Chương 143: Xuất kỳ bất ý – Vong linh đột kích
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Bắc Cương hợp tác cùng Đại Yến vào ngày mười lăm tháng Giêng tại Lạc thành, hai phương hội tụ tại quan khẩu An Đường. Lần gặp mặt này mang ý nghĩ hết sức trọng đại, không chỉ soạn hiệp định thảo phạt Đông Cương mà còn có các vấn đề phân phối lãnh thổ sau khi đánh hạ Đông Cương.
Bắc Vương từ Bắc Cương tự mình đến đàm phán, tư thế cao quý như vậy khiến cho Đại Yến không thể không cử Cần Vương gia đến gặp mặt. Nhưng khiến mọi người bất ngờ là triều đình lại quyết định chọn người khác, chính là Triêu Thương Thái Úy.
Mới đầu Bắc Cương không hề biết việc này, đợi đến khi gặp mắt mới phát hiện ra, Bắc Vương Bùi Tập Dạ không khỏi có chút hờn giận.
Băng thiên tuyết địa, đại kỳ phấp phới.
Đại kỳ Bắc Cương thuần một màu đen, tựa như màn đêm sâu thẳm, ở giữa là một vầng trăng lưỡi liềm sáng trong phá lệ bắt mắt. Hơn nữa do kỹ nghệ thêu thùa đặc biệt mà lá cờ khi đón gió phấp phơi lại lần lượt hiện ra các màu sắc khác nhau: đỏ, vàng, trắng, bạc hết sức phá cách.
Tướng sĩ Bắc Cương bưu hãn giống như thành lũy, tựa như mưa rền gió dữ cũng không thể phá hủy được.
Đi đầu tiên là một con hãn huyết bảo mã một thân vàng đất mang hắc giáp, tứ chi mạnh mẽ, là một tuyệt thế lương câu xinh đẹp cường tráng.
Bùi Tập Dạ một thân áo choàng màu đen ổn tọa bên trên, mặc phát kim quan gói gọn tóc khiến gương mặt tinh xảo lộ ra càng rõ rệt.
Dung nhan của hắn tuy bình dị gần gũi nhưng ánh mắt lại khiến người ta không thể bỏ qua, khí thế bức người, tựa như đang đằng vân quan sát chúng sinh.
Tiểu oa nhi xinh đẹp đáng yêu được hắn ôm trong lòng, đôi mắt mở to tròn, rất có tinh thần nhìn ngắm xung quanh.
Đứa bé được bọc rất kín, áo lông cừu xù lông ấm áp bao quang thân hình nho nhỏ của bé con.
Bùi Tập Dạ đưa mắt nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy người mà hắn muốn thấy.
Âm thầm hừ một tiếng, túm cương ngựa đi trước một đoạn, tầm mắt đánh trái lại qua phải, cuối cùng tầm mắt lại rơi trên người vị Đại Nguyên soái mặt lạnh như tiền Diêm Cận.
“Diêm Tướng quân, xin hỏi Cần Vương và Cần Vương phi đang ở đâu?” Biết rõ hôm nay hắn chắc chắn sẽ ôm bé con tới, thế mà còn không thèm ra chào đón hắn.
Toàn bộ đường cong trên khuôn mặt của Diêm Cận đều cương cứng, đôi mắt giống như băng tuyết ngàn năm không chút độ ấm, nhất là thời điểm nhìn Bùi Tập Dạ.
“Cần Vương và Cần Vương phi có chuyện quan trọng cần phải làm, đã đi trước.” Hắn trả lời, âm thanh giống như đao phong xé màn đêm.
Bùi Tập Dạ nhíu mày, rõ ràng đang tỏ ra rất bất mãn: “Nàng không muốn nhìn thấy nhi tử hay sao?”
Diêm Cận châm chọc hừ một tiếng: “Cần Vương phi là không muốn nhìn thấy Bắc Vương Điện hạ ngài.”
“Ngươi…”Bùi Tập Dạ trừng mắt, khuôn mặt tinh xảo u tối trong thoáng chốc.
Diêm Cận không thèm để ý đến hắn, đưa mắt nhìn bé con đang nằm trong lòng hắn, dung nhan băng lạnh như mùa đông nhu hòa đi rất nhiều. Quả nhiên rất giống Cần Vương gia, thế nhưng đôi mắt lại rất giống nàng, đen bóng tựa hắc bảo thạch.
Bùi Tập Dạ cúi đầu nhìn Phong Niên Phi, khó chịu hừ lạnh: “Mẫu thân con thật sự là người không có lương tâm. Sau này con cũng đừng quay về nữa, căn bản mẫu thân con có thương con đâu.”
Thanh âm hắn không lớn không nhỏ, rất nhiều người đều nghe thấy. Phần lớn người Đại Yến sắc mặt đều không hề tốt, ôm tiểu Thế tử Cần Vương phủ mà còn có bộ dáng đương nhiên như vậy, thật sự khinh người quá đáng mà.
Thế nhưng việc trước mắt là thảo phạt Đông Cương, hơn nữa Cần Vương Điện hạ trước lúc đi đã phân phó không thể phát sinh xung đột cùng với Bắc Vương, cho nên bọn họ cũng không còn cách nào khác. Tuy nhiên một số người lại có chút suy tính trong lòng, đợi đến khi tên Bùi Tập Dạ tiểu nhân kia không chú ý, chúng ta lại trộm tiểu Thế tử trở về cũng không phải là không thể mà, đúng không?
Đông Cương là một vùng đất khác hẳn so với Bắc Cương và Đại Yến.
Đông Cương tự xưng là Đông Dương quốc, lãnh thổ không lớn nhưng lại chiếm lấy toàn bộ khu vực đặc sắc của Bắc Cương, Nam Cương và cả của Đại yến.
Địa phương phía nam bốn mùa như xuân, vào mùa đông lại nóng đến khó chịu. Địa phương phía Bắc lại hạ ngắn, đông dài. Mùa đông ở đây có thể kéo dài đến bảy tháng.
Đô hành ở trung gian Đông Cương, khí hậu tốt hơn so với Hoàng thành của Đại Yến. Không khí ẩm ướt, ít khi có cuồng phong bão táp hay các loại thời tiết ác liệt khác, là một vùng đất có khí hậu ôn hòa.
Cực nam Đông Cương, dân cư thưa thớt, địa hình chủ yếu là đồi núi.
Rừng rậm nơi đây danh xứng với thực, có chút giống với rừng rậm thời nguyên thủy, để đi vào mà an toàn trở ra là một việc rất khó khăn.
Thú quân Đại Yến tất nhiên đã tới nơi này, hơn nữa còn xuyên qua núi tiến vào thành trấn, dọa chết khiếp dân chúng sống ở đây.
Ngoài đàn thú với số lượng gần hai ngàn, cũng có cả con người.
Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương sau ngày đó liền ly khai khỏi biên quan, trên đường phân phân hợp hợp cùng đàn thú, cuối cùng đi tới nơi này.
Hai người bí mật hành động, chính vì một kế hoạch có tên ‘xuất kỳ bất ý’. Lấy tốc độ nhanh nhất chiếm lĩnh nơi này, không tiếc huyết tinh tàn bạo cũng phải dẫn vị Dịch Vọng sư kia đến đây.
Không cần lấy một binh sĩ, chỉ cần có đàn thú ở đây, việc này tất không phải việc khó.
Mặc dù Nhạc Sở Nhân tin tưởng đến mười phần nhưng lại cực độ lo lắng cái lão già yêu quái Dich Vọng sư cũng dùng cách này giống nàng. Nếu hắn đột nhiên tập kích phía Bắc Đại yến hay đại doanh của Bắc Cương, tổn thất chắc chắn không thể đong đếm được, mặc dù những nơi đó cũng có đàn thú bảo vệ.
Phong Duyên Thương cũng đã nói qua lần vây đánh vị Dịch Vong sư kia đã khiến cho lão ta bị trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn hẳn không có tinh lực mà đi đến phía Bắc để sinh sự, thế nhưng lòng nàng vẫn không yên ổn, vậy nên mới đẩy nhanh tốc độ.
Trên đỉnh núi, liếc mắt đã thu hết cả quang cảnh rừng rậm cùng bình nguyên vào đáy mắt. Không có gì ngoài dãy núi chạy dài và bình trấn nhỏ không có lực uy hiếp.
Địa vực đặc thù nơi này tạo nên thời tiết vô cùng độc đáo, ánh mặt trời không gắt, có chút oi bức. Không khí ẩm ướt, thời gian lâu lâu mồ hôi còn thấm ướt cả quần áo.
Nhìn những thành trấn nho nhỏ phía xa, Nhạc Sở Nhân đã có dự định trước. Phong Duyên Thương đứng sau nàng mặc một bộ trường bào màu thiên thanh hết sức mát mẻ thoái mái. Cho dù đã ở nơi có khí hậu nóng ẩm khó chịu này hồi lâu mà tựa hồ không chút ảnh hưởng, thoạt nhìn giống như hắn đang tản bộ nhìn ngắm núi rừng.
Nhạc Sở Nhân lại ngược lại, váy áo bị cành cây cào rách mấy chỗ, nhìn thảm thương đến không nỡ nhìn.
========
Chương 143-2: Xuất kỳ bất ý – Vong linh đột kích 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Tiểu Thương tử, chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi này. Trấn nhỏ không có nhiều người, ta nghĩ chỉ cần đàn thú lượn qua lượn lại vài vòng là có thể giải quyết được rồi.” Nàng mở miệng nói, cả người tràn đầy tự tin.
Phong Duyên Thương mỉm cười, tựa hồ Nhạc Sở Nhân có nói cái gì, hắn đều có một bộ dạng nam nhân hiền lành. Phượng mâu lưu quang luân chuyển, nếu như muốn hiểu được tâm tư hắn, phải nhìn vào mắt hắn.
“Nàng phải hạ được nhẫn tâm. Chính bản thân nàng cũng đã nói dã thú không dễ khống chế, có thế sẽ làm bị thương người vô tội.” Cần đối phó chính là số ít binh lính ở nơi này. Đông Cương tựa hồ rất tự tin vùng núi rừng này, vậy nên số quân đội chỉ lác đác rải rác trông coi ở ngoài trấn.
“Đương nhiên ta sẽ hạ nhẫn tâm, dù sao không phải họ tử thì cũng là chúng ta vong. Ta tất nhiên sẽ chọn đường sống rồi.”Nhạc Sở Nhân giương cằm, kiêu ngạo nói.
“Tốt, nàng phải chắc chắn tâm lý phải được giữ vững, miễn cho đến lúc đó khống chế không được cụ diện lại sinh ra phiền lòng.” Phong Duyên Thương đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai nàng, ôn thanh nói.1
Nhạc Sở Nhân né người, cúi đầu nhìn rừng rậm âm u dưới chân núi, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái: “Chàng muốn đẩy ta xuống phải không?!”
Phong Duyên Thương cười khẽ, thanh tuyến phá lệ dễ nghe: “ Nếu như thật sự muốn đẩy nàng xuống, ta sẽ chọn cách âm thầm hành động, thần không biết quỷ không hay.”
“Còn nói hươu nói vượn nữa ta liền ném chàng xuống dưới!” Bắt lấy bàn tay của hắn, Nhạc Sở Nhân bày ra bộ dáng nhất định phải giáo huấn hắn cho đàn hoàng.
Phong Duyên Thương vừa cười vừa kéo nàng vào lòng mình, ôm trọn nàng vào trong lồng ngực: “Nàng nỡ sao?”
Nhạc Sở Nhân mím môi nén cười, đe dọa: “Có gì phải luyến tiếc chứ? Còn chọc ta nữa, ta liền ném chàng xuống, bịch một tiếng, thịt nát xương tan.” Khoa trương hù dọa hắn, chọc Phong Duyên Thương càng cười vui vẻ hơn.
“Nàng có nhiều cơ hội như vậy sao lại không động thủ? Đừng chỉ nói mà không làm, như vậy sẽ khiến ta được một tấc lại tiến thêm một thước.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, ngữ điệu lại có hơi chế nhạo.
“Chàng còn nói được một tấc lại tiến thêm một thước sao? Vị Cần Vương Điện hạ chàng không phải tiến thêm một thước, mà là tiến thêm một trượng.” Nàng há mồm định cắn, Phong Duyên Thương linh hoạt nâng cằm tránh thoát, cổ họng tràn ra tiếng cười trầm thấp thực dễ nghe.
“Dù có tiến thêm một trượng không phải nàng cũng phải cam chịu hay sao? Bảo bối, nàng luôn vô thức làm như vậy mà.” Ngón trỏ khẽ điểm lên chóp mũi nàng, thanh âm của hắn khêu gợi muốn chết.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi: “Thực buồn nôn.”
“Chỗ nào buồn nôn?” Hắn cúi đầu, hai gương mặt kề sát nhau, hô hấp quấn quít.
“Thực buồn nôn mà, bảo bối cái gì? Hiện tại bải bối của chàng rõ ràng là nhi tử.” nàng khẽ quát lại, khóe miệng lại không kiềm chế được mà cong lên.
“Nhi tử là tiểu bảo bối, nàng là đại bảo bối.” Hắn khẽ hôn lên má nàng, đè thấp thanh âm nói bên tai nàng.
Nhạc Sở Nhân dựa cả người vào trong lồng ngực, mặc hắn hôn cả hai má.
“Nhớ con sao?” Nhìn nàng không một chút phản ứng, Phong Duyên Thương cũn dừng lại, ôm nàng hỏi.
“Không biết con có khỏe không nữa. Có Bùi Tập Dạ ở đó, chắc chắn bé con cũng không có việc gì, so với đi cùng chúng ta trèo đèo lội suối đúng là tốt hơn nhiều.” Nếu như bé con bên cạnh nàng từ đầu, khẳng định nàng nhớ con muốn chết. Thế nhưng tâm tình nàng hiện tại vẫn không có gì thay đổi, bởi nàng biết Bùi Tập Dạ sẽ chăm sóc chu đáo cho nhi tử của nàng. Đợi đến khi đại sự đã thành, về bên cạnh với con trai hẳn cũng không muộn.
“Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nữa. Nàng nói chúng ta khi nào sẽ hành động?” Nói đến chuyện này, tâm tình hắn sẽ không tốt, hắn không muốn bày ra vẻ mặt khó chịu trước mặt nàng, hắn chỉ muốn vĩnh viễn gặp nàng với hình tượng hoàn hảo nhất.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn trời: “Chạng vạng sẽ hành động.”
“Được, còn vài canh giờ nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.” Thở dài, ôm nàng rời khỏi đỉnh núi.
Bóng đêm buông xuống, tọa lạc trên đỉnh thành trấn, le lói chút ánh sáng nhỏ vụn. Trấn trên yên tĩnh nhưng doanh trại cách đấy mấy dặm ngoài biên quan lại không được bình lặng như vậy. Quân đội coi giữ nơi này đang mở tiệc, đốt lửa trại, uống rượu ăn thịt hết sức thoải mái.
Tuy nói là thủ quân biên quan nhưng bọn họ căn bản không giữ đúng vai trò của mình. Nơi này dãy núi bao phủ, rừng rậm âm u, đúng là một nơi ẩn nấp hoàn hảo.
Bọn họ hàng năm đóng quân nơi này, có thể nói hiểu rất rõ tình huống ở đây, chẳng có gì có thể uy hiếp đến bọn họ. Toàn bộ Đông Cương, thủ quan ở đây là hạnh phúc nhất.
Rượu quá ba tuần, binh tướng bắt đầu ôm nhau ca hát, tiếng ca không dễ nghe gì cho cam nhưng được cái dõng dạc. Toàn bộ bầu trời đêm quanh quẩn tiếng ca của bọn họ, thật lâu cũng không tiêu tán.
Đột nhiên một tiếng soi tru vang vọng thiên địa ở khúc tiếng ca dâng trào nhất.
Tiếng ca đột ngột dừng lại, tiếng soi tru hổ gầm bốn phía đồng loạt vang lên, nghe thanh âm kia, có vẻ như đã vây quanh toàn bộ bọn họ.
Tiếng kèn dồn dập vang lên, toàn bộ quân đội tập kết, rượu gì thì cũng bay đi hết rồi.
Mấy nghìn người tụ tập lại một chố nhất trí đối ngoại, lúc này dã thú bốn phương tám hướng cũng tới gần. Le lói trong ánh lửa là những cặp mắt lục quang quỷ dị nhìn chằm chằm bọn họ.
Tiếng sáo ngân nga phiêu miểu trong đêm sao, cùng lúc đó, đàn thú chồm dậy, gào thét xông lên, tiếng kêu sợ hãi hòa cùng tiếng người đang cố gắng chống đỡ đàn thú hoang hóa điên.
Địch âm biến điệu, dã thú lại càng hung hãn, mùi máu tươi bao trùm màn đêm đen tối, lích thích dã tính của đàn thú càng thêm điên cuồng.
Lưng chừng núi có một gốc cây đại thụ cành lá xum xuê, Nhạc Sở Nhân ngồi bên trên một chạc cây đang không ngừng thổi sáo. Phong Duyên Thương phía sau nàng khoanh tay mà đứng, bộ dạng lạnh nhạt như không quan tâm đến bất kỳ thứ gì.
Ánh lửa cháy lớn cũng giúp Nhạc Sở Nhân nhìn rõ những chuyện đang phát sinh ở dưới chân núi, mặc dù cảm giác ghê rợn vẫn còn tồn tại nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì đến cùng. Cùng Đông Cương kết thúc như thế nào nàng không quan tâm, nhưng mở màn phải hết sức lừng lẫy hoành tráng, biểu thị Đại Yến mạnh mẽ công khai đột kích.
Hai khắc trôi qua, chỉ ngắn ngủn có bấy nhiêu thời gian, chiến dịch huyết tanh tàn bạo cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, phần còn lại của cơ thể vương vãi đầy đất, đất nhuộm máu, không khí cũng không còn thoáng đãng như mấy đêm trước.Mùi máu tươi tràn ngập không gian, dù ngừng thở cũng có thể cảm nhận được.
Sáo đã buông nhưng đàn thú dưới chân núi vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, đã tính nan thuần, chúng cũng không nghe lời như trong tưởng tượng.
“Chúng ta đi xuống thôi.” Quay đầu nhìn nam nhân phía sau, Nhạc Sở Nhân mỉm cười nhợt nhạt. Đàn thú tuy không chịu để nàng không chế nhưng nàng vẫn rất cao hứng, trận chiến này hoàn toàn thắng lợi!
“Được.” Khom người bế bổng nàng lên, Phong Duyên Thương thoải mái từ trên cây nhảy xuống, theo sau hai người nữa xuống chân núi.
Khắp nơi biên quan Đông Cương đều là tứ chi cùng nội tạng, lá cây màu xanh cũng nhiễm huyết, nồng mùi máu, còn có chút thối.
Phong Duyên Thương tự động nín thở, thần sắc vẫn bình tĩnh thong dong như thường. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân chậc chậc vài cái, thở dài: “Các ngươi cũng đừng ăn nữa, thịt người rất tanh, không thể ăn.” Dã thú quần tam tụ ngũ một chỗ tranh đoạt, xác thực vẫn còn vây trong trạng thái hưng phấn. Nhạc Sở Nhân nói chúng cũng không buồn nghe, vẫn gầm gừ tranh đoạt nhau phần cơ thể đã không còn bao nhiêu thịt.
“Sao nàng biết thịt người tanh?” Phong Duyên Thương cảm thấy rất khó hiểu, hứng thú hỏi nàng.
“Ta nói ta đã ăn qua, chàng có tin không?” Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, biểu tình có vài phần nguy hiểm.
“Nhìn biểu tình của chàng kìa, chàng nên thử đi.
Tuy ta chưa từng ăn bao giờ nhưng ta biết thịt người rất tanh. Nếu như chàng không tin, khắp nơi này đều là thịt người, có thể nếm thử một ít.” Nhấc chân đã văng bàn tay dưới chân, nàng cảm thấy bản thân có đôi chút tàn nhẫn. Thế nhưng trong chiến tranh không phải ngươi chết cũng là ta chết, nói tàn nhẫn đúng là nực cười.
“Đừng bảo ta thưởng thức mấy cái thể loại này, chúng ta đi vào trong thành thôi.” Phong Duyên Thương bình tĩnh kéo tay nàng đi qua mảnh đất vương đầy chân tay, còn có cả nội tạng, thẳng hướng vào thành.
Đêm tối đen đã định trước là một đêm không yên bình.
===========
Chương 143-3: Xuất kỳ bất ý – Vong linh đột kích 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Dân cư trấn nhỏ đã chìm sâu vào giấc ngủ, hoàn toàn không biết rằng một đám mãnh thú đã lặng yên chiếm cứ địa phương ngàn đời của bọn họ.
Trời đêm đầy sao, địch âm trống rỗng du dương vang lên, uyển chuyển dễ nghe thúc giục mọi người đi vào giấc mộng.
Cơn hưng phấn của dã thú đã giảm đi rất nhiều, chúng xếp thành hàng dọc không tiếng động đi vào thôn trấn. Chúng giống như binh lính con người, mỗi con chiếm giữ một cánh cổng theo một trật tự nhất định.
Trấn nhỏ tối đen lục tục có ánh đèn le lói sáng lên, từng nhà từng nhà đốt đèn, sau đó dần dần có người đi ra cửa nhà.
Trong chớp mắt, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp thôn xóm, sau đó là tiếng sói tru hổ gầm, thanh âm dã thú hoàn toàn áp lại tiếng thét hoảng sợ của con người. Kế đó là tiếng phụ nữ và trẻ con khóc.
Báo đốm mạnh mẽ đi qua đi lại trên đường như vệ binh tuần tra lãnh địa, da lông bên miệng vẫn còn nhỏ máu khiến lòng người lại càng thêm sợ hãi.
Hai người ngoài trấn đi vào, tướng mại cùng khí độ đều bất phàm, tựa như tiên giáng trần, khung cảnh này hoàn toàn đối lập với dã thú hung ác.
Mọi người trong thành trấn bị dọa cho xụi lơ tưởng như mình đã bị hoa mắt, tất cả đều nghĩ đây chính là thiên địa thánh thần tới cứu rỗi bọn họ.
Ngay tại lúc đầu óc vẫn còn mơ màng, hai người kia đã đi qua trước mặt họ, giọng nữ dễ nghe phảng phất, trong nháy mắt như hương rượu nồng nàn khiến lòng người say đắm.
Nhưng đến khi ngẫm hết lời của nữ tử lại khiến tất cả mọi người đều hoảng hồn.
“Đây chính là thú quân của Đại yến, thỉnh chư vị hãy ngoan ngoãn yên phận. Nếu không, cái chết thảm thiết của mấy ngàn binh sĩ Đông Dương ngoài kia chính là kết cục của các ngươi.” Thanh âm nàng tuy dễ nghe nhưng vẫn khó có thể bỏ qua hàn ý trong lời nói.
Dân chúng trấn nhỏ này rốt cục cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Đại Yến đánh tới!
Cùng lúc đó, binh lính ba nước Đại Yến, Bắc Cương và Đông Dương cuối cùng cũng đụng độ nhau ngoài biên cương xa xôi. Đông Dương đã sớm có chuẩn bị cho trận chiến này nên không hề rơi vào thế hạ phong.
Đông Dương không hể biết hãy còn một đội quân của Đại Yến vượt đèo lội suối đánh bất ngờ vào biên quan canh giữ lỏng lẻo nhất của Đông Dương, âm thầm lặng lẽ mở rộng thêm lãnh thổ trong bản đồ Đại Yến.
Rừng già nguyên thủy cũng không phải dễ dàng phá hủy như vậy, kết quả đội quân Đại Yến quyết định dùng tới số hỏa dược quý hiếm nhất trong thiên hạ.
Lấy hỏa dược khai sơn, tuy xa xỉ nhưng hiệu quả đúng là rất tốt, tiến công vào nơi thâm sơn cùng cốc này không phải là nói chơi.
Lúc này Đông Dương mới ý thức được bản thân bị hai nước giáp công, kết quả là đến cả vũ khí bí mật quốc gia cũng mang ra sử dụng, chiến tranh tàn khốc bắt đầu mở màn.
Phía Nam thành trấn nhỏ, dân chúng đong cửa không ra ngoài, đầu đường cuối ngõ đều có sự xuất hiện vệ binh phi nhân loại đang tuần tra. Nếu ai muốn chạy, chắc chắn sẽ thành bữa cơm của chúng, bởi vì xác thực đã có người bị xâu xé đến mảnh xương cũng không còn trước mặt rất nhiều người.
Nhà riêng của Trưởng trấn cũng bị đàn thú xâm chiếm, lui tới trong nhà hành tẩu, có nhàn nhã chơi đùa với nhau, có vài ba con đang đánh nhau, cũng có những cá thể đang tìm kiếm cái ăn. Cả nhà náo nhiệt dị thường.
Toàn gia Trưởng trấn tránh ở một tiểu viện không dám bước ra khỏi cửa, lúc trước có con thú đói bụng đến đập cửa, hù chết một nhà mấy miệng ăn bọn họ. Mồm đỏ như máu lại còn răng nanh sắc nhọn, khiến bọn họ sợ tới mức còn không biết bản thân đã tiểu cả ra quần.
Mặt trời vừa lặn, Nhạc Sở Nhân đứng trong viện tử ngửa đầu nhìn trời. Phong Duyên Thương ngồi trên ghế đá cách đó hai thước, ánh sáng còn sót lại của buổi hoàng hôn vàng cam dát lên người hắn một tầng sáng nhu hòa mà ấm áp.
Bỗng dưng, Kim Điêu cất giọng thét dài trên không trung, dã thú ở vùng phụ cận cũng ngẩng đầu lên trời rống to, các loại tiếng gầm nghe rất dọa người, kỳ thật chúng chỉ đang chào hỏi nhau mà thôi.
Kim Điêu xuất hiện, đôi cánh to lớn che vân tế nhật, nó bay trên không mà che khuất cả mặt trời.
Nó xoay một vòng rồi mới hạ cánh xuống đất, Nhạc Sở Nhân đi qua ngẩng đầu nhìn nó, sau một lúc mâu nàng mới hưng phấn nói: “Tiểu Thương tử, người nọ mang theo một đội quân Vong Linh đến đây, có lẽ sắp đến rồi.”
“Rốt cục cũng chịu đến, không uổng công chúng ta làm ra động tĩnh lớn đến như vậy.” Bạc môi giương lên, Phong Duyên Thương ôn thanh đáp lại.
“Đúng vậy, mau thông tri cho Diêm Cận chuẩn bị cuộc chơi, Vong Linh quân của người nọ tập trung hết về phía bên này, Đông Cương quân đội có lợi hại cách mấy cũng không phải là đối thủ của thú quân chúng ta.” Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, dù lão già Dịch Vong sư kia có lợi hại cách mấy nhưng chỉ cần lão ta ở nơi nào, Vong Lonh quân chắc chắn sẽ ở nơi đó. Nếu như không có hắn, Vong Linh quân cũng chỉ là mấy bị thịt vô tri, nếu như lão ta đến đây, như vậy phương Bắc cũng chỉ còn quân đội bình thường.
Một bộ phận thú quân của bọn họ vẫn còn tập kết ở phương Bắc, còn có cả thú quân của Bùi Tập Dạ, quân tiên phong hung mãnh bậc này, chắc chắn sẽ vô địch.
Cổ họng Kim Điêu phát ra những tiếng kêu grừ grừ nhỏ vụn, Nhạc Sở Nhân đưa tay vuốt ve lông trên cổ nó, cảm tạ nó đã ngàn dặm xa xôi tìm hiểu tin tức cho nàng. Bản thân Kim Điêu cũng rất sợ lão yêu quái Dịch Vong sư kia, nhưng vì đại cuộc mà nó không lùi bước, rất dũng cảm.
Phành phạch, một con bồ câu dừng trên một cành cây.
Đàn báo chơi đùa dưới tàng cây, một vài con hứng trí còn nhảy lên cây đòi bắt bồ câu cho bằng được.
Bồ câu thấy tình thế không ổn, giương cánh nhấc mông bay lên không trung, sau đó lao thẳng vào lòng Phong Duyên Thương.
Phong Duyên Thương đưa tay bắt lấy bồ câu bị báo dọa sợ, lấy ống trúc nhỏ được buộc trên đùi nó.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, bên kia Phong Duyên Thương mở tờ giấy trong ống trúc, mở miệng nói: “Đã tiến vào rừng cây rồi.”
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, sau đó mới gật đầu: “Bảo bọn họ không cần sốt ruột, chỉ cần chúng ta dụ dỗ lão ta vào nơi đã thiết lập cạm bẫy, chúng có chạy bằng đường trời may ra mới thoát được.”
“Bọn họ hiểu mà, nàng đừng lo. Hiện tạo dưỡng tinh thần chờ đoàn Vong Linh quân kia đến. Nói thật, ta còn có chút khẩn trương, trường hợp này nguy hiểm cũng rất lớn, mệnh này của ta đều giao cả cho nàng.”
“Cái mạng này của chàng ngoài ta ra còn ai muốn nữa? Kỳ thật ta cũng đủ nieemff tin nhưng đến bước này rồi không còn cơ hội lùi bước nữa. Chỉ cần Bùi Tập Dạ và Diêm Cận báo tin chiến thắng. Dù đây là một ván bài nguy hiểm, cược thắng, chúng ta có cả thiên hạ, cược thua, vậy chỉ còn con đường chết.” Bởi vậy nên chỉ còn cách cố gắng chiến thắng. (MTLTH.dđlqđ)
“Không sao cả, cho dù chết, chúng ta cũng chết cùng một chỗ.” Phong Duyên Thương kéo nàng đặt lên đùi mình, ngập tràn đáy mắt chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Đừng nói xui như vậy chứ, ai nói chúng ta nhất định sẽ chết? Đêm nay chàng đi theo ta, có đại sự muốn nhờ chàng.” Vỗ vai hắn mấy cái, Nhạc Sở Nhân tỏ vẻ giao toàn bộ việc nặng này cho chàng.
Phong Duyên Thương nhìn nàng, vỡ lẽ: “Xác định là đại sự mà không phải trộm đạo chứ?”
“Với cái bộ dáng xinh đẹp này của chàng ai dám cho chàng đi trộm đạo? Ta giao cho chàng nhiệm vụ càng thích hợp với chàng hơn: đào hầm.” Nàng giương cằm, ánh mắt cong cong như khiêu khích.
Phương Bắc.
Tuyết rơi đầy đất lại vẫn không thể ngăn cản chiến tranh thảm khốc nổ ra.
Trên một đồi cao xuất hiện vài người. Nơi bình nguyên phía xa xa có một đám mãnh thú đang đuổi theo một đội thám tử Đông Cương, đứng chỗ này có thể nhìn thấy rất rõ.
Tiểu oa nhi gương mặt tinh xảo đội một cái mũ đầu hổ, thân thể được bao trong một cái chăn lông cừu ấm áp chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, nhìn bé con thập phần đáng yêu.
Bé con mở to đôi mắt đen bóng nhìn địa phương phía xa kia, nhìn mãnh thú vồ người trên lưng ngựa, bé cười khanh khách tưởng như đã có thể hiểu.
Bùi Tập Dạ mặt mày cong cong, lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má khiến khuôn mặt búp bế càng thêm dễ thương.
Cúi đầu nhìn Phong Niên Phi vẫn còn đang cười khanh khách, hắn điểm điểm lên mũi bé con: “Con thấy vui sao? Ngày mai đại chiến rồi, cha mang con lên đi dạo chiến trường một vòng, cam đoan cho con đã nghiền.” Hắn khoái trí cười to.
Triêu Thương Thái úy đứng một bên tỏ vẻ nhất quyết không đồng ý, ánh mắt trí tuệ minh mẫn nhìn lướt qua Bắc Vương và tiểu Thế tử Cần Vương phủ trong lòng hắn, thấy có chút đau đầu. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nghị sự cùng quân sư Tề Bạch về việc trộm tiểu Thế tử về, nhưng tên tiểu nhân Bắc Vương này đi đâu cũng không quên bế theo một bọc lông, bọn họ căn bản không có cơ hội ra tay.
Nhưng vô luận thế nào, bọn họ nhất định không thể để cho tiểu Thế tử luôn ở trong tay hắn được. Mỗi khi nhìn tiểu Thế tử, bọn họ luôn vô ý thức cho rằng hắn chắc chắn sẽ làm tổn thương đến bé con này.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Bắc Cương hợp tác cùng Đại Yến vào ngày mười lăm tháng Giêng tại Lạc thành, hai phương hội tụ tại quan khẩu An Đường. Lần gặp mặt này mang ý nghĩ hết sức trọng đại, không chỉ soạn hiệp định thảo phạt Đông Cương mà còn có các vấn đề phân phối lãnh thổ sau khi đánh hạ Đông Cương.
Bắc Vương từ Bắc Cương tự mình đến đàm phán, tư thế cao quý như vậy khiến cho Đại Yến không thể không cử Cần Vương gia đến gặp mặt. Nhưng khiến mọi người bất ngờ là triều đình lại quyết định chọn người khác, chính là Triêu Thương Thái Úy.
Mới đầu Bắc Cương không hề biết việc này, đợi đến khi gặp mắt mới phát hiện ra, Bắc Vương Bùi Tập Dạ không khỏi có chút hờn giận.
Băng thiên tuyết địa, đại kỳ phấp phới.
Đại kỳ Bắc Cương thuần một màu đen, tựa như màn đêm sâu thẳm, ở giữa là một vầng trăng lưỡi liềm sáng trong phá lệ bắt mắt. Hơn nữa do kỹ nghệ thêu thùa đặc biệt mà lá cờ khi đón gió phấp phơi lại lần lượt hiện ra các màu sắc khác nhau: đỏ, vàng, trắng, bạc hết sức phá cách.
Tướng sĩ Bắc Cương bưu hãn giống như thành lũy, tựa như mưa rền gió dữ cũng không thể phá hủy được.
Đi đầu tiên là một con hãn huyết bảo mã một thân vàng đất mang hắc giáp, tứ chi mạnh mẽ, là một tuyệt thế lương câu xinh đẹp cường tráng.
Bùi Tập Dạ một thân áo choàng màu đen ổn tọa bên trên, mặc phát kim quan gói gọn tóc khiến gương mặt tinh xảo lộ ra càng rõ rệt.
Dung nhan của hắn tuy bình dị gần gũi nhưng ánh mắt lại khiến người ta không thể bỏ qua, khí thế bức người, tựa như đang đằng vân quan sát chúng sinh.
Tiểu oa nhi xinh đẹp đáng yêu được hắn ôm trong lòng, đôi mắt mở to tròn, rất có tinh thần nhìn ngắm xung quanh.
Đứa bé được bọc rất kín, áo lông cừu xù lông ấm áp bao quang thân hình nho nhỏ của bé con.
Bùi Tập Dạ đưa mắt nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy người mà hắn muốn thấy.
Âm thầm hừ một tiếng, túm cương ngựa đi trước một đoạn, tầm mắt đánh trái lại qua phải, cuối cùng tầm mắt lại rơi trên người vị Đại Nguyên soái mặt lạnh như tiền Diêm Cận.
“Diêm Tướng quân, xin hỏi Cần Vương và Cần Vương phi đang ở đâu?” Biết rõ hôm nay hắn chắc chắn sẽ ôm bé con tới, thế mà còn không thèm ra chào đón hắn.
Toàn bộ đường cong trên khuôn mặt của Diêm Cận đều cương cứng, đôi mắt giống như băng tuyết ngàn năm không chút độ ấm, nhất là thời điểm nhìn Bùi Tập Dạ.
“Cần Vương và Cần Vương phi có chuyện quan trọng cần phải làm, đã đi trước.” Hắn trả lời, âm thanh giống như đao phong xé màn đêm.
Bùi Tập Dạ nhíu mày, rõ ràng đang tỏ ra rất bất mãn: “Nàng không muốn nhìn thấy nhi tử hay sao?”
Diêm Cận châm chọc hừ một tiếng: “Cần Vương phi là không muốn nhìn thấy Bắc Vương Điện hạ ngài.”
“Ngươi…”Bùi Tập Dạ trừng mắt, khuôn mặt tinh xảo u tối trong thoáng chốc.
Diêm Cận không thèm để ý đến hắn, đưa mắt nhìn bé con đang nằm trong lòng hắn, dung nhan băng lạnh như mùa đông nhu hòa đi rất nhiều. Quả nhiên rất giống Cần Vương gia, thế nhưng đôi mắt lại rất giống nàng, đen bóng tựa hắc bảo thạch.
Bùi Tập Dạ cúi đầu nhìn Phong Niên Phi, khó chịu hừ lạnh: “Mẫu thân con thật sự là người không có lương tâm. Sau này con cũng đừng quay về nữa, căn bản mẫu thân con có thương con đâu.”
Thanh âm hắn không lớn không nhỏ, rất nhiều người đều nghe thấy. Phần lớn người Đại Yến sắc mặt đều không hề tốt, ôm tiểu Thế tử Cần Vương phủ mà còn có bộ dáng đương nhiên như vậy, thật sự khinh người quá đáng mà.
Thế nhưng việc trước mắt là thảo phạt Đông Cương, hơn nữa Cần Vương Điện hạ trước lúc đi đã phân phó không thể phát sinh xung đột cùng với Bắc Vương, cho nên bọn họ cũng không còn cách nào khác. Tuy nhiên một số người lại có chút suy tính trong lòng, đợi đến khi tên Bùi Tập Dạ tiểu nhân kia không chú ý, chúng ta lại trộm tiểu Thế tử trở về cũng không phải là không thể mà, đúng không?
Đông Cương là một vùng đất khác hẳn so với Bắc Cương và Đại Yến.
Đông Cương tự xưng là Đông Dương quốc, lãnh thổ không lớn nhưng lại chiếm lấy toàn bộ khu vực đặc sắc của Bắc Cương, Nam Cương và cả của Đại yến.
Địa phương phía nam bốn mùa như xuân, vào mùa đông lại nóng đến khó chịu. Địa phương phía Bắc lại hạ ngắn, đông dài. Mùa đông ở đây có thể kéo dài đến bảy tháng.
Đô hành ở trung gian Đông Cương, khí hậu tốt hơn so với Hoàng thành của Đại Yến. Không khí ẩm ướt, ít khi có cuồng phong bão táp hay các loại thời tiết ác liệt khác, là một vùng đất có khí hậu ôn hòa.
Cực nam Đông Cương, dân cư thưa thớt, địa hình chủ yếu là đồi núi.
Rừng rậm nơi đây danh xứng với thực, có chút giống với rừng rậm thời nguyên thủy, để đi vào mà an toàn trở ra là một việc rất khó khăn.
Thú quân Đại Yến tất nhiên đã tới nơi này, hơn nữa còn xuyên qua núi tiến vào thành trấn, dọa chết khiếp dân chúng sống ở đây.
Ngoài đàn thú với số lượng gần hai ngàn, cũng có cả con người.
Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương sau ngày đó liền ly khai khỏi biên quan, trên đường phân phân hợp hợp cùng đàn thú, cuối cùng đi tới nơi này.
Hai người bí mật hành động, chính vì một kế hoạch có tên ‘xuất kỳ bất ý’. Lấy tốc độ nhanh nhất chiếm lĩnh nơi này, không tiếc huyết tinh tàn bạo cũng phải dẫn vị Dịch Vọng sư kia đến đây.
Không cần lấy một binh sĩ, chỉ cần có đàn thú ở đây, việc này tất không phải việc khó.
Mặc dù Nhạc Sở Nhân tin tưởng đến mười phần nhưng lại cực độ lo lắng cái lão già yêu quái Dich Vọng sư cũng dùng cách này giống nàng. Nếu hắn đột nhiên tập kích phía Bắc Đại yến hay đại doanh của Bắc Cương, tổn thất chắc chắn không thể đong đếm được, mặc dù những nơi đó cũng có đàn thú bảo vệ.
Phong Duyên Thương cũng đã nói qua lần vây đánh vị Dịch Vong sư kia đã khiến cho lão ta bị trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn hẳn không có tinh lực mà đi đến phía Bắc để sinh sự, thế nhưng lòng nàng vẫn không yên ổn, vậy nên mới đẩy nhanh tốc độ.
Trên đỉnh núi, liếc mắt đã thu hết cả quang cảnh rừng rậm cùng bình nguyên vào đáy mắt. Không có gì ngoài dãy núi chạy dài và bình trấn nhỏ không có lực uy hiếp.
Địa vực đặc thù nơi này tạo nên thời tiết vô cùng độc đáo, ánh mặt trời không gắt, có chút oi bức. Không khí ẩm ướt, thời gian lâu lâu mồ hôi còn thấm ướt cả quần áo.
Nhìn những thành trấn nho nhỏ phía xa, Nhạc Sở Nhân đã có dự định trước. Phong Duyên Thương đứng sau nàng mặc một bộ trường bào màu thiên thanh hết sức mát mẻ thoái mái. Cho dù đã ở nơi có khí hậu nóng ẩm khó chịu này hồi lâu mà tựa hồ không chút ảnh hưởng, thoạt nhìn giống như hắn đang tản bộ nhìn ngắm núi rừng.
Nhạc Sở Nhân lại ngược lại, váy áo bị cành cây cào rách mấy chỗ, nhìn thảm thương đến không nỡ nhìn.
========
Chương 143-2: Xuất kỳ bất ý – Vong linh đột kích 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Tiểu Thương tử, chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi này. Trấn nhỏ không có nhiều người, ta nghĩ chỉ cần đàn thú lượn qua lượn lại vài vòng là có thể giải quyết được rồi.” Nàng mở miệng nói, cả người tràn đầy tự tin.
Phong Duyên Thương mỉm cười, tựa hồ Nhạc Sở Nhân có nói cái gì, hắn đều có một bộ dạng nam nhân hiền lành. Phượng mâu lưu quang luân chuyển, nếu như muốn hiểu được tâm tư hắn, phải nhìn vào mắt hắn.
“Nàng phải hạ được nhẫn tâm. Chính bản thân nàng cũng đã nói dã thú không dễ khống chế, có thế sẽ làm bị thương người vô tội.” Cần đối phó chính là số ít binh lính ở nơi này. Đông Cương tựa hồ rất tự tin vùng núi rừng này, vậy nên số quân đội chỉ lác đác rải rác trông coi ở ngoài trấn.
“Đương nhiên ta sẽ hạ nhẫn tâm, dù sao không phải họ tử thì cũng là chúng ta vong. Ta tất nhiên sẽ chọn đường sống rồi.”Nhạc Sở Nhân giương cằm, kiêu ngạo nói.
“Tốt, nàng phải chắc chắn tâm lý phải được giữ vững, miễn cho đến lúc đó khống chế không được cụ diện lại sinh ra phiền lòng.” Phong Duyên Thương đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai nàng, ôn thanh nói.1
Nhạc Sở Nhân né người, cúi đầu nhìn rừng rậm âm u dưới chân núi, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái: “Chàng muốn đẩy ta xuống phải không?!”
Phong Duyên Thương cười khẽ, thanh tuyến phá lệ dễ nghe: “ Nếu như thật sự muốn đẩy nàng xuống, ta sẽ chọn cách âm thầm hành động, thần không biết quỷ không hay.”
“Còn nói hươu nói vượn nữa ta liền ném chàng xuống dưới!” Bắt lấy bàn tay của hắn, Nhạc Sở Nhân bày ra bộ dáng nhất định phải giáo huấn hắn cho đàn hoàng.
Phong Duyên Thương vừa cười vừa kéo nàng vào lòng mình, ôm trọn nàng vào trong lồng ngực: “Nàng nỡ sao?”
Nhạc Sở Nhân mím môi nén cười, đe dọa: “Có gì phải luyến tiếc chứ? Còn chọc ta nữa, ta liền ném chàng xuống, bịch một tiếng, thịt nát xương tan.” Khoa trương hù dọa hắn, chọc Phong Duyên Thương càng cười vui vẻ hơn.
“Nàng có nhiều cơ hội như vậy sao lại không động thủ? Đừng chỉ nói mà không làm, như vậy sẽ khiến ta được một tấc lại tiến thêm một thước.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, ngữ điệu lại có hơi chế nhạo.
“Chàng còn nói được một tấc lại tiến thêm một thước sao? Vị Cần Vương Điện hạ chàng không phải tiến thêm một thước, mà là tiến thêm một trượng.” Nàng há mồm định cắn, Phong Duyên Thương linh hoạt nâng cằm tránh thoát, cổ họng tràn ra tiếng cười trầm thấp thực dễ nghe.
“Dù có tiến thêm một trượng không phải nàng cũng phải cam chịu hay sao? Bảo bối, nàng luôn vô thức làm như vậy mà.” Ngón trỏ khẽ điểm lên chóp mũi nàng, thanh âm của hắn khêu gợi muốn chết.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi: “Thực buồn nôn.”
“Chỗ nào buồn nôn?” Hắn cúi đầu, hai gương mặt kề sát nhau, hô hấp quấn quít.
“Thực buồn nôn mà, bảo bối cái gì? Hiện tại bải bối của chàng rõ ràng là nhi tử.” nàng khẽ quát lại, khóe miệng lại không kiềm chế được mà cong lên.
“Nhi tử là tiểu bảo bối, nàng là đại bảo bối.” Hắn khẽ hôn lên má nàng, đè thấp thanh âm nói bên tai nàng.
Nhạc Sở Nhân dựa cả người vào trong lồng ngực, mặc hắn hôn cả hai má.
“Nhớ con sao?” Nhìn nàng không một chút phản ứng, Phong Duyên Thương cũn dừng lại, ôm nàng hỏi.
“Không biết con có khỏe không nữa. Có Bùi Tập Dạ ở đó, chắc chắn bé con cũng không có việc gì, so với đi cùng chúng ta trèo đèo lội suối đúng là tốt hơn nhiều.” Nếu như bé con bên cạnh nàng từ đầu, khẳng định nàng nhớ con muốn chết. Thế nhưng tâm tình nàng hiện tại vẫn không có gì thay đổi, bởi nàng biết Bùi Tập Dạ sẽ chăm sóc chu đáo cho nhi tử của nàng. Đợi đến khi đại sự đã thành, về bên cạnh với con trai hẳn cũng không muộn.
“Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nữa. Nàng nói chúng ta khi nào sẽ hành động?” Nói đến chuyện này, tâm tình hắn sẽ không tốt, hắn không muốn bày ra vẻ mặt khó chịu trước mặt nàng, hắn chỉ muốn vĩnh viễn gặp nàng với hình tượng hoàn hảo nhất.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn trời: “Chạng vạng sẽ hành động.”
“Được, còn vài canh giờ nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.” Thở dài, ôm nàng rời khỏi đỉnh núi.
Bóng đêm buông xuống, tọa lạc trên đỉnh thành trấn, le lói chút ánh sáng nhỏ vụn. Trấn trên yên tĩnh nhưng doanh trại cách đấy mấy dặm ngoài biên quan lại không được bình lặng như vậy. Quân đội coi giữ nơi này đang mở tiệc, đốt lửa trại, uống rượu ăn thịt hết sức thoải mái.
Tuy nói là thủ quân biên quan nhưng bọn họ căn bản không giữ đúng vai trò của mình. Nơi này dãy núi bao phủ, rừng rậm âm u, đúng là một nơi ẩn nấp hoàn hảo.
Bọn họ hàng năm đóng quân nơi này, có thể nói hiểu rất rõ tình huống ở đây, chẳng có gì có thể uy hiếp đến bọn họ. Toàn bộ Đông Cương, thủ quan ở đây là hạnh phúc nhất.
Rượu quá ba tuần, binh tướng bắt đầu ôm nhau ca hát, tiếng ca không dễ nghe gì cho cam nhưng được cái dõng dạc. Toàn bộ bầu trời đêm quanh quẩn tiếng ca của bọn họ, thật lâu cũng không tiêu tán.
Đột nhiên một tiếng soi tru vang vọng thiên địa ở khúc tiếng ca dâng trào nhất.
Tiếng ca đột ngột dừng lại, tiếng soi tru hổ gầm bốn phía đồng loạt vang lên, nghe thanh âm kia, có vẻ như đã vây quanh toàn bộ bọn họ.
Tiếng kèn dồn dập vang lên, toàn bộ quân đội tập kết, rượu gì thì cũng bay đi hết rồi.
Mấy nghìn người tụ tập lại một chố nhất trí đối ngoại, lúc này dã thú bốn phương tám hướng cũng tới gần. Le lói trong ánh lửa là những cặp mắt lục quang quỷ dị nhìn chằm chằm bọn họ.
Tiếng sáo ngân nga phiêu miểu trong đêm sao, cùng lúc đó, đàn thú chồm dậy, gào thét xông lên, tiếng kêu sợ hãi hòa cùng tiếng người đang cố gắng chống đỡ đàn thú hoang hóa điên.
Địch âm biến điệu, dã thú lại càng hung hãn, mùi máu tươi bao trùm màn đêm đen tối, lích thích dã tính của đàn thú càng thêm điên cuồng.
Lưng chừng núi có một gốc cây đại thụ cành lá xum xuê, Nhạc Sở Nhân ngồi bên trên một chạc cây đang không ngừng thổi sáo. Phong Duyên Thương phía sau nàng khoanh tay mà đứng, bộ dạng lạnh nhạt như không quan tâm đến bất kỳ thứ gì.
Ánh lửa cháy lớn cũng giúp Nhạc Sở Nhân nhìn rõ những chuyện đang phát sinh ở dưới chân núi, mặc dù cảm giác ghê rợn vẫn còn tồn tại nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì đến cùng. Cùng Đông Cương kết thúc như thế nào nàng không quan tâm, nhưng mở màn phải hết sức lừng lẫy hoành tráng, biểu thị Đại Yến mạnh mẽ công khai đột kích.
Hai khắc trôi qua, chỉ ngắn ngủn có bấy nhiêu thời gian, chiến dịch huyết tanh tàn bạo cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, phần còn lại của cơ thể vương vãi đầy đất, đất nhuộm máu, không khí cũng không còn thoáng đãng như mấy đêm trước.Mùi máu tươi tràn ngập không gian, dù ngừng thở cũng có thể cảm nhận được.
Sáo đã buông nhưng đàn thú dưới chân núi vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, đã tính nan thuần, chúng cũng không nghe lời như trong tưởng tượng.
“Chúng ta đi xuống thôi.” Quay đầu nhìn nam nhân phía sau, Nhạc Sở Nhân mỉm cười nhợt nhạt. Đàn thú tuy không chịu để nàng không chế nhưng nàng vẫn rất cao hứng, trận chiến này hoàn toàn thắng lợi!
“Được.” Khom người bế bổng nàng lên, Phong Duyên Thương thoải mái từ trên cây nhảy xuống, theo sau hai người nữa xuống chân núi.
Khắp nơi biên quan Đông Cương đều là tứ chi cùng nội tạng, lá cây màu xanh cũng nhiễm huyết, nồng mùi máu, còn có chút thối.
Phong Duyên Thương tự động nín thở, thần sắc vẫn bình tĩnh thong dong như thường. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân chậc chậc vài cái, thở dài: “Các ngươi cũng đừng ăn nữa, thịt người rất tanh, không thể ăn.” Dã thú quần tam tụ ngũ một chỗ tranh đoạt, xác thực vẫn còn vây trong trạng thái hưng phấn. Nhạc Sở Nhân nói chúng cũng không buồn nghe, vẫn gầm gừ tranh đoạt nhau phần cơ thể đã không còn bao nhiêu thịt.
“Sao nàng biết thịt người tanh?” Phong Duyên Thương cảm thấy rất khó hiểu, hứng thú hỏi nàng.
“Ta nói ta đã ăn qua, chàng có tin không?” Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, biểu tình có vài phần nguy hiểm.
“Nhìn biểu tình của chàng kìa, chàng nên thử đi.
Tuy ta chưa từng ăn bao giờ nhưng ta biết thịt người rất tanh. Nếu như chàng không tin, khắp nơi này đều là thịt người, có thể nếm thử một ít.” Nhấc chân đã văng bàn tay dưới chân, nàng cảm thấy bản thân có đôi chút tàn nhẫn. Thế nhưng trong chiến tranh không phải ngươi chết cũng là ta chết, nói tàn nhẫn đúng là nực cười.
“Đừng bảo ta thưởng thức mấy cái thể loại này, chúng ta đi vào trong thành thôi.” Phong Duyên Thương bình tĩnh kéo tay nàng đi qua mảnh đất vương đầy chân tay, còn có cả nội tạng, thẳng hướng vào thành.
Đêm tối đen đã định trước là một đêm không yên bình.
===========
Chương 143-3: Xuất kỳ bất ý – Vong linh đột kích 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Dân cư trấn nhỏ đã chìm sâu vào giấc ngủ, hoàn toàn không biết rằng một đám mãnh thú đã lặng yên chiếm cứ địa phương ngàn đời của bọn họ.
Trời đêm đầy sao, địch âm trống rỗng du dương vang lên, uyển chuyển dễ nghe thúc giục mọi người đi vào giấc mộng.
Cơn hưng phấn của dã thú đã giảm đi rất nhiều, chúng xếp thành hàng dọc không tiếng động đi vào thôn trấn. Chúng giống như binh lính con người, mỗi con chiếm giữ một cánh cổng theo một trật tự nhất định.
Trấn nhỏ tối đen lục tục có ánh đèn le lói sáng lên, từng nhà từng nhà đốt đèn, sau đó dần dần có người đi ra cửa nhà.
Trong chớp mắt, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp thôn xóm, sau đó là tiếng sói tru hổ gầm, thanh âm dã thú hoàn toàn áp lại tiếng thét hoảng sợ của con người. Kế đó là tiếng phụ nữ và trẻ con khóc.
Báo đốm mạnh mẽ đi qua đi lại trên đường như vệ binh tuần tra lãnh địa, da lông bên miệng vẫn còn nhỏ máu khiến lòng người lại càng thêm sợ hãi.
Hai người ngoài trấn đi vào, tướng mại cùng khí độ đều bất phàm, tựa như tiên giáng trần, khung cảnh này hoàn toàn đối lập với dã thú hung ác.
Mọi người trong thành trấn bị dọa cho xụi lơ tưởng như mình đã bị hoa mắt, tất cả đều nghĩ đây chính là thiên địa thánh thần tới cứu rỗi bọn họ.
Ngay tại lúc đầu óc vẫn còn mơ màng, hai người kia đã đi qua trước mặt họ, giọng nữ dễ nghe phảng phất, trong nháy mắt như hương rượu nồng nàn khiến lòng người say đắm.
Nhưng đến khi ngẫm hết lời của nữ tử lại khiến tất cả mọi người đều hoảng hồn.
“Đây chính là thú quân của Đại yến, thỉnh chư vị hãy ngoan ngoãn yên phận. Nếu không, cái chết thảm thiết của mấy ngàn binh sĩ Đông Dương ngoài kia chính là kết cục của các ngươi.” Thanh âm nàng tuy dễ nghe nhưng vẫn khó có thể bỏ qua hàn ý trong lời nói.
Dân chúng trấn nhỏ này rốt cục cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Đại Yến đánh tới!
Cùng lúc đó, binh lính ba nước Đại Yến, Bắc Cương và Đông Dương cuối cùng cũng đụng độ nhau ngoài biên cương xa xôi. Đông Dương đã sớm có chuẩn bị cho trận chiến này nên không hề rơi vào thế hạ phong.
Đông Dương không hể biết hãy còn một đội quân của Đại Yến vượt đèo lội suối đánh bất ngờ vào biên quan canh giữ lỏng lẻo nhất của Đông Dương, âm thầm lặng lẽ mở rộng thêm lãnh thổ trong bản đồ Đại Yến.
Rừng già nguyên thủy cũng không phải dễ dàng phá hủy như vậy, kết quả đội quân Đại Yến quyết định dùng tới số hỏa dược quý hiếm nhất trong thiên hạ.
Lấy hỏa dược khai sơn, tuy xa xỉ nhưng hiệu quả đúng là rất tốt, tiến công vào nơi thâm sơn cùng cốc này không phải là nói chơi.
Lúc này Đông Dương mới ý thức được bản thân bị hai nước giáp công, kết quả là đến cả vũ khí bí mật quốc gia cũng mang ra sử dụng, chiến tranh tàn khốc bắt đầu mở màn.
Phía Nam thành trấn nhỏ, dân chúng đong cửa không ra ngoài, đầu đường cuối ngõ đều có sự xuất hiện vệ binh phi nhân loại đang tuần tra. Nếu ai muốn chạy, chắc chắn sẽ thành bữa cơm của chúng, bởi vì xác thực đã có người bị xâu xé đến mảnh xương cũng không còn trước mặt rất nhiều người.
Nhà riêng của Trưởng trấn cũng bị đàn thú xâm chiếm, lui tới trong nhà hành tẩu, có nhàn nhã chơi đùa với nhau, có vài ba con đang đánh nhau, cũng có những cá thể đang tìm kiếm cái ăn. Cả nhà náo nhiệt dị thường.
Toàn gia Trưởng trấn tránh ở một tiểu viện không dám bước ra khỏi cửa, lúc trước có con thú đói bụng đến đập cửa, hù chết một nhà mấy miệng ăn bọn họ. Mồm đỏ như máu lại còn răng nanh sắc nhọn, khiến bọn họ sợ tới mức còn không biết bản thân đã tiểu cả ra quần.
Mặt trời vừa lặn, Nhạc Sở Nhân đứng trong viện tử ngửa đầu nhìn trời. Phong Duyên Thương ngồi trên ghế đá cách đó hai thước, ánh sáng còn sót lại của buổi hoàng hôn vàng cam dát lên người hắn một tầng sáng nhu hòa mà ấm áp.
Bỗng dưng, Kim Điêu cất giọng thét dài trên không trung, dã thú ở vùng phụ cận cũng ngẩng đầu lên trời rống to, các loại tiếng gầm nghe rất dọa người, kỳ thật chúng chỉ đang chào hỏi nhau mà thôi.
Kim Điêu xuất hiện, đôi cánh to lớn che vân tế nhật, nó bay trên không mà che khuất cả mặt trời.
Nó xoay một vòng rồi mới hạ cánh xuống đất, Nhạc Sở Nhân đi qua ngẩng đầu nhìn nó, sau một lúc mâu nàng mới hưng phấn nói: “Tiểu Thương tử, người nọ mang theo một đội quân Vong Linh đến đây, có lẽ sắp đến rồi.”
“Rốt cục cũng chịu đến, không uổng công chúng ta làm ra động tĩnh lớn đến như vậy.” Bạc môi giương lên, Phong Duyên Thương ôn thanh đáp lại.
“Đúng vậy, mau thông tri cho Diêm Cận chuẩn bị cuộc chơi, Vong Linh quân của người nọ tập trung hết về phía bên này, Đông Cương quân đội có lợi hại cách mấy cũng không phải là đối thủ của thú quân chúng ta.” Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, dù lão già Dịch Vong sư kia có lợi hại cách mấy nhưng chỉ cần lão ta ở nơi nào, Vong Lonh quân chắc chắn sẽ ở nơi đó. Nếu như không có hắn, Vong Linh quân cũng chỉ là mấy bị thịt vô tri, nếu như lão ta đến đây, như vậy phương Bắc cũng chỉ còn quân đội bình thường.
Một bộ phận thú quân của bọn họ vẫn còn tập kết ở phương Bắc, còn có cả thú quân của Bùi Tập Dạ, quân tiên phong hung mãnh bậc này, chắc chắn sẽ vô địch.
Cổ họng Kim Điêu phát ra những tiếng kêu grừ grừ nhỏ vụn, Nhạc Sở Nhân đưa tay vuốt ve lông trên cổ nó, cảm tạ nó đã ngàn dặm xa xôi tìm hiểu tin tức cho nàng. Bản thân Kim Điêu cũng rất sợ lão yêu quái Dịch Vong sư kia, nhưng vì đại cuộc mà nó không lùi bước, rất dũng cảm.
Phành phạch, một con bồ câu dừng trên một cành cây.
Đàn báo chơi đùa dưới tàng cây, một vài con hứng trí còn nhảy lên cây đòi bắt bồ câu cho bằng được.
Bồ câu thấy tình thế không ổn, giương cánh nhấc mông bay lên không trung, sau đó lao thẳng vào lòng Phong Duyên Thương.
Phong Duyên Thương đưa tay bắt lấy bồ câu bị báo dọa sợ, lấy ống trúc nhỏ được buộc trên đùi nó.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, bên kia Phong Duyên Thương mở tờ giấy trong ống trúc, mở miệng nói: “Đã tiến vào rừng cây rồi.”
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, sau đó mới gật đầu: “Bảo bọn họ không cần sốt ruột, chỉ cần chúng ta dụ dỗ lão ta vào nơi đã thiết lập cạm bẫy, chúng có chạy bằng đường trời may ra mới thoát được.”
“Bọn họ hiểu mà, nàng đừng lo. Hiện tạo dưỡng tinh thần chờ đoàn Vong Linh quân kia đến. Nói thật, ta còn có chút khẩn trương, trường hợp này nguy hiểm cũng rất lớn, mệnh này của ta đều giao cả cho nàng.”
“Cái mạng này của chàng ngoài ta ra còn ai muốn nữa? Kỳ thật ta cũng đủ nieemff tin nhưng đến bước này rồi không còn cơ hội lùi bước nữa. Chỉ cần Bùi Tập Dạ và Diêm Cận báo tin chiến thắng. Dù đây là một ván bài nguy hiểm, cược thắng, chúng ta có cả thiên hạ, cược thua, vậy chỉ còn con đường chết.” Bởi vậy nên chỉ còn cách cố gắng chiến thắng. (MTLTH.dđlqđ)
“Không sao cả, cho dù chết, chúng ta cũng chết cùng một chỗ.” Phong Duyên Thương kéo nàng đặt lên đùi mình, ngập tràn đáy mắt chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Đừng nói xui như vậy chứ, ai nói chúng ta nhất định sẽ chết? Đêm nay chàng đi theo ta, có đại sự muốn nhờ chàng.” Vỗ vai hắn mấy cái, Nhạc Sở Nhân tỏ vẻ giao toàn bộ việc nặng này cho chàng.
Phong Duyên Thương nhìn nàng, vỡ lẽ: “Xác định là đại sự mà không phải trộm đạo chứ?”
“Với cái bộ dáng xinh đẹp này của chàng ai dám cho chàng đi trộm đạo? Ta giao cho chàng nhiệm vụ càng thích hợp với chàng hơn: đào hầm.” Nàng giương cằm, ánh mắt cong cong như khiêu khích.
Phương Bắc.
Tuyết rơi đầy đất lại vẫn không thể ngăn cản chiến tranh thảm khốc nổ ra.
Trên một đồi cao xuất hiện vài người. Nơi bình nguyên phía xa xa có một đám mãnh thú đang đuổi theo một đội thám tử Đông Cương, đứng chỗ này có thể nhìn thấy rất rõ.
Tiểu oa nhi gương mặt tinh xảo đội một cái mũ đầu hổ, thân thể được bao trong một cái chăn lông cừu ấm áp chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, nhìn bé con thập phần đáng yêu.
Bé con mở to đôi mắt đen bóng nhìn địa phương phía xa kia, nhìn mãnh thú vồ người trên lưng ngựa, bé cười khanh khách tưởng như đã có thể hiểu.
Bùi Tập Dạ mặt mày cong cong, lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má khiến khuôn mặt búp bế càng thêm dễ thương.
Cúi đầu nhìn Phong Niên Phi vẫn còn đang cười khanh khách, hắn điểm điểm lên mũi bé con: “Con thấy vui sao? Ngày mai đại chiến rồi, cha mang con lên đi dạo chiến trường một vòng, cam đoan cho con đã nghiền.” Hắn khoái trí cười to.
Triêu Thương Thái úy đứng một bên tỏ vẻ nhất quyết không đồng ý, ánh mắt trí tuệ minh mẫn nhìn lướt qua Bắc Vương và tiểu Thế tử Cần Vương phủ trong lòng hắn, thấy có chút đau đầu. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nghị sự cùng quân sư Tề Bạch về việc trộm tiểu Thế tử về, nhưng tên tiểu nhân Bắc Vương này đi đâu cũng không quên bế theo một bọc lông, bọn họ căn bản không có cơ hội ra tay.
Nhưng vô luận thế nào, bọn họ nhất định không thể để cho tiểu Thế tử luôn ở trong tay hắn được. Mỗi khi nhìn tiểu Thế tử, bọn họ luôn vô ý thức cho rằng hắn chắc chắn sẽ làm tổn thương đến bé con này.