Lúc này Vương Tuấn Khải tức giận trở về nhà anh...không tìm thấy cậu bước vào thư phòng cùng với Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành. Anh ngồi đối diện hai người bằng hữu ngả lưng dựa vào sofa anh bây giờ đang rất cố gắng bình tĩnh:
"Cậu định đưa cho ông ta hai trăm tỉ thật sao ?" Lưu Chí Hoành lên tiếng hỏi.
Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn anh khóe môi nhếch lên "Chắc vậy."
"Cậu điên sao ? Cậu nghĩ khi cậu giao tiền ra thì Nguyên Nguyên có thể sống sao ?" Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Hừ....tôi sẽ giao nhưng ông ta không thể lấy đi được."
"Ý cậu là sao ?" Lưu Chí Hoành khó hiểu nhìn anh.
"Tôi có một kế hoạch thế này các cậu hãy nghe cho kỹ...." Vương Tuấn Khải lên tiếng nói anh đã bày sẵn một kế hoạch trong đầu . Anh muốn cứu cậu nhưng anh biết dù có giao tiền cho ông ta thì cũng chưa chắc có thể cứu được cậu. Vì vậy chỉ còn cách là phải lập sẵn để vừa cứu được cậu và vừa có thể tống Vương Quy vào tù.
Sau khi nghe xong kế hoạch của anh Dịch Dương Thiên Tỉ liền cười Ngơi nói: " Này trong đầu cậu rốt cuộc chứa cái gì vậy hả ?" Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn anh anh lại thở dài "Tôi chỉ lo cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm."
"Ông chủ có người gửi thư cho ông chủ." Tiếng quản gia vọng lại từ ngoài cửa rồi hất mạnh về phía Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu ý anh liền đứng dậy mở cửa khuôn mặt ai oán nói: "Tôi là osin của anh chắc ?"
"Được rồi ! Cảm ơn." Dịch Dương Thiên Tỉ cầm lấy phong thư rồi đóng cửa lại quản gia cũng cúi đầu chào lui xuống.
"Cái gì vậy ?" Lưu Chí Hoành hỏi.
"Là...một đĩa CD . Không đề tên người gửi ???" Dịch Dương Thiên Tỉ mở phong thư ra , thắc mắc nói.
"Mở lên đi." Vương Tuấn Khải bước đến bàn làm việc ngồi xuống Dịch Dương Thiên Tỉ đưa đĩa CD cho anh. Vương Tuấn Khải từ từ đưa vào máy. Trong cái đĩa đó là một đoạn video. Khi mở lên Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành đều ngỡ ngàng trong đoạn video đó là một người con trai bị trói hai tay treo lủng lẳng trên trần nhà toàn thân chằng chịt những vết roi khắp người cậu dính đầy máu. Đôi môi của cậu nhợt nhạt hai cổ tay vì bị trói chặt bằng dây xích nên đã bị rướm máu.
"Là...cậu ấy." Lưu Chí Hoành sững sờ nói. Anh quay sang nhìn sắc mặt của Vương Tuấn Khải . Khuôn mặt của Vương Tuấn Khải bây giờ đã đen mất một nửa tựa như một con quỷ giữ sắp phát điên nhưng vẫn giữ được nét bình tĩnh . hai bàn tay siết chặt thành quả đấm gân tay đều nổi lên hết .
Bây giờ chỉ cần một điều gì đó khiến anh phật long thì anh sẽ phát điên lên: " Reng... Reng..." Chợt tiếng chuông điện thoại của Vương Tuấn Khải vang lên anh đưa tay mở diện thoại để chế độ loa ngoài tiếng nói bắt đầu phát ra: " Sao hả ? đoạn video đó có hay không ? "
"Thằng khốn ông dám động đến cậu ấy ?" Giọng anh chùn xuống như đang cố gắng để kiềm chế sự tức giận.
"Tại sao lại không dám ? Nó đang nằm trong tay tôi thì tôi muốn làm gì chẳng được." Tiếng cười của Vương Quy vang vọng qua điện thoại.
"Nói địa điểm đi."
"Tôi nghỉ lại rồi có lẽ sẽ chờ them vài ngày nữa đi . Lúc đó sẽ còn vui hơn nhiều . Cậu cũng yên tâm tôi sẽ thường xuyên gửi đĩa cho cậu. Để cậu có thể thấy nó còn sống . Hahaha...." Tiếng cười vừa dứt thì Vương Quy đã cúp máy .
"Khốn khiếp." Vương Tuấn Khải tức giận ném hết đồ trên bàn xuống đất tiếng đổ vỡ vang vọng. Quản gia vội vã chạy lại ông nhìn đống vỡ nát trên bàn liền lên tiếng. "Có chuyện gì vậy ạ."
"Ra ngoài....MAU RA NGOÀI HẾT CHO TÔI." Vương Tuấn Khải giận dữ quát anh thật sự không thể kìm nén hơn nữa sự tức giận của đã lên đến đỉnh điểm. Chỉ vì cậu người con trai anh yêu .....
"Cậu định đưa cho ông ta hai trăm tỉ thật sao ?" Lưu Chí Hoành lên tiếng hỏi.
Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn anh khóe môi nhếch lên "Chắc vậy."
"Cậu điên sao ? Cậu nghĩ khi cậu giao tiền ra thì Nguyên Nguyên có thể sống sao ?" Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Hừ....tôi sẽ giao nhưng ông ta không thể lấy đi được."
"Ý cậu là sao ?" Lưu Chí Hoành khó hiểu nhìn anh.
"Tôi có một kế hoạch thế này các cậu hãy nghe cho kỹ...." Vương Tuấn Khải lên tiếng nói anh đã bày sẵn một kế hoạch trong đầu . Anh muốn cứu cậu nhưng anh biết dù có giao tiền cho ông ta thì cũng chưa chắc có thể cứu được cậu. Vì vậy chỉ còn cách là phải lập sẵn để vừa cứu được cậu và vừa có thể tống Vương Quy vào tù.
Sau khi nghe xong kế hoạch của anh Dịch Dương Thiên Tỉ liền cười Ngơi nói: " Này trong đầu cậu rốt cuộc chứa cái gì vậy hả ?" Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn anh anh lại thở dài "Tôi chỉ lo cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm."
"Ông chủ có người gửi thư cho ông chủ." Tiếng quản gia vọng lại từ ngoài cửa rồi hất mạnh về phía Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu ý anh liền đứng dậy mở cửa khuôn mặt ai oán nói: "Tôi là osin của anh chắc ?"
"Được rồi ! Cảm ơn." Dịch Dương Thiên Tỉ cầm lấy phong thư rồi đóng cửa lại quản gia cũng cúi đầu chào lui xuống.
"Cái gì vậy ?" Lưu Chí Hoành hỏi.
"Là...một đĩa CD . Không đề tên người gửi ???" Dịch Dương Thiên Tỉ mở phong thư ra , thắc mắc nói.
"Mở lên đi." Vương Tuấn Khải bước đến bàn làm việc ngồi xuống Dịch Dương Thiên Tỉ đưa đĩa CD cho anh. Vương Tuấn Khải từ từ đưa vào máy. Trong cái đĩa đó là một đoạn video. Khi mở lên Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành đều ngỡ ngàng trong đoạn video đó là một người con trai bị trói hai tay treo lủng lẳng trên trần nhà toàn thân chằng chịt những vết roi khắp người cậu dính đầy máu. Đôi môi của cậu nhợt nhạt hai cổ tay vì bị trói chặt bằng dây xích nên đã bị rướm máu.
"Là...cậu ấy." Lưu Chí Hoành sững sờ nói. Anh quay sang nhìn sắc mặt của Vương Tuấn Khải . Khuôn mặt của Vương Tuấn Khải bây giờ đã đen mất một nửa tựa như một con quỷ giữ sắp phát điên nhưng vẫn giữ được nét bình tĩnh . hai bàn tay siết chặt thành quả đấm gân tay đều nổi lên hết .
Bây giờ chỉ cần một điều gì đó khiến anh phật long thì anh sẽ phát điên lên: " Reng... Reng..." Chợt tiếng chuông điện thoại của Vương Tuấn Khải vang lên anh đưa tay mở diện thoại để chế độ loa ngoài tiếng nói bắt đầu phát ra: " Sao hả ? đoạn video đó có hay không ? "
"Thằng khốn ông dám động đến cậu ấy ?" Giọng anh chùn xuống như đang cố gắng để kiềm chế sự tức giận.
"Tại sao lại không dám ? Nó đang nằm trong tay tôi thì tôi muốn làm gì chẳng được." Tiếng cười của Vương Quy vang vọng qua điện thoại.
"Nói địa điểm đi."
"Tôi nghỉ lại rồi có lẽ sẽ chờ them vài ngày nữa đi . Lúc đó sẽ còn vui hơn nhiều . Cậu cũng yên tâm tôi sẽ thường xuyên gửi đĩa cho cậu. Để cậu có thể thấy nó còn sống . Hahaha...." Tiếng cười vừa dứt thì Vương Quy đã cúp máy .
"Khốn khiếp." Vương Tuấn Khải tức giận ném hết đồ trên bàn xuống đất tiếng đổ vỡ vang vọng. Quản gia vội vã chạy lại ông nhìn đống vỡ nát trên bàn liền lên tiếng. "Có chuyện gì vậy ạ."
"Ra ngoài....MAU RA NGOÀI HẾT CHO TÔI." Vương Tuấn Khải giận dữ quát anh thật sự không thể kìm nén hơn nữa sự tức giận của đã lên đến đỉnh điểm. Chỉ vì cậu người con trai anh yêu .....