Dò dẫm trong đêm đen, đại quân phụng chỉ đẩy nhanh tốc độ tiến quân đến nước Lê.
Trướng màu vàng của chủ soái dựng ở phía sau đại quân, bên trong trướng, trước giường dư quang chưa tắt (ý là còn lại dư âm của một màn xxoo).
Cừu Thường Khiêm trên người ẩm ướt mồ hôi, tiểu tử trong ngực nhẹ nhàng nhúc nhích một cái, hắn đột nhiên mở mắt nhìn về phía người trong ngực, chỉ thấy nàng hơi nghiêng mình, trong giấc mộng còn lộ ra nụ cười thỏa mãn, điều này làm cho hắn thỏa mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai cỗ thân thể ôm lấy nhau, phù hợp như thế, thất hồn như thế, thân thể của nàng cơ hồ đã được ông trời đặc biệt ưu ái dành tặng riêng cho hắn, chỉ cần vừa chạm vào nàng, bản thân hắn lập tức nhiệt huyết sôi trào, không ngừng thúc giục, không nói nên lời, nàng chính là ngọn nguồn tình yêu không ngừng cháy trong hắn.
Mới nghĩ tới, trong cơ thể hắn lại một hồi xôn xao.
Hắn mới vừa muốn nàng ba lần, nên để cho nàng nghỉ ngơi. . . . . .
Không ngờ tiểu nữ nhân đột nhiên lười biếng duỗi lưng một cái, mắt cùng không thèm mở, trên mặt lộ ra nụ cười ửng đỏ, hướng lồng ngực hắn dụi một cái.
Đáng chết, hô hấp lại trở nên dồn dập, ánh mắt giăng đầy sương mù. . . . . .
Thôi, đừng nhịn. (editor: “Đừng nhịn”? ặc!)
Chặn lên đôi môi nhỏ cong lên ưm ưm của nàng, lại một lần nữa hắn muốn nàng!
*********
“Tới rồi.” Trạm Thanh vào trướng tuyên bố.
Chỉ thấy một nha đầu phách lối kia đang nằm nghiêng dựa vào lồng ngực của chủ soái, một tay cầm sườn cừu, một cái tay khác dính đầy dầu mỡ đang lau lau lên trên chiến bào uy nghi của chủ soái, bộ dáng này quả thật làm cho người ta —— cắn răng nghiến lợi!
Này nha đầu vô pháp vô thiên! (coi trời bằng vung, làm càn không kiêng nể gì)
Một khi xác định túm được con mồi thượng đẳng Thường Khiêm này, đức hạnh làm mưa làm gió lập tức lộ sạch sành sanh.
“Cái gì tới?” Mao Uy Long đem sườn cừu mới gặm một nửa vứt lên bàn, ực một hớp trà do chủ soái ưu ái đưa đến miệng cho đỡ ngán.
“Cha chồng ngươi đến rồi!” Trạm Thanh tức giận nói. Nha đầu này hưởng thụ đế mức quên mất việc nàng là tới “Chịu chết”, đâu phải khách du lịch chứ!
“Cái gì! Ông ta tới?” Nàng lúc này mới khẩn trương nhảy dựng lên.
“Đúng vậy, ngươi chuẩn bị chịu chết chưa?” Hắn liếc liếc, khinh thường nhìn nàng.
“Ngươi!” Nàng tức giận trừng ngược, người này nàng không vừa mắt, hắn luôn đối nghịch với nàng ở khắp nơi, hắn giống như ước gì nàng nhanh lên nhận lấy cái chết ấy, đáng ghét!
“Hừ, ngươi tốt nhất nên nhu mì một chút, dầu gì cũng chừa lại cho chủ soái hắn chút mặt mũi, đừng làm hắn mất mặt!” Hắn cười nhạt nhìn nàng.
“Có ý gì?” Nàng thở phì phì chất vấn.
Hắn lắc đầu, chép miệng, liếc dưới chân nàng một cái.
Nàng lúc này mới theo ánh mắt của hắn nhìn nhìn xuống, đây là…. nhìn lên. . . . . . A! Làm cái gì? “Này” nàng mới vừa rồi nghe nói có người muốn mạng của nàng, nàng khẩn trương quá mức liền nhảy lên, không phát hiện bản thân mình đã giẫm lên là thứ đồ mà phu quân đặt bên cạnh, thứ này tượng trưng chí cao vô thượng (cao tột bậc) uy nghi, mũ giáp của chủ soái!
Nàng không khỏi lúng túng, nàng vội vàng lùi chân về, cười gượng nâng mũ giáp đưa lên, cẩn thận đặt lại trên bàn. “Không. . . . . . À. . . . . . Đúng đúng. . . . . . Không sao rồi!”
Cừu Thường Khiêm vẫn trầm mặc, dù sao chỉ cần ái thê làm bất cứ chuyện gì, hắn cũng cho phép.
Trạm Thanh mỉm cười, cũng lười thêm nữa nói. “Cẩn thận, người muốn giết ngươi đang tiến vào.” Hắn nhắc nhở.
Mới nói xong, Cừu Khánh Linh đã nóng nảy đi vào, bởi vì hắn thân là Vương Gia đương triều, lại là cha của chủ soái, cho nên không ai dám ngăn, chỉ có thể để hắn trực tiếp đi vào.
Mấy binh lính theo phía sau vẻ mặt đầy sợ hãi, chỉ sợ chủ soái trách tội, Trạm Thanh ở một bên phất tay bảo bọn họ lui ra, mấy người họ được đại xá, vội vàng lui ra.
Cừu Khánh Linh vừa tiến vào ánh mắt không thèm nhìn ái tử, sát khí đằng đăng chạy thẳng tới bên người Mao Uy Long, nàng sợ hãi lập tức nhảy vào vòng tay nam nhân của mình tìm kiếm sự che chở.
“Vương Gia” Cừu Thường Khiêm khí định thần nhàn (trầm ổn) nhìn ông ta. “Nơi này là quân trướng, sao ngài có thể tự tiện xông vào?”
“Hừ, ta là cha ngươi, ngươi xuất binh đi đánh nước Lê, ta tới khích lệ tinh thần, có gì không thể?” Hắn nói xong chuyện đương nhiên, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Mao Uy Long, tựa như nàng là con kiến hắn nóng lòng bóp chết.
Mao Uy Long run lẩy bẩy, nàng thật sự chết chắc hay sao?
“Đã như vậy, ta ở chỗ này tiếp nhận, Vương Gia có thể rời đi rồi.” Cừu Thường Khiêm ánh mắt lạnh lùng.
“Muốn ta rời đi cũng được, trước tiên để cho ta và nàng dâu chào hỏi một tiếng đã.” Hắn hung tợ đi về phía Mao Uy Long, một cái Hổ Trảo Thủ (một thế võ dùng bàn tay với năm ngón tay co lại như móng vuốt của hổ) câu thẳng về phía cổ họng lấy mạng của nàng.
Cừu Thường Khiêm lập tức trở tay chặn lại hổ trảo của hắn.
“Không không. . . . . . Đừng tới đây!” Nàng kinh hoàng luống cuống ôm chặt thân thể nam nhân của nàng dứt khoát không rời giống như con khỉ đôi tay siết chặt trên cổ hắn, hai chân quặp chặt hông của hắn. Cứu mạng, nàng không muốn chết!
“Vương Gia, chúng ta thẳng thắn nói chuyện, nếu như ngài muốn giết thê tử của ta, ta không cho phép ngài làm bậy!” Cừu Thường Khiêm đau lòng khi thấy thê tử bị giật mình, hắn che chở nàng trong ngực, tức giận nói rõ.
“Nghịch tử! Ta là cha ngươi, ngươi không giúp ta lại đối nghịch với ta, người con bất hiếu này!” Cừu Khánh Linh cả giận nói, thì ra bọn họ đã sớm biết ý đồ cùng dã tâm của hắn?
“Phản ngài? Chúng ta cũng cùng nhau thần phục triều đình, thế nào gọi là phản ngài?” Cừu Thường Khiêm cười lạnh.
“Ngươi biết rõ còn hỏi! Tốt, vậy ta cũng không cần cùng ngươi đoán mò nữa, ta muốn ngươi thu binh, sau đó lưu lại mạng của nha đầu kia!” Hắn trực tiếp ra lệnh.
“Ta làm không được!” Cừu Thường Khiêm trực tiếp cự tuyệt.
“Ngươi dám trái ý ta?”
“Vương Gia, ngài đây là công khai muốn tạo phản sao?” Hắn giận dữ hỏi.
“Không sai!” Trên thực tế, ông ta đã dùng hết mọi phương pháp để lấy mạng nha đầu này, nhưng nghịch tử này cơ hồ bảo vệ nha đầu cực kỳ chặt chẽ, hại hắn không có cơ hội động thủ, hôm nay đại quân sắp đi tới biên giới cùng Lê Quốc chính thức chém giết, hắn không còn thời gian, hắn phải nhân cơ hội trước khi hai quân giao chiến giết chết Long Nữ, để giải nguy cơ này, cho nên lúc này hắn mới bất đắc dĩ tự mình ra mặt diệt trừ Long Nữ, lộ ra dã tâm soán quốc giấu diếm đã lâu.
“Rất tốt, điều ta chờ chính là câu nói này của ngươi, người đâu! Đem phản tặc này bắt lại!” Cừu Thường Khiêm hạ lệnh, không nghĩ tới bốn phía lều lập tức bị người bên ngoài kéo xuống, vô số thân binh tràn vào bao vây trùng trùng quanh hắn
Cừu Khánh Linh lấy làm kinh hãi. “Đây là?” Hắn bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi chết sững. “Đây là một cái bẫy?!” Hắn giật mình gầm nhẹ.
“Đúng, chúng ta ở đây chờ ngươi, chờ ngươi hiện thân giết người, chờ ngươi thừa nhận tư thông với địch phản quốc!” Trạm Thanh đứng đầu đám tinh binh hả hê nói. Tất cả đúng như kế hoạch, hắn đã tự chui đầu vào lưới rồi.
Cừu Khánh Linh kinh hãi. “Hừ! Các ngươi đừng tưởng rằng làm như vậy thì có thể lật đổ được ta, ta hôm nay dám đến đây thì đã có chuẩn bị từ trước, ta không phải chỉ giết Long Nữ, ngay cả các ngươi ta cũng sẽ không bỏ qua!” Phàm là người đã biết dã tâm của hắn, hôm nay hắn tiêu diệt toàn bộ, hắn không thể không chuẩn bị kỹ càng mọi thứ mà dễ dàng để lộ lai lịch, khiến hoàng thượng có đề phòng.
“Chúng ta biết ngươi nếu đã để lộ dã tâm, hẳn là đã có chuẩn bị mà đến, nhưng ta đã giăng bẫy, chúng ta tự nhiên sẽ thiết kế cẩn thận không chút sai sót, cho nên mấy vạn thân binh ngươi mang đến. . . . . .” Cừu Thường Khiêm một hồi cười lạnh, ánh mắt quét về phía một tướng lãnh đứng phía trước.
Tướng lãnh lập tức cúi người lên trước, “Chủ soái, mấy vạn phản tướng giấu ở phía sau, thuộc hạ đã toàn bộ bắt lại, chờ ngài xử trí.”
“Rất tốt.” Hắn khen.