- Khánh Anh. Lâu ngày ko gặp, cậu vẫn khoẻ chứ ? - Một chàng trai đưa bàn tay ra trước mặt 1 người con trai khác tỏ ý muốn bắt tay, K.Anh cũng đưa tay và 1 cách hững hờ
Với sự cuốn hút và toả nắng của hai chàng trai này làm cả quán cafe cạnh công viên thủ đô như náo loạn. lời bàn tán chủ yếu là khen thưởng xen lẫn ngưỡng mộ.
- Khoẻ, Minh Hoàng, tôi ko ngờ cậu xuất hiện vào lúc này ! - K.Anh tỏ vẻ ngạc nhiên, tay anh vẫn vê van ly cafe trên bàn
- Tôi về Việt Nam khiến cậu khó chịu sao? - Hoàng nói nghiêm giọng nhưng thật ra anh chỉ đùa mà thôi
Thật ra thì K.Anh và Hoàng có quen nhau lâu rồi, nhờ Hoàng thì Thiên Anh(Yun) mới có cơ hội quen với K.Anh đấy chứ. Dù j K.Anh và Hoàng cũng là bạn thân lâu ngày gặp lại
- Chưa hẳn ! - K.Anh hơi cười nửa miệng, nụ cười vừa hé được chưa đầy nửa giây nhưng cũng đủ làm mấy con tim trong quán lẫn ngoài quán phải đập liên hồi
- Nam với Tuyết đâu rồi?
-....-
K.Anh im lặng, gương mặt lạnh lùng của anh bỗng chốc dãn ra, có 1 sự mệt mỏi hiện lên khuôn mặt anh, ko quá đậm nhưng kũng ko quá nhạt để người khác phát hiện ra
Thấy K.Anh ko nói j, Hoàng hỏi
- Sao vậy?
- Chuyện này nói sau - K.Anh ko muốn nhắc đến chuyện ấy bây giờ
- Vậy thì...à...cậu với Thiên Anh dạo này sao rồi
Nghe đến tên Thiên Anh. Bất giác, hình ảnh của T.Anh hiện lên trong tâm trí của anh nhưng anh biết T.Anh mà Hoàng đang nhắc đến là Yun chứ ko phải Vĩnh Thiên Anh
- Chả sao? Nói ra thì em gái của cậu bám cũng dai đấy nhỉ? - K.Anh lạnh lùng nói, trong giọng của anh chứa cả sự khinh bỉ pha chút giễu cợt
- Ồ thế à. Phiền cậu ghê nhỉ?, à mà tôi chuyển sang ở cùng cậu nhé !
- Đồng ý ! - K.Anh gật đầu
- Ngày mai tôi sẽ chuyển luôn, hy vọng được tiếp đón nồng hậu - Hoàng cười
K.Anh cũng hơi nhếch mép
...
Tối....
Học bài xong, Thiên Anh ném mình trên chiếc giường thân yêu cùng cái laptop bên cạnh.
Một cơn gió rít qua, khung cửa sổ đập mạnh khiến T.Anh giật mình, có tiếng j đó thật lạ, tiếng la hét đến ồn ào, có tiếng leng keng, chắc chắn đó là tiếng của dao kiếm chạm vào nhau.
Cô thấy tò mò nên mở cửa sổ ra, 1 cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra khiến cô ko khỏi rùng mình, trước con đường dẫn vào nhà cô, đám du côn đang đuổi chém nhau , ánh sáng ven đường làm sáng lên những thanh kiếm dài và sắc, nhưng con dao và mã tấu chúng cầm trên tay, ko ngừng xông lên săn nhau như săn 1 con mồi. Càng ngày, chúng càng chạy đến gần nhà cô, cô hoảng loạn khi thấy chúng có vẻ đang muốn xông vào nhà cô, trốn chăng?
T.Anh rất sợ. Cô sợ du côn, trong đêm tối, chỉ mình cô ở nhà nên nỗi sợ hãi càng tăng lên. Nhìn xa xa, cô thấy 1 gương mặt nào đó, quen thuộc, gương mặt cô luôn nhớ nhung, xa nữa là 1 gương mặt mà cô luôn kính trọng và yêu thương
1 là Khánh Anh và 1 là Thiên Kỳ. Hai người họ đang đánh nhau? Cô thắc mắc
T.Anh vội vàng chạy xuống dưới nhà thật nhanh, cô muốn biết đó có phải sự thật ko hay mình đã nhìn nhầm. Nhưng sự thật đã khiến cô bất ngờ đến tím mặt
- DỪNG LẠI ĐI - T.Anh hét lên vội vã, cô chạy thật nhanh ra ngoài trước sự ngạc nhiên của lũ côn đồ. T.Anh chạy đến bên T.Kỳ, anh đang bị thương, phải nói là rất nặng, K.Anh cũng bị thương nhưng ko nặng bằng T.Kỳ
- Thiên Anh - K.Anh bất chợt gọi tên cô
- Phải, em là Thiên Anh, em xin anh đừng đánh anh ấy nữa - T.Anh thấy T.Kỳ thật sự đã kiệt sức vì những cú đánh bạo lực xen lẫn tức giận của K.Anh
Cô ko nghĩ giữa hai người họ lại có mối thù sâu sắc như thế. Cô đau lòng lắm
T.Anh khóc, nước mắt giàn giụa, giọng nói khẩn cầu tha thiết, bất giác K.Anh cảm thấy khó chịu
- Em ra đây là gì? - T.Kỳ nói hơi nhỏ nhưng cũng để K.Anh nghe rõ, đám người của K.Anh và T.Kỳ đều ngừng đánh nhau, lắng nghe cuộc đối thoại của mấy người
- Em ko muốn nhìn người mình yêu thương bị thương, em ko muốn, anh hiểu ko?
Thì ra anh toàn lừa dối em thôi, anh bảo anh ko dây dưa đến giang hồ mà nhiều đàn em thế kia hả? Anh nói đi - T.Anh khóc nấc lên, cô nhìn xung quanh thấy lũ đàn em ko ngừng nhìn T.Kỳ lo lắng, cô đoán ngay đó là đàn em của T.Kỳ
Người mà mình yêu thương . Câu nói đó văng vẳng bên tai K.Anh, Anh đã nghĩ, T.Kỳ là bạn trai của T.Anh, sao cảm giác này vừa căm ghét, vừa bực bội vừa khó chịu thế này. Tâm trí K.Anh đang rất rối bời.
- Anh xin lỗi em nhiều ! - T.Kỳ lau nước mắt cho T.Anh