Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 16: Nghi ngờ tâm địa của Kiếm minh - Dùng mưu kế đánh đổi nội lực

Mãi sau này Liễu Hận mới hiểu rõ ý nghĩ câu nói của Từ Kim, có nguyên nhân khiến y vui mừng vì đã gặp lại Liễu Hận.

 

Nhìn một cơ ngơi bề thế, tọa lạc ngay bên trên một ngọn đồi nhỏ với những rặng liễu xanh ước muốn vây kín tứ bề, Liễu Hận buột miệng hỏi :

 

- Đây là tổng đàn của Kiếm minh?

 

Từ Kim lắc đầu :

 

- Nơi này là một trong những điền sản của Minh chủ Kiếm minh. Do chưa có tổng đàn, nhu cầu trao đổi kiếm pháp của những nhân vật mới gia nhập Kiếm minh lại quá bức thiết, Minh chủ tạm trưng dụng nơi này và gọi là Luận Kiếm quán.

 

Liễu Hận tấm tắc khen :

 

- Không ngờ Bắc Tung Sơn Đinh tiền bối lại là nhân vật hào phóng đến vậy. Tại hạ càng không tưởng một nhân vật như Đinh tiền bối dễ dàng dùng điền sản của chính mình để gọi là lo lắng cho đại cuộc võ lâm.

 

Từ Kim bảo :

 

- Chưa đâu! Chờ khi Liễu huynh được diện kiến mới hiểu rõ hơn con người của Minh chủ. Kim ngân tài vật, tất cả đều là vật ngoại thân, chủ trương của Minh chủ rất rõ, để đổi lấy bằng hữu, Minh chủ sẵn sàng hy sinh nhiều hơn thế nữa.

 

Liễu Hận gật đầu :

 

- Nghe Từ huynh nói, tại hạ càng thèm muốn diện kiến Minh chủ Kiếm minh ngay.

 

Có được không, Từ huynh?

 

Từ Kim gật đầu :

 

- Nếu Minh chủ đang ở đây, tại hạ có thể đáp ứng ý muốn của Liễu huynh.

 

Nói đến đây cả hai liền dừng lại. Vì trước mặt họ đã là cánh cổng tam quan sơn son thiếp vàng đang rộng mở với hàng chữ đại tự ở bên trên: Luận Kiếm quán.

 

Từ Kim bảo :

 

- Đây là nơi mọi người được tự do đi lại. Nếu Liễu huynh không ngại, hãy vào gặp gỡ với mọi người. Tại hạ lập tức đi tìm Minh chủ. Khi có lệnh tại hạ sẽ quay ra và đưa Liễu huynh đến diện kiến Minh chủ.

 

Chàng gật đầu, khoa chân tiến vào Luận Kiếm quán.

 

Đúng như nhận định ban đầu, Liễu Hận có đặt chân vào đây mới biết thế nào là điền sản của một đại phú gia.

 

Tòa ngang dãy dọc khó có thể đếm được có bao nhiêu tịnh phòng được kiến tạo ở đây.

 

Cũng vậy, ở phía trước, phí sau, bên tả, bên hữu, nơi nào cũng có những khu hoa viên xinh tươi rộng lớn.

 

Và nếu không đếm được số tịnh phòng có ở đây thì cũng không thể biết có bao nhiêu tay kiếm khách đang hiện diện ở các khu hoa viên.

 

Cảnh quang tuy náo nhiệt nhưng thật sự thanh bình.

 

Các tay kiếm khách tuy thao thao bất tuyệt nói về các chiêu kiếm nhưng khi gặp phải những luận cứ trái ngược, họ không vì thế mà giận dữ.

 

Cứ như ở đây là một thế giới khác. Vì nếu những tranh luận kia xảy ra ở một nơi nào khác thì không có sự đồng tình, dễ gì bọn họ chịu nhẫn nhịn.

 

Rất có thể họ sẽ động tay động chân, minh chứng cho đối phương biết họ là người đúng, không phải ngược lại.

 

Liễu Hận càng rảo bước ngắm nhìn càng thêm thán phục ý tưởng của ai đó khi thành lập Kiếm minh.

 

Nếu Kiếm minh có thể khiến mọi người hòa nhã với nhau như vậy, giang hồ làm gì còn chuyện hận thù, gây nợ máu.

 

Choang! Choang!

 

Một loạt âm thanh của kim thiết va chạm bỗng vang lên khiến Liễu Hận giật mình.

 

Điều đó nói lên rằng ở Luận Kiếm quán không phải không có những trận chiến.

 

Và như thế ở Kiếm minh không phải chỉ có những sự thanh bình hòa nhã.

 

Quan tâm, Liễu Hận tiến lần đến chỗ có những tiếng va chạm.

 

Ngay từ xa, chàng đã nhìn thấy những đường kiếm quang lấp lánh phản chiếu ánh dương quang.

 

Có hai người đang giao chiến với nhau thật, chàng không nghe lầm.

 

Tiến đến gần hơn, chàng nghe giừa hai người đang có trận đấu khẩu.

 

Một người vừa múa kiếm vừa lập luận :

 

- Để gọi là liên hoàn, sau chiêu “Thoái Thủy Trầm Châu” phải là chiêu “Khương Công Đoạt Ngư” mới đúng. Xem đây!

 

Véo... Véo...

 

Nhân vật đối diện vội giậm chân thình thịch :

 

- Sai rồi! Hai chiêu đó khó có thể liên kết lại làm một. Bàng huynh không nhận thấy có điểm sơ hở giữa hai chiêu đó ư?

 

Người kia dừng lại :

 

- Sao? Sơ hở ở chỗ nào? Bàng mỗ chỉ tin nếu Hoàng huynh có thể dựa vào chỗ sơ hở đó để phá thế liên hoàn...

 

Nhân vật nọ bảo :

 

- Thật sự có chỗ sơ hở. Tuy Huynh mỗ không thể nghĩ được chiêu nào để phá vỡ thế liên hoàn của Bàng huynh, nhưng nếu gặp tay kiếm cao minh hơn, chắc chắn Bàng huynh phải tin mỗi nói đúng.

 

Liễu Hận vỡ lẽ :

 

- “Họ chạm kiếm là thay cho đàm luận. Không phải vì hận thù hay đố kỵ như ta nghĩ!”

 

Thích thú với điều mới nhận định này, Liễu Hận dừng chân, chờ kết quả việc luận kiếm của hai nhân vật nọ.

 

Bất đồ, một trong hai người chợt nhìn ra và nhìn thấy Liễu Hận.

 

Đó là nhân vật họ Hoàng, qua câu hô hoán của y :

 

- Đây rồi! Chính vị thiếu hiệp này đã xuất hiện ở Vô Mộc Giác. Có lẽ Bàng huynh sẽ nhận ra sự thật nếu chịu hỏi qua vị thiếu hiệp này.

 

Nhân vật nọ họ Bàng cố nhăn trán nhíu mày như muốn nhớ lại Liễu Hận.

 

Và họ Bàng rồi cũng nhận ra, khi hớn hở hỏi :

 

- Có phải thiếu hiệp đã đến Vô Mộc Giác nhưng sau đó bị lão Lam Kỳ đường chủ khống chế và đưa đi?

 

Vô tình bị lôi vào cuộc, Liễu Hận mỉm cười thật hòa nhã :

 

- Nhị vị nhắc lại làm gì khiến tại hạ thêm hổ thẹn?

 

Họ Bàng như không để tâm đến sự cố mà theo Liễu Hận là đáng hổ thẹn. Y vẫn đang nghĩ đến điều y quan tâm.

 

Y hỏi :

 

- Thiếu hiệp nghĩ sao về hai chiêu kiếm này?

 

Véo... Véo...

 

Y tự phô diễn hai chiêu đó và lại hỏi :

 

- Có sơ hở không, giữa hai chiêu kiếm?

 

Không muốn xen vào việc không phải của mình, Liễu Hận định đáp cho qua chuyện. Nào ngờ, họ Hoàng lại nhanh nhảu :

 

- Nhất định là có sơ hở. Giả thử, gặp phải lối xuất kiếm thật nhanh của thiếu hiệp đây, thế kiếm liên hoàn của Bàng huynh lập tức bị phá vỡ. Không tin, sao Bàng huynh không cùng thiếu hiệp đây so kiếm?

 

Họ Bàng lấy đó làm thật, vội vòng tay thi lễ với chàng :

 

- Tại hạ Bàng Điểu, kiếm pháp vốn rất ấu trĩ. Mong thiếu hiệp hạ cố chỉ giáo.

 

Chàng tìm cách thối thoát :

 

- Điều đó thì... tại hạ làm gì có tư cách để chỉ giáo?

 

Bàng Điểu cố nài nỉ :

 

- Đã mấy ngày qua, Bàng mỗ thật sự ăn không ngon ngủ không yên vì hai chiêu kiếm này. Không lẽ thiếu hiệp không thương tình, chỉ điểm cho Bàng mỗ một vài cao chiêu?

 

Họ Hoàng không hiểu sao, cố nói thêm :

 

- Trừ phi cả thiếu hiệp cũng không nhận ra chỗ sơ hở thì không phải nói. Hai chiêu đó vị tất đã là thế liên hoàn lợi hại.

 

Họ Bàng giận dữ :

 

- Hoàng huynh không phá được, sao dám nói là không lợi hại?

 

Sợ họ gây thành hiềm khích thật, Liễu Hận vội bảo :

 

- Nhị vị đã họ, tại hạ xin nói thật. Ở hai chiêu đó tại hạ không nhận ra điểm sơ hở.

 

Họ Bàng đắc ý :

 

- Đấy! Hoàng huynh nghe rồi đấy. Làm gì có chỗ sơ hở? Ha... ha... ha...

 

Liễu Hận cũng phì cười, nhưng sau đó lại nói :

 

- Tuy nhiên, tại hạ chưa nói hết, hai chiêu này có lợi hại hay không, tại hạ không dám nói chắc. Vì để phá, tại hạ nghĩ có thể phá được.

 

Họ Bàng tròn mắt :

 

- Phá được? Phá như thế nào?

 

Liễu Hận lắc đầu :

 

- Kiếm pháp của tại hạ không cao minh như nhị vị nghĩ. Phá như thế nào, tại hạ thật khó giải thích.

 

Bàng Điểu hoang mang :

 

- Nhưng thiếu hiệp bảo là phá được kia mà?

 

Chàng gật đầu :

 

- Không giải thích được không có nghĩa là tại hạ không phá được.

 

Bàng Điểu chau mày :

 

- Thiếu hiệp muốn thực hiện chăng?

 

Chàng thở dài, tay rút kiếm :

 

- Nếu Bàng huynh không cho tại hạ quá cao ngạo, tại hạ xin thử phá vậy.

 

Bàng Điểu nhìn họ Hoàng.

 

Họ Hoàng gật đầu làm hiệu.

 

Bàng Điểu liền nâng cao kiếm :

 

- Được! Cứ thế đi! Biết đâu thiếu hiệp tuy không thể giải thích nhưng vẫn có cách phá?

 

Chàng cũng nâng kiếm :

 

- Bàng huynh xuất chiêu đi!

 

Bàng Điểu không ngần ngại, cử kiếm :

 

- Cẩn trọng!

 

Véo...

 

Liễu Hận lập tức loang kiếm :

 

- Đây này.

 

Véo...

 

Kiếm của Bàng Điểu liền dừng lại, do đầu mũi kiếm của Liễu Hận đang chỉ đúng vào uyển mạch tay của y.

 

Y biến sắc :

 

- Bàng mỗ chưa thi triển chọn chiêu thứ nhứt mà?

 

Chàng mỉm cười, thu kiếm :

 

- Có lẽ do tại hạ quá nhanh tay. Thật đắc tội.

 

Chính lúc đó có tiếng người thán phục :

 

- Hảo kiếm pháp! Hảo thủ pháp!

 

Bàng Điểu giật mình quay lại :

 

- Minh chủ!

 

Liễu Hận cũng giật mình, đưa mắt nhìn Đinh Nhất Hải không hiểu đã tiến đến từ lúc nào :

 

- Tiền bối.

 

Từ Kim đứng cạnh đó vội dẫn kiến :

 

- Đây là Liễu Hận huynh. Còn đây là Minh chủ Kiếm minh, Đinh tiền bối.

 

Bắc Tung Sơn Đinh Nhất Hải thong thả tiến đến :

 

- Liễu thiếu hiệp có thể cho lão hủ mượn kiếm?

 

Chàng đưa ra và có phần dè dặt trước nụ cười quá hòa nhã của Đinh Nhất Hải.

 

Nhận lấy kiếm, Đinh Nhất Hải quay người, diện đối diện với Bàng Điểu :

 

- Hai chiêu kiếm lúc nãy của các hạ tuy bị Liễu thế huynh phá, nhưng đó là do lối xuất kiếm quá thần tốc, bây giờ lão hủ xin giải phá hai chiêu kiếm nọ bằng một chiêu rõ rệt. Nào!

 

Bàng Điểu sau một lúc ngập ngừng mới lên tiếng :

 

- Chỉ là hai chiêu kiếm bình thường chẳng đáng làm Minh chủ bận tâm.

 

Đinh Nhất Hải vẫn mỉm cười :

 

- Nào, động thủ đi.

 

Cực chẳng đã, Bàng Điểu phải nâng cao kiếm :

 

- Vãn bối xin thất lễ!

 

Véo...

 

Vẫn là chiêu kiếm “Thoái Thủy Trầm Châu” như Liễu Hận đã nhìn thấy và chàng vừa xuất kỳ bất ý chận đứng bằng lối xuất kiếm cực nhanh của chàng.

 

Phản ứng của Đinh Nhất Hải thì khác hẳn. Lão ung dung chờ chiêu kiếm của Bàng Điểu thi triển gần hết, mới thản nhiên xuất kiếm.

 

Và chiêu kiếm của lão, quả thật trong nháy mắt đã hòa nhập vào vầng kiếm quang của Bàng Điểu.

 

Véo... Véo...

 

Sự hòa nhập của chiêu kiếm nếu chưa minh chứng được điều gì thì chỉ một sát na sau dó, khi hai thanh kiếm chạm nhau, chiêu kiếm của lão Đinh Nhất Hải lập tức lấn lướt toàn bộ kiếm chiêu của Bàng Điểu.

 

Và một kết quả tất yếu liền xảy ra.

 

Bàng Điểu chợt thu kiếm và kêu lên ngưỡng mộ :

 

- Hảo kiếm pháp! Vãn bối xin bái phục.

 

Đinh Nhất Hải miệng cười tay thu kiếm :

 

- Không có sơ hở nhiều lắm ở giữa hai chiêu kiếm. Tuy nhiên, lão hủ nhờ mục lực tinh tường hơn và có kiến văn uyên bác hơn nên kịp thu chiêu “Độc Xà Xuất Động” chen đúng vào điểm hở. Kết quả... Ha... ha... ha...

 

Ném trả kiếm cho Liễu Hận, lão Đinh Nhất Hải ôn tồn bảo Bàng Điểu :

 

- Các hạ chớ vì thế mà nản lòng. Nghĩ được hai chiêu này làm thế liên hoàn, kể ra cũng có tư chất đáng kể. Với chiêu kiếm vừa hóa giải của lão hủ, nếu các hạ chịu khó suy xét có lẽ thu được nhiều lợi ích. Thôi, nhị vị luyện kiếm đi. Lão hủ không dám quấy nhiễu nữa.

 

Lão bước lùi lại, đưa mắt nhìn Từ Kim. Hiểu ý, Từ Kim ra hiệu cho Liễu Hận :

 

- Liễu huynh! Chúng ta hãy đến nơi khác thuận tiện hơn.

 

Biết trước thế nào cũng có việc này, Liễu Hận tươi cười, nhìn lướt qua Bàng Điểu :

 

- Người có tư cách chỉ giáo Bàng huynh không là tại hạ. Sự thất lễ vừa rồi, mong Bàng huynh lượng thứ.

 

Vừa dứt lời, vô tình chàng nhìn thấy ánh mắt có phần nào sững sờ của Bàng Điểu.

 

Ngược lại, nhân vật họ Hoàng lại ném cho chàng một tia nhìn hoàn toàn không ác ý, cũng không giận dữ phẫn nộ.

 

Không lưu tâm đến những tia nhìn kỳ lạ này, Liễu Hận quay người đi theo Từ Kim.

 

Và chàng thật sự kinh ngạc khi nghe lão Đinh Nhất Hải khéo léo tán dương :

 

- Phá được hai chiêu kiếm liên hoàn nọ và không làm người bị phá phải khó chịu, đó là cách đối nhân xử thế kể ra rất tinh tế. Có đúng như thế không, Liễu thế huynh?

 

Chàng ưu tư :

 

- “Lão nói như thế vì đã phát hiện ánh mắt kỳ quái của Bàng Điểu ném cho ta?

 

Hay lão không muốn ta sau này có những hành động tương tự, dễ làm ai khác bản tính hơn Bàng Điểu động nộ, gây loạn tại Luận Kiếm quán của lão?”

 

Còn đang nghi ngờ, chàng bất chợt nhìn thấy ánh mắt dò xét của lão đang ném qua chàng :

 

- Sau này, Liễu thế huynh nếu không có gì cấp thiết, đừng cùng người khác động thủ nữa. Lời nói của lão hủ là xuất phát từ tam can phê phủ, Liễu thế huynh chớ nghĩ đây là mệnh lệnh.

 

Chàng lập tức cúi gập người, cũng là che đậy nụ cười thầm lén của chàng :

 

- Đây là hảo ý của Minh chủ, vãn bối nhất định tuân theo.

 

Đinh Nhất Hải nhăn mặt :

 

- Hai chữ Minh chủ nghe thật thậm xưng. Thật tâm lão hủ không thích chút nào.

 

Từ Kim vụt xen vào :

 

- Thoạt nghe cứ tưởng đó là cách xưng hô dành cho Minh chủ võ lâm. Tuy nhiên, sẽ là không thậm xưng nếu ta giải thích đó chỉ là Minh chủ của một Kiếm minh, không hề bao hàm cả võ lâm Trung Nguyên.

 

Đinh Nhất Hải lắc đầu :

 

- Không lẽ gặp ai ta cũng phải giải thích? Vừa rườm lời vừa dễ gây ngộ nhận. Theo ta, nên tìm danh xưng khác phù hợp hơn.

 

Từ Kim vọt miệng :

 

- Không được! Đầu lãnh của một Kiếm minh còn cách gọi nào khác ngoài Minh chủ?

 

- Hừ! Vậy đừng gọi là Kiếm minh nữa.

 

Từ Kim vội giải thích :

 

- Không gọi Kiếm minh thì sẽ không còn cách nào khác phù hợp hơn. Kiếm Môn hoặc Kiếm phái hai cách gọi này trừ phi tất cả đều là truyền nhân của Minh chủ, nhưng do không phải nên ta không thể gọi theo hai cách này.

 

Đinh Nhất Hải thở dài :

 

- Ngươi nói cũng đúng. Mọi người khi đến đây, ít nhiều gì cũng có xuất xứ ở môn phái nào đó, ta không thể tự xưng là Kiếm môn hoặc Kiếm phái được. Hà...! Không còn cách nào khác sao?

 

Chán ngấy cảnh kẻ tung người hứng mà theo Liễu Hận là quá lộ liễu, chàng nhẹ nhàng xen vào :

 

- Cứ dùng cách gọi là Kiếm minh cho thuận tiện. Những ai hiểu tất sẽ không hỏi đến. Và ai hỏi, ta chỉ giải thích qua, tất cả sẽ hiểu. Đâu có gì nghiêm trọng khiến Minh chủ phải bận lòng?

 

Đinh Nhất Hải nhìn chàng :

 

- Liễu thế huynh cho đó là thuận tiện ư?

 

Chàng gật đầu :

 

- Không sai! Vãn bối ấu trĩ, nghĩ thế nào nói thế ấy.

 

Đinh Nhất Hải tủm tỉm cười :

 

- Nếu đúng như Liễu thế huynh nói, đó là cách gọi thuận tiện, ta bất tất phải thay đổi làm gì. Hay lắm!

 

Nghe câu nói này của Đinh Nhất Hải, Liễu Hận càng có ác cảm với lão. Chàng tin chắc lão rất thích nghe mọi người gọi lão là Minh chủ và nếu có ai ngộ nhận đó là Minh chủ võ lâm, không chỉ là Minh chủ Kiếm minh, lão càng thích.

 

Việc lão cùng Từ Kim vờ tìm một danh xưng khác, thực chất chỉ là cách che giấu ý thích thật sự của lão.

 

Rất có thể lão có dã tâm muốn được là Minh chủ võ lâm thật sự.

 

Với ý nghĩ này, chàng càng kín kẽ hơn đối với lão, kể cả Từ Kim.

 

Một lúc sau, nhân lúc Từ Kim tìm cớ lui chân, khi còn lại hai người, lão đột ngột hỏi chàng :

 

- Kiếm pháp của Liễu thế huynh thật cao minh chẳng hết. Chẳng biết lệnh sư là cao nhân nào?

 

Chàng vẫn khom người giữ lễ :

 

- Gia sư Liễu Tam, chỉ là kẻ vô danh. Minh chủ vị tất đã nghe đến?

 

- Liễu Tam? Cùng là họ Liễu ư?

 

Chàng gật đầu :

 

- Vãn bối thừa biết đó không phải tính danh thật của người. Nhưng do người không một lần thố lộ, thân là đệ tử, vãn bối nào dám hỏi.

 

- Lệnh sư hiện đang trú ngụ ở đâu?

 

Chàng cười thầm, miệng vẫn tiếp tục bịa chuyện :

 

- Thật đáng tiếc, cách đây không lâu do đã hưởng hết tuổi trời, gia sư đã cỡi hạc quy tiên.

 

- Thế nào? Lệnh sư đã quá vãng ư? Thọ được bao nhiêu mà gọi là cỡi hạc quy tiên?

 

- Gia sư đã vượt quá giới hạn từng được gọi là hiếm.

 

- Ngoại thất tuần ư?

 

- Đúng vậy!

 

- Là ai kia? Lão hủ thật không nghĩ ra hạng cao nhân nào vừa có niên kỷ cao đến vậy vừa có đường lối kiếm pháp như Liễu thế huynh.

 

Chàng càng thêm đắc ý khi đã đạt ý đồ làm cho lão mất phương hướng :

 

- Vãn bối có hỏi gia sư cho biết đó là loại kiếm pháp có xuất xứ từ Tây Vực...

 

- Tây Vực?

 

Chàng vẫn thản nhiên nói tiếp :

 

- ... Và có danh xưng là Vô Danh Kiếm.

 

Một lần nữa lão phải kêu lên vì thảng thốt :

 

- Vô Danh Kiếm?

 

Chàng gật đầu :

 

- Không sai! Là Vô Danh Kiếm! Gia sư còn nói đó là kiếm pháp chỉ hữu dụng nếu người thi triển không có nội lực.

 

- Không có nội lực? Phải chăng vì thế lệnh sư đã không truyền thụ nội công tâm pháp cho Liễu thế huynh?

 

Chàng vờ thở dài :

 

- Tuy không dám trái mệnh nhưng vãn bối thật sự tiếc vì bản thân không có nội lực.

 

Đinh Nhất Hải do không biết đó là mưu kế của chàng nên vô tình mắc bẫy.

 

Lão hỏi vội :

 

- Liễu thế huynh muốn có nội công?

 

Chàng gật đầu :

 

- Đó là điều vãn bối hằng mong ước.

 

- Nếu vậy, lão hủ có thể giúp Liễu thế huynh việc này. Với một điều kiện.

 

- Điều kiện như thế nào?

 

- Liễu thế huynh hãy trao ra toàn bộ khẩu quyết của Vô Danh Kiếm.

 

Chàng vờ kinh ngạc :

 

- Cần phải thế sao?

 

- Đó là sự trao đổi công bằng.

 

- Trao đổi? Phần vãn bối sẽ được những gì?

 

Lão bảo :

 

- Ta sẽ truyền thụ cho thiếu hiệp nội công tâm pháp thượng thừa.

 

Lão đang thay đổi xách xưng hô, chứng tỏ lão rất muốn chiếm hữu Vô Danh Kiếm của chàng. Chàng vờ nhăn nhó :

 

- Chỉ là nội công tâm pháp thôi sao?

 

- Thiếu hiệp còn muốn sao nữa?

 

Chàng có ý thất vọng :

 

- Vãn bối tuy chưa từng luyện nhưng vẫn biết có nội công tâm pháp chưa phải là đủ.

 

- Nghĩa là...

 

- Thứ nhất, từ một tâm pháp đến lúc có nội công thâm hậu, cần phải có một thời gian rất dài khổ luyện. Vãn bối e không có đủ nhẫn nại.

 

Lão xua tay :

 

- Ta có nhiều linh dược bồi nguyên trân quý. Nếu thiếu hiệp tán đồng, trong vòng đôi ba ngày thiếu hiệp sẽ có được mức nội công ngang với người khổ luyện mười năm.

 

- Chỉ có mười năm thôi sao?

 

- Không đủ ư?

 

- Không đủ.

 

- Hừ! Vậy thì gấp đôi vậy!

 

- Gấp đôi?

 

Sợ chàng đòi hỏi thêm, lão vội giải thích :

 

- Ta chỉ có đúng bốn hoàn Tuyết Liên Tử. Mỗi hoàn cho năm năm công phu tu vi.

 

Vị chi cả bốn hoàn sẽ là hai mươi năm công lực. Thiếu hiệp muốn hơn nữa, ta đành chịu.

 

Chàng đành phải gật đầu :

 

- Thôi được. Kể ra cũng xấp xỉ điều mong muốn của vãn bối.

 

Lão nhìn chàng :

 

- Thiếu hiệp vừa nói đó chỉ là điều thứ nhất. Còn bao nhiêu yêu sách nữa?

 

Chàng cười nhẹ :

 

- Không phải là yêu sách, gọi là trao đổi thì đúng hơn. Và kiếm pháp còn bất ngờ, chỉ còn một điều kiện nữa thôi.

 

Lão gật gù :

 

- Xem ra thiếu hiệp cũng là người am tường về việc thương lượng. Được! Vậy càng dễ cho chúng ta trao đổi. Điều kiện kế tiếp là thế nào?

 

Chàng đáp :

 

- Có nội lực cũng vô ích nếu không có chưởng pháp.

 

- Thiếu hiệp muốn đề cập cụ thể đến loại chưởng pháp nào?

 

Chàng bảo :

 

- Loại nào cũng được. Càng lợi hại càng tốt.

 

- Độc chưởng thì thế nào?

 

- Độc chưởng?

 

- Phải! Khi ta trừ khử Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo, ta có giữ lại phần kinh văn luyện độc chưởng của y.

 

Chàng không ngờ lão lại đưa ra một môn công phu này :

 

- Nhưng vãn bối không am tường về độc.

 

Lão phì cười :

 

- Bất tất! Gọi là độc chưởng cho có gọi, nếu không thích hoặc không biết gì về độc, công phu đó sẽ được gọi đúng với danh xưng của nó là Ngũ Kỳ chưởng công.

 

- Ngũ Kỳ chưởng công?

 

- Không sai! Do Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo là người độc tâm nên cố tình luyện độc và chưởng pháp. Thật ra, nguyên thủy của độc chưởng chính là Ngũ Kỳ chưởng công. Thế nào?

 

Chàng gật đầu :

 

- Vãn bối muốn nhìn thấy bốn hoàn Tuyết Liên Tử và phần kinh văn trước.

 

Lão bảo :

 

- Thiếu hiệp sẽ thấy nếu minh chứng được sự lợi hại của Vô Danh Kiếm.

 

Chàng ngạc nhiên :

 

- Ở Vô Mộc Giác, chẳng phải Minh chủ đã nhìn thấy đó sao?

 

Lão lắc đầu :

 

- Có thấy! Nhưng biết nó có lợi hại đối với có kiếm pháp cao minh chăng?

 

Chàng hỏi vội :

 

- Minh chủ muốn chứng thực như thế nào? Cần phải tỷ kiếm chăng?

 

- Đương nhiên!

 

- Lúc nào? Ngay bây giờ ư?

 

Lão cười nhẹ :

 

- Không phải ta, cũng không phải ngay bây giờ và ở đây.

 

- Vậy làm sao minh chứng được sự lợi hại?

 

- Thiếu hiệp hãy theo ta.

 

Chàng đi theo lão và lòng thầm khấn là đừng bị lão dùng kế hãm hại. Bằng không mọi mưu toan của chàng đều đổ sông đổ bể.

 

Thấy lão định đưa vào một thư phòng, chàng biến sắc...

back top