Tóc đỏ như lửa, hồng mâu hồng y, đây chính là đặc thù của Phượng Quân đứng đầu Phượng tộc.
Đám thôn dân được Điện Vũ và Lục Lân Phi lùa từ tầng hầm ra vừa lúc nhìn thấy nam nhân cực hạn tuấn mỹ đang ôm đứa nhỏ liền ngay lập tức quỳ xuống đất.
“Tiểu…… Tiểu dân, tham kiến Phượng Quân!!” Thôn dân không biết, nhưng trưởng thôn dĩ nhiên là nhận ra người này.
“Đây là có chuyện gì?” Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng: “Vì sao lại có chuyện thôn dân đánh cắp đứa nhỏ của ma lang vương, khiến cho cả thôn náo động, lại không có người đến Phượng lâu báo cáo?”
“Ách….. Thỉnh….. Thỉnh Phượng Quân đại nhân thứ tội, này…. Tiểu dân cũng không biết là….. là tại sao….”
Hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Vô Uyên, trưởng thôn toàn thân phát run, ngay cả đám thôn dân cùng quỳ dưới đất cảm nhận được khí thế trên người Phong Vô Uyên phát ra cũng đều khẽ run lên.
“Vô Uyên, ngươi làm người ta sợ, hì hì….” Thanh âm non nớt mang theo vô hạn ngây thơ chất phác, đứa bé được Phong Vô Uyên ôm trong lòng ha hả cười ra tiếng.
Vô Uyên thật là làm cho người ta nhớ tới ba ba của hắn mà, mỗi lần nói chuyện đều tỏ ra lạnh lùng đủ để dọa cho một đám thúc thúc toàn thân phát run.
Thanh âm non nớt của Đoan Mộc Ngưng như mộc xuân phong*, một đám nguyên bản phát run quỳ dưới đất đều không tự giác mà hơi hơi ngẩng đầu lên.
Ngay lúc mọi người nhìn thấy đứa bé rúc trong vòng tay ôm ấp của nam nhân hỏa diễm kia, đều lâm vào kinh ngạc.
Đứa nhỏ thật đáng yêu…..
“Ta làm người ta sợ, vậy Ngưng Nhi tới hỏi đi.” Đôi mắt đỏ như lửa mang theo tia sủng nịch, sau đó dùng tay niết cái mặt mềm mềm kia.
“Được rồi mà được rồi mà!” Đưa cái tay nhỏ chặn lại, thanh âm nhu nhu vang lên, không giống như kiểu cách làm nung với Phong Vô Uyên: “Thúc thúc, các ngươi sao lại bắt con của Lang Vương người ta a?”
“Này….. Tiểu công tử…. Tiểu dân đối chuyện này cũng không biết, thôn trang này ngày thường đều rất an bình, nhưng mấy ngày trước, đàn ma lang đột nhiên xuất hiện, bắt đầu tập kích thôn dân, nhóm tiểu dân ngay cả cơ hội lên Phượng Thần Sơn đều không có….. Chỉ có thể trốn tránh trong tầng hầm….” Thôn trưởng lộ vẻ bối rối.
“Nói đúng ra là các ngươi cũng không biến đứa nhỏ của Lang Vương bị bắt?” Đoan Mộc Ngưng chớp chớp mắt.
“Không biết!!” Mọi người đều lắc đầu.
“Ngao ngao –”
Nghe nhóm thôn dân trả lời, đàn ma lang vây quanh thấp giọng tru lên, đủ chứng minh rằng tiểu lang chính là ở tại nơi này không sai.
Ma lang thấp giọng tru lên làm thôn dân cảm thấy sợ hãi, rất sợ đàn ma lang hung tàn đột ngột công kích.
Đưa cái tay nhỏ huy huy vài cái, đám ma lang đang xôn xao nhất thời im lặng trở lại, Đoan Mộc Ngưng khẽ nhíu nhíu mày: “Cái kia…. Trước đó các ngươi có phát hiện ra chuyện gì kỳ quái hay đặc biệt gì không?”
“Chuyện tình đặc biệt?” Hai hàng lông mày của thôn trưởng đột nhiên thắt lại.
“A, thôn trưởng có, lần trước có đạo tặc vào thôn phải không?” Một thôn dân đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy đúng vậy, đúng là sau khi đám đạo tặc kia đến, đàn ma lang mới bắt đầu tập kích thôn!!” Một thôn dân khác lớn tiếng phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy……”
“Tập kích thôn? Chuyện gì đã xảy ra?” Điện Vũ đứng ở một bên lên tiếng hỏi.
“Vài ngày trước có một đám đạo tặc tập kích thôn, bất quá bọn họ hình như bị thương, không chống đỡ nổi sự chống cự của thôn dân, sau đó toàn bộ tự sát, chuyện này cũng không gây tổn thất gì cho thôn, cho nên không có báo cáo…..”
“Nga, vậy đám đạo tặc kia có lưu lại cái gì hay không?” Phong Vô Uyên khẽ nhíu mày.
Đạo tặc tập kích thôn?
“Hình như không có.” Thôn trưởng nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cái kia….” Nhưng vào lúc này, một thanh âm nho nhỏ đột nhiên vang lên.
“Làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng nói, thôn trưởng quay ra đằng sau nhìn.
Đó là một thiếu niên có mái tóc màu rám nắng, một thân bố y, thực hiển nhiên là một người hay thẹn thùng, hiện tại trên mặt ửng đỏ hết lên, mang theo một tia ngượng ngùng.
“Đạo tặc kia có lưu lại một bao bố, trong đó có một cái trứng, bởi vì tiểu nhân không biết đó là trứng gì, hơn nữa cái trứng đó rất kỳ quái, biết phát ra âm thanh, cho nên….”
“Vậy quả trứng kia ở đâu?” Phong Vô Uyên mở miệng hỏi.
Quả trứng kia hiển nhiên chính là trứng của ma lang vương, ma lang vương có năng lực công kích rất mạnh, đám đạo tặc kia dám đi trộm trứng ma lang vương, hiển nhiên là đã có âm mưu từ trước.
“Ở trong hầm của ta…..”
Thôn dân kia vừa dứt lời, Phong Vô Uyên đã ra lệnh cho Điện Vũ vào hầm, rốt cục cũng tìm được trứng của Lang Vương.
Sau khi Đoan Mộc Ngưng đem trứng ma lang trả lại cho ma lang vương, ánh sáng đỏ trong rừng dần dần biến mất, bầy đang đã rời đi.
Bầy lang rời đi, không khí quỷ dị chung quanh cũng dần biến mất, bầu trời trong xanh trở lại, mặt trời cũng dần dần xuống núi, rặng mây đỏ ngập trời rất đẹp.
Thiên hạ nho nhỏ đứng dưới tịch dương, hồng quan chói mắt kia thật giống như ở trên người mà phát ra, xinh đẹp phi phàm.
——— ————
*như mộc xuân phong: cụm này (có thể coi) là thành ngữ, nghĩa đen là “như ngồi trong gió xuân”, nghĩa bóng là chỉ sự được khai trí sau khi được tiếp xúc với những người có trí tuệ và phẩm đức cao thượng, cũng giống như được ngọn gió xuân thổi qua.
Đám thôn dân được Điện Vũ và Lục Lân Phi lùa từ tầng hầm ra vừa lúc nhìn thấy nam nhân cực hạn tuấn mỹ đang ôm đứa nhỏ liền ngay lập tức quỳ xuống đất.
“Tiểu…… Tiểu dân, tham kiến Phượng Quân!!” Thôn dân không biết, nhưng trưởng thôn dĩ nhiên là nhận ra người này.
“Đây là có chuyện gì?” Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng: “Vì sao lại có chuyện thôn dân đánh cắp đứa nhỏ của ma lang vương, khiến cho cả thôn náo động, lại không có người đến Phượng lâu báo cáo?”
“Ách….. Thỉnh….. Thỉnh Phượng Quân đại nhân thứ tội, này…. Tiểu dân cũng không biết là….. là tại sao….”
Hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Vô Uyên, trưởng thôn toàn thân phát run, ngay cả đám thôn dân cùng quỳ dưới đất cảm nhận được khí thế trên người Phong Vô Uyên phát ra cũng đều khẽ run lên.
“Vô Uyên, ngươi làm người ta sợ, hì hì….” Thanh âm non nớt mang theo vô hạn ngây thơ chất phác, đứa bé được Phong Vô Uyên ôm trong lòng ha hả cười ra tiếng.
Vô Uyên thật là làm cho người ta nhớ tới ba ba của hắn mà, mỗi lần nói chuyện đều tỏ ra lạnh lùng đủ để dọa cho một đám thúc thúc toàn thân phát run.
Thanh âm non nớt của Đoan Mộc Ngưng như mộc xuân phong*, một đám nguyên bản phát run quỳ dưới đất đều không tự giác mà hơi hơi ngẩng đầu lên.
Ngay lúc mọi người nhìn thấy đứa bé rúc trong vòng tay ôm ấp của nam nhân hỏa diễm kia, đều lâm vào kinh ngạc.
Đứa nhỏ thật đáng yêu…..
“Ta làm người ta sợ, vậy Ngưng Nhi tới hỏi đi.” Đôi mắt đỏ như lửa mang theo tia sủng nịch, sau đó dùng tay niết cái mặt mềm mềm kia.
“Được rồi mà được rồi mà!” Đưa cái tay nhỏ chặn lại, thanh âm nhu nhu vang lên, không giống như kiểu cách làm nung với Phong Vô Uyên: “Thúc thúc, các ngươi sao lại bắt con của Lang Vương người ta a?”
“Này….. Tiểu công tử…. Tiểu dân đối chuyện này cũng không biết, thôn trang này ngày thường đều rất an bình, nhưng mấy ngày trước, đàn ma lang đột nhiên xuất hiện, bắt đầu tập kích thôn dân, nhóm tiểu dân ngay cả cơ hội lên Phượng Thần Sơn đều không có….. Chỉ có thể trốn tránh trong tầng hầm….” Thôn trưởng lộ vẻ bối rối.
“Nói đúng ra là các ngươi cũng không biến đứa nhỏ của Lang Vương bị bắt?” Đoan Mộc Ngưng chớp chớp mắt.
“Không biết!!” Mọi người đều lắc đầu.
“Ngao ngao –”
Nghe nhóm thôn dân trả lời, đàn ma lang vây quanh thấp giọng tru lên, đủ chứng minh rằng tiểu lang chính là ở tại nơi này không sai.
Ma lang thấp giọng tru lên làm thôn dân cảm thấy sợ hãi, rất sợ đàn ma lang hung tàn đột ngột công kích.
Đưa cái tay nhỏ huy huy vài cái, đám ma lang đang xôn xao nhất thời im lặng trở lại, Đoan Mộc Ngưng khẽ nhíu nhíu mày: “Cái kia…. Trước đó các ngươi có phát hiện ra chuyện gì kỳ quái hay đặc biệt gì không?”
“Chuyện tình đặc biệt?” Hai hàng lông mày của thôn trưởng đột nhiên thắt lại.
“A, thôn trưởng có, lần trước có đạo tặc vào thôn phải không?” Một thôn dân đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy đúng vậy, đúng là sau khi đám đạo tặc kia đến, đàn ma lang mới bắt đầu tập kích thôn!!” Một thôn dân khác lớn tiếng phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy……”
“Tập kích thôn? Chuyện gì đã xảy ra?” Điện Vũ đứng ở một bên lên tiếng hỏi.
“Vài ngày trước có một đám đạo tặc tập kích thôn, bất quá bọn họ hình như bị thương, không chống đỡ nổi sự chống cự của thôn dân, sau đó toàn bộ tự sát, chuyện này cũng không gây tổn thất gì cho thôn, cho nên không có báo cáo…..”
“Nga, vậy đám đạo tặc kia có lưu lại cái gì hay không?” Phong Vô Uyên khẽ nhíu mày.
Đạo tặc tập kích thôn?
“Hình như không có.” Thôn trưởng nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cái kia….” Nhưng vào lúc này, một thanh âm nho nhỏ đột nhiên vang lên.
“Làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng nói, thôn trưởng quay ra đằng sau nhìn.
Đó là một thiếu niên có mái tóc màu rám nắng, một thân bố y, thực hiển nhiên là một người hay thẹn thùng, hiện tại trên mặt ửng đỏ hết lên, mang theo một tia ngượng ngùng.
“Đạo tặc kia có lưu lại một bao bố, trong đó có một cái trứng, bởi vì tiểu nhân không biết đó là trứng gì, hơn nữa cái trứng đó rất kỳ quái, biết phát ra âm thanh, cho nên….”
“Vậy quả trứng kia ở đâu?” Phong Vô Uyên mở miệng hỏi.
Quả trứng kia hiển nhiên chính là trứng của ma lang vương, ma lang vương có năng lực công kích rất mạnh, đám đạo tặc kia dám đi trộm trứng ma lang vương, hiển nhiên là đã có âm mưu từ trước.
“Ở trong hầm của ta…..”
Thôn dân kia vừa dứt lời, Phong Vô Uyên đã ra lệnh cho Điện Vũ vào hầm, rốt cục cũng tìm được trứng của Lang Vương.
Sau khi Đoan Mộc Ngưng đem trứng ma lang trả lại cho ma lang vương, ánh sáng đỏ trong rừng dần dần biến mất, bầy đang đã rời đi.
Bầy lang rời đi, không khí quỷ dị chung quanh cũng dần biến mất, bầu trời trong xanh trở lại, mặt trời cũng dần dần xuống núi, rặng mây đỏ ngập trời rất đẹp.
Thiên hạ nho nhỏ đứng dưới tịch dương, hồng quan chói mắt kia thật giống như ở trên người mà phát ra, xinh đẹp phi phàm.
——— ————
*như mộc xuân phong: cụm này (có thể coi) là thành ngữ, nghĩa đen là “như ngồi trong gió xuân”, nghĩa bóng là chỉ sự được khai trí sau khi được tiếp xúc với những người có trí tuệ và phẩm đức cao thượng, cũng giống như được ngọn gió xuân thổi qua.