"Sợ cái gì?”
Vân Yên nhìn hắn nghi hoặc.
“Huynh...”
Vân Dương vẫn không biết mở miệng như thế nào.
“Dương ca ca, rốt cuộc là chuyện gì, huynh mau nói đi, làm người ta sốt ruột chết đi được.”
Vân La ở bên cạnh thúc giục.
“Yên Nhi, muội nói cho ca ca...
muội và hắn có...”
Vân Dương tạm ngừng một chút, dường như đang tự hỏi nên nói như thế nào “...
có trở thành nữ nhân của hắn hay không?”
Rốt cuộc hắn cũng hỏi ra.
“A...”
Mặt Vân La hơi đỏ lên, len lén trốn sau lưng hắn.
Dương ca ca sao lại có thể hỏi Yên tỷ tỷ như vậy?
Vân Yên cũng sững sờ, nhưng rồi nàng lập tức hiểu được ca ca đang lo lắng điều gì, liền gật đầu nói: “Ca, muội là phi tử của hắn, cũng là nữ nhân của hắn.”
Nàng không muốn nói dối ca ca.
Sắc mặt của Vân Dương lập tức trở nên rất khó coi, nhìn nàng chằm chằm.
Một khi nữ nhân và nam nhân có quan hệ phu thê, lại sinh thêm một đứa con thì trái tim của nàng sẽ thuộc về hắn, sau này làm sao có thể báo thù cho cha.
“Ca ca, muội biết huynh lo lắng điều gì, muội sẽ không khiến huynh khó xử.
Nếu có một ngày huynh có đủ năng lực báo thù, Yên Nhi nhất định sẽ giúp huynh.”
Sắc mặt Vân Yên kiên định nói, nếu ngày đó thật sự đến, nàng cũng chỉ có một lựa chọn.
“Yên Nhi, muội nói cho ca ca biết, muội có yêu hắn không?”
Vân Dương nắm chặt tay lại, nhìn nàng.
Hắn muốn báo thù nhưng hắn cũng không phải không để ý đến hạnh phúc của muội muội, đây cũng chính là nguyên nhân hắn khăng khăng muốn đưa nàng đi.
“Ca ca, huynh muốn muội cam đoan như thế nào?”
Vân Yên cũng nhìn hắn, nàng không có cách nào để cam đoan, mà cho dù đã cam đoan, ca ca có thể yên tâm sao?
Thật lâu sau Vân Dương mới vươn tay ôm lấy nàng: “Yên Nhi, bất kể thế nào, ca ca cũng tôn trọng ý kiến của muội, nhưng mối thù giết cha, huynh nhất định phải báo.”
“Ca ca, muội hiểu, muội sẽ không khiến huynh khó xử. Hãy tin tưởng muội.”
Vân Yên cũng cam đoan.
Nàng sẽ khép kín trái tim mình, sẽ không cho nó thuộc về bất kỳ kẻ nào.
“Yên Nhi.”
Vân Dương ôm chặt nàng: “Huynh không muốn đối xử với muội như vậy, huynh biết đối với muội như vậy là không công bằng, nhưng huynh không thể không báo thù cho cha.”
“Ca ca, Yên Nhi hiểu, Yên Nhi đều hiểu.
Yên Nhi chờ huynh...
năm năm, mười năm...
Chỉ cần Yên Nhi còn sống, Yên Nhi nhất định chờ huynh đến.”
Trong mắt Vân Yên ngập nước, sao nàng có thể trách hắn, hơn nữa đó cũng là cha của nàng mà.
“Yên Nhi, phải bảo trọng, biết không?”
Vân Dương buông nàng ra, trong mắt là không đành lòng cùng bất an.
“Huynh cũng vậy.”
Nước mắt của Vân Yên nhịn không được mà rơi xuống.
Vân Dương nhẹ nhàng giúp nàng lau đi, từ nhỏ hắn đã đặc biệt quan tâm cùng yêu thương muội muội, hiện tại để lại một mình nàng ở nơi đây, cảm giác ở trong lòng không thể nào hình dung được.
Long Hạo Thiên vẫn luôn tránh ở một chỗ bí mật, nhìn thấy một màn xúc động như vậy của bọn họ, nắm tay hung hăng đánh vào đại thụ ở một bên, một tiếng răng rắc vang lên, cây cũng liền theo đó mà gãy, vẻ mặt của hắn cũng vô cùng tức giận.
“Ca ca, đối xử thật tốt với Vân La, Yên Nhi chúc phúc hai người.”
Một tay Vân Yên cầm tay ca ca, tay kia cầm tay Vân La, kéo chúng lại với nhau.
“Yên tỷ tỷ...”
Vân La òa khóc trong lòng nàng.
“Vân La, đừng khóc, sau này chúng ta vẫn còn có thể gặp mặt mà.
Ca ca, hai người đi đi, muội cũng phải đi rồi.”
Vân Yên biết nhất định Long Hạo Thiên chờ rất sốt ruột.
“Yên Nhi...”
Vân Dương buông nàng ra, lấy tay giữ chặt tay Vân La, nhìn nàng, biết nói gì cũng đều dư thừa.
“Ca ca, Vân La, bảo trọng.”
Vân Yên vẫy tay với bọn họ.
“Yên tỷ tỷ...”
Vân La đi một bước lại ngoảnh đầu nhìn nàng.
Nhìn thấy bóng dáng của nàng cùng ca ca cuối cùng cũng biến mất, lúc này Vân Yên mới lau đi nước mắt trên khóe mắt, quay người lại liền đụng vào thân mình của một người, vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt hắn xanh mét đứng ở đó.
Vân Yên bị dọa, liền lui về phía sau từng bước.
“Ngươi trốn cái gì? Vừa cùng tình nhân lưu luyến không rời nên không muốn thấy Bổn Vương sao?”
Long Hạo Thiên giữ chặt nàng rồi xoay người đi nhanh về phía trước.
Vân Yên bị hắn giữ rất đau, cũng không biết vì sao hắn lại tức giận, vừa phải nhanh chóng bước theo bước chân của hắn vừa hỏi: “Không phải ngươi đồng ý rồi sao? Ngươi tức giận cái gì chứ?”
“Bổn Vương đồng ý cho các ngươi gặp lại nhưng Bổn Vương có đồng ý cho các ngươi ôm ấp sao?”
Long Hạo Thiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt đều là lửa giận.
Lúc này Vân Yên mới hiểu được hắn đang tức giận cái gì, buồn cười nhìn hắn: “Ngươi đâu có nói không được ôm.”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, Long Hạo Thiên càng thêm phẫn nộ, nàng lại còn tâm tư để cười, mới cắn răng nói: “Ý của ngươi đó là lỗi của Bổn Vương?”
“Ngươi phẫn nộ như vậy ta sẽ nghĩ là ngươi đang đố kỵ.”
Vân Yên châm chọc hắn rồi bỏ tay hắn ra, tự mình đi tới phía trước.
“Đố kỵ?”
Ánh mắt phẫn nộ của Long Hạo Thiên lập tức ngẩn ra, nàng đang nói hắn đố kỵ sao? Hắn đang đố kỵ sao? Đố kỵ? Đã rất lâu rồi hắn không biết đến hai chữ này.
Không, hắn không phải đố kỵ, sẽ càng không đố kỵ, nhưng nhìn đến cảnh tượng kia sao hắn lại tức giận như vậy?
Bước chân nhẹ nhàng của Vân Yên lập tức chậm lại.
Đố kỵ? Sao nàng có thể nghĩ như vậy? Trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ, chẳng lẽ nàng hi vọng hắn đố kỵ sao?
Chỉ vài bước, Long Hạo Thiên đã đuổi kịp nàng, ánh mắt hắn cùng ánh mắt nàng đối diện nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt liền rời đi.
Ngồi ở trên xe ngựa, Vân Yên bắt đầu lo lắng, nhưng thật may mắn là sắp đến kinh thành rồi.
Đến kinh thành, hắn có nhiều nữ nhân như vậy, quyến rũ, xinh đẹp, phong tình, dịu dàng, cần cái gì đều có cái ấy, sao có thể coi trọng nàng?
Nghĩ như vậy, nàng thấy an tâm rất nhiều, nàng không nên nảy sinh bất kỳ tình cảm gì với hắn.
Nhưng mà tại sao trong tim lại có cảm giác trống trải?
Tay Long Hạo Thiên cầm roi ngựa, một mình phóng như bay ở trên đường.
Mấy năm nay loại nữ nhân nào hắn chưa thấy qua, sao lại có thể thích nàng? Một nữ nhân vừa không dịu dàng vừa không cảm giác, không biết điều, lại nhiều bệnh tật.
Hắn tức giận chỉ đơn giản là vì nữ nhân của hắn tuyệt đối không được phép thay đổi thất thường, không được phép lẳng lơ.
Vân Yên nhìn hắn nghi hoặc.
“Huynh...”
Vân Dương vẫn không biết mở miệng như thế nào.
“Dương ca ca, rốt cuộc là chuyện gì, huynh mau nói đi, làm người ta sốt ruột chết đi được.”
Vân La ở bên cạnh thúc giục.
“Yên Nhi, muội nói cho ca ca...
muội và hắn có...”
Vân Dương tạm ngừng một chút, dường như đang tự hỏi nên nói như thế nào “...
có trở thành nữ nhân của hắn hay không?”
Rốt cuộc hắn cũng hỏi ra.
“A...”
Mặt Vân La hơi đỏ lên, len lén trốn sau lưng hắn.
Dương ca ca sao lại có thể hỏi Yên tỷ tỷ như vậy?
Vân Yên cũng sững sờ, nhưng rồi nàng lập tức hiểu được ca ca đang lo lắng điều gì, liền gật đầu nói: “Ca, muội là phi tử của hắn, cũng là nữ nhân của hắn.”
Nàng không muốn nói dối ca ca.
Sắc mặt của Vân Dương lập tức trở nên rất khó coi, nhìn nàng chằm chằm.
Một khi nữ nhân và nam nhân có quan hệ phu thê, lại sinh thêm một đứa con thì trái tim của nàng sẽ thuộc về hắn, sau này làm sao có thể báo thù cho cha.
“Ca ca, muội biết huynh lo lắng điều gì, muội sẽ không khiến huynh khó xử.
Nếu có một ngày huynh có đủ năng lực báo thù, Yên Nhi nhất định sẽ giúp huynh.”
Sắc mặt Vân Yên kiên định nói, nếu ngày đó thật sự đến, nàng cũng chỉ có một lựa chọn.
“Yên Nhi, muội nói cho ca ca biết, muội có yêu hắn không?”
Vân Dương nắm chặt tay lại, nhìn nàng.
Hắn muốn báo thù nhưng hắn cũng không phải không để ý đến hạnh phúc của muội muội, đây cũng chính là nguyên nhân hắn khăng khăng muốn đưa nàng đi.
“Ca ca, huynh muốn muội cam đoan như thế nào?”
Vân Yên cũng nhìn hắn, nàng không có cách nào để cam đoan, mà cho dù đã cam đoan, ca ca có thể yên tâm sao?
Thật lâu sau Vân Dương mới vươn tay ôm lấy nàng: “Yên Nhi, bất kể thế nào, ca ca cũng tôn trọng ý kiến của muội, nhưng mối thù giết cha, huynh nhất định phải báo.”
“Ca ca, muội hiểu, muội sẽ không khiến huynh khó xử. Hãy tin tưởng muội.”
Vân Yên cũng cam đoan.
Nàng sẽ khép kín trái tim mình, sẽ không cho nó thuộc về bất kỳ kẻ nào.
“Yên Nhi.”
Vân Dương ôm chặt nàng: “Huynh không muốn đối xử với muội như vậy, huynh biết đối với muội như vậy là không công bằng, nhưng huynh không thể không báo thù cho cha.”
“Ca ca, Yên Nhi hiểu, Yên Nhi đều hiểu.
Yên Nhi chờ huynh...
năm năm, mười năm...
Chỉ cần Yên Nhi còn sống, Yên Nhi nhất định chờ huynh đến.”
Trong mắt Vân Yên ngập nước, sao nàng có thể trách hắn, hơn nữa đó cũng là cha của nàng mà.
“Yên Nhi, phải bảo trọng, biết không?”
Vân Dương buông nàng ra, trong mắt là không đành lòng cùng bất an.
“Huynh cũng vậy.”
Nước mắt của Vân Yên nhịn không được mà rơi xuống.
Vân Dương nhẹ nhàng giúp nàng lau đi, từ nhỏ hắn đã đặc biệt quan tâm cùng yêu thương muội muội, hiện tại để lại một mình nàng ở nơi đây, cảm giác ở trong lòng không thể nào hình dung được.
Long Hạo Thiên vẫn luôn tránh ở một chỗ bí mật, nhìn thấy một màn xúc động như vậy của bọn họ, nắm tay hung hăng đánh vào đại thụ ở một bên, một tiếng răng rắc vang lên, cây cũng liền theo đó mà gãy, vẻ mặt của hắn cũng vô cùng tức giận.
“Ca ca, đối xử thật tốt với Vân La, Yên Nhi chúc phúc hai người.”
Một tay Vân Yên cầm tay ca ca, tay kia cầm tay Vân La, kéo chúng lại với nhau.
“Yên tỷ tỷ...”
Vân La òa khóc trong lòng nàng.
“Vân La, đừng khóc, sau này chúng ta vẫn còn có thể gặp mặt mà.
Ca ca, hai người đi đi, muội cũng phải đi rồi.”
Vân Yên biết nhất định Long Hạo Thiên chờ rất sốt ruột.
“Yên Nhi...”
Vân Dương buông nàng ra, lấy tay giữ chặt tay Vân La, nhìn nàng, biết nói gì cũng đều dư thừa.
“Ca ca, Vân La, bảo trọng.”
Vân Yên vẫy tay với bọn họ.
“Yên tỷ tỷ...”
Vân La đi một bước lại ngoảnh đầu nhìn nàng.
Nhìn thấy bóng dáng của nàng cùng ca ca cuối cùng cũng biến mất, lúc này Vân Yên mới lau đi nước mắt trên khóe mắt, quay người lại liền đụng vào thân mình của một người, vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt hắn xanh mét đứng ở đó.
Vân Yên bị dọa, liền lui về phía sau từng bước.
“Ngươi trốn cái gì? Vừa cùng tình nhân lưu luyến không rời nên không muốn thấy Bổn Vương sao?”
Long Hạo Thiên giữ chặt nàng rồi xoay người đi nhanh về phía trước.
Vân Yên bị hắn giữ rất đau, cũng không biết vì sao hắn lại tức giận, vừa phải nhanh chóng bước theo bước chân của hắn vừa hỏi: “Không phải ngươi đồng ý rồi sao? Ngươi tức giận cái gì chứ?”
“Bổn Vương đồng ý cho các ngươi gặp lại nhưng Bổn Vương có đồng ý cho các ngươi ôm ấp sao?”
Long Hạo Thiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt đều là lửa giận.
Lúc này Vân Yên mới hiểu được hắn đang tức giận cái gì, buồn cười nhìn hắn: “Ngươi đâu có nói không được ôm.”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, Long Hạo Thiên càng thêm phẫn nộ, nàng lại còn tâm tư để cười, mới cắn răng nói: “Ý của ngươi đó là lỗi của Bổn Vương?”
“Ngươi phẫn nộ như vậy ta sẽ nghĩ là ngươi đang đố kỵ.”
Vân Yên châm chọc hắn rồi bỏ tay hắn ra, tự mình đi tới phía trước.
“Đố kỵ?”
Ánh mắt phẫn nộ của Long Hạo Thiên lập tức ngẩn ra, nàng đang nói hắn đố kỵ sao? Hắn đang đố kỵ sao? Đố kỵ? Đã rất lâu rồi hắn không biết đến hai chữ này.
Không, hắn không phải đố kỵ, sẽ càng không đố kỵ, nhưng nhìn đến cảnh tượng kia sao hắn lại tức giận như vậy?
Bước chân nhẹ nhàng của Vân Yên lập tức chậm lại.
Đố kỵ? Sao nàng có thể nghĩ như vậy? Trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ, chẳng lẽ nàng hi vọng hắn đố kỵ sao?
Chỉ vài bước, Long Hạo Thiên đã đuổi kịp nàng, ánh mắt hắn cùng ánh mắt nàng đối diện nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt liền rời đi.
Ngồi ở trên xe ngựa, Vân Yên bắt đầu lo lắng, nhưng thật may mắn là sắp đến kinh thành rồi.
Đến kinh thành, hắn có nhiều nữ nhân như vậy, quyến rũ, xinh đẹp, phong tình, dịu dàng, cần cái gì đều có cái ấy, sao có thể coi trọng nàng?
Nghĩ như vậy, nàng thấy an tâm rất nhiều, nàng không nên nảy sinh bất kỳ tình cảm gì với hắn.
Nhưng mà tại sao trong tim lại có cảm giác trống trải?
Tay Long Hạo Thiên cầm roi ngựa, một mình phóng như bay ở trên đường.
Mấy năm nay loại nữ nhân nào hắn chưa thấy qua, sao lại có thể thích nàng? Một nữ nhân vừa không dịu dàng vừa không cảm giác, không biết điều, lại nhiều bệnh tật.
Hắn tức giận chỉ đơn giản là vì nữ nhân của hắn tuyệt đối không được phép thay đổi thất thường, không được phép lẳng lơ.