Dọc đường đi, Long Hạo Thiên dường như cố ý lảng tránh nàng, Vân Yên cũng có được những ngày xem như là thanh nhàn.
Ngày mai, hẳn là sẽ đến kinh thành, tâm tình của nàng lại bị đè nén, bởi vì nàng không thích Hoàng cung lạnh như băng kia, không thích người ở trong đó, không thích tất cả những thứ trong đó, ngoại trừ có hơi nhớ Tử Liên. Vùng ngoại ô không có khách điếm, bọn họ đành phải ở trong lều trại đơn giản. Thân thể Vân Yên nằm ở trong xe ngựa, đầu lộ ra ngoài, lấy tay chỉ vào những ngôi sao đang không ngừng tỏa sáng trên bầu trời: “Sao Thiên Vương, sao Bắc Đẩu, sao Ngân Hà, sao Ngưu Lang Chức Nữ...”
, nói đến đây nàng đột nhiên tạm ngừng. Từ nhỏ nghe được truyền thuyết về Ngưu Lang Chức Nữ, nàng đã cảm động vô số lần.
Bọn họ bị ép xa cách nhau, rất thương tâm.
Nàng không biết trên đời này thật sự có tình cảm chân thành tha thiết như vậy không? “Ngươi đang đau lòng cái gì?”
Long Hạo Thiên đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng. “Đau lòng? Ta đang đau lòng sao? Rõ ràng là ta đang ngắm sao, nghiên cứu ngũ hành bát quái.”
Vân Yên mở to mắt nói dối.
Cho dù có nói cho hắn truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ, hắn cũng sẽ không hiểu. “Ngũ hành bát quái.?”
Ánh mắt Long Hạo Thiên hơi sáng lên, nhớ tới lần trước hắn dùng ngũ hành bát quái vây chặt Hắc Ưng, chính là nàng đã chỉ điểm cho hắn. “Vương cũng có hứng thú sao?”
Trong lòng Vân Yên hơi hưng phấn, thật ra nàng rất muốn cùng người khác bàn luận về trận ngũ hành bát quái. “Bổn Vương cùng ngươi đọ sức một lần, ngươi bày ra một trận Ngũ hành bát quái, Bổn Vương sẽ phá trận.”
Long Hạo Thiên rất tin tưởng vào bản thân mình. “Được.”
Vân Yên đứng dậy, cầm cành cây, vẽ lên mặt đất, rất nhanh một trận pháp liền hiện ra trước mắt hắn.
Nàng dùng cành cây chỉ vào bức họa trên mặt đất, nói: “Đây là lối vào, ngươi chỉ cần đi vào theo lối vào, đi ra bằng lối ra thì coi như ngươi thắng.”
Long Hạo Thiên nhìn qua trận pháp ở trên mặt đất, cũng không để ở trong lòng, liền cầm cục đá đi vào từ lối vào, mới phát hiện trận pháp nhìn có vẻ đơn giản này thật ra cũng không đơn giản, trong đó có biến hóa thất thường.
Hắn vừa không ngừng đi tới, vừa không ngừng suy nghĩ. Vân Yên chỉ đứng ở một bên nhìn hắn, một canh giờ trôi qua hắn vẫn chưa ra ngoài, nàng vốn định nói cho hắn không cần tiếp tục, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thật sự suy tư của hắn liền biết lúc này không thể quấy rầy hắn, nên trước tiên nàng chỉ đơn giản quay về trong xe ngựa, nằm ngủ. “Tỉnh...
tỉnh...
tỉnh...
tỉnh...
Bổn Vương ra được rồi.”
Nàng đang mơ mơ màng màng liền bị hắn dùng sức lay tỉnh. Vân Yên mở to mắt liền nhìn thấy nét mặt hưng phấn của hắn, chỉ thản nhiên đáp một câu: “Vậy chúc mừng Vương.
Vương cả đêm không ngủ sao?”
Một trận pháp đơn giản, hắn cư nhiên suy nghĩ cả đêm, lại còn vui vẻ như vậy. Lúc này Long Hạo Thiên mới phát giác sắc trời đã gần sáng mà hắn lại hoàn toàn không nhận ra.
Nghiên cứu cả đêm mới nghiên cứu được đường ra, hưng phấn trên mặt hơi mất đi.
Hắn nghe ra được trong lời nói của nàng có ám phúng (ám chỉ + trào phúng). “Những thứ này ngươi học được ở đâu?”
Hắn rõ ràng dùng một buổi tối để phá giải trận pháp của nàng, thật quá mất mặt, hơn nữa nàng còn là một nữ nhân. “Tự học.”
Vân Yên hồi đáp. “Tự học?”
Giọng nói của Long Hạo Thiên hơi to, trong ánh mắt đều là hoài nghi.
Hắn có sư phụ mới học được thành như vậy, nàng sao lại có thể Vô sư tự thông sao? (không có thầy chỉ dạy nhưng vẫn tinh thông) “Vương không tin sao? Tục ngữ nói hữu đắc tất hữu thất (có được tất có mất), bởi vì rất thích cùng cảm thấy hứng thú, ta dùng thời gian học cầm kỳ thi họa để học những thứ này.
Ước chừng khoảng thời gian mười năm vẫn luôn nghiên cứu nó.”
Vân Yên nói, trước kia nàng gần như mỗi ngày đều một mình đứng ở nơi đó đọc sách. “Vậy ngươi đọc sách gì?”
Nhìn dáng vẻ của nàng không giống như đang nói dối, Long Hạo Thiên lại hỏi. “Tất cả sách viết về binh pháp ta đều đọc, cho nên những sách có thể tìm được ta đều đã từng đọc.”
Vân Yên nói, sau khi cha và ca ca biết niềm đam mê của nàng, không những không ngăn cản mà ngược lại rất ủng hộ.
Hơn nữa tàng thư ở Hoàng cung Vân triều nàng cũng đều xem qua. “Vì sao thấy hứng thú đối với chúng?”
Long Hạo Thiên thực không hiểu. “Bởi vì ta muốn làm tướng quân.”
Vân Yên trả lời rất nhanh chóng, đây là giấc mộng của nàng, cũng bởi vì từ nhỏ đã được tai nghe mắt thấy. “Làm tướng quân?”
Long Hạo Thiên im lặng một chút, không cười nói: “Chỉ bằng ngươi?”
“Ta thì sao?”
Vân Yên chán ghét ánh mắt khinh miệt của hắn: “Nếu không phải thân thể ta yếu đuối, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh thắng được Vân triều sao?”
Nàng rất tin tưởng bản thân mình, cho dù không thể đánh bại hắn nhưng cũng tuyệt đối có thể ngang sức. “Được, Bổn Vương cho ngươi một cơ hội.
Sau khi trở lại Hoàng cung, Bổn Vương cho ngươi đến thao trường, chúng ta tỷ thí một trận.”
Long Hạo Thiên nói, gặp được đối thủ như nàng, thật ra hắn cũng rất mong chờ. “Nếu ta thắng thì sao?”
Vân Yên nhìn hắn, hỏi. “Vậy thì Bổn Vương sẽ cho ngươi một tấm kim bài miễn tử, ngươi có thể dùng ba lần.”
Long Hạo Thiên nói. “Kim bài miễn tử?”
Đây chính là ân sủng to lớn, Vân Yên không chút do dự đáp: “Được, một lời đã định.”
“Là quân vô hí ngôn (vua không nói chơi)”
.Long Hạo Thiên nhìn nàng, chẳng lẽ nàng nghĩ hắn sẽ đổi ý sao? “Quân vô hí ngôn.”
Vân Yên lặp lại một lần, lập tức hỏi: “Kim bài miễn tử có phải mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần trong vòng ba lần Vương đều sẽ đồng ý không?”
“Không thể, chỉ có thể miễn chết.”
Long Hạo Thiên lập tức nói, nàng nghĩ hắn không biết nàng có tâm tư gì hay sao.
Chẳng lẽ nàng muốn rời đi, hắn cũng phải đồng ý sao? “Được rồi.
Dù sao vẫn tốt hơn là không có gì.”
Vân Yên nói, lấy được kim bài rồi, chuyện đầu tiên là giáo huấn Lâm mama kia, nàng cũng là người có thù phải báo. “Lên xe, chúng ta lập tức về Hoàng cung.”
Hắn đã hơi khẩn trương. Vân Yên tránh ra một chỗ cho hắn, biết hắn suốt đêm không ngủ nên muốn nghỉ ngơi ở trên xe ngựa. Rất nhanh xe ngựa đã tới kinh thành, nàng nghe được âm thanh ồn ào ở bên ngoài. “Tránh ra, các ngươi tránh ra, đừng ngăn cản ta, để cho ta gặp công chúa, ta muốn gặp công chúa.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la to. Vân Yên cả kinh, thanh âm này chính là của Tiểu Thanh, nàng hé mở màn xe, liền thấy Tiểu Thanh đang muốn đến đây lại bị mấy binh linh kéo lại.
Ngày mai, hẳn là sẽ đến kinh thành, tâm tình của nàng lại bị đè nén, bởi vì nàng không thích Hoàng cung lạnh như băng kia, không thích người ở trong đó, không thích tất cả những thứ trong đó, ngoại trừ có hơi nhớ Tử Liên. Vùng ngoại ô không có khách điếm, bọn họ đành phải ở trong lều trại đơn giản. Thân thể Vân Yên nằm ở trong xe ngựa, đầu lộ ra ngoài, lấy tay chỉ vào những ngôi sao đang không ngừng tỏa sáng trên bầu trời: “Sao Thiên Vương, sao Bắc Đẩu, sao Ngân Hà, sao Ngưu Lang Chức Nữ...”
, nói đến đây nàng đột nhiên tạm ngừng. Từ nhỏ nghe được truyền thuyết về Ngưu Lang Chức Nữ, nàng đã cảm động vô số lần.
Bọn họ bị ép xa cách nhau, rất thương tâm.
Nàng không biết trên đời này thật sự có tình cảm chân thành tha thiết như vậy không? “Ngươi đang đau lòng cái gì?”
Long Hạo Thiên đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng. “Đau lòng? Ta đang đau lòng sao? Rõ ràng là ta đang ngắm sao, nghiên cứu ngũ hành bát quái.”
Vân Yên mở to mắt nói dối.
Cho dù có nói cho hắn truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ, hắn cũng sẽ không hiểu. “Ngũ hành bát quái.?”
Ánh mắt Long Hạo Thiên hơi sáng lên, nhớ tới lần trước hắn dùng ngũ hành bát quái vây chặt Hắc Ưng, chính là nàng đã chỉ điểm cho hắn. “Vương cũng có hứng thú sao?”
Trong lòng Vân Yên hơi hưng phấn, thật ra nàng rất muốn cùng người khác bàn luận về trận ngũ hành bát quái. “Bổn Vương cùng ngươi đọ sức một lần, ngươi bày ra một trận Ngũ hành bát quái, Bổn Vương sẽ phá trận.”
Long Hạo Thiên rất tin tưởng vào bản thân mình. “Được.”
Vân Yên đứng dậy, cầm cành cây, vẽ lên mặt đất, rất nhanh một trận pháp liền hiện ra trước mắt hắn.
Nàng dùng cành cây chỉ vào bức họa trên mặt đất, nói: “Đây là lối vào, ngươi chỉ cần đi vào theo lối vào, đi ra bằng lối ra thì coi như ngươi thắng.”
Long Hạo Thiên nhìn qua trận pháp ở trên mặt đất, cũng không để ở trong lòng, liền cầm cục đá đi vào từ lối vào, mới phát hiện trận pháp nhìn có vẻ đơn giản này thật ra cũng không đơn giản, trong đó có biến hóa thất thường.
Hắn vừa không ngừng đi tới, vừa không ngừng suy nghĩ. Vân Yên chỉ đứng ở một bên nhìn hắn, một canh giờ trôi qua hắn vẫn chưa ra ngoài, nàng vốn định nói cho hắn không cần tiếp tục, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thật sự suy tư của hắn liền biết lúc này không thể quấy rầy hắn, nên trước tiên nàng chỉ đơn giản quay về trong xe ngựa, nằm ngủ. “Tỉnh...
tỉnh...
tỉnh...
tỉnh...
Bổn Vương ra được rồi.”
Nàng đang mơ mơ màng màng liền bị hắn dùng sức lay tỉnh. Vân Yên mở to mắt liền nhìn thấy nét mặt hưng phấn của hắn, chỉ thản nhiên đáp một câu: “Vậy chúc mừng Vương.
Vương cả đêm không ngủ sao?”
Một trận pháp đơn giản, hắn cư nhiên suy nghĩ cả đêm, lại còn vui vẻ như vậy. Lúc này Long Hạo Thiên mới phát giác sắc trời đã gần sáng mà hắn lại hoàn toàn không nhận ra.
Nghiên cứu cả đêm mới nghiên cứu được đường ra, hưng phấn trên mặt hơi mất đi.
Hắn nghe ra được trong lời nói của nàng có ám phúng (ám chỉ + trào phúng). “Những thứ này ngươi học được ở đâu?”
Hắn rõ ràng dùng một buổi tối để phá giải trận pháp của nàng, thật quá mất mặt, hơn nữa nàng còn là một nữ nhân. “Tự học.”
Vân Yên hồi đáp. “Tự học?”
Giọng nói của Long Hạo Thiên hơi to, trong ánh mắt đều là hoài nghi.
Hắn có sư phụ mới học được thành như vậy, nàng sao lại có thể Vô sư tự thông sao? (không có thầy chỉ dạy nhưng vẫn tinh thông) “Vương không tin sao? Tục ngữ nói hữu đắc tất hữu thất (có được tất có mất), bởi vì rất thích cùng cảm thấy hứng thú, ta dùng thời gian học cầm kỳ thi họa để học những thứ này.
Ước chừng khoảng thời gian mười năm vẫn luôn nghiên cứu nó.”
Vân Yên nói, trước kia nàng gần như mỗi ngày đều một mình đứng ở nơi đó đọc sách. “Vậy ngươi đọc sách gì?”
Nhìn dáng vẻ của nàng không giống như đang nói dối, Long Hạo Thiên lại hỏi. “Tất cả sách viết về binh pháp ta đều đọc, cho nên những sách có thể tìm được ta đều đã từng đọc.”
Vân Yên nói, sau khi cha và ca ca biết niềm đam mê của nàng, không những không ngăn cản mà ngược lại rất ủng hộ.
Hơn nữa tàng thư ở Hoàng cung Vân triều nàng cũng đều xem qua. “Vì sao thấy hứng thú đối với chúng?”
Long Hạo Thiên thực không hiểu. “Bởi vì ta muốn làm tướng quân.”
Vân Yên trả lời rất nhanh chóng, đây là giấc mộng của nàng, cũng bởi vì từ nhỏ đã được tai nghe mắt thấy. “Làm tướng quân?”
Long Hạo Thiên im lặng một chút, không cười nói: “Chỉ bằng ngươi?”
“Ta thì sao?”
Vân Yên chán ghét ánh mắt khinh miệt của hắn: “Nếu không phải thân thể ta yếu đuối, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh thắng được Vân triều sao?”
Nàng rất tin tưởng bản thân mình, cho dù không thể đánh bại hắn nhưng cũng tuyệt đối có thể ngang sức. “Được, Bổn Vương cho ngươi một cơ hội.
Sau khi trở lại Hoàng cung, Bổn Vương cho ngươi đến thao trường, chúng ta tỷ thí một trận.”
Long Hạo Thiên nói, gặp được đối thủ như nàng, thật ra hắn cũng rất mong chờ. “Nếu ta thắng thì sao?”
Vân Yên nhìn hắn, hỏi. “Vậy thì Bổn Vương sẽ cho ngươi một tấm kim bài miễn tử, ngươi có thể dùng ba lần.”
Long Hạo Thiên nói. “Kim bài miễn tử?”
Đây chính là ân sủng to lớn, Vân Yên không chút do dự đáp: “Được, một lời đã định.”
“Là quân vô hí ngôn (vua không nói chơi)”
.Long Hạo Thiên nhìn nàng, chẳng lẽ nàng nghĩ hắn sẽ đổi ý sao? “Quân vô hí ngôn.”
Vân Yên lặp lại một lần, lập tức hỏi: “Kim bài miễn tử có phải mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần trong vòng ba lần Vương đều sẽ đồng ý không?”
“Không thể, chỉ có thể miễn chết.”
Long Hạo Thiên lập tức nói, nàng nghĩ hắn không biết nàng có tâm tư gì hay sao.
Chẳng lẽ nàng muốn rời đi, hắn cũng phải đồng ý sao? “Được rồi.
Dù sao vẫn tốt hơn là không có gì.”
Vân Yên nói, lấy được kim bài rồi, chuyện đầu tiên là giáo huấn Lâm mama kia, nàng cũng là người có thù phải báo. “Lên xe, chúng ta lập tức về Hoàng cung.”
Hắn đã hơi khẩn trương. Vân Yên tránh ra một chỗ cho hắn, biết hắn suốt đêm không ngủ nên muốn nghỉ ngơi ở trên xe ngựa. Rất nhanh xe ngựa đã tới kinh thành, nàng nghe được âm thanh ồn ào ở bên ngoài. “Tránh ra, các ngươi tránh ra, đừng ngăn cản ta, để cho ta gặp công chúa, ta muốn gặp công chúa.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la to. Vân Yên cả kinh, thanh âm này chính là của Tiểu Thanh, nàng hé mở màn xe, liền thấy Tiểu Thanh đang muốn đến đây lại bị mấy binh linh kéo lại.