Trong phòng tổng tài tại cao ốc Kim kiều, vẻ mặt Mạc Ngôn vui đùa nhìn Ân Hạo: "Hôm nay như thế nào lại có nhã hứng đến thăm tôi vậy?"
Ân Hạo cũng là hạ quyết tâm rất lớn mới dám đến, tuy rằng An Nhiên bắt anh không được cho Mạc Ngôn biết sự trở về của cô, nhưng anh không giữ được, anh không muốn cô sau này ân hận, huống hồ cô đã có con với Mạc Ngôn.
"Có nhớ chuyện Điềm Điềm kể ở nhà trẻ có cậu nhóc rất giống anh không?"
"Ừ, thì sao?" Mạc Ngôn đâu phải người ngu ngốc, chẳng lẽ đứa bé nào trông giống anh thì đều là con anh sao?
"Hôm nay tôi đưa Điềm Điềm đi nhà trẻ, cũng trông thấy cậu nhóc ấy, thật sự rất giống anh." Ân Hạo không dám nói thẳng với Mạc Ngôn, hi vọng làm anh tò mò rồi tự mình phát hiện.
"Ân Hạo, chẳng lẽ hôm nay cậu đến chỗ tôi chỉ để kể chuyện đó?"
Tuy rằng mấy năm nay bên ngoài có quan hệ với nhiều người, nhưng anh đã cẩn thận vậy, làm gì có chuyện con rơi con rớt chứ.
"Lỡ như là con anh thật thì sao?" Ân Hạo giả bộ hỏi.
"Không bao giờ." Mạc Ngôn không chút do dự bác bỏ.
Ân Hạo đứng dậy: "Thật hay không anh nên tự mắt nhìn xem. Nếu không sau này hối hận không kịp." Nói xong câu đó, liền xoay người rời đi. Anh chỉ có thể làm đến vậy thôi, còn gặp nhau hay không là ở hai người ấy.
Ân Hạo đi rồi, Mạc Ngôn có phần trầm tư. Làm gì có chuyện có ai mang thai con mình, trừ phi... Nghĩ đến đây, trong lòng anh cảm thấy xáo động mãnh liệt, không thể đứng yên nữa.
Mạc Ngôn cuối cùng quyết định lái xe đến nhà trẻ nơi Điềm Điềm học. Ngồi trong xe, anh nhìn thấy một cậu bé đi ra, trong lòng nhất thời có một cảm xúc không nói thành lời...
Ân Hữu nhìn bọn trẻ chơi cùng dần về hết, vẫn im lặng ngồi nguyên tại chỗ. Mẹ Nhiên Nhiên nói đến tối mới đến đón mà. Thực ra cậu muốn nói với mẹ mình có thể tự đi về nhà, vì ngay hôm đầu tiên đi học về xong là cậu đã biết đường rồi.
Nhìn dáng ngồi của cậu bé phía xa, Mạc Ngôn chấn động trong lòng. Điều làm anh mất bình tĩnh nhất là trên cổ cậu bé có mảnh ngọc mà năm đó mẹ anh tặng cho An Nhiên. Chắc chắn là con anh, con của anh với An Nhiên. Trong lúc nhất thời vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn, anh đi thắng đến cửa nhà trẻ.
Mấy cô giáo ở nhà trẻ đều nhìn thấy Mạc Ngôn: "Đường tổng" cẩn thận tiếp đón, ở đây ai mà không biết nam nhân này.
Mạc Ngôn chỉ Ân Hữu nói: "Tôi tới đón đứa nhỏ."
Cô giáo khó xử nhìn, cô chưa từng nghe An Nhiên nhắc tới cha của cậu bé: "Xin lỗi Đường tổng, nhưng..."
"Sao, sợ tôi bắt cóc trẻ con sao?"
Lúc này Ân Hữu nghe được đoạn nói chuyện, mới chạy ra nhìn. A, chính là người này. Mà cậu cũng nhận thấy được mình với người kia giống nhau đến thế nào.
"Chào cô giáo, con về. Chúng ta về thôi." Lần đầu tiên Ân Hữu chủ động cầm tay người khác, có lẽ chính do linh cảm của cái gọi là quan hệ huyết thống. Hai người đàn ông một lớn một nhỏ đều nở nụ cười.
"Nhưng mà mẹ con nói..."
Ân Hữu quay lại phía cô giáo cười nói: "Không sao, chú ấy là ba con."