Mới đó thôi không gặp Vy, Minh đã thấy nhớ rồi, một phút không gặp anh cứ ngỡ 60 giây không được bên cạnh cô ấy :))) nên anh phóng xe với vận tốc “bàn thờ” đến nhà Thiên Anh để gặp “vợ tương lai” của mình.
Đến nơi, cổng không đóng, cửa nhà cũng không, tất cả đều mở toang hoang ra như kiểu “mời trộm vào”. Kéo theo chiếc vali lên thẳng tầng phòng Thiên Anh mà không cần gọi vì dù sao anh cũng quen và thân lắm rồi.
Bấy giờ, Vy ngồi nghịch máy tính, Thiên Anh nằm trên giường nghe nhạc bằng headphone và nói đủ thứ chuyện với nhau. Chính hai người cũng không biết bên ngoài đang có người tiến đến.
Biết Thiên Anh và Vy đều ở trong đó nhưng anh cũng phải lịch sự gõ cửa. Bàn tay anh định đặt lên và gõ nhưng đã khựng lại bởi một câu nói.
- Tao tính chia tay Minh…nhưng không biết phải nói như thế nào
Giọng nói nghiêm túc của Vy phát ra như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim Minh, anh không biết cô nói thật hay đùa nữa, anh muốn đó chỉ là một câu nói đùa, một câu nói vui thôi, ai cũng biết anh và cô đang rất hạnh phúc cơ mà, lòng người đâu có thay đổi nhanh như vậy chứ.!
Nghe Vy nói vậy, Thiên Anh ngạc nhiên vô cùng, tưởng mình nghe nhầm nên tháo phăng tai nghe ra hỏi lại
- Mày nói gì cơ?
- Tao định chia tay Minh, nhưng không biết nói như nào với anh ấy đây – Vy thở dài, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính nơi những hình ành đen trắng hiện lên đầy tâm trạng trên mạng xã hội.
- Cái con hâm này lại đùa tao rồi. – Thiên Anh lắc đầu coi như đó là một câu nói đùa. Vy thở dài, nhảy lên giường với Thiên Anh
- Nói thật lại không tin, không biết tại sao bố mẹ tao với bố mẹ anh Minh lại đâm ra thù nhau gì gì đấy, tao cũng chẳng hiểu người lớn họ nghĩ gì, giờ mẹ tao cấm tao yêu Minh, còn chuyển tao qua Pháp quản lý tập đoàn JJ cùng bố tao kia kìa, tao tưởng mày ở Pháp nên đồng ý rồi, định sang đấy nhớ may gặp được mày rồi sống chung luôn. Ai biết đâu mày về nhanh vậy. – Vy cười, thật ra trong lòng cô đang khóc, rối bời lắm.
- Thế anh Minh hỏi lí do chia tay mày cũng nói vậy à? – Thiên Anh ngán ngẩm nhìn con bạn. Mắt cũng trùng xuống mang theo một nỗi buồn. Cô biết lựa chọn giữa tình yêu và tình thân rất khó, cô cũng đã từng rồi mà, cô hiểu tâm trạng của Vy lúc này hơn ai hết.
- Tất nhiên là không rồi, nói vậy sợ Minh lại về hỏi bố mẹ anh ấy, phiền lắm. Nói thế nào để cho dứt khoát luôn ý…
- Thế mày định nói là “hết yêu” hay “em yêu người khác rồi”
- Hết..yêu…
Hai từ “hết yêu” phát âm rất dễ nhưng Vy lại nói rất khó…không có người con trai mình yêu thương đứng trước mặt mà đã nói khó như vậy, bao giờ phải đối diện thì nói như thế nào đây, chỉ sợ lúc ấy…cô lại hét lên..”Em không muốn….”
Mải mê nói chuyện mà không biết sự có mặt của Minh, Minh như chết lặng nhưng rồi cũng cười tươi như hoa, đơn giản vì anh nghĩ Vy vẫn còn yêu anh, nhưng tại sao yêu anh như thế mà còn lỡ bỏ anh để đi là sao??
Không gõ cửa nữa, anh quyết định tự xông thẳng vào. Khuôn hình sự làm Vy với Thiên Anh căng thằng đến nỗi máu không lưu thông được. Tất cả chìm trong im lặng đến khi Minh lên tiếng.
- Nguyễn Đường Vy, em giỏi…- Anh nói như trách móc, đôi mắt lóe lên tia giận dữ. Tưởng anh giận dỗi thật, Vy không dám nhìn thẳng anh, đoán chắc anh đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện ấy, cô cúi gằm mặt xuống giường, nhìn hình trái tim in trên đệm mà lòng đau như cắt.
- Con này…chưa hỏi ý kiến đại ca mà đã đồng ý sang Pháp quản lý tập đoàn “tí hon” ý rồi sao? Mày hơi bị được đấy, đã thế còn định chia tay ông à…còn lâu ông mới đồng ý nhé. Còn về chuyện hai bên gia đình hòa từ tám đời rồi mẹ trẻ ơi…người đâu mà không biết nắm bắt thông tin gì đã ý ới rồi, ông lại đập cho phát tỉnh giờ. – Minh sổ một tràng
Vy ngớ người ra như “con đần”. Cả Vy và Thiên Anh bị Minh làm ột phen hú hồn hú vía. Mấy ngày qua Vy có về nhà với liên lạc với gia đình đâu mà biết hai bên gia đình đã giảng hòa yên ấm rồi chứ, mấy ngày lo chuyện của Thiên Anh với cả đi chơi với Minh “lần cuối” thì làm gì có thời gian đâu biết vài chuyện nữa, Minh nói như “súng bắn ngang tai” à đâu “sét đánh ngang tai” như thế thật là tức quá đi mà. Nhìn cái bản mặt “đáng ghét” vừa nói vừa thỏa mãn kia của Minh mà Vy tức điên người.
- Thằng ranh kia mày xưng ông với ai hả…có thích bà cho chiếc dép vào mặt không?
Vy lập tức đứng dậy đuổi theo Minh, hai người chạy vòng vo khắp nhà rồi ra vườn, đi đến đâu đồ đạc cứ tứ tung đến đây, không khác gì Tom và Jenny đánh nhau…
Đứng trên ban công nhìn xuống dưới, Thiên Anh không ngừng mỉm cười khi nhìn đôi bạn trẻ quấn quýt lấy nhau. Tiếng cười giòn tan lạc vào trong màn đêm buông xuống. Hạnh phúc đơn giản chỉ là thế…
Sau một hồi vui đùa cũng đã thấm mệt, Minh và Vy mới vào nhà. Cũng đã 7h tối, đồ ăn Thiên Anh cũng đã chuẩn bị xong. Mùi thơm của món thịt chạm đến khứu giác cả hai người khiến cái bụng cả hai đều phản chủ mà réo ầm lên
- Anh Minh ở lại ăn cơm cùng luôn nhé.! – Thiên Anh ra đề nghị
- Ồ không. Tối nay sẽ ra ngoài đánh chén mà – Mặc dù đói lắm nhưng Minh vẫn phải từ chối
- Sao cơ – Thiên Anh hỏi
- Tại hôm nay Song Anh nhà mình về mà. Phải ra ngoài chiến thôi chứ, anh bảo Khánh Anh rồi, he he – Minh cười nham nhở
- Dạ…- Thiên Anh hơi bất ngờ. Nhìn phản ứng của con bạn, Vy véo nhẹ vào sau lưng của Minh khiến anh kêu oái oái. Ăn cái véo thế rồi mà anh vẫn chưa nhớ ra chuyện Khánh Anh với Thiên Anh đang có chiến tranh nội bộ. À mà có biết đâu mà nhớ nhỉ.
- Em thử hỏi cho Khánh Anh đi, chắc nó đang chuẩn bị ý – Minh tiếp tục nói với Thiên Anh
- Dạ thôi, anh gọi đi, điện thoại em hết pin – Khánh Anh chối khéo, Minh cứ ngu ngơ không biết chuyện gì như vậy đến nỗi Vy không muốn nói thêm gì nữa, cô đi về bàn ngồi ăn luôn.
Minh gọi điện cho Khánh Anh , lúc lâu sau anh mới bắt máy
- Gọi cái gì, tao đang ở bar, đến thì đến, thằng Nam cũng đang ở đây.
Nói xong anh tắt máy luôn, Minh còn chưa kịp nói câu nào.
*tút…tút…tút*
- Ô, nó tắt máy rồi. Thằng chết tiệt này? – Minh gãi gãi đầu. – À chết…- Minh hét lên như nhớ ra cái gì đó…
“Hồi chiều tức giận với mình thế cơ mà, chắc chuyện đó rồi, lại ngồi uống rượu ở bar rồi, khổ thế đấy” – Minh ngẫm nghĩ
- Em với nó đang chiến tranh à? – Minh buộc miệng hỏi, vừa dứt câu ăn ngay miếng thịt vào mặt. Vy lườm anh tóe khói đầu.
- Trời ơi vào mặt thế không phải vào mồm…- Minh tiếc nuối nhìn miếng thịt ngon lành bay thẳng cánh xuống đất một cách phũ phàng. Anh cố tình nói vui vậy để giảm độ căng thắng xuống. Haizz. Anh chưa nghĩ đã nói rồi, đúng là cái mồm làm hại cái thân quá mà.
- Dạ không có gì đâu, anh ở lại hay đi, giờ em hơi mệt, em lên phòng nghỉ chút. – Thiên Anh nói rồi lên phòng, vẻ mặt tươi cười cho đến khi khuất dạng, cô mới trở lại với vẻ mặt ấy…u buồn và lãnh đạm,
- Chết này…lần sau nghĩ kĩ rồi hãng nói – Vy kéo Minh ngồi xuống bên cạnh mình, tẩm quất cho anh một trận nhừ đòn
- Oái…sao cứ bắt nạt người ta hoài vậy? – Minh nhăn nhó né đòn
- Thì làm saooo…ưm…aaa – Vy vừa nói vừa bị Minh tống thằng miếng thịt to đùng vào mồm khiến cô tắc họng không nói được gì…- Này thì làm sao này…đáng đời – Minh hả hê cười xong chạy luôn, châm ngòi thuốc nổ ngu gì mà ở lại cho nổ banh xác chứ…
Một mình ở viện chán quá chả ai đến thăm, dù cho sức khỏe chưa được bình phục hẳn nhưng Yun cũng gọi điện cho Khánh Anh đến đón. Gọi đến cuộc thứ 10 mới thấy anh bắt máy trong tình trạng say xỉn không biết trời chăng mây đất là gì?
- Alo, anh Khánh hả? Anh đang ở đâu đấy, đến đón em được không?
- Em nào thế…? – Trong tình trạng say cấp độ nặng nhất, anh không còn biết mình đang nói chuyện điện thoại với ai
- Em Thiên Anh, anh đến đón em đi, ở đây một mình chán quá.!
- Thiên Anh hả? Em đang ở đâu…? – Nghe thấy tên Thiên Anh , anh có vẻ tỉnh táo chút và biết đường hỏi cô đang ở đâu…
- Em ra ngoài viện rồi, em đứng trước cổng chính nhé. – Nghe Khánh Anh hỏi như vậy, trong lòng Yun vui như mở cờ
- Đợi anh…
Anh tắt máy, toan đứng dậy thì loạng choạng lại ngã xuống. Tuyết chạy đến đỡ.
- Đón ai à? – Nam hỏi
- Đón vợ tao – Khánh Anh vô thức nói. Anh cứ nghĩ cái tên Thiên Anh đó là…cô gái họ Vĩnh kia cơ.
- Thiên Em hả, em ấy đang ở đâu để tao đi đón cho – Nam hí hửng, lâu lắm anh không gặp Thiên Anh rồi mà. Cũng nhớ ra phết đấy chứ.
- Cổng viện…lớn…- Anh vừa dứt câu thì cũng gục hẳn.
- Uống cho lắm vào. – Tuyết hậm hực nhìn Khánh Anh nói rồi quay sang Nam – Đi đón Thiên Anh đi
- Ok – Nam cười rồi sẵn sàng lên đường.
Đến cổng viện, ngó ngang ngó dọc mà không thấy Thiên Em đâu chỉ thấy nhỏ Yun, anh thấy hơi lạ, chẳng lẽ người mà Khánh Anh nói là “vợ” là nhỏ Thiên Anh này à? Chắc chết mất.
Anh cho xe tiến đến lại gần Yun, mở cửa kính ra, thò đầu ra hỏi
- Vương Thiên Anh , em gọi thằng Khánh đến đón à?
- Dạ vâng, sao ạ?
Nghe Yun trả lời như vậy, Nam thất vọng tràn trề. Khánh Anh ơi là Khánh Anh . Không biết mày đang nghĩ cái gì nữa vậy trời.
- Vậy lên xe đi, anh đón – Nam mở cửa xe ra, hất hằm ra hiệu cho Yun ngồi ở ghế dưới.
- Anh Khánh đâu ạ? Anh ý bảo ra đón em sao lại là anh? – Yun thắc mắc hỏi
- Em đừng hỏi nhiều thế - Nam nhíu mày, cho quay đầu xe và phóng thẳng về bar.
- Sao lại đến bar?
- Đón Khánh với Tuyết. Thằng Khánh nó đang say, em dìu nó được không?
- Dạ chắc được – Yun mỉm cười. Dìu ai chứ dìu Khánh Anh thì cô không bao giờ từ chối rồi.
Yun dìu Khánh Anh đi trước, Nam với Tuyết đi phía sau theo dõi. Tuyết nhìn Yun mà thấy chướng mắt
- Sao lại đón nhỏ này?– Tuyết khó chịu hỏi Nam
- Ai ngờ đâu đấy, tưởng người mà thằng Khánh nói chuyện qua điện thoại là Thiên Em, ai ngờ là mẹ trẻ này..
Hai người nhìn nhau lắc đầu rồi nhanh chóng rời khỏi bar. Lái xe thẳng về biệt thự. Khánh Anh và Yun ngồi ghế sau, Yun khổ sở vì bị Khánh Anh cấu xé, đau mà không dám kêu than, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc, anh liên tục gọi tên Thiên Anh làm nhỏ vui sướng biết bao. Vui đến nỗi không cần biết người anh yêu là Vĩnh Thiên Anh chứ không phải Vương Thiên Anh.
……..
………