Chương 117. Đột ngột động thân vào…
Tới chương này có cảm giác như nó chẳng ăn nhập gì với chương trước nhưng đọc kỹ thì mới thấy là Diệp Vũ chạy trốn nhưng chưa kịp chạy xa đã bị tóm lại nên chương này mở đầu mới thấy đột ngột như vầy.
“Chân tướng gì?” Sở Minh Phong tim đập mạnh.
“Thật ra ta đã sớm biết mình mang thai, nhưng ta tuyệt đối sẽ không sinh nghiệt chủng!” Nàng cố tình kích thích hắn, lấy lý do này đập tan hắn.
“Nghiệt chủng ư?” Hắn nóng vội trầm xuống, như rơi xuống vực không đáy. Nàng thế mà lại miệt thị con hắn là nghiệt chủng cơ đấy!
Diệp Vũ cười lạnh băng, “Ta hận ngươi thấu xương, sao lại sinh con cho ngươi chứ? Vì thế ta cố tình nói vậy để chọc giận ngươi, để ngươi tát ta ba cái, ta thuận tiện đập mạnh lên góc bàn, đứa bé sẽ không còn nữa”
Sở Minh Phong gần như suýt cắn phải đầu lưỡi, “Đồ ác độc!”
Thấy hắn tức điên lên rồi, nàng thấy thống khoái vô cùng. Mày kiếm hắn cau nhanh, luồng giận nóng cháy và lạnh băng xông lên ngập mắt, bỗng hắn giơ tay lên, lấy tốc độ nhanh như chớp tát mạnh lên mặt nàng đến ù cả tai, không phải nói chính xác là tát cả tai và mặt nàng.
Định tránh mà không kịp. Nàng bị một tát mạnh này ngã xuống ngay, đập lên giường… Hắn dùng mười hai thành lực đạo, nếu không tai phải đã không bị ù, cũng sẽ không bị đau thấu xương như thế…
Miệng Sở Minh Phong há ra, Diệp Vũ nghe được hắn nói mà nghe không rõ cho lắm…. Giọng hắn cúi đầu rầu rĩ, rất xa, xa tận cuối chân trời vậy….
Tại sao lại có thể vậy chứ? Hắn túm chặt lấy nàng, mắt long lên, môi mấp máy, định nói một câu gì đó, nàng cố nghe nhưng chẳng nghe thấy rõ gì cả.
“Ngươi nói gì thế?”
“Nàng lừa trẫm, có đúng không?” Hắn rống lên, tựa như con sư tử nổi giận há chiếc mồm to như vạc máu vậy, rồi sau đó sẽ nuốt ngay cả người nàng vào trong bụng.
Rốt cuộc nàng cũng nghe thấy hắn trong cơn giận dữ, cười lạnh lùng, ‘Ta chọc giận bệ hạ, thì được lợi gì chứ?”
Sở Minh Phong túm chặt lấy nàng, mắt long sòng sọc, con ngươi đen trở nên đỏ như máu, gần như sắp lồi ra hỏng mất…
Diệp Vũ cười thống khoái, hắn quả thật đã bị cái gọi là “chân tướng” này đập tan, thật tốt quá đi…. Tai phải ngứa ngáy, hình như có dịch nào đó đang chảy ra từ trong tai, nàng lấy tay sờ sờ, thấy ngón tay bị nhuốm máu đỏ tươi… Mà trong khoang miệng cũng trào ra một luồng máu tanh ngọt…
Nhìn máu trên tay, nàng ngây cả người. Hắn khiếp sợ sững sờ, như bị doạ vậy, cứ ngơ ngẩn. Mãi một lúc sau, hắn mới gọi Tống Vân ở bên ngoài, “Truyền Từ thái y”
***
TRải qua chẩn đoán xem xét, Từ thái y nói, tai phải của Diệp Vũ đã bị tổn thương, lực nghe cũng bị tổn hại, chỉ nghe được một nửa, tổn thương rất nặng, khó mà chữa khỏi. Không những tai phải bị thương mà khoang miệng cũng bị thương.
Nàng không ngờ, một cái tát kia của hắn, lại làm vỡ tai phải và màng tai của nàng. Lần đầu tiên đánh nàng, Sở Minh Phong đã xoá sạch đứa con trong bụng nàng. Lần thứ hai đánh nàng, hắn làm cho tai phải nàng bị điếc.
Nàng và hắn, là duyên hay là nghiệt?
Sau khi băng bó xong, Từ thái y viết phương thuốc rồi rời khỏi tẩm điện. Nàng ngồi thẳng, chỉ liếc mắt nhìn bạo quân ngồi bên cạnh, trong lòng đầy oán hận.
Nếu bảo mùa đông năm trước ở chung mấy tháng kia, nàng ít nhiều cũng bị sự chân tình của hắn lay động, cảm động thật sự, giờ thì hắn càng ngày càng quá đáng, đã đập tan sự cảm động này. Giờ đây trong lòng nàng chỉ còn lại có rét lạnh và thống hận.
“Vũ Nhi, nàng có trách trẫm không?” Khuôn mặt Sở MInh Phong vẫn trầm tĩnh, đôi mắt nhìn sâu như hồ vạn năm, khiến cho nàng vĩnh viễn nhìn không thấu.
“Trách thì sao? Mà không trách thì sao nào?” Diệp Vũ cười lạnh nhạt, “Bệ hạ sẽ hối hận ư? Cho dù sai thì cũng vẫn đúng tất”
Hắn nghe ra đây là lời nói mát đầy châm chọc.
Nàng cười khẽ, thân là đế vương, quen thói ở tít trên cao, tâm cao khí ngạo, dù có làm sai thì cũng sẽ không nhận. Hắn là một bạo quân thô bạo đen tối, sao lại cảm thấy mình sai chứ? Hắn chắc chắn cho là mình lừa gạt hắn, phản bội hắn, mới có thể ra tay nặng khiến mình bị thương như thế.
“Ta muốn nghỉ ngơi, xin bệ hạ cứ tự nhiên” Nàng đứng dậy đi tới long tháp, cời áo khoác ngoài ra.
“Nghĩ ngơi cho tốt đi” Sở Minh Phong bỏ lại một câu, vội vã rời đi. Nằm lạnh băng trong chiếc chăn bông, lòng Diệp Vũ càng thêm lạnh, cứ lạnh dần lạnh dần từng chút một. Cứ theo tình hình này, hắn sẽ không buông tay. Làm thế nào thì hắn mới có thể bỏ qua cho nàng đây?
Chẳng bao lâu, Trâm Cài nhanh nhẹn vào trong điện, đem bát thuốc đủ mùi vị đến, nói khẽ, ‘Hoàng quý phi, tới giờ uống thuốc rồi”
Được nàng ta nâng lên, Diệp Vũ ngồi dậy, uống thuốc.
“Nô tì có mấy lời muốn nói với Hoàng quý phi” Trâm Cài phục vụ ở tẩm điện thiên tử đã quen, thói quen nói nhỏ nhẹ, hành động cẩn thận, cũng bất giác quên mất là tai nàng bị tổn thương, nghe không được rõ lắm.
“Ngươi nói gì thế?”
“Hoàng quý phi, nô tỳ phụng dưỡng bệ hạ đã năm năm, chưa bao giờ thấy bệ hạ tức giận như thế ạ” Trâm Cài nói to hơn, “Sở dĩ bệ hạ tức lớn như thế là vì bị hoàng quý phi lừa, phản bội bệ hạ, lại còn chạy trốn nữa. Nguyên nhân cũng vì bệ hạ đối đãi người thật tình, sủng người, yêu người, quan tâm hết lòng với người, dùng hết cả tâm tư, tình ý, mới đối đãi với hoàng quý phi như thế, mới bị thương nặng như thế, mới có thể thịnh nộ như thế, mới có thể ra tay nặng làm người bị thương như thế ạ”
“Ta hiểu rồi” Diệp Vũ thản nhiên đáp.
Trâm Cài thấy nàng nghe được thì lại tiếp tục khuyên, “Bệ hạ yêu sâu, hận kỹ, thật ra là do bệ hạ quá yêu hoàng quý phi ạ. Sao người không chịu lùi bước ngẫm lại chút xem, vua một nước mà dùng tình sâu như thế, nhìn khắp cả thiên hạ, còn có nam tử nào có thể văn thao vũ lược, anh minh thần võ, si tình như bệ hạ chứ?
Diệp Vũ cười lạnh, “Đúng là bệ hạ giỏi văn thạo võ, anh minh thần võ, si tình, ta đoán kiểu gì cũng không nổi”
Trâm Cài cười cười, “Hoàng quý phi, chỉ cần người bỏ ra chút lòng để cảm thụ, để thể nghiệm, thì sẽ cảm nhận được tình của bệ hạ với người ạ”
Diệp Vũ không muống nàng ta nói lắm lời nữa bảo mình mệt mỏi, muốn nàng ta ra ngoài.
Cho dù Sở Minh Phong có tình cảm sâu nặng, cho dù hắn có sủng nàng nghiêng trời lệch đất đi chăng nữa, cũng chẳng thể ép nàng thích nổi hắn. Hơn nữa, hắn đã làm chuyện gì cho nàng chứ? Chuyện giữa nam nữ không phải là vậy sao? Hắn chẳng phải vì thoả mãn riêng mình mới dỗ dành nàng, khiến nàng vui vẻ sao? Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, ngay tại trên chiếc giường này, hắn cứ lần lượt bắt nạt nàng, làm tổn thương đến nàng, tàn nhẫn, thô bạo, hung hãn, cầm thú khác hẳn bình thường…
Tổn thương như vậy, trọn đời không quên; khuất nhục như vậy, muôn đời khắc ghi.
*****
Sở Minh Phong cũng chẳng thấy hối hận với việc ra tay nặng như thế, nếu không nặng tay, nàng ấy vĩnh viễn không biết mình đã sai, không biết sợ, nàng ấy còn có thể vẫn nghĩ chạy trốn. Vì để cho nàng biết sợ, hắn mới ra tay nặng.
Chỉ là làm tai phải nàng bị thương, cũng không phải điều hắn muốn. Thấy thân hình mảnh mai của nàng bị thương, lòng hắn đau như dao cắt…
Một canh giờ rồi, tấu chương vẫn chất cao như núi, nhìn vẫn còn ba phần tấu chương nữa. Chữ cứ như cố tình đối nghịch với hắn vậy, lúc hắn tập trung tinh thần nhất, thì một hàng chữ sẽ hiện lên đôi mắt u oán của nàng, cái tai quấn băng, nàng nói chân tướng xẩy thai ra cứ lặp đi lặp lại, nhắc nhở hắn, nàng chỉ có hận với hắn, hận thấu xương, cũng chẳng có chút tình ý gì hết.
Tống Vân đứng cạnh, nhìn bệ hạ tinh thần không yên, bộ dạng phiền chán bất an, bất giác thấy sợ khiếp vía.
Bệ hạ lúc lúc lại uống trà, lúc lại ngẩn người, lúc lại xem tấu chương, lúc lại thấy ánh mắt dại ra, lúc lại thở dài… tóm lại, ông chưa bao giờ thấy bệ hạ phiền muộn, lo âu như thế, cũng chẳng biết khuyên thế nào, tuy ông biết khúc mắc của bệ hạ là hoàng quý phi.
Bỗng Tống Vân thấy tiểu công công ở bên ngoài cửa thăm dò, thì đi ra, hoá ra là hữu tướng Thẩm Chiêu cầu kiến. ông truyền lời với bệ hạ, bệ hạ truyền Thẩm Chiêu vào.
Thẩm Chiêu bước vào ngự thư phòng, sau khi hành lễ thì đứng yên, thấy thần sắc bệ hạ ủ dột, “Bệ hạ truyền triệu thần, có chuyện quan trọng gì không ạ?”
“Trẫm đã đem Vũ Nhi về” Sở Minh Phong ra ngự án, khí sắc u ám, mặt mũi nhăn nhó.
“Bệ hạ có tính toán gì không?” Tối qua Thẩm Chiêu đã biết chuyện gì xảy ra, Diệp Vũ trộm sách, chạy trốn, y theo tính tình bệ hạ, tuyệt đối sẽ không tha nàng dễ dàng như vậy. Lần trước, nàng và Tấn Vương cao chạy xa bay, bệ hạ đã đánh nàng, vì thế mới mất đi đứa bé; lần này, bệ hạ làm thế nào đây?
“Vũ Nhi định ở trong cung mấy ngày…. Nàng bị thương, tai phải bị thương…” Sở Minh Phong nói giọng đứt quãng, khó khăn lắm mới nói được đủ câu.
“Tai phải bị tổn thương ư? Sao lại bị thương chứ?” Thẩm Chiêu kinh ngạc vô cùng, trong lòng chấn động. Hẳn là bệ hạ đã đánh nàng, ra tay nặng, đánh phải tai phải, mới có thể khiến tai phải bị thương.
Mặt Sở Minh Phong cau có đen sì, cũng chẳng nói quá trình đánh người, cũng giấu loại tình cảm áy náy tự trách, “Từ thái y đã chẩn trị rồi, bảo tai người một khi bị tổn thương sẽ khó mà phục hồi lại như cũ nữa”
Thẩm Chiêu đề nghị, “Hay là thần cho điều tra danh y ở dân gian xem, có lẽ danh y dân gian sẽ có cách đó”
Sở Minh Phong gật đầu, “Cố sức rồi. Đến cả Từ thái y còn bó tay, huống chi là thầy thuốc dân gian chứ?”
“Thần sẽ cố hết sức” Thẩm Chiêu nhìn ra, bệ hạ là đang đau lòng. “Hoàng quý phi biết bệnh rồi chứ ạ”
“Biết rồi” Sở Minh Phong chua xót nói, ‘Tuy trẫm tức giận, cũng không muốn ra tay nặng như vậy, nhưng mà nàng ấy nói…Nàng ấy nói lần xẩy thai đó cũng là do nàng ấy cố ý…. Nàng ấy cố ý chọc giận trẫm, khiến trẫm đánh nàng ấy, nàng ấy thuận thế ngã đụng phải bàn, đứa bé mới có thể không còn….. Nàng ấy còn nói, nàng ấy nói con trẫm là nghiệt chủng…. Trẫm tức điên lên mới đánh nàng ấy…”
Thẩm Chiêu hiểu tâm tình của hắn lúc ấy. Bệ hạ đã lâm vào tình quá sâu, sao chịu nổi chuyện Diệp Vũ lừa gạt, phản bội, chạy trốn chứ? Sao chịu được chân tướng xẩy thai đả kích chứ? Vì sao Diệp Vũ lại nói vậy? Lúc ấy nàng ấy nhất định cũng tức điên lên rồi mới buột miệng nói vậy.
Sáng nay, hắn nghe người hầu bẩm báo, biệt quán có sự khác thường, mới biết Diệp Vũ chạy trốn. Hắn biết, bệ hạ sẽ không dễ bỏ qua cho nàng, nhưng mà hắn lại không ngờ tới, nàng bị thương nặng như vậy… Hắn nghĩ đến, bệ hạ và Diệp Vũ đi cùng nhau, sẽ trở thành sủng phi, thậm chí sẽ thành hoàng hậu mẫu nghi Thiên Hạ Đại Sở, không ngờ nàng thế mà dám một mình trốn… Lúc trước, hắn nghĩ nàng có tình với bệ hạ, giờ cần phải đánh giá lại.
Trong lòng Thẩm Chiêu thở dài, “Việc đã đến nước này, chỉ sợ hoàng quý phi với bệ hạ….Khó mà có lại tình ý” Sở Minh Phong kinh ngạc hỏi, “Khó có lại tình ý là sao? Vũ Nhi từng có tình ý với trẫm ư?”
“Thần nhìn ra được, bệ hạ trả giá, nhìn trong mắt hoàng quý phi, ghi tạc trong lòng, ít nhất đã bị bệ hạ dùng tình cảm làm cảm động” Thẩm Chiêu không nói hết ra, “Hoàng quý phi đều không phải là cô gái bình thường, tâm tính khác hẳn với người thường, nếu bệ hạ muốn thu phục nàng ấy, hẳn là nên dùng tâm tư nhiều hơn, dành nhiều thời gian hơn”
“Trẫm cũng nghĩ thế” Mày Sở Minh Phong giãn ra.
“Bệ hạ, nếu thời cơ chín muồi, thần sẽ tuyên cáo với thiên hạ rằng Nhị phu nhân của thần bị bệnh cấp tính mất ạ” Thẩm Chiêu nói vậy cũng chỉ là thử mà thôi.
“Cũng tốt. Nhưng mà thời cơ vẫn chưa chín muồi”
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Sở Minh Phong bắn ra ngoài điện, mũi nhọn như tên truy phong trục nguỵệt vậy.
***
Đêm nay, Sở Minh Phong đã khuya mới về điện Trừng Tâm. Thật ra, tấu chương đã phê duyệt xong sớm, hắn cũng định trở về sớm chút, nhưng mà lúc đi đến ngự thư phòng thì lại dừng chân, nghĩ ngợi, rồi lại trở lại ngự án, ảo não đọc sách. Đây được gọi là tình kiếp. Cuối cùng vẫn là Tống Vân tới khuyên vào câu, hắn mới về tẩm điện.
Trâm Cài nói, hoàng quý phi đã đi nghỉ sớm, lúc hẳn chắc là ngủ say rồi. Bước vào tẩm điện mờ ảo, Sở Minh Phong đi nhẹ chân, cởi áo cố không phát ra tiếng động lớn. Nàng nằm ở bên ngoài long tháp, thì hắn cũng đành ngủ ở bên cạnh sườn.
Nhìn nàng ngủ hiền lành, khuôn mặt nhỏ thanh mị và cái tai bị thương, lòng hắn thấy nhoi nhói rầu rĩ. Nhìn thật lâu thật lâu, hắn tìm được tay nàng trong chăn, nắm vào lòng bàn tay, nhắm mắt ngủ.
Từ lúc hắn tiến vào tẩm điện, Diệp Vũ đã tỉnh, nhưng không muốn đối mặt với bạo quân nên giả vờ ngủ. Tay bị hắn nắm chặt, nàng chỉ đành thừa lúc nửa đêm xoay người rút ra. Lần đầu tiên, họ bình an vô sự trải qua một đêm, cũng gọi là an ổn.
Ngày hôm sau, nàng ăn sáng, đang định tìm chút chuyện giải trí, Sở Minh phong đã trở lại. Quần áo thường phục màu xám nhạt, bên ngoài choàng áo choàng, càng khiến khuôn mặt hắn đen hơn. Lúc đi áo đen và áo choàng nhảy lên, tạo ra thành hình vòng cung đung đưa. Cả hắn uy phong lẫm liệt, khí thế bức người, tiếng nói khiếp người, trong lòng nàng chỉ còn lại thù hận.
“Hôm nay Từ thái y đã tới khám lại chưa?” Sở Minh Phong nhớ tới bệnh tình của nàng, cố ý về xem.
“Vẫn còn sớm lắm” Diệp Vũ cất giọng cực kỳ lạnh băng.
Hắn cảm thụ được tức giận, kháng cự và hận ý trong giọng nói nàng, lại không tức giận, “Vậy trẫm sai người đi mời vậy”
Nàng nói chậm rãi, “Không cần, bệ hạ bận rộn chính sự, đừng có để ý tới việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này”
Hắn biết nàng hận mình, mới dùng thái độ này đối xử với mình, nhưng hắn không thể chịu đựng được sự lạnh lùng và đối địch, tức giận phình cả ngực, “Nàng tới tột cùng muốn trẫm làm thế nào đây?”
“Thế nào?” Diệp Vũ buồn cười nhìn hắn, “Là ngươi muốn ta làm thế nào mới đúng đi”
“Nàng không muốn ở trong điện Trừng Tâm, cũng phải ở!” Trong mắt Sở Minh Phong mắt thâm quầng hơi co giật, bắn toé lửa, “Nàng không muốn phục vụ trẫm, cũng phải phục vụ!”
Nàng trợn mắt nhìn, thần sắc quật cường, kiệt ngạo không tuân theo. Rồi đột nhiên, cổ bị một tay cứng như sắt bóp chặt, hơi thở như ngừng lại.
Hắn bóp chặt cổ nàng, năm ngón tay càng siết chặt, sức càng ngày càng lớn, gân xanh nổi lên, khuôn mặt hắn rắn đanh như đá, lệ khí tuôn trào.
Diệp Vũ nhắm mắt lại, hy vọng có thể chết ngay sau đó, chẳng bao giờ muốn gặp mặt ác ma này nữa. Không thể thở, thật khó chịu, thật khổ, nhưng mà chỉ cần nhịn một chút nữa thôi thì lập tức được giải thoát rồi, có thể thoát khỏi tay kẻ bạo quân này…. Đúng vậy, chỉ cần nhịn một lát nữa thôi….
Nhưng nguyện vọng của nàng lại thất bại. Tóm lại hắn nới lỏng tay, không tự tay bóp chết nàng. Ngay thời điểm nàng thở dốc, Sở Minh Phong ôm nàng lên bàn, gạt tay một cái ấm chén trên bàn rơi cả xuống đất, vỡ tan tành, văng tung toé khắp nơi.
Giật vạt áo ra, cởi xuống, các động tác liên tiếp này khiến cho người ta chẳng kịp nhìn, nàng vẫn còn đang tức, ngăn lại không kịp, đã bị hắn giật sạch quần áo… Nàng không cam lòng bị hắn bắt nạt, dùng móng tay cào vào mặt hắn, hắn đang bận cởi quần áo mình cũng định ngăn lại đã không kịp.
Thoáng chốc trên mặt hắn xuất hiện một vệt cào máu, hơi đau khiến lửa giận lại càng như bốc cao, hắn túm chặt lấy hai tay nàng, bẻ quặt ra sau, dùng vạt áo trói chặt lại.
“Buông ra….Đồ cầm thú…” Diệp Vũ chửi ầm lên, “Cầm thú còn không bằng…. Đồ khốn nạn! Tên khốn nạn! Đồ rùa khốn nạn! Cút con mẹ khốn nạn mày đi!”
“Mắng thêm câu nữa, trẫm sẽ giết sạch người lầu Tiêu Tương chẳng còn một ai!” Sở Minh Phong nói tà ác, “Quân không nói chơi!”
Tới chương này có cảm giác như nó chẳng ăn nhập gì với chương trước nhưng đọc kỹ thì mới thấy là Diệp Vũ chạy trốn nhưng chưa kịp chạy xa đã bị tóm lại nên chương này mở đầu mới thấy đột ngột như vầy.
“Chân tướng gì?” Sở Minh Phong tim đập mạnh.
“Thật ra ta đã sớm biết mình mang thai, nhưng ta tuyệt đối sẽ không sinh nghiệt chủng!” Nàng cố tình kích thích hắn, lấy lý do này đập tan hắn.
“Nghiệt chủng ư?” Hắn nóng vội trầm xuống, như rơi xuống vực không đáy. Nàng thế mà lại miệt thị con hắn là nghiệt chủng cơ đấy!
Diệp Vũ cười lạnh băng, “Ta hận ngươi thấu xương, sao lại sinh con cho ngươi chứ? Vì thế ta cố tình nói vậy để chọc giận ngươi, để ngươi tát ta ba cái, ta thuận tiện đập mạnh lên góc bàn, đứa bé sẽ không còn nữa”
Sở Minh Phong gần như suýt cắn phải đầu lưỡi, “Đồ ác độc!”
Thấy hắn tức điên lên rồi, nàng thấy thống khoái vô cùng. Mày kiếm hắn cau nhanh, luồng giận nóng cháy và lạnh băng xông lên ngập mắt, bỗng hắn giơ tay lên, lấy tốc độ nhanh như chớp tát mạnh lên mặt nàng đến ù cả tai, không phải nói chính xác là tát cả tai và mặt nàng.
Định tránh mà không kịp. Nàng bị một tát mạnh này ngã xuống ngay, đập lên giường… Hắn dùng mười hai thành lực đạo, nếu không tai phải đã không bị ù, cũng sẽ không bị đau thấu xương như thế…
Miệng Sở Minh Phong há ra, Diệp Vũ nghe được hắn nói mà nghe không rõ cho lắm…. Giọng hắn cúi đầu rầu rĩ, rất xa, xa tận cuối chân trời vậy….
Tại sao lại có thể vậy chứ? Hắn túm chặt lấy nàng, mắt long lên, môi mấp máy, định nói một câu gì đó, nàng cố nghe nhưng chẳng nghe thấy rõ gì cả.
“Ngươi nói gì thế?”
“Nàng lừa trẫm, có đúng không?” Hắn rống lên, tựa như con sư tử nổi giận há chiếc mồm to như vạc máu vậy, rồi sau đó sẽ nuốt ngay cả người nàng vào trong bụng.
Rốt cuộc nàng cũng nghe thấy hắn trong cơn giận dữ, cười lạnh lùng, ‘Ta chọc giận bệ hạ, thì được lợi gì chứ?”
Sở Minh Phong túm chặt lấy nàng, mắt long sòng sọc, con ngươi đen trở nên đỏ như máu, gần như sắp lồi ra hỏng mất…
Diệp Vũ cười thống khoái, hắn quả thật đã bị cái gọi là “chân tướng” này đập tan, thật tốt quá đi…. Tai phải ngứa ngáy, hình như có dịch nào đó đang chảy ra từ trong tai, nàng lấy tay sờ sờ, thấy ngón tay bị nhuốm máu đỏ tươi… Mà trong khoang miệng cũng trào ra một luồng máu tanh ngọt…
Nhìn máu trên tay, nàng ngây cả người. Hắn khiếp sợ sững sờ, như bị doạ vậy, cứ ngơ ngẩn. Mãi một lúc sau, hắn mới gọi Tống Vân ở bên ngoài, “Truyền Từ thái y”
***
TRải qua chẩn đoán xem xét, Từ thái y nói, tai phải của Diệp Vũ đã bị tổn thương, lực nghe cũng bị tổn hại, chỉ nghe được một nửa, tổn thương rất nặng, khó mà chữa khỏi. Không những tai phải bị thương mà khoang miệng cũng bị thương.
Nàng không ngờ, một cái tát kia của hắn, lại làm vỡ tai phải và màng tai của nàng. Lần đầu tiên đánh nàng, Sở Minh Phong đã xoá sạch đứa con trong bụng nàng. Lần thứ hai đánh nàng, hắn làm cho tai phải nàng bị điếc.
Nàng và hắn, là duyên hay là nghiệt?
Sau khi băng bó xong, Từ thái y viết phương thuốc rồi rời khỏi tẩm điện. Nàng ngồi thẳng, chỉ liếc mắt nhìn bạo quân ngồi bên cạnh, trong lòng đầy oán hận.
Nếu bảo mùa đông năm trước ở chung mấy tháng kia, nàng ít nhiều cũng bị sự chân tình của hắn lay động, cảm động thật sự, giờ thì hắn càng ngày càng quá đáng, đã đập tan sự cảm động này. Giờ đây trong lòng nàng chỉ còn lại có rét lạnh và thống hận.
“Vũ Nhi, nàng có trách trẫm không?” Khuôn mặt Sở MInh Phong vẫn trầm tĩnh, đôi mắt nhìn sâu như hồ vạn năm, khiến cho nàng vĩnh viễn nhìn không thấu.
“Trách thì sao? Mà không trách thì sao nào?” Diệp Vũ cười lạnh nhạt, “Bệ hạ sẽ hối hận ư? Cho dù sai thì cũng vẫn đúng tất”
Hắn nghe ra đây là lời nói mát đầy châm chọc.
Nàng cười khẽ, thân là đế vương, quen thói ở tít trên cao, tâm cao khí ngạo, dù có làm sai thì cũng sẽ không nhận. Hắn là một bạo quân thô bạo đen tối, sao lại cảm thấy mình sai chứ? Hắn chắc chắn cho là mình lừa gạt hắn, phản bội hắn, mới có thể ra tay nặng khiến mình bị thương như thế.
“Ta muốn nghỉ ngơi, xin bệ hạ cứ tự nhiên” Nàng đứng dậy đi tới long tháp, cời áo khoác ngoài ra.
“Nghĩ ngơi cho tốt đi” Sở Minh Phong bỏ lại một câu, vội vã rời đi. Nằm lạnh băng trong chiếc chăn bông, lòng Diệp Vũ càng thêm lạnh, cứ lạnh dần lạnh dần từng chút một. Cứ theo tình hình này, hắn sẽ không buông tay. Làm thế nào thì hắn mới có thể bỏ qua cho nàng đây?
Chẳng bao lâu, Trâm Cài nhanh nhẹn vào trong điện, đem bát thuốc đủ mùi vị đến, nói khẽ, ‘Hoàng quý phi, tới giờ uống thuốc rồi”
Được nàng ta nâng lên, Diệp Vũ ngồi dậy, uống thuốc.
“Nô tì có mấy lời muốn nói với Hoàng quý phi” Trâm Cài phục vụ ở tẩm điện thiên tử đã quen, thói quen nói nhỏ nhẹ, hành động cẩn thận, cũng bất giác quên mất là tai nàng bị tổn thương, nghe không được rõ lắm.
“Ngươi nói gì thế?”
“Hoàng quý phi, nô tỳ phụng dưỡng bệ hạ đã năm năm, chưa bao giờ thấy bệ hạ tức giận như thế ạ” Trâm Cài nói to hơn, “Sở dĩ bệ hạ tức lớn như thế là vì bị hoàng quý phi lừa, phản bội bệ hạ, lại còn chạy trốn nữa. Nguyên nhân cũng vì bệ hạ đối đãi người thật tình, sủng người, yêu người, quan tâm hết lòng với người, dùng hết cả tâm tư, tình ý, mới đối đãi với hoàng quý phi như thế, mới bị thương nặng như thế, mới có thể thịnh nộ như thế, mới có thể ra tay nặng làm người bị thương như thế ạ”
“Ta hiểu rồi” Diệp Vũ thản nhiên đáp.
Trâm Cài thấy nàng nghe được thì lại tiếp tục khuyên, “Bệ hạ yêu sâu, hận kỹ, thật ra là do bệ hạ quá yêu hoàng quý phi ạ. Sao người không chịu lùi bước ngẫm lại chút xem, vua một nước mà dùng tình sâu như thế, nhìn khắp cả thiên hạ, còn có nam tử nào có thể văn thao vũ lược, anh minh thần võ, si tình như bệ hạ chứ?
Diệp Vũ cười lạnh, “Đúng là bệ hạ giỏi văn thạo võ, anh minh thần võ, si tình, ta đoán kiểu gì cũng không nổi”
Trâm Cài cười cười, “Hoàng quý phi, chỉ cần người bỏ ra chút lòng để cảm thụ, để thể nghiệm, thì sẽ cảm nhận được tình của bệ hạ với người ạ”
Diệp Vũ không muống nàng ta nói lắm lời nữa bảo mình mệt mỏi, muốn nàng ta ra ngoài.
Cho dù Sở Minh Phong có tình cảm sâu nặng, cho dù hắn có sủng nàng nghiêng trời lệch đất đi chăng nữa, cũng chẳng thể ép nàng thích nổi hắn. Hơn nữa, hắn đã làm chuyện gì cho nàng chứ? Chuyện giữa nam nữ không phải là vậy sao? Hắn chẳng phải vì thoả mãn riêng mình mới dỗ dành nàng, khiến nàng vui vẻ sao? Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, ngay tại trên chiếc giường này, hắn cứ lần lượt bắt nạt nàng, làm tổn thương đến nàng, tàn nhẫn, thô bạo, hung hãn, cầm thú khác hẳn bình thường…
Tổn thương như vậy, trọn đời không quên; khuất nhục như vậy, muôn đời khắc ghi.
*****
Sở Minh Phong cũng chẳng thấy hối hận với việc ra tay nặng như thế, nếu không nặng tay, nàng ấy vĩnh viễn không biết mình đã sai, không biết sợ, nàng ấy còn có thể vẫn nghĩ chạy trốn. Vì để cho nàng biết sợ, hắn mới ra tay nặng.
Chỉ là làm tai phải nàng bị thương, cũng không phải điều hắn muốn. Thấy thân hình mảnh mai của nàng bị thương, lòng hắn đau như dao cắt…
Một canh giờ rồi, tấu chương vẫn chất cao như núi, nhìn vẫn còn ba phần tấu chương nữa. Chữ cứ như cố tình đối nghịch với hắn vậy, lúc hắn tập trung tinh thần nhất, thì một hàng chữ sẽ hiện lên đôi mắt u oán của nàng, cái tai quấn băng, nàng nói chân tướng xẩy thai ra cứ lặp đi lặp lại, nhắc nhở hắn, nàng chỉ có hận với hắn, hận thấu xương, cũng chẳng có chút tình ý gì hết.
Tống Vân đứng cạnh, nhìn bệ hạ tinh thần không yên, bộ dạng phiền chán bất an, bất giác thấy sợ khiếp vía.
Bệ hạ lúc lúc lại uống trà, lúc lại ngẩn người, lúc lại xem tấu chương, lúc lại thấy ánh mắt dại ra, lúc lại thở dài… tóm lại, ông chưa bao giờ thấy bệ hạ phiền muộn, lo âu như thế, cũng chẳng biết khuyên thế nào, tuy ông biết khúc mắc của bệ hạ là hoàng quý phi.
Bỗng Tống Vân thấy tiểu công công ở bên ngoài cửa thăm dò, thì đi ra, hoá ra là hữu tướng Thẩm Chiêu cầu kiến. ông truyền lời với bệ hạ, bệ hạ truyền Thẩm Chiêu vào.
Thẩm Chiêu bước vào ngự thư phòng, sau khi hành lễ thì đứng yên, thấy thần sắc bệ hạ ủ dột, “Bệ hạ truyền triệu thần, có chuyện quan trọng gì không ạ?”
“Trẫm đã đem Vũ Nhi về” Sở Minh Phong ra ngự án, khí sắc u ám, mặt mũi nhăn nhó.
“Bệ hạ có tính toán gì không?” Tối qua Thẩm Chiêu đã biết chuyện gì xảy ra, Diệp Vũ trộm sách, chạy trốn, y theo tính tình bệ hạ, tuyệt đối sẽ không tha nàng dễ dàng như vậy. Lần trước, nàng và Tấn Vương cao chạy xa bay, bệ hạ đã đánh nàng, vì thế mới mất đi đứa bé; lần này, bệ hạ làm thế nào đây?
“Vũ Nhi định ở trong cung mấy ngày…. Nàng bị thương, tai phải bị thương…” Sở Minh Phong nói giọng đứt quãng, khó khăn lắm mới nói được đủ câu.
“Tai phải bị tổn thương ư? Sao lại bị thương chứ?” Thẩm Chiêu kinh ngạc vô cùng, trong lòng chấn động. Hẳn là bệ hạ đã đánh nàng, ra tay nặng, đánh phải tai phải, mới có thể khiến tai phải bị thương.
Mặt Sở Minh Phong cau có đen sì, cũng chẳng nói quá trình đánh người, cũng giấu loại tình cảm áy náy tự trách, “Từ thái y đã chẩn trị rồi, bảo tai người một khi bị tổn thương sẽ khó mà phục hồi lại như cũ nữa”
Thẩm Chiêu đề nghị, “Hay là thần cho điều tra danh y ở dân gian xem, có lẽ danh y dân gian sẽ có cách đó”
Sở Minh Phong gật đầu, “Cố sức rồi. Đến cả Từ thái y còn bó tay, huống chi là thầy thuốc dân gian chứ?”
“Thần sẽ cố hết sức” Thẩm Chiêu nhìn ra, bệ hạ là đang đau lòng. “Hoàng quý phi biết bệnh rồi chứ ạ”
“Biết rồi” Sở Minh Phong chua xót nói, ‘Tuy trẫm tức giận, cũng không muốn ra tay nặng như vậy, nhưng mà nàng ấy nói…Nàng ấy nói lần xẩy thai đó cũng là do nàng ấy cố ý…. Nàng ấy cố ý chọc giận trẫm, khiến trẫm đánh nàng ấy, nàng ấy thuận thế ngã đụng phải bàn, đứa bé mới có thể không còn….. Nàng ấy còn nói, nàng ấy nói con trẫm là nghiệt chủng…. Trẫm tức điên lên mới đánh nàng ấy…”
Thẩm Chiêu hiểu tâm tình của hắn lúc ấy. Bệ hạ đã lâm vào tình quá sâu, sao chịu nổi chuyện Diệp Vũ lừa gạt, phản bội, chạy trốn chứ? Sao chịu được chân tướng xẩy thai đả kích chứ? Vì sao Diệp Vũ lại nói vậy? Lúc ấy nàng ấy nhất định cũng tức điên lên rồi mới buột miệng nói vậy.
Sáng nay, hắn nghe người hầu bẩm báo, biệt quán có sự khác thường, mới biết Diệp Vũ chạy trốn. Hắn biết, bệ hạ sẽ không dễ bỏ qua cho nàng, nhưng mà hắn lại không ngờ tới, nàng bị thương nặng như vậy… Hắn nghĩ đến, bệ hạ và Diệp Vũ đi cùng nhau, sẽ trở thành sủng phi, thậm chí sẽ thành hoàng hậu mẫu nghi Thiên Hạ Đại Sở, không ngờ nàng thế mà dám một mình trốn… Lúc trước, hắn nghĩ nàng có tình với bệ hạ, giờ cần phải đánh giá lại.
Trong lòng Thẩm Chiêu thở dài, “Việc đã đến nước này, chỉ sợ hoàng quý phi với bệ hạ….Khó mà có lại tình ý” Sở Minh Phong kinh ngạc hỏi, “Khó có lại tình ý là sao? Vũ Nhi từng có tình ý với trẫm ư?”
“Thần nhìn ra được, bệ hạ trả giá, nhìn trong mắt hoàng quý phi, ghi tạc trong lòng, ít nhất đã bị bệ hạ dùng tình cảm làm cảm động” Thẩm Chiêu không nói hết ra, “Hoàng quý phi đều không phải là cô gái bình thường, tâm tính khác hẳn với người thường, nếu bệ hạ muốn thu phục nàng ấy, hẳn là nên dùng tâm tư nhiều hơn, dành nhiều thời gian hơn”
“Trẫm cũng nghĩ thế” Mày Sở Minh Phong giãn ra.
“Bệ hạ, nếu thời cơ chín muồi, thần sẽ tuyên cáo với thiên hạ rằng Nhị phu nhân của thần bị bệnh cấp tính mất ạ” Thẩm Chiêu nói vậy cũng chỉ là thử mà thôi.
“Cũng tốt. Nhưng mà thời cơ vẫn chưa chín muồi”
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Sở Minh Phong bắn ra ngoài điện, mũi nhọn như tên truy phong trục nguỵệt vậy.
***
Đêm nay, Sở Minh Phong đã khuya mới về điện Trừng Tâm. Thật ra, tấu chương đã phê duyệt xong sớm, hắn cũng định trở về sớm chút, nhưng mà lúc đi đến ngự thư phòng thì lại dừng chân, nghĩ ngợi, rồi lại trở lại ngự án, ảo não đọc sách. Đây được gọi là tình kiếp. Cuối cùng vẫn là Tống Vân tới khuyên vào câu, hắn mới về tẩm điện.
Trâm Cài nói, hoàng quý phi đã đi nghỉ sớm, lúc hẳn chắc là ngủ say rồi. Bước vào tẩm điện mờ ảo, Sở Minh Phong đi nhẹ chân, cởi áo cố không phát ra tiếng động lớn. Nàng nằm ở bên ngoài long tháp, thì hắn cũng đành ngủ ở bên cạnh sườn.
Nhìn nàng ngủ hiền lành, khuôn mặt nhỏ thanh mị và cái tai bị thương, lòng hắn thấy nhoi nhói rầu rĩ. Nhìn thật lâu thật lâu, hắn tìm được tay nàng trong chăn, nắm vào lòng bàn tay, nhắm mắt ngủ.
Từ lúc hắn tiến vào tẩm điện, Diệp Vũ đã tỉnh, nhưng không muốn đối mặt với bạo quân nên giả vờ ngủ. Tay bị hắn nắm chặt, nàng chỉ đành thừa lúc nửa đêm xoay người rút ra. Lần đầu tiên, họ bình an vô sự trải qua một đêm, cũng gọi là an ổn.
Ngày hôm sau, nàng ăn sáng, đang định tìm chút chuyện giải trí, Sở Minh phong đã trở lại. Quần áo thường phục màu xám nhạt, bên ngoài choàng áo choàng, càng khiến khuôn mặt hắn đen hơn. Lúc đi áo đen và áo choàng nhảy lên, tạo ra thành hình vòng cung đung đưa. Cả hắn uy phong lẫm liệt, khí thế bức người, tiếng nói khiếp người, trong lòng nàng chỉ còn lại thù hận.
“Hôm nay Từ thái y đã tới khám lại chưa?” Sở Minh Phong nhớ tới bệnh tình của nàng, cố ý về xem.
“Vẫn còn sớm lắm” Diệp Vũ cất giọng cực kỳ lạnh băng.
Hắn cảm thụ được tức giận, kháng cự và hận ý trong giọng nói nàng, lại không tức giận, “Vậy trẫm sai người đi mời vậy”
Nàng nói chậm rãi, “Không cần, bệ hạ bận rộn chính sự, đừng có để ý tới việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này”
Hắn biết nàng hận mình, mới dùng thái độ này đối xử với mình, nhưng hắn không thể chịu đựng được sự lạnh lùng và đối địch, tức giận phình cả ngực, “Nàng tới tột cùng muốn trẫm làm thế nào đây?”
“Thế nào?” Diệp Vũ buồn cười nhìn hắn, “Là ngươi muốn ta làm thế nào mới đúng đi”
“Nàng không muốn ở trong điện Trừng Tâm, cũng phải ở!” Trong mắt Sở Minh Phong mắt thâm quầng hơi co giật, bắn toé lửa, “Nàng không muốn phục vụ trẫm, cũng phải phục vụ!”
Nàng trợn mắt nhìn, thần sắc quật cường, kiệt ngạo không tuân theo. Rồi đột nhiên, cổ bị một tay cứng như sắt bóp chặt, hơi thở như ngừng lại.
Hắn bóp chặt cổ nàng, năm ngón tay càng siết chặt, sức càng ngày càng lớn, gân xanh nổi lên, khuôn mặt hắn rắn đanh như đá, lệ khí tuôn trào.
Diệp Vũ nhắm mắt lại, hy vọng có thể chết ngay sau đó, chẳng bao giờ muốn gặp mặt ác ma này nữa. Không thể thở, thật khó chịu, thật khổ, nhưng mà chỉ cần nhịn một chút nữa thôi thì lập tức được giải thoát rồi, có thể thoát khỏi tay kẻ bạo quân này…. Đúng vậy, chỉ cần nhịn một lát nữa thôi….
Nhưng nguyện vọng của nàng lại thất bại. Tóm lại hắn nới lỏng tay, không tự tay bóp chết nàng. Ngay thời điểm nàng thở dốc, Sở Minh Phong ôm nàng lên bàn, gạt tay một cái ấm chén trên bàn rơi cả xuống đất, vỡ tan tành, văng tung toé khắp nơi.
Giật vạt áo ra, cởi xuống, các động tác liên tiếp này khiến cho người ta chẳng kịp nhìn, nàng vẫn còn đang tức, ngăn lại không kịp, đã bị hắn giật sạch quần áo… Nàng không cam lòng bị hắn bắt nạt, dùng móng tay cào vào mặt hắn, hắn đang bận cởi quần áo mình cũng định ngăn lại đã không kịp.
Thoáng chốc trên mặt hắn xuất hiện một vệt cào máu, hơi đau khiến lửa giận lại càng như bốc cao, hắn túm chặt lấy hai tay nàng, bẻ quặt ra sau, dùng vạt áo trói chặt lại.
“Buông ra….Đồ cầm thú…” Diệp Vũ chửi ầm lên, “Cầm thú còn không bằng…. Đồ khốn nạn! Tên khốn nạn! Đồ rùa khốn nạn! Cút con mẹ khốn nạn mày đi!”
“Mắng thêm câu nữa, trẫm sẽ giết sạch người lầu Tiêu Tương chẳng còn một ai!” Sở Minh Phong nói tà ác, “Quân không nói chơi!”