
Bành Dã nhíu mày rất lâu, ra kết luận: “Hắn biết An An đã qua giai đoạn nguy hiểm.”
Ni Mã nói: “Nhưng chúng ta đã đánh tiếng cho bác sĩ và y tá, nếu hắn hỏi bác sĩ, chắc chắn sẽ bại lộ.”
Bành Dã thu chặt con ngươi: “Nếu hắn để người khác tới xem thì sao?”
“Sao hắn biết An An ở đâu? Anh Bảy, anh cũng đã dặn dò quầy tiếp tân. Nếu hắn tới hỏi An An, nhất định báo lại.”
“Anh đi xuống xem thử. Mấy cậu ở lại.” Bành Dã xuống lầu đến quầy tiếp tân, nhân viên làm việc nói không có ai hỏi qua phòng bệnh của An An.
Bành Dã liếc nhìn màn hình máy vi tính, đột nhiên phát hiện kì lạ: Danh sách thăm hỏi sắp xếp theo phiên âm pinyin.
Bành Dã lập tức hỏi: “Có người nào từng hỏi bệnh nhân họ Bạch không?”
Quầy tiếp tân sửng sốt: “Sao anh biết?”
Bành Dã cũng không nói gì, đều hiểu được. Anh hỏi: “Người đó tới hỏi lúc nào?”
“Hai ngày trước.”
Bành Dã dùng sức nắm chặt quả đấm. Cáo Đen đã tới, tìm được phòng bệnh, lại tìm bệnh nhân xem tình hình của An An, biết cô thoát khỏi nguy hiểm nên đi ngay.
Trong phòng bệnh, An An chậm rãi mở mắt, tiếng mở cửa đã đánh thức cô. Cả người cô đều đau, đau đến mức muốn khóc muốn la hét, nhưng cô không có sức phát ra tiếng.
Bác sĩ tới kiểm tra theo thường lệ cho cô, cô mệt mỏi định nhắm mắt, lại đột nhiên mở ra.
Quần áo cách ly che kín “bác sĩ”, nhưng đôi mắt đó rõ ràng là, anh trai?!
Cô sợ hãi há miệng, không nói nên lời. Sương mù trên mặt nạ thở oxy phun trào tầng này tới tầng khác.
“Đừng sợ, anh sẽ không bị họ bắt được.” An Lỗi xoa trán cô, vỗ về nói, “An An, em có đau không?”
Môi An An run rẩy, nước mắt tuôn tràn.
Hắn liếc nhìn cái chân bị cưa thiếu hụt dưới người cô, mắt lộ ra sự đau đớn, gần như hiện ra nước mắt, rất nhanh bị sự hung ác mãnh liệt thay thế. Hắn nắm tay cô, gằn từng chữ: “An An, anh nhất định sẽ báo thù cho em.”
Trong mắt An An đầy nước mắt, lắc đầu, ngón tay cào lòng bàn tay hắn, sương mù trên mặt nạ thở oxy che khuất môi cô.
“An An. Anh không thể ở lại lâu, anh đi trước đây. Em phải kiên cường, khỏe lên. Chờ anh trở lại như xưa, dẫn em ra nước ngoài.”
An An trợn to hai mắt, lắc đầu, cô cố gắng hết sức nắm tay hắn, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đứng dậy, quay đầu đi.
Bành Dã gặp được bác sĩ chữa trị chính của An An trong thang máy, liền hỏi thăm bệnh tình của cô. Bác sĩ nói, hai ngày nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh thường.
Bành Dã gật đầu, ra khỏi thang máy lên hành lang, phải để người của cảnh sát tiếp tục canh giữ ở đây. Anh cho rằng Cáo Đen nhất định sẽ đến nữa. Đang suy nghĩ, anh nhận ra được gì đó, quay đầu nhìn một cái.
Một bác sĩ mặc quần áo bảo hộ đi qua sát vai.
Anh đi tới cửa phòng bệnh, hỏi cảnh sát mặc thường phục: “ICU bên cạnh có bệnh nhân?”
Cảnh sát mặc thường phục không hiểu, thấy Bành Dã nhìn bác sĩ đi xa trên hành lang kia, nói: “À, đó là bác sĩ của An An…”
Giọng nói chưa rơi, Bành Dã lao về phía bác sĩ đó.
Phát động cả người về trước, mấy cảnh sát mặc thường phục trên hành lang cùng chạy cực nhanh. Nhưng “bác sĩ” cũng tăng tốc chạy vào trong cầu thang.
Lại là cao điểm thăm bệnh, người đến người đi. Bành Dã lao vào trong cầu thang, bay qua lan can nhảy xuống, bản lĩnh của “bác sĩ” cũng nhanh nhẹn như vậy. Hai người rượt đuổi trong bệnh viện đông nghịt người, “bác sĩ” đụng vào bệnh nhân và người nhà qua lại kêu la liên hồi.
Bành Dã vướng các bệnh nhân ngã xuống đất không thể chạy hết sức, lúc lao ra cổng bệnh viện, Cáo Đen đã không thấy tăm hơi.
Bành Dã hung hăng cắn răng, đá bồn hoa một cái.
**
Bành Dã làm xong tất cả mọi chuyện quay lại trạm bảo vệ, đã qua mấy ngày.
Anh đến vào đêm khuya, nhớ tới mấy ngày không liên lạc với Trình Ca.
Anh không gọi điện thoại, gửi tin nhắn, cô cũng không tìm anh, còn giữ được sự bình thản hơn anh.
Bành Dã tắm rửa xong đã tối khuya, một mình anh đi ra ngoài trạm bảo vệ, lấy di động ra, nhấn một dãy số.
Anh đút tay vào túi cúi đầu, thong thả đi về trước dọc theo quốc lộ trên cao nguyên. Gió đêm thổi anh mát mẻ cả người. Anh đá cỏ dại ven đường một cái, kiên nhẫn chờ cô gái của anh nghe điện thoại.
Thời gian không dài cũng không ngắn, điện thoại được nhận, yên lặng một giây, giọng Trình Ca bình thản lại xa cách: “A lô?”
Bành Dã không khỏi tê cả da đầu, cúi đầu xoa xoa sống mũi, từ từ nở nụ cười: “Vẫn chưa ngủ?”
“Chưa.”
“Tại sao vẫn chưa ngủ?”
“Hi vọng em ngủ, vậy gọi điện thoại cho em làm gì?” Cô hỏi.
Anh cười nhạt: “Biết em chưa ngủ.”
“…” Bên kia cô im lặng, một lát sau, Bành Dã nghe được tiếng bật lửa, cô châm thuốc, thở chầm chậm, hỏi: “Sao gọi điện thoại vào lúc này?”
“Trước đó đang bận.” Anh lời ít ý nhiều.
Anh không nói, cô cũng không hỏi. Chỉ nói: “Sử dụng súng sao?”
Anh “ừm” một tiếng ngắn gọn.
“Bị thương không?”
“Không có.”
Cô nhàn nhạt “ờ” một tiếng, không quan tâm nữa.
Khóe môi Bành Dã lại mỉm cười, không hề phát ra tiếng, nhưng đầu kia Trình Ca hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Anh không có cười.”
“Anh cười.” Trình Ca hỏi, “Anh cười cái gì?”
“Tâm trạng rất tốt nên cười.”
“…”
Bành Dã nói: “Em đã đổi bật lửa?”
“… Không ngờ tai anh thính.”
“Cái lúc trước đâu?”
“Vứt rồi.”
“Vứt ở đâu?”
“Sân bay, anh muốn đi nhặt?”
Gió đêm thổi, Bành Dã lại cười một tiếng. Một tay anh móc điếu thuốc nhét vào miệng, lại lấy bật lửa châm, bên kia cô nghe tiếng, cũng không gấp gáp, kiên nhẫn chờ.
Hai người tự hút thuốc, có một lúc lâu không nói chuyện.
Không lâu sau, Trình Ca nhàn nhạt mở miệng, có chút nghiêm trang: “Anh nhớ em không?”
Bành Dã cúi đầu, ngón tay kẹp thuốc chọc chọc trán, độ cong khóe miệng nhếch lên lớn hơn, nói: “Nhớ.”
Trình Ca trả lại anh một câu: “Khá lắm.”
May mà Bành Dã chưa bị sặc khói, ho mấy tiếng: “Còn em?”
“Em làm sao?”
“Em nhớ anh không?”
“Anh đoán.” Trình Ca nhàn nhạt nói.
“Em cái người này…” Bành Dã bất đắc dĩ, nụ cười lại chỉ tăng không giảm.
Trình Ca nói: “Gặp nhau rồi dùng hành động nói cho anh biết.”
Đêm khuya yên ắng, mỗi một chữ rành rọt, mỗi một chút khởi, thừa, chuyển, hợp (1), rõ ràng nhẹ nhàng, xuyên qua điện thoại lại vô cùng mờ ám.
(1) Khởi, thừa, chuyển, hợp: Khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
Anh ở nguồn Trường Giang, cô ở cuối Trường Giang.
Bành Dã: “Được.”
Trình Ca nói: “Ngày mai phải tuần tra?”
“Ừm.”
“Khi nào về?”
“Cuối tuần.”
“Vậy cuối tuần em đi thăm anh.”
Bành Dã dừng một chút.
Trình Ca: “Sao vậy?”
“Cuối tuần phải đi Nam Phi.”
“… Đi đến đó làm gì?”
“Học tập kinh nghiệm của khu bảo tồn động vật hoang dã.”
“Đi bao lâu?”
“Khoảng một tuần.”
“Oh, về sẽ hẹn.”
Bành Dã cười một tiếng.
Trình Ca dường như nhíu mày: “Không hẹn?”
Bành Dã cười: “Hẹn.”
Trình Ca lại hỏi: “Bây giờ anh ở bên ngoài?”
“Ừm, ven quốc lộ.”
“Nhìn thấy được sao?”
“Ừm.” Bành Dã vô thức ngẩng đầu, ngắm bầu trời đầy sao, trước mắt liền mơ hồ hiện lên đêm ở nguồn Trường Giang, cái cổ trắng ngần của Trình duỗi ra như thiên nga, hơi mở miệng, vẻ mặt mê say.
Anh không tự chủ được cười nhạt.
Cô liền nói: “Bỉ ổi.”
Lúc này Bành Dã mới biết đã rơi vào bẫy của cô. Yêu tinh.
Trình Ca nhả khói, chậm rãi nói: “Bành Dã.”
“Hửm?”
“Em nghe được âm thanh của gió bên anh.”
“Ừm.” Anh đứng trên vùng hoang vu, nói: “Gió Tây Bắc, ngày mai có bão cát.”
Đầu kia, Trình Ca đi lên ban công cao ốc, nói: “Gió Đông Nam, ngày mai bầu trời đầy mây chuyển trong.”