Mạc Ngôn nắm bàn tay nhỏ bé trong tay, có phần run rẩy. Chuyện này nhanh quá, đột nhiên anh trở thành ba.
Ân Hữu bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Mạc Ngôn. Người này là ba mình đó, so với trên tivi còn anh tuấn, phi phàm hơn nhiều nha.
Mạc Ngôn ngồi xổm xuống: "Làm sao cháu biết ta là ba cháu?" Chẳng lẽ là An Nhiên nói sao.
"Con xem tivi rồi, 2 người chúng ta rất giống nhau." Ân Hữu nói như thể chuyện đương nhiên phải vậy.
Mạc Ngôn xoa đầu cậu nhóc: "Trên đời này người giống nhau rất nhiều, không phải cứ trông giống nhau thì là ba cháu đâu. Cháu không biết ba mình là ai à?" Thực sợ nha, chẳng lẽ thấy ai trông giống mình thì cậu nhóc cũng cho là ba sao.
Nhưng câu trả lời của Ân Hữu có lẽ không bao giờ Mạc Ngôn có thể dự liệu được.
"Con biết, nhưng người có thể làm cho mẹ Nhiên Nhiên khóc chỉ có ba." Ân Hữu đã nhiều lần chứng kiến An Nhiên khóc khi nhìn thấy Mạc Ngôn trên tivi.
Mạc Ngôn cảm thấy lòng mình bị dao động: "Mẹ con luôn khóc sao?"
"Mẹ Nhiên Nhiên mỗi lần thấy ba trên tivi đều len lén khóc. Mẹ tưởng con không thấy, nhưng thực ra con thấy hết."
Năm đó trước mặt biết bao người, trước cả giới truyền thông, cô cứ thế rũ bỏ tình cảm của anh. Rồi sau đó quyết liệt bỏ đi, anh cứ nghĩ cô sống rất hạnh phúc, thì ra cô cũng chẳng khá hơn gì.
Mạc Ngôn lôi kéo Ân Hữu: "Đi, ba đưa con đến chỗ này."
Ân Hữu vẫn không nhúc nhích.
"Sao vậy?"
"Ba có thể bế con không?" Ân Hữu mặc dù trước mặt An Nhiên luôn tỏ ra rất người lớn, nhưng dù sao cậu nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
Mạc Ngôn cười, một tay bế Ân Hạo đưa lên cao.
"Thật tốt, có ba thật tốt."
Chỉ là câu nói con trẻ vô tâm, mà làm lòng Mạc Ngôn đau nhói. Anh thực không biết mấy năm vừa rồi mẹ con cô đã phải sống thế nào.
"Về sau, bữa nào ba cũng bế con như vậy, chịu không?"
"Vâng" Ân Hữu cười rạng rỡ đáp lời: "Mẹ Nhiên Nhiên chưa bao giờ bế con, mẹ không bế được."
"Về sau ba sẽ bế con." Anh sẽ đem lại cho con mình mọi thứ tốt nhất.
Ân Hữu vô cùng thân thiết ôm Mạc Ngôn nói: "Mà giờ chúng ta đi luôn sao? Còn mẹ Nhiên Nhiên thì sao? Không tìm thấy con mẹ sẽ sợ hãi, con đã hứa với mẹ rồi, con sẽ không bỏ mẹ lại một mình."
Nghe con nói với giọng lo lắng, Mạc Ngôn nói: "Ba sẽ không bỏ mẹ con, chúng ta sẽ cùng đi tìm mẹ."
"Vậy sau này chúng ta sẽ ở chung ha?"
"Ừ" Mạc Ngôn không hiểu được chính mình, chuyện bị sỉ nhục 7 năm trước, anh đã thề sẽ có ngày trả thù. Nhưng lòng dạ anh cuối cùng chỉ có mâu thuẫn, rối rắm, thống khổ.