Đài Bắc – 12:30am....
Vương Tuấn Khải lái xe về nhà cũng đã hơn 12h thấy đèn trong nhà còn sáng anh nhíu mày đi vào. Mắt nhìn thấy Vương Nguyên nằm ngủ ở sofa sảnh trong lòng có chút không vui anh bước tới gần đưa tay vuốt nhẹ má của cậu . Vương Nguyên chợt giật mình tỉnh dậy. Thấy anh đang ở trước mặt cậu khuôn mặt cậu tươi tắn "Tuấn Khải anh về rồi sao ?"
"Không phải đã dặn quản gia nói em đi ngủ sớm rồi sao? " Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Anh đừng trách bác ấy là do em không nghe lời thôi."
"Em cũng biết mình không nghe lời." Trong lời nói có chút bực bội trách móc.
"Em xin lỗi mà ." Vương Nguyên nài nỉ khuôn mặt anh rất lạnh lùng cậu cũng tự hiểu là anh đang rất giận. Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh khuôn mặt không chút biểu cảm. Mặc kệ cậu đang hối lỗi.
"Tại em lo cho anh không hiểu sao em cảm thấy rất lo nên mới chờ anh..... Em xin lỗi mà. Tuấn Khải..." Thấy anh vẫn mặt lạnh cậu cố gắng nài nỉ dùng đủ mọi cách nhưng anh vẫn không thèm nhìn cậu.
Vương Nguyên phụng phịu nhìn anh đôi mắt rưng rưng như sắp khóc. Chỉ còn cách này thôi người ta nói nếu mà khóc thì ai ai cũng sẽ mềm lòng mà. Vương Tuấn Khải quay sang nhìn cậu "Vương Nguyên em định xin lỗi anh bằng nước mắt sao ?"
"Hơ...." Cậu giương mắt nhìn anh. Như vậy mà anh cũng không mềm lòng sao ? Anh có phải là con trai không vậy?
Vương Tuấn Khải vẫn làm mặt lạnh với cậu. Anh đứng dậy bỏ đi vào phòng.
"Vương Tuấn Khải !" Vương Nguyên thấy anh bỏ đi tức giận hét lên. Anh dừng lại quay đầu nhìn cậu.
"Em đã xin lỗi rồi mà cũng tại anh thôi tự nhiên ra ngoài không nói cho người ta biết. Em lo cho anh lắm đó ngay cả cơm cũng không ăn nhiều cứ bồn chồn lo lắng sợ anh xảy ra chuyện. Em đã đi qua đi lại trước cửa chờ anh. Anh về trễ như vậy em sợ anh sẽ xảy ra chuyện ... Còn sợ anh bỏ em nữa...hic...ưhuhuuhh." Lúc này cậu mới bật khóc. Trong lòng cậu đã không an tâm rồi anh về nhà lại còn giận cậu nữa. Thật là quá đáng mà. Vương Tuấn Khải bước lại gần cậu anh lạnh nhạt nói "Có cái túi may mắn của em thì em còn sợ gì nữa."
"Hic...là tại anh làm em phải lo đó. Về trễ như vậy...huhhu..." Vương Nguyên tức giận nói . Bây giờ cậu lại giận anh. Vương Tuấn Khải thở dài đưa tay vuốt má cậu "Anh không thích ai chống đối anh em lo anh bỏ đi vậy là em không tin anh ?"
"Em không phải là không tin anh...nhưng mà...anh là người trong hắc đạo..làm sao không lo được chứ ? Vừa nãy trong lòng em cảm thấy rất lo lắng...hic..."
Vương Tuấn Khải ôm cậu vào lòng anh không muốn cậu phải chờ anh bởi lẽ anh không phải như bao người con trai tầm thường khác. Việc anh gặp nguy hiểm là việc khó tránh khỏi. Anh không muốn một lúc nào đó cậu thấy anh về nhà với bộ dạng đầy vết thương ..."Được rồi đừng khóc nữa."
"Là tại anh đó. Lỗi tại anh..." Bàn tay nhỏ nhắn dùng sức đánh mạnh vào lồng ngực anh. Cậu vừa đánh vừa khóc thút thít ai oán nói.
Vương Tuấn Khải để mặc cho cậu đánh đấm và oán trách. Giọng anh trầm xuống thở dài nói "Phải phải là lỗi của anh tất cả là tại anh .... Anh đáng đánh. Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa có được không." Nghe anh nói như vậy cậu mới ngước đầu nhìn anh khuôn mặt trắng mịn vẫn còn vương đầy nước mắt. Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu thật là lạ nha ! Cậu mới là người có lỗi bây giờ anh lại phải xin lỗi cậu ??
Trong lòng của Vương Tuấn Khải không ngừng cảm thán chậc...ai kêu anh lại yêu cậu chứ. Anh nhéo nhẹ cái má của cậu dịu dàng nói"Ngoan nín đi đi ăn cơm."
"Em ăn rồi...giờ rất buồn ngủ ." Vương Nguyên đưa tay dịu đôi mắt ướt nhẹp trả lời.
"Chẳng phải em nói buổi tối ăn rất ít sao ? Bây giờ ăn thêm. Không được cãi." Vương Tuấn Khải đanh mặt lại nhìn cậu đưa tay kéo cậu vào phòng ăn. Vương Nguyên chỉ có thể nghe theo chứ không thể cãi lại đành phải đi theo anh. "Tuấn Khải...bác đầu bếp ngủ rồi."
"Để anh nấu." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói. Anh mở tủ lạnh lấy ra ít đồ ăn.
"Anh biết nấu sao?." Vương Nguyên ngỡ ngàng hỏi.
"Phải."
Cậu im lặng nhìn anh đứng bếp anh cắt thịt xào đồ ăn rất thành thạo. Cậu tủm tỉm cười nhìn anh thật giống một người chồng đảm đang. Sau một hồi xào nướng anh đã làm xong những món ăn khá hấp dẫn sườn non nướng , cải xào đậu , ...
"Woaaa nhìn ngon quá." Vương Nguyên trầm trồ khen ngợi.
"Ăn đi đã trễ rồi em không định đi ngủ sao ?" Được cậu khen trong lòng Vương Tuấn Khải tuy rất vui nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như tiền.
"Vâng."
"Ăn đi." Anh gắp miếng thịt sườn cho cậu . Khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Ưm...rất ngon." Cậu híp mắt cười. Vừa ăn vừa tíu tít khen ngợi. Vương Tuấn Khải bật cười .
Sau khi ăn xong cậu cùng anh đi lên tầng một, đến cửa phòng cậu Vương Tuấn Khải buông tay cậu ra hôn lên vầng trán rộng, cưng chiều nói "Ngủ ngon."
"Anh ngủ ngon" Cậu đưa tay xoa trán vẻ mặt vô cùng hạnh phúc sau đó đi vào phòng. Anh khẽ cười rồi cũng sải bước đi đến phòng ngủ Vương Tuấn Khải dơ tay vỗ hai cái đèn trong nhà lập tức tắt hết. Tòa nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh như trước....
------------
Ở trong khu rừng phía xa kia có một người đàn ông đang ngồi trong khu nhà hoang. Người đàn ông da ngăm đen mặc chiếc áo khoác đen tức giận nói "Chết tiệt...Vương Tuấn Khải ! mày lại đuổi cùng giết tận tao ?Tao nhất định sẽ trả thù..." Hắn nghiến răng tức giận nói người đàn ông vừa mới lên tiếng là Quyết Lang kẻ đã đến địa bàn của Vương Tuấn Khải.... Và cũng là người anh đang truy sát....
Vương Tuấn Khải lái xe về nhà cũng đã hơn 12h thấy đèn trong nhà còn sáng anh nhíu mày đi vào. Mắt nhìn thấy Vương Nguyên nằm ngủ ở sofa sảnh trong lòng có chút không vui anh bước tới gần đưa tay vuốt nhẹ má của cậu . Vương Nguyên chợt giật mình tỉnh dậy. Thấy anh đang ở trước mặt cậu khuôn mặt cậu tươi tắn "Tuấn Khải anh về rồi sao ?"
"Không phải đã dặn quản gia nói em đi ngủ sớm rồi sao? " Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Anh đừng trách bác ấy là do em không nghe lời thôi."
"Em cũng biết mình không nghe lời." Trong lời nói có chút bực bội trách móc.
"Em xin lỗi mà ." Vương Nguyên nài nỉ khuôn mặt anh rất lạnh lùng cậu cũng tự hiểu là anh đang rất giận. Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh khuôn mặt không chút biểu cảm. Mặc kệ cậu đang hối lỗi.
"Tại em lo cho anh không hiểu sao em cảm thấy rất lo nên mới chờ anh..... Em xin lỗi mà. Tuấn Khải..." Thấy anh vẫn mặt lạnh cậu cố gắng nài nỉ dùng đủ mọi cách nhưng anh vẫn không thèm nhìn cậu.
Vương Nguyên phụng phịu nhìn anh đôi mắt rưng rưng như sắp khóc. Chỉ còn cách này thôi người ta nói nếu mà khóc thì ai ai cũng sẽ mềm lòng mà. Vương Tuấn Khải quay sang nhìn cậu "Vương Nguyên em định xin lỗi anh bằng nước mắt sao ?"
"Hơ...." Cậu giương mắt nhìn anh. Như vậy mà anh cũng không mềm lòng sao ? Anh có phải là con trai không vậy?
Vương Tuấn Khải vẫn làm mặt lạnh với cậu. Anh đứng dậy bỏ đi vào phòng.
"Vương Tuấn Khải !" Vương Nguyên thấy anh bỏ đi tức giận hét lên. Anh dừng lại quay đầu nhìn cậu.
"Em đã xin lỗi rồi mà cũng tại anh thôi tự nhiên ra ngoài không nói cho người ta biết. Em lo cho anh lắm đó ngay cả cơm cũng không ăn nhiều cứ bồn chồn lo lắng sợ anh xảy ra chuyện. Em đã đi qua đi lại trước cửa chờ anh. Anh về trễ như vậy em sợ anh sẽ xảy ra chuyện ... Còn sợ anh bỏ em nữa...hic...ưhuhuuhh." Lúc này cậu mới bật khóc. Trong lòng cậu đã không an tâm rồi anh về nhà lại còn giận cậu nữa. Thật là quá đáng mà. Vương Tuấn Khải bước lại gần cậu anh lạnh nhạt nói "Có cái túi may mắn của em thì em còn sợ gì nữa."
"Hic...là tại anh làm em phải lo đó. Về trễ như vậy...huhhu..." Vương Nguyên tức giận nói . Bây giờ cậu lại giận anh. Vương Tuấn Khải thở dài đưa tay vuốt má cậu "Anh không thích ai chống đối anh em lo anh bỏ đi vậy là em không tin anh ?"
"Em không phải là không tin anh...nhưng mà...anh là người trong hắc đạo..làm sao không lo được chứ ? Vừa nãy trong lòng em cảm thấy rất lo lắng...hic..."
Vương Tuấn Khải ôm cậu vào lòng anh không muốn cậu phải chờ anh bởi lẽ anh không phải như bao người con trai tầm thường khác. Việc anh gặp nguy hiểm là việc khó tránh khỏi. Anh không muốn một lúc nào đó cậu thấy anh về nhà với bộ dạng đầy vết thương ..."Được rồi đừng khóc nữa."
"Là tại anh đó. Lỗi tại anh..." Bàn tay nhỏ nhắn dùng sức đánh mạnh vào lồng ngực anh. Cậu vừa đánh vừa khóc thút thít ai oán nói.
Vương Tuấn Khải để mặc cho cậu đánh đấm và oán trách. Giọng anh trầm xuống thở dài nói "Phải phải là lỗi của anh tất cả là tại anh .... Anh đáng đánh. Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa có được không." Nghe anh nói như vậy cậu mới ngước đầu nhìn anh khuôn mặt trắng mịn vẫn còn vương đầy nước mắt. Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu thật là lạ nha ! Cậu mới là người có lỗi bây giờ anh lại phải xin lỗi cậu ??
Trong lòng của Vương Tuấn Khải không ngừng cảm thán chậc...ai kêu anh lại yêu cậu chứ. Anh nhéo nhẹ cái má của cậu dịu dàng nói"Ngoan nín đi đi ăn cơm."
"Em ăn rồi...giờ rất buồn ngủ ." Vương Nguyên đưa tay dịu đôi mắt ướt nhẹp trả lời.
"Chẳng phải em nói buổi tối ăn rất ít sao ? Bây giờ ăn thêm. Không được cãi." Vương Tuấn Khải đanh mặt lại nhìn cậu đưa tay kéo cậu vào phòng ăn. Vương Nguyên chỉ có thể nghe theo chứ không thể cãi lại đành phải đi theo anh. "Tuấn Khải...bác đầu bếp ngủ rồi."
"Để anh nấu." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói. Anh mở tủ lạnh lấy ra ít đồ ăn.
"Anh biết nấu sao?." Vương Nguyên ngỡ ngàng hỏi.
"Phải."
Cậu im lặng nhìn anh đứng bếp anh cắt thịt xào đồ ăn rất thành thạo. Cậu tủm tỉm cười nhìn anh thật giống một người chồng đảm đang. Sau một hồi xào nướng anh đã làm xong những món ăn khá hấp dẫn sườn non nướng , cải xào đậu , ...
"Woaaa nhìn ngon quá." Vương Nguyên trầm trồ khen ngợi.
"Ăn đi đã trễ rồi em không định đi ngủ sao ?" Được cậu khen trong lòng Vương Tuấn Khải tuy rất vui nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như tiền.
"Vâng."
"Ăn đi." Anh gắp miếng thịt sườn cho cậu . Khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Ưm...rất ngon." Cậu híp mắt cười. Vừa ăn vừa tíu tít khen ngợi. Vương Tuấn Khải bật cười .
Sau khi ăn xong cậu cùng anh đi lên tầng một, đến cửa phòng cậu Vương Tuấn Khải buông tay cậu ra hôn lên vầng trán rộng, cưng chiều nói "Ngủ ngon."
"Anh ngủ ngon" Cậu đưa tay xoa trán vẻ mặt vô cùng hạnh phúc sau đó đi vào phòng. Anh khẽ cười rồi cũng sải bước đi đến phòng ngủ Vương Tuấn Khải dơ tay vỗ hai cái đèn trong nhà lập tức tắt hết. Tòa nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh như trước....
------------
Ở trong khu rừng phía xa kia có một người đàn ông đang ngồi trong khu nhà hoang. Người đàn ông da ngăm đen mặc chiếc áo khoác đen tức giận nói "Chết tiệt...Vương Tuấn Khải ! mày lại đuổi cùng giết tận tao ?Tao nhất định sẽ trả thù..." Hắn nghiến răng tức giận nói người đàn ông vừa mới lên tiếng là Quyết Lang kẻ đã đến địa bàn của Vương Tuấn Khải.... Và cũng là người anh đang truy sát....