Sau khi về đến nhà anh cẩn thận bế cậu ra khỏi xe quản gia cùng tất cả người hầu trong nhà đứng thành hai hàng ở trước cửa chuẩn bị chào đón anh. Anh bế Vương Nguyên từ từ đi vào nhà biết trước là sẽ được nghênh đón khá ồn ào nên anh đã dặn vệ sĩ tới nói cho quản gia là không cần chào kẻo làm cậu tỉnh giấc.
Đi vào phòng cậu anh đặt Vương Nguyên lên giường sau đó đắp kín chăn cho cậu. Rồi mới đi ra khỏi phòng anh sải bước tới thư phòng. Trong không gian mờ mịch có một người thanh niên cỡ 27 , 28 tuổi mặc áo sơ mi trắng bên ngoài khoác chiếc vest đen đang đứng chờ anh. Vương Tuấn Khải đứng gần cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới thanh âm lạnh lẽo vang lên. "Nói đi."
"Chủ tử bang Quyết Lang vừa mới đến phá địa bàn của chúng ta. Hiện tại đã bắt được gần hết nhưng Quyết Lang đã bỏ trốn rồi ạ. Thuộc hạ làm việc thất trách xin chủ tử cho thuộc hạ thêm một cơ hội !" Hắn tên là Tường Quan là Tả hộ pháp ở Hắc Nguyệt . Là người đã đi theo Vương Tuấn Khải hơn 10 năm. Được anh trọng dụng và rất tin tưởng.
"Không cần chính ta sẽ tự tay bắt hắn. Ngươi hãy mau triệu tập anh em không cần quá đông. Ta sẽ mở cuộc truy sát."
"Vâng ! Thuộc hạ vâng lệnh." Nói xong Tường Quan cúi đầu lui ra. Vương Tuấn Khải vẫn đăm chiêu nhìn qua cánh cửa sổ. Một hồi lâu sau anh tháo cà vạt quăng qua một bên cầm lấy chìa khóa xe đi ra khỏi phòng. Trước khi đi anh cũng không quên dặn dò quản gia "Khi nào Nguyên Nguyên tỉnh dậy. Cứ nói cậu ấy ăn cơm trước . Tôi có việc bận không cần phải chờ."
"Vâng thuộc hạ biết rồi ạ." Quản gia cung kính đáp .
-------------------
Vương Nguyên tỉnh dậy cũng đã gần tối cậu nhìn xung quanh phòng không thấy bóng dáng của anh đâu cậu bước xuống giừơng chán chường nói"Đã nói là phải gọi em dậy rồi mà !"
Cậu đi vào phòng tắm tắm rửa một hồi rồi mới đi ra bây giờ cũng đã bảy giờ. Sao không thấy anh gọi cậu ? Vương Nguyên mặc chiếc áo len màu cùng quần short ngắn đi ra khỏi phòng. Cậu dáo dác tìm kiếm anh. Thấy cậu cứ đi qua đi lại khắp tầng một quản gia mới bèn lại gần nói "Cậu chủ ông chủ đi ra ngoài rồi ạ."
"Anh ấy đi rồi sao ?"
"Vâng ngài ấy có việc bận nên đi từ chiều ngài dặn cậu không cần chờ cơm cứ ăn sớm rồi ngủ sớm."
"Vậy sao ?" Vương Nguyên thất vọng nhìn cánh cửa phòng anh đang đóng chặt lững thững bước xuống phòng ăn.
Cậu ngồi ăn một mình. Có lẽ là do cậu đã quen với cuộc sống lúc nào cũng có anh bên cạnh nên bây giờ chợt cảm thấy rất cô đơn. Cậu ăn chỉ được một chén rồi không ăn nữa. Vương Nguyên thở dài ngồi trên ghế sofa ở sảnh. Cậu hết đọc sách lại xem ti vi đôi mắt to tròn xinh đẹp lâu lâu lại nhìn ra cửa. Cậu thật không biết anh đi đâu mà lâu như vậy. Vương Nguyên đi vào phòng cậu ngồi trước chậu hoa lavender ở trên bàn gần cửa sổ sát đất buồn bã nói "Ngươi nói thử xem...anh ấy..bây giờ đang làm gì ?"
"Haizz...ta lo cho anh ấy quá." Vương Nguyên thở dài gục mặt trên bàn . Trong lòng cậu đột nhiên lo lắng bồn chồn đến kì lạ ? Cậu lo sợ anh xảy ra chuyện gì . Nhưng đó chỉ là cảm giác mà thôi. Nhưng không hiểu sao cậu cứ thấp thỏm lo sợ. Vương Nguyên chạy vội xuống dưới sảnh .
Đi vào phòng cậu anh đặt Vương Nguyên lên giường sau đó đắp kín chăn cho cậu. Rồi mới đi ra khỏi phòng anh sải bước tới thư phòng. Trong không gian mờ mịch có một người thanh niên cỡ 27 , 28 tuổi mặc áo sơ mi trắng bên ngoài khoác chiếc vest đen đang đứng chờ anh. Vương Tuấn Khải đứng gần cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới thanh âm lạnh lẽo vang lên. "Nói đi."
"Chủ tử bang Quyết Lang vừa mới đến phá địa bàn của chúng ta. Hiện tại đã bắt được gần hết nhưng Quyết Lang đã bỏ trốn rồi ạ. Thuộc hạ làm việc thất trách xin chủ tử cho thuộc hạ thêm một cơ hội !" Hắn tên là Tường Quan là Tả hộ pháp ở Hắc Nguyệt . Là người đã đi theo Vương Tuấn Khải hơn 10 năm. Được anh trọng dụng và rất tin tưởng.
"Không cần chính ta sẽ tự tay bắt hắn. Ngươi hãy mau triệu tập anh em không cần quá đông. Ta sẽ mở cuộc truy sát."
"Vâng ! Thuộc hạ vâng lệnh." Nói xong Tường Quan cúi đầu lui ra. Vương Tuấn Khải vẫn đăm chiêu nhìn qua cánh cửa sổ. Một hồi lâu sau anh tháo cà vạt quăng qua một bên cầm lấy chìa khóa xe đi ra khỏi phòng. Trước khi đi anh cũng không quên dặn dò quản gia "Khi nào Nguyên Nguyên tỉnh dậy. Cứ nói cậu ấy ăn cơm trước . Tôi có việc bận không cần phải chờ."
"Vâng thuộc hạ biết rồi ạ." Quản gia cung kính đáp .
-------------------
Vương Nguyên tỉnh dậy cũng đã gần tối cậu nhìn xung quanh phòng không thấy bóng dáng của anh đâu cậu bước xuống giừơng chán chường nói"Đã nói là phải gọi em dậy rồi mà !"
Cậu đi vào phòng tắm tắm rửa một hồi rồi mới đi ra bây giờ cũng đã bảy giờ. Sao không thấy anh gọi cậu ? Vương Nguyên mặc chiếc áo len màu cùng quần short ngắn đi ra khỏi phòng. Cậu dáo dác tìm kiếm anh. Thấy cậu cứ đi qua đi lại khắp tầng một quản gia mới bèn lại gần nói "Cậu chủ ông chủ đi ra ngoài rồi ạ."
"Anh ấy đi rồi sao ?"
"Vâng ngài ấy có việc bận nên đi từ chiều ngài dặn cậu không cần chờ cơm cứ ăn sớm rồi ngủ sớm."
"Vậy sao ?" Vương Nguyên thất vọng nhìn cánh cửa phòng anh đang đóng chặt lững thững bước xuống phòng ăn.
Cậu ngồi ăn một mình. Có lẽ là do cậu đã quen với cuộc sống lúc nào cũng có anh bên cạnh nên bây giờ chợt cảm thấy rất cô đơn. Cậu ăn chỉ được một chén rồi không ăn nữa. Vương Nguyên thở dài ngồi trên ghế sofa ở sảnh. Cậu hết đọc sách lại xem ti vi đôi mắt to tròn xinh đẹp lâu lâu lại nhìn ra cửa. Cậu thật không biết anh đi đâu mà lâu như vậy. Vương Nguyên đi vào phòng cậu ngồi trước chậu hoa lavender ở trên bàn gần cửa sổ sát đất buồn bã nói "Ngươi nói thử xem...anh ấy..bây giờ đang làm gì ?"
"Haizz...ta lo cho anh ấy quá." Vương Nguyên thở dài gục mặt trên bàn . Trong lòng cậu đột nhiên lo lắng bồn chồn đến kì lạ ? Cậu lo sợ anh xảy ra chuyện gì . Nhưng đó chỉ là cảm giác mà thôi. Nhưng không hiểu sao cậu cứ thấp thỏm lo sợ. Vương Nguyên chạy vội xuống dưới sảnh .