Nó không biết vì sao, khi đối mặt với đứa nhỏ này, mọi cảnh giác đều tan biến.
Ở trên đại lục này, có rất nhiều rất nhiều người, cho dù chỉ là một đứa con nít, cũng đều không tự giác mà tàn sát sinh linh, tay dính đầy máu.
Mà đứa nhỏ này cũng thực đặc biệt, đôi mắt đen láy, trên người lại có chính khí thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn.
“Ngươi không phải có chuyện gì sao?” Đứa nhỏ xinh đẹp mỉm cười: “Có thể nói cho ta biết không?”
Cái tay nho nhỏ vươn đến ngoại hình uy vũ của Lang Vương không chút sợ hãi
Ma lang vương nhìn cái tay kia, chậm rãi đến gần Đoan Mộc Ngưng.
Đoan Mộc Ngưng nhìn Lang Vương tiêu sái bước tới gần, đến khi cánh tay nhỏ nhỏ của y cuối cùng cũng chạm được đến người nó, khóe miệng Đoan Mộc Ngưng khẽ gợi lên một tia đạm cười.
“Tiểu công tử, nguy hiểm a!!” Điện Vũ đứng ở nóc nhà thấy thế, kinh hô một tiếng.
Tiểu công tử cư nhiên lại muốn chạm vào ma lang vương, ma lang vốn cao ngạo, huống chi đây lại là ma lang vương!!
Ngay tại lúc mấy người đang lo lắng, bàn tay nhỏ kia đã chạm đến miệng của Lang Vương.
“Ngoan ngoan nha.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười ngọt ngào, bàn tay mềm mại nhỏ xinh nhẹ nhàng vuốt ve mặt ma lang vương.
Lang là loại sinh vật rất cao ngạo, rất không thích để cho người khác chạm vào mình.
“Ngao ngao…….” Ma lang vương cao ngạo bởi vì Đoan Mộc Ngưng vuốt ve mình mà kêu nhẹ lên một tiếng.
“Là như thế a.” Nghe thấy tiếng khinh hô, Đoan Mộc Ngưng mấp máy môi, đôi mi khẽ nhăn lại: “Thật sự đáng thương.”
“Ngưng Nhi, ngươi hiểu được ngôn ngữ của ma lang?” Thân ảnh hỏa diễm lóe lên, Phong Vô Uyên đã xuất hiện ngay tại phía sau Đoan Mộc Ngưng.
Ma lang vương kia gầm gừ cái gì hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng tiểu tử kia lại cư nhiên có thể hiểu được.
Phong Vô Uyên bước tới gần, khí thế cường đại của hắn làm cho phòng bị của ma lang vương lập tức được khôi phục, bày ra tư thế công kích nhìn Phong Vô Uyên.
“Không biết nữa, ta trước kia đều cùng chim chóc nói chuyện, đây là lần đầu tiên cùng động vật khác nói mà.” Khuôn mặt ửng hồng, Đoan Mộc Ngưng ngượng ngùng nói.
“Vậy nó nói cái gì?” Đôi mắt đỏ như lửa dừng ngay chỗ bàn tay nho nhỏ kia chạm vào – miệng Lang Vương, khẽ híp lại, Phong Vô Uyên cúi người ôm lấy người đang ngồi xếp bàn dưới đất, xuất ra khăn tay nhẹ nhàng lau tay cho Đoan Mộc Ngưng.
Nhóc con này chạm vào Lang Vương, khiến hắn cực mất hứng.
Cho dù đối phương chỉ là một con lang, thì hắn cũng không thích vật nhỏ dùng tay của mình mà sờ sờ nó tí nào.
“Vô Uyên, đứa nhỏ của Lang Vương bị người ta bắt mất, bọn nó dựa vào cảm giác mà tìm đến đây a.” Đưa tay ôm lấy vai Phong Vô Uyên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu để sát vào, đôi mắt to ngập nước nhìn hắn: “Lang Vương rất thông minh, Vô Uyên chúng ta giúp nó tìm nha.”
Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của vật nhỏ, Phong Vô Uyên khẽ kéo khóe miệng: “Nhóc con, không phải ta không muốn giúp nó, nhưng chúng ta tìm như thế nào đây?”
Nhìn đôi môi hồng hồng kia, Phong Vô Uyên nhịn không được hôn lên cái mỗi nhỏ nhỏ kia.
“Lang Vương nói đứa nhỏ nhất định ở trong này, nhưng không biết tại sao bọn nó lại tìm hoài không thấy, hơn nữa bởi vì bọn nó gây tiếng động quá lớn, thôn dân đều đi ẩn nấp hết rồi.” Nụ hôn nhẹ kia khiến mặt Đoan Mộc Ngưng ửng hồng, thanh âm nhu nhu làm nũng: “Đi mà đi mà.”
“Ân, nếu là chuyện phát sinh trong Phượng tộc, kia cũng không thể mặc kệ được, hơn nữa nếu để đàn ma lang trường kỳ đóng quân ở đây, cũng sẽ làm bốn phía không thể sinh sống an bình.” Đưa tay ngoắc ngoắc Điện Vũ và Lục Lân Phi đang cưỡi Phong Điệp trên nóc nhà xuống.
“Thỉnh Phượng Quân phân phó.”
“Thôn này sinh sống đã lâu, đàn ma lang không tìm thấy bóng dáng thôn dân, đại khái là vì bọn họ đều đã ẩn dưới hầm rồi, mau đi tìm đi.” Ôm Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên nhẹ nhún người một cái, dễ dàng leo trở lên lưng của Hỏa Vân.
Nhìn Lục Lân Phi và Điện Vũ bước vào nhà dân, đửa nhỏ bị Phong Vô Uyên ôm trong ngực ngẩng đầu lên.
“Vô Uyên.” Đưa tay nắm lấy dải tóc hồng rũ xuống bên má giật giật mấy cái: “Hầm là cái gì?”
Đối với người được đám thần tiên ở Nhân Thọ Đượng sủng ái từ nhỏ đến lớn như Đoan Mộc Ngưng, đương nhiên không biết hầm mà các nhà nông chuyên chứa dụng cụ là cái gì rồi.
“Hầm ở đại lục này chính là nơi cất giữ lương thực hoặc vật phẩm, thậm chí là nơi để cho người tránh động đất.” Hắn nhẹ nhàng giải thích.
“Đã hiểu.” Nhóc con mở to đôi mắt đen láy gật gật đầu.
Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, Điện Vũ đã từ một gian phòng chạy ra: “Phượng Quân, tìm được rồi, thôn dân quả nhiên là đang ẩn thân ở trong tầng hầm!!”
“Bảo bọn họ toàn bộ ra đây!!” Thản nhiên nói.
Ngay lập tực, đàn ma lang đang vây xung quanh tựa hồ cảm giác được cái gì đó, bắt đầu trở nên náo động.
Thôn dân từng nhóm từ từ bước ra khỏi gian phòng kia, rất nhanh liền quỳ gối trước mặt Phong Vô Uyên.
“Tiểu nhân tham kiến…… Tham kiến Phượng Quân đại nhân…..”
Ở trên đại lục này, có rất nhiều rất nhiều người, cho dù chỉ là một đứa con nít, cũng đều không tự giác mà tàn sát sinh linh, tay dính đầy máu.
Mà đứa nhỏ này cũng thực đặc biệt, đôi mắt đen láy, trên người lại có chính khí thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn.
“Ngươi không phải có chuyện gì sao?” Đứa nhỏ xinh đẹp mỉm cười: “Có thể nói cho ta biết không?”
Cái tay nho nhỏ vươn đến ngoại hình uy vũ của Lang Vương không chút sợ hãi
Ma lang vương nhìn cái tay kia, chậm rãi đến gần Đoan Mộc Ngưng.
Đoan Mộc Ngưng nhìn Lang Vương tiêu sái bước tới gần, đến khi cánh tay nhỏ nhỏ của y cuối cùng cũng chạm được đến người nó, khóe miệng Đoan Mộc Ngưng khẽ gợi lên một tia đạm cười.
“Tiểu công tử, nguy hiểm a!!” Điện Vũ đứng ở nóc nhà thấy thế, kinh hô một tiếng.
Tiểu công tử cư nhiên lại muốn chạm vào ma lang vương, ma lang vốn cao ngạo, huống chi đây lại là ma lang vương!!
Ngay tại lúc mấy người đang lo lắng, bàn tay nhỏ kia đã chạm đến miệng của Lang Vương.
“Ngoan ngoan nha.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười ngọt ngào, bàn tay mềm mại nhỏ xinh nhẹ nhàng vuốt ve mặt ma lang vương.
Lang là loại sinh vật rất cao ngạo, rất không thích để cho người khác chạm vào mình.
“Ngao ngao…….” Ma lang vương cao ngạo bởi vì Đoan Mộc Ngưng vuốt ve mình mà kêu nhẹ lên một tiếng.
“Là như thế a.” Nghe thấy tiếng khinh hô, Đoan Mộc Ngưng mấp máy môi, đôi mi khẽ nhăn lại: “Thật sự đáng thương.”
“Ngưng Nhi, ngươi hiểu được ngôn ngữ của ma lang?” Thân ảnh hỏa diễm lóe lên, Phong Vô Uyên đã xuất hiện ngay tại phía sau Đoan Mộc Ngưng.
Ma lang vương kia gầm gừ cái gì hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng tiểu tử kia lại cư nhiên có thể hiểu được.
Phong Vô Uyên bước tới gần, khí thế cường đại của hắn làm cho phòng bị của ma lang vương lập tức được khôi phục, bày ra tư thế công kích nhìn Phong Vô Uyên.
“Không biết nữa, ta trước kia đều cùng chim chóc nói chuyện, đây là lần đầu tiên cùng động vật khác nói mà.” Khuôn mặt ửng hồng, Đoan Mộc Ngưng ngượng ngùng nói.
“Vậy nó nói cái gì?” Đôi mắt đỏ như lửa dừng ngay chỗ bàn tay nho nhỏ kia chạm vào – miệng Lang Vương, khẽ híp lại, Phong Vô Uyên cúi người ôm lấy người đang ngồi xếp bàn dưới đất, xuất ra khăn tay nhẹ nhàng lau tay cho Đoan Mộc Ngưng.
Nhóc con này chạm vào Lang Vương, khiến hắn cực mất hứng.
Cho dù đối phương chỉ là một con lang, thì hắn cũng không thích vật nhỏ dùng tay của mình mà sờ sờ nó tí nào.
“Vô Uyên, đứa nhỏ của Lang Vương bị người ta bắt mất, bọn nó dựa vào cảm giác mà tìm đến đây a.” Đưa tay ôm lấy vai Phong Vô Uyên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu để sát vào, đôi mắt to ngập nước nhìn hắn: “Lang Vương rất thông minh, Vô Uyên chúng ta giúp nó tìm nha.”
Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của vật nhỏ, Phong Vô Uyên khẽ kéo khóe miệng: “Nhóc con, không phải ta không muốn giúp nó, nhưng chúng ta tìm như thế nào đây?”
Nhìn đôi môi hồng hồng kia, Phong Vô Uyên nhịn không được hôn lên cái mỗi nhỏ nhỏ kia.
“Lang Vương nói đứa nhỏ nhất định ở trong này, nhưng không biết tại sao bọn nó lại tìm hoài không thấy, hơn nữa bởi vì bọn nó gây tiếng động quá lớn, thôn dân đều đi ẩn nấp hết rồi.” Nụ hôn nhẹ kia khiến mặt Đoan Mộc Ngưng ửng hồng, thanh âm nhu nhu làm nũng: “Đi mà đi mà.”
“Ân, nếu là chuyện phát sinh trong Phượng tộc, kia cũng không thể mặc kệ được, hơn nữa nếu để đàn ma lang trường kỳ đóng quân ở đây, cũng sẽ làm bốn phía không thể sinh sống an bình.” Đưa tay ngoắc ngoắc Điện Vũ và Lục Lân Phi đang cưỡi Phong Điệp trên nóc nhà xuống.
“Thỉnh Phượng Quân phân phó.”
“Thôn này sinh sống đã lâu, đàn ma lang không tìm thấy bóng dáng thôn dân, đại khái là vì bọn họ đều đã ẩn dưới hầm rồi, mau đi tìm đi.” Ôm Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên nhẹ nhún người một cái, dễ dàng leo trở lên lưng của Hỏa Vân.
Nhìn Lục Lân Phi và Điện Vũ bước vào nhà dân, đửa nhỏ bị Phong Vô Uyên ôm trong ngực ngẩng đầu lên.
“Vô Uyên.” Đưa tay nắm lấy dải tóc hồng rũ xuống bên má giật giật mấy cái: “Hầm là cái gì?”
Đối với người được đám thần tiên ở Nhân Thọ Đượng sủng ái từ nhỏ đến lớn như Đoan Mộc Ngưng, đương nhiên không biết hầm mà các nhà nông chuyên chứa dụng cụ là cái gì rồi.
“Hầm ở đại lục này chính là nơi cất giữ lương thực hoặc vật phẩm, thậm chí là nơi để cho người tránh động đất.” Hắn nhẹ nhàng giải thích.
“Đã hiểu.” Nhóc con mở to đôi mắt đen láy gật gật đầu.
Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, Điện Vũ đã từ một gian phòng chạy ra: “Phượng Quân, tìm được rồi, thôn dân quả nhiên là đang ẩn thân ở trong tầng hầm!!”
“Bảo bọn họ toàn bộ ra đây!!” Thản nhiên nói.
Ngay lập tực, đàn ma lang đang vây xung quanh tựa hồ cảm giác được cái gì đó, bắt đầu trở nên náo động.
Thôn dân từng nhóm từ từ bước ra khỏi gian phòng kia, rất nhanh liền quỳ gối trước mặt Phong Vô Uyên.
“Tiểu nhân tham kiến…… Tham kiến Phượng Quân đại nhân…..”