Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 89

Cuộc sống ở nhờ của Tạ Di Lan chính thức bắt đầu, ngay tối đó cô ăn được cánh gà chua cay của Thương Tịnh nấu, cảm thấy thật đã nghiện, "Chị Thương Tịnh, chị làm đồ ăn ngon thật đấy!"
"Cảm ơn em, vậy thì em ăn nhiều một chút, còn rất nhiều đó." Bản thân Thương Tịnh cũng lâu rồi không ăn món cay như vậy, vừa ăn vừa trả lời.
Cố Thùy Vũ ở nhà, nhìn thấy Thương Tịnh ăn ngon như vậy, trong lòng nghĩ thực ra khẩu vị của cô cũng nặng đấy chứ?
Ăn cơm xong, Cố Thùy Vũ ngồi ở sofa hút thuốc, anh thổi ra một ngụm khói, lườm mắt nhìn sang Tạ Di Lan vừa ăn no xong đang ngồi xem ti vi, nhàn nhạt nói: "Chị của cô cũng nấu cơm rồi, cô còn không đi rửa chén đi?"
Lời nói thẳng thừng này khiến Tạ Di Lan ngại ngùng, "Em không biết, lúc ở nhà mẹ chưa bao giờ để em rửa chén cả."
"Việc đơn giản vậy cũng không biết, nghe nói còn là sinh viên đại học cơ đấy."
Vẻ mặt Tạ Di Lan lúc trắng lúc xanh, cô đi vào bếp, "Chị Thương Tịnh, để em rửa chén cho."
Tưởng rằng Thương Tịnh sẽ không để cô làm, ai ngờ Thương Tịnh nhìn cô một cái rồi nói: "Được, vậy em rửa đi!"
Tạ Di Lan càng xấu hổ hơn, "Em ở nhà chưa rửa chén bao giờ, có thể dạy em không?"
Thương Tịnh cảm thấy bất ngờ, sau đó cười nói: "Mẹ nuôi chính là vậy đó, việc gì cũng ôm lấy tự mình làm. Em ở đây học rửa chén, học nấu ăn, về nhà giúp mẹ một chút, để bà ấy cảm động.
Tạ Di Lan chỉ có thể trả lời: "Vâng"
Thực ra việc rửa chén đâu cần ai dạy chứ, Thương Tịnh làm thử một chút, thì rửa tay rồi đi ra, Tạ Di Lan đành cắn răng mà ráng làm tiếp.
Cố Thùy Vũ đang ngậm điếu thuốc xem tin tức trên máy tính bảng, thấy cô ra liền dập điếu thuốc, ngoắc tay bảo cô đi qua.
Thương Tịnh qua đó, anh vươn tay ôm cô vào lòng, "Đến đây nào, quan tâm tình hình quốc tế một chút."
Thương Tịnh vừa cười, nằm trong lòng anh, để mặc ngón tay thon dài của người đàn ông lướt trên màn hình, anh chỉ cái nào thì cô xem cái đó, quả thật không có nghiên cứu về lĩnh vực chính trị, chỉ là xem náo nhiệt thôi, Cố Thùy Vũ đặt cằm trên bờ vai cô, một mặt trầm tư không nói gì cả.
Thương Tịnh cũng không cảm thấy chán, ngửi lấy mùi hương mang chút thuốc lá của anh, cô cảm thấy an tâm vô cùng, chỉ muốn dựa vào lòng anh mãi mãi.
"Sao ở đây có gian tình vậy?"
"Giả đấy."
"Giả sao?"
"Họ tự biên tự diễn đó."
"Cái này cũng có thể làm giả sao?"
Cố Thùy Vũ cười, năm ngón tay khép lại tắt trang web kia.
Lúc này trong phòng bếp nghe "Choang..." một tiếng, chén vỡ rồi.
Trong đó truyền ra tiếng nức nở, hai người bên ngoài thì vô cùng bình tĩnh.
Thương Tịnh cười cười lướt màn hình, chỉ thấy Ipad hiện 2 trnag web đơn giản, ngay cả game cũng không nhiều trò, "Sao đơn giản như vậy chứ?"
"Không có nhiều thời gian chơi."
Thương Tịnh tùy tiện mở game Chém Trái Cây, cảm thấy không thú vị lại thoát ra, nhưng khi nhìn thấy có hình thức đối kháng thì cảm thấy hứng thú, "Chúng ta thử xem ai cắt được nhiều hơn đi"
"Vô vị quá." Cố Thùy Vũ chán nản, sau đó anh lại đổi ý, "Nếu thắng mà có thưởng thì anh sẽ suy nghĩ lại đấy!"
Thương Tịnh lườm anh một cái: "Anh là nô bộc của người dân, sao lại giống gian thương vậy chứ?"
"Đó là việc của ban ngày mà, cởi lớp áo bên ngoài, anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường thôi." Cố Thùy Vũ mặt dày trả lời.
Thương Tịnh cảm thấy vui vẻ, cô nằm trong lòng anh cười, mở ra ván đấu đầu tiên, "Hừ, thắng được rồi nói nhé."
Thế là hai người bắt đầu chơi một cách nghiêm túc, Cố Thùy Vũ ôm Thương Tịnh, hai cái tay một nhỏ một lớn, một trái một phải bắt đầu di chuyển, không mất bao lâu, Thương Tịnh mắc một lỗi nhỏ, nên thua cuộc.
"Ồ" Cố Thùy Vũ nhếch miệng cười, rất bình tình mà sờ đùi cô.
"Chơi ba ván, ai thắng hai ván mới xem là thắng." Thương Tịnh lập tức trả lời.
"Anh đã quen một ván quyết định thắng thua rồi."
"Chơi thêm mấy ván mới thú vị chứ."
Tiểu yêu tinh này từ từ biết làm nũng với anh rồi đấy, Cố Thùy Vũ cảm thấy không nên đánh mất mặt tốt này của cô, anh cắn tai nhỏ của cô, "Được.. coi như ông đây nhường em đó."
Thương Tịnh cười hihi.
"Chị, chén rửa xong để ở đâu vậy?"
"Tủ chén kế bên lò vi sóng đấy." Thương Tịnh trả lời, sau đó lại bắt đầu chơi game.
Thương Tịnh nghiêm túc chơi một lát, liếc mắt sang thấy màn hình anh có quả bom, cô nhanh chóng đưa tay sang cắt quả bom
Cố Thùy Vũ nhìn cánh tay nhỏ của ai kia vừa phạm tội lại trở về màn hình của mình ung dung cắt trái cây, sau đó chủ nhân của cánh tay đó còn cười vô tội
"Ấy da...sao lại không cẩn thận mà trượt qua bên đó vậy ta?"
"Tay nào trượt, để anh xem nào." Cố Thùy Vũ cầm tay cô cắn một cái.
Thương Tịnh cười vui vẻ.
Lúc này Tạ Di Lan đi từ trong bếp ra, hai người mới dừng lại, Thương Tịnh đẩy đẩy anh, "Được rồi, hôm nay xem như hòa, hôm khác lại phân thắng bại tiếp."
"Cái miệng này thực cái gì cũng nói đươcj." Cố Thùy Vũ bóp miệng cô lại như miệng vịt.
Tạ Di Lan không biết phải làm gì, chính là không rời mắt khỏi họ được.
Thương Tịnh có chút ngại, đẩy anh ra nói: "Em có mua dứa rừng, anh đi cắt ra rồi mọi người cùng ăn."
"Để em gái em cắt đi."
Tạ Di Lan bất giác suy nghĩ lại, dựa vào cái gì đều để tôi làm chứ?
"Không được, cái đó dính tay lắm, vẫn là anh làm đi." Thương Tịnh lại thêm một câu, "Những lúc thế này chính là cần đến đàn ông đấy."
"Uổng phí nhân tài như anh quá đấy." Cố Thùy Vũ lườm cô một cái, những vẫn thuận theo ý cô đến tủ lạnh lấy dứa ra: "Dao?"
Thương Tịnh không nói nên lời, "Nhờ anh làm một việc thôi cũng làm phiền đến người khác sao?"
"Ông đây cũng động tay rồi, các người còn không sao?"
Thương Tịnh mỉm cười từ trong bếp lấy ra con dao cắt trái cây và bao tay tiện lợi ra, "Nè..."
"Đeo vào cho anh." Cố Thùy Vũ giơ tay ra.
Thương Tịnh trừng anh, "Nhờ anh làm chút việc thôi mà lằn nhằn vậy."
Rốt cuộc cũng hầu hạ xong Cố Thùy Vũ, Thương Tịnh về lại ghế sofa ngồi, nói với Tạ Di Lan, "Đúng rồi, Lan Lan, tuần này chúng ta mời bạn trong kí túc xá của em ăn bữa cơm đi."
"Được ạ." Trong kí túc xá có mấy bạn nhà khá giả đều đã mời bọn hoặn cơm, nếu Thương Tịnh cũng mời, vậy cô cũng có mặt mũi rồi, "Chúng ta ăn ở đâu ạ?"
"Bạn em thích ăn gì, có ăn cay được không, không ăn được món nào không?"
Tạ Di Lan nghĩ nghĩ, chau mày nói: "Em không biết nữa."
Thương Tịnh mỉm cười, "Vậy mai em hỏi bạn em xem."
"Ấy da..có gì để hỏi chứ, chúng ta mời họ ăn ở đâu thì họ phải ăn ở đó chứ sao."
"Vậy không được đâu. Như vậy có mời họ thì họ cũng không được vui, vậy thà đừng mời."
Tạ Di Lan chỉ có thể trả lời: "Vậy để em gọi điện hỏi thử."
Cố Thùy Vũ đang thể hiện bản lĩnh người đàn ông gia đình mà cắt trái cây, thực ra anh đã làm những việc này đâu chứ, một dao cắt ra, dính đến không chịu được, anh chau mày lại, kế tiếp nên làm thế nào đây?
Thương Tịnh nhân lúc Tạ Di Lan gọi điện thoại, lấy ra một cái dĩa sạch đưa cho Cố Thùy Vũ, nhìn anh làm ra vẻ đang gọt vỏ, cô nhướn mi, "Đừng nói ngay cả việc này anh cũng không biết làm đấy nhé?"
"Loại việc nhỏ này sao lại không biết chứ?" Người đàn ông đáng thương nào đó sống chết cũng phải giữ mặt mũi cho bản thân.
Thương Tịnh bật cười, "Vậy thì làm mau lên."
Cố Thùy Vũ cầm dao xua xua tay, "Em đi ra kia ngồi đi."
"Em ở đây với anh."
"Không cần, ở đây bẩn lắm."
"Em thích ở cùng với anh." Thươnh Tịnh nhịn cười muốn nội thương.
Cố Thùy Vũ còn có thể nói gì chứ, anh vụng về lấy bản tay nhớp nháp cầm con dao nhớp nháp, định cắt thành một nửa, ai ngờ trái xem phải xem đều không có chỗ để xuống tay, anh muốn từ đỉnh nhọn đưa con dao cứng rắn cắt xuống.
Thương Tịnh cười haha, "Cố thị trưởng àh, em vẫn là lần đầu tiên thấy người ta cắt dứa rừng như vậy đấy, thật là bội phục." Cô vừa cười thì dừng không được nữa.
Lòng tự trọng của người đàn ông bị tổn thương, anh trừng mắt nhìn cô, "Em ở đây làm cản trở anh đó."
Thương Tịnh cười đến đỏ cả mặt, bị anh đuổi ra vẫn còn cười.
Cố Thùy Vũ nghĩ thầm tối nay mà không giải quyết được thứ này, địa vị của anh càng không đảm bảo rồi.
Bên này Tạ Di Lan gọi điện thoại xong, gọi hai tiếng thì Thương Tịnh mới dừng cười được, cô hỏi: "Chị, làm phiền rồi, thì ra em có người bạn theo Đạo Hồi, không ăn thịt heo được, vậy phải sao bây giờ?" Hèn chi hai lần họp nhóm đi ăn cô ấy đều không đi, cô còn tưởng cô ấy không hòa đồng chứ.
Thương Tịnh nói, "Vậy thì đơn giản rồi, đến tiệm ăn Hồi Dân đi."
"Nhưng mà..." Đẳng cấp có phải có chút thấp không?
"Này, nơi nào có quán ăn ngon anh nhỉ ?" Thương Tịnh nhìn về phía Cố Thùy Vũ.
Cố Thùy Vũ nghũ nghĩ, "Khu Đông Hoa có một tiệm cũng được"
Nhà Hàng Đông Hoa là khách sạn sang trọng nhất thành Z, Tạ Di Lan có nghe nói qua, cô âm thầm rụt lưỡi, không thể mời bạn trong kí túc xá đến đó được.
"Nhưng món ăn ở đó đâu có ngon lắm đâu." Lúc trước Thương Tịnh có đến đó mấy lần với anh.
"Những nơi khác càng không ngon, tạm thời đến đó đi." Cố Thùy Vũ nỗ lực cắt dứa, tùy tiện nói, "Lúc nào đi, anh nói Tiều Bàn đặt phòng dùm."
Lời này thực sự của một thất nghiệp như anh nói sao? Thương Tịnh nghĩ nghĩ, "Được thôi, anh nhớ đó."
Tạ Di Lan giật mình, "Chị, mình đến đó thật sao? Em nghe nói nơi đó đắt tiền lắm đó."
"Không sao, của em..." Suýt chút nữa cô cũng nói đùa theo Tạ Di Lan gọi "Anh rể của anh" rồi, cô e hèm, "Cố Thùy Vũ mời."
Tạ Di Lan nhìn Cố Thùy Vũ một cái, lại nghe anh nói mát mẻ, "Anh không có tiền đâu, em quẹt thẻ của mình đi."
Tạ Di Lan suýt trợn trắng mắt lên, tên ích kỉ này. Cố nói nhỏ với Thương tịnh, "Chị à, chị quá xem trọng ngoại hình rồi, người đàn ông nhỏ nhen này mà chị cũng quen được."
... Mặc kệ thế nào, mục đích của Cố Thùy Vũ đã đạt được.
Lúc này điện thoại của Cố Thùy Vũ vang lên, "Xem là ai." Anh không ngẩng đầu nói với Thương Tịnh.
Thương Tịnh mở điện thoại lên, trên màn hình hiển thị cục trưởng Lý, chắc là điện thoại trong văn phòng, cô đem qua cho anh xem, Cố Thùy Vũ gật đầu, cô bấm nút nghe, đặt điện thoại bên tai anh, "Alo... Lý cục...chào ông...uh...uh...tốt...không tệ...ngày mai nói rõ hơn nhé...ừm..."
Tạ Di Lan nghe anh nói điện thoại, lại cảm thấy anh khá là có khí thế, cách nói chuyện sao giống mấy nhà lãnh đạo vậy.
"Haha, đang cắt dứa rừng đây... hết cách rồi, những việc mệt nhọc này đàn ônh không làm thì ai làm chứ...để ngài chê cười rồi, mai gặp nhé...uh."
Thương Tịnh cất điện thoại, chọc anh một câu. "Chỉ làm một việc nhỏ vậy còn đi khoe khắp nơi đấy."
"Vậy em làm đi!" Cố Thùy Vũ cuối cùng cũng kiếm được bí quyết để cắt nên vô cùng tự tin giơ bàn tay bẩn trước mặt cô đùa giỡn.
Thương Tịnh giật mình, cười hihi lui ra đằng sau, "Anh cứ tự nhiên cắt tiếp đi ha."
Cô muốn cất điện thoại anh, lại phát hiện màn hình điện thoại có một kí hiệu đặc biệt, cô biết kí hiệu đó là cho vào sổ đen, cô bất giác hỏi: "Anh cho ai vào sổ đen vậy?"
Cố Thùy Vũ ho nhẹ một tiếng, im luôn.

back top