“Không, nàng vẫn phải chết, bởi vì ông ta cũng không biết người đáng chết đã chết.”
“Vậy thì nói cho ông ta biết, nhanh chóng chấm dứt chuyện này.” Trạm Thanh vỗ hai tay.
“Không, ý định của ta lần này Nhất Cổ Tác Khí (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái), một mẻ lưới bắt hết.”
“. . . . . . Ta hiểu.” Trạm Thanh đột nhiên gật đầu đồng ý.
“Cái gì có chết hay không? Cái gì một lưới bắt hết? Các người rút cuộc đang nói chuyện gì? Hãy nói rõ cho ta biết, ta muốn nổi giận rồi đây!” Mao Uy Long hoàn hồn, thở hổn hển, hai người này nói qua nói lại, ai biết là có ý gì? Không cho nàng một tí công đạo, chẳng lẽ sau khi lừa gạt nàng rồi hắn vẫn muốn nàng chết?
Cừu Thường Khiêm không nhịn được bật cười. “Điều này không phải đã nói rồi sao? Thật thiếu kiên nhẫn.”.
“Ta thiếu kiên nhẫn? Ta lại không hơi thở tất phải tắt thở !” Nàng bất mãn ở trong ngực hắn gầm thét với hắn.
Khóe miệng hắn chứa đựng nụ cười. “Biết rồi, ta nói ngay đây.” Hắn ôm nàng thật chặt, để trách con cá trạch này lại chạy ra khỏi hắn, đồng thời phát hiện mình thật rất thích cảm giác có nàng trong ngực. “Trên thực tế, Uy Long, nàng phải lội nước đục một chuyến rồi.”
“Ta lội vũng nước đục gì?” Mao Uy Long ngước đầu, hiện ra trạng thái mờ mịt.
“Để ta nói.” Trạm Thanh nói: “Ngươi, không, là tân nương tử mà Thái Thượng Hoàng chỉ định là người phải chịu chết, nguyên nhân vì vị tân nương tử được chỉ định cất giấu một bí mật lớn.”
“Bí mật lớn?”
“Không sai, một bí mật lớn liên quan đến quốc gia.”
“Cái gì?”
“Nói lại từ đầu, ngươi cũng đã biết, ta cùng nước Lê hai nước quanh năm chinh chiến, hoàng thượng vì chuyện này đã nghĩ nát óc?”
“Chuyện chiến sự của quốc gia ta đương nhiên biết, nhưng những chuyện chiến sự linh tinh ở biên giới không thật sự ảnh hưởng đến an nguy của nội địa chúng ta!”
Trạm Thanh lắc đầu. “Vốn là không có, nhưng nếu nước Lê cùng trọng thần của chúng ta bắt tay phản quốc, tình huống kia lại khác.”
“Có người phản quốc? người đáng chết đó là ai?” Nàng kinh ngạc bực tức, mặc dù nàng chỉ là một thường dân, nhưng quốc gia hưng vong, tấm lòng yêu nước đều có, gặp phải kẻ tiểu nhân phản đồ bán nước, lòng nàng đầy căm phẫn.
“Người này chính là cha ta.” Cừu Thường Khiêm bình tĩnh nói.
“Cái gì? Cha chàng? Chuyện này có quan hệ với cha chàng?” Nàng rất khiếp sợ. Cha hắn không phải là hoàng thúc (chú) của hoàng thượng sao? Nếu phản quốc, bên trong thần thông bên ngoài quỷ quái, quốc gia thật có thể gặp nguy hiểm.
Cừu Thường Khiêm nặng nề gật đầu.
“Cũng là vì có liên quan tới huynh ấy, nên Hoàng Thượng mới phải “cưỡng bách” hắn lấy vợ, hắn phải Đại Nghĩa Diệt Thân!” Trạm Thanh bất đắc dĩ giải thích.
“Tại sao lấy vợ là có thể Đại Nghĩa Diệt Thân?” Nàng không hiểu.
“Chuyện là như vầy, bên trong hoàng cung có mấy vị cao tăng, pháp sư lưu truyền một truyền thuyết không ai biết, truyền thuyết kể rằng trên đời này có một Long Nữ, chỉ cần Long Nữ cùng hoàng thân kết hợp là uy danh một nước có thể lớn mạnh, ngược lại, nếu như người nữ này chết đi, nước sẽ gặp khó khăn, thiên hạ đổi chủ, mà Thái Thượng Hoàng từ mấy năm trước thoái vị truyền ngôi cho Đương Kim hoàng thượng sau đó đi Vân Du, nghe nói chính là đi tìm cô gái này, hôm nay cô gái này đã tìm được, đương nhiên phải xứng đôi cùng hoàng thân nối dài sự hưng thịnh của đất nước, vì vậy hoàng thượng đã chỉ định Thường Khiêm nghênh đón cưới người.”
“Một nước Quốc Vận lại cột ở trên người một nữ nhân. . . . . . Long Nữ, cái này không phải là quá vô căn cứ sao?” Nàng cau mày.
“Ngươi không tin, nhưng Cừu vương gia tin, bởi vì nhiều năm qua ông ta vẫn mơ ước ngôi vị hoàng đế, chỉ là Thái Thượng Hoàng đối với ông ta luôn có đề phòng, nên ông ấy không có cơ hội, hơn nữa Cừu vương gia nắm binh quyền, tuy có tin tức hắn phản quốc, nhưng lại không có chứng cớ buộc tội, Thái Thượng Hoàng cũng không thể làm gì ông ta, lúc này mới tỉ mỉ dựng lên cái truyền thuyết kia, mục đích chính là để tạo ra chứng cớ.
Hắn uống một hớp trà, lại nói tiếp: “Vì muốn lấy lòng tin của Cừu vương gia, Thái Thượng Hoàng thậm chí trước thời gian thoái vị, tuyên bố muốn đi tìm Long Nữ này, vì đất nước kéo dài vạn năm cơ nghiệp, kì thực là để tạo độ tin cậy cao hơn về sự tồn tại của Long Nữ, điều này càng làm cho Cừu vương gia rất tin tưởng không chút nghi ngờ, bởi vì Thái Thượng Hoàng cư nhiên có thể cam tâm bình thản, từ bỏ ngôi vị chí tôn rời đi, chứng thực truyền thuyết này là thật.”
“Ah? Mặc dù ông ta tin tưởng truyền thuyết là thật thì sao chứ? Cùng với chuyện tướng công Đại Nghĩa Diệt Thân có quan hệ gì?” Nghe thế, nàng vẫn không hiểu.
“Đến lượt ta nói.” Cừu Thường Khiêm tiếp lời. “Hoàng thượng chỉ định ta rước dâu, chính là muốn cho Long Nữ này hiện thân, cũng chứng minh thực tế chuyện Long Nữ cùng hoàng thân thành thân có thể khiến cho Quốc Vận lớn mạnh, nhưng trong kế hoạch này Long Nữ này phải chết, hơn nữa Người còn muốn cho cha ta tự tay giết chết, như vậy ông ta sẽ tin tưởng quốc gia có cơ hội đổi chủ, như vậy, ông ta sẽ không thể tiếp tục chờ đợi bắt tay với nước Lê mà bại lộ bí mật, đến lúc đó hoàng thượng có thể chính thức lấy tội phản quốc mà bắt ông ấy.”
“Bởi vì nghĩ người muốn đoạt vị là cha chàng, cho nên hoàng thượng mới chỉ định chàng rước dâu, muốn chàng Đại Nghĩa Diệt Thân?” Trong lòng nàng kinh động, có chút suy nghĩ về tình cảnh của hắn mà cảm thấy kinh hãi.
“Ừ.” Hắn bất đắc dĩ cười khổ.
“Nhưng. . . . . . Ông ấy là cha chàng, chẳng lẽ. . . . . . Chàng không muốn thử khuyên nhủ ông ấy sao?” Nàng không nhịn được hỏi, hai người dù sao cũng là cha con, chẳng lẽ hắn đối với phụ thân mình không có một chút tình cảm?
“Ta căn bản không tán thành hành động quay lưng phản quốc của ông ấy.”
“Nhưng ông ấy là cha ruột của chàng không phải sao?” Phụ tử tương tàn, chẳng phải là quá tàn nhẫn?
“Không, ông ấy không phải là cha của Khiêm nhi.” Giọng nói căm hận của Vương phi đột nhiên chen vào.
“Không. . . . . . Không phải cha của tướng công?” Mao Uy Long cà lăm. Hôm nay sao vậy? Những chuyện nàng nghe được càng ngày càng kinh hãi hơn?
“Cừu Khánh Linh căn bản không có thể sinh con, hắn lại thẹn sợ người ta biết được, nên hắn liền phát rồ cướp con cháu của người khác, giết cả nhà người ta!”
“À? ! Ý của người là, tướng công là do ông ta cưỡng đoạt về, lại còn vì chuyện đó mà giết hết người nhà của tướng công?” Mao Uy Long thiếu chút nữa té xỉu, trên đời lại có chuyện như thế!
“Đúng, con người mất trí đó đã làm ra chuyện mất hết nhân tính như vậy, cho nên đó cũng là nguyên do những năm qua ta mang theo Khiêm nhi cách xa hắn, tránh ở Cừu trang, mà bản thân Khiêm nhi cũng không chịu thua kém, không dựa vào Cừu Khánh Linh ở trong triều tự kiếm được một mảnh bầu trời, hôm nay mặc dù người người biết hắn là Thế tử gia, nhưng không ai dám đem hắn cùng với ma đầu Cừu Khánh Linh kia so sánh với nhau, người kia làm nhiều việc ác như vậy, ta cũng tán thành chuyện Khiêm nhi vì nước trừ hại!” Vương phi rưng rưng tức giận.
“Khó trách ta lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, đã cảm thấy cha con các người dáng dấp tuyệt đối không giống nhau, cảm giác cũng không thân (cận), tựa như người xa lạ.” Mao Uy Long khiếp sợ thì thầm, lại nhìn về phía Vương phi mặt đầy nước mắt.
Vương phi thật vĩ đại, trượng phu (chồng) Vô Đạo như thế, bà lại vẫn có thể nuôi nấng tướng công giống như con trai ruột, nàng không khỏi cảm động bội phục bà không thôi. “Cho nên lần này, chàng cũng cần vì người nhà của chính mình báo thù sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi, rất khó tưởng tượng thân thế của hắn lại phức tạp như vậy.
“Ta cũng không có lòng oán hận riêng, cho dù có, cũng nhờ mẹ vô tư xóa sạch rồi, những năm qua mẹ chăm sóc ta rất tốt, trong lòng ta không có hận, nhưng ông ta không nên phản quốc, ta cũng chỉ là vì ngăn cản hành vi của ông ấy thôi.”
“Nhưng Long Nữ kia đã chết, sự xuất hiện của ta lại làm rối loạn kế hoạch của các người, kế tiếp các người định làm gì?”
“Đúng vậy, sự xuất hiện của nàng có thể khiến cho Thường Khiêm huynh tổn hại đầu óc, hắn một mặt bảo hộ nàng, mặt khác trong lòng biết rõ nàng không thể không chết, quả thật có thể dùng người và trời giao chiến để hình dung, nàng nên nói ra nàng giả mạo sớm hơn, ít nhất hắn sẽ chịu ít hành hạ hơn.” Trạm Thanh cười nói.
Mới nói xong liền bị bạn tốt trợn mắt, trách hắn lắm mồm, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, “Trong mấy lần nàng suýt bị giết, bị hoảng sợ không phải là hắn, mà là chúng ta, con người này quả thật điên rồi, tính tình đại biến, thiếu chút nữa giết hết người trong thiên hạ, ta hoảng sợ đến nỗi vội vàng hồi báo cho hoàng thượng, đến hoàng thượng cũng không dám tin, con người lạnh lẽo này cự nhiên yêu nữ nhân không nên yêu.”
Hắn lắc đầu, đến nay vẫn là nghĩ không ra, người anh em của hắn sao có khả năng yêu nha đầu này? Hắn liếc một cái nàng một nha đầu xảo quyệt, có cái gì tốt? Tùy hứng giảo hoạt, một chút cũng không đáng yêu!
Tất cả vẻ xem thường của hắn đều rơi vào trong mắt Mao Uy Long, khiến cho nàng nhe răng trợn mắt muốn mắng người.
“Tóm lại, người này yêu nàng rất thê thảm, tham lam muốn giữ lấy nàng không rời, đừng trách ta không có cảnh cáo nàng, thùng dấm này tương lai nàng tha hồ mà chịu đựng đấy!” Trạm Thanh che miệng cười trộm. Hì hì, sức ghen của người này thật đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt!
“Vậy sao?” Câu “Yêu nàng rất thê thảm” khiến nàng vốn là đang muốn trở mặt lại quay ra tươi cười hớn hở, rất hài lòng. “Đây không phải bày tỏ tình cảm của chàng dành cho ta sao, chuyện tốt chuyện tốt!” Ôm lấy khối băng của riêng mình, miệng của nàng cười đến tận mang tai rồi.
“Nàng!” Mắt hắn trợn trắng, một người muốn đánh, một người nguyện chịu đựng, có cái gì tốt để mà nói?
“Hừ! Ngươi là đang ghen tị vợ chồng chúng ta ân ái, ta thấy người toàn rình trộm như ngươi hãy bớt nói nhảm đi, kế tiếp nên làm thế nào? Ta vẫn phải chết sao?” Sắc mặt nàng biến đổi, mang theo oán khí nhìn chằm chằm hai người đàn ông này.
Toàn rình trộm? Nha đầu này còn không quên hắn từng. . . . . . Ách. . . . . . Xem xét khuê phòng của bọn họ lúc đó.
Thực sự sẽ mang thù! “Mặc dù ngươi không phải là Long Nữ do Thái Thượng Hoàng tìm đến, nhưng Long Nữ thật đã chết, cho nên ta muốn Thường Khiêm tương kế tựu kế, chủ động đưa ngươi cho Vương Gia, để cho hắn tự mình hạ thủ, một lần nữa bắt đầu tiết mục tuồng vui này.” Hắn dùng ánh mắt vô hạn đồng tình nhìn nàng.
“Các người thật muốn ta chết?!” Nàng ngạc nhiên.
Trong khi bên này ồn ào cãi vã không giàn xếp được, tại kinh thành xa xôi một trong những kẻ nằm trong kế hoạch cũng không nhàn rỗi.
“Cái gì, hoàng thượng muốn Thường Khiêm mang theo Long Nữ xuất chinh chinh phạt nước Lê?” Trên điện Kim Loan, vẻ mặt Cừu Khánh Linh kinh ngạc, mặt lóe lên tia sáng hung ác.
“Không sai, chúng ta có Long Nữ tương trợ, lúc này nước Lê đã đến hồi diệt vong.” Hoàng đế có thâm ý khác nhìn hắn một cái.
Cừu Khánh Linh nghe vậy, gân xanh giật mạnh, mặt như Tu La!