Chương 56. Có chí thì nên
Tài nghệ của nàng là độc đáo nhất thiên hạ, lại lần nữa ra ngoài dự kiến của hắn, khiến hắn bị thuyết phục. Hắn khó hiểu hỏi, “Nàng tinh thông các loại nhạc khí, sao không tự mình phổ nhạc chứ?”
“Thật ra ta chỉ xem trộm nhạc phổ thôi, sẽ không biết viết nhạc đâu” Nàng nói quẫn bách, “Ta cũng không rõ là sao nữa”
“Thì ra là thế” Hắn cười hiểu ra, “Nàng không biết viết nhạc cũng không sao, ta viết là được. Có thể cùng hợp tác với Diệp cô nương, là may mắn lớn nhất cuộc đời này của ta rồi” Nàng cười chột dạ.
Đó không phải là Diệp đại tiểu thư không biết viết nhạc, mà nàng không muốn viết. Nàng có thể đem bản thân mình kết hợp với tài nghệ của Diệp đại tiểu thư, viết ra khúc nhạc nhưng nàng lại cảm thấy rất khó khăn, chẳng bằng tìm Lâm Trí Viễn giúp, bản thân mình có thể được thoải mái chút.
Tới đêm về đến nhà, Diệp Vũ cảm thấy hơi mệt, định nhắm mắt chút rồi sau mới tắm. Nàng vừa ngồi xuống đã thấy mẫu thân chạy vội vào, trên mặt đầy lo lắng, đôi mắt đẹp nhăn tít lại long lanh giọt lệ.
Tuy nàng chẳng phải là Diệp đại tiểu thư chân chính, nhưng Thiến Hề lại đối đãi nàng rất tốt. Từ lúc nàng xuyên không tới thành Kim Lăng cho tới nay, đã sống nương tựa vào mẫu thân, chẳng bao lâu nẩy sinh tình mẹ con thật sự. Nhìn thần sắc mẫu thân như vậy, nàng theo trực giác có chuyện xảy ra.
“Mẫu thân, có chuyện gì rồi?”
“Vũ Nhi, cứu cứu Thành nhi…..” Thiến Hề cầm tay con gái, hai dòng lệ chảy xuống, nói thất kinh, “Thành nhi còn nhỏ, không thể xảy ra chuyện được…. Thành nhi…”
“Đệ đệ làm sao vậy? Mẫu thân đừng nóng vội, từ từ nói”
Diệp Vũ đỡ bà ngồi xuống, trấn an hai câu, cuối cùng mới khiến bà bình tĩnh chút. Hoá ra, Diệp Tuấn Thành bị người ta bắt đi.
Chạng vạng có một hán tử tới phủ, đưa ra một khối ngọc cho Thiến Hề xem. Khối ngọc Kỳ lân này có màu xanh biếc là phụ thân đưa cho đệ đệ lúc đầy tháng, đệ đệ vẫn đeo trên người chưa từng tháo ra. Giờ khối ngọc lại bị cướp, nhất định đệ đệ đã bị người ta bắt đi rồi.
Hán tử kia không nói rõ thân phận, chỉ nói với Thiến Hề, “Con phu nhân sẽ tạm thời không chết, nhưng cũng đang hấp hối. Trên đời này chỉ có một người có khả năng cứu con người, đó là con gái người”
Nói xong mấy câu đó thì đi luôn. Thiến Hề vốn định tới lầu Tiêu tương tìm con gái, lại do quá lo lắng nên dẫn tới hôn mê bất tỉnh.
Diệp Vũ hiểu ra là do Thuỵ vương bắt đệ đệ. Diệp Tuấn Thành là tâm can của Thiến Hề, nàng sao có thể không cứu chứ?
“Vũ Nhi, con có biết kẻ nào bắt Thành Nhi không?” Thiến Hề lo âu hỏi, gấp tới mức hoang mang lo sợ, “Họ có cần tiền không? Hay họ lại giết Thành Nhi? Hay là họ lại chặt tay chân Thành nhi…”
“Mẫu thân, đừng nghĩ lung tung, đệ đệ không sao, con sẽ cứu đệ đệ”
“Con là con gái cứu thế nào chứ? Chẳng may kẻ xấu nổi háo sắc chút…”
“Con sẽ có cách, mẫu thân yên tâm đi”
“Hay là mời Tiêu Tương giúp đi, tốt xấu gì lầu Tiêu Tương cũng giúp được một tay”
“Nhiều người dễ hỏng việc, mẫu thân, ngày mai đệ đệ có thể bình an trở về phủ tướng quân rồi”
Thiến Hề gật gật đầu, giơ tay gạt lệ, không còn hoảng loạn nữa, “Con định cứu Thành nhi thế nào? Con có biết Thành nhi ở đâu không?”
Diệp Vũ an ủi, “Mẫu thân đừng lo, những kẻ đó sẽ dẫn con đi” Nàng lại trấn an một lúc nữa, mẫu thân mới yên lòng trở về phòng nghỉ.
Thuỵ vương làm vậy, bỏ qua “mọi thứ”, bức nàng phải nghe lệnh y. Phải làm sao đây? Coi nàng có lực chỉ e khó mà cứu Diệp Tuấn Thành ra, đành phải tìm người giúp vậy. Tấn vương? Hay Hữu tướng? Hay Sở Hoàng đây?
Chương 57. Một gậy chọc trúng
Lấy thân phận địa vị của họ, đều có thể chống được Thuỵ vương, chỉ là nếu Thuỵ vương giấu Tuấn Thành ở một chỗ bí mật, cứ khăng khăng là không bắt người thì sao đây? Họ có thể làm hại nó không? Còn nữa, Thuỵ vương ở trong triều, có uy lớn trong quân, đến cả Sở Minh Phong cũng phải nể ông ta, sao có thể vì chuyện của nàng mà tranh chấp với Thuỵ vương chứ?
Thành phủ Thuỵ vương rất sâu, quyết tâm muốn lợi dụng nàng, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ; cho dù nàng có tìm được người giúp, vậy lần sau nữa rồi tiếp nữa thì sao? Song song với việc tìm người giúp, chẳng bằng tự mình giải quyết vẫn tốt hơn.
Đơn giản là chỉ nhảy một điệu múa thôi mà, mê hoặc Sở Minh Phong, lại có gì khó chứ? Sáng sớm hôm sau, Diệp Vũ đi vào phủ Thuỵ vương.
Thuỵ vương đang ở trước đình luyện võ, mặc áo đuôi ngắn, tay cầm một đao chuôi khắc đầu mãnh hổ, hô phong hoán vũ. Trong mắt ông ta chuyển động khiến người ta sợ hãi, mỗi một chiêu trầm ổn mạnh mẽ, đao phong như lốc xoáy kéo dài mãi.
Nàng đứng nhìn một bên, nghĩ lựa lời để nói. Tuy chiêu thức và lực đạo của ông ta nặng ngàn cân, cũng vẫn không đủ nhanh, thông minh, nếu ông ta cùng đối trận với Tấn vương, chỉ e sẽ sớm chết dưới kiếm Tấn vương rồi. Nhưng với một võ tướng tung hoành sa trường mà nói, võ nghệ của ông ta đã tới mức thượng thừa.
Bỗng đao xuất kỳ bất ý bức tới đâm thẳng vào ngực nàng. Như chỉ mành treo chuông, nàng không tránh, vẫn đứng im. Mạng một đường, ánh đao loé lên dừng cách nàng ba tấc, đao vẫn rung lên bần bật.
“Thật can đảm!” Thuỵ vương trầm giọng nói, thu đao lại, “Núi băng thái sơn trước mặt mà không đổi sắc, quả nhiên là hổ phụ sinh khuyển nữ”
“Vương gia quá khen” Diệp Vũ nói thản nhiên.
Ông ta đi vào trong đình, đặt bảo đao trên bàn đá, tiếp đó rót trà vào chén. Nàng hỏi, “Xin hỏi Vương gia, tiểu đệ đệ Diệp Tuấn Thành của tiểu nữ ở đâu? Không thiếu tay chân đó chứ?”
Ông ta ngồi xuống, trong mắt nổi lên lạnh băng, “Ngươi đã tới từ sáng sớm rồi, đệ đệ ngươi dĩ nhiên là không thiếu tay chân nào cả. Nếu ngươi tới chậm, bổn vương cũng không dám chắc”
Diệp Vũ cắn răng, “Vương gia chiến công hiển hách, đức cao vọng trọng, gia phụ lại vốn là thuộc hạ cũ của Vương gia, Vương gia làm vậy, chẳng biết là quá tàn nhẫn hay sao?”
Ánh mắt Thuỵ vương dần tối xầm, tay phải chậm rãi nắm chặt, tiếng xương cốt kêu răng rắc, “Bổn vương muốn, cho tới tận giờ không bao giờ là không chiếm được! Nếu ngươi sớm đồng ý với bổn vương, cũng không phải nếm khổ nhiều vậy, cũng sẽ không liên luỵ tới đệ đệ của người. Bổn vương chỉ có thể nói đây là ngươi gieo gió gặt bão”
“Tiểu nữ tử có thể làm chuyện này, nhưng Vương gia phải thả người ra ngay lập tức”
“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm việc vì bổn vương, bổn vương cũng sẽ không làm khó dễ người nhà ngươi”
Ông ta giơ cánh tay lên, ngón tay khẽ động. Nàng âm thầm cân nhắc, động tác này của ông ta chắc là bảo cho kẻ dưới đi thả người ra rồi.
Thuỵ Vương vừa đánh phủ đầu đã như phong cách của võ tướng; đó là kẻ có nhiều kinh nghiệm sa trường, sống trong máu tanh, cường ngạnh không nói câu thứ hai, khiến người ta liên tưởng tới hai quân chém giết nhau máu chảy và tàn khốc, sống chết chẳng là gì.
Ông ta nói, “Một lúc nữa, đệ đệ ngươi sẽ trở lại phủ tướng quân, không thiếu một sợi tóc”
Diệp Vũ nói cảm tạ, lại nghe ông ta nói, “Sáu ngày sau, bổn vương thiết yến trong phủ khoản đãi bệ hạ và các văn võ đại thần, ngươi và lầu Tiêu tương tới tiếp ứng. Bổn vương muốn ngươi nhảy một điệu múa, phải là điệu câu hồn đoạt phách, khiến cho bệ hạ mê mẩn ngươi, một gậy chọc trúng!”
Lời này nói nghe rất khí phách như bảo đao rơi xuống phát ra tiếng đanh gọn. Lão khinh ta nhảy sao?
“Tiểu nữ tử sẽ dốc hết toàn lực, nhưng thánh ý khó dò, nếu bệ hạ chẳng chút động lòng, tiểu nữ tử cũng hết cách”
“Vậy đó là ngươi múa không đủ câu hồn, chẳng đủ mê hoặc!”
“Nhưng mà….”
“Không nhưng nhị gì hết!” Thuỵ vương mắt toé lửa, giống như mãnh thú cắn người vậy, “Bổn vương lặp lại lần nữa, bổn vương muốn chọc một gậy trúng luôn! Ngươi phải mê hoặc được bệ hạ. trở thành sủng phi! Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi làm không được, vậy cho ngươi nhặt xác đệ đệ đi!”
Cho dù hận thấu xương, cho dù chẳng muốn chút nào, cho dù trong lòng thầm mắng ông ta trăm vạn lần Diệp Vũ cũng đành phải đồng ý.
****
Thiến Hề nói Thành nhi đã trở lại phủ tướng quân, trên người không bị thương gì, tảng đá đè nặng trong lòng mới được gỡ xuống.
Theo lời Thành nhi nói, kẻ xấu này đem nhốt nó tại một gian phòng tối, không tra tấn nó. Bà hỏi con gái, những kẻ đó sao nguyện ý thả người, Diệp Vũ chỉ bảo đệ đệ không sao là tốt rồi, sau đó đi làm việc.
Lăng Vô Hương và Phán Phán mới luyện tập màn múa mới rất thuận lợi, Diệp Vũ không ngờ các nàng ấy lại nhảy rất chuẩn, kỹ thuật múa của các nàng ấy càng ngày càng tốt, học mỗi lúc một nhanh. Nàng nghĩ đến buổi biểu diễn ca múa ở phủ Thuỵ vương, tổng cộng có năm tiết mục, “Thanh Hoa từ”, “Tiêu Tương vũ”, “Hồng Nhan”, “Táng anh Hùng” và màn nhảy trí mạng đầy mê hoặc của nàng nữa.
Chỉ trong vòng sáu ngày ngắn ngủi, không được luyện tập nhiều lắm, chẳng bằng nhảy “Kịch một vai” đi. Do dự cả buổi tối, rốt cuộc nàng quyết định mình nên nhảy gì rồi. Cần phải tìm được một vũ nam để nhảy, biết tìm ai tốt hơn đây?
Âm nhạc vũ đạo dĩ nhiên là tìm Lâm TRí Viễn rồi. Hắn nghe xong hai ca khúc trữ tình mà có tiết tấu mạnh là “Phát như tuyết” và một ca khúc cổ có tiết tấu khó, lại thấy rất dễ nghe, tò mò hỏi xem hai ca khúc này muốn múa điệu gì. Nàng nhanh trí hỏi hắn xem hắn có thể múa được không.
“Ta sao mà múa được chứ?” Hắn bật cười, không nhìn ra dụng ý của nàng là gì, “Ta chỉ biết đánh đàn cổ, đàn tranh và nhạc khí tỳ bà thôi”
“Huynh có biết đây là màn múa gì không? Hay là ta nhảy mấy cái, huynh nhảy theo nhé”
Hắn vẫn không phát giác ra, giục nàng nhảy cho hắn xem. Diệp Vũ nhảy hai động tác đơn giản, hắn vừa học vừa bàn, nhưng lại bắt chước đúng động tác. Hắn quả thật có thiên phú khiêu vũ!
“Lâm công tử, mấy ngày nữa đi cùng lầu Tiêu tương tới phủ Thuỵ vương biểu diễn ca múa, ta cũng muốn múa một điệu”
“Hả? Cô tự mình xuất hiện?” Lâm Trí Viễn vừa sợ lại vừa vui, loại khí chất u buồn bỗng biến mất năm phần.
“Đúng vậy, ta đã đồng ý với Thuỵ vương rồi”
“Vậy ta đây có thể nhìn no mắt rồi”
“Huynh có thể làm bạn nhảy của ta mà?”
“Bạn nhảy á?” Hắn kinh ngạc cau mày.
Nàng giải thích đơn giản, “Có một màn múa là cặp đôi, nam nữ phối hợp. Nhưng điệu nhảy này chỉ cần ta nhảy là được, huynh không cần nhảy, huynh chỉ cần phối hợp chút với ta là được”
Hắn kinh ngạc nói lắp bắp. “Ta chưa từng nhảy bao giờ….Vốn không biết nhảy….”
Diệp Vũ nói mê hoặc, “Ta cần chính là một bạn nhảy không biết khiêu vũ, huynh là thích hợp nhất đó”
Hắn mếu máo, “Chúng ta lầu Tiêu tương có rất nhiều vũ nam có kỹ thuật múa tốt, cô nên tìm lấy một người, cần gì cứ phải là ta chứ?”
Chương 58. Hai mỹ nữ xà
Nàng dĩ nhiên đã nghĩ đến, nhưng nàng vẫn cảm thấy không muốn gần gũi với vũ nam. Tuy nàng dạy họ khiêu vũ, ngày nào cũng đều ở cùng một chỗ, nhưng chỉ là không thể hoà mình với họ được. Thật ra nàng cảm thấy chơi với Lâm Trí Viễn rất thân, tâm linh khá tương thông, thật gần gũi. Bởi vậy nàng mới cần hắn làm bạn nhảy.
Lâm Trí Viễn tài đánh đàn là nhất, cổ họng cũng rất tốt, ca hát khá hay, không ngờ múa cũng có thiên phú, người này về mặt ca múa thật đúng là thiên tài. Còn có một chút quan trọng, dung mạo của hắn, dáng người cứng nhắc ấy rất phù hợp với yêu cầu, khuôn mặt đó vừa có chút u buồn xuất khí, anh tuấn, lại có thân hình cao gầy, quá tuyệt vời.
Nàng phồng má trợn mắt, nhõng nhẽo quấn hắn cả ngày, hắn chịu không nổi màn “quấn quít si mê” ấy mà cuối cùng cũng đồng ý với nàng.
Hai ngày sau, hắn đồng ý với yêu cầu của nàng, không có nhạc đệm, cùng nhảy với nàng một lần.
Nhảy một điệu đầy đủ, hắn ngây người, cứng đơ, cứ yên lặng theo dõi nàng, mãi không hoàn hồn.
“Sao vậy?” Diệp Vũ chộp vai hắn hỏi. “Sao lại nhảy điệu thế chứ?” Hắn thật không hiểu, “Nàng chẳng phải nói là không bán thân cũng không biểu diễn hay sao?”
“Ta kiên trì cho tới tận bây giờ vẫn là không bán thân và không biểu diễn, nhưng mà con người sống ở trên đời này có lúc cũng bị bất đắc dĩ, không muốn làm cũng buộc phải làm” Nàng cười buồn bã.
“Có người ép cô?” Mắt hắn sáng lên, rồi lông mi cong dài lại xụp xuống. “Là Thuỵ vương ư?”
“Chẳng phải chỉ nhảy một điệu múa thôi sao? Không làm khó được ta, ta không sao” Nàng cười thong dong, nói là đi xem Lăng Vô Hương với Phán Phán luyện múa.
****
Lăng Vô Hương và Phán Phán múa mới lại khiến cho cả lầu Tiêu tương bùng nổ, làm cả thành Kim Lăng thanh niên già trẻ đều điên cuồng vì các nàng.
Điệu nhảy này có tên là “Thanh xà và Bạch xà”, linh cảm được dẫn từ bộ phim “Thanh xà”
Cả đại đường đông nghìn nghịt người, chỉ có trên vũ đài treo hai ngọn đèn lồng đỏ, một trắng một xanh toả ra ánh sáng hồng và trắng.
Hai nam tử di chuyển một bình phong lớn ra giữa vũ đài, mọi ánh mắt đều tập trung vào hai bên cánh gà, dưới đất có hai cô gái nằm hình chữ “S”. Lúc này nhạc vang lên, là khúc nhạc của bộ phim “Thanh xà” phối nhạc với “Tư tình” có chút phong tình, có chút ái muội.
Lăng Vô Hương và Phán Phán chậm rãi chuyển động đứng lên, một bên uốn éo như xà múa, một bên uốn éo thân hình.
Khúc nhạc dạo vừa xong, hai cô gái đứng ở bên trái vũ đài cất giọng ngâm nga” A… A….A…”
Lăng Vô Hương mặc quần áo múa màu trắng bó sát, Phán Phán mặc bộ bó sát màu xanh, cả làn tóc đen chỉ trang sức đơn giản, thả xuống sau lưng, tăng thêm vẻ thần bí và mùi vị con gái.
Bốn nam tử xuất hiện trên vũ đài, bên trái rơi xuống hai dải lụa xanh mỏng, dập dờn đong đưa, màn lụa như sóng dập dờn lên xuống bồng bềnh, ý như một thanh xà, một bạch xà đi đi lại lại trên Bích Hồ.
Các nàng lúc nằm lúc quỳ, rong chơi trong hồ, uốn éo đong đưa, hai cánh tay trắng nõn đưa lên, rồi miết lại, rồi uốn éo mà múa, lắc lắc chiếc eo mảnh khảnh, đôi mắt mê hoặc người, hai tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn cười quyến rũ hoặc trong veo hoặc lạnh lùng biểu hiện dụ dỗ, sống động như hai mỹ nữ xà thật vậy.
Trong sóng xanh dập dờn, hai con rắn như ẩn như hiện, mê hoặc lòng người. Điệu này mới nhảy một phần ba đã khơi mào tâm tư toàn bộ khách xem, muốn ngừng mà không được. Khoác da tuyệt mỹ bên ngoài, nhìn yêu diễm như người rắn vậy.
“Tiết tấu “Tư Tình” vang lên rồi tiếp đó là “Nhân sinh như thế”. Tiếng nhạc lúc nhanh lúc chậm, giọng nữ vang lên ngâm nga,
Nhân sinh như thế, Phù Sinh như vậy.
Duyên sinh duyên tử, ai ngờ, ai ngờ?
Tình chung tình thủy, tình chân tình si.
Nơi nào? Nơi nào? Tình chi tới!
Aha… Aha… Aha… Aha…
Hai bóng xà lùi dần ra sau vũ đài, Lăng Vô Hương và Phán Phán quay cuồng trên mặt đất, bắt chước dáng đi của xà bò về trước, lúc thì tách ra, lúc thì cuốn vào nhau, lúc thì cúi đầu nghe theo, lúc thì lén cười quyến rũ, lúc thì thò chiếc lưỡi thơm tho ra bắt “ruồi bọ, muỗi…”
Có thể nói các nàng rất thu hút người xem, mỹ nữ xinh đẹp bò sát, cũng bên ngoài khoác túi da rắn tuyệt đẹp, yêu diễm, thật huyền ảo, thật giả khó phân.
Nam nhân không có đủ định lực để gỡ, miệng đã khát lưỡi đã khô, càng nuốt nước bọt không ngừng, yết hầu lên xuống.
Các nàng chậm rãi đứng lên, lại giống như chân đứng không vững, nhúc nhích mông, uốn éo vòng eo, cả người vặn vẹo…. Các nàng bắt chước dáng đi của con người, cả eo và mông cùng uốn uốn éo éo, mềm mại tới cực điểm, như không có xương vậy, cũng lại phong tình vạn chủng, yêu mị vô cùng,. mềm như gió cuốn liễu rủ, mê hoặc con người khiến người ta không thể kháng cự nổi.
Lúc thì múa mềm mại, lúc thì cuốn vào đàm luận. lúc thì cắn vành tai, lúc thì vặn vẹo, lú thì ôm nhau ái muội…. Đây là hai mỹ nhân, hai con rắn đồng tính, khiến khách xem bị kích thích tột cùng, kích tình bốc lên, vô hạn mê hoặc.
Diệp Vũ đứng ở trên lầu mỉm cười, các nàng ấy nhảy rất khá, chỉ trong vòng bốn năm ngày ngắn ngủn mà đã có thành quả như thế, thật sự rất tuyệt.
Cả đám đàn ông nhìn không chớp mắt, mồm há hốc, người cứng đờ. Có lẽ, cả người họ như ngọn núi lửa cần được dập vậy, nhìn như bị gió thổi, thật ra lửa đã bốc lên hừng hực.
Tiếp đó khúc nhạc thay đổi, công cụ làm làn sóng nước cũng thay đổi thành phong tình kiểu khác, tiết tấu nhanh mạnh hơn.
Giọng nữ bắt đầu ngâm nga, Lăng Vô Hương và Phán Phán cũng múa bắn ra kích tình bốn phía.
Xoay eo, ưỡn ngực, hai vai lắc lắc, hai tay cũng lắc lư, cả chân cũng nhảy ra những bước câu hồn, vốn là mỹ nhân lại có dáng rắn, nhìn tổng thế đầy cuồng hoan như thế, từng điệu múa càng bốc lửa lên cao.
Cả đám đàn ông đều đứng hết lên, mắt nhìn chằm chằm mãi vào hai thân rắn mỹ nữ. Các nàng múa thật yêu diễm, đẩy cảm xúc đàn ông dâng cao, ngập toàn trường. Cuối cùng khúc nhạc ngừng, các nàng múa đã xong, ra chào và biến mất sau vũ đài.
Cả đám đàn ông như tỉnh mộng đột ngột vỗ tay ầm ầm, hét lên chói tai, rống to, cả đại đường như chảo dầu sôi dâng trào, đã không khống chế nổi. Lãnh Tiêu Tương bị hơn mười vị nam nhân vây chặt, ép sát chân tường, ngân phiếu bay đầy trời, từng túi tiền bay múa trên không trung, tiếng hét lên cao vống….
Diệp Vũ trở lại tẩm phòng, đang định sáng tác ra màn múa mới, thì có tiếng gõ cửa. Là người của Sở Minh Phong.
Nàng đi lên phòng riêng ở lầu 3, Sở Minh Phong đi thẳng tới, chẳng có gió mà áo choàng cũng bay phất sang hai bên.
Hắn mặc bên trong màu áo gấm tím, bên ngoài khoác áo choàng sáng, cho dù không phải long bào thì toàn thân cũng lộ ra khí phách vương giả. Hắn đi vào phòng riêng, nàng cũng đi theo vào, cửa phòng tự động đóng lại.
Chương 59. Sống về đêm
Ánh nến hồng sáng ngời rọi vào mắt hắn chẳng có chút thay đổi nào, khiến cho thần sắc hắn càng toát ra bí hiểm. Nàng thầm nghĩ lần này ra cung gặp nàng nhất định hắn muốn hỏi tiến triển thế nào rồi.
“Đã nhiều ngày ngươi cũng bận việc thật” Hắn hất áo choàng lên ngồi xuống, giọng châm chọc.
“Tiểu nữ tử biết nên làm thế nào mà, cũng vẫn kém bệ hạ bận trăm công nghìn việc” Diệp Vũ đáp thản nhiên.
“Ai cho ngươi to gan lớn mật thế hả, dám can đảm bố trí màn múa câu hồn đoạt phách, đồi phong bại tục như thế chứ?” Sở Minh Phong từng mắt nhìn nàng, ánh mắt âm trầm, tối đen.
“Xin bệ hạ minh giám, tuy điệu nhảy này có vẻ khác người, nhưng vũ đạo cũng là một nghệ thuật, không thể dùng ánh mắt thế tục ra đánh giá. Thêm nữa, từ sau khi dân phong Đại Sở ta mở ra, ca múa ở lầu Tiêu Tương cũng phong phú trở thành cuộc sống về đêm của thành Kim Lăng… a, không phải, là giải trí tiêu khiển, vì thành Kim Lăng cung cấp một loại giải trí tiêu khiển không giống bình thường”
“Giải trí tiêu khiển ư?” Hắn hơi ảo não, sao nghe mà chẳng hiểu nàng nói gì thế.
“Ban đêm dân chúng không làm gì, tới lầu Tiêu Tương xem biểu diễn ca múa, thả lỏng thể xác và tinh thần, đây gọi là giải trí tiêu khiển đó ạ”
Hắn giấu đi sự xấu hổ ảo não, khá hưng trí xem xét nàng, ‘Nói vậy ngươi sáng tác ra màn múa này còn muốn các nàng ấy được tốt, trẫm đánh cuộc muốn nhìn ngươi lúc khiêu vũ có bộ dạng gì nữa, có giống các nàng ấy câu hồn đoạt phách, mê hoặc lòng người không đây?”
Diệp Vũ nói lạnh nhạt, “Nếu bệ hạ muốn thưởng thức ca múa, có thể ra lệnh cho các nàng ấy hiến vũ vì bệ hạ. Nhưng bệ hạ quan tâm nhất hẳn phải là Tấn vương và Hữu tướng chứ”
Một ý nghĩ chợt loé trong đầu: nếu đem chuyện Thuỵ vương bức nàng khiêu vũ để mê hoặc hắn mà nói cho hắn biết, hắn sẽ có phản ứng gì đây? Hoặc có hậu quả gì đây? Hắn có thể giúp nàng hay không? Hay vẫn không nên mạo hiểm.
Sở Minh Phong nâng chén trà lên uống, “Nói chút nghe coi”
Nàng nói tóm tắt, “Tấn vương đã mắc câu, Thẩm đại nhân bên này còn cần phải cố gắng hơn, chuyện kế tiếp nên làm thế nào, xin bệ hạ ra chỉ thị”
Hắn lại khéo chuyển đề tài, “Thuỵ vương cũng có hứng với ngươi đó”
Nàng nói thầm, thế gian còn có chuyện gì mà hắn không biết nữa không?
“Thuỵ vương bắt Thành Nhi đi, bức tiểu nữ tử làm một chuyện cho ông ta” Cho dù hắn không biết tình hình cụ thể thế nào, nàng cũng muốn nói một chút chuyện thật ra, nếu không hắn sẽ không tin.
“Ông ta muốn ngươi làm gì?” Giọng điệu của hắn lạnh nhạt lạnh lẽo, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, càng khiến cho người ta khó đoán được tâm tư hắn.
“Thuỵ vương muốn thiết yến trong phủ, muốn mọi người lầu Tiêu Tương tới phủ biểu diễn, còn muốn tiểu nữ tử nhảy một điệu múa”
Lông mày Sở Minh Phong hơi động, chắc là đang nghĩ tới dụng ý này của Thuỵ vương. Diệp Vũ nghĩ hắn đoán được chiêu mỹ nhân kế này của Thuỵ Vương là nhằm vào hắn sao?
Đôi mắt hắn khép lại, loé sáng, “Nói vậy trong triều có không ít đại thần đang muốn nhìn ngươi lên nhảy một điệu xem có khiến người ta dục hoả dốt người không, ý Thuỵ vương này là muốn lấy lòng những kẻ này”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, hắn hẳn còn không đoàn được ý đồ chân chính của Thuỵ vương.
“Tấn vương và Thẩm Chiêu cùng liên thủ cứu ngươi, trẫm được mở to mắt rồi đó” Hắn mỉm cười, cũng là cái cười châm chọc, “Cho dù ông trời có sụp xuống, mặt Thẩm Chiêu cũng không đổi sắc, lúc nào cũng thong dong ôn hoà. Không ngờ được hắn lại vì ngươi mà dám tranh với Thuỵ vương, thậm chí còn giả truyền ý chỉ thái hậu, xông vào phủ Thuỵ vương. Tấn vương thấy Thẩm Chiêu ôm ngươi quần áo chệch choạc từ dưới nước ấm lên, sắc mặt âm trầm; sáng hôm sau, hắn lại đem ngươi từ biệt uyển về phủ Tấn vương, ôm ngươi đi một mạch về, có thể nói là bêu riếu cực điểm. Hoàng đệ này của trẫm phong lưu đa tình, duyệt mỹ vô số, chưa bao giờ có tâm tư gì với một cô gái, không ngờ lại để bụng với ngươi như vậy”
Chương 60. Hắn đè nặng nàng.
Nàng hết cả hồn, hoàng đế này thật đáng sợ, chuyện gì cũng không thể gạt được hắn. Hắn có ở thành Kim Lăng hoặc thậm chí là toàn bộ Sở quốc bố trí thu thập tin tức bốn phương tám hướng hay không?
Sở Minh Phong xoay mặt nàng lại, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên thủng lòng người, “Ngươi cho là họ đã có hiềm khích rồi sao?”
Diệp Vũ nói thận trọng, “Nhìn bề ngoài, Tấn Vương và Thẩm đại nhân hẳn cũng không có hiềm khích”
“Vậy ngươi cần phải cố thêm nữa”
“Vâng”
“Châm trà”
Nàng nghe theo sự sai bảo của hắn, châm một chén trà nóng cho hắn.
Ấm trà vừa buông xuống, đã có một lực mạnh ập lại – hắn túm chặt lấy cánh tay nàng, hơi dùng sức đã dễ dàng túm nàng vào trong lòng, hai tay ôm chặt lấy nàng. Nàng kinh hoàng chưa ổn định, biết giãy dụa cũng vô ích, đành đơn giản nằm im, không nói câu nào.
Hắn nhìn cô gái ngoan ngoãn như tiểu bạch thỏ lòng lòng, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngươi ngủ lại phủ Tấn vương một đêm, Tấn vương đối đãi thế nào với ngươi?”
Nàng cố tình đùa giỡn, “Bệ hạ biết rõ còn gì, nên biết đêm đó đã xảy ra cái gì mà” Sở Minh Phong túm lấy vạt áo nàng, nói giảo hoạt, “Chẳng bằng trẫm cùng người diễn lại đêm đó một lần xem đến tột cùng là Tấn vương với ngươi làm cái gì”
“Vậy bệ hạ cứ mặc cho tiểu nữ tử an bài” Diệp Vũ hơi mỉm cười, nói châm chọc, “Chỉ sợ là bệ hạ không bỏ xuống được dáng người cao quý thôi…”
“Trẫm tuỳ ngươi bài bố đó”
Hắn buông tay ra, nàng trượt từ trên người hắn xuống, để hắn nằm trên mặt bàn, “Nếu có chút đắc tội, vẫn xin bệ hạ thứ tội”
Hắn hỏi tiếp đó thế nào nữa, trong lòng Diệp Vũ cười trộm, “Sau đó tiểu nữ tử kéo Tấn vương đứng dậy, chỉ thế thôi”
Nàng đang định lùi ra sau, ai ngờ hắn phản ứng nhanh như chớp, giữ chặt tay nàng, nhanh nhẹn xoay người một cái, nàng đã bị đặt nằm trên mặt bàn, còn hắn thì đè nặng lên nàng.
Vốn định đùa hắn, cũng không ngờ lại bị hắn từ bị động biến thành chủ động, chỉ trong giây lát, đảo ngược tình thế.
Thân hình cao ngạo của Sở Minh Phong đè nặng lên thân thể mềm mại, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh đáng sợ, tựa như kiếm khí giết người vô hình vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy máu. Tim nàng đập mạnh, như sắp nhảy ra khỏi ngực vậy, một tia sợ hãi từ dưới bốc lên.
“Dám can đảm đùa giỡ trẫm, lại còn có can đảm thừa nhận trẫm trừng phạt” Mặt hắn gần như thoáng qua lo lắng.
“Bệ hạ…”
Hắn cúi đầu xuống, môi dừng ở trước người nàng, nàng kinh hoảng ngăn lại, “Bệ hạ không ngại tiểu nữ tử đã cùng với Tấn vương, Thẩm đại nhân ôm qua, hôn qua rồi ư?”
Tay hắn vuốt ve chiếc gáy trơn mềm của nàng, “Ngươi không ngại, trẫm còn để ý làm gì?”
Diệp Vũ nói lạnh băng, ‘Bệ hạ dĩ nhiên có thể muốn làm gì thì làm rồi, nhưng tiểu nữ tử thà ngọc nát hơn ngói lành”
Sở Minh Phong tán thưởng nàng gặp nguy không loạn, nữ tử này có thể trong lúc nguy cấp nói một hai câu kiên quyết bảo vệ mình, đâm trúng vào chỗ mềm yếu của hắn, khiến hắn không thể không thoả hiệp – nàng thà làm ngọc nát, không làm ngói lành, thà chết chứ không chịu khuất phục, hắn con cờ tuyệt sắc này cũng sẽ phế bỏ đi.
Hắn kéo nàng đứng lên, rồi đột nhiên bóp chặt má nàng, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ, “Làm chuyện này tốt, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi”
Nhưng lời này có vẻ chỉ nói cho xong, nàng không rõ hắn có đối xử tử tế với mình không nữa.
Tài nghệ của nàng là độc đáo nhất thiên hạ, lại lần nữa ra ngoài dự kiến của hắn, khiến hắn bị thuyết phục. Hắn khó hiểu hỏi, “Nàng tinh thông các loại nhạc khí, sao không tự mình phổ nhạc chứ?”
“Thật ra ta chỉ xem trộm nhạc phổ thôi, sẽ không biết viết nhạc đâu” Nàng nói quẫn bách, “Ta cũng không rõ là sao nữa”
“Thì ra là thế” Hắn cười hiểu ra, “Nàng không biết viết nhạc cũng không sao, ta viết là được. Có thể cùng hợp tác với Diệp cô nương, là may mắn lớn nhất cuộc đời này của ta rồi” Nàng cười chột dạ.
Đó không phải là Diệp đại tiểu thư không biết viết nhạc, mà nàng không muốn viết. Nàng có thể đem bản thân mình kết hợp với tài nghệ của Diệp đại tiểu thư, viết ra khúc nhạc nhưng nàng lại cảm thấy rất khó khăn, chẳng bằng tìm Lâm Trí Viễn giúp, bản thân mình có thể được thoải mái chút.
Tới đêm về đến nhà, Diệp Vũ cảm thấy hơi mệt, định nhắm mắt chút rồi sau mới tắm. Nàng vừa ngồi xuống đã thấy mẫu thân chạy vội vào, trên mặt đầy lo lắng, đôi mắt đẹp nhăn tít lại long lanh giọt lệ.
Tuy nàng chẳng phải là Diệp đại tiểu thư chân chính, nhưng Thiến Hề lại đối đãi nàng rất tốt. Từ lúc nàng xuyên không tới thành Kim Lăng cho tới nay, đã sống nương tựa vào mẫu thân, chẳng bao lâu nẩy sinh tình mẹ con thật sự. Nhìn thần sắc mẫu thân như vậy, nàng theo trực giác có chuyện xảy ra.
“Mẫu thân, có chuyện gì rồi?”
“Vũ Nhi, cứu cứu Thành nhi…..” Thiến Hề cầm tay con gái, hai dòng lệ chảy xuống, nói thất kinh, “Thành nhi còn nhỏ, không thể xảy ra chuyện được…. Thành nhi…”
“Đệ đệ làm sao vậy? Mẫu thân đừng nóng vội, từ từ nói”
Diệp Vũ đỡ bà ngồi xuống, trấn an hai câu, cuối cùng mới khiến bà bình tĩnh chút. Hoá ra, Diệp Tuấn Thành bị người ta bắt đi.
Chạng vạng có một hán tử tới phủ, đưa ra một khối ngọc cho Thiến Hề xem. Khối ngọc Kỳ lân này có màu xanh biếc là phụ thân đưa cho đệ đệ lúc đầy tháng, đệ đệ vẫn đeo trên người chưa từng tháo ra. Giờ khối ngọc lại bị cướp, nhất định đệ đệ đã bị người ta bắt đi rồi.
Hán tử kia không nói rõ thân phận, chỉ nói với Thiến Hề, “Con phu nhân sẽ tạm thời không chết, nhưng cũng đang hấp hối. Trên đời này chỉ có một người có khả năng cứu con người, đó là con gái người”
Nói xong mấy câu đó thì đi luôn. Thiến Hề vốn định tới lầu Tiêu tương tìm con gái, lại do quá lo lắng nên dẫn tới hôn mê bất tỉnh.
Diệp Vũ hiểu ra là do Thuỵ vương bắt đệ đệ. Diệp Tuấn Thành là tâm can của Thiến Hề, nàng sao có thể không cứu chứ?
“Vũ Nhi, con có biết kẻ nào bắt Thành Nhi không?” Thiến Hề lo âu hỏi, gấp tới mức hoang mang lo sợ, “Họ có cần tiền không? Hay họ lại giết Thành Nhi? Hay là họ lại chặt tay chân Thành nhi…”
“Mẫu thân, đừng nghĩ lung tung, đệ đệ không sao, con sẽ cứu đệ đệ”
“Con là con gái cứu thế nào chứ? Chẳng may kẻ xấu nổi háo sắc chút…”
“Con sẽ có cách, mẫu thân yên tâm đi”
“Hay là mời Tiêu Tương giúp đi, tốt xấu gì lầu Tiêu Tương cũng giúp được một tay”
“Nhiều người dễ hỏng việc, mẫu thân, ngày mai đệ đệ có thể bình an trở về phủ tướng quân rồi”
Thiến Hề gật gật đầu, giơ tay gạt lệ, không còn hoảng loạn nữa, “Con định cứu Thành nhi thế nào? Con có biết Thành nhi ở đâu không?”
Diệp Vũ an ủi, “Mẫu thân đừng lo, những kẻ đó sẽ dẫn con đi” Nàng lại trấn an một lúc nữa, mẫu thân mới yên lòng trở về phòng nghỉ.
Thuỵ vương làm vậy, bỏ qua “mọi thứ”, bức nàng phải nghe lệnh y. Phải làm sao đây? Coi nàng có lực chỉ e khó mà cứu Diệp Tuấn Thành ra, đành phải tìm người giúp vậy. Tấn vương? Hay Hữu tướng? Hay Sở Hoàng đây?
Chương 57. Một gậy chọc trúng
Lấy thân phận địa vị của họ, đều có thể chống được Thuỵ vương, chỉ là nếu Thuỵ vương giấu Tuấn Thành ở một chỗ bí mật, cứ khăng khăng là không bắt người thì sao đây? Họ có thể làm hại nó không? Còn nữa, Thuỵ vương ở trong triều, có uy lớn trong quân, đến cả Sở Minh Phong cũng phải nể ông ta, sao có thể vì chuyện của nàng mà tranh chấp với Thuỵ vương chứ?
Thành phủ Thuỵ vương rất sâu, quyết tâm muốn lợi dụng nàng, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ; cho dù nàng có tìm được người giúp, vậy lần sau nữa rồi tiếp nữa thì sao? Song song với việc tìm người giúp, chẳng bằng tự mình giải quyết vẫn tốt hơn.
Đơn giản là chỉ nhảy một điệu múa thôi mà, mê hoặc Sở Minh Phong, lại có gì khó chứ? Sáng sớm hôm sau, Diệp Vũ đi vào phủ Thuỵ vương.
Thuỵ vương đang ở trước đình luyện võ, mặc áo đuôi ngắn, tay cầm một đao chuôi khắc đầu mãnh hổ, hô phong hoán vũ. Trong mắt ông ta chuyển động khiến người ta sợ hãi, mỗi một chiêu trầm ổn mạnh mẽ, đao phong như lốc xoáy kéo dài mãi.
Nàng đứng nhìn một bên, nghĩ lựa lời để nói. Tuy chiêu thức và lực đạo của ông ta nặng ngàn cân, cũng vẫn không đủ nhanh, thông minh, nếu ông ta cùng đối trận với Tấn vương, chỉ e sẽ sớm chết dưới kiếm Tấn vương rồi. Nhưng với một võ tướng tung hoành sa trường mà nói, võ nghệ của ông ta đã tới mức thượng thừa.
Bỗng đao xuất kỳ bất ý bức tới đâm thẳng vào ngực nàng. Như chỉ mành treo chuông, nàng không tránh, vẫn đứng im. Mạng một đường, ánh đao loé lên dừng cách nàng ba tấc, đao vẫn rung lên bần bật.
“Thật can đảm!” Thuỵ vương trầm giọng nói, thu đao lại, “Núi băng thái sơn trước mặt mà không đổi sắc, quả nhiên là hổ phụ sinh khuyển nữ”
“Vương gia quá khen” Diệp Vũ nói thản nhiên.
Ông ta đi vào trong đình, đặt bảo đao trên bàn đá, tiếp đó rót trà vào chén. Nàng hỏi, “Xin hỏi Vương gia, tiểu đệ đệ Diệp Tuấn Thành của tiểu nữ ở đâu? Không thiếu tay chân đó chứ?”
Ông ta ngồi xuống, trong mắt nổi lên lạnh băng, “Ngươi đã tới từ sáng sớm rồi, đệ đệ ngươi dĩ nhiên là không thiếu tay chân nào cả. Nếu ngươi tới chậm, bổn vương cũng không dám chắc”
Diệp Vũ cắn răng, “Vương gia chiến công hiển hách, đức cao vọng trọng, gia phụ lại vốn là thuộc hạ cũ của Vương gia, Vương gia làm vậy, chẳng biết là quá tàn nhẫn hay sao?”
Ánh mắt Thuỵ vương dần tối xầm, tay phải chậm rãi nắm chặt, tiếng xương cốt kêu răng rắc, “Bổn vương muốn, cho tới tận giờ không bao giờ là không chiếm được! Nếu ngươi sớm đồng ý với bổn vương, cũng không phải nếm khổ nhiều vậy, cũng sẽ không liên luỵ tới đệ đệ của người. Bổn vương chỉ có thể nói đây là ngươi gieo gió gặt bão”
“Tiểu nữ tử có thể làm chuyện này, nhưng Vương gia phải thả người ra ngay lập tức”
“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm việc vì bổn vương, bổn vương cũng sẽ không làm khó dễ người nhà ngươi”
Ông ta giơ cánh tay lên, ngón tay khẽ động. Nàng âm thầm cân nhắc, động tác này của ông ta chắc là bảo cho kẻ dưới đi thả người ra rồi.
Thuỵ Vương vừa đánh phủ đầu đã như phong cách của võ tướng; đó là kẻ có nhiều kinh nghiệm sa trường, sống trong máu tanh, cường ngạnh không nói câu thứ hai, khiến người ta liên tưởng tới hai quân chém giết nhau máu chảy và tàn khốc, sống chết chẳng là gì.
Ông ta nói, “Một lúc nữa, đệ đệ ngươi sẽ trở lại phủ tướng quân, không thiếu một sợi tóc”
Diệp Vũ nói cảm tạ, lại nghe ông ta nói, “Sáu ngày sau, bổn vương thiết yến trong phủ khoản đãi bệ hạ và các văn võ đại thần, ngươi và lầu Tiêu tương tới tiếp ứng. Bổn vương muốn ngươi nhảy một điệu múa, phải là điệu câu hồn đoạt phách, khiến cho bệ hạ mê mẩn ngươi, một gậy chọc trúng!”
Lời này nói nghe rất khí phách như bảo đao rơi xuống phát ra tiếng đanh gọn. Lão khinh ta nhảy sao?
“Tiểu nữ tử sẽ dốc hết toàn lực, nhưng thánh ý khó dò, nếu bệ hạ chẳng chút động lòng, tiểu nữ tử cũng hết cách”
“Vậy đó là ngươi múa không đủ câu hồn, chẳng đủ mê hoặc!”
“Nhưng mà….”
“Không nhưng nhị gì hết!” Thuỵ vương mắt toé lửa, giống như mãnh thú cắn người vậy, “Bổn vương lặp lại lần nữa, bổn vương muốn chọc một gậy trúng luôn! Ngươi phải mê hoặc được bệ hạ. trở thành sủng phi! Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi làm không được, vậy cho ngươi nhặt xác đệ đệ đi!”
Cho dù hận thấu xương, cho dù chẳng muốn chút nào, cho dù trong lòng thầm mắng ông ta trăm vạn lần Diệp Vũ cũng đành phải đồng ý.
****
Thiến Hề nói Thành nhi đã trở lại phủ tướng quân, trên người không bị thương gì, tảng đá đè nặng trong lòng mới được gỡ xuống.
Theo lời Thành nhi nói, kẻ xấu này đem nhốt nó tại một gian phòng tối, không tra tấn nó. Bà hỏi con gái, những kẻ đó sao nguyện ý thả người, Diệp Vũ chỉ bảo đệ đệ không sao là tốt rồi, sau đó đi làm việc.
Lăng Vô Hương và Phán Phán mới luyện tập màn múa mới rất thuận lợi, Diệp Vũ không ngờ các nàng ấy lại nhảy rất chuẩn, kỹ thuật múa của các nàng ấy càng ngày càng tốt, học mỗi lúc một nhanh. Nàng nghĩ đến buổi biểu diễn ca múa ở phủ Thuỵ vương, tổng cộng có năm tiết mục, “Thanh Hoa từ”, “Tiêu Tương vũ”, “Hồng Nhan”, “Táng anh Hùng” và màn nhảy trí mạng đầy mê hoặc của nàng nữa.
Chỉ trong vòng sáu ngày ngắn ngủi, không được luyện tập nhiều lắm, chẳng bằng nhảy “Kịch một vai” đi. Do dự cả buổi tối, rốt cuộc nàng quyết định mình nên nhảy gì rồi. Cần phải tìm được một vũ nam để nhảy, biết tìm ai tốt hơn đây?
Âm nhạc vũ đạo dĩ nhiên là tìm Lâm TRí Viễn rồi. Hắn nghe xong hai ca khúc trữ tình mà có tiết tấu mạnh là “Phát như tuyết” và một ca khúc cổ có tiết tấu khó, lại thấy rất dễ nghe, tò mò hỏi xem hai ca khúc này muốn múa điệu gì. Nàng nhanh trí hỏi hắn xem hắn có thể múa được không.
“Ta sao mà múa được chứ?” Hắn bật cười, không nhìn ra dụng ý của nàng là gì, “Ta chỉ biết đánh đàn cổ, đàn tranh và nhạc khí tỳ bà thôi”
“Huynh có biết đây là màn múa gì không? Hay là ta nhảy mấy cái, huynh nhảy theo nhé”
Hắn vẫn không phát giác ra, giục nàng nhảy cho hắn xem. Diệp Vũ nhảy hai động tác đơn giản, hắn vừa học vừa bàn, nhưng lại bắt chước đúng động tác. Hắn quả thật có thiên phú khiêu vũ!
“Lâm công tử, mấy ngày nữa đi cùng lầu Tiêu tương tới phủ Thuỵ vương biểu diễn ca múa, ta cũng muốn múa một điệu”
“Hả? Cô tự mình xuất hiện?” Lâm Trí Viễn vừa sợ lại vừa vui, loại khí chất u buồn bỗng biến mất năm phần.
“Đúng vậy, ta đã đồng ý với Thuỵ vương rồi”
“Vậy ta đây có thể nhìn no mắt rồi”
“Huynh có thể làm bạn nhảy của ta mà?”
“Bạn nhảy á?” Hắn kinh ngạc cau mày.
Nàng giải thích đơn giản, “Có một màn múa là cặp đôi, nam nữ phối hợp. Nhưng điệu nhảy này chỉ cần ta nhảy là được, huynh không cần nhảy, huynh chỉ cần phối hợp chút với ta là được”
Hắn kinh ngạc nói lắp bắp. “Ta chưa từng nhảy bao giờ….Vốn không biết nhảy….”
Diệp Vũ nói mê hoặc, “Ta cần chính là một bạn nhảy không biết khiêu vũ, huynh là thích hợp nhất đó”
Hắn mếu máo, “Chúng ta lầu Tiêu tương có rất nhiều vũ nam có kỹ thuật múa tốt, cô nên tìm lấy một người, cần gì cứ phải là ta chứ?”
Chương 58. Hai mỹ nữ xà
Nàng dĩ nhiên đã nghĩ đến, nhưng nàng vẫn cảm thấy không muốn gần gũi với vũ nam. Tuy nàng dạy họ khiêu vũ, ngày nào cũng đều ở cùng một chỗ, nhưng chỉ là không thể hoà mình với họ được. Thật ra nàng cảm thấy chơi với Lâm Trí Viễn rất thân, tâm linh khá tương thông, thật gần gũi. Bởi vậy nàng mới cần hắn làm bạn nhảy.
Lâm Trí Viễn tài đánh đàn là nhất, cổ họng cũng rất tốt, ca hát khá hay, không ngờ múa cũng có thiên phú, người này về mặt ca múa thật đúng là thiên tài. Còn có một chút quan trọng, dung mạo của hắn, dáng người cứng nhắc ấy rất phù hợp với yêu cầu, khuôn mặt đó vừa có chút u buồn xuất khí, anh tuấn, lại có thân hình cao gầy, quá tuyệt vời.
Nàng phồng má trợn mắt, nhõng nhẽo quấn hắn cả ngày, hắn chịu không nổi màn “quấn quít si mê” ấy mà cuối cùng cũng đồng ý với nàng.
Hai ngày sau, hắn đồng ý với yêu cầu của nàng, không có nhạc đệm, cùng nhảy với nàng một lần.
Nhảy một điệu đầy đủ, hắn ngây người, cứng đơ, cứ yên lặng theo dõi nàng, mãi không hoàn hồn.
“Sao vậy?” Diệp Vũ chộp vai hắn hỏi. “Sao lại nhảy điệu thế chứ?” Hắn thật không hiểu, “Nàng chẳng phải nói là không bán thân cũng không biểu diễn hay sao?”
“Ta kiên trì cho tới tận bây giờ vẫn là không bán thân và không biểu diễn, nhưng mà con người sống ở trên đời này có lúc cũng bị bất đắc dĩ, không muốn làm cũng buộc phải làm” Nàng cười buồn bã.
“Có người ép cô?” Mắt hắn sáng lên, rồi lông mi cong dài lại xụp xuống. “Là Thuỵ vương ư?”
“Chẳng phải chỉ nhảy một điệu múa thôi sao? Không làm khó được ta, ta không sao” Nàng cười thong dong, nói là đi xem Lăng Vô Hương với Phán Phán luyện múa.
****
Lăng Vô Hương và Phán Phán múa mới lại khiến cho cả lầu Tiêu tương bùng nổ, làm cả thành Kim Lăng thanh niên già trẻ đều điên cuồng vì các nàng.
Điệu nhảy này có tên là “Thanh xà và Bạch xà”, linh cảm được dẫn từ bộ phim “Thanh xà”
Cả đại đường đông nghìn nghịt người, chỉ có trên vũ đài treo hai ngọn đèn lồng đỏ, một trắng một xanh toả ra ánh sáng hồng và trắng.
Hai nam tử di chuyển một bình phong lớn ra giữa vũ đài, mọi ánh mắt đều tập trung vào hai bên cánh gà, dưới đất có hai cô gái nằm hình chữ “S”. Lúc này nhạc vang lên, là khúc nhạc của bộ phim “Thanh xà” phối nhạc với “Tư tình” có chút phong tình, có chút ái muội.
Lăng Vô Hương và Phán Phán chậm rãi chuyển động đứng lên, một bên uốn éo như xà múa, một bên uốn éo thân hình.
Khúc nhạc dạo vừa xong, hai cô gái đứng ở bên trái vũ đài cất giọng ngâm nga” A… A….A…”
Lăng Vô Hương mặc quần áo múa màu trắng bó sát, Phán Phán mặc bộ bó sát màu xanh, cả làn tóc đen chỉ trang sức đơn giản, thả xuống sau lưng, tăng thêm vẻ thần bí và mùi vị con gái.
Bốn nam tử xuất hiện trên vũ đài, bên trái rơi xuống hai dải lụa xanh mỏng, dập dờn đong đưa, màn lụa như sóng dập dờn lên xuống bồng bềnh, ý như một thanh xà, một bạch xà đi đi lại lại trên Bích Hồ.
Các nàng lúc nằm lúc quỳ, rong chơi trong hồ, uốn éo đong đưa, hai cánh tay trắng nõn đưa lên, rồi miết lại, rồi uốn éo mà múa, lắc lắc chiếc eo mảnh khảnh, đôi mắt mê hoặc người, hai tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn cười quyến rũ hoặc trong veo hoặc lạnh lùng biểu hiện dụ dỗ, sống động như hai mỹ nữ xà thật vậy.
Trong sóng xanh dập dờn, hai con rắn như ẩn như hiện, mê hoặc lòng người. Điệu này mới nhảy một phần ba đã khơi mào tâm tư toàn bộ khách xem, muốn ngừng mà không được. Khoác da tuyệt mỹ bên ngoài, nhìn yêu diễm như người rắn vậy.
“Tiết tấu “Tư Tình” vang lên rồi tiếp đó là “Nhân sinh như thế”. Tiếng nhạc lúc nhanh lúc chậm, giọng nữ vang lên ngâm nga,
Nhân sinh như thế, Phù Sinh như vậy.
Duyên sinh duyên tử, ai ngờ, ai ngờ?
Tình chung tình thủy, tình chân tình si.
Nơi nào? Nơi nào? Tình chi tới!
Aha… Aha… Aha… Aha…
Hai bóng xà lùi dần ra sau vũ đài, Lăng Vô Hương và Phán Phán quay cuồng trên mặt đất, bắt chước dáng đi của xà bò về trước, lúc thì tách ra, lúc thì cuốn vào nhau, lúc thì cúi đầu nghe theo, lúc thì lén cười quyến rũ, lúc thì thò chiếc lưỡi thơm tho ra bắt “ruồi bọ, muỗi…”
Có thể nói các nàng rất thu hút người xem, mỹ nữ xinh đẹp bò sát, cũng bên ngoài khoác túi da rắn tuyệt đẹp, yêu diễm, thật huyền ảo, thật giả khó phân.
Nam nhân không có đủ định lực để gỡ, miệng đã khát lưỡi đã khô, càng nuốt nước bọt không ngừng, yết hầu lên xuống.
Các nàng chậm rãi đứng lên, lại giống như chân đứng không vững, nhúc nhích mông, uốn éo vòng eo, cả người vặn vẹo…. Các nàng bắt chước dáng đi của con người, cả eo và mông cùng uốn uốn éo éo, mềm mại tới cực điểm, như không có xương vậy, cũng lại phong tình vạn chủng, yêu mị vô cùng,. mềm như gió cuốn liễu rủ, mê hoặc con người khiến người ta không thể kháng cự nổi.
Lúc thì múa mềm mại, lúc thì cuốn vào đàm luận. lúc thì cắn vành tai, lúc thì vặn vẹo, lú thì ôm nhau ái muội…. Đây là hai mỹ nhân, hai con rắn đồng tính, khiến khách xem bị kích thích tột cùng, kích tình bốc lên, vô hạn mê hoặc.
Diệp Vũ đứng ở trên lầu mỉm cười, các nàng ấy nhảy rất khá, chỉ trong vòng bốn năm ngày ngắn ngủn mà đã có thành quả như thế, thật sự rất tuyệt.
Cả đám đàn ông nhìn không chớp mắt, mồm há hốc, người cứng đờ. Có lẽ, cả người họ như ngọn núi lửa cần được dập vậy, nhìn như bị gió thổi, thật ra lửa đã bốc lên hừng hực.
Tiếp đó khúc nhạc thay đổi, công cụ làm làn sóng nước cũng thay đổi thành phong tình kiểu khác, tiết tấu nhanh mạnh hơn.
Giọng nữ bắt đầu ngâm nga, Lăng Vô Hương và Phán Phán cũng múa bắn ra kích tình bốn phía.
Xoay eo, ưỡn ngực, hai vai lắc lắc, hai tay cũng lắc lư, cả chân cũng nhảy ra những bước câu hồn, vốn là mỹ nhân lại có dáng rắn, nhìn tổng thế đầy cuồng hoan như thế, từng điệu múa càng bốc lửa lên cao.
Cả đám đàn ông đều đứng hết lên, mắt nhìn chằm chằm mãi vào hai thân rắn mỹ nữ. Các nàng múa thật yêu diễm, đẩy cảm xúc đàn ông dâng cao, ngập toàn trường. Cuối cùng khúc nhạc ngừng, các nàng múa đã xong, ra chào và biến mất sau vũ đài.
Cả đám đàn ông như tỉnh mộng đột ngột vỗ tay ầm ầm, hét lên chói tai, rống to, cả đại đường như chảo dầu sôi dâng trào, đã không khống chế nổi. Lãnh Tiêu Tương bị hơn mười vị nam nhân vây chặt, ép sát chân tường, ngân phiếu bay đầy trời, từng túi tiền bay múa trên không trung, tiếng hét lên cao vống….
Diệp Vũ trở lại tẩm phòng, đang định sáng tác ra màn múa mới, thì có tiếng gõ cửa. Là người của Sở Minh Phong.
Nàng đi lên phòng riêng ở lầu 3, Sở Minh Phong đi thẳng tới, chẳng có gió mà áo choàng cũng bay phất sang hai bên.
Hắn mặc bên trong màu áo gấm tím, bên ngoài khoác áo choàng sáng, cho dù không phải long bào thì toàn thân cũng lộ ra khí phách vương giả. Hắn đi vào phòng riêng, nàng cũng đi theo vào, cửa phòng tự động đóng lại.
Chương 59. Sống về đêm
Ánh nến hồng sáng ngời rọi vào mắt hắn chẳng có chút thay đổi nào, khiến cho thần sắc hắn càng toát ra bí hiểm. Nàng thầm nghĩ lần này ra cung gặp nàng nhất định hắn muốn hỏi tiến triển thế nào rồi.
“Đã nhiều ngày ngươi cũng bận việc thật” Hắn hất áo choàng lên ngồi xuống, giọng châm chọc.
“Tiểu nữ tử biết nên làm thế nào mà, cũng vẫn kém bệ hạ bận trăm công nghìn việc” Diệp Vũ đáp thản nhiên.
“Ai cho ngươi to gan lớn mật thế hả, dám can đảm bố trí màn múa câu hồn đoạt phách, đồi phong bại tục như thế chứ?” Sở Minh Phong từng mắt nhìn nàng, ánh mắt âm trầm, tối đen.
“Xin bệ hạ minh giám, tuy điệu nhảy này có vẻ khác người, nhưng vũ đạo cũng là một nghệ thuật, không thể dùng ánh mắt thế tục ra đánh giá. Thêm nữa, từ sau khi dân phong Đại Sở ta mở ra, ca múa ở lầu Tiêu Tương cũng phong phú trở thành cuộc sống về đêm của thành Kim Lăng… a, không phải, là giải trí tiêu khiển, vì thành Kim Lăng cung cấp một loại giải trí tiêu khiển không giống bình thường”
“Giải trí tiêu khiển ư?” Hắn hơi ảo não, sao nghe mà chẳng hiểu nàng nói gì thế.
“Ban đêm dân chúng không làm gì, tới lầu Tiêu Tương xem biểu diễn ca múa, thả lỏng thể xác và tinh thần, đây gọi là giải trí tiêu khiển đó ạ”
Hắn giấu đi sự xấu hổ ảo não, khá hưng trí xem xét nàng, ‘Nói vậy ngươi sáng tác ra màn múa này còn muốn các nàng ấy được tốt, trẫm đánh cuộc muốn nhìn ngươi lúc khiêu vũ có bộ dạng gì nữa, có giống các nàng ấy câu hồn đoạt phách, mê hoặc lòng người không đây?”
Diệp Vũ nói lạnh nhạt, “Nếu bệ hạ muốn thưởng thức ca múa, có thể ra lệnh cho các nàng ấy hiến vũ vì bệ hạ. Nhưng bệ hạ quan tâm nhất hẳn phải là Tấn vương và Hữu tướng chứ”
Một ý nghĩ chợt loé trong đầu: nếu đem chuyện Thuỵ vương bức nàng khiêu vũ để mê hoặc hắn mà nói cho hắn biết, hắn sẽ có phản ứng gì đây? Hoặc có hậu quả gì đây? Hắn có thể giúp nàng hay không? Hay vẫn không nên mạo hiểm.
Sở Minh Phong nâng chén trà lên uống, “Nói chút nghe coi”
Nàng nói tóm tắt, “Tấn vương đã mắc câu, Thẩm đại nhân bên này còn cần phải cố gắng hơn, chuyện kế tiếp nên làm thế nào, xin bệ hạ ra chỉ thị”
Hắn lại khéo chuyển đề tài, “Thuỵ vương cũng có hứng với ngươi đó”
Nàng nói thầm, thế gian còn có chuyện gì mà hắn không biết nữa không?
“Thuỵ vương bắt Thành Nhi đi, bức tiểu nữ tử làm một chuyện cho ông ta” Cho dù hắn không biết tình hình cụ thể thế nào, nàng cũng muốn nói một chút chuyện thật ra, nếu không hắn sẽ không tin.
“Ông ta muốn ngươi làm gì?” Giọng điệu của hắn lạnh nhạt lạnh lẽo, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, càng khiến cho người ta khó đoán được tâm tư hắn.
“Thuỵ vương muốn thiết yến trong phủ, muốn mọi người lầu Tiêu Tương tới phủ biểu diễn, còn muốn tiểu nữ tử nhảy một điệu múa”
Lông mày Sở Minh Phong hơi động, chắc là đang nghĩ tới dụng ý này của Thuỵ vương. Diệp Vũ nghĩ hắn đoán được chiêu mỹ nhân kế này của Thuỵ Vương là nhằm vào hắn sao?
Đôi mắt hắn khép lại, loé sáng, “Nói vậy trong triều có không ít đại thần đang muốn nhìn ngươi lên nhảy một điệu xem có khiến người ta dục hoả dốt người không, ý Thuỵ vương này là muốn lấy lòng những kẻ này”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, hắn hẳn còn không đoàn được ý đồ chân chính của Thuỵ vương.
“Tấn vương và Thẩm Chiêu cùng liên thủ cứu ngươi, trẫm được mở to mắt rồi đó” Hắn mỉm cười, cũng là cái cười châm chọc, “Cho dù ông trời có sụp xuống, mặt Thẩm Chiêu cũng không đổi sắc, lúc nào cũng thong dong ôn hoà. Không ngờ được hắn lại vì ngươi mà dám tranh với Thuỵ vương, thậm chí còn giả truyền ý chỉ thái hậu, xông vào phủ Thuỵ vương. Tấn vương thấy Thẩm Chiêu ôm ngươi quần áo chệch choạc từ dưới nước ấm lên, sắc mặt âm trầm; sáng hôm sau, hắn lại đem ngươi từ biệt uyển về phủ Tấn vương, ôm ngươi đi một mạch về, có thể nói là bêu riếu cực điểm. Hoàng đệ này của trẫm phong lưu đa tình, duyệt mỹ vô số, chưa bao giờ có tâm tư gì với một cô gái, không ngờ lại để bụng với ngươi như vậy”
Chương 60. Hắn đè nặng nàng.
Nàng hết cả hồn, hoàng đế này thật đáng sợ, chuyện gì cũng không thể gạt được hắn. Hắn có ở thành Kim Lăng hoặc thậm chí là toàn bộ Sở quốc bố trí thu thập tin tức bốn phương tám hướng hay không?
Sở Minh Phong xoay mặt nàng lại, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên thủng lòng người, “Ngươi cho là họ đã có hiềm khích rồi sao?”
Diệp Vũ nói thận trọng, “Nhìn bề ngoài, Tấn Vương và Thẩm đại nhân hẳn cũng không có hiềm khích”
“Vậy ngươi cần phải cố thêm nữa”
“Vâng”
“Châm trà”
Nàng nghe theo sự sai bảo của hắn, châm một chén trà nóng cho hắn.
Ấm trà vừa buông xuống, đã có một lực mạnh ập lại – hắn túm chặt lấy cánh tay nàng, hơi dùng sức đã dễ dàng túm nàng vào trong lòng, hai tay ôm chặt lấy nàng. Nàng kinh hoàng chưa ổn định, biết giãy dụa cũng vô ích, đành đơn giản nằm im, không nói câu nào.
Hắn nhìn cô gái ngoan ngoãn như tiểu bạch thỏ lòng lòng, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngươi ngủ lại phủ Tấn vương một đêm, Tấn vương đối đãi thế nào với ngươi?”
Nàng cố tình đùa giỡn, “Bệ hạ biết rõ còn gì, nên biết đêm đó đã xảy ra cái gì mà” Sở Minh Phong túm lấy vạt áo nàng, nói giảo hoạt, “Chẳng bằng trẫm cùng người diễn lại đêm đó một lần xem đến tột cùng là Tấn vương với ngươi làm cái gì”
“Vậy bệ hạ cứ mặc cho tiểu nữ tử an bài” Diệp Vũ hơi mỉm cười, nói châm chọc, “Chỉ sợ là bệ hạ không bỏ xuống được dáng người cao quý thôi…”
“Trẫm tuỳ ngươi bài bố đó”
Hắn buông tay ra, nàng trượt từ trên người hắn xuống, để hắn nằm trên mặt bàn, “Nếu có chút đắc tội, vẫn xin bệ hạ thứ tội”
Hắn hỏi tiếp đó thế nào nữa, trong lòng Diệp Vũ cười trộm, “Sau đó tiểu nữ tử kéo Tấn vương đứng dậy, chỉ thế thôi”
Nàng đang định lùi ra sau, ai ngờ hắn phản ứng nhanh như chớp, giữ chặt tay nàng, nhanh nhẹn xoay người một cái, nàng đã bị đặt nằm trên mặt bàn, còn hắn thì đè nặng lên nàng.
Vốn định đùa hắn, cũng không ngờ lại bị hắn từ bị động biến thành chủ động, chỉ trong giây lát, đảo ngược tình thế.
Thân hình cao ngạo của Sở Minh Phong đè nặng lên thân thể mềm mại, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh đáng sợ, tựa như kiếm khí giết người vô hình vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy máu. Tim nàng đập mạnh, như sắp nhảy ra khỏi ngực vậy, một tia sợ hãi từ dưới bốc lên.
“Dám can đảm đùa giỡ trẫm, lại còn có can đảm thừa nhận trẫm trừng phạt” Mặt hắn gần như thoáng qua lo lắng.
“Bệ hạ…”
Hắn cúi đầu xuống, môi dừng ở trước người nàng, nàng kinh hoảng ngăn lại, “Bệ hạ không ngại tiểu nữ tử đã cùng với Tấn vương, Thẩm đại nhân ôm qua, hôn qua rồi ư?”
Tay hắn vuốt ve chiếc gáy trơn mềm của nàng, “Ngươi không ngại, trẫm còn để ý làm gì?”
Diệp Vũ nói lạnh băng, ‘Bệ hạ dĩ nhiên có thể muốn làm gì thì làm rồi, nhưng tiểu nữ tử thà ngọc nát hơn ngói lành”
Sở Minh Phong tán thưởng nàng gặp nguy không loạn, nữ tử này có thể trong lúc nguy cấp nói một hai câu kiên quyết bảo vệ mình, đâm trúng vào chỗ mềm yếu của hắn, khiến hắn không thể không thoả hiệp – nàng thà làm ngọc nát, không làm ngói lành, thà chết chứ không chịu khuất phục, hắn con cờ tuyệt sắc này cũng sẽ phế bỏ đi.
Hắn kéo nàng đứng lên, rồi đột nhiên bóp chặt má nàng, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ, “Làm chuyện này tốt, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi”
Nhưng lời này có vẻ chỉ nói cho xong, nàng không rõ hắn có đối xử tử tế với mình không nữa.