Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ đành phải đi ra ngoài quản gia cũng đành đi theo. Họ nghĩ bây giờ cách tốt nhất để anh bình tĩnh lại là để anh một mình nếu anh nghĩ cách đập tan mọi thứ là cách tốt nhất đã hạ cơn giận thì họ nên để cho anh làm vậy.
"Lần đầu tiên....tôi thấy cậu ta mất bình tĩnh như vậy ." Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cánh cửa phòng của Vương Tuấn Khải tiếng đập phá đồ tiếng đổ vỡ vẫn còn vang.
"Phải ! có lẻ cậu bé ấy là người duy nhất." Lưu Chí Hoành nhếch miệng cười."
" Quản gia phiền lấy giúp tôi cái laptop trong cốp xe nhé tôi và Thiên Tỉ sẽ vào phòng "P.A" có chút việc cần làm." Anh quay sang nói với quản gia. Quản gia gật đầu đi ra ngoài. Lưu Chí Hoành hất mặt về phía Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu ý Dịch Dương Thiên Tỉ bước theo sau.
*Rầm choang rầm.....
Tiếng vỡ không ngừng phát ra căn phòng vốn gọn gàng giờ đây vô cùng bừa bộn . Bàn , ghế bình hoa , tài liệu , mảnh thủy tinh đầy ở dưới sàn . Tiếng rút khí của Vương Tuấn Khải trở nên rợn người, anh đập mạnh lên cái bàn làm việc hét lên: "Nguyên Nguyên....EM ĐANG Ở ĐÂU." Bàn tay cứng chắc lật đổ chiếc bàn nặng xuống đất. Vương Tuấn Khải từ từ trượt xuống anh dựa lưng vào bức tường ngước mặt lên cao đôi mắt anh nhắm lại hơi thở ngày một nặng nhọc "Nguyên Nguyên.... Nguyên Nguyên...." đôi môi khiêu gợi phát ra liên tục cùng một câu nói cửa phòng đột nhiên mở nghe có tiếng mở cửa Vương Tuấn Khải mắt vẫn không mở tức giận lên tiếng "Cút." .
Đáp lại câu nói của anh là sự im lặng chỉ có tiếng bước chân đang từ từ tiến gần anh. Anh đưa mắt nhìn nhíu mày lại.
"Grừ..." Con bạch hổ đặt xuống chỗ anh ngồi cái khung hình đã bị vỡ nát chỉ còn bức hình là thấy rõ. Tiểu hổ đã gặm khung hình lên đó là bức hình mà anh chụp lén Vương Nguyên trong lễ cưới vì tức giận nên anh đã lỡ tay làm vỡ. Anh đưa tay vuốt đầu Tiểu Hổ mệt mỏi nói: "Tiểu Hổ....ta rất nhớ cậu ấy." Bạch hổ giương mắt nhìn anh chân trước đẩy khung hình gần anh hơn như muốn an ủi anh vậy. Vương Tuấn Khải cầm khung hình lên người con trai ấy rất xinh đẹp.
Anh khẽ cười "Nguyên Nguyên... em vẫn ổn chứ ?" Nói xong bàn tay của anh nắm chặt bức hình đứng dậy bỏ lại đống bừa bộn kia , Vương Tuấn Khải đi đến cuối hành lang tầng 1. Đẩy cánh cửa ra rồi bước vào. Đây là một căn phòng nhìn rất bình thường nhưng đằng sau bức tranh vẽ to treo trên tường gần cánh cửa Vương Tuấn Khải đưa tay kéo bức tranh lên ấn vào bức tường ấy một ánh sáng bao quanh bàn tay của anh ngay sau đó bức tường liền xoay ngang một căn phòng bí mật lộ ra. Vương Tuấn Khải từng bước từng bước đi vào ánh sáng cũng theo bước chân anh mà hiện lên . Cánh cửa với 2 lớp kính chịu lực và 1 bức tường vonfam rắn chắc tự động mở. căn phòng được bảo vệ bởi hệ thống an ninh JPA cấp cao chỉ chấp nhận 3 dấu vân tay của 3 người một là anh hai là Lưu Chí Hoành và ba là Dịch Dương Thiên Tỉ. Chỉ khi người bên trong phòng cho phép thì những người đứng ở ngoài mới có thể vào.
Căn phòng trắng toát khởi rộng đặt 1 chiếc két lớn ở góc phòng. 1 màn hình cảm ứng lớn và 3 chiếc laptop trên 3 chiếc bàn kính. 30 màn hình nhỏ Ngơng ứng với 30 camera trong nhà đây là một căn phòng tuyệt mật với những thiết bị cậu công nghệ cao ; Máy theo dõi , máy định vị ,.... . Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành đang ngồi trên ghế đang say sưa với chiếc laptop lâu lâu lại cau mày Dịch Dương Thiên Tỉ mắt nhìn vào màn hình miệng thì nói: "Tôi đang cố xác định vị trí của Vương Quy dựa theo số điện thoại vừa nãy nhưng không thể xác định chính xác vị trí được cứ ẩn rồi hiện cứ như ở một nơi nào sóng rất yếu !?"
"Tôi cũng đã phái rất nhiều người đi tìm rồi." Lưu Chí Hoành lên tiếng. Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống lạnh nhạt nói "Phải mau chóng tìm ra cậu ấy."
Vương Tuấn Khải mở máy định vị lấy usb gắn vào laptop anh bắt đầu tập trung tìm kiếm chỉ cần tìm thấy cậu thì nỗi lo lắng trong long anh sẽ biến mất . Một người con trai yếu đuối mỏng manh như cậu không thể chịu them giờ phút nào nữa , cậu còn chưa hết bệnh ..... Nếu anh không nhanh chóng tìm ra cậu thì anh sẽ mãi mãi mất cậu....Mãi mãi...
------
Ở một nơi cách xa thành Đài Bắc Vương Nguyên đang cố gắng để hít thở hai cổ tay cậu đau rát cả người cậu đầy vết thương giương đôi mắt to tròn kia cậu khổ sở nhìn xung quanh. Đây là một căn nhà cũ nát bây giờ đã 12h khuya nên rất lạnh hơi thở cậu phà ra khói trắng Vương Quy đang ngủ cậu nhìn người đàn ông đó trong lòng không khỏi sợ hãi và đau xót . Ông ấy từng là cha cậu từng là người cậu quý trọng từng là người mà cậu yêu thương....
Nhưng giờ đây ông lại đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy. Vương Nguyên thều thào nói: "C...cứ....cứu em...Tuấn...Khải...." Cậu bây giờ đang rất cần anh cậu sợ hãi nơi này. Nhưng cậu biết rõ anh sẽ không tìm đươc cậu....Cậu phải làm thế nào đây....??? Cậu sợ bóng tối bởi lẽ nó quá cậu đơn và nguy hiểm....
"Đây là...biể...n..." Tiếng sóng biển xô bờ ồ ạt , vì trời đã khuya rất yên tĩnh nên cậu có thể nghe được. Trong đầu cậu liền lóe lên một suy nghĩ....Đôi môi nhợt nhạt lại nhấp nháy: "Mẹ...ơi..." Đôi mắt cậu mệt mỏi rũ xuống một dòng nước mắt tuôn ra chảy dài xuống hai gò má tiều tụy... Cậu nhắm mắt lại cảnh tượng lúc sáng lại hiện ra hình ảnh của Vương mẫu từ từ ngã xuống sàn hiện rõ trong đầu cậu. Cậu tự hỏi tại sao "số phận" của cậu lại như thế ? Phải chăng số phận là một sức mạnh vô hình ? Chúng ta chỉ có thể chấp nhận chứ không thể chạy trốn hay chối bỏ nó...????
"Lần đầu tiên....tôi thấy cậu ta mất bình tĩnh như vậy ." Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cánh cửa phòng của Vương Tuấn Khải tiếng đập phá đồ tiếng đổ vỡ vẫn còn vang.
"Phải ! có lẻ cậu bé ấy là người duy nhất." Lưu Chí Hoành nhếch miệng cười."
" Quản gia phiền lấy giúp tôi cái laptop trong cốp xe nhé tôi và Thiên Tỉ sẽ vào phòng "P.A" có chút việc cần làm." Anh quay sang nói với quản gia. Quản gia gật đầu đi ra ngoài. Lưu Chí Hoành hất mặt về phía Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu ý Dịch Dương Thiên Tỉ bước theo sau.
*Rầm choang rầm.....
Tiếng vỡ không ngừng phát ra căn phòng vốn gọn gàng giờ đây vô cùng bừa bộn . Bàn , ghế bình hoa , tài liệu , mảnh thủy tinh đầy ở dưới sàn . Tiếng rút khí của Vương Tuấn Khải trở nên rợn người, anh đập mạnh lên cái bàn làm việc hét lên: "Nguyên Nguyên....EM ĐANG Ở ĐÂU." Bàn tay cứng chắc lật đổ chiếc bàn nặng xuống đất. Vương Tuấn Khải từ từ trượt xuống anh dựa lưng vào bức tường ngước mặt lên cao đôi mắt anh nhắm lại hơi thở ngày một nặng nhọc "Nguyên Nguyên.... Nguyên Nguyên...." đôi môi khiêu gợi phát ra liên tục cùng một câu nói cửa phòng đột nhiên mở nghe có tiếng mở cửa Vương Tuấn Khải mắt vẫn không mở tức giận lên tiếng "Cút." .
Đáp lại câu nói của anh là sự im lặng chỉ có tiếng bước chân đang từ từ tiến gần anh. Anh đưa mắt nhìn nhíu mày lại.
"Grừ..." Con bạch hổ đặt xuống chỗ anh ngồi cái khung hình đã bị vỡ nát chỉ còn bức hình là thấy rõ. Tiểu hổ đã gặm khung hình lên đó là bức hình mà anh chụp lén Vương Nguyên trong lễ cưới vì tức giận nên anh đã lỡ tay làm vỡ. Anh đưa tay vuốt đầu Tiểu Hổ mệt mỏi nói: "Tiểu Hổ....ta rất nhớ cậu ấy." Bạch hổ giương mắt nhìn anh chân trước đẩy khung hình gần anh hơn như muốn an ủi anh vậy. Vương Tuấn Khải cầm khung hình lên người con trai ấy rất xinh đẹp.
Anh khẽ cười "Nguyên Nguyên... em vẫn ổn chứ ?" Nói xong bàn tay của anh nắm chặt bức hình đứng dậy bỏ lại đống bừa bộn kia , Vương Tuấn Khải đi đến cuối hành lang tầng 1. Đẩy cánh cửa ra rồi bước vào. Đây là một căn phòng nhìn rất bình thường nhưng đằng sau bức tranh vẽ to treo trên tường gần cánh cửa Vương Tuấn Khải đưa tay kéo bức tranh lên ấn vào bức tường ấy một ánh sáng bao quanh bàn tay của anh ngay sau đó bức tường liền xoay ngang một căn phòng bí mật lộ ra. Vương Tuấn Khải từng bước từng bước đi vào ánh sáng cũng theo bước chân anh mà hiện lên . Cánh cửa với 2 lớp kính chịu lực và 1 bức tường vonfam rắn chắc tự động mở. căn phòng được bảo vệ bởi hệ thống an ninh JPA cấp cao chỉ chấp nhận 3 dấu vân tay của 3 người một là anh hai là Lưu Chí Hoành và ba là Dịch Dương Thiên Tỉ. Chỉ khi người bên trong phòng cho phép thì những người đứng ở ngoài mới có thể vào.
Căn phòng trắng toát khởi rộng đặt 1 chiếc két lớn ở góc phòng. 1 màn hình cảm ứng lớn và 3 chiếc laptop trên 3 chiếc bàn kính. 30 màn hình nhỏ Ngơng ứng với 30 camera trong nhà đây là một căn phòng tuyệt mật với những thiết bị cậu công nghệ cao ; Máy theo dõi , máy định vị ,.... . Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành đang ngồi trên ghế đang say sưa với chiếc laptop lâu lâu lại cau mày Dịch Dương Thiên Tỉ mắt nhìn vào màn hình miệng thì nói: "Tôi đang cố xác định vị trí của Vương Quy dựa theo số điện thoại vừa nãy nhưng không thể xác định chính xác vị trí được cứ ẩn rồi hiện cứ như ở một nơi nào sóng rất yếu !?"
"Tôi cũng đã phái rất nhiều người đi tìm rồi." Lưu Chí Hoành lên tiếng. Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống lạnh nhạt nói "Phải mau chóng tìm ra cậu ấy."
Vương Tuấn Khải mở máy định vị lấy usb gắn vào laptop anh bắt đầu tập trung tìm kiếm chỉ cần tìm thấy cậu thì nỗi lo lắng trong long anh sẽ biến mất . Một người con trai yếu đuối mỏng manh như cậu không thể chịu them giờ phút nào nữa , cậu còn chưa hết bệnh ..... Nếu anh không nhanh chóng tìm ra cậu thì anh sẽ mãi mãi mất cậu....Mãi mãi...
------
Ở một nơi cách xa thành Đài Bắc Vương Nguyên đang cố gắng để hít thở hai cổ tay cậu đau rát cả người cậu đầy vết thương giương đôi mắt to tròn kia cậu khổ sở nhìn xung quanh. Đây là một căn nhà cũ nát bây giờ đã 12h khuya nên rất lạnh hơi thở cậu phà ra khói trắng Vương Quy đang ngủ cậu nhìn người đàn ông đó trong lòng không khỏi sợ hãi và đau xót . Ông ấy từng là cha cậu từng là người cậu quý trọng từng là người mà cậu yêu thương....
Nhưng giờ đây ông lại đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy. Vương Nguyên thều thào nói: "C...cứ....cứu em...Tuấn...Khải...." Cậu bây giờ đang rất cần anh cậu sợ hãi nơi này. Nhưng cậu biết rõ anh sẽ không tìm đươc cậu....Cậu phải làm thế nào đây....??? Cậu sợ bóng tối bởi lẽ nó quá cậu đơn và nguy hiểm....
"Đây là...biể...n..." Tiếng sóng biển xô bờ ồ ạt , vì trời đã khuya rất yên tĩnh nên cậu có thể nghe được. Trong đầu cậu liền lóe lên một suy nghĩ....Đôi môi nhợt nhạt lại nhấp nháy: "Mẹ...ơi..." Đôi mắt cậu mệt mỏi rũ xuống một dòng nước mắt tuôn ra chảy dài xuống hai gò má tiều tụy... Cậu nhắm mắt lại cảnh tượng lúc sáng lại hiện ra hình ảnh của Vương mẫu từ từ ngã xuống sàn hiện rõ trong đầu cậu. Cậu tự hỏi tại sao "số phận" của cậu lại như thế ? Phải chăng số phận là một sức mạnh vô hình ? Chúng ta chỉ có thể chấp nhận chứ không thể chạy trốn hay chối bỏ nó...????