Bạn Chanh

Chương 61

Chương 61
Thần xui quỷ khiến, Diệp Tranh dùng điện thoại của mình chụp lấy cảnh này.
Cô nàng zoom vào bức hình, kỹ càng quan sát vẻ mặt của Chung Định.
Vẫn là mặt mày tuấn lãng như xưa, chỉ là khóe miệng vểnh lên một nụ cười nhàn nhạt, chứ không phải là vẻ hờ hững thường ngày.
Diệp Tranh nhìn miết nhìn miết, màn hình vụt tắt.
Cô nàng thở dài một hơi.
Diệp gia và Chung gia có làm ăn qua lại đôi chút. Mới bắt đầu, Diệp gia nhầm tưởng Chung Định là tầng lớp ra quyết định của Chung thị, sau khi nhận rõ chân tướng, Diệp gia liền cắt đứt cái đuôi nịnh bợ đối với Chung Định.
Lúc mới gặp Chung Định, Diệp Tranh còn cảm thấy hắn ta là một ông lớn trong giới kinh doanh, cho nên cũng ôm ấp kỳ vọng và ảo tưởng về hắn. Cô nàng và hắn gặp nhau không bao nhiêu lần, tuy rằng hắn từng cùng cô đi dạo, nhưng cái thái độ đó của hắn, bày rõ ra là không tập trung, cho nên cô nàng cũng không dám chủ động liên lạc với hắn nữa. Dần dà thì, cũng thành nhạt.
Sau này, nghe được những tin đồn liên quan đến hắn, cô nàng cảm thấy may mắn vì mình đã rút chân ra sớm. Bởi vì, đó chẳng qua chỉ là một gã cậu ấm không học vấn, không nghề ngỗng mà thôi.
Chỉ là, bây giờ nhìn thấy hành động thân thiết giữa hắn và Hứa Huệ Chanh, Diệp Tranh lại cảm thấy có chút tức giận.
Diệp Tranh nghe nói, người phụ nữ bên cạnh Chung Định, quá khứ của cô ta rất kinh khủng.
Diệp Tranh cũng nghe nói, Chung Định rất chiều chuộng người phụ nữ đó.
Diệp Tranh lại nhìn tấm hình trong điện thoại của mình. Trong giây phút đó cô nàng chợt nhớ ra, thì ra là cô nàng đã từng gặp Hứa Huệ Chanh.
Chính là cái cô tam bồi đó.
Có lẽ là bởi vì tác phong và thái độ của Chung Định quá tệ, cho nên không có cô gái đàng hoàng nào chịu quen hắn cả.
Diệp Tranh an ủi bản thân như thế.
----
Hứa Huệ Chanh đội mũ, quấn khăn, che kín hết nửa khuôn mặt, mặc cho Chung Định dắt tay đi khắp chốn.
Mấy năm gần đây, thể chất của cô thay đổi, trở nên sợ lạnh, cứ đến mùa đông thì tay chân sẽ lạnh như băng.
Lúc trước Chung Định có căn dặn chị Vương, nấu mấy món dược thiện tẩm bổ, nhưng mà tạm thời vẫn chưa thấy công hiệu.
Chung Định nắm lấy tay của Hứa Huệ Chanh, cảm thấy như nắm phải một tảng băng vậy. Hắn kéo sát chiếc khăn của cô lại, “Sao mà vẫn lạnh thế này?” Cô mặc nhiều quần áo thế mà vẫn không ấm lên được.
“Gió lớn quá.” Tiếng nói của cô truyền qua lớp khăn quàng cổ, không rõ ràng lắm.
Chung Định đánh tan suy nghĩ ra ngoài đi tản bộ, hắn kéo Hứa Huệ Chanh đi vào khu nghỉ ngơi.
Dọc theo phía bên phải của cửa Nam, sân vận động đầu tiên chính là phòng banh tường.
Vừa khéo là, Kiều Lăng cũng đang ở bên trong.
Khóe mắt Kiều Lăng liếc thấy Chung Định và người phụ nữ quấn như đòn bánh tét kia, khóe miệng gã hơi nhếch lên, rồi lại vung ra một cú đánh.
Chung Định lười nhác nhìn sang.
Kiều Lăng nghiêng đầu sang chỗ khác, chiếc vợt trong tay vung ra một cú vừa mạnh mẽ vừa nặng nề.
Chung Định ngoéo ngoéo đầu ngón tay của Hứa Huệ Chanh, “Tiểu Sơn Trà, chơi không?”
Hứa Huệ Chanh lập tức lắc đầu, cô chưa từng chơi qua trò này, làm sao mà biết chơi chứ.
Cô kéo kéo khăn quàng xuống, “Em muốn ngồi một chút.” Biệt thự này sơn thủy vờn quanh, nhiệt độ khá thấp, ban nãy đi dạo bên ngoài nửa tiếng đồng hồ, chân cẳng của cô đã tê cả rồi.
“Tùy em.” Chung Định khởi động gân cốt, chầm chậm đi về phía sân bóng của Kiều Lăng.
Người đàn ông nãy giờ chơi với Kiều Lăng thấy thế, cười hì hì đưa vợt cho Chung Định.
Sau khi nhận lấy vợt, Chung Định không lập tức tham gia vào chiến cục, cổ tay hắn xoay vòng, đùa giỡn với chiếc vợt trong tay, liếc mắt về phía Kiều Lăng, “Mày có gì bất mãn với bạn gái của tao?”
“Cô ta có thân phận gì?” Kiều Lăng rít ra một câu bằng giọng mũi, “Có đủ tư cách, có xứng không?
“Tao cho cô ấy thân phận, tao cho cô ấy tư cách.” Con ngươi của Chung Định nổi lên ý lạnh lẽo, “Mày nói xem có xứng hay không?”
“Cô ta á? Bị bao nhiêu thằng đè rồi.”
Chiếc vợt trong tay của Chung Định xoay ra sau một vòng, phút chốc liền vút về phía Kiều Lăng.
Kiều Lăng né tránh không kịp, bị quả bóng bay thẳng từ trước mặt tới đập trúng, gã phải lùi sau liền hai bước.
Chung Định cười lên, vẻ âm trầm, “Cô ấy chỉ có một mình tao.”
Quá khứ của cô, không có hắn. Cho nên hắn tính từ sau khi mối quan hệ của hai người bắt đầu trở nên hòa dịu trở đi.
Cho dù có cả trăm tên đàn ông đến nói là đã từng có quan hệ với cô, Chung Định vẫn mặc kệ. Trong lòng của hắn, lần đầu tiên của cô là của hắn. Vẻ đê mê đích thực của cô, chỉ có hắn từng nhìn thấy. Hồ nước thu đẹp tuyệt đó, duy chỉ hiện ra vì mỗi mình hắn.
Kiều Lăng nhìn thấy nụ cười của Chung Định thì đã hiểu được là mình đã giẫm lên ranh giới cuối cùng. Kiều Lăng là cân nhắc đến áp lực từ Chung gia và Thẩm gia, gã không muốn sau này Chung Định phải bị cô lập từ bốn phía.
Kiều Lăng chuyển ánh mắt sang nơi Hứa Huệ Chanh
Cô cũng đang dán mắt về phía này.
Kiều Lăng hơi cau mày. Từ sau khi Kiều Diên qua đời, Chung Định chưa từng quan tâm đến một người nhiều như thế này. Kiều Lăng không biết mình nên cảm ơn Hứa Huệ Chanh đã khiến cho Chung Định lưu tâm đến, hay là nên chửi mắng cô ta là hồng nhan họa thủy.
Thái độ của Chung Định cực kỳ rõ ràng. Từ trước đến nay hắn không thích động thủ, chứ đừng nói là đối đầu với bạn bè nhiều năm quen biết.
Kiều Lăng biết, nếu như gã tiếp tục khiêu khích, Chung Định sẽ không còn khách sáo nữa.
Kiều Lăng vung vợt đánh quả bóng vào khoảng không, “Chuyện sau này mày tự mà lo lấy.”
“Đó là tất nhiên.” Chung Định cầm lấy trái bóng vừa rơi xuống, “Chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tao.”
Kiều Lăng nghiêng đầu lại liếc một cái về phía sau. Gã cảm thấy Hứa Huệ Chanh đang giả vờ trong sáng. Một người phụ nữ có gương mặt lẳng lơ đến thế khi mới đầu gặp mặt, đổi một lớp trang điểm đã như thay da đổi thịt thế sao.
Đó chính là vờ vịt.
----
Sau khi nhìn thấy động tĩnh trong phòng banh tường, Hứa Huệ Chanh đã đoán ra được nguyên nhân có thể nhất.
Kiều Lăng không thân thiện, cô vẫn luôn biết như thế, nhưng cô không chắc chắn, Chung Định sẽ vì cô mà xích mích với Kiều Lăng. Cô tưởng rằng, Chung Định khá bênh vực bạn bè.
Mà nay dường như, Chung Định thật sự muốn bảo vệ cô đến cùng.
Đáy lòng cô trào lên niềm vui sướng.
Hứa Huệ Chanh ngồi trên ghế lười, chăm chú nhìn thân hình đang di chuyển trong phòng banh tường.
Tuổi của cô khi yêu đã khá lớn, thế nhưng tâm tình hiện giờ của cô vẫn như của một cô thiếu nữ vậy. Cô cảm thấy, hắn là người tỏa sáng nhất trong khắp sân này, ngoại trừ hắn, cô chẳng nhìn ai cả.
Ngay cả bản thân cô cũng không nhận biết được, cô vẫn luôn mỉm cười nhìn Chung Định.
Diệp Tranh từ xa xa đã nhìn thấy.
Dáng vẻ đó của Hứa Huệ Chanh, rất hạnh phúc.
Diệp Tranh nhớ đến nghề nghiệp của Hứa Huệ Chanh, trong lòng có chút phản ứng chán ghét. Diệp gia là thư hương thế gia, tư tưởng của Diệp Tranh vẫn dừng lại trước những dạy dỗ gia đình truyền thống. Trong nhận thức của cô, kỹ nữ đều vô tình.
“Hi.” Diệp Tranh đi lên trước chào hỏi một tiếng.
Hứa Huệ Chanh giật kinh ngạc một chút, “Chào cô.” Cô đã hoàn toàn quên đi người con gái trước mắt.
Phản ứng của Hứa Huệ Chanh khiến cho Diệp Tranh hơi thả lỏng trong lòng. Trước khi lên tiếng chào hỏi, Diệp Tranh có chút e ngại rằng Hứa Huệ Chanh có tính cách xảo trá. “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ đánh banh tường đấy.” Diệp Tranh chọn ngồi xuống chiếc ghế lười cách Hứa Huệ Chanh hai chỗ.
“Ừm.” Hứa Huệ Chanh lại dời ánh mắt về phía Chung Định, cười lên.
“Chung Định thường ngày không thích vận động.”
“Đúng, anh ấy khá lười biếng.” Lười đến khiến cho cô nghi ngờ về cách duy trì cái vóc dáng ấy.
Diệp Tranh dường như vô ý, “Nghe nói cô và Chung Định đang qua lại?”
“Ừm.” Câu này Hứa Huệ Chanh nhấn âm.
“Cô…” Diệp Tranh do dự một chút, hỏi, “Cùng anh ta… đang chính thức qua lại sao?”
Hứa Huệ Chanh quay đầu nhìn Diệp Tranh, gật đầu thừa nhận, “Là chính thức.” Sự qua lại này gọi là yêu đương.
Diệp Tranh cảm thấy thứ gắn bó Chung Định và Hứa Huệ Chanh chính là giao dịch tiền – tình. Cô nàng cho rằng, Hứa Huệ Chanh sẽ chỉ úp úp mở mở đối đáp cho có lệ thôi, ai ngờ được, câu trả lời ấy lại chắc chắn đến vậy.
“Cô vừa ý anh ta điểm nào?” Thật ra Diệp Tranh vẫn còn tò mò, Chung Định đã vừa mắt Hứa Huệ Chanh chỗ nào chứ.
Hứa Huệ Chanh ngẩn người. Câu hỏi này đối với cô mà nói, rất kỳ quặc. Dù Chung Định có xấu hơn nữa, thế nhưng tướng mạo và gia thế vẫn còn bày ra đó, nói thế nào cũng là một Vương lão Ngũ cấp bậc kim cương. Nhìn vừa ý Chung Định, không phải là chuyện chỉ trong chớp mắt hay sao.
Diệp Tranh đánh giá sơ qua gương mặt của Hứa Huệ Chanh, thật sự là chẳng nhìn thấy vết tích thương tổn nào cả. Diệp Tranh nhớ lại những lời đồn trước kia, “Tôi nghe nói… Anh ta có sở thích kỳ quái.
Lúc Hứa Huệ Chanh vẫn còn e dè Chung Định, cô luôn đoán rằng hắn có sở thích chơi bầy-đàn. Sau này ở chung với nhau, hắn thật sự là rất ít ham muốn. Sau này nữa, cô và hắn quen nhau rồi, cô mới biết rằng, cái sự ít ham muốn của hắn, chỉ là bởi vì hắn lười ra ngoài tìm hoa bắt bướm mà thôi.
Cô ở cạnh bên rồi, hắn liền vui vẻ thỏa thích phóng túng.
Thế nhưng đó đều là chuyện hai người đóng cửa phòng lại với nhau, hắn chưa từng đề cấp đến vấn đề bầy-đàn.
Hứa Huệ Chanh duy trì vẻ bình tĩnh, “Vẫn ổn.”
“Thế à?” Diệp Tranh nghi ngờ. Chuyện này cô nàng không tiện tiếp tục hỏi tường tận, bèn chuyển sang chủ đề khác, “Anh ta ra tay rất hào phóng, lúc tôi mới gặp cũng tưởng anh ta đã công thành danh toại rồi cơ.”
Hứa Huệ Chanh cười cười. Về việc này, thì cô đã nhìn thấu suốt từ sớm. Hắn không phải là một người thành đạt, hắn chỉ có một núi tiền thôi.
“Ai ngờ được anh ta chỉ là một A Đẩu không thể phò trợ.” Diệp Tranh thở dài nói, cô nàng đang tiếc cho sự nhìn nhầm của mình.
(A Đẩu, tức Lưu Thiện, con trai Lưu Bị – trong Tam quốc diễn nghĩa. Cái tên của nhân vật này được dùng với ý chỉ những đứa trẻ kém cỏi, vô dụng, hèn nhát, một cách nói thay thế cho tính từ thiểu năng.)
Vẻ mặt của Hứa Huệ Chanh đông cứng lại.
Chung Định quả thật vô công rỗi nghề, thế nhưng cô cũng biết, cái tủ sách của hắn trưng bày đều là những cuốn sách về kinh tế.
Hắn thật sự rất lười, những cuốn sách kia dường như chẳng bao giờ được lật giở ra cả, nhưng có một ngày, khi cô đang dọn dẹp, vô tình đụng phải một cuốn sách lý luận thật dày, trang sách bị mở ra đó, có vết chú thích màu xanh nhạt, thời gian hẳn cũng khá lâu rồi.
Tuy rằng hắn nói mình không phải tổng giám đốc, thế nhưng mỗi ngày hắn đều quan tâm đến những tin tức kinh tế, nào đâu như cô, chỉ xem những tin báo lá cải về giới giải trí, xem những bộ phim cẩu huyết chẳng chút dinh dưỡng gì cả.
Người khác coi khinh cô, cô có thể không so đo, bởi vì cô thật sự hèn mọn. Thế nhưng nếu có các loại lời đồn đại tiêu cực liên quan đến Chung Định, thì cô sẽ không thể nào nhịn được.
Hứa Huệ Chanh cẩn trọng nói, “Anh ấy không phải là A Đẩu không thể phò trợ.”
“Cô không biết à?” Diệp Tranh trái lại lại rất sửng sốt, cô nàng tiến đến gần thêm chút, nhỏ tiếng nói, “Anh ta ngay cả đại học cũng học không xong, sau khi bỏ học thì liền đi khắp nơi phá của.”
Diệp Tranh nhìn thấy vẻ mặt Hứa Huệ Chanh không chút tán đồng, cô nàng tiếp tục nói, “Gia đình của anh ta không yên tâm giao công việc kinh doanh cho anh ta. Tiền mà anh ta tiêu xài, đều không phải là bản thân kiếm được. Những điều này ai ai cũng biết hết. Cô đừng có trông mấy người bọn họ chơi thân với nhau, thật ra có mấy người đã từng nói xấu sau lưng anh ta đấy.”
Diệp Tranh vốn cũng không muốn bàn luận về tác phong của Chung Định, chỉ là nhìn thấy Hứa Huệ Chanh chẳng hay biết gì, cô nàng liền tiện đường nói rõ.
“Chung tiên sinh rất tốt.” Cảm xúc của Hứa Huệ Chanh căng như dây đàn, tốc độ nói chuyện cũng trở nên gấp gáp, “Mặc kệ mấy người nói gì, ở trong lòng tôi, anh ấy mãi là tốt nhất.”
Diệp Tranh nhìn thấy gương mặt Hứa Huệ Chanh ẩn chứa vẻ tức giận, liền khoác tay liên tục, “Tôi chỉ là nghe nói thôi mà. Những chuyện xấu liên quan đến anh ta… còn nhiều lắm.”
“Khỏi cần nói cho tôi biết.” Bởi vì không muốn nghe.
“Tôi không nói.” Tính cách của Diệp Tranh vẫn là một cô nữ sinh, lại khá đơn thuần, cơn giận này của Hứa Huệ Chanh, khiến cho cô nàng khiếp vía. “Tôi còn có chuyện… đi trước đây.” Nói xong cô ta liền đứng dậy đi mất.
Hứa Huệ Chanh không đáp lời. Cô xoay đầu tiếp tục nhìn về phía Chung Định.
Cũng vào giây phút này, cô chợt nhớ về căn phòng mang phong cách u ám đó, nhớ lại cuộc nói chuyện sau khi gặp được Kiều Diên.
Vào lúc đó, xuất hiện với thân phận của Kiều Diên, Chung Định đã có những bình luận rất tiêu cực về mình.
Khi ấy, thái độ của Kiều Diên rất khinh miệt, nói hắn tự đại ngông cuồng, đạo đức bại hoại.

back top