Bạo Quân Độc Sủng

Chương 61-65

Chương 61. Vết hôn dày đặc

Vì muốn có biểu hiện xuất sắc ở phủ Thuỵ vương nên mọi người tham gia biểu diễn đều tích cực chuẩn bị.

Hai ngày này, Diệp Vũ cũng luyện múa khắc khổ, Tấn vương tìm nàng hai lần, nàng cũng không phải kỵ mà tránh, chỉ nói hai ba câu rồi đuổi hắn đi.

Đêm nay luyện múa xong, canh giờ không còn sớm, nàng về phòng ở, còn chưa tới cửa chính, đã trông thấy hắn ở bên cạnh tường. Hắn lúc thì nhìn trời, lúc thì cúi đầu, lúc thì đi lên trước hai bước, lúc thì mỉm cười, trông bộ dạng bồn chồn sắp chết, mà lại có bộ dáng rất tự đắc. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng nẩy sinh cảm giác nói không nên lời.

Tuy nàng chủ dộng dụ dỗ hắn, nhưng hắn lại đối nàng thật lòng, giờ hắn bị vùi sâu vào đoạn tình này, mà nàng không thể thật tình đối lại, chân tình, tất cả chỉ để “Phụng mệnh làm việc” và diễn trò. Nếu như hắn biết nàng vốn chẳng thích hắn, hắn sẽ có phản ứng thế nào đây? Có hận nàng chết không?

Nàng rất áy náy, hận mình bị người ta ép buộc lần nữa, hiếp bức, hận bản thân làm ra chuyện trái lương tâm.

Hắn quần áo trắng, đầu đội mũ ngọc, dáng người trầm tĩnh, thong dong, phong thái trác tuyệt, đặt mình trong đám đông sẽ trở nên nổi bật, trở thành người trong mộng của biết bao thiếu nữ. Hắn như vậy đứng giữa màn đêm, cô độc, trong trẻo và lạnh lùng như sương hoa soi vào mặt hắn, trên áo trắng càng toát lên trong trẻo kỳ tuyệt.

Sở Minh Hiên thấy nàng bước nhanh tới, trên mặt băng sương chợt biến thành cười mỉm, “Vũ Nhi” “Đêm đã khuya rồi, Vương gia sao còn chưa về phủ chứ?” Diệp Vũ hỏi khẽ, không rõ vì sao, cảnh vừa rồi lại khiến lòng nàng chua xót thế.

“Còn sớm mà” Hắn nắm chặt tay nàng, bọc vào lòng, ôm lấy nàng, chậm rãi đưa tay ôm chặt, “Một ngày không thấy như cách ba thu”

Nàng mặc cho hắn ôm, mãi lâu sai mới giật giật, “Vương gia đợi ở ngoài cửa, ta sẽ áy náy lắm”

Hai tay hắn ôm trọn vòng eo nàng, “Bổn vương lại thấy vui. Bổn vương biết nàng làm việc, lại rất muốn gặp nàng, bởi vậy mới ở ngoài cửa đợi nàng”

Cảm giác phạm tội lại ập tới, nàng mỉm cười bảo, “Vương gia có thể ở trong phủ đợi ta mà, cũng không nhất thiết phải ở đây phơi trăng phơi nắng…”

“Phơi trăng phơi nắng ư?”

“Ban ngày thì phơi nắng, ban đêm thì phơi trăng đó thôi”

“Cách nói này thật mới mẻ”

Sở Minh Hiên nâng cằm nàng lên cười, “Vũ Nhi, nàng có bản lĩnh khiến cho bổn vương cảm thấy mới mẻ, khiến cho bổn vương không lúc nào mà không nhớ tới nàng”

Đang nói lại hạ dần xuống môi hắn cũng rớt theo. Hôn ôn nhu trầm luân, tràn ngập tương tư và lửa nóng.

Hắn ôm càng ngày càng chặt, hắn hôn càng ngày càng kịch liệt, nàng áp sát vào trong ngực hắn, hắn giống như muốn nhấn chìm nàng vào trong cơ thể mình vậy, tới tận khi nào hoà hợp một thể mới thôi. Hắn không ngừng hút đi mật ngọt của nàng, càng không ngừng đòi lấy nhu tình của nàng, cướp sạch toàn bộ không khí trong miệng nàng, cũng khiến cho nàng không thở được…

Hôn nồng nàn nhiệt tình khiến người ta không thở nổi, Diệp Vũ chịu không được giãy dụa lên tiếng, lại trào ra tiếng ưm, như rên rỉ, lại bị hắn nghe được, cố sức hôn nữa, khiến cho tâm hồn người ta phiêu đãng.

Nàng cố sức đẩy hắn, lúc này hắn mới buông lỏng hơn, dùng lời lẽ lưu luyến bên môi má nàng.

Ánh trăng buông xuống, trong quầng sáng vàng, hình ảnh ôm hôn nhau đầy si mê quấn quít.




Chương 62. Hạc trong bầy gà

“Đã nhiều ngày làm gì vậy?” Sở Minh Hiên hỏi khàn khàn, hơi thở nóng rực lượn lờ trên mặt nàng.

“Đang luyện múa mới”

“Lục hoàng thúc cũng không tìm nàng chứ?”

Nàng lắc đầu, lấy tay tạo ra khoảng cách, “Canh giờ không còn sớm nữa, Vương gia vẫn nên về phủ đi”

Tay hắn miết nhẹ lên mặt mày nõn nà của nàng, nói đau lòng, ‘Nàng mệt mỏi rồi ư?”

Diệp Vũ gật đầu, đáy mắt chính xác giấu đi màu sắc lo âu, “Ta muốn về nghỉ” Hắn nói bất đắc dĩ, “Cũng được, trời sáng Bản vương sẽ tới lầu Tiêu Tương”

Nàng lại từ chối khéo, “Nhiều ngày đã bận rộn lắm rồi, chẳng bằng đợi khi nào qua thời gian này lại tới lầu Tiêu Tương đi vậy”

Sở Minh Hiên yên lặng nhìn nàng, giống như muốn tìm ra gì đó đằng sau khuôn mặt này của nàng.

Một lát sau hắn cũng chẳng nề hà đồng ý, trước khi đi lại dặn một câu, “Nếu có chuỵện gì, tới tìm bổn vương ngay, nhớ chưa?”

Sau đó hắn khẽ hôn nhẹ lên môi nàng. lúc này mới xoay người rời đi. Nàng nhìn theo hắn rời đi, đứng mãi mới đi vào. Bóng thong dong như thế, lại bởi vì tình cảm ràng buộc mà chẳng còn thong dong nữa, một chút nặng nề, một chút cô đơn.

****

Phủ Thuỵ vương thiết yến vào ngày này, giờ mở yến tiệc được định là giờ Dậu.

Giờ Dậu chưa tới, trong vườn đã chật kín người. Trong vườn hoa khá rộng đã bố trí một bàn yến hội có người tới khá đông, đầy hứng thú, thân quen đều có.

Tất cả các đại thần văn võ trong triều đều nhận được thiệp mời của Thuỵ Vương, thả mắt nhìn khắp đã thấy hàng ngàn bộ quần áo rực rỡ muôn màu đầy chói mắt, bóng người lay động, tiếng nói cười ồn ào. Kẻ hầu trong phủ đang bưng rượu, trái cây, các món ăn ngon vật lạ tuần tự đi tới bày lên trên bàn tiệc. Phía bắc vườn hoa là một vũ đài lớn.

Vũ đài được làm dựa theo yêu cầu của Diệp Vũ, cao nửa trượng, trải thảm đỏ thẫm, bốn góc vũ đài treo hai chiếc đèn lồng đỏ.

Canh giờ đến, mọi quan lại Sở quốc đều ngồi đông đủ, Thuỵ vương và Thuỵ vương phi đang đỡ Huệ Thái phi ra ngồi ở bàn chính.

Diệp Vũ đứng ở trước cửa sổ một phòng riêng phía đông Hoa uyển, nhìn cảnh náo nhiệt ấy, tiếng huyên náo ầm ĩ, đột nhiên cảm thấy có chút không thật.

Tấn vương và Hữu tướng ngồi cùng bàn, trên bàn họ không có một ai, bởi vì là ngự bàn do Sở Minh Phong vẫn chưa tới.

Hai nam tử yêu nghiệt này đang ngồi cùng nhau, ánh mắt lúc thì lạnh lẽo lúc thì thờ ơ, lúc thì châu đầu vào nói chuyện với nhau, lúc thì cười cười, có lúc lại thản nhiên uống trà, nói chuyện phiếm, bộ dạng bình tĩnh thong dong vô cùng. Thỉnh thoảng có quan viên tới gần, kính trà, bọn họ lại mỉm cười ứng đối.

Văn võ trong triều chỉ có hai người này là mặc áo trắng, lại có vẻ như hạc trong bầy gà, ôn nhã như ngọc, thánh khiết như nguyệt, giống như giữa cả biển hoa đỏ au cũng chỉ có hai cái cây xanh, khiến người để ý.

Diễp Vũ vẫn biết thoạt nhìn họ cùng là một loại người, trên thực tế lại không giống vậy.

Tấn vương nhìn trông thì tiêu sái, thật ra cực kỳ bá đạo; Hữu tướng cũng nhìn trông như chân chính ôn hoà, thong dong, quang minh lỗi lạc, nội tâm bằng phẳng.

Lãnh Tiêu Tương vỗ vỗ vai nàng, hạ giọng nhắc nhở, “Thuỵ vương sai người tới nói, tiệc rượu đã bắt đầu, màn ca múa đầu tiên lập tức bắt đầu”

Diệp Vũ chấn tĩnh lại, “Dì Lãnh yên tâm đi, buổi biểu diễn đêm nay hẳn cũng không xảy ra gì bất ngờ đâu”

“Ngươi thế này nên trang điểm lại cho đẹp đi, chuẩn bị thật tốt vào” Lãnh Tiêu Tương bảo, “Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa, cứ nhảy thật tốt là được. Họ sẽ lên đài, ta sẽ đi nói một chút”

“Được, dì cứ việc đi làm đi”

Diệp Vũ nhìn về phần đông khách là của Thuỵ vương, bất giác thấy lo lắng: sau khi nàng khiêu vũ, hữu tướng thấy sẽ đối đãi nàng thế nào đây? Tấn vương có phản ứng gì không? Sở Hoàng có thể bị nàng mê hoặc hay không đây? Có hậu quả gì không?




Chương 63. Yêu diễm, nóng bỏng, cuồng dã

Trời ơi, hậu quả….. Nàng không dám nghĩ tiếp, lại lo lắng mãi không yên, tâm tình mất bình tĩnh hẳn.

Nhạc khúc vang lên, trên vũ đài người bắt đầu nhảy bài “Thanh Hoa từ”… Múa xong, cả đám đông vỗ tay như sấm. Lúc này, có người hô lớn, “Bệ hạ đến…..”

Toàn trường yên tĩnh, mọi người đều đứng dậy, hành lễ trước yến hội. Thuỵ vương bước nhanh tới nghênh giá, nhưng thấy ba người đi tới phía trước, người ở giữa là Sở Minh Phong.

Hắn mặc một thân áo bào đẹp đẽ quý giá, áo choàng gấm bạc sáng, bước mạnh mẽ, mặt không cười, thần thái bốc lên; bất luận là bị ánh mắt toàn trường nhìn, vẫn tự cao tự đại khí phách, toàn thân toát lên khí phách đế vương.

Thuỵ vương nghênh giá hành lễ, làm đủ tư thế, hắn tuỳ ý nhìn lướt qua chúng thần rồi đi lên trước, ngồi vào ngự bàn. Xong tất cả chúng thần mới đều ngồi xuống.

“Tối nay, phủ Thuỵ vương thiết yến, Lục hoàng thúc là chủ nhân, trẫm làm khách tuỳ chủ” Sở Minh Phong cất cao giọng nói, giọng lành lạnh, “Ngày mai xin miễn, chúng ái khanh không cần giữ lễ tiết, cứ tận tình ăn uống, không say không về”

“Tạ bệ hạ” Tất cả mọi người cùng đồng thanh hô.

“Bệ hạ hạ mình giá lâm, thần thật vinh hạnh quá” Thuỵ vương đứng lên, giơ chén bạch ngọc lên, cố gắng làm tròn bổn phận chủ hiếu khách, “Thần xin kính bệ hạ, nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, mong đại Sở ta muôn đời thiên thu, giang sơn bền vững”

Tất cả mọi người đứng dậy, cùng nhau nâng chén, cùng cất tiếng hô, “Chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc Đại sở ta thiên thu muôn đời, giang sơn bền vững”

Sở Minh Phong giơ cao chén bạch ngọc, một hơi cạn sạch, khí phách đế vương tràn ngập. Sau đó hắn vẫy tay cho chúng thần ngồi xuống, cười nói, “Lục hoàng thúc, xin mời tiếp tục ca múa”

Ngón tay Thuỵ vương khẽ động, quản gia đứng bên lập tức sai người truyền lời cho Lãnh Tiêu Tương.

****

Mặc dù có một số ít quan viên đã từng xem qua màn ca múa của lầu Tiêu Tương, nhưng thưởng thức lại lại có chút hương vị khác, bốn màn ca múa đều ngập cả sảnh đường. Nội quyến Phủ Thuỵ vương lần đầu tiên xem, không kìm được há hốc mồm trợn mắt, kinh ngạc mãi, cảm thán sao trên thế gian này lại có người múa màn khác người thế.

Tiếp đó chính là lúc Diệp Vũ xuất hiện. Tiểu nhị lầu Tiêu Tương dọn thư án tới, đặt hai ghế trên vũ đài, trên bàn còn bày tất cả đầy thứ, có mấy bản sách buộc chỉ đặt trên bàn. Người bên sườn xem thoải mái, một chiếc ghế được đặt sau thư án, còn một chiếc đặt ở sườn tây thư án.

Mọi người dưới vũ đài cùng nhìn nhau, không rõ đây đang định làm gì, có màn ca múa gì mà phải dùng tới án thư và ghế tựa như thế.

Tám ngọn đèn lung linh, toàn bộ vườn hoa tối lại, chỉ còn nến trên thư án hắt sáng. Lâm Trí Viễn mặc bộ quần áo xanh chậm rãi bước lên vũ đài, ngồi lên chiếc ghế sau thư án, thần sắc bình thản, bất động.

Diệp Vũ từ mạn sườn vũ đài đi lên, bước từng bước cao múa, mỗi một bước lại hướng về phía thư án. Sự xuất hiện của nàng đã lấy được một trận tiếng kêu ồn ào.

Cả mái tóc đen dài như thác không trang sức gì, thả lỏng sau lưng, khuôn mặt không phải dùng đồ tranh sức trang nhã bình thường mà dùng kiểu trang điểm đậm nhạt, khiến ngũ quan nàng nổi bật toàn bộ nhất là đôi mắt, toàn thân mặc bộ quần áo lấp lánh sáng, nhìn mị hoặc tới cực điểm; toàn thân mặc quần áo trắng bó sát ngực, dưới thân mặc quần dài đỏ rực, cả người lộ ra vòng eo trắng nõn nhỏ nhắn tinh tế, vóc người tinh tế xinh đẹp, dáng điệu uyển chuyển như chim yến.

Ăn mặc như thế, yêu diễm, nóng bỏng, cuồng dã, còn chưa nhảy mà đã bắt trọn ánh mắt và tâm tư của tất cả mọi người.




Chương 64. Màn múa gợi cảm câu hồn đoạt phách.

Hầu hết mọi người đều nghĩ đến nàng chỉ là một vũ kỹ bình thường ở lầu Tiêu Tương mà thôi, lại không biết thân phận thật của nàng, lại ngừng thở rồi lại thở thưởng thức mà múa quái dị đầy hấp dẫn này.

Lúc nàng tới gần thư án thì đúng lúc tiết tấu khúc nhạc “Phát như tuyết” chậm rãi vang lên…..

Thuỵ vương khá vừa lòng, thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Minh Phong một cái, trong mắt loé sáng.

Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên liếc nhìn nhau, đều không rõ vì sao nàng tự mình ra trận, không phải nàng đã nói là không bán thân biểu diễn xiếc sao?

Dĩ nhiên Sở Minh Phong cũng không nghĩ ra, nhưng quan trọng trước mắt là nhìn nàng múa, có giống như nàng dạy người khác kinh diễm hay không.

Diệp Vũ đặt khuỷu tay lên trên bàn, nhìn Lâm Trí Viễn, mông cong lên, eo hạ xuống, bày ra thân thể mê người, tiếp đó, nàng vươn ngón trỏ ra, nhấc cằm hắn lên, hơi ngả ngớn chút, sau đó nàng làm các loại động tác múa theo từng tiếng nhạc, đem cả người quyến rũ nam tử ngồi trước mặt.

Nếu đã muốn chuyển sang một chiếc ghế khác, nàng cũng không phải múa ở trên bàn nữa, bày ra các loại tư thế, chỉ là ở trên bàn múa đủ loại phong tình vạn chủng, không phải đùa giỡn Lâm Trí Viễn, mà cùng hắn chuyển động, ở trước mặt hắn bày ra vẻ đẹp nhất của bản thân, múa tư thế đẹp nhất… Thêm đó quần áo tự do vặn vẹo theo thân hình múa bay lên, ngẫu nhiên áp sát vào mặt nàng, tăng thêm vài phần mị hoặc.

Đây là vũ đạo gợi cảm của thế kỷ hai mươi mốt, tuy tiết tấu không sôi động, nhưng động tác ái muội, mê hồn, cuồng dã, vừa mới bắt đầu múa đã khiến người ta lâm vào trầm mê, câu hồn, đoạt phách.

Người xem dưới vũ đài phần lớn trợn mắt há mồm, không nháy mắt tý nào nhìn màn múa kỳ lạ này.

Thẩm Chiêu khiếp sợ mãi, múa như vậy, cô gái như vậy, trời sinh là khắc tinh của nam nhân. Nàng là kẻ độc nhất vô nhị của thành Kim Lăng.

Giả sử nàng múa ở lầu Tiêu Tương, nói vậy cả nam nhân toàn thành đều điên cuồng vì nàng mất!

Hắn thấy mặt Sở Minh Hiên càng ngày càng đen lại, mây đen cuồn cuộn, như sắp có bão táp xảy ra vậy. Còn bệ hạ, dù có hưng trí thưởng thức múa, mặt vẫn nhìn không đổi, con ngươi lại bất động đã bán đứng hắn. Rất rõ ràng, bệ hạ cũng bị nàng câu mất hồn đi rồi.

Thẩm Chiêu không rõ, cho dù nàng muốn khiêu vũ, cũng không nhất định phải nhảy loại múa câu hồn đoạt phách này. Diệp cô nương, cô đến tột cùng là đang nghĩ gì thế?

Diệp Vũ đứng ở sau lưng Lâm Trí Viễn, hai tay dán sát hai bên sườn hắn, theo tiết tấu chuyển động vài cái, tiếp đó tay phải của nàng mơn trớn hai má và cằm hắn; rồi tiếp theo nàng kéo hắn đứng dậy, đi đến giữa vũ đài, nhảy mấy động tác, cuối cùng nhấn hắn ngồi xuống một chiếc ghế khác.

Tiết tấu “Phát như tuyết” vang lên hoà cùng với khúc nhạc Khúc Phong khác.

Màn múa tiếp chính là màn múa nàng nhảy trước mặt Tấn vương, nhưng lại thêm mấy động tác mạnh nữa, khiến toàn bộ điệu múa càng tràn đầy vui sướng và đầy đủ hơn.

Sở Minh Hiên không ngồi yên nổi, lửa giận trong cơ thể thiêu đốt, cháy sạch hai nắm đấm của hắn, ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt trợn to, lạnh nbăng mà cũng như lửa bỏng, như đao kiếm vậy bắn thẳng lên cô gái trên vũ đài, giống như muốn doạ cứng nàng, không cho nàng tiếp tục nhảy nữa!

Nếu có thể được, hắn hận không thể lên đài ngay lập tức túm nàng xuống, không cho nàng bày ra vẻ xinh đẹp của nàng trước mặt hàng đống nam nhân như vậy! Nhưng hắn cũng chẳng làm được gì, đây là điểm chết người, cũng là điều hắn hận nhất.




Chương 65. Cô gái yêu mị

Sở Minh Phong hoàn toàn không đoán được nàng nhảy sẽ đẹp đến thế, càng không ngờ lúc nàng khiêu vũ lại mị hoặc lòng người hơn cả những cô gái khác đến thế, càng kinh ngạc cho sự cả gan làm loạn của nàng.

Nàng là vưu vật trời sinh! Là độc dược của đàn ông! Là yêu nghiệt mà không một người đàn ông nào có thể ngăn nổi!

Điệu nhảy này khiến cho tất cả đàn ông dục hoả đốt người, muốn ngừng không được, kể cả hắn! Như vậy là do Thuỵ vương bắt nàng khiêu vũ ư?

Xem tới đây lục phủ ngũ tạng Thẩm Chiêu đã rung động nóng bừng, trong cái đầu nhỏ bé kia của nàng tới tột cùng là dạng gì mà lại nghĩ ra kiểu múa kỳ lạ, câu hồn như thế chứ? Nàng có gan lớn nhảy trước mặt cả văn võ trong triều, thậm chí chẳng thấy quẫn bách hay xấu hổ, nàng tột cùng là cô gái thế nào đây? Thật thần kỳ!

Cuối cùng, Diệp Vũ xoay người, đối mặt với Lâm Trí Viễn, hai tay nắm đầu hắn uốn éo, như đang đùa với hắn vậy.

Hắn mặc cho nàng đùa bỡn, chẳng có động tác vũ đạo nào, chỉ phối hợp với nàng mà thôi. Tay nàng mơn trớn mặt hắn, cằm và ngực nhẹ nhàng, chậm rãi lại có lực như mang theo ngọn lửa nóng bỏng, trêu chọc tâm hoả của nam nhân; sau đó nàng khoác hai tay lên vai hắn, đầu và vai hơi áp xuống, chân giơ cao bước từng bước múa khoa trương, rồi lại dậm chân tại chỗ, như đôi tình nhân quấn quít si mê vậy.

Cuối cùng, nàng chậm rãi rời hắn đi, xoay người, giống như lúc đến đi về phía bên kia vũ đài…. Như vậy là xong.

Loại vũ đạo gợi cảm này, nếu mặc bó sát và đi giày cao gót lại càng tăng thêm phần gợi cảm mê người, cũng có cảm giác nhưng cổ đại không có giày cao gót, nàng đành chấp nhận vậy.

Tiếng vỗ tay như thuỷ triều, càng ngày càng cao.

***

Nếu không phải có mặt Sở Minh Hoàng, văn võ trong triều đã chẳng còn ra thể thống gì, ai cũng đều xông lên tranh hỏi cô gái khiêu vũ là ai rồi.

Thuỵ vương ngoắc, Diệp Vũ biết dụng ý của ông ta, xuống vũ đài, đi tới, hạ mình hành lễ.

Tối nay nàng trang điểm khác hẳn, là kiểu trang điểm kinh người mà chưa từng có cô gái thành Kim Lăng nào giống nàng.

Đôi môi anh đào đỏ tươi tinh xảo, kiều diễm ướt át, má phấn hồng, mặt mày trang điểm có chút khoa trương, vành mắt màu hồng vàng, lấp lánh sáng, khiến cho đôi mắt càng sâu hơn, đầy thâm thuý hơn.

Trang điểm như thế, dù có thay đổi hoàn toàn, lại rực rỡ yêu dã, kinh hãi thế tục, tuyệt đối chọc mù mắt người xem.

Nếu tìm từ hình dung cách trang điểm của nàng và thần thái ấy, thì đó được gọi là yêu mị như mây khói đi.

“Bệ hạ đã biết chưa ạ, vị cô nương này là trưởng nữ của Diệp tướng quân, mà ca múa ở lầu Tiêu Tương đều do một tay nàng ấy bố trí đó” Thuỵ vương cười ha hả, cứ như rất vừa lòng với diễn xuất của nàng lắm vậy, “Vũ Nhi, trước mặt bệ hạ, hẳn nên tự xưng là Thần nữ mới đúng”

“Hoá ra là trưởng nữ của Diệp tướng quân!” Sở Minh Phong ra vẻ như lần đầu mới gặp vậy, trên mặt dấu kín nụ cười tán thưởng, “Nhảy rất giỏi, thưởng!”

Lúc này, bên hông thuộc hạ của hắn có đeo ngọc bội Long Phượng Văn, đặt vào lòng bàn tay nàng, con ngươi đen sáng lấp lánh, toát ra bản tính háo sắc của đàn ông, “Nàng khiêu vũ, biên đạo vũ, trẫm vui vô cùng”

Mắt thấy vậy, Thuỵ vương biết mỹ nhân kế đã thành công, cười to, “Mau mau tạ ơn” Nàng nói ôn nhu, “Tạ bệ hạ ban thưởng”

Lúc ở cùng một chỗ với hắn, hắn lạnh khốc âm lệ, khiến người ta sợ hãi, mà hiện giờ khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của hắn mỉm cười lại có vẻ nhu hoà chút.

back top