Đồng hồ điểm 10h. Khoảng thời gian này là lúc biệt thự náo loạn nhất nhưng thời gian gần đây nó lại trở lên yên tĩnh lạ thường. Và hôm nay cũng thế. Yên tĩnh đến tuyệt đối. Chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng cảm nhận được âm thanh phát ra to đến nhường nào.
Bên ngoài, gió hiu hiu thổi mát lạnh. Trăng lên cao tỏa sáng, ánh sáng đẹp nhất về đêm cũng bị những đám mây kia hững hờ che đi mất.
Khánh Anh đã chìm vào giấc ngủ say từ rất lâu như thể không bao giờ tỉnh lại nữa vậy. Anh ngủ trong yên bình và thoải mái, khác hẳn với cuộc sống ồn ào khó chịu khi anh thức dậy.
Bên nhà Thiên Anh
- Anh về đây, hôm nay thằng Khánh mới về, giờ về xem nó thế nào đã – Minh nói với Vy
- Rồi, về đi, đi đường cẩn thận đấy
- Ừ, khóa cửa cẩn thận vào, tối ma đen đột nhập là tiêu đời luôn đấy…- Minh le lưỡi dọa Vy
- B…iến….- Vy hét lên đạp vào cửa xe Minh
- Con kia rụng cửa xe tao giờ…- Minh hét nốt câu rồi cho xe chạy.
…
Tiếng nhạc chuông iphone reo lên phá vỡ không gian yên tĩnh. Mới chợp mắt được một lúc, thân thể mệt mỏi đến rã rời, khươ tay bật đèn ngủ, Yun thức giấc vớ lấy điện thoại định tắt máy nhưng nhỏ chợt khựng người lại khi nhìn vào tên hiển thị trên màn hình. Thái độ ngái ngủ chuyển phắt sang thái độ bực mình. Mãi lúc sau, nhỏ mới chịu bắt máy
- Có chuyện gì? Muộn rồi còn gọi. – Nhỏ nói với giọng khá là bực mình, trách kẻ đã làm phiền mình lúc nửa đêm. Ngủ cũng không được yên.
- Có chuyện mới gọi cho cô. Cô xuống cổng gặp tôi ngay đi – Tên đó nghiêm nghị nói
- Tôi ngủ rồi, có gì để mai nói. – Yun hậm hực nói
- Cô không ra tôi hét lên ọi người ở trong ra hết đấy – Tên đó dở giọng thách thức ép nhỏ phải ra. Tất nhiên nhỏ cũng phải đồng ý chứ không để hắn hét lên thì nhỏ có mà chui đầu xuống đất cũng không giải thích được với mọi người . Yun lết người dậy, bật điện lên, vừa đi vừa vuốt vuốt vài ngọn tóc rối. Nhỏ trưng nguyên bộ quần áo ngủ ra ngoài không cần thay, đó là chiếc váy ngắn hai dây dài không quá đến đầu gối.
Nhẹ đi xuống nhà không gây ra một tiếng động nào, ngỡ là mọi người ngủ hết rồi, tầm này chắc chả có ai ra ngoài làm gì nên nhỏ đứng nói chuyện với tên kia ngay trước cổng.
- Chuyện gì? Nói nhanh – Yun lạnh nhạt nói, ném ánh mắt tức giận vào tên con trai kia. Cái người không ít lần làm phiền nhỏ, hại nhỏ trằn trọc suốt thời gian dài.
- Tôi có một số biến cố, ngày mai cô hãy cấp cho tôi hai tỷ để tôi ra nước ngoài. Hay bây giờ cấp luôn cũng được, nhanh lên
- Anh bị hâm à? Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà cấp luôn cho anh. Hiện tại tôi chỉ còn 500 triệu trong tài khoản của mình thôi, anh lấy thì lấy.
- Cô thích ra điều kiện hả? Cô có biết Hạo Khánh Anh rất nhiều tiền không? Tôi chỉ cần nói với hắn ta là biết một bí mật lớn liên quan đến hắn thì không những hai tỷ mà hai mươi tỷ hắn cũng cấp cho tôi luôn và ngay đấy. Thấy thế nào? – Tên đó nhìn nhỏ đầy mưu mô thách thức và cứ tiền lại gần sát nhỏ khiến nhỏ liên tục phải lùi lại phía sau vài bước cho đến khi đâm sầm vào tường. Nhỏ không biết tính sao bây giờ, khóc không khóc được, cười không cười được, trong lòng thầm nguyền rủa tên chết tiệt đứng trước mặt mình, nếu giết được hắn thì nhỏ không ngại ngần gì đâm thẳng nhát vào vào ngực hắn hay bắn thẳng viên đạn vào đầu hắn cho hắn chết ngay tại chỗ…nhưng dao đâu…súng đâu mà thực hiên bây giờ. Chỉ có thân hình yếu ớt đang mang trong mình một dòng máu nữa thì làm sao có thể chống trọi với tên “yêu râu xanh” to khỏe thế kia được chứ. Nhỏ bất lực nói
- Cho tôi thêm vài ngày đi
- Không cho nữa, tôi cho nhiều rồi, tôi thấy cô có xem lời tôi nói ra gì đâu, toàn thấy ăn chơi ở nhà chứ lo gì đến việc này đâu. Cô không lo chứ gì? Tôi sẽ nói cho Khánh Anh biết đứa bé trong bụng là của tôi, ok – Tên đó cười nham nhở
- Anh ta sẽ không tin lời anh nói đâu – Nhỏ cố chấp nói mặc dù trong lòng đang lo sợ tột cùng. Nếu Khánh Anh biết sự thật, không những không giữ được tình cảm của anh, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng và còn cả gia đình nữa. Anh là ai chứ? Anh có thể cho gia đình nhỏ bại sản hoàn toàn nhưng chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra, nhỏ là em gái của Hoàng, mà Hoàng lại là bạn thân chí cốt của anh, anh nhất định sẽ không để gia đình Hoàng bại sản đâu mà. Nghĩ đến đây, nhỏ thấy yên tâm hơn hẳn, nụ cười chợt ánh lên bí ẩn.
- Khi nào cô sinh đứa bé ra, chắc chắn hắn sẽ đưa đi xét nghiệm ADN, lúc đó cô cũng không thoát khỏi, không sớm thì muộn cô cũng sẽ bị phát hiện…- Tên đó nở nụ cười ma quái, tin vào cái mình nói. Thấy Yun không nói thêm gì, hắn tiếp tục nói – Hai tỷ để đổi lấy hạnh phúc to đùng ấy, cô không bằng lòng thì quá ngu dốt đấy.
Tên đó vừa dứt câu, ánh sáng từ đèn ô tô chiếu thẳng vào mắt, chiếc xe của Minh thắng gấp trước mặt hai người khiến Yun giật mình còn tên kia bất ngờ ngã về đằng sau. Nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo của Minh hiện ra, tên kia thoát thân trước khi bị Minh tiễn lên trời. À đâu, người xấu sẽ bị tiễn xuống địa ngục mới đúng chứ. Minh thản nhiên đi xuống xe, nhìn chăm chăm vào người Yun hỏi một câu
- Mặc thế này ra gặp trai sao?
Yun khẽ rùng mình vì ánh mắt của Minh trở nên rất đáng sợ xen lẫn khinh thường. Tất cả đã bày ra trước mắt, Minh cũng đã nhìn thấy hết nên nhỏ chả cãi được. Chỉ biết hỏi lại
- Anh đã nghe thấy những gì?
Câu hỏi của nhỏ vừa dứt, anh nghĩ nhỏ thật ngu xuẩn khi hỏi anh, dân gian có câu “im lặng là vàng” thế mà nhỏ chả biết mà còn lên tiếng. Thật ra anh có nghe thấy gì đâu, anh có đỗ xe từ xa, xuống rình người ta nói chuyện đâu mà nghe thấy gì chứ. Anh khẽ lắc đầu trong tưởng tượng, cười đầy gian tà
- Nghe thấy hết…cô hơi bị giỏi nhé.!
- Anh…anh đừng nói cho ai biết, em xin anh đấy…anh thương em…thương một lần này thôi. – Yun bắt đầu sợ hãi, nói như van lài, túm lấy cổ tay anh lay lay. Khóe mắt đỏ hoe như vừa khóc xong làm anh lúng túng, mà anh có nghe thấy gì đâu nhỉ? Chắc hẳn có chuyện lớn lắm đây, sao trông nhỏ có vẻ sợ sệt đến vậy nhỉ?
- Tôi nghe thấy nhiều chuyện lắm, cô muốn tôi không nói ra chuyện gì? – Minh chém bừa. Trong lòng thầm khen mình thông minh phết, nói ra được câu hay như thế này. Có nên tham gia cộng đồng chém gió trên thế giới không nhỉ…
- Chuyện…đứa bé trong bụng không phải con anh Khánh…nhưng chưa chắc không phải con anh Khánh đâu anh, đứa bé còn chưa được sinh ra cơ mà…- Trong lúc hoảng loạn, khó kiểm soát tinh thần, nhỏ nói ra hết mà không biết mình đã đi quá đà. Nghe nhỏ nói vậy, Minh giật mình rơi luôn chìa khóa xe xuống đất, đơ người nhìn nhỏ, rồi cúi xuống nhặt chìa khóa lên
- Không chắc là tôi sẽ không nói – Minh lạnh nhạt nói rồi mở cổng để cho xe vào
- Anh…em xin anh đấy…- Yun chạy theo níu anh
- Bỏ ra đi, muộn rồi tôi còn vào ngủ đây. Yên tâm, tôi sẽ bảo mọi người giữ bí mật cho cô – Minh cười hàm ý. Gì chứ? Bảo mọi người giữ bí mật cho á? Thế này thì cả thế giới biết luôn rồi. Minh nhẹ nhàng hất tay Yun ra, để nhỏ tự suy ngẫm lại, nhỏ ngã khụy xuống đất, cười không ra cười, khóc không ra khóc, chỉ biết nhỏ đang thầm nguyền rủa tên chết bằm kia làm hỏng hạnh phúc của nhỏ.
- Anh mà nói ra thì đừng hỏi tại sao con Vy sống không được yên – Yun bấu chặt tay vào đất như muốn cào xé.
Trong tưởng tượng, anh nghĩ đây sẽ là một màn “chém gió” đặc sắc chứ không nghĩ mình lại biết được một chuyện tày đình đến như vậy. Anh có nên nói chuyện này cho mọi người biết không? Nhìn nước mắt Yun rơi xuống cầu xin anh, anh cùng cảm thấy chạnh lòng biết bao. Nhưng nếu anh không nói ra thì người chịu khổ sẽ là cặp đôi Song Anh. Thiên Anh…em ấy đã chịu khổ nhiều rồi. Em ấy cần hạnh phúc chứ.
Nghĩ vậy thôi cũng đủ làm Minh mất ngủ cả đêm hôm ấy. Anh hành hạ chiếc giường thân yêu bằng cách lăn qua lăn lại đến nỗi ga trải giường cũng phải nhăn nhúm vào như tâm trạng anh lúc bấy giờ. Và Yun cũng vậy, nhỏ cũng mất ngủ cả đêm.
…
Bước ra từ bên trong bar SAL, tâm trạng của Hoàng khá là tốt, theo sau là Châu San, cô nàng hơi mệt mỏi khi dọn dẹp xong đống bừa bãi trong bar.
- Mai khối của cô được nghỉ học đúng không? – Hoàng hỏi
- Ừ. Học nhiều quá cũng phải được nghỉ phép chứ - Châu San vui vẻ nói.
- Được nghỉ khoảng bao nhiêu ngày?
- Tầm hai tuần gì đó. Cũng chẳng rõ nữa, nên website của trường là biết ngay ý mà
- Thế à? Thế cô rảnh rồi, về chơi đi – Hoàng ra đề nghị, mặt anh tươi rói, nụ cười phảng phất khiến tim Châu San đập liên hồi. Ánh mắt ấy…nụ cười ấy…sao mà giống mối tình đầu của cô quá vậy. Phải chăng linh hồn ấy đã trở về. Cô mỉm cười nhận ra mình đã yêu Hoàng rồi. Thế nhưng không dám nói. Rất sợ một lần nữa người mình yêu thương bỏ đi xa mình mãi mãi…
Anh đang rủ cô về Việt Nam chơi đấy ư? Cô có nghe lầm không? Việt Nam, hai từ thân thương mà cô đã học đánh vần từ rất lâu rồi, cô rất yêu quý đất nước này, đã nhiều lần cô sang đây tham quan cùng gia đình, khi ra về cô còn luyến tiếc muốn ở lại lâu hơn, quả thực để lại rất nhiều ấn tượng trong cô. Cô yêu đất nước này như chính đất nước của mình vậy. Nếu được đến lần nữa, việc gì mà cô phải từ chối chứ?
- Nghĩ gì mà đần người ra vậy? – Hoàng cốc vào đầu Châu San
- Á đau…
- Có đi không?
- Tất nhiên có rồi. Mà về nhớ cho tôi gặp Thiên Anh đấy – Cô vui vẻ trả lời.
- Tất nhiên được gặp Thiên Anh rồi. Bây giờ đi đặt vé máy bay luôn đây – Anh nói rồi định đi, cô kéo tay anh nói
- Đi với
- Cô đi làm gì? Lo về mà ngủ đi mai còn dậy được
- Tôi đi để trả tiền vé cho tôi chứ còn làm gì nữa – Cô chu mỏ cãi. Cô không muốn sống nhờ tiền của ai khác. Ở nhà, cô có sống vào tiền của gia đình, bởi cô là một tiểu thư, nhưng khi ra ngoài xã hội cô lại muốn sống tự lập và tự túc. Ngay cả việc đi làm thêm ở bar vào buổi tối để kiếm tiền trang trải là cô tự nguyện thích đi. Cô không muốn gọi điện về nhà xin tiền vì cô biết mình đã trưởng thành, tự kiếm tiền để khi về nhà, xung quanh cô sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác chứ không phải ánh mắt kiêng nể một vị tiểu thư như cô.
Cô là một tiểu thư đấy, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ mình là tiểu thư cả, cô sống quá đỗi bình thường và bây giờ ai gặp cô cũng không nghĩ cô là một người giàu có đi du học.
- Hâm này. Tôi trả hết – Hoàng lại cốc đầu Châu San. Là một đấng nam nhi, rủ con gái đi chơi sao để con gái trả tiền được chứ. Nếu như vậy thì thật đáng xẩu hổ quá mà..
- Nhưng…
- Nhưng cái gì. Hay muốn tôi đưa về tận nhà hả? – Anh cười chêu chọc
- Không thèm đâu. Anh đi đi. Tôi gọi taxi – Cô bĩu môi, khươ tay xua đuổi anh. Anh vừa đi khỏi, cô lẩm bẩm
- Cười ít thôi…mất máu chết tôi. Yaaaa
…
Sáng hôm sau. Mặt trời còn lười biếng lấp sau những đám mây xanh rờn. Những vệt nắng yếu ớt đầu tiên được chiếu xuống.
Phòng trọ tĩnh lặng. Châu San vẫn đang trong giấc ngủ say vì tối qua ngủ muộn.
- Kia rồi. Anh Jun Hyung đang cười với tớ. Ôi chết mất…- Đó là giọng nói của Châu San, được thần tượng to lớn trong lòng cười riêng với mình ai mà không thích cơ chứ.
- Ồ, Châu San, các anh đang đến chỗ bọn mình thì phải…? – một sinh viên thốt lên. Mắt long lanh hình trái tim nhìn về phía 6 chàng trai phong cách đang đến gần phía mình
- Beast của em…ôi. Saranghae Yo, Jun Hyung…anh ấy mời tớ lên sân khấu cùng kìa…chết mất…- Châu San vui mừng nói rồi đứng dậy khi Jun Hyung đưa tay ra tỏ ý nắm tay cô kéo lên sân khấu cùng. Cô mỉm cười nắm lấy tay anh…nhưng mới chạm vào thì…
Good luck baby good luck to you kkok haengbokhaeya hae
Neoman boneun nal neo hanabakke eopsdeon nal dugo tteonagadamyeon ( Good Luck – Beast )
Tiếng nhạc chuông yêu thích vang lên, nhưng vang đúng lúc cô đang mơ đến đoạn đẹp nhất làm cô cảm thấy ghét cay ghét đắng.
- Gọi gì sớm vậy? – Châu San gắt. Chuẩn bị nắm tay oppa rồi mà có người phá đám là sao?
- 6h rồi còn sớm gì nữa, dậy ngay mà chuẩn bị đi, sắp bay rồi. – Hoàng nhắc nhở.
- À đúng rồi, mấy giờ bay? – Nghĩ đến chuyện sắp được đến làm cô hưng phấn lên hẳn
- 9h tối nay…- Hoàng trả lời làm Châu San tức điên người
- Anh bị hâm à? 9h bay mà bắt tôi dậy ngay tầm này. – Châu San hét ầm lên. Đầu giây bên kia Hoàng phải bịt tai vội
- Hét bé thôi, thủng màng nhĩ tôi giờ
- Đồ thần kinh. Phá giấc mơ tuyệt vời của tôi, hự hự – Châu San nhăn nhó – Tôi không có thời gian đôi co với người thần kinh như anh, tôi ngủ tiếp đây, bye – Nói xong, cô vội tắt máy. Tìm anh Jun Hyung nhưng cố rặn ra giấc mơ ban nãy thật là khó. Lâu lắm mới có thời gian rảnh rỗi đế nhớ đến mấy oppa thì lại bị phá đám. Cô lại lăn ra ngủ tiếp, mong tìm được oppa của mình trong giấc mơ lần nữa.
Bên kia…Hoàng lẩm bẩm “ Không biết con nhỏ đó mơ cái gì nữa?”
Buổi sáng tại biệt thự Khánh Anh. Sau một đêm tĩnh lặng, sáng ngày ra đã có tiếng chảnh chọe cãi nhau của Nam với Tuyết khiến cả nhà đau hết cả đầu. Khánh Anh cũng đã thức dậy sau một đêm say xỉn. Minh và Yun cùng bước xuống nhà cùng lúc. Chạm mặt Minh, Yun nhìn anh với đôi mắt long lanh mang ý nghĩ khẩn cầu, Minh không muốn nhìn vào đôi mắt ấy, sợ cái tính thương người của mình tái phát lại không thể nào nói lên những gì mình biết được. Anh nhanh chóng đi xuống trước.
- Hai ông bà thôi không cãi nhau nữa. Ra ăn sáng đi – Minh ngán ngẩm nhìn đôi Nam Tuyết
Lý do cãi nhau khá là chuối. Tối qua khi đưa Khánh Anh về, hai người có xem phim chung với nhau trong phòng Nam. Tuyết thì cứ khen nhân vật nam chính trong phim đẹp trai, Nam thì cứ khen nhân vật nữ chính xinh gái, cuối cùng chiến tranh từ hôm qua đến giờ.
Khánh Anh ăn xong đầu tiên. Nói là ăn chứ anh chỉ uống ngụm cafe rồi cầm chìa khóa xe đứng dậy đi ra phía cửa chính
- Đi đâu đấy - Tuyết hỏi.
- Có việc – Anh trả lời cụt lủn, không ai hỏi thêm câu gì nữa. Anh là thế, mỗi lần ai hỏi đi đâu anh cũng đều bảo đi có việc.
- Thằng Khánh nó đi đâu đấy các con – Cha Anh bước xuống từ tầng ba, khẽ hỏi.
- Dạ con cũng chẳng biết – Tuyết nhanh chóng trả lời.
- Bác xuống ăn sáng cùng tụi cháu. – Nam cười
- Thôi, bác đi có việc bây giờ. Các con ăn đi
Nói rồi ông đi lên phòng, chỉnh sửa y phục rồi đi.
Đang ngồi ăn với chọi nhau với Nam, thấy Yun xuất hiện, Tuyết nhăn mặt hỏi
- Em xuống đây làm gì?
- Em xuống ăn sáng – Yun cười
- Sức khỏe không tốt thì cứ ở trên đấy, gọi người làm mang lên là được rồi, có nhất thiết phải xuống tận nơi không? – Tuyết nói. Yun cứ ngỡ là Tuyết đang quan tâm mình. Chị thay đổi suy nghĩ với mình rồi sao? Nhỏ thầm cười trong bụng, nhưng lại không phải, chẳng qua là Tuyết không muốn nhìn thấy nhỏ lên mới bảo thế. Ngồi chung ăn sáng cùng nhỏ thật là không thoải mái.
- Dạ em không sao đâu, em khỏe rồi mà. – Yun cười, kéo ghế ra và ngồi xuống. Nhỏ vừa ăn vừa chú ý đến thái độ của Minh, anh vẫn thản nhiên ăn như không có chuyện gì dù biết ánh mắt của Yun luôn hướng về phía mình. Tuyết và Nam cũng nhận ra sự khác lạ của Yun khi nhỏ cứ nhìn Minh. Không lẽ Yun chuyển đối tượng từ Khánh Anh sang Minh rồi đấy chứ. Vy ơi em khổ rồi…Đó là dòng suy nghĩ của Nam và Tuyết.
Đặt chân đến sân bay, ngay lập tức Hoàng và Châu San đã làm tâm điểm ở đây. Anh thì quá phong cách với chiếc quần mài rách kiểu cách và chiếc áo hình đầu lâu in lên nhau chằng chịt. Mái tóc được vuốt thẳng đứng lên, trông anh lãng tử hơn hẳn so với kiểu tóc hằng ngày. Đi bên cạnh là cô gái Trung Hoa xinh đẹp với lớp trang điểm nhẹ, chiếc váy ren xòe lửng tay màu trắng đi kèm chiếc guốc đế xuống cũng màu trắng nốt, trông cô lúc này không khác gì một nàng công chúa. Nhưng rất tiếc đi bên cạnh cô chẳng giống hoàng tử tẹo nào…giống một dân chơi bụi đời hơn là đằng khác.
Ai nhìn vào họ cũng phải gật đầu khen họ thật đẹp đôi.
- Này, cô đi hai tuần thôi có nhất thiết phải mang vali đi không hả? – Hoàng hỏi một câu rất ư là xúc động khiến Châu San như té ngữa. Người ta đi chơi một tuần thôi cũng phải mang vali đi rồi, còn cô những hai tuần cơ mà.
- Người Trung Quốc chúng tôi hay thế đấy? Sao à? – Châu San cau mày đốp lại. – Hay anh có ý định mang nó giúp tôi hả? – Cô bật cười gian tà
- Còn lâu nhé. Đồ ai người nấy mang – Hoàng bĩu môi
- Tôi tưởng trai Việt ga lăng lắm cơ mà – Cô khẽ kích đểu Hoàng. Cứ nghĩ sau câu nói ấy Hoàng sẽ suy nghĩ lại, không làm hỏng thanh danh của trai Việt, thế nhưng anh phán ngay câu
- Tất nhiên trai Việt Nam là ga lăng nhất rồi, cái này thì không phải bàn…nhưng nhìn mặt cô là trai chạy hết rồi lấy đâu ra ga lăng nữa. May tôi kiềm chế được mới đứng đây với cô đấy không tôi cũng chạy nốt.
- Ý anh là tôi đẹp quá không kiềm chế nổi đó hả?
- Không, ý tôi là xấu quá. Đã xấu còn chanh chua đanh đá, người như cô ma nó thèm yêu. Chắc ế dài dài… – Hoàng chêu chọc. Dứt câu ăn ngay cái đạp vào chân. Đau nhưng không dám kêu to, trước mặt bao nhiêu người chẳng lẽ kêu oai oái lên vì bị con gái bắt nạt. Thật là mất hình tượng quá đi.
- Cô…cô làm cái gì vậy…
- Gì? Cô cô là của chú Dương Quá. Phim truyền hình nước tôi đấy, coi bộ anh cũng thích xem hả?
- Không nói nữa, vào trong đi – Hoàng uất ức đi trước. Châu San đứng phía sau cười nhẹ rồi cũng chạy theo. Đứng cạnh Hoàng chờ giờ lên máy bay, cô ỉu sìu nghĩ “Mình xấu lắm sao? Lại còn đanh đá nữa…mà nó thèm yêu…hic hic. Anh thật đáng ghét mà, tôi yêu anh đấy, anh nói thế khác nào làm tan vỡ tình yêu mới của tôi…hic hic…lửa chưa cháy đã bị dập tắt. Điên thế không biết”
Liếc nhìn Châu San, thấy cô đang ỉu xìu nghĩ ngợi gì đó. Đôi mắt đẹp hơi trùng xuống. Lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả. Ừ thì anh đã có tình cảm với cô. Có thể nói là tình yêu hay không nhỉ? Chắc là phải rồi. Anh ngộ nhận mình đã yêu người con gái ngoại quốc này. Anh mong sao cô sẽ là người mang đến cho anh hạnh phúc thật chứ không phải như anh hay suy nghĩ rồi bật cười…à thì ra mình đang ảo tưởng. Từ ngày gặp Châu San, anh cũng ít nghĩ ngợi về Thiên Anh hơn hẳn. Chắc anh sẽ sớm quên được mối tình không trọn vẹn ấy thôi. Nhưng…anh không biết làm thế nào để thổ lộ tình cảm của mình với Châu San, anh sợ sẽ biến cô thành người thay thế…thay thế chỗ ngồi của Thiên Anh . Lúc đó…chắc chẳng ai có thể hạnh phúc. Nghĩ vậy thôi, đôi mắt anh cũng trùng xuống. Cả hai im lặng cho đến khi tiếng loa thông báo của sân bay vang lên.
- Đi thôi – Hoàng chấm dứt dòng suy nghĩ của mình và lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Châu San. Cô gái mỉm cười bước song song cạnh chàng trai, lên máy bay.
Máy bay cất cánh bay vút lên bầu trời đêm long lanh những vì sao. Hòa vào đám mây rồi lặng lẽ ẩn sau những đám mây ấy.
…
Đã quá 12h đêm nhưng Khánh Anh vẫn chưa thấy xuất hiện ở nhà. Anh đã đi từ sáng đến bây giờ rồi. Điện thoại còn tắt máy. Tuyết , Nam cả Minh ngồi ở ngoài phòng khách trực chờ Khánh Anh về. May có đống đồ ăn vặt và cái tivi làm bạn không cả ba buồn chết mất.
Có tiếng lạch cạch như bước chân người đi xuống. Cả ba đều quay lại xem sao. Thì ra là cha Khánh Anh
- Ô bác, bác không ngủ sao mà xuống giờ này.? – Minh hỏi
- Ừ. Bác không ngủ được. Hình như thằng Khánh có chuyện gì hả? – Ông hỏi. Lâu lắm rồi ông chưa hỏi thăm về anh trước mặt bạn bè anh. Từ lâu ông chỉ biết nghĩ cho suy nghĩ của mình chứ không bao giờ để ý suy nghĩ của anh. Anh làm gì mặc kệ. Cho đến khi anh lớn ông cũng không rảnh lắm để ngồi nói chuyện với anh.
- Tại sao bác lại tổ chức đám cưới cho nó với Thiên Anh? – Nam lên tiếng. Minh và Tuyết đều quay sang nhìn Nam.
- Thì chúng nó yêu nhau mà, lớn rồi cũng lên tổ chức chứ? Với lại bác có ở đây lâu đâu, bác muốn xem thằng Khánh nó làm chú dể thôi. – Ông tươi cười nói
- Bác có biết cô bé này không? – Tuyết mở thư viện ảnh trong điện thoại ra. Bật hình của Thiên Anh nên đưa cho ông xem.
- Ồ, chẳng phải đứa hay đi cùng thằng Khánh sao? Anh em kết nghĩa hả?
- Bác đừng nói là không biết quan hệ giữa họ chứ? Đây là người mà con trai bác rất yêu. Cho nên bác đừng ép Khánh phải kết hôn với ai khác nữa. – Nam cau mày.
- Nhưng còn Vương Thiên Anh. Quan hệ giữa Thiên Anh và thằng Khánh là như thế nào? Bác thấy thằng Khánh hay gọi tên Thiên Anh lắm cơ mà. – Ông nhíu mày
- Không phải như bác nghĩ đâu. Nếu bác để ý đến cô gái này thì bác cũng biết em ấy tên Thiên Anh - Nam chỉ vào hình Thiên Anh
- Khó hiểu quá. Vậy cả hai đều tên Thiên Anh à?
- Vâng. Không thể im lặng xem nhẹ chuyện này nữa nên tụi cháu mới nói với bác. Bác có thể xem xét lại. – Tuyết lên tiếng.
- Xem xét chuyện kết hôn sao? Thật ra lời của bác nói cũng có quan trọng hay ảnh hưởng đến Khánh Anh đâu, nó thích thì nó làm không thích thì nó hủy đấy thôi. – Ông thở dài
- Thằng Khánh nói vậy thôi chứ nó rất tôn trọng lời nói của bác, dù gì bác cũng là cha đẻ của nó. – Tuyết
- Nhưng còn đứa bé trong bụng cô bé họ Vương đó thì sao? Bụng nó cũng to lên rồi. Không cưới sao được.
- Bác nghĩ sao…nếu đứa bé không phải con ruột Khánh Anh ? – Sau một lúc lâu im lặng. Minh mới lên tiếng. Phía bên trên, màu của bóng tối che đi ánh mắt sắc lạnh nhìn Minh như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Bàn tay nắm vào thành cầu thang như muốn bóp nát mọi thứ xung quanh. Im lặng chờ phản ứng của ông Đường.
- Ý con là sao? – Ông nhíu mày hỏi lại. Câu nói đó của Minh khiến Nam và Tuyết đang dựa người vào ghế cũng phải nhổm người về phía trước.
- Bác sẽ làm gì khi đó không phải cháu nội bác? – Minh hỏi cách khác.
- Tất nhiên bác sẽ không để yên đâu – Ông nhìn Minh cười nói. Nghe vậy, bóng đen đứng trên cầu thang suýt chút nữa trượt chân ngã xuống. Vội lẻn vào trong phòng. Yun ngồi thở dài lo lắng. “tất nhiên bác sẽ không để yên đâu” văng vẳng bên tai khiến đầu nhỏ đau như búa bổ. Vừa sợ hãi, vừa lo lắng.
“Anh Minh, anh có biết anh đang phá hoại hạnh phúc của tôi không? . Vậy thì anh cứ chờ đấy. Có đi phải có lại chứ?”
Ngoài phòng khách, tiếng nói chuyện vẫn vang lên.
- Con nói rõ được chứ? – Ông tò mò hỏi. Trong đầu xuất hiện một nghi vấn lớn.
- Dạ không có gì đâu? Thôi cũng muộn rồi bác nên đi nghỉ đi. Mai bác phải đến công ty chứ ạ? – Minh lảng sang việc khác.
- Ừ,. Bác cũng mỏi rồi, bác lên nghỉ đây? Các con cũng nghỉ sớm đi. – Ông đứng dậy nói.
- Vâng. – Cả lũ đồng thanh. Chờ đến khi bóng ông khuất sau cầu thang tầng một. Tuyết vội vàng lên tiếng hỏi
- Minh Minh…mày biết chuyện gì rồi à? Nói nghe xem nào.
- Thì là…
- Anh Minh…- Minh chưa nói dứt câu thì có tiếng gọi phát ra từ phía sau. Gương mặt tươi cười của Yun hiện ra khiến tất cả đều ngỡ ngàng. Nhân lúc Nam và Tuyết không nhìn mình, nhỏ nhíu mày tỏ ý xin anh đừng nói ra.
- Có người gọi muốn tìm gặp anh. – Nhỏ bịa cớ và chìa chiếc điện thoại của mình ra cho Minh.
- Ai vậy? – Anh không cầm điện thoại mà hỏi luôn.
- Anh ra ngoài nghe máy đi – Nhỏ cười. Cố ý bảo anh ra ngoài để tránh hai người kia, nhưng Minh chưa lên tiếng thì Tuyết đã đứng dậy nói
- Có chuyện gì mà phải ra ngoài. Cũng khuya rồi mà. Tôi nghĩ em nên nghỉ sớm đi. Đừng xuống cản câu chuyện của chúng tôi. Mất lịch sự lắm. Biết không?
- Nhưng…em – Nhỏ hết cách nói, hai tay nắm chặt vào nhau kiềm chề sự tức giận.
- Thôi chuyện đến đây là hết. Giờ đi ngủ thôi nào…- Tuyết vươn vai vờ mệt mỏi rồi đi lên phòng. Nam cũng đi lên theo. Còn lại Minh và nhỏ. Gương mặt Minh thản nhiên không quan tâm đến những gì Yun nói. Đã thế anh còn cười hững hờ khiến Yun thắc mắc thái độ của anh đến nổ đom đóm mắt.
- Anh cười gì vậy? – Nhỏ khẽ hỏi
- Theo yêu cầu của cô, tôi sẽ không nói. Ok tôi sẽ không nói – Anh trả lời, nhỏ mãn nguyện lắm, cười tươi nhìn anh, định cảm ơn thì anh nói tiếp
- Nhưng…- Anh dứt câu, hất hằm về phía sau nhỏ. Nơi có sự hiện diện âm thầm của Nam và Tuyết khiến nhỏ giật mình muốn ngã ngửa.
Tiếng vỗ tay đôm đốp vang lên. Thái độ vui sướng của Yun tức khắc chuyển sang thái độ sợ sệt. Trời không lạnh nhưng người nhỏ run lên từng đợt.
Dứt màn vỗ tay. Tuyết lên tiếng
- Đứa bé…là con của thằng khỉ gió nào mà cô dám nói là con của Khánh Anh?
- Em…- Yun hơi sock nên cứng họng không nói được gì. Tuyết ngày càng dịch gần đến nhỏ khiến nhỏ chao đảo lùi lại phía sau.
- Nói mau…- Tuyết lạnh lùng đến vô cùng, ánh mắt hiện rõ sự tức giận, chết chóc. Ngửi thấy mùi nguy hiểm xung quanh. Nhỏ vô cùng lúng túng nhưng quyết tâm được ở bên cạnh Khánh Anh của nhỏ rất là cao nên nhỏ cũng biết đường chối
- Đứa bé chưa được sinh ra sao biết không phải con của anh Khánh? Em mệt rồi, muốn đi nghỉ - Nói vậy, nhỏ nhanh chóng lỉnh lên phòng, trốn tránh mọi việc trước mắt, trước tiên cần một nơi yên tĩnh đến nghĩ cách đã rồi mới tính sau.
- Kịch sẽ hạ màn thôi. – Tuyết nhếch mép cười bí ẩn, Minh và Nam nhìn theo bước chân vội vã chạy lên tầng của Yun mà lắc đầu thở dài, riêng Tuyết thì không thèm nhìn, mặt cô đông cứng lại lạnh băng không một chút biểu cảm. Kết thúc một buổi tối đầy căng thẳng, phòng ai nấy về và tất cả đều đánh một giấc đến tận sáng.
Bí mật của nhỏ gần như đã bị bại lộ hoàn toàn. Chỉ chờ thời gian làm sáng tỏ mọi việc thôi.