Anh cứ lạnh lùng đi rồi sẽ mất em

Chương 37 : Sự thật


...
Ngày mới với nắng sớm nhưng ko khí dường như có j đó lành lạnh lắm. Gió thổi, mái tóc của Thiên Anh khẽ bay, một mình cô bước trên đường đến trường, 1 cảm giác buồn tẻ lại chảy xẹt qua người cô khi bất giác hình ảnh của Khánh Anh hiện lên tràn ngập tâm trí cô. Cô tự nhủ lòng mình rằng anh là 1 con người thật ko đơn giản, mà cô lại rất đơn giản,.anh còn là niềm ước mơ và mong muốn của bao cô gái khác, có lẽ...cô ko thể nào chạm đến anh được.
Mải suy nghĩ mông lung, một chiếc ô tô đi sát cô từ lúc nào ko biết, phía bên trong xe là 1 chàng trai với nụ cười toả nắng, tai đeo headphone, nhẹ nhàng anh mở kính rồi chào cô với nụ cười ấm áp
- Thiên Anh
- Anh...anh Minh Hoàng ạ, sao anh lại ở đây? - Thiên Anh có chút ngạc nhiên
- Anh đi qua đây, thấy dáng em quen quen lên ghé lại xem phải em ko, thì ra là em thật. Em đi học hả? Anh có thể chở em đến trường chứ? - Minh Hoàng mở lời, anh thân thiện quá khiến cho con tim của Thiên Anh có chút j đó xao xuyến
- Thôi em ko dám làm phiền anh nữa đâu, anh thấy em đi bộ thì cũng biết trường em ngay đây mà. - Thiên Anh ái ngại khi làm phiền anh. Nhưng anh lại ko tỏ ra khó chịu j, anh lại vui.
- Anh ko nghĩ là em ko mỏi ! - Minh Hoàng chống tay nhìn cô cười, anh đang muốn chêu cô 1 lúc, thật sự cô rất thú vị, lần đầu tiên gặp cô, anh như thay đổi, anh vốn là người trầm tư, ít cười nói và cũng có thể được liệt vào danh sách những người lạnh lùng thế nhưng điều j đã làm anh thay đổi chỉ trong phút chốc
- Em đâu có mỏi ! - Thiên Anh nói vu vơ
- Thôi nào. Lên xe đi ! - Minh Hoàng cười
Thiên Anh cũng cười, anh khẩn cầu quá nên cô cũng ko nỡ chối, có lẽ bên cạnh anh, cô cũng cảm thấy có j đó rất ấm áp nhưng cái ấm áp đó lại khác xa với những lúc cô ở bên 1 người.
Minh Hoàng bật nhạc, đúng bài mà Thiên Anh rất thích, cô vu vơ hát theo nó như 1 sở thích đã có từ lâu, cô quên cả sự có mặt của người con trai bên cạnh.
Thiên Anh vừa lên xe Minh Hoàng, xe của Khánh Anh cũng tới nơi. Anh đến chậm 1 bước sao? Mục đích anh đi đường này cũng là để đón cô gái kia, trong lòng anh có j đó ko thoải mái nhưng rồi cũng phóng xe đi để lại làn khói mịt mờ còn vương vấn nơi không trung
Khánh Anh chợt nhớ đến món quà và lá thư đó, bất giác, anh đưa tay sờ lên cổ, chiếc vòng hình ổ khoá nhỏ bé khuất sau chiếc vòng hình bọ cạp của anh, anh ko biết mình đang nghĩ j mà lại chấp nhận 1 món quà từ người khác, thậm chí còn đeo nó, mang theo nó mỗi ngày. Thật sự, anh cảm thấy có j đó đang dần thay đổi trong anh.
Anh vẫn giữ nguyên cái thái độ lạnh lùng đó cho tới khi đến trường. Từ ngày ko còn Tử Tuyết và Nhất Nam đi cạnh nữa, anh đi 1 mình trong sân trường nhưng lại có j đó còn thu hút hơn khi đi cùng nhiều người khác, một mình anh toả nắng chói chang khiến ai nhìn cũng loá mắt, nhưng nói là toả nắng nhưng xung quanh anh là 1 màu băng giá


Khánh Anh với Thiên Anh...
Hai người vô tình chạm mặt nhau ngay cổng trường, Thiên Anh có phần lưỡng lự như ko muốn ngẩng đầu lên nhìn anh nhưng thật sự cô muốn ngắm nhìn anh lắm. Khánh Anh vẫn có vẻ mặt lạnh lùng và bất cần, hình ảnh của Thiên Anh được anh thu về đôi mắt, anh lại ko hiểu sao cái lần đang bôi thuốc cho anh mà cô lại bỏ đi ko nói lời nào. Anh rất muốn đến để hỏi cho ra nhẽ vì điều đó mới đúng như bản chất trong con người anh nhưng anh lại thấy cô có j đó như muốn né tránh anh.
Lớp học ko có 1 bóng dáng học sinh chỉ ngoài hai cô gái đang to tiếng nói chuyện với nhau
- Mày là đồ con gái bỉ ổi, những trò đó mà anh em nhà mày cũng bày ra được sao? Số điện thoại đó mày giả danh chứ j? Tao biết hết rồi, mày lôi tình cảm của Thiên Anh ra để đùa giỡn được sao...
Vừa bước đến cửa lớp Thiên Anh nhận ra giọng nói của Đường Vy, có vẻ Vy đang rất bức xúc chuyện j đó nên mới to tiếng như vậy, Thiên Anh ngỡ ngàng khi Đường Vy nhắc đến tên cô mà lại còn tình cảm...đùa giỡn j đó.
Thiên Anh bước vào trong, ko biết là học sinh trong lớp này đi đâu hết rồi mà chỉ còn lại mỗi Đường Vy và Hữu Tuệ đang cãi nhau
- Có chuyện j vậy Vy? Sao lại đùa giỡn tình cảm của tao - Thiên Anh hỏi với vẻ ngờ vực
- Thiên Anh, mày đến đúng lúc lắm, tiện đây tao nói ày luôn, mấy thứ quà và thư tình vớ vẩn đó ko phải anh Khánh Anh gửi ày đâu mà là cái con cáo đứng trước mặt mày gửi đấy - Vy lườm Hữu Tuệ
- Cái j???? - Thiên Anh hơi ngạc nhiên, cô có chút j đó hụt hẫng lắm, cảm giác này là sao? Thật khó chịu nhưng ko phải hẳn, cô vẫn có j đó thấy vui vui khi biết Khánh Anh ko tệ đến nỗi nói yêu cô mà lại hôn người con gái khác, thì ra từ trước đến nay anh đã nói yêu cô lần nào đâu, anh hôn người con gái khác cũng là chuyện đương nhiên, cô sao có thể trách anh được. Nghĩ vậy thôi nhưng Thiên Anh cảm thấy thật tệ và bây giờ người mà cô đang hận là Hữu Tuệ,.sao Tuệ lại có thể bỡn cợt, đem cô ra làm thú vui như thế
Ko đợi Vy nhắc lại, Thiên Anh đưa ánh mặt bực bội nhìn HữuTuệ, cái ánh mắt đó thật đáng sợ, khác với ánh mắt của cô thường ngày, cô ko kìm chế nổi bản thân mà đã ra tay tát Tuệ
Bốp...
- Con này mày dám cả gan tát tao sao? -Hữu Tuệ đau điếng vì cái tát bất ngờ của Thiên Anh
Thiên Anh cảm thấy bối rối vì cái tát đó, cô chưa bao giờ xử xự lỗ mãn như vậy, nhưng lần này cô ko thể nào kiềm chế nổi.
Hữu Tuệ đưa tay lên định tát lại nhưng bị tay Thiên Anh đỡ lấy và hất ra phía sau, nhỏ ko ngờ Thiên Anh lại khoẻ như vậy
Vy vừa cảm thấy lo lắng vừa thấy thích thú, đáng đời Hữu Tuệ cả thôi, phàm làm j cũng phải nghĩ đến hậu quả của nó chứ !

- Mày ko sợ điều j sẽ đến với mày sao? - Hữu Tuệ nói với giọng đe doạ
- Điều may mắn á, thôi Thiên Anh nhà tớ ko cần đâu - Vy chen vào, giọng châm chọc của Vy khiến Hữu Tuệ càng căm ghét hai người hơn, ko khí trở lên ngột ngạt
- Mà thôi nói nhiều làm j nữa mà, trong thời gian qua có người gọi mình là chị cũng đủ sướng rồi, haha - Vy nhấn mạnh từ sướng
Hữu Tuệ nở nụ cười nửa miệng.,ko biết nhỏ đang cười hay đang mếu nữa
Thiên Anh và Vy ra khỏi lớp, Thiên Anh cảm thấy buồn nhạt, hai người bước song song trên hành lang của trường, họ theo đuổi những suy nghĩ khác nhau
Gió từ bên ngoài sân thổi vào mang theo hương vị của những bông hoa phượng đỏ như đang cháy rực, có j đó mát mát xuyên qua gáy tạo ra 1 cảm giác mơn man dễ chịu
- Mày buồn lắm hả? - Vy lên tiếng trước sự im lặng của T.Anh
- Ừh - T.Anh trả lời thằng lừng suy nghĩ trong đầu của cô
- Thế có nghĩa là mày yêu anh K.Anh thật hả? - Vy chợt hứng lên và hỏi T.Anh, bất giác T.Anh giật đứng người, như bị nói trúng tim đen, à đâu trúng luôn rồi cần j như
- À...ko...ko có...
Thiên Anh e ngại đến lúng túng, cô ko dám nói ra vì cô rất sợ, sợ bị lừa dối, sợ bị phản bội, sợ bị bỏ rơi như mối tình đầu của cô
- Có j phải giấu tao chứ. mày có coi tao là bạn thân ko đấy? Nếu mày thật sự yêu anh ấy thì phải nói ra, phải sống đúng với bản thân chân thành của mày chứ, mày ko sợ 1 ngày nào đó phải hối hận à?
Nghe Vy nói cũng có lí, nhưng anh có bạn gái rồi còn đâu???
- Anh có bạn gái rồi và lại...! - T.Anh buồn bã, cô bỏ lửng câu nói vì ko biết là mình có nên nói với Vy về chuyện giữa Thiên Kỳ và K.Anh ko

- Lại gì? - Thiên Anh bỏ lửng câu như vậy khiến Vy tò mò lắm
Là bạn thân của Vy bao lâu nay, T.Anh cũng phải nói ra để Vy cũng biết, bởi vì Vy cũng coi anh Kỳ là anh trai của mình và bấy lâu nay cô nàng lại rất muốn K.Anh và T.Anh trở thành 1 couple, hai người cùng cái tên là Anh thì họ có thể gọi là song Anh rồi. điều đó khiến Vy rất khoái chí
- Chuyện j mày nói mau nên - Vy tò mò đến nỗi phát cáu vì thái độ chần chừ của T.Anh
- Thật ra thì tao vừa mới biết thôi, anh Khánh Anh là người mà anh Kỳ căm thù bấy lâu vì chính K.Anh đã phá huỷ gương mặt của anh Kỳ
T.Anh tóm tắt ngắn gọn nội dung, chỉ nghe bấy nhiêu thôi mà Vy sock toàn tập, cô ko tin vào tai mình nữa
- Có thật ko? - Vy buộc miệng hỏi lại
- Mày nhìn tao giống nói đùa lắm hả? - Thiên Anh nhíu mày, đến cô nhắc lại cũng thấy sock nữa là lần đầu tiên Vy nghe thấy. Đúng là chuyện động trời mà
- Thế giờ tính sao? Còn mày yêu K.Anh, chắc anh Kỳ ko ày quen với K.Anh đâu
- Chắc chắn là vậy rồi
- Tình hình này là hơi bị gay go đấy, thế anh Kỳ nói j với mày chưa?
- Anh ấy vẫn chưa biết tao biết hết sự thật - T.Anh ỉu xìu
...
Vy và T.Anh nói chuyện với nhau ở hành lang mãi cho đến khi có tiếng trống vào lớp mới dứt ra được khỏi câu chuyện.
Cũng lâu rồi T.Anh ko gặp K.Anh, có cảm giác nhớ nhung là lạ, dường như tình cảm trong cô đang dần lớn lên theo thời gian, cô càng yêu anh bao nhiêu thì càng lo lắng bấy nhiêu, cô thầm hỏi sao người mà anh Kỳ luôn luôn căm ghét lại và K.Anh chứ? Nếu có 1 ngày cô phải chọn 1 trong 2 thì cô sẽ chọn ai???
...
K.Anh đang đắm mình trong 1 bản nhạc, anh ko hề để ý mọi thứ xung quanh, vẫn lạnh lùng thế thôi nhưng trong anh đang có j đó len lỏi, cảm giác nhớ nhung chăng???
Anh dựa lưng vào tường 1 cách bất mãn, có tiếng chuông điện thoại reo lên, cái số điện thoại có mã vùng nước ngoài, theo linh cảm của anh,anh đoán ngay đó là Nhất Nam.


Anh bắt máy
- K.Anh hả, tao Nam đây, xin lỗi giờ mới gọi về ày, ở đó mọi người khoẻ cả chứ, Hải Minh, Đường Vy, Thiên Em, Tử...à thế nào rồi - Nam liệt kê danh sách những người mà anh muốn hỏi, anh buộc miệng định nhắc đến Tử Tuyết nhưng bất ngờ cản lại được lời nói của mình nhưng dù sao chữ Tử cũng được lọt vào tai K.Anh 1 cách rõ ràng rồi
- Khoẻ. Mày về đi, bang Thiên Long cần mày làm chủ - K.Anh ko muốn nói ra là mọi người đều rất nhớ Nam nên đã kiếm ra 1 cớ khác
- Chủ hả? Tao đã nói là nhường cho cô ta rồi mà - Nam cười giễu cợt hai từ đầu, còn 10 từ sau thì anh nghiêm giọng
- Cô ta?

- Phải, Hàn Tử Tuyết đó ! - Nam khinh thường khi nhắc đến tên người con gái này mặc dù trong anh vẫn rất nhớ và yêu cô
- Tử Tuyết mất rồi. - K.Anh nói gọn lỏn, Nam ko tin vào những j mình đang nghe, quả thật là 1 cú sock với anh. anh đã gặng hỏi lại
- Ai mất cơ?
- Hàn Tử Tuyết, mày có về ko? Tao nghĩ mày sẽ phải hối hận đó !
....
Nam giật mình đánh rơi cả điện thoại, xung quanh anh ko khí như ù đặc, anh nghĩ có khi nào K.Anh nói dối để anh trở về Việt Nam ko, nhưng bác bỏ cái ý nghĩ đó là suy nghĩ khác của anh, K.Anh ko bao giờ nói dối những trò trẻ con lừa người thế này, là bạn thân lâu năm của K.Anh, Nam cũng hiểu anh rất rõ.
Bước chân cũng Nam ko thể vững nữa, tim anh đập mạnh dữ dội. đầu anh như choáng váng, anh muốn gặp Tử Tuyết ngay lúc này để chứng minh điều K.Anh nói hoàn toàn sai nhưng làm sao để gặp được bây giờ đây.
Lập tức, Nhất Nam thu dọn đồ đạc và anh muốn về Việt Nam tìm Tử Tuyết ngay lúc này, dường như anh đã quên mất cái lý do mà anh bỏ sang Mĩ thế này, lý do mà anh rời bỏ tất cả...đó là biết Tử tuyết phản bội mình và có lẽ anh đã nhầm, qua cuộc điện thoại ngắn, Nam đã hiểu hết tất thảy mọi chuyện...từ việc Tử Tuyết bị bệnh máu trắng đến sự phản bội....anh thật sự đã trách nhầm cô trong suốt thời gian qua rồi.
Đáng lẽ ra anh phải gọi về Việt Nam sớm hơn thì anh đã biết được mọi chuyện sớm hơn. Nhất Nam tự trách mình, anh đau lòng đến nỗi quăng tất cả đồ đạc trong phòng mình xuống đất, tất cả vỡ vụn...như trái tim anh vậy
Sự thật đôi lúc cũng khiến con người ta đau lòng đến thế đấy
...





back top