Chương 116. Chẳng kém gì bạo quân
Sở Minh Phong nói, “Được” giọng nói ấm ách. Ngày hôm sau, dùng bữa xong, Diệp Vũ đi tới Tàng Thư các, Trâm Cài nhắm mắt đuổi theo. Có ý chỉ của bệ hạ, công công Tàng thư các không dám ngăn lại, còn sai người mang bình trà nóng đến. Nàng bảo không muốn bị ai quấy rầy, nên để Trâm Cài đứng đợi ở cửa. Cứ vậy, Trâm Cài liền đứng đợi ở cửa.
Nàng cầm một quyển lên vừa xem vừa lật, giả vờ tìm sách, lật vô số tập thơ. Lấy tính cách đa nghi của Sở Minh Phong, nhất định sẽ không để “thần binh phổ” giao cho Thẩm Chiêu quản lý, như vậy cuốn “thần binh phổ” nhất định được giấu trong cung. Từ trong miệng Sở Minh Phong do thám ra thì biết cuốn “Thần binh phổ” được giấu ở đâu, cũng thật khó giấu. Chiều qua lại tìm một lần cả điện Trừng Tâm, nàng suy nghĩ lại muốn quyết định đến tìm Tàng Thư các một lần nữa.
Tập thơ Tàng thư các rất nhiều, có đủ cho nàng tìm. Nàng nhìn liếc mắt một cái toàn bộ Tàng Thư các, biết vậy nên mới thúc giục tìm. Có tới mấy ngàn sách thơ, lật tìm cả từng quyển một, biết tìm tới ngày tháng năm nào đây? Bỗng nhiên, đôi mắt nàng sáng ngời, trái tim gần như sắp bật ra-tập thơ này vì sao lại có nhiều hình vẽ binh khí vậy nè?
Tim như nhảy vọt lên, nàng lật qua lật lại xem, rốt cuộc đã biết mấu chốt. Quyển sách này, bìa ngoài là tập thơ, mà tên sách lại biết ba chữ cứng cáp “Thần Binh Phổ” to tướng hùng hồn. Nàng hiểu ram vì đề phòng sách bị trộm, Sở Minh Phong đã làm thêm bìa cho cuốn “Thần binh phổ, kẻ trộm sách vừa nhìn thấy là tập thơ thì sẽ không lật xem nữa, cũng sẽ không bị trộm.
Nàng kích động lật xem, trong sách ghi tường tận hơn mười loại binh khí, có hình thù kỳ lạ, lời hay tranh đẹp, mô tả tỉ mỉ sống động, nghe thấy mà sờ không thấy, hẳn chính là cuốn “Thần binh phổ” mà công tử Kim cần tìm rồi. Hôm nay quả thật rất may mắn!
Nàng cố kìm chế sự xúc động muốn cười to lên, quay đầu nhìn về phía TRâm Cài. TRâm Cài đang cùng Bách Hiểu Sanh Võng công công nói chuyện phiếm, vì thế nàng đem giấu cuốn “Thần binh phổ” ở vị trí tầng thứ ba từ trái sang, đánh dấu kỹ vị trí đó. Tìm được cuốn “Thần Binh phổ” rồi, nàng có thể thoát khỏi công tử Kim, có thể cao chạy xa bay, tuyệt vời quá đi.
Trở lại điện Trừng Tâm, đúng lúc Thẩm Chiêu tới đón nàng, nàng chưa từng cáo biệt với Sở Minh Phong, đi thẳng ra cung. Trở lại biệt quán, A Tử và Tiểu Nguyệt hỏi han ân cần, coi nàng như bệnh nhân cần chăm sóc cẩn thận.
Suy nghĩ hai ngày, Diệp Vũ quyết định hành động vào đêm tết Nguyên Tiêu đó, để cho công tử Kim lẻn vào trong cung đêm Tết Nguyên Tiêu đó để trộm sách. Bởi vậy, trước vài ngày sắp đến Tết nguyên Tiêu nàng sẽ nói với công tử Kim là tìm được sách rồi, đỡ phải để hắn chịu không nổi, trộm sách trước, làm loạn kế hoạch của nàng.
Ngày tiếp theo, nàng bận rộn việc chuẩn bị biểu diễn ca múa, dạy múa, biên soạn khúc nhạc, thiết kế bộ múa, đợi chút mà tối mặt tối mày. Tuy ban ngày bận rộn, nhưng cũng bình yên vô sự. Văn quý phi cũng không hề ra chiêu đối phó với nàng, không biết là đang tính toán cái gì, nàng cũng không tiến cung, tránh lầm vào cái bẫy cùng âm mưu của Văn quý phi.
Sở Minh Phong cứ cách ba ngày thì ra cung gặp nàng, nàng lại tiếp tục lấy lòng hắn, không để hắn nghi ngờ. Mỗi ngày càng thêm rét lạnh, sắp tới cửa ải cuối năm, trong cung thay hình đổi dạng hoàn toàn, treo đầy vải đỏ từng đoạn. Từ lần đầu đến mười lăm, trong cung có các loại yến ẩm tổ chức liên tiếp, nàng không phải chính thất của Thẩm Chiêu nên không được tham dự, cũng không ra khỏi phủ, tình nguyện đợi ngủ yên ở biệt quán.
Cuối cùng tết Nguyên Tiêu cũng tới.
Mấy ngày liên tục trời mưa lạnh, cuối cùng cũng có mặt trời lên nhẹ, như nắng xuân, biến toàn bộ thành Kim Lăng thành những viên ngọc lấp lánh. Trời không mây, xanh màu lam, mây như những đám bông tơ, lấp lánh ánh nắng, bay nhè nhẹ giữa không trung, khiến con người ta cũng thấy sảng khoái.
Cổng ngoài hoàng cung Triêu Dương đã được bố trí xong, cao khoảng một trượng, ở giữa dựng một vũ đài múa cao, hai bên tường thành có treo mười dải lụa thẳng, trên viết quảng cáo các hiệu buôn của thành Kim Lăng. Đây là kết quả thuyết khách của Diệp Vũ với các thương nhân hùng hậu có tiền có quyền trong thành, đặt biển quảng cáo dựng thẳng, treo cả ba ngày, thu một ngàn lượng, Tết nguyên Tiêu có khá đông dân chúng vây quanh xem đã nhìn thấy biển quảng cáo của mười hiệu buôn, có quán rượu, khách sạn, còn có hiệu trang sức, buôn bán tơ lụa. Phí quảng cáo này, có tất cả một vạn lượng, nàng bỏ vào túi.
Bên hai sườn Đông Tây của vũ đài, treo khá nhiều các loại hoa đăng rất đẹp tinh xảo, đằng trước thiết kế một dãy ghế ngồi, còn mặt sau là của dân chúng.
Diệp Vũ, công chúa An Nhạc và Chu cô cô kiểm tra một lượt, không phát hiện ra chỗ nào không ổn cả.
Sở Minh Lượng rất hưng phấn, vội vã rời đi, luyện tập với bạn nhảy lần cuối.
Giờ Dậu, màn đêm từ từ buông xuống, thị vệ đã sớm vào vị trí, duy trì trật tự, đề phòng có kẻ lừa đảo, làm loạn, ám sát. Bên ngoài cổng Triêu Dương, dân chúng càng ngày càng nhiều, một bên vừa xem hoa đăng, một bên vừa đợi buổi diễn bắt đầu.
Ba người đứng ở cửa cung đợi Tôn thái hậu, lúc thấy phượng giá chậm rãi tới, cung nhân đông như mây, mui xe phượng liễn dưới mắt người đó thật đẹp mắt, quý giá đoan trang làm sao, đúng là trang phục của Tôn thái hậu.
Mọi người cùng quỳ xuống nghênh giá, cả dân chúng bên ngoài cũng đều quỳ xuống. Tôn thái hậu xuống xe phượng, Bích Cẩm đỡ bà chậm rãi đi tới, Sở Minh Lượng đỡ bên kia, cười hì hì bảo, “Mẫu hậu, nhi thần chuẩn bị cho người một trăm hoa đăng, chỉ ngắm một lần là đủ ạ”
“Ai gia biết con hiếu thuận rồi” Tôn thái hậu nói hoà ái, mặt mày hớn hở.
“Mẫu hậu, nếu vui thì nhớ thưởng cho đó, hôm nay họ vì muốn thái hậu cười nên đã vất vả rất nhiều ngày rồi”
“Được được được”
Gần như tất cả phi tần trong hậu cung đều tới giúp vui, ngăm hoa đăng, thưởng ca múa, dĩ nhiên Văn quý phi cũng đi theo. Diệp Vũ chạm phải ánh mắt ả ta, cười thản nhiên, Văn quý phi cũng mỉm cười.
Mỗi một chiếc đèn nhìn rất tinh xảo, cái thì đáng yêu, cái thì khéo léo treo trên dây thừng thành một hàng, đủ các hình dạng, kích cỡ khiến người ta nhìn no mắt. Chỉ liếc qua một cái đã thấy các hoa đăng toả ra ánh sáng nhiều màu đẹp đẽ, khiến người ta nhìn say sưa.
sở Minh Lượng vừa đi vừa giới thiệu chỗ tinh xảo của hoa đăng, Tôn thái hậu thỉnh thoảng lại thốt lên sợ hãi, mỉm cười trông rất hoà thuận vui vẻ, phi tần phía sau cùng phụ hoạ theo.
Hoa đăng treo thành một hàng thẳng, ánh sáng ngọc lấp lánh trải dài, khiến cho cả vùng sáng rực toả ra nhiều màu sắc. Đêm phồn hoa thịnh thế, đẹp tuyệt diệu.
Diệp Vũ bất giác nghĩ, vì sao Tôn thái hậu lại thích tết Nguyên Tiêu chứ? Vì sao công chúa An Nhạc lại muốn treo hao đăng, biểu diễn ca múa tối nay để lấy lòng Tôn thái hậu chứ? Chẳng lẽ là có liên quan đến tiên hoàng sao?
Sau khi thưởng hoa đăng xong, Tôn thái hậu cười cười, thưởng hai mươi lượng bạc cho chủ nhân của tất cả số hoa đăng đó, hơn nữa với những hoa đăng đẹp tinh xảo thì thưởng năm mươi lượng bạc. Người chế tác hoa đăng nào mà không vỗ tay tạ ơn chứ.
Tiếp đó là vũ hội biểu diễn ca múa, Tôn thái hậu ngồi trên phượng toà, hai bên là chỗ ngồi của phi tần, ai cũng chờ đợi buổi biểu diễn mở màn.
Hơn trăm thị vệ tay cầm thương hộ giá, dân chúng ở bên ngoài cách phượng toà gần nửa trượng vây xem, người càng ngày càng đông, đại khái có khoảng hơn một ngàn người.
Tôn thái hậu hưng phấn ngẩng cao đầu, mặt tươi cười, nói chuyện phiếm cùng các phi tần. Bỗng bà rời mắt nhìn quanh thấy Diệp Vũ đang đứng ở một bên thì bảo Bích Cẩm đi truyền lời. Diệp Vũ đi tới, Tôn thái hậu bảo Bích CẨm lấy một cái ghế đặt bên trái, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh. Trong mắt đám phi tần, có đủ thần sắc. Còn Văn quý phi sắc mặt vẫn bình thường, uống trà thản nhiên.
“Nghe nha đầu nói, tối nay có hơn mười tiết mục ca múa tuyệt luân, đều là do ngươi bố trí cả” Tôn thái hậu mỉm cười mắt sáng như sao.
“Trong những tiết mục đó có một tiết múcTẽ do côgn chúa biểu diễn vì Thái hậu ạ”
“Ai gia mỏi mắt mong chờ” Nàng cười tủm tỉm nói, “ai gia thật đúng là muốn nhìn một chút xem nha đầu kia nhảy thành dạng gì”
“Thái hậu, bắt đầu rồi” Diệp Vũ cười bảo.
Nghê thường các, lầu Tiêu Tương phụ trách mỗi bên năm tiết mục ca múa nhạc, bởi vậy, Lâm Trí Viễn coi như là thống lĩnh ca múa của lầu Tiêu Tương.
Màn múa mở màn rất quan trọng, có đủ để khiến người xem rung động hay không, có giữ lại được người xem hay không. Múa mở màn là bản nhạc cổ trang Giang Nam, được hắn cải biên, lời lẽ nhẹ nhàng, độc đáo, mới lạ, da diết, phối cùng các nhạc khí cổ điển tạo ra ca khúc mãnh liệt, các nam nữ vũ kỹ lầu Tiêu Tương nhảy trên vũ đài như múa nhảy ngựa. Cô gái thì mặc váy dài, chàng trai choàng áo choàng tiêu sái bắt chước động tác cưỡi ngựa, lúc thì để chàng trai đỡ cô gái lên ngựa, lúc thì để cô gái xuống ngựa với chàng trai, họ thể hiện các động tác phối hợp nhuần nhuyễn, gây hài, khiến người xem beê dưới cười vang, tiếng cười lan xa, vang vọng mãi trong đêm.
Tôn thái hậu cười đến chảy nước mắt, kéo tay Diệp Vũ chỉ trỏ không nhịn được cười. Cảnh tượng lên ngựa xuống ngựa kích tình sung sướng, tiếng cười vang lên giòn rã khắp toàn trường.
Tiết mục thứ ba là của công chúa An Nhạc múa. Nàng ăn mặc cũng không khác gì cảnh Diệp Vũ nhảy điệu Rumba ngày đó, búi tóc lên cao, trang điểm chìm nổi, sườn sám bó sát xẻ lộ ra dáng người đẹp lung linh của nàng ấy. Lúc nàng ấy lên vũ đài cùng bạn nhảy, đôi mắt tôn thái hậu sáng ngời.
Khúc nhạc tăng gô vang lên, là bài “TRue lie” là vũ khúc tăng gô kinh điển. Bạn nhảy cầm trong tay một cành hồng, chạm nhẹ lên trán nàng, rồi chậm rãi đi xuống, lướt qua mũi, đến môi, nhìn hơi ái muội. Tiếp đó Sở Minh Lượng nhận cành hồng đó, cắn trong miệng, cùng bạn nhảy nhảy lên điệu múa đôi.
Tiết tấu khúc nhạc nhanh thanh thoát, điệu tăng gô bước những bước cao nhã, nồng nhiệt mà không bị ngăn cản, lãng mạn đầy kích tình, mãnh liệt mà thâm tình, trên đài chân tay quấn quít nhau, bước máu kỹ thuật nhảy triền miên, chấn động thần kinh người xem, khiến người ta nhìn chằm chằm không rời. Tôn thái hậu thì nhìn mãi điệu múa không chớp mắt, mặt ngước về phía trước, tình cảm trước mặt mà lại như đang nhớ lại cảnh múa cùng với phu quân yêu của mình.
“Ngọn lửa của điệu nhảy này cùng với điệu nhảy kia của ngươi có hiệu quả tuyệt diệu như nhau, Vũ nhi, sao ngươi có thể soạn ra được màn múa đôi thâm tình, triền miên như thế chứ?” Tôn thái hậu nắm tay nàng, khoé mắt ướt át.
“Công chúa nhảy điệu vũ này thật phấn khích thú vị, Thẩm nhị phu nhân soạn ra hay quá” Phía sau có phi tần khen.
“Thái hậu quá khen rồi” Diệp Vũ khiêm tốn nói.
Tiếp đó là bài “Cô gái Thiên Trúc”, múa bụng, đem kết hợp giữa múa cổ điển với hiện đại phối hợp với nhau, đã khuấy động không khí toàn trường, khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt, nhìn mà thấy nghiện.
Một tiết mục ca múa mà xong, có phi tần tán thưởng, Diệp Vũ nghe vô số lời ca ngợi thì cười cười.
Sở MInh Lượng thay xong quần áo, trở về bái kiến, ‘Nhi thần từ nhỏ đi theo mẫu hậu học múa, hôm nay cũng không đến nỗi làm mất mặt mẫu hậu chứ ạ”
Tôn thái hậu xoa xoa đầu nàng, cười bảo, ‘Không, không đâu, con nhảy rất khá, ai gia thích lắm”
Chúng phi tần lập tức phụ hoạ theo, ai cũng ca ngợi kỹ thuật múa của công chúa.
Trong lòng Diệp Vũ đầy tâm sự, hơi không yên lòng. Dựa vào võ nghệ của công tử Kim, xuất nhập cung cấm hẳn là như dẫm trên đất bằng, hẳn thị vệ trong cung không làm được gì hắn đâu.
Vốn là công tử Kim nghĩ đến giờ tý sẽ lẩn vào trong hoàng cung, lại cảm thấy thời điểm biểu diễn vũ hội mới là thời cơ tốt nhất để trộm sách, do dự mãi, cuối cùng hắn cũng quyết định vào ngay lúc này tiến vào Tàng thư các trộm sách.
Hiện giờ hẳn hắn đã ở Tàng thư các rồi, có lấy được không đây? Nếu thất bại, hẳn phải có tin truyền đến rồi chứ.
Nàng tinh thần không yên, Tôn thái hậu hỏi nàng làm sao, nàng vội vã đáp là không sao. Đôi mắt lơ đãng nhìn, nàng thấy một người. Người đó đứng ở chỗ có gió, quần áo choáng trắng tung bay trong đêm nhìn rất thu hút. Gió lạnh từng trận, đột nhiên Diệp Vũ cảm thấy khí lạnh dày đặc. Sở Minh Hiên.
“Mẫu hậu, Tấn Vương đang tới” Văn Hiểu Lộ nói nhẹ nhàng.
Tôn thái hậu quay đầu lại nhìn, hắn trông thấy, khoan thai đi tới, bái kiến mẫu hậu. Đã lâu không thấy, Tấn Vương phong lưu tuấn nhã vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn là tuấn mỹ khuynh thành như vậy, đứng trong đám đông, như hạ giữa bầy gà, thu hút phần lớn ánh mắt của các thiếu nữ chưa chồng.
Hắn chưa từng nhìn về phía Diệp Vũ, cứ coi như không biết nàng, đến cả khoé mắt cao ngạo cũng chưa từng liếc.
Sở Minh Lượng cười hỏi, “Tứ hoàng huynh đến khi nào vậy? Thấy muội nhảy thế nào?”
Hắn lại cười, “Tạm được, vẫn còn phải luyện nhiều hơn”
Nàng không vui chép miệng, “Mẫu hậu, Tứ hoàng huynh lại bắt nạt nhi thần ạ”
Tôn thái hậu lắc đầu cười, “Tứ hoàng huynh con lúc nào mà chẳng nói lời không hay, con đừng có hỏi nó”
“Trong phủ Tấn vương có nhiều ca cơ, vũ kỹ như thế, thấy ca múa nhiều hơn, sẽ có ánh mắt tự nhiên không giống người bên ngoài” Lời nói này của Văn Hiểu Lộ gần như có thâm ý.
“Vậy cũng đúng” Sở Minh Lượng như trong mộng khẽ gật đầu.
“Mẫu hậu, nhi thần xin cáo lui đi trước” Sở Minh Hiên tiêu sái không kiềm chế được nói, ‘Ngày khác tiến cung để thỉnh an mẫu hậu”
Diệp Vũ nhìn hắn thong dong rời đi, thu mắt rất nhanh, tránh thất lạc. Tôn thái hậu rất vừa lòng với hoa đăng và biểu diễn ca múa Tết nguyên tiêu, tươi cười rạng rỡ, khuôn mặt rạng ngời. Sau đó công chúa An Nhạc nói với Diệp Vũ, năm đó mẫu hậu được phụ hoàng sủng hạnh, cũng vẫn chưa yêu phụ hoàng ngay, mà cho tới Tết Nguyên tiêu….
Tết Nguyên Tiêu năm ấy, tiên hoàng vì nụ cười của mỹ nhân, cùng tôn thái hậu cải trang ra cung xem hoa. Giữa phố xá phồn hoa náo nhiệt, họ cùng ngắm hoa đăng, đoán đố đèn, đi ăn phố, tựa như đôi vợ chồng dân gian bình thường chơi đùa. Sau khi về họ ở điện Trừng Tâm múa… Chính từ đêm đó Tôn thái hậu đã yêu tiên hoàng Văn thao vũ lược.
Bởi vậy Tết nguyên tiêu là hồi ức tốt đẹp nhất của Tôn thái hậu, hồi ức ngày hội tiên hoàng, ôn lại chuyện cũ.
Diệp Vũ hiểu ra, nếu là mình cũng sẽ đem chuyện phát sinh đêm Nguyên Tiêu năm đó nhớ mãi trong lòng.
****
Tối nay, Sở Minh Phong không xuất hiện, vũ hội biểu diễn ca múa sau khi kết thúc, nàng liền về biệt quán.
Mấy ngày trước đây, hắn đã nói qua với nàng, tết Nguyên Tiêu đêm nay không thể ra cung bồi cùng nàng. Còn phần nguyên nhân gì, hắn cũng không nói gì. Nàng thầm may mắn, càng kiên định việc quyết tâm trốn đi đêm nay.
Tuy mẫu thân sẽ bị đau lòng, dù có không ít người bị liên luỵ, tuy thấy thẹn trong lòng, nhưng nàng không thể không đi.
Như vô tình, công tử Kim sẽ ở Thập Lý Đình đợi nàng, đưa thuốc giải cho nàng. Qua giờ tý, nàng lặng yên đứng dậy, thay một thân y phục đen, đem theo tay nải, chui từ chuồng chó trong vườn hoa ra.
Biệt quán có ít nhất hai ba mươi thị vệ, bảo vệ sâm nghiêm, muốn từ cổng lớn, cửa hông đi ra, vốn là không thể. Nếu muốn chạy trốn, chỉ có lỗ thông chó ở phía bắc của vườn hoa là có khả năng ra ngoài được, hơn nữa đi tuần trong vườn cũng hơi lỏng, chỉ cần nắm bắt đúng thời cơ, có thể tránh được hộ vệ. bởi vậy nàng chỉ có thể chui từ chuồng chó ra.
Thuận lợi chạy ra khỏi biệt quán, Diệp Vũ bước nhanh mà đi, di chuyển qua hai con phố, ngồi lên xe ngựa, người đánh xe sẽ đưa nàng tới phía Tây.
Đêm yên tĩnh, chỉ có trăng sáng tỏ, ánh trăng bàng bạc như sữa, chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe chuyển động. Xe ngựa nhanh chóng rời xa biệt quán, ra cửa phía Tây, nàng kích động gần như vỗ tay hoan hô, trong lòng nở rộ.
Sở Minh Phong nói, “Được” giọng nói ấm ách. Ngày hôm sau, dùng bữa xong, Diệp Vũ đi tới Tàng Thư các, Trâm Cài nhắm mắt đuổi theo. Có ý chỉ của bệ hạ, công công Tàng thư các không dám ngăn lại, còn sai người mang bình trà nóng đến. Nàng bảo không muốn bị ai quấy rầy, nên để Trâm Cài đứng đợi ở cửa. Cứ vậy, Trâm Cài liền đứng đợi ở cửa.
Nàng cầm một quyển lên vừa xem vừa lật, giả vờ tìm sách, lật vô số tập thơ. Lấy tính cách đa nghi của Sở Minh Phong, nhất định sẽ không để “thần binh phổ” giao cho Thẩm Chiêu quản lý, như vậy cuốn “thần binh phổ” nhất định được giấu trong cung. Từ trong miệng Sở Minh Phong do thám ra thì biết cuốn “Thần binh phổ” được giấu ở đâu, cũng thật khó giấu. Chiều qua lại tìm một lần cả điện Trừng Tâm, nàng suy nghĩ lại muốn quyết định đến tìm Tàng Thư các một lần nữa.
Tập thơ Tàng thư các rất nhiều, có đủ cho nàng tìm. Nàng nhìn liếc mắt một cái toàn bộ Tàng Thư các, biết vậy nên mới thúc giục tìm. Có tới mấy ngàn sách thơ, lật tìm cả từng quyển một, biết tìm tới ngày tháng năm nào đây? Bỗng nhiên, đôi mắt nàng sáng ngời, trái tim gần như sắp bật ra-tập thơ này vì sao lại có nhiều hình vẽ binh khí vậy nè?
Tim như nhảy vọt lên, nàng lật qua lật lại xem, rốt cuộc đã biết mấu chốt. Quyển sách này, bìa ngoài là tập thơ, mà tên sách lại biết ba chữ cứng cáp “Thần Binh Phổ” to tướng hùng hồn. Nàng hiểu ram vì đề phòng sách bị trộm, Sở Minh Phong đã làm thêm bìa cho cuốn “Thần binh phổ, kẻ trộm sách vừa nhìn thấy là tập thơ thì sẽ không lật xem nữa, cũng sẽ không bị trộm.
Nàng kích động lật xem, trong sách ghi tường tận hơn mười loại binh khí, có hình thù kỳ lạ, lời hay tranh đẹp, mô tả tỉ mỉ sống động, nghe thấy mà sờ không thấy, hẳn chính là cuốn “Thần binh phổ” mà công tử Kim cần tìm rồi. Hôm nay quả thật rất may mắn!
Nàng cố kìm chế sự xúc động muốn cười to lên, quay đầu nhìn về phía TRâm Cài. TRâm Cài đang cùng Bách Hiểu Sanh Võng công công nói chuyện phiếm, vì thế nàng đem giấu cuốn “Thần binh phổ” ở vị trí tầng thứ ba từ trái sang, đánh dấu kỹ vị trí đó. Tìm được cuốn “Thần Binh phổ” rồi, nàng có thể thoát khỏi công tử Kim, có thể cao chạy xa bay, tuyệt vời quá đi.
Trở lại điện Trừng Tâm, đúng lúc Thẩm Chiêu tới đón nàng, nàng chưa từng cáo biệt với Sở Minh Phong, đi thẳng ra cung. Trở lại biệt quán, A Tử và Tiểu Nguyệt hỏi han ân cần, coi nàng như bệnh nhân cần chăm sóc cẩn thận.
Suy nghĩ hai ngày, Diệp Vũ quyết định hành động vào đêm tết Nguyên Tiêu đó, để cho công tử Kim lẻn vào trong cung đêm Tết Nguyên Tiêu đó để trộm sách. Bởi vậy, trước vài ngày sắp đến Tết nguyên Tiêu nàng sẽ nói với công tử Kim là tìm được sách rồi, đỡ phải để hắn chịu không nổi, trộm sách trước, làm loạn kế hoạch của nàng.
Ngày tiếp theo, nàng bận rộn việc chuẩn bị biểu diễn ca múa, dạy múa, biên soạn khúc nhạc, thiết kế bộ múa, đợi chút mà tối mặt tối mày. Tuy ban ngày bận rộn, nhưng cũng bình yên vô sự. Văn quý phi cũng không hề ra chiêu đối phó với nàng, không biết là đang tính toán cái gì, nàng cũng không tiến cung, tránh lầm vào cái bẫy cùng âm mưu của Văn quý phi.
Sở Minh Phong cứ cách ba ngày thì ra cung gặp nàng, nàng lại tiếp tục lấy lòng hắn, không để hắn nghi ngờ. Mỗi ngày càng thêm rét lạnh, sắp tới cửa ải cuối năm, trong cung thay hình đổi dạng hoàn toàn, treo đầy vải đỏ từng đoạn. Từ lần đầu đến mười lăm, trong cung có các loại yến ẩm tổ chức liên tiếp, nàng không phải chính thất của Thẩm Chiêu nên không được tham dự, cũng không ra khỏi phủ, tình nguyện đợi ngủ yên ở biệt quán.
Cuối cùng tết Nguyên Tiêu cũng tới.
Mấy ngày liên tục trời mưa lạnh, cuối cùng cũng có mặt trời lên nhẹ, như nắng xuân, biến toàn bộ thành Kim Lăng thành những viên ngọc lấp lánh. Trời không mây, xanh màu lam, mây như những đám bông tơ, lấp lánh ánh nắng, bay nhè nhẹ giữa không trung, khiến con người ta cũng thấy sảng khoái.
Cổng ngoài hoàng cung Triêu Dương đã được bố trí xong, cao khoảng một trượng, ở giữa dựng một vũ đài múa cao, hai bên tường thành có treo mười dải lụa thẳng, trên viết quảng cáo các hiệu buôn của thành Kim Lăng. Đây là kết quả thuyết khách của Diệp Vũ với các thương nhân hùng hậu có tiền có quyền trong thành, đặt biển quảng cáo dựng thẳng, treo cả ba ngày, thu một ngàn lượng, Tết nguyên Tiêu có khá đông dân chúng vây quanh xem đã nhìn thấy biển quảng cáo của mười hiệu buôn, có quán rượu, khách sạn, còn có hiệu trang sức, buôn bán tơ lụa. Phí quảng cáo này, có tất cả một vạn lượng, nàng bỏ vào túi.
Bên hai sườn Đông Tây của vũ đài, treo khá nhiều các loại hoa đăng rất đẹp tinh xảo, đằng trước thiết kế một dãy ghế ngồi, còn mặt sau là của dân chúng.
Diệp Vũ, công chúa An Nhạc và Chu cô cô kiểm tra một lượt, không phát hiện ra chỗ nào không ổn cả.
Sở Minh Lượng rất hưng phấn, vội vã rời đi, luyện tập với bạn nhảy lần cuối.
Giờ Dậu, màn đêm từ từ buông xuống, thị vệ đã sớm vào vị trí, duy trì trật tự, đề phòng có kẻ lừa đảo, làm loạn, ám sát. Bên ngoài cổng Triêu Dương, dân chúng càng ngày càng nhiều, một bên vừa xem hoa đăng, một bên vừa đợi buổi diễn bắt đầu.
Ba người đứng ở cửa cung đợi Tôn thái hậu, lúc thấy phượng giá chậm rãi tới, cung nhân đông như mây, mui xe phượng liễn dưới mắt người đó thật đẹp mắt, quý giá đoan trang làm sao, đúng là trang phục của Tôn thái hậu.
Mọi người cùng quỳ xuống nghênh giá, cả dân chúng bên ngoài cũng đều quỳ xuống. Tôn thái hậu xuống xe phượng, Bích Cẩm đỡ bà chậm rãi đi tới, Sở Minh Lượng đỡ bên kia, cười hì hì bảo, “Mẫu hậu, nhi thần chuẩn bị cho người một trăm hoa đăng, chỉ ngắm một lần là đủ ạ”
“Ai gia biết con hiếu thuận rồi” Tôn thái hậu nói hoà ái, mặt mày hớn hở.
“Mẫu hậu, nếu vui thì nhớ thưởng cho đó, hôm nay họ vì muốn thái hậu cười nên đã vất vả rất nhiều ngày rồi”
“Được được được”
Gần như tất cả phi tần trong hậu cung đều tới giúp vui, ngăm hoa đăng, thưởng ca múa, dĩ nhiên Văn quý phi cũng đi theo. Diệp Vũ chạm phải ánh mắt ả ta, cười thản nhiên, Văn quý phi cũng mỉm cười.
Mỗi một chiếc đèn nhìn rất tinh xảo, cái thì đáng yêu, cái thì khéo léo treo trên dây thừng thành một hàng, đủ các hình dạng, kích cỡ khiến người ta nhìn no mắt. Chỉ liếc qua một cái đã thấy các hoa đăng toả ra ánh sáng nhiều màu đẹp đẽ, khiến người ta nhìn say sưa.
sở Minh Lượng vừa đi vừa giới thiệu chỗ tinh xảo của hoa đăng, Tôn thái hậu thỉnh thoảng lại thốt lên sợ hãi, mỉm cười trông rất hoà thuận vui vẻ, phi tần phía sau cùng phụ hoạ theo.
Hoa đăng treo thành một hàng thẳng, ánh sáng ngọc lấp lánh trải dài, khiến cho cả vùng sáng rực toả ra nhiều màu sắc. Đêm phồn hoa thịnh thế, đẹp tuyệt diệu.
Diệp Vũ bất giác nghĩ, vì sao Tôn thái hậu lại thích tết Nguyên Tiêu chứ? Vì sao công chúa An Nhạc lại muốn treo hao đăng, biểu diễn ca múa tối nay để lấy lòng Tôn thái hậu chứ? Chẳng lẽ là có liên quan đến tiên hoàng sao?
Sau khi thưởng hoa đăng xong, Tôn thái hậu cười cười, thưởng hai mươi lượng bạc cho chủ nhân của tất cả số hoa đăng đó, hơn nữa với những hoa đăng đẹp tinh xảo thì thưởng năm mươi lượng bạc. Người chế tác hoa đăng nào mà không vỗ tay tạ ơn chứ.
Tiếp đó là vũ hội biểu diễn ca múa, Tôn thái hậu ngồi trên phượng toà, hai bên là chỗ ngồi của phi tần, ai cũng chờ đợi buổi biểu diễn mở màn.
Hơn trăm thị vệ tay cầm thương hộ giá, dân chúng ở bên ngoài cách phượng toà gần nửa trượng vây xem, người càng ngày càng đông, đại khái có khoảng hơn một ngàn người.
Tôn thái hậu hưng phấn ngẩng cao đầu, mặt tươi cười, nói chuyện phiếm cùng các phi tần. Bỗng bà rời mắt nhìn quanh thấy Diệp Vũ đang đứng ở một bên thì bảo Bích Cẩm đi truyền lời. Diệp Vũ đi tới, Tôn thái hậu bảo Bích CẨm lấy một cái ghế đặt bên trái, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh. Trong mắt đám phi tần, có đủ thần sắc. Còn Văn quý phi sắc mặt vẫn bình thường, uống trà thản nhiên.
“Nghe nha đầu nói, tối nay có hơn mười tiết mục ca múa tuyệt luân, đều là do ngươi bố trí cả” Tôn thái hậu mỉm cười mắt sáng như sao.
“Trong những tiết mục đó có một tiết múcTẽ do côgn chúa biểu diễn vì Thái hậu ạ”
“Ai gia mỏi mắt mong chờ” Nàng cười tủm tỉm nói, “ai gia thật đúng là muốn nhìn một chút xem nha đầu kia nhảy thành dạng gì”
“Thái hậu, bắt đầu rồi” Diệp Vũ cười bảo.
Nghê thường các, lầu Tiêu Tương phụ trách mỗi bên năm tiết mục ca múa nhạc, bởi vậy, Lâm Trí Viễn coi như là thống lĩnh ca múa của lầu Tiêu Tương.
Màn múa mở màn rất quan trọng, có đủ để khiến người xem rung động hay không, có giữ lại được người xem hay không. Múa mở màn là bản nhạc cổ trang Giang Nam, được hắn cải biên, lời lẽ nhẹ nhàng, độc đáo, mới lạ, da diết, phối cùng các nhạc khí cổ điển tạo ra ca khúc mãnh liệt, các nam nữ vũ kỹ lầu Tiêu Tương nhảy trên vũ đài như múa nhảy ngựa. Cô gái thì mặc váy dài, chàng trai choàng áo choàng tiêu sái bắt chước động tác cưỡi ngựa, lúc thì để chàng trai đỡ cô gái lên ngựa, lúc thì để cô gái xuống ngựa với chàng trai, họ thể hiện các động tác phối hợp nhuần nhuyễn, gây hài, khiến người xem beê dưới cười vang, tiếng cười lan xa, vang vọng mãi trong đêm.
Tôn thái hậu cười đến chảy nước mắt, kéo tay Diệp Vũ chỉ trỏ không nhịn được cười. Cảnh tượng lên ngựa xuống ngựa kích tình sung sướng, tiếng cười vang lên giòn rã khắp toàn trường.
Tiết mục thứ ba là của công chúa An Nhạc múa. Nàng ăn mặc cũng không khác gì cảnh Diệp Vũ nhảy điệu Rumba ngày đó, búi tóc lên cao, trang điểm chìm nổi, sườn sám bó sát xẻ lộ ra dáng người đẹp lung linh của nàng ấy. Lúc nàng ấy lên vũ đài cùng bạn nhảy, đôi mắt tôn thái hậu sáng ngời.
Khúc nhạc tăng gô vang lên, là bài “TRue lie” là vũ khúc tăng gô kinh điển. Bạn nhảy cầm trong tay một cành hồng, chạm nhẹ lên trán nàng, rồi chậm rãi đi xuống, lướt qua mũi, đến môi, nhìn hơi ái muội. Tiếp đó Sở Minh Lượng nhận cành hồng đó, cắn trong miệng, cùng bạn nhảy nhảy lên điệu múa đôi.
Tiết tấu khúc nhạc nhanh thanh thoát, điệu tăng gô bước những bước cao nhã, nồng nhiệt mà không bị ngăn cản, lãng mạn đầy kích tình, mãnh liệt mà thâm tình, trên đài chân tay quấn quít nhau, bước máu kỹ thuật nhảy triền miên, chấn động thần kinh người xem, khiến người ta nhìn chằm chằm không rời. Tôn thái hậu thì nhìn mãi điệu múa không chớp mắt, mặt ngước về phía trước, tình cảm trước mặt mà lại như đang nhớ lại cảnh múa cùng với phu quân yêu của mình.
“Ngọn lửa của điệu nhảy này cùng với điệu nhảy kia của ngươi có hiệu quả tuyệt diệu như nhau, Vũ nhi, sao ngươi có thể soạn ra được màn múa đôi thâm tình, triền miên như thế chứ?” Tôn thái hậu nắm tay nàng, khoé mắt ướt át.
“Công chúa nhảy điệu vũ này thật phấn khích thú vị, Thẩm nhị phu nhân soạn ra hay quá” Phía sau có phi tần khen.
“Thái hậu quá khen rồi” Diệp Vũ khiêm tốn nói.
Tiếp đó là bài “Cô gái Thiên Trúc”, múa bụng, đem kết hợp giữa múa cổ điển với hiện đại phối hợp với nhau, đã khuấy động không khí toàn trường, khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt, nhìn mà thấy nghiện.
Một tiết mục ca múa mà xong, có phi tần tán thưởng, Diệp Vũ nghe vô số lời ca ngợi thì cười cười.
Sở MInh Lượng thay xong quần áo, trở về bái kiến, ‘Nhi thần từ nhỏ đi theo mẫu hậu học múa, hôm nay cũng không đến nỗi làm mất mặt mẫu hậu chứ ạ”
Tôn thái hậu xoa xoa đầu nàng, cười bảo, ‘Không, không đâu, con nhảy rất khá, ai gia thích lắm”
Chúng phi tần lập tức phụ hoạ theo, ai cũng ca ngợi kỹ thuật múa của công chúa.
Trong lòng Diệp Vũ đầy tâm sự, hơi không yên lòng. Dựa vào võ nghệ của công tử Kim, xuất nhập cung cấm hẳn là như dẫm trên đất bằng, hẳn thị vệ trong cung không làm được gì hắn đâu.
Vốn là công tử Kim nghĩ đến giờ tý sẽ lẩn vào trong hoàng cung, lại cảm thấy thời điểm biểu diễn vũ hội mới là thời cơ tốt nhất để trộm sách, do dự mãi, cuối cùng hắn cũng quyết định vào ngay lúc này tiến vào Tàng thư các trộm sách.
Hiện giờ hẳn hắn đã ở Tàng thư các rồi, có lấy được không đây? Nếu thất bại, hẳn phải có tin truyền đến rồi chứ.
Nàng tinh thần không yên, Tôn thái hậu hỏi nàng làm sao, nàng vội vã đáp là không sao. Đôi mắt lơ đãng nhìn, nàng thấy một người. Người đó đứng ở chỗ có gió, quần áo choáng trắng tung bay trong đêm nhìn rất thu hút. Gió lạnh từng trận, đột nhiên Diệp Vũ cảm thấy khí lạnh dày đặc. Sở Minh Hiên.
“Mẫu hậu, Tấn Vương đang tới” Văn Hiểu Lộ nói nhẹ nhàng.
Tôn thái hậu quay đầu lại nhìn, hắn trông thấy, khoan thai đi tới, bái kiến mẫu hậu. Đã lâu không thấy, Tấn Vương phong lưu tuấn nhã vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn là tuấn mỹ khuynh thành như vậy, đứng trong đám đông, như hạ giữa bầy gà, thu hút phần lớn ánh mắt của các thiếu nữ chưa chồng.
Hắn chưa từng nhìn về phía Diệp Vũ, cứ coi như không biết nàng, đến cả khoé mắt cao ngạo cũng chưa từng liếc.
Sở Minh Lượng cười hỏi, “Tứ hoàng huynh đến khi nào vậy? Thấy muội nhảy thế nào?”
Hắn lại cười, “Tạm được, vẫn còn phải luyện nhiều hơn”
Nàng không vui chép miệng, “Mẫu hậu, Tứ hoàng huynh lại bắt nạt nhi thần ạ”
Tôn thái hậu lắc đầu cười, “Tứ hoàng huynh con lúc nào mà chẳng nói lời không hay, con đừng có hỏi nó”
“Trong phủ Tấn vương có nhiều ca cơ, vũ kỹ như thế, thấy ca múa nhiều hơn, sẽ có ánh mắt tự nhiên không giống người bên ngoài” Lời nói này của Văn Hiểu Lộ gần như có thâm ý.
“Vậy cũng đúng” Sở Minh Lượng như trong mộng khẽ gật đầu.
“Mẫu hậu, nhi thần xin cáo lui đi trước” Sở Minh Hiên tiêu sái không kiềm chế được nói, ‘Ngày khác tiến cung để thỉnh an mẫu hậu”
Diệp Vũ nhìn hắn thong dong rời đi, thu mắt rất nhanh, tránh thất lạc. Tôn thái hậu rất vừa lòng với hoa đăng và biểu diễn ca múa Tết nguyên tiêu, tươi cười rạng rỡ, khuôn mặt rạng ngời. Sau đó công chúa An Nhạc nói với Diệp Vũ, năm đó mẫu hậu được phụ hoàng sủng hạnh, cũng vẫn chưa yêu phụ hoàng ngay, mà cho tới Tết Nguyên tiêu….
Tết Nguyên Tiêu năm ấy, tiên hoàng vì nụ cười của mỹ nhân, cùng tôn thái hậu cải trang ra cung xem hoa. Giữa phố xá phồn hoa náo nhiệt, họ cùng ngắm hoa đăng, đoán đố đèn, đi ăn phố, tựa như đôi vợ chồng dân gian bình thường chơi đùa. Sau khi về họ ở điện Trừng Tâm múa… Chính từ đêm đó Tôn thái hậu đã yêu tiên hoàng Văn thao vũ lược.
Bởi vậy Tết nguyên tiêu là hồi ức tốt đẹp nhất của Tôn thái hậu, hồi ức ngày hội tiên hoàng, ôn lại chuyện cũ.
Diệp Vũ hiểu ra, nếu là mình cũng sẽ đem chuyện phát sinh đêm Nguyên Tiêu năm đó nhớ mãi trong lòng.
****
Tối nay, Sở Minh Phong không xuất hiện, vũ hội biểu diễn ca múa sau khi kết thúc, nàng liền về biệt quán.
Mấy ngày trước đây, hắn đã nói qua với nàng, tết Nguyên Tiêu đêm nay không thể ra cung bồi cùng nàng. Còn phần nguyên nhân gì, hắn cũng không nói gì. Nàng thầm may mắn, càng kiên định việc quyết tâm trốn đi đêm nay.
Tuy mẫu thân sẽ bị đau lòng, dù có không ít người bị liên luỵ, tuy thấy thẹn trong lòng, nhưng nàng không thể không đi.
Như vô tình, công tử Kim sẽ ở Thập Lý Đình đợi nàng, đưa thuốc giải cho nàng. Qua giờ tý, nàng lặng yên đứng dậy, thay một thân y phục đen, đem theo tay nải, chui từ chuồng chó trong vườn hoa ra.
Biệt quán có ít nhất hai ba mươi thị vệ, bảo vệ sâm nghiêm, muốn từ cổng lớn, cửa hông đi ra, vốn là không thể. Nếu muốn chạy trốn, chỉ có lỗ thông chó ở phía bắc của vườn hoa là có khả năng ra ngoài được, hơn nữa đi tuần trong vườn cũng hơi lỏng, chỉ cần nắm bắt đúng thời cơ, có thể tránh được hộ vệ. bởi vậy nàng chỉ có thể chui từ chuồng chó ra.
Thuận lợi chạy ra khỏi biệt quán, Diệp Vũ bước nhanh mà đi, di chuyển qua hai con phố, ngồi lên xe ngựa, người đánh xe sẽ đưa nàng tới phía Tây.
Đêm yên tĩnh, chỉ có trăng sáng tỏ, ánh trăng bàng bạc như sữa, chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe chuyển động. Xe ngựa nhanh chóng rời xa biệt quán, ra cửa phía Tây, nàng kích động gần như vỗ tay hoan hô, trong lòng nở rộ.