Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 15: Ân ân oán oán thật khó phân - Nội lực vô tình bị hóa giải

Cho dù đã làm đủ mọi biện pháp, khi thấy Liễu Hận vẫn không lai tỉnh, mỹ phụ trung niên vội ngừng tay.

 

Từ Kim nghi ngại :

 

- Thế nào, phương giá?

 

Mỹ phụ trung niên lộ ý nghi ngờ :

 

- Ngươi bảo tiểu tử chưa từng luyện nội công?

 

Từ Kim bối rối :

 

- Qua những gì đã xảy ra tại Vô Mộc Giác, không riêng gì tại hạ, Minh chủ Kiếm minh cũng có nhận định như vậy.

 

Mỹ phụ trung niên lắc đầu :

 

- Nếu là vậy thì lạ lắm. Ta đã cố hết sức vẫn không có cách nào giúp y tự ổn địch Bát Đại Kinh Mạch. Phải chi y là người đã từng luyện nội công, điều này sẽ dễ dàng hơn.

 

Từ Kim lo lắng :

 

- Phương giá thật sự bó tay?

 

Gật đầu, Mỹ phụ trung niên giải thích :

 

- Để giúp một người chưa từng luyện nội công tự ổn định lại một Đại Kinh Mạch, công lực của ta thừa đủ. Nhưng để ổn định những Bát Đại Kinh Mạch, theo ta, ngươi có đưa y đến với Minh chủ Kiếm minh cũng vô ích. Trừ phi lão họ Đinh có bản thân công lực thâm hậu hơn ta những mười lần.

 

- Mười lần? Cần phải như thế thật sao?

 

- Ta không hề dối gạt ngươi, và ta cũng tin chắc bản thân công lực cỡ đó, Đinh Nhất Hải không thể có.

 

- Vậy phải làm gì? Không lẽ cứ để Liễu Hận như thế này mãi?

 

Thở dài, Mỹ phụ trung niên nói như nói với chính mình :

 

- Ta có nói ta hãy còn một biện pháp khả dĩ. Hà...! Y bị như thế này là vì sự ngộ nhận của ta, ta đành phải áp dụng biện pháp đó vậy.

 

Từ Kim khấp khởi mừng :

 

- Nếu có biện pháp, mong phương giá gia ân, tại hạ xin vì Liễu Hận ghi lòng tạc dạ đại ân của phương giá.

 

- Ngươi lo cho y đến thế sao?

 

Trước cái nhìn quá dò xét của Mỹ phụ trung niên, Từ Kim không hiểu sao đột nhiên tìm cách lẩn tránh :

 

- Ở đây, có thể nói chỉ có tại hạ là bằng hữu của Liễu Hận. Tại hạ đáp tạ đại ân thay cho y, có gì không đúng?

 

Mỹ phụ trung niên tuy lấy làm lạ về phản ứng có phần kỳ quặc của Từ Kim, nhưng vẫn phải tán đồng lời giải thích đó.

 

- Ta nào bảo là không đúng? Nhưng, được một bằng hữu như ngươi, xem ra Liễu tiểu tử có thể sẽ không ngờ. Mà này, biện pháp ta vừa nói rất cần sự thật tâm của ngươi.

 

Từ Kim hoang mang :

 

- Thật tâm như thế nào?

 

Lấy từ trong người ra một hoàn linh đan, Mỹ phụ trung niên giải thích :

 

- Nếu y thật sự chưa từng luyện nội công, hoàn linh đan này sẽ giúp bản thân y có được mười năm công lực. Sau đó, với số chân nguyên đó, ta sẽ truyền thụ cho y một ít tâm pháp. Để rồi từ đó, với việc tiếp trợ chân nguyên ta, y sẽ tự ổn định Bát Đại Kinh Mạch đã bị tổn thương. Ngược lại...

 

- Ngược lại thế nào?

 

- Hừ! Nếu y đã từng luyện nội công mà vì bất cẩn ngươi bảo là không có, sẽ có hai kết quả.

 

- Hai kết quả?

 

- Phải! Một sẽ là may cho y, nếu nội công y đã luyện có phần phù hợp tính năng của hoàn linh đan này, y sẽ tăng tiến võ công. Hai, đường lối võ học nếu hoàn toàn khác biệt, tính năng của hoàn linh đan này sẽ hóa giải toàn bộ chân lực y đã luyện, thêm vào đó, việc chữa trị cho y kể như sau này vô phương. Ngươi có tin chắc là y chưa từng luyện nội công không?

 

Từ Kim cố ngẫm nghĩ một lúc mới dám lập lại một lần nữa nhận định của y :

 

- Liễu Hận chưa từng luyện nội công. Cho dù, sau khi chia tay ở Vô Mộc Giác, do Liễu Hận bị lão Lam Kỳ đường Ngũ Kỳ giáo bắt đi, không có lý nào lão Lam Kỳ đường chủ lại có nhã ý truyền thụ nội công tâm pháp cho Liễu Hận.

 

- Y đã bị lão Vương Toàn bắt giữ?

 

Từ Kim gật đầu :

 

- Không sai!

 

- Chuyện xảy ra bao lâu rồi?

 

- Cho đến tận hôm nay thì chưa đầy một tuần trăng.

 

Mỹ phụ trung niên gật đầu :

 

- Một tuần trăng! Được lắm! Ta không cần biết y làm cách nào thoát được lão Vương Toàn. Nhưng với thời gian ngắn ngủi như vậy, cho dù lão Vương Toàn có muốn truyền thụ nội công tâm pháp cho y, kết quả là không đáng kể.

 

Quay lại Hạ Lan, Mỹ phụ trung niên hỏi :

 

- Ngươi đã từng cùng y giao đấu, theo ngươi, y có phải là người biết nội công không?

 

Hạ Lan vội đáp :

 

- Ngay chiêu đầu y đã trúng chưởng. Tiếp theo đó Hạ Lan thấy y vẫn thản nhiên dùng kiếm đuổi Tri Bất Nguyên phải bỏ chạy.

 

Từ Kim hí hửng :

 

- Ở Vô Mộc Giác cũng vậy. Liễu Hận không cần có nội lực vẫn có thể thi triển những kiếm chiêu lợi hại để sát thương địch nhân.

 

Hạ Lan chợt cau mày :

 

- Chỉ có điều, sau đó Hạ Lan phát hiện y ngồi xuống như muốn tự điều công trị thương. Nếu y không biết tâm pháp, y tọa công để làm gì?

 

Từ Kim hoang mang :

 

- Có điều đó thật sao? Tại hạ tin chắc y chưa từng biết đến nội công thật.

 

Mỹ phụ trung niên nghi hoặc :

 

- Dựa vào đâu để ngươi tin chắc điều này?

 

Từ Kim giải thích :

 

- Liễu Hận đã thản nhiên tìm đến Võ Lâm Kiếm Hội. Chứng tỏ y đến với tư thế sẵn sàng. Sau đó, với những diễn biến xảy ra, y chưa một lần bị thương vẫn có những cử chỉ và thái độ của một người không hề biết đến nội công, ngoại trừ kiếm pháp.

 

Mỹ phụ trung niên lại gật đầu :

 

- Ta tin ngươi có nhận xét không lầm. Vả lại việc Hạ Lan cũng nhìn thấy y ngồi tọa công vị tất đó là y muốn toạ công. Thế nào?

 

Từ Kim đáp nhanh :

 

- Nếu hoàn linh đan thật sự có thể giúp Liễu Hận khôi phục, phương giá cứ yên tâm động thủ.

 

Mỹ phụ trung niên nghe thế, lập tức nạp hoàn linh đan nọ vào miệng Liễu Hận.

 

Hoàn linh đan không hiểu được làm bằng những phương dưoơc cực kỳ quý nào, công năng của hoàn linh đan được thể hiện rất rõ.

 

Hơi thở của Liễu Hận đang mong manh như sợi tơ, sau một lúc được nạp linh dược, hơi thở có chiều thay đổi theo hướng tốt.

 

Mỹ phụ trung niên không một chút ngập ngừng, đột nhiên lên tiếng :

 

- Chờ y lai tỉnh và truyền thụ tâm pháp cho y, rất có thể làm cho công dụng diệu kỳ của linh đan mất đi hiệu quả. Ta muốn dùng công lực bản thân giúp y ổn định kinh mạch ngay lúc này. Ngươi nghĩ sao?

 

Từ Kim tiến lại gần, ứng tiếng :

 

- Nếu phương giá không ngại hao tổn chân nguyên, tại hạ không phản đối.

 

Mỹ phụ trung niên lập tức áp chưởng tay vào huyệt Đan điền của Liễu Hận.

 

Được một lúc, dù đang mệt nhoài nhưng Mỹ phụ trung niên vẫn mỉm cười hài lòng vì nhin thấy ánh mắt sinh động của Liễu Hận rốt cuộc cũng hiện lên.

 

Thu tay về, Mỹ phụ trung niên lên tiếng :

 

- Ngươi cảm thấy thế nào? Đã hoàn toàn khôi phục chưa?

 

Từ Kim lên tiếng :

 

- Liễu nhân huynh tỉnh lại là tốt rồi. Ái chà! Tại hạ đã một phen lo sợ cho nhân huynh.

 

Liễu Hận đưa mắt nhìn từng người một. Chàng cố ngồi dậy với gương mặt biến sắc.

 

Thấy thế, Hạ Lan lo âu :

 

- Có chuyện gì không ổn sao?

 

Liễu Hận ngồi lên, cười buồn bã lên tiếng :

 

- Chuyện gì đã xảy ra cho tại hạ?

 

Không nghe bất kỳ lời cảm kích nào của Liễu Hận đối với Mỹ phụ trung niên, sợ có điều không tốt xảy đến, Từ Kim vội giải thích :

 

- Vị tiền bối đây là người đã hy sinh một hoàn linh đan chí báu để cứu mạng Liễu huynh. Chuyện là thế này...

 

Thái độ của Liễu Hận vẫn không thay đổi. Chàng vẫn giữ vẻ mặt buồn buồn và không hề lên tiếng cảm kích việc thi ân của Mỹ phụ trung niên nọ. Cho dù chàng vừa nghe Từ Kim thuật lại tất cả.

 

Ngay khi Từ Kim dứt lời, chàng liền hỏi :

 

- Từ nhân huynh xuất hiện nơi này là do đi tìm tại hạ?

 

Len lén nhìn Mỹ phụ trung niên, Từ Kim cảm thấy áy náy trước thái độ quá vô tình của Liễu Hận. Tuy thế, Từ Kim vẫn đáp :

 

- Đúng vậy! Tại hạ vì lo cho Liễu nhân huynh nên...

 

- Từ huynh tìm với ý gì?

 

Cách hỏi của Liễu Hận khiến Từ Kim lo lắng :

 

- Vì tại hạ biết Liễu huynh rất quan tâm đến Võ Lâm Kiếm Hội. Ngay khi Kiếm minh được lập thành, tại hạ liền nghĩ đến Liễu huynh không muốn mất cơ hội gia nhập Kiếm minh.

 

Chàng lại hỏi :

 

- Kiếm minh nào? Nhân vật nào là người lập ra Kiếm minh?

 

Phẫn nộ trước thái độ của Liễu Hận, Mỹ phụ trung niên bỗng hừ lạnh :

 

- Ngươi không cảm kích ta, ta biết đó là do ngươi vẫn còn tức giận vì thái độ của ta trước đó. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn cùng ai khác hàn huyên tâm sự, ít ra ngươi cũng chờ ta bỏ đi, hoặc chính ngươi phải xa lìa nơi này đã chứ. Thái độ của ngươi thật bất nhã.

 

Liễu Hận cũng lạnh lùng đáp trả :

 

- Phương giá đừng trông mong có một lời cảm kích từ tại hạ. Nếu phương giá thật sự thấy chướng tai gai mắt vì thái độ của tại hạ, được lắm, tại hạ xin lập tức bỏ đi.

 

Chàng đưa tay tìm thanh kiếm. Có thanh kiếm chàng chõi người đứng lên, hỏi Từ Kim :

 

- Từ huynh không ngại một kẻ bất lực như tại hạ làm bạn đồng hành?

 

Từ Kim càng thêm ái ngại, nhìn vào Hạ Lan và Mỹ phụ trung niên.

 

Thấy thế Mỹ phụ trung niên xua tay, như đã hiểu Từ Kim định nói gì :

 

- Ngươi chớ bận lòng. Đi đi!

 

Bảo Từ Kim đi nhưng chính Mỹ phụ trung niên lại xoay người, như muốn mau chóng ly khai chốn này.

 

- Chậm đã!

 

Tiếng kêu của Liễu Hận khiến Từ Kim nghĩ chàng đang hối hận vì thái độ vừa rồi.

 

Nào ngờ Từ Kim lạnh người khi nghe Liễu Hận lên tiếng, lúc Mỹ phụ trung niên dừng lại như tiếng hô hoán của chàng :

 

- Phương giá nếu thừa nhận tất cả những gì đã xảy ra là do ngộ nhận, phương giá hiện đang giữ của tại hạ một vật, xin giao hoàn trước khi bỏ đi.

 

Hạ Lan phẫn nộ :

 

- Ngươi...! Ta không ngờ ngươi lại quá đáng như vậy.

 

Mỹ phụ trung niên cũng quay lại :

 

- Vật đó ư? Nếu ngươi nói đúng tên gọi của vật đó và biết rõ xuất xứ là thế nào, ta lập tức giao hoàn cho ngươi. Ngược lại, trừ phi ngươi tự có bản lãnh đoạt vật, ngươi đừng mộng tưởng.

 

Chàng phẫn nộ :

 

- Nhưng vật đó nguyên là của tại hạ?

 

- Thật ư? Vậy hãy nói đi. Vật đó được gọi như thế nào?

 

- Tại hạ...

 

- Sao? Ngươi không biết à? Càng tốt. Ngươi đừng giận dữ, cũng đừng thất vọng. Trái lại, ngươi hãy mừng cho ngươi vì sự không biết gì của ngươi. Nếu không ta cứu ngươi được thì cũng giết ngươi được. Ha... ha... ha...

 

Tràng cười dù hãy còn vang lồng lộng nhưng Mỹ phụ trung niên và Hạ Lan sau vài cái chuyển mình đã mất dạng vào giữa cánh rừng âm u.

 

Uất ức, Liễu Hận gào lên :

 

- Nhưng đó là vật của ta. Sao không giao hoàn cho ta?

 

Chàng gào theo cung cách một đứa trẻ bất lực đang muốn người khác phải chiều theo một ý muốn xốc nổi nào đó của nó, một kiểu gào mà người gào biết rằng sẽ không bao giờ được đáp ứng.

 

Từ Kim nhìn chàng đầy ái ngại :

 

- Liễu huynh! Họ đã đi rồi. Vật gì Liễu huynh muốn họ phải giao lại? Có quan trọng lắm không?

 

Sực tỉnh, Liễu Hận nhìn Từ Kim với cái lắc đầu buồn bã :

 

- Từ huynh hãy còn ở đây à? Không quan trọng lắm đâu. Chỉ có điều, chao ôi, tại hạ thật vô dụng.

 

Từ Kim cố tìm lời trấn an :

 

- Sao Liễu huynh lại có ý nghĩ như thế. Nào có ai dám nghĩ Liễu huynh là hạng người vô dụng.

 

Chàng thừ người một lúc lâu nhìn Từ Kim, khiến Từ Kim phải lúng túng :

 

- Liễu huynh nhìn tại hạ như vậy là có ý gì? Tại hạ nói không đúng ư?

 

Một lần nữa, câu nói của Từ Kim làm Liễu Hận bừng tĩnh.

 

Chàng cười gượng :

 

- Thái độ của tại hạ hôm nay, chắc hẳn Từ huynh phải lấy làm lạ? Có lâm vào cảnh ngộ như tại hạ hiện tại, Từ huynh mới có thể thấu hiểu và cảm thông.

 

Từ Kim lộ vẻ quan tâm :

 

- Liễu huynh đã gặp phải cảnh ngộ à? Hay Liễu huynh muốn đề cập đến việc bị hai gã Thiếu trang chủ Đoàn, Tri gây khó khăn.

 

Nghe nhắc đến hai gã này, Liễu Hận giận dữ :

 

- Từ huynh cũng biết ư?

 

- Có! Nói thật ra, nếu tại hạ không tình cờ phát hiện hai gã cứ thầm thì như đang bàn thảo âm mưu, có lẽ tại hạ sẽ không lưu tâm và không lẻn bám theo. Và như thế, tại hạ làm sao biết được Liễu huynh đã thoát tay lão Lam Kỳ đường chủ và là đối tượng cho âm mưu đen tối của hai gã?

 

Liễu Hận bỗng mất đi vẻ buồn nản. Chàng hăm hở tỏ thái độ :

 

- Tại hạ không ngờ Đoàn Vi Lịch và Tri Bất Nguyên chỉ là hai kẻ tiểu nhân đê tiện.

 

Lần sau gặp lại, nhất định tại hạ sẽ cho chúng nếm mùi khổ sở, khổ hơn cả tại hạ bây giờ. Hừ!

 

Tinh ý, Từ Kim phát hiện sự thay đổi của Liễu Hận :

 

- Liễu huynh không còn nghĩ mình là người vô dụng nữa ư?

 

Chàng mỉm cười :

 

- Câu nói đó là do tại hạ tự so sánh và tự trách bản thân. Từ huynh bất tất phải bận tâm. Vả lại, dù có là người vô dụng, để trừ khử hai kẻ tiểu nhân như Đoàn Vi Lịch và Tri Bất Nguyên, tại hạ cũng phải cố làm người hữu dụng.

 

Từ Kim tán dương :

 

- Đúng là khí phách của bậc hảo hán. Thật không uổng công tại hạ cố đi tìm Liễu huynh.

 

Chàng liền hỏi :

 

- Vẫn là chuyện của Kiếm minh gì đó Từ huynh đã đề cập?

 

- Không sai! Liễu huynh có biết Kiếm minh được thành lập là từ Võ Lâm Kiếm Hội không?

 

Chàng kinh ngạc :

 

- Thật thế ư? Đáng tiếc tại hạ lỡ mất dịp mục kích cảnh náo nhiệt.

 

Từ Kim cười bí ẩn :

 

- Nếu Liễu huynh tiếc rẻ như vậy, sao không cùng tại hạ đi một chuyến?

 

- Đi đâu?

 

Từ Kim không đáp vội. Thay vào đó, Từ Kim nói bóng gió :

 

- Khi Kiếm hội tiến hành, có không ít người thầm tiếc vì sự vắng mặt của Liễu huynh. Chuyến đi này là dịp để Liễu huynh và những nhân vật đó hội ngộ.

 

Liễu Hận ngơ ngác :

 

- Có người tiếc vì sự vắng mặt của tại hạ ư? Sao lại có chuyện này?

 

Từ Kim vẫn vừa nói vừa cười :

 

- Liễu huynh không tin?

 

Chàng gật đầu :

 

- Đương nhiên tại hạ không thể tin. Thử hỏi, ngoại trừ Từ huynh là người đầu tiên tại hạ quen biết, ở Vô Mộc Giác nếu còn ai khác biết tại hạ thì chỉ có Xích Thủ Phi Hỏa và bọn tiểu nhân Đoàn Vi Lịch, Tri Bất Nguyên. Không kể Từ huynh, bọn Đoàn Vi Lịch làm gì có hứng thú và tiếc cho sự vắng mặt của tại hạ?

 

Từ Kim nhoẻn miệng cười :

 

- Tại hạ cũng không đề cập đến bọn chúng. Tuy nhiên, tại hạ không bao giờ sai lời khi bảo có nhiều người muốn Liễu huynh có mặt.

 

- Những ai nào?

 

Từ Kim lắc đầu :

 

- Cụ thể là ai, hoặc có tất cả bao nhiêu người, tại hạ không thể biết đích xác, nên không thể đáp. Nhưng có thể nói hầu hết những ai đã mục kích kiếm pháp lợi hại của Liễu huynh khi giao phong cùng bọn Ngũ Kỳ giáo, tất cả đều thán phục và thầm mong được dịp kết giao với Liễu huynh.

 

Chàng trố mắt nhìn Từ Kim :

 

- Từ huynh nói thật?

 

- Thật! Và không có gì thật hơn.

 

- Từ huynh cũng thừa nhận kiếm pháp của tại hạ thật sự lợi hại?

 

Từ Kim phẩy tay :

 

- Đó là điều không thể chối cãi. Bởi đó, tại hạ quyết lần này phải đưa Liễu huynh đến Kiếm minh một chuyến.

 

Phấn khích, Liễu Hận tán thành :

 

- Hay lắm! Lần đến Võ Lâm Kiếm Hội đã bất thành, lần này đâu dễ gì tại hạ bỏ qua.

 

Từ Kim bật cười :

 

- Vậy thì đi! Nếu để muộn hơn, ha... ha... ha... Chẳng lẽ đêm nay chúng ta phải ngủ trong rừng?

 

Phát hiện lúc này hoàng hôn đã buông về, Liễu Hận hiểu tại sao Từ Kim phải nói câu đó. Chàng thở ra nhè nhẹ :

 

- Tại hạ là người không có nội lực, phải đi theo, cước trình của tại hạ thật khổ cho Từ huynh.

 

Từ Kim lại cười :

 

- Không khổ đâu! Ngược lại còn thú vị là khác. Nào, Liễu huynh mau đưa tay cho tại hạ.

 

- Đưa tay? Ý Từ huynh là...

 

Từ Kim hối thúc :

 

- Chỉ là giúp Liễu huynh tăng nhanh cước lực một ít thôi. Nhanh lên nào.

 

Đưa tay cho Từ Kim nắm, Liễu Hận chợt có ý nghĩ tuyệt vọng :

 

- “Ngươi có đáng sống nữa không Liễu Hận? Chỉ một lần khinh suất của ngươi phải trả giá bằng việc mất đi toàn bộ chân lực được lão Vương Toàn truyền cho. A...! Mỹ phụ kia là ai? Lai lịch như thế nào? Có hận thù gì với ta chứ! Ta không tin mụ có hảo tâm khi bảo là đã hy sinh một hoàn linh đan trân quý để cứu ta. Cứu ta, hừ! Cứu để làm gì khi đã vô tình phế bỏ một số chân nguyên quý báu ta vừa có? Mụ cố tình hại ta. Mụ đã biết lai lịch của bầu nước kỳ lạ và mụ ngỡ ta là thù nhân của mụ. Không sai! Đó là mụ cố tình hãm hại ta. Hừ! Ta sẽ...”

 

Đang ngẫm nghĩ chàng giật mình khi nghe Từ Kim vừa giật giật cánh tay chàng vừa hỏi :

 

- Liễu huynh sao không đáp?

 

Sực tỉnh, chàng thấy Từ Kim đang đưa chàng đi bằng khinh thân pháp thật ảo diệu.

 

Chàng cười trừ :

 

- Tại hạ mãi nghĩ! Có nghe Từ huynh hỏi đâu mà đáp?

 

Từ Kim quay mặt nhìn chàng :

 

- Tại hạ đang hỏi Liễu huynh bằng cách nào thoát được lão Lam Kỳ đường chủ?

 

Liễu Hận lắc đầu :

 

- Điều đó ư? Hừ! Tại hạ không biết phải giải thích như thế nào đây. Có thể nào, tại hạ vẫn còn phần nào có phúc phần.

 

Chàng tìm cách giải thích và cố tình giấu nhẹm toàn bộ sự thật :

 

- Do lão nghĩ tại hạ không có nội công nên có lần quên điểm huyệt tại hạ. Nhân đêm tối, lợi dụng lúc lão ngủ say, tại hạ lẳng lặng bỏ đi.

 

- Bỏ đi? Sao Liễu huynh không ban cho lão một kiếm, kết liễu luôn lão?

 

Chàng cười gượng :

 

- Thoát được là may rồi. Nhỡ có gì sơ thất, lão luyện nội lực cao thâm, tại hạ làm sao ứng phó nổi?

 

Từ Kim nhìn chàng tỏ ý không tin :

 

- Tại hạ thừa nhận Liễu huynh sẽ gặp nguy nếu bị lão phát hiện ý đồ. Nhưng tại hạ nghĩ, với lối xuất kiếm nhanh như vũ bão của Liễu huynh, người không ứng phó nổi phải là lão mới đúng.

 

Chàng lắc đầu quầy quậy :

 

- Đã một lần bị lão bắt giữ, tại hạ nào dám thử mạo hiểm với chính sinh mạng bản thân?

 

Thở dài, Từ Kim bảo :

 

- Liễu huynh thay đổi nhiều quá, tại hạ thật không thể hiểu nổi.

 

- Tại hạ có gì thay đổi?

 

Từ Kim cười nhẹ :

 

- Có! Và có nhiều nữa là khác. Lúc ở Vô Mộc Giác, Liễu huynh đâu ngại việc mạo hiểm? Đến tại hạ còn phải ngấm ngầm lo sợ cho Liễu huynh. Và khi nãy, đang bi quan yếm thể, tự cho là vô dụng, thoắt một cái Liễu huynh lại có khí phách hào hùng. Tại hạ nhận định đúng chứ?

 

Chàng bật cười :

 

- Thì tại hạ cũng đã nói rồi. Chỉ ở vào cảnh ngộ như tại hạ, Từ huynh mới có thể thấu hiểu và cảm thông cho tại hạ. Tất cả đều do thực cảnh chi phối.

 

Vẫn bán tín bán nghi, Từ Kim bảo :

 

- Có vẻ như Liễu huynh không muốn nhắc lại những gì đã xảy đén cho chính Liễu huynh những lúc gần đây?

 

Chàng lắc đầu, gay gắt :

 

- Chẳng có gì đáng để nói. Từ huynh bận tâm làm gì?

 

Đoán được tâm trạng bực dọc của chàng, Từ Kim cười dàn hòa :

 

- Không bận tâm thì không bận tâm. Gặp lại Liễu huynh là đủ cho tại hạ mừng rồi. Hà... hà... hà...

back top