Chương 62
Hứa Huệ Chanh cảm thấy mình đã nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó.
Cô còn nhớ, sau khi Kiều Diên bình luận về Chung Định, cô đã lên tiếng bảo vệ hắn. Sau đó, Kiều Diên trở nên rất quái lạ, giống như đột nhiên không nhận ra được cô vậy, rồi đuổi cô ra ngoài.
Tiếp đó nữa thì, Chung Định trở về nhà.
Hứa Huệ Chanh nhớ lại những quyển sách liên quan đến y khoa mà mình đã lật giở. Những triệu chứng bệnh lý này đều có nguyên nhân từ tâm lý, ví dụ như ám ảnh từ tuổi thơ, ví dụ như những bước ngoặt to lớn trong cuộc đời.
Cô mãi vẫn không thể nào lý giải được là, một người mạnh mẽ nhường thế như Chung Định, tại sao lại có nhược điểm về phương diện này được.
Ban nãy lời nói của Diệp Tranh đã cho cô gợi ý.
Nhưng cô vẫn không chắc chắn được rằng, Chung Định quen một người phụ nữ như cô thế này mà cũng không để ý, hắn thật sự sẽ vì những bình luận bên ngoài mà thay đổi tính cách sao.
Ngày 27 tháng chạp, thông tin mà Thái Mỹ tiểu thư tiết lộ đó là, sự thất thường của Chung Định có liên quan đến em trai của hắn.
Hứa Huệ Chanh nảy ra mấy ý phỏng đoán, thế nhưng đó chỉ là phỏng đoán. Cô không có chứng cứ.
Chung Định chưa từng nhắc đến chuyện liên quan đến em trai của hắn, hẳn đó cũng là điều cấm kị của hắn. Nếu đã là cấm kị, thì đó cũng có thể là nguyên nhân căn bản nhất.
Đột nhiên nhịp tim của Hứa Huệ Chanh tăng lên.
Tuy rằng cô sẽ không vì căn bệnh này của Chung Định mà rời bỏ hắn, nhưng cô vẫn thành tâm hy vọng, hắn có thể khỏe mạnh vui vẻ, bất luận là về mặt sinh lý hay tâm lý, cũng đều bình bình an an.
Cô nhìn về phía hai người đàn ông đang đấu với nhau bên trong phòng banh tường, lại liên tưởng đến, về vấn đề tính cách của Chung Định, không biết bạn bè của hắn có biết hay không.
Trong lúc chưa nắm chắc bất cứ điều gì, cô chọn lựa giữ kín chuyện này. Dù sao thì, cô và bạn bè của Chung Định gần như chẳng hề qua lại, cô cũng không rõ những người bạn đó, người thật sự tốt với Chung Định được mấy ai.
Vẫn nên cẩn thận là trên hết.
Chung Định không chơi quá lâu, sau khi dốc sức đánh bại Kiều Lăng, hắn liền ra ngoài.
Cách một khoảng nhìn thấy Hứa Huệ Chanh đang ngồi trên ghế lười cười với hắn, hắn cũng cười.
Chung Định tự cảm thấy mối tình này, xây đắp rất vững chãi. Đương nhiên, cũng không phải kiểu nhiệt tình gì. Ở những mặt khác, hắn luôn ưa chuộng những thứ kích thích, nhưng khi cùng cô sống chung, hắn lại thích cái sự yên tĩnh không sóng không gió thế này.
Cô không có lòng tham, cũng rất biết tự thỏa mãn, là một cô ngốc toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Chuyện may mắn nhất đời này của Chung Định chính là, hắn đã không vứt bỏ Hứa Huệ Chanh lúc trên xe cáp treo.
----
Gần trưa, Kiều Lăng hẹn Chung Định cùng ăn cơm.
Chung Định dáng vẻ lười biếng uể oải, “Tối hẵng nói đi, trưa tao với cô ấy còn phải ngủ trưa nữa.”
Gương mặt của Kiều Lăng nứt ra, “Từ lúc nào mày có cái thói quen ngủ trưa hả.”
“Gần đây tập thành.” Thật ra Chung Định chỉ là thấy Hứa Huệ Chanh nghỉ trưa quen rồi, hắn rỗi rảnh thì cũng rỗi rảnh, dứt khoát lên giường ngủ cùng cô luôn. Ôm lấy một thân thể mềm mại thế kia, chất lượng giấc ngủ của hắn cũng được nâng cao.
Nói ra thì, ngày trước Chung Định tầm lạc mua vui, sau khi xong chuyện thì đều rời đi, Hứa Huệ Chanh là người đầu tiên ngủ cùng với hắn. Tuy rằng đêm hôm đó, hai người chẳng làm gì cả, cả hai mỗi người ngủ một góc mà thôi.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy màn biểu diễn của cô rất ngớ ngẩn, ngớ ngẩn đến mức khiến hắn phá lệ cho ở lại.
Thể nhưng cô rất sợ lạnh, lúc ngủ cứ tự động dịch về phía hắn. Cái kiểu vô thức dịch đến gần của cô, dù hắn có lạnh lùng hờ hững hơn nữa, thì cũng sẽ gợn chút rung động. Chỉ là cảm giác đó không sâu sắc, nhịn một chút là qua.
Nếu hắn đã đồng ý giúp cô chuộc thân, thì sẽ không coi cô là công cụ nữa. Hắn tự nhận mình không phải là một người tốt, nhưng hắn nguyện lấy chút lương tâm còn sót lại của mình, đặt lên trên người cô.
Chung Định không phân định được lúc nào hắn đã nảy sinh những suy nghĩ khác với Hứa Huệ Chanh, điều hắn khẳng định được chính là, hắn không hối hận cùng cô bắt đầu thế này.
Mặc ai đến nói, hắn vẫn chọn lựa như thế. Hắn chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình.
Kiều Lăng cực kỳ rõ cái chủ nghĩa bản thân của Chung Định, cho nên mặc dù Kiều Lăng nhìn không nổi cái thân phận của Hứa Huệ Chanh, nhưng gã cũng đành bó tay. Gã chợt nhớ lại một chuyện, nói. “Nhớ trước kia, mày còn vì cô ta giống Trần Thư Cần mà không vui vẻ, bây giờ sao lại đến mức độ ngủ trưa cùng cô ta chứ.”
Cặp mày kiếm của Chung Định nhướng cao, “Đừng có gom cô ấy với Trần Thư Cần lại để nói.”
“Bóng lưng của hai người rất giống nhau.”
“Không giống.” Lúc đầu nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, Chung Định cảm thấy đường cong bóng lưng của của cô rất giống Trần Thư Cần. Nhưng sau khi quen thuộc với Hứa Huệ Chanh rồi, hắn chẳng bao giờ có cảm giác như thế nữa.
Tiểu Sơn Trà nhà hắn đáng yêu hơn Trần Thư Cần nhiều.
“Tao và Hành Quy đều nhìn thấy giống.”
“Không giống.”
Kiều Lăng cuối cùng cũng vạch trần chân tướng, “Thân hình cái vị của mày hơi bị tròn.”
“Người tao nuôi, tao thích.” Chung Định cười nhẹ. Lời nhận xét của người khác, không liên quan đến hắn.
Chung Định không tiếp tục nói chuyện với Kiều Lăng nữa, hắn trực tiếp đi đến bên Hứa Huệ Chanh, sau khi quấn khăn quàng lên cho cô, hắn kéo cô rời khỏi.
Nhà ăn của biệt thự, buổi trưa không có món ngọt.
Chung Định tùy tiện ăn chút thức ăn thì đã gác đũa.
Hứa Huệ Chanh cũng ăn không bao nhiêu.
Hắn thấy đôi đũa của cô chỉ gẩy vài hạt cơm, nửa chén cơm mà ăn cả buổi trời, bèn hỏi, “Em chắc chắn có thể ăn no không?”
“Em đang giảm cân…” Cả thịt cô cũng không gắp.
“Tôi nói em mập, chứ không có chê em mập.” Đây hoàn toàn là hai khái niệm.
“Em… có thể đã trên 130 cân rồi…” Cô vẫn chưa đi cân, nhưng quần thì càng ngày càng bó, đó chính là tín hiệu nguy hiểm.
“Ờ.” Chung Định nhàn nhạt trả lời, “Tôi tưởng em đã trên 150 cân rồi chứ.”
Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu, “Nửa năm trước em còn chưa đến 100 cân.” Mấy năm trước cô thật sự rất ốm, không ngờ được là lại phát tướng nhanh như vậy.
(130 cân: khoảng 65 kg, 150 cân: khoảng 75 kg, 100 cân: khoảng 50 kg)
“Em muốn nói điều gì?” Lời hắn nói không chút khách khí, “Lúc tôi quen biết em, em đã là một cô mập rồi.”
Cô suýt tí nữa thì gạt bay hết những lời thề thốt, “Cho nên em muốn ốm lại như trước.”
“Tùy.” Hắn gắp cho cô một miếng thịt, hai miếng thịt, ba miếng thịt, “Ốm mập thì có là gì chứ.”
Cô nhìn thịt trong chén, nuốt nuốt nước miếng, “Rõ ràng anh nói em mập.”
“Bởi vì đó là sự thật.” Chung Định đẩy một chén đầy ụ thịt đến trước mặt cô, “Ăn cơm của em đi, đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”
Thật ra Hứa Huệ Chanh hiểu rõ, hắn không phải là chê cô, chỉ là cái tính độc mồm độc miệng thì sửa không được. Cô là một người phụ nữ, tất nhiên là hy vọng khi đứng trước mặt người yêu thì hình tượng của mình có thể tốt đẹp hơn chút. Cô nhìn màu sắc các món ăn trước mặt, tiếp tục khống chế cơn thèm ăn của mình.
“Đói thì ăn.” Chung Định nhìn cái vẻ mặt của cô là biết cô chưa ăn no, “Nếu em thật sự muốn ốm đi, tôi sẽ tìm cho em một huấn luyện viên chuyên nghiệp.”
“Anh không muốn thấy em ốm sao?”
“Như thế này được rồi.” Trông thì đã đầy đặn lên chút rồi, dù sao thì ôm cũng thích.
Hứa Huệ Chanh cười lộ ra hàm răng. Cô thích người đàn ông này, là người tốt nhất dưới gầm trời này, tuy rằng không bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt.
----
Hứa Huệ Chanh ngủ trưa không lâu, chỉ khoảng 45 phút.
Sau khi tỉnh dậy, cô vẫn nằm vùi trong đống chăn mền.
Chung Định không ngủ. Hắn ngồi tựa vào giường chơi game, một tay thì nghịch tóc của Hứa Huệ Chanh.
Mười phút trước Kiều Lăng nhắn tin đến, kêu Chung Định đi đánh bài.
Bây giờ Chung Định không tham gia cái mục gái gú nữa, nhưng khoản bài bạc thì hắn không kiêng cử.
Tính toán tỉ mỉ, thật ra là đã lâu rồi hắn không chơi với đám bạn bè ăn chơi này. Hứng cá cược đã đến, hắn liền đồng ý cuộc hẹn của Kiều Lăng.
Hứa Huệ Chanh biết hắn sắp đi đánh bài, không muốn đi theo mấy.
Chung Định nhéo gương mặt của cô, “Bọn nó chắc chắn sẽ tìm mấy cô đến chơi cùng.”
Cô vừa nghe, mắt đã nâng lên.
Hắn xưa nay hành sự quái đản, nhưng về phương diện tình cảm thì lại rất đứng đắn. Nếu như hắn đã coi cô là bạn gái, thì sẽ chỉ có mình cô. Đương nhiên, cô hôn thê Thái Mỹ là một ngoại lệ.
Hứa Huệ Chanh vẫn là theo cùng Chung Định.
Cô đã qua lại trong giới phong nguyệt, liên quan đến những chuyện “chơi cùng” đó, tất nhiên cô biết là như thế nào. Cô không muốn có một người phụ nữ khác xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Hai người họ đến sau chót.
Kiều Lăng và hai người khác đã ngồi đông đủ.
Ánh nhìn của Kiều Lăng xẹt qua Hứa Huệ Chanh, sau đó cười nói với Chung Định, “Chung Thần Tài, tụi tao đang đợi mày đó.”
Công tử Giáp nghe thấy tên đó, cười lớn tiếng.
Chung Định kéo Hứa Huệ Chanh ngồi xuống bàn bài, sau đó hắn liếc nhìn gã đàn ông đối diện một cái. Hắn không ngờ được ván bài hôm nay lại có người ngoài tham dự.
“Giang Tấn.” Kiều Lăng vỗ lên vai người đàn ông kia, “Giới thiệu cho mày biết, Chung Định, tự Thần Tài. Chơi bài với nó, chúng ta ăn chắc.”
Giang Tấn gật đầu ra hiệu, nhưng sắc mặt lại khá lạnh lùng.
Chung Định hừ khẽ, coi như đáp lại.
Chung Định và Giang Tấn không quen biết, cả hai chỉ thỉnh thoảng có nghe về nhau. Có sự giới thiệu của Kiều Lăng, không khí cũng coi như khá thân thiện.
Lúc nhân viên phục vụ xáo bài, Chung Định nghịch ngón tay của Hứa Huệ Chanh, kề gần bên tai cô nói, “Tiểu Sơn Trà biết chơi không?”
Cô gật gật đầu, “Nhưng chơi rất tệ.” Cô đã từng vì thua bài mà bị chuốc rất nhiều rượu, sau đó chịu không nổi nữa, nôn thốc nôn tháo một trận, khách hàng bị chọc giận, kết quả cô lại bị Chu Cát Vũ trách phạt.
“Tệ thì tệ, mọi chuyện có tôi.” Chung Định cười cong mắt, “Thua thì cứ tính lên tôi.”
Cô không muốn thua, nhưng cô thích nghe hắn nói thế này.
Bốn người đàn ông trên bàn bài, ai cũng có người đi cùng.
Ngoại trừ Hứa Huệ Chanh ăn mặc kín kẽ ra, cả ba người còn lại đều ăn vận theo kiểu quyến rũ lẳng lơ.
Chung Định lấy hộp thuốc lá ra, sau khi ngậm một điều thuốc, hắn tùy tiện ném ra một lá bài.
Hứa Huệ Chanh nghiêng người giúp hắn châm thuốc. Cô cứ ngỡ mình chơi bài tệ lắm, ai ngờ, Chung Định cũng chẳng đến đâu, một vòng hắn đã thua hết 4, 5 ván.
Nhưng hắn không mấy để ý.
Người thắng nhiều nhất, chính là Giang Tấn. Thế nhưng vẻ mặt gã chẳng lộ vẻ vui mừng. Ngược lại, bạn gái của gã ở bên cạnh cứ nịnh hót rằng bạc vận của gã hanh thông, mỗi câu nịnh nọt, gã lại lạnh thêm một chút.
Hứa Huệ Chanh để ý thấy, bạn gái của Giang Tấn, trên tai trái có đeo sáu cái khuyên tai.
Hứa Huệ Chanh cảm thấy mình đã nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó.
Cô còn nhớ, sau khi Kiều Diên bình luận về Chung Định, cô đã lên tiếng bảo vệ hắn. Sau đó, Kiều Diên trở nên rất quái lạ, giống như đột nhiên không nhận ra được cô vậy, rồi đuổi cô ra ngoài.
Tiếp đó nữa thì, Chung Định trở về nhà.
Hứa Huệ Chanh nhớ lại những quyển sách liên quan đến y khoa mà mình đã lật giở. Những triệu chứng bệnh lý này đều có nguyên nhân từ tâm lý, ví dụ như ám ảnh từ tuổi thơ, ví dụ như những bước ngoặt to lớn trong cuộc đời.
Cô mãi vẫn không thể nào lý giải được là, một người mạnh mẽ nhường thế như Chung Định, tại sao lại có nhược điểm về phương diện này được.
Ban nãy lời nói của Diệp Tranh đã cho cô gợi ý.
Nhưng cô vẫn không chắc chắn được rằng, Chung Định quen một người phụ nữ như cô thế này mà cũng không để ý, hắn thật sự sẽ vì những bình luận bên ngoài mà thay đổi tính cách sao.
Ngày 27 tháng chạp, thông tin mà Thái Mỹ tiểu thư tiết lộ đó là, sự thất thường của Chung Định có liên quan đến em trai của hắn.
Hứa Huệ Chanh nảy ra mấy ý phỏng đoán, thế nhưng đó chỉ là phỏng đoán. Cô không có chứng cứ.
Chung Định chưa từng nhắc đến chuyện liên quan đến em trai của hắn, hẳn đó cũng là điều cấm kị của hắn. Nếu đã là cấm kị, thì đó cũng có thể là nguyên nhân căn bản nhất.
Đột nhiên nhịp tim của Hứa Huệ Chanh tăng lên.
Tuy rằng cô sẽ không vì căn bệnh này của Chung Định mà rời bỏ hắn, nhưng cô vẫn thành tâm hy vọng, hắn có thể khỏe mạnh vui vẻ, bất luận là về mặt sinh lý hay tâm lý, cũng đều bình bình an an.
Cô nhìn về phía hai người đàn ông đang đấu với nhau bên trong phòng banh tường, lại liên tưởng đến, về vấn đề tính cách của Chung Định, không biết bạn bè của hắn có biết hay không.
Trong lúc chưa nắm chắc bất cứ điều gì, cô chọn lựa giữ kín chuyện này. Dù sao thì, cô và bạn bè của Chung Định gần như chẳng hề qua lại, cô cũng không rõ những người bạn đó, người thật sự tốt với Chung Định được mấy ai.
Vẫn nên cẩn thận là trên hết.
Chung Định không chơi quá lâu, sau khi dốc sức đánh bại Kiều Lăng, hắn liền ra ngoài.
Cách một khoảng nhìn thấy Hứa Huệ Chanh đang ngồi trên ghế lười cười với hắn, hắn cũng cười.
Chung Định tự cảm thấy mối tình này, xây đắp rất vững chãi. Đương nhiên, cũng không phải kiểu nhiệt tình gì. Ở những mặt khác, hắn luôn ưa chuộng những thứ kích thích, nhưng khi cùng cô sống chung, hắn lại thích cái sự yên tĩnh không sóng không gió thế này.
Cô không có lòng tham, cũng rất biết tự thỏa mãn, là một cô ngốc toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Chuyện may mắn nhất đời này của Chung Định chính là, hắn đã không vứt bỏ Hứa Huệ Chanh lúc trên xe cáp treo.
----
Gần trưa, Kiều Lăng hẹn Chung Định cùng ăn cơm.
Chung Định dáng vẻ lười biếng uể oải, “Tối hẵng nói đi, trưa tao với cô ấy còn phải ngủ trưa nữa.”
Gương mặt của Kiều Lăng nứt ra, “Từ lúc nào mày có cái thói quen ngủ trưa hả.”
“Gần đây tập thành.” Thật ra Chung Định chỉ là thấy Hứa Huệ Chanh nghỉ trưa quen rồi, hắn rỗi rảnh thì cũng rỗi rảnh, dứt khoát lên giường ngủ cùng cô luôn. Ôm lấy một thân thể mềm mại thế kia, chất lượng giấc ngủ của hắn cũng được nâng cao.
Nói ra thì, ngày trước Chung Định tầm lạc mua vui, sau khi xong chuyện thì đều rời đi, Hứa Huệ Chanh là người đầu tiên ngủ cùng với hắn. Tuy rằng đêm hôm đó, hai người chẳng làm gì cả, cả hai mỗi người ngủ một góc mà thôi.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy màn biểu diễn của cô rất ngớ ngẩn, ngớ ngẩn đến mức khiến hắn phá lệ cho ở lại.
Thể nhưng cô rất sợ lạnh, lúc ngủ cứ tự động dịch về phía hắn. Cái kiểu vô thức dịch đến gần của cô, dù hắn có lạnh lùng hờ hững hơn nữa, thì cũng sẽ gợn chút rung động. Chỉ là cảm giác đó không sâu sắc, nhịn một chút là qua.
Nếu hắn đã đồng ý giúp cô chuộc thân, thì sẽ không coi cô là công cụ nữa. Hắn tự nhận mình không phải là một người tốt, nhưng hắn nguyện lấy chút lương tâm còn sót lại của mình, đặt lên trên người cô.
Chung Định không phân định được lúc nào hắn đã nảy sinh những suy nghĩ khác với Hứa Huệ Chanh, điều hắn khẳng định được chính là, hắn không hối hận cùng cô bắt đầu thế này.
Mặc ai đến nói, hắn vẫn chọn lựa như thế. Hắn chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình.
Kiều Lăng cực kỳ rõ cái chủ nghĩa bản thân của Chung Định, cho nên mặc dù Kiều Lăng nhìn không nổi cái thân phận của Hứa Huệ Chanh, nhưng gã cũng đành bó tay. Gã chợt nhớ lại một chuyện, nói. “Nhớ trước kia, mày còn vì cô ta giống Trần Thư Cần mà không vui vẻ, bây giờ sao lại đến mức độ ngủ trưa cùng cô ta chứ.”
Cặp mày kiếm của Chung Định nhướng cao, “Đừng có gom cô ấy với Trần Thư Cần lại để nói.”
“Bóng lưng của hai người rất giống nhau.”
“Không giống.” Lúc đầu nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, Chung Định cảm thấy đường cong bóng lưng của của cô rất giống Trần Thư Cần. Nhưng sau khi quen thuộc với Hứa Huệ Chanh rồi, hắn chẳng bao giờ có cảm giác như thế nữa.
Tiểu Sơn Trà nhà hắn đáng yêu hơn Trần Thư Cần nhiều.
“Tao và Hành Quy đều nhìn thấy giống.”
“Không giống.”
Kiều Lăng cuối cùng cũng vạch trần chân tướng, “Thân hình cái vị của mày hơi bị tròn.”
“Người tao nuôi, tao thích.” Chung Định cười nhẹ. Lời nhận xét của người khác, không liên quan đến hắn.
Chung Định không tiếp tục nói chuyện với Kiều Lăng nữa, hắn trực tiếp đi đến bên Hứa Huệ Chanh, sau khi quấn khăn quàng lên cho cô, hắn kéo cô rời khỏi.
Nhà ăn của biệt thự, buổi trưa không có món ngọt.
Chung Định tùy tiện ăn chút thức ăn thì đã gác đũa.
Hứa Huệ Chanh cũng ăn không bao nhiêu.
Hắn thấy đôi đũa của cô chỉ gẩy vài hạt cơm, nửa chén cơm mà ăn cả buổi trời, bèn hỏi, “Em chắc chắn có thể ăn no không?”
“Em đang giảm cân…” Cả thịt cô cũng không gắp.
“Tôi nói em mập, chứ không có chê em mập.” Đây hoàn toàn là hai khái niệm.
“Em… có thể đã trên 130 cân rồi…” Cô vẫn chưa đi cân, nhưng quần thì càng ngày càng bó, đó chính là tín hiệu nguy hiểm.
“Ờ.” Chung Định nhàn nhạt trả lời, “Tôi tưởng em đã trên 150 cân rồi chứ.”
Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu, “Nửa năm trước em còn chưa đến 100 cân.” Mấy năm trước cô thật sự rất ốm, không ngờ được là lại phát tướng nhanh như vậy.
(130 cân: khoảng 65 kg, 150 cân: khoảng 75 kg, 100 cân: khoảng 50 kg)
“Em muốn nói điều gì?” Lời hắn nói không chút khách khí, “Lúc tôi quen biết em, em đã là một cô mập rồi.”
Cô suýt tí nữa thì gạt bay hết những lời thề thốt, “Cho nên em muốn ốm lại như trước.”
“Tùy.” Hắn gắp cho cô một miếng thịt, hai miếng thịt, ba miếng thịt, “Ốm mập thì có là gì chứ.”
Cô nhìn thịt trong chén, nuốt nuốt nước miếng, “Rõ ràng anh nói em mập.”
“Bởi vì đó là sự thật.” Chung Định đẩy một chén đầy ụ thịt đến trước mặt cô, “Ăn cơm của em đi, đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”
Thật ra Hứa Huệ Chanh hiểu rõ, hắn không phải là chê cô, chỉ là cái tính độc mồm độc miệng thì sửa không được. Cô là một người phụ nữ, tất nhiên là hy vọng khi đứng trước mặt người yêu thì hình tượng của mình có thể tốt đẹp hơn chút. Cô nhìn màu sắc các món ăn trước mặt, tiếp tục khống chế cơn thèm ăn của mình.
“Đói thì ăn.” Chung Định nhìn cái vẻ mặt của cô là biết cô chưa ăn no, “Nếu em thật sự muốn ốm đi, tôi sẽ tìm cho em một huấn luyện viên chuyên nghiệp.”
“Anh không muốn thấy em ốm sao?”
“Như thế này được rồi.” Trông thì đã đầy đặn lên chút rồi, dù sao thì ôm cũng thích.
Hứa Huệ Chanh cười lộ ra hàm răng. Cô thích người đàn ông này, là người tốt nhất dưới gầm trời này, tuy rằng không bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt.
----
Hứa Huệ Chanh ngủ trưa không lâu, chỉ khoảng 45 phút.
Sau khi tỉnh dậy, cô vẫn nằm vùi trong đống chăn mền.
Chung Định không ngủ. Hắn ngồi tựa vào giường chơi game, một tay thì nghịch tóc của Hứa Huệ Chanh.
Mười phút trước Kiều Lăng nhắn tin đến, kêu Chung Định đi đánh bài.
Bây giờ Chung Định không tham gia cái mục gái gú nữa, nhưng khoản bài bạc thì hắn không kiêng cử.
Tính toán tỉ mỉ, thật ra là đã lâu rồi hắn không chơi với đám bạn bè ăn chơi này. Hứng cá cược đã đến, hắn liền đồng ý cuộc hẹn của Kiều Lăng.
Hứa Huệ Chanh biết hắn sắp đi đánh bài, không muốn đi theo mấy.
Chung Định nhéo gương mặt của cô, “Bọn nó chắc chắn sẽ tìm mấy cô đến chơi cùng.”
Cô vừa nghe, mắt đã nâng lên.
Hắn xưa nay hành sự quái đản, nhưng về phương diện tình cảm thì lại rất đứng đắn. Nếu như hắn đã coi cô là bạn gái, thì sẽ chỉ có mình cô. Đương nhiên, cô hôn thê Thái Mỹ là một ngoại lệ.
Hứa Huệ Chanh vẫn là theo cùng Chung Định.
Cô đã qua lại trong giới phong nguyệt, liên quan đến những chuyện “chơi cùng” đó, tất nhiên cô biết là như thế nào. Cô không muốn có một người phụ nữ khác xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Hai người họ đến sau chót.
Kiều Lăng và hai người khác đã ngồi đông đủ.
Ánh nhìn của Kiều Lăng xẹt qua Hứa Huệ Chanh, sau đó cười nói với Chung Định, “Chung Thần Tài, tụi tao đang đợi mày đó.”
Công tử Giáp nghe thấy tên đó, cười lớn tiếng.
Chung Định kéo Hứa Huệ Chanh ngồi xuống bàn bài, sau đó hắn liếc nhìn gã đàn ông đối diện một cái. Hắn không ngờ được ván bài hôm nay lại có người ngoài tham dự.
“Giang Tấn.” Kiều Lăng vỗ lên vai người đàn ông kia, “Giới thiệu cho mày biết, Chung Định, tự Thần Tài. Chơi bài với nó, chúng ta ăn chắc.”
Giang Tấn gật đầu ra hiệu, nhưng sắc mặt lại khá lạnh lùng.
Chung Định hừ khẽ, coi như đáp lại.
Chung Định và Giang Tấn không quen biết, cả hai chỉ thỉnh thoảng có nghe về nhau. Có sự giới thiệu của Kiều Lăng, không khí cũng coi như khá thân thiện.
Lúc nhân viên phục vụ xáo bài, Chung Định nghịch ngón tay của Hứa Huệ Chanh, kề gần bên tai cô nói, “Tiểu Sơn Trà biết chơi không?”
Cô gật gật đầu, “Nhưng chơi rất tệ.” Cô đã từng vì thua bài mà bị chuốc rất nhiều rượu, sau đó chịu không nổi nữa, nôn thốc nôn tháo một trận, khách hàng bị chọc giận, kết quả cô lại bị Chu Cát Vũ trách phạt.
“Tệ thì tệ, mọi chuyện có tôi.” Chung Định cười cong mắt, “Thua thì cứ tính lên tôi.”
Cô không muốn thua, nhưng cô thích nghe hắn nói thế này.
Bốn người đàn ông trên bàn bài, ai cũng có người đi cùng.
Ngoại trừ Hứa Huệ Chanh ăn mặc kín kẽ ra, cả ba người còn lại đều ăn vận theo kiểu quyến rũ lẳng lơ.
Chung Định lấy hộp thuốc lá ra, sau khi ngậm một điều thuốc, hắn tùy tiện ném ra một lá bài.
Hứa Huệ Chanh nghiêng người giúp hắn châm thuốc. Cô cứ ngỡ mình chơi bài tệ lắm, ai ngờ, Chung Định cũng chẳng đến đâu, một vòng hắn đã thua hết 4, 5 ván.
Nhưng hắn không mấy để ý.
Người thắng nhiều nhất, chính là Giang Tấn. Thế nhưng vẻ mặt gã chẳng lộ vẻ vui mừng. Ngược lại, bạn gái của gã ở bên cạnh cứ nịnh hót rằng bạc vận của gã hanh thông, mỗi câu nịnh nọt, gã lại lạnh thêm một chút.
Hứa Huệ Chanh để ý thấy, bạn gái của Giang Tấn, trên tai trái có đeo sáu cái khuyên tai.