Anh cứ lạnh lùng đi rồi sẽ mất em

Chương 97 : Những con ong chăm chỉ


Sau chuyến bay dài đầy mệt mỏi. Ngồi lỳ trên máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ khiến toàn thân Châu San mệt dã dời. Bước xuống máy bay mà người cô như muốn ngã xuống. Chỉ ước có cái giường cho cô nằm ngủ ngay lúc này thì tốt biết mấy. Ngược lại với cô thì Hoàng lại sảng khoái bước xuống máy bay với một tâm trạng đầy hưng phấn. Hai tay dang rộng ra như muốn ôm cả đất trời hét lên
- Oa…về Việt Nam là tuyệt vời nhất….hú hú
Nếu lúc này Châu San không mệt thì chắc giữa cô và anh thảm nào cũng có chiến tranh rồi, nhìn anh hét đến nỗi cô muốn bịt miệng anh lại ngay, ở Pháp làm gì đến nỗi mà về Việt Nam lại lên cơn nặng thế này nhỉ?
- Thôi nào…mệt quá.! – Nghĩ một lúc, cô lên tiếng, nặng nhọc bước ra ghế chờ ngồi nghỉ. Hoàng cũng ra ngồi cùng.
Nghỉ một lúc đỡ mệt hơn hẳn. Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Hoàng vang lên. Vẫn bản nhạc cũ khiến Châu San vui tai chết đi được.
Neo butja beulge (Fiction in Fiction)
Kkeut naji anheun neowa naui iyagi sogeseo
Oneuldo in Fiction
- Anh cũng hâm mộ Beast hả? Hihi, giờ tôi mới thấy điểm đáng yêu nhất của anh đấy – Châu San nhe nhởn cười
- Beast nào? – Anh vờ không biết để hỏi lại.
- Thì anh nhạc của Beast làm nhạc chuông đó – Châu San vẫn tiếp tục cười. Cô nàng khá nghiện 6 chàng trai này.
- Hay thì lấy làm nhạc chuông thôi hâm mộ gì? Tôi phải đi hâm mộ nhóm vớ vẩn này á? Họ không thích tôi thì thôi đi – Hoàng ngạo mạn nói. Anh và Khánh Anh y hệt nhau. Không bao giờ đi hâm mộ người khác. Hâm mộ chính bản thân mình còn chưa xong, có quá kiêu hãnh không? Chắc không vì đó là sự thật mà.
- Vớ vẩn gì? Nói lại xem. Oppa của tôi mà anh dám nói là vớ vẩn á? – Châu San tức tối nói. Mặt hằm hằm đầy sát khí.
- Chả vớ vẩn thì là gì? Không thích tôi lấy nhạc chuông khác. – Vừa nói, Hoàng vừa bỏ điện thoại ra cài lại nhạc chuông. Lấy nhạc chuông iphone rồi cất điện thoại đi trong bực tức. Anh không hiểu vì sao mình lại bực tức như vậy, vì cô quan tâm đến một nhóm nhạc hay sao? Ôi thật là hoang đường mà. Nhìn thái độ ấy của anh, cô cũng khá hiểu, chêu thôi mà tức thế, chắc lần sau cô chẳng muốn ho he gì nữa.
- Hừ…- Châu San hừ lạnh rồi quay mặt về hướng khác. Mồm lẩm bẩm không ngớt.
- Không phải nói xấu…- Hoàng linh cảm thấy Châu San đang nói xấu mình bên cạnh, lên giọng nói rồi vô thức nắm tay cô kéo cô đứng dậy – Lần sau đừng nhắc oppa của cô trước mặt tôi nữa. Thích thì về nước mà thể hiện, còn bao giờ xe đến rồi, ra ngoài thôi
Bàn tay nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh, lòng cô bỗng rực lên cảm giác khó tả, hạnh phúc và sung sướng. Tim khẽ đập lệch nhịp, im lặng để anh nắm đến khi có người lên tiếng
- Ú òa…hạnh phúc ghê nhỉ? Giới thiệu cái nào. – Nam vừa đi đến đã nhanh nhảu nói. Tiếng cười của Minh vang lên
- Nắm tay kìa…ôi…cứ bị gato ý – Minh chêu chọc
Hai má Châu San nóng bừng vì ngượng. Vội rút khỏi tay Hoàng, Hoàng cười lớn
- Con nhỏ này người Trung Quốc mới đến Việt Nam lần đầu, phải dắt cô ta như dắt trẻ cho đỡ bị lạc ấy mà?
Nghe Hoàng nói, tức lắm nhưng cô vẫn phải giữ im lặng, gì mà mới đến, cô đến vài lần rồi đấy nhé. Chẳng qua anh chưa từng biết thôi. Haizz tính sổ sau tại ở đây có hai anh đẹp trai cao to trông mà ngưỡng mộ.
- Thế có hiểu tiếng Việt không đây? – Minh nghiêng đầu hỏi. Cả Nam và Minh trong đầu đều hiện lên suy nghĩ giống nhau “Trông xinh thế nhỉ? Mình mà chưa có ai thì em này chắc chết rồi…”
- Ma só mà…gì chẳng hiểu – Hoàng nói đểu. Lần này Châu San thôi không nhịn nữa. Cười như không xong phán câu
- Anh bị bệnh hâm à? Như thằng giở người ý. Tôi ma só anh chắc là ma mọi nhỉ?
- Òa…vui ra phết. Hì. Chào em. Anh tên Minh, đẹp trai, học giỏi, có xe đạp riêng. – Minh cười nói, đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với cô, cô không ngần ngại nắm lấy và bắt. Thấy thế, Nam cũng lên tiếng giới thiệu về bản thân
- Anh tên Nam, học giỏi với đẹp trai hơn thằng Minh với thằng Hoàng là cái chắc, ngoại trừ hai vẻ đẹp ấy ra anh còn rất hiền, em chơi với anh là chuẩn, đừng chơi với hai thằng này.
- Hì, mấy anh vui tính thật – Cô cười tươi và cũng giới thiệu về mình
- Em tên Châu San , người Hoa, em đang du học bên Pháp, tại tuần tới em được nghỉ lên đến Việt Nam mình chơi, mong các anh giúp đỡ
- Giúp đỡ gì em? – Nam hỏi chêu. Cô ngượng ngùng gãi đầu nói
- Giúp em vui, được không ạ?
- Thế thì được, tụi anh sẵn lòng luôn á? – Minh cười lớn.
- Thôi nào…mệt quá, về đi ăn cơm đi, tao đói rồi. – Hoàng lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện. Minh và Nam cười xuề xòa rồi cũng đi lấy xe đưa hai người về.
- Em…em để anh mang vali vào cho. Em ở tạm đây cùng bọn anh nhé.! – Nam ra đề nghị. Tự nhiên ga lăng đột xuất khiến ai nấy cũng phải ngỡ ngàng
- Thế có tiện không ạ? Mà trai Việt ga lăng quá ạ - Châu San nói rồi quắc mắt nhìn đểu Hoàng, Hoảng nhìn lại và bĩu môi
Thấy tiếng nói bên ngoài, biết là bọn Nam đã về, Tuyết ra xem sao. Đập vào mắt cô là một người con gái lạ, nhưng cũng không lạ lắm vì đã được nghe Hoàng kể qua điện thoại và Khánh Anh nói.
- Chào bạn.! – Châu San cúi đầu cung kính chào Tuyết, nhìn Tuyết quá xinh đẹp Châu San có phần ngưỡng mộ vô cùng.
- Em phải gọi bà này là chị, trông bả già thế này cơ mà – Nam nhăn nhở chỉ vào Tuyết.
- Em bằng tuổi Thiên Anh thì kém chị một tuổi. – Tuyết nói với giọng lạnh theo bản chất của cô, không quên lườm Nam một phát cháy thui. Tuyết quét ánh mắt một lượt từ trên xuống dưới Châu San , nhìn cô bé có phần ngượng ngùng, cô lại lên tiếng
- Ngượng sao? Nếu em là bạn Hoàng thì cứ coi mọi người là bạn em hết đi, giờ mọi người vào ăn thôi, tôi nấu xong rồi
Cái giọng lành lạnh vang lên, không vui vẻ như mọi ngày, phải chăng có thêm một người mới làm Tuyết không được thoải mái cho lắm. Nhìn ánh mắt ngượng ngùng của Châu San , cô có cảm giác gì đó…không giống như cô gặp Thiên Anh lần đầu, em ấy rất vô tư hồn nhiên, thế cô mới có cảm tình nặng như vậy chứ.
- Khoan…- Nam hét lên khi mọi người chuẩn bị vào trong
- Sao? – Tuyết nhíu mày nhìn anh với đôi mắt long lanh toàn băng đạn.


- À thôi không có gì đâu – Nam cười hì hì gãi đầu như một thằng ngố, mọi người nhìn anh với đôi mắt cười không ra cười. Anh định nói “ Tuyết mà nấu ăn á? Chắc có độc. Mọi người khéo lại canh nhà vệ sinh cả ngày…”. Đương định nói thì đôi mắt ngọt ngào ấy nhìn làm anh sợ run bần bật, đành câm nín.
Tất cả ngồi vào bàn ăn. Lúc bấy giờ Hoàng mới nhận ra thiếu Khánh Anh .
- Khánh Anh đâu?
- Mất tích đâu từ hôm qua rồi – Tuyết nói
Không chỉ thiếu Khánh Anh mà còn thiếu cả Yun, Khánh Anh đi thì Yun cũng đi mất, nhỏ tự nhủ với bản thân.Khánh Anh không có nhà thì cô cũng nên ra ngoài cho khuây, chứ ở nhà thưởng thức mặt lạnh của Tuyết mãi cũng chán rồi

Gió thổi ánh nắng lên cao. Phía cuối con đường, những chiếc lá vàng trên đường dần dần bị gió cuốn vào trong đồng cỏ. Đi lên một đoạn nữa, đồi xanh trải dài như bất tận. Khẽ mấp máy môi, Thiên Anh mỉm cười nói
- Tôi đến với cậu đây
Cầm giỏ hoa quả và nén nhang trên tay, Thiên Anh chầm chậm bước lên đỉnh đổi. Đâu đó có tiếng gọi
- Em
Không biết có phải gọi mình hay không nữa nhưng cô vẫn quay người lại nói phát ra giọng nói ấy. Một anh chàng đẹp trai nhìn cô mỉm cười, vẫy vẫy tay khiến cô ngạc nhiên vô cùng, cô không thể tin có một ngày anh lại vui vẻ như thế kia với cô, không chút giả tạo. Cái kỉ niệm ngày xưa đó…phải chăng như ùa về.
- Là anh – Cô mỉm cười đáp lại, vì sao anh lại ở đây, không phải anh đi theo cô đấy chứ. Nghĩ vậy nhưng cô cũng không hỏi anh xem sao.
- Anh có thể đi cùng em không? – Anh mỉm cười nhìn cô trìu mến, giọng nói đó cách đây rất lâu rồi mà cô không được nghe, cái giọng ấm áp lạ kì.
Cô không nói gì, chỉ mỉm cười và gật đầu thay lời đồng ý, cô đứng bên trên đợi anh, anh leo lên, dẫm chân lên những viên đá nhấp nhô. Đến cạnh cô, anh nở nụ cười vui vẻ
- Em thăm cậu ta à?
Anh nhìn cô đầy xao xuyến, cảm thấy lỗi lầm của mình không hề nhỏ, tự dưng anh muốn xin lỗi cô quá. Nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu. Cô lặng lẽ gật đầu, đôi mắt trùng xuống, đến cạnh mô Phong, những chiếc lá rơi vướng trên mộ đều được cô gạt bỏ xuống hết, thay hương khói cho cậu. Nhìn vào di ảnh của cậu, nụ cười cậu phảng phất làm cô buồn, buồn lắm. Cũng đã lâu cô chưa đến đây, cậu vẫn ở yên đây, nở nụ cười chờ cô đến. Không biết cậu có giận cô không nữa.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô khiến anh ái ngại. Có vẻ cái tên Triệu Ninh Phong khắc trên bia mộ kia cũng đã khắc sâu trong tim cô, nghĩ thế anh liền lên tiếng
- Cho anh xin lỗi – Giọng nói đầy hối lỗi vang lên, cô xoay người lại nhìn anh.
- Vì gì? – Cô cười như không, điềm đạm nói
- Vì tất cả - Đôi mắt anh nhìn xa xăm, có vẻ đang rất mệt mỏi. Anh tựa lưng vào gốc cây, trầm giọng nói
- Tất cả? – Cô cười, nhắc lại lời anh. Đôi môi khẽ mấp máy
- Đúng, tất cả những chuyện anh đã gây ra, cho em và cả cậu ta
- Anh đang hối hận đó sao?
- Ừ. Cậu ta đã mất, thật đáng tiếc, và anh cũng thật đáng chết - Anh gật đầu, nhìn cô, giọng nói như đang trách móc chính bản thân mình vậy, Thái độ của cô khiến anh khó hiểu. Và cô cũng thấy khó hiểu, tại sao khi anh hối lỗi cô lại không vui, thậm chí còn phiền lòng. Hình như anh đã trở lại với chính anh của ngày xưa, một người từng ngang qua cuộc đời cô, nhưng mà…
“Cậu ta” hai từ anh nói ra làm cô đau đớn, nụ cười của cậu ấy vẫn kia mà cậu ấy đã xa rất xa rồi, anh nhắc làm cô nhớ, nhớ đến phát khóc, nhớ Phong và cả vụ tai nạn đó
Ai? Là ai đây gây ra cái chết của cậu ấy chứ? Là anh. Chính là anh. Bây giờ anh nói những thứ này, giải quyết được vấn đề sau, cậu ấy đi rồi, mãi mãi đi rồi.
Tim người có bốn ngăn thế mà cô đã có hai vết sẹo trong tìm, mãi mãi chẳng lành.
Cũng không khó hiểu lắm đâu, một vết là vì anh, vì anh đã bỏ cô đi năm ấy và một vết là Phong…cậu cũng bỏ cô đi mãi. Nhưng cả hai vết thương ấy đều do một bàn tay anh gây lên. Vương Khang, anh thật tồi, thật đáng trách.
- Chắc em trách anh lắm. Nếu anh nói anh đã thay đổi, em có tin không? – Anh thấp giọng, khuôn mặt hiền hòa nhìn vào ánh mắt cô, ánh mắt long lanh như thủy tinh.
- Chắc anh đùa – Khóe môi cô hơi nhếch lên. Nói vậy thôi nhưng cô cũng có phần tin anh, cô là thế, rất hay tin người
- Vậy là em không tin anh rồi – Anh cười nhạt nhẽo, khẽ đưa tay chạm chán mình như một thói quen. Không gian xung quanh như lắng lại, nghe câu chuyện của hai người. Phía bên dưới ngọn đồi, dòng người qua lại tấp nập, đông đúc mà ở đây có hai con người ngồi cạnh nhau, trầm ngậm nhìn nhau nhưng đâu đó sự đơn độc lại tăng lên rất nhiều. Cô chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ cúi mắt xuống đầu gối, mắt ngước lên nhìn nụ cười trong di ảnh kia. Nhìn cô như vậy anh thấy đau lòng biết bao, anh có hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi, chắc cô cũng sẽ không bao giờ thứ tha cho hạng người như anh, nhìn cô kìa…ánh mắt ấy sao mà đau đớn đến thế.
- Không phải em không tin. Là em không biết…anh thay đổi như thế nào? Hay là…- Cuối cùng cô cũng lên tiếng, câu nói lấp lửng khiến sự tò mò của anh tăng lên
- Hay là gì?
- Chắc anh cũng tự đoán được mà.
- Nhưng anh không đoán được.
- Vậy thôi đi, coi như em chưa nói gì. – Cô nói giọng lạnh, nụ cười vừa hé thì ngay lập tức cô đã thu lại. Cô học được nó từ Khánh Anh ><
Ngốc thật. Lại còn vén lá tìm sâu để bắt nữa chứ. Khánh Anh có điên đâu mà đi từng lá tìm xem còn một con sâu nào không chứ. Đúng là…sợ quá hóa mất khôn. Vừa chăm chỉ bắt sâu vừa nghĩ đến cỏ mọc tùm lum khiến anh phát hoảng. Nói là tùm lum thế nhưng cỏ mọc ít lắm vì mọi người trong nhà có ý thức thuê nhân viên chăm vườn ba lần trên một tuần rồi.
- Đời lắm thằng ác. – Minh làu bàu, vừa trèo vừa cảm thán. Ở phía dưới Khánh Anh đã thuê vệ sĩ canh chừng và đếm số lần Minh trèo rồi, Minh nghĩ : thật độc ác.
- Này. Coi như tôi trèo đủ 100 lần rồi nhé, giờ tôi nghỉ lúc – Minh nói với tên vệ sĩ
- Dạ không được? Cậu chủ có lệnh phải đủ 100 lần mới thôi. – tên vệ sĩ đanh thép nói, coi lời của Khánh Anh rất quan trọng, bắt buộc phải thực hiện đúng.
- Nhưng ăn gian chục lần nó có biết đâu – Minh cáu. Mỏi lắm rồi. Cái cổng cao 3m đã thế còn khó trèo, bắt anh trèo trăm lần khác nào bắt anh trèo đến âm phủ luôn.
- Không được. Thiếu gia đã có lệnh – Tên vệ sĩ vẫn cứng rắn nói. Mặc cho Minh thế nào
- Này tên kia, ta cũng là thiếu gia của mi đó – Minh chỉ thẳng tay vào mặt tên vệ sĩ. Bỗng nhạc chuông điện thoại anh reo lên. Là Khánh Anh gọi
- Minh đẹp trai à? Đừng bắt nạt vệ sĩ như thế chứ. Tớ cũng đếm được cậu trèo bao nhiêu lần đấy, liệu mà trèo hẳn hoi vào.
Nói xong, Khánh Anh dập máy luôn, Minh nghe mà tức anh ách, không làm gi được. Lại trèo tiếp. Vừa trèo vừa lẩm bẩm không ngừng.
- Tao mờ biết thằng nào thiết kế cái cổng cao như thế này đừng trách tao…
Về phần Vy và Châu San, dọn dẹp xong phòng của Khánh Anh cũng đủ để hai cô lăn ra đất than mệt. Bộ ly cao cấp bày trên bàn trà của Khánh Anh bị Vy làm cho ngã ngửa. Tiếng loảng xoảng như ai oán . Châu San dọn dẹp nhiều cũng quá quen, cô không lấy làm lạ nhưng đối với Vy thì cô chưa bao giờ lao động nhiều như hôm nay. Dọn xong rồi hai người lại dẫn nhau đi mua chăn ga gối đệm mới để thay vào chỗ bị máu làm bẩn. Châu San đi lấy xe còn Vy ra cổng trước, nhìn thấy cảnh Minh đang ngả ngổn trên đỉnh cổng mà Vy không thể nào nhịn được cười mà phá lên cười nắc nẻ
- Cười gì? Hay lắm à? Hic hic – Minh đau lòng nói
- Hay lắm. Vỗ tay – Vy vỗ tay rồi không cần biết Minh đang trèo trên cổng mà mở cổng ra làm anh tí nữa thì ngã lộn cổ xuống đất. Cùng lúc đó Châu San lái xe đến, cổng mở to hơn làm Minh được đung đưa miễn phí trên cao đến run cả người.
- Chúng mày về đây ông giết…- Minh nói vọng theo.
Một tiếng sau…trời vơi nắng. Mồ hôi ai cũng túa ra như mưa. Hoàng đã tháo bộ “bảo hiểm” ra khỏi người và bắt đầu đi quét lá. Trông không khác gì anh lao công. Bấy giờ Tuyết còn chưa bơm đầy một bể nước. Bực bội quá cô gọi điện cho người mua những 100 cái bơm loại to đến để cô dùng cho đã. Chứ một cái Khánh Anh giao không ăn thua.
“Giá mà mình nghĩ ra cách này sớm có phải bơm xong rồi không?” – Tuyết nghĩ
- Trời đất ơi….HẠO KHÁNH ANH. Mày giết tao đi còn hơn – Nam hét ầm lên, qua mười lớp khẩu trang mà giọng anh vẫn vang được xuống tận phòng khách. Khánh Anh ngồi cười nắc nẻ.
- Khổ thân anh Nam – Thiên Anh chẹp chẹp lưỡi.
- Nó còn bịa cả chuyện anh chết nữa, thằng này tội nặng nhất – Khánh Anh nói
- Thôi anh tha cho họ đi
- Kệ đi. Ha ha. Phải công nhận mấy con ong này chăm chỉ thật đấy– Khánh Anh cười. “Ầy, hành hạ lũ này thật là thoải mái. Các bạn cứ thất lễ nhiều vào tớ càng sướng” – Khánh Anh nghĩ


Vừa lên mạng tra cách thông tắc Nam vừa ngồi ủ rũ trong nhà vệ sinh. Đeo mười cái khẩu trang một khiến anh gần chết ngạt.
Ôi…thời oanh liệt nay còn đâu.
Đến tối…
Tưởng chừng hình phạt chiều nay làm cả bọn kia mệt đến nỗi lăn hết ra ngủ đến mấy ngày chứ, không ngờ đến bữa ăn cơm lại đông đủ thật.
- Huhu vừa nãy tao phải tắm chục lần mới hết được cái mùi bể phốt đấy – Nam dở khóc dở cười.
- Mày nghĩ sao tao được tắm máu lợn? – Khánh Anh trừng mắt nói.
- Chúng mày bằng tao sao được,. giờ trẹo chân, gãy tay rồi này – Minh càu nhàu
- Thế thì gắp ít thôi – Khánh Anh nói
- Ứ, bao nhiêu đồ ăn ngon thế này gắp ít sao được – Minh cười
- Thiên Anh về mà hồi này vẫn chưa sang ăn nhỉ? – Tuyết nói. Do Thiên Anh nói hộ nên 5h chiều tất cả mọi hoạt động được dừng lại dù chưa xong. Tất cả nhìn Thiên Anh như một vị cứu tinh.
Châu San vừa ngồi vừa nghĩ “ Không ngờ ngoài vỏ bọc lạnh lùng hằng ngày trong bar, ông chủ lại đáng yêu khiến mọi người đến phát khóc như vậy”
Ngoài cổng.
- Cô đến đây làm gì? – Yun khó chịu khi thấy sự xuất hiện của Thiên Anh
- Liên quan không? – Thiên Anh nói và cười
- Có. Vì tôi cũng sống trong đây
- Ồ thế à? Kệ chứ - Nói xong, không thèm quan tâm để ý đến Yun, Thiên Anh đẩy cửa bước vào, YUn đứng phía sau mà tức anh ách không làm gì được.
- Hay lắm – Yun nhếch mép cười khẩy rồi cũng đi vào. Nhỏ cố đi nhanh đế đi cùng Thiên Anh cho cô tức, nhưng Thiên Anh vẫn mỉm cười như không có chuyện gì.
Cùng một lúc, hai người tên Thiên Anh cùng xuất hiện ở phòng ăn khiến tất cả đều phải ngoái nhìn ngạc nhiên. Vừa vui mừng vừa khó chịu. Vui mừng vì Thiên Anh đến,.khó chịu vì Yun về.
- Thiên Em đến rồi, vào đây đi, em ngồi đây này - Nam giơ tay lên nói và chỉ vào chỗ trống cạnh Khánh Anh. Thiên Anh vui vẻ bước đến, Yun cũng đến nhưng hết chỗ cạnh anh. Bàn hình vuông có mười chỗ thì vị trí như sau.
( Tuyết )
( Thiên Anh ) ( Nam )
( Khánh Anh ) ( Minh )
( Hoàng ) ( Vy )
( Châu San ) ( Trống )
( Trống )
Tuyết và Hoàng cũng ngồi cạnh Khánh Anh nên Yun khó mà có thể yêu cầu họ đổi chỗ cho được. Nhỏ đành ngậm ngùi ngồi xuống chỗ cạnh Châu San, đối diện Tuyết.
Dù rất khó chịu với Yun nhưng ai cũng vui vẻ nói chuyện, coi như Yun không tồn tại.
- Ồ đông vui quá nhỉ? Cho ta ngồi với được không? – Ông Đường lên tiếng
- Ok luôn – Tuyết hăng hái nói
- Con chào bác – Thiên Anh nhìn ông e ngại
- Cha – Yun cười nhìn ông. Ông xoa đầu nhỏ
- Con chào bác – Châu San cười
- Bạn mới hả? – Ông nhìn Châu San khẽ nói
- Đố bác biết ai đấy? – Minh
- Chắc bạn gái Hoàng hả? – Ông ngó trước ngó sau, đoán
- Chuẩn rồi. – Cả lũ đồng thanh. Riêng Hoàng với Châu San ngơ mặt ra như ngố. Không thấy đối phương phản bác, trong lòng cả hai dâng lên niềm vui khó tả
- Thật sao? Thế này tớ phải gọi cậu là chị dâu à? - Yun nhìn Châu San cười nói
- Mình không biết – Châu San ngượng, cười.
- Thế bác đoán xem, giữa hai người này, ai là bạn gái con bác – Nam lên tiếng, chỉ vào hai người tên Thiên Anh. Câu hỏi bất ngờ khá khó đối với ông, ông do dự nhìn Yun rồi nhìn Thiên Anh rồi nhìn cả nét mặt của Khánh Anh . Anh vẫn bình thản gắp thức ăn.
- Chắc là..- Ông chưa nói dứt câu thì Yun đã nhảy bổ vào nói
- Là con rồi, đúng không, hihi
- Là cháu à? – Ông nhìn vào Thiên Anh cười nói, cô khá bất ngờ khi ông lại đoán là mình. Cả lũ hét lên kêu đúng,. Quá đúng. Riêng Yun thì tức cả thất vọng lộ rõ ra mặt
- Bác…- Nhỏ đứng dậy nói
- Lễ phép chút em ơi – Tuyết cười đểu
Nhỏ tức quá, rời khỏi bàn ăn rồi đi thẳng lên phòng. Mọi người được phen hả dạ, bữa ăn trở nên ngon và thú vị hơn nhiều. Khánh Anh nghe cha mình nói ra câu ấy, anh đã nhìn ông, ánh mắt khác thường ngày, ông nhìn ánh mắt ấy, đoán được con trai mình đã cười hạnh phúc. Ông cũng hạnh phúc lắm.
------------ Tg đã đổi tên từ Kevin Rz sang Vin Siêu Nhân rồi nhé. Các trang truyện khác cop lại truyện này thì đổi luôn tên tg giùm mình nha :-* :-* -----------




back top