Chương 144-1: Sóng vai dắt tay, tâm chết
Một đêm đi qua, chiến tranh Đông Dương Bắc Phương khai hỏa, các nơi đóng quân tăng cường thủ vệ, dân gian cũng phát đông trưng binh (tuyển binh lính), trong lúc nhất thời, cả Đông Dương đều lâm vào chiến tranh dẫn tới thế cục khẩn trương.
Nhưng mấy thành trấn nhỏ ở Nam Phương cũng an tĩnh khác thường, ba cái thành trấn nhỏ đã bị thú quân đánh chiếm, thời gian hai ngày, phố lớn ngõ nhỏ không một người ra vào, đập vào mắt đều là những mãnh thú quanh năm sinh sống trong núi sâu.
Hiện nay chúng nó như những vệ sĩ dũng mãnh, ngẩng đầu mà bước qua lại ở nơi con người sinh sống, nhàn rỗi dạo chơi, thế nhưng chấn nhiếp bốn phương. (khiến bốn phương kinh sợ)
Một con đường quanh co ở hướng bắc, đường bên trái là đường lên núi, phía bên phải còn lại là đất đai mênh mông bát ngát.
Lúc này ruộng đồng được bao phủ một màu xanh hoa cỏ, cũng không có hoa mầu. Mênh mông, cùng con đường song song hướng bắc, nhìn không thấy bờ.
Tấm bia đá cách thành trấn cũng chỉ mấy chục mét bên cạnh rừng rừng cây, hai người mặc áo trắng, ở nơi non xanh nước biếc phảng phất giống như từ trên trời xuống .
Vài chục con mãnh thú dữ nhàn nhã bước chậm chung quanh bọn họ, con đường đối diện, một con Kim Điêu đứng ở nơi đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêng tai lắng nghe cái gì.
Nhạc Sở Nhân dựa vào Phong Duyên Thương, sắc mặt có chút căng thẳng, Kim Điêu vừa mới trở lại, đội quân Vong Linh kia đã đi đến đây. Lúc này giữa ban ngày, nhưng nóng bức lại khiến cho người ta càng thêm lo lắng, hình như thời tiết cũng phối hợp bọn họ, làm cho người ta khẩn trương không dứt.
Bàn tay ấm áp ở trên bả vai nàng khẽ vỗ, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đối phương tới.
Trong lòng của hắn cũng hoang mang, chỉ là có Nhạc Sở Nhân ở bên cạnh, cho dù hắn không nắm chắc cũng phải nắm chắc.
"Đừng có gấp, bọn họ sẽ tới thôi." Vỗ bả vai của nàng, có thể cảm thấy bắp thịt chỗ bả vai nàng có chút bó cứng.
Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, "Mặc dù ta chuẩn bị đầy đủ, nhưng ta chưa bao giờ giao thủ với người như vậy, nên có chút khẩn trương." Ngay cả lão thái bà cũng không đạt đến Dịch Vong sư này đã chết, hắn có thể nô dịch Vong Linh, chỉ một bản lãnh này nàng đã thấy tự thẹn không bằng. Cho dù nàng học được tất cả bí thuật trong《 nguyên cổ trát 》, cũng sẽ không nô dịch Vong Linh. Đây là một phần của thiên môn, để có thể nghiên cứu thấu triệt, thì khó như lên trời, huống chi là khống chế theo ý mình?
"Đừng khẩn trương, đánh không lại, chúng ta có thể chạy. Đã quên chúng ta còn có đường lui rồi hả?" Cười khẽ, giọng nói của hắn như thể làm say lòng người, người nghe không khỏi tâm trí say mê.
Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười nói: "Đường đường Cần vương lại nói chạy trốn? Không ngại mất mặt sao?"
"Dù sao chỉ có nàng biết ta mất mặt, chỉ cần nàng không tuyên cáo thiên hạ, mặt mũi của ta vẫn còn ở đó." Dùng ngón tay khẽ vuốt chóp mũi của nàng, hắn thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, dễ nghe động lòng người như vậy.
"Vậy ta đây liền tuyên cáo thiên hạ, để cho chàng hoàn toàn không còn mặt mũi, đến lúc đó không nữ nhân nào dám nhớ thương chàng nữa." Híp mắt, giọng nói uy hiếp. Tuy nói như vậy, nhưng khắp thiên hạ , có ai không biết bản lãnh của Cần Vương phi, có ai dám giành nam nhân của nàng?
"Còn có nữ nhân sẽ nhớ thương ta sao? Thế nào ta lại không biết?" Bộ dạng giống như thấy rất thần kỳ, Phong Duyên Thương trêu chọc nàng, quả thật nàng cũng quên khẩn trương.
"Ta chỉ vừa nói như vậy, nhìn chàng này cái đuôi đã vểnh lên đến trời rồi. Trong nhà của chàng có ta như con cọp cái vậy, ai mà dám rút râu cọp chứ?" Ngược lại nàng biết danh tiếng của mình, tốt xấu nửa nọ nửa kia, nhưng nàng vui vẻ.
"Nàng là cọp mẹ sao? Có một thành ngữ nói thế nào? Đúng rồi, tự mình hiểu lấy." Gật đầu, hắn nói giống như chuyện là thế đấy.
"Cút đi, ta là cọp mẹ, chàng chính là con chuột. Đắc ý nữa, ta liền ăn chàng." Hung ác quát, kết hợp với vẻ mặt hung ác, không chút nghi ngờ Phong Duyên Thương không nghe lời nàng sẽ ăn hắn.
Cười khẽ, Phong Duyên Thương vuốt ve eo của nàng, "Ta thật sợ hãi đó!"
"Tiếp tục nhiều chuyện ta sẽ không khách khí." Quay người muốn đánh hắn, Kim Điêu ở con đường đối diện lại chợt dựng hết lông vũ trên cổ lên. Tiếp đó hai cánh mở ra, bay lên giữa không trung bắt đầu lượn vòng, vừa phát ra tiếng kêu gào.
Trong lúc này, mãnh thú chung quanh đang di chuyển, cùng với bầy thú trong thành trấn cũng phát ra tiếng gào thét, mặt trời chiếu lên cao, thế nhưng không khí như đông lại.
Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, giận tái mặt xoay người nhìn tận cùng ruộng đồng hướng bắc. Phong Duyên Thương cũng đồng thời thu lại nụ cười, một tay vòng chắc hông của Nhạc Sở Nhân, trên tay kia nhiều hơn một cây dù màu vàng kim.
Nơi xa phía chân trời, đầu tiên xuất hiện là một đám Ô Nha đông nghẹt, thật giống như mây đen đột kích, cuồn cuộn nhanh chóng hướng về phía bên này.
Kim Điêu lo lắng ở trên trời bay vòng, mãnh thú trên đất gầm to nhảy bắn, bầy thú trong thành vẫn ở chỗ cũ gào lên, rung động bầu trời thật giống như tất cả đều lắc lư.
"Đi." Con ngươi Nhạc Sở Nhân sáng trong, mơ hồ toát ra vẻ hưng phấn.
Phong Duyên Thương nghe tiếng lập tức ôm sát hông của nàng nhảy lên, tay kia cũng mở ra cây dù sắc vàng kim, ánh sáng mặt trời chiếu lên phía trên, ánh sáng nhức mắt.
Nhanh chóng nhảy đi, đánh úp về phía Ô Nha xuất phát, màu vàng kim kia nhanh chóng di chuyển, trong chớp mắt đã ở ngoài mấy trăm mét.
Ô Nha đông nghẹt hoàn toàn chiếm lĩnh bầu trời, dày đặc, chặn lại ánh mặt trời.
Ở bên trong ruộng đồng, một điểm nhỏ màu vàng đang di động, Ô Nha giống như nhìn thấy, cạc cạc kêu, như ong vỡ tổ lao xuống hướng phía điểm nhỏ màu vàng giữa ruộng đồng kia.
Một đám Ô Nha như gió đánh về phía điểm nhỏ màu vàng kia, nào biết ở đó trong nháy mắt, phần phật một tiếng, ngọn lửa toát lên, trong nháy mắt bao phủ đam Ô Nha dày đặc.
Mùi khét tràn nhập khắp nơi, sau đó chính là tanh hôi, xông khiến người muốn ói.
Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân đi nhanh, đi qua nơi ngọn lửa nổi lên bốn phía.
Tiếng Ô Nha kêu thảm thiết đâm vào màng nhĩ người sinh đau, đám Ô Nha giữa không trung vẫn như cũ theo sát không nghỉ, điên cuồng hướng về phía bọn họ đập xuống .
Trong lúc nhất thời, đất đai trống trải mênh mông khói đặc, mùi tanh hôi có mặt khắp nơi, nhưng đến gần lại là một loại mùi vị thối rữa, khiến cho người ta nghĩ đến tử vong đầu tiên.
Điểm nhỏ màu vàng theo hỏa hoạn tràn ngập, cũng đã biến mất.
Đám Ô Nha giống như mây đen kia hơn phân nửa cũng vùi thân ở trong biển lửa.
Phong Duyên Thương mang theo Nhạc Sở Nhân nhanh chóng đi về hướng trấn nhỏ, đám thú dữ dày đặc ngăn ở trên còn đường ngoài trấn nhỏ, đều bày ra tư thái công kích nhìn hỏa hoạn khói dầy đặc phía xa kia.
Khi tới trấn nhỏ lúc trước, Phong Duyên Thương thu cái ô, mặt dù dính một tầng lông vũ của Ô Nha, gốc lông vũ mang theo thịt Ô Nha, những thứ thịt kia toàn bộ đều thối rữa.
Sau lưng đám Ô Nha may mắn còn sống sót vẫn đuổi theo, phát ra tiếng cạc cạc khàn khàn. Bên này bầy thú xao động lo lắng, theo Nhạc Sở Nhân huýt sáo một hơi, bầy thú đánh ra. Ô Nha cũng lao xuống, trong nháy mắt cùng bầy thú triền đấu một chỗ.
Hai người nhanh chóng trốn vào trong trấn nhỏ, dân chúng trong trấn cũng trốn ở trong phòng không ra được, trên đường không có một bóng người.
Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân nhảy lên trên nóc, liếc mắt một cái có thể nhìn xa thấy bên ngoài trấn nhỏ, bầy thú cùng Ô Nha hỗn chiến, hỏa hoạn khói dầy đặc cuồn cuộn, đằng sau trên mặt đất chính là đội quân Vong Linh đi tới.
=========
Chương 144-2: Sóng vai dắt tay, tâm chết 2
Lúc này vừa nhìn, Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, Phong Duyên Thương cũng không khỏi cau mày. Vừa rồi thời gian cấp bách, bọn họ cũng không có cẩn thận xem xét, bây giờ rốt cuộc nhìn thấy quân đội Vong Linh chân chính kia.
Chi chít dày đặc nhìn không nhìn thấy tận cùng,tất cả cao chừng hai thước, quanh thân quấn xích sắt, ồ ạt mà đến. Theo lúc đi xích sắt chạm vào nhau, âm thanh kia đã ép xuống tiếng đàn Ô Nha kích động.
Bọn họ bước qua nơi đồng ruộc đất đai bốc cháy, da thịt bị thiêu, vẫn đi tới như cũ, bất vi sở động. (không gì thay đổi)
Rất khó tưởng tượng, nếu như một người từ nơi này đi xuyên qua chính giữa bầy Vong Linh sẽ có kết quả như thế nào, có lẽ chết ngay trong chớp mắt.
Nhạc Sở Nhân hít thật sâu nói, "Nhìn thấy đi, lửa kia có đốt cũng không hủy được bọn chúng." Lắc đầu một cái, lửa kia là cổ hỏa (lửa độc đốt lên nhờ sâu độc….ta cũng không rõ lắm), cũng không phải lửa tầm thường. Đốt Ô Nha rất dễ dàng, nhưng đốt Vong Linh cấp bậc lại không đủ.
"Chúng ta rút lui." Phong Duyên Thương quyết định thật nhanh, ôm lấy Nhạc Sở Nhân nhanh chóng nhảy xuống nóc phòng, trong chớp mắt biến mất ở nơi đường phố yên tĩnh, không thấy bóng dáng.
"Hốt hoảng chạy trốn như thế, thật sự rất khó coi đấy." Ôm hông của hắn, vừa vùi mặt vào lồng ngực hắn, vừa lớn tiếng nói.
Bởi vì tốc độ nhanh, gió thổi tóc bọn họ tung bay.
Phong Duyên Thương chăm chú nhìn đường phía trước, vừa cười khẽ, "Nàng đều thừa nhận thế bất như nhân rồi (thế lực không bằng người), ta tất nhiên sẽ không xông về trước."
"Ha ha, nhưng ta không có thừa nhận, ta chỉ nói là khó đối phó thôi." Cười to, ngược lại Nhạc Sở Nhân cực kỳ hưởng thụ cảm giác cùng hắn chạy trốn như vậy, thật sự thú vị.
"Như thế, ta đưa nàng trở về?" Dừng gấp, Phong Duyên Thương còn tưởng là thật dừng lại. Cúi đầu nhìn người đang vùi ở trong ngực hắn, trong mắt phượng xinh đẹp đều là ý cười.
Ngẩng đầu, nhìn cái cười chế nhạo kia, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, thuận thế càng thêm dùng sức ôm hắn, "Đi nhanh lên, cái người cổ nhân này, lúc này gây rối cái gì chứ."
"Tuân lệnh." Ôm chặt nàng, lần nữa bước nhanh như bay, tốc độ quá nhanh khiến cho cát đá trên mặt đất bay loạn.
Nhóm người bị bọn họ bỏ lại đằng sau trong trấn nhỏ, lúc này quân đội Vong Linh đã đến vùng phụ cận. Bầy thú đang triền đấu cùng Ô Nha cũng không có cùng chiến đấu cùng quân đội Vong Linh, ngược lại thay đổi phương hướng đuổi theo bước chân của Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương.
Đội ngũ quân đội Vong Linh đều tự động, thế nên trước mắt có một trấn nhỏ ngăn trở, bọn họ hình như cũng không còn tính toán chuyển hướng .
Hoàn toàn là trạng thái gặp thần giết thần gặp phật giết phật, phía trước có phòng ốc vách tường ngăn cản, bọn họ liền vung lên xích sắt quấn quanh ở trên người. Loại sức mạnh như nghìn quân kia nện ở trên tường phòng ốc xây bằng bùn đất, phòng ốc trong nháy mắt bị đánh ra một cái lỗ thủng to.
Người trong phòng sợ hãi tiếng kêu nổi lên bốn phía, vậy mà, lại bị Vong Linh hoàn toàn coi như là đá vướng chân ở trên đường đối đãi, một xích sắt vung ra, ba năm người bị đánh bay, thân thể biến dạng sọ vỡ nát.
Vốn là bọn họ không ngừng công kích kẻ địch, ngay cả người của quốc gia mình cũng không nhận biết. Cản đường liền giết, thế nhưng đơn giản như vậy.
Đàn thú lao nhanh, mấy trăm con dã thú rời khỏi cái trấn này lui về bên ngoài một trấn nhỏ khác cách đó mấy dặm. Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đã đến cái trấn trên này, đợi đến khi toàn bộ đàn thú tiến vào trong trấn, Phong Duyên Thương ra ngoài trấn cầm một lọ Lưu Ly úp ngược lên chính giữa con đường.
Trong nháy mắt, hắc lưu bắt đầu khởi động, nhanh chóng lan tràn về hướng Bắc Phương nơi đi qua, toàn bộ cỏ xanh cây cối đều khô héo thối nát, tản mát ra vị chua nồng nặc.
Nhạc Sở Nhân sớm được hắn đưa tới một nóc phòng, ở nơi này nàng có thể thấy rõ, con ngươi trong suốt lấp lánh toát ra hưng phấn, khóe môi cũng vô ý nâng lên.
"Nước Hoàng Tuyền, xem các ngươi trốn được không?" Cắn răng, nàng đã không thể chờ đợi thêm nữa.
Phong Duyên Thương nhanh chóng hoàn thành trở về, nhảy lên trên nóc cùng Nhạc Sở Nhân đứng sóng vai, ở chỗ này nhìn càng thêm rõ ràng, nước Hoàng Tuyền kia đang nhanh chóng lan rộng, con đường cát đá với mặt cỏ xanh tươi, bên trái là cây cối, toàn bộ đều cháy đen, sau đó hư thối rồi biến mất.
"Uy lực quá lớn." Phong Duyên Thương cảm thán, khó có thể tưởng tượng, nếu là người dính vào, sẽ là cái kết quả gì.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, "Trong vòng mười năm, chỗ này đều sẽ không có nổi một ngọn cỏ."
"Chiến tranh luôn phải trả giá thật lớn, lần này lấy đất đai để đổi lấy tổn thất các tướng sĩ, rất đáng." Trầm giọng đáp lại, có lực như vậy.
Vong Linh đông nghẹt rất nhanh tiến vào tầm mắt, bên này nước hoàng tuyền cũng cấp tốc lan rộng về hướng bọn họ, chỉ cần bọn họ gặp nhau, sẽ xảy ra tình hình thú vị.
Rất nhanh, bọn họ gặp nhau. Vậy mà, chuyện xảy ra càng làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Nước Hoàng Tuyền kia quả thật có thể ăn mòn thân thể của bọn họ, nhóm Vong Linh đi phía trước bắt đầu bị hòa tan từ hai chân, nhưng cho dù bị hòa tan, lại không ngăn được bọn họ kiên quyết tiếp tục hướng phía trước đi tới. Hai chân không có, dùng hai chân tàn tạ vẫn có thể đi như cũ; hai chân từ từ hòa tan, hòa tan đến tận xương hông, hàng thứ nhất Vong Linh kia mới xem như dừng lại, thân thể nghiêng một cái ngã quỵ, cả người bị ăn mòn dữ dội, cuối cùng hóa thành một đống bong bóng.
Ước chừng năm phút đồng hồ, hàng thứ nhất toàn quân bị diệt, hàng thứ hai cũng theo sát phía sau, giống nhau từ lòng bàn chân bắt đầu bị ăn mòn, nhưng phía trước có ‘ đồng liêu ’ kê đường, giẫm đạp lên bọn họ còn chưa kịp hư hỏng hết nửa người trên đi về phía trước, khoảng cách với trấn cũng gần thêm một phần.
Bọn họ đều đi về phía trước như vậy, từng hàng phía trước ngã xuống, hàng phía sau vẫn hướng tới trước như cũ, dần dần, những Vong Linh còn chưa kịp ăn mòn hết cũng ngã xuống trên đường, ngược lại thành đá kê chân (đệm lót) cho nhóm Vong Linh phía sau. Có bọn họ lót đường, chân của bọn chúng cách một khoảng với mặt đất có nước Hoàng Tuyền, thẳng hướng trấn nhỏ mà đến.
Trên nóc phòng, Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đều nhìn đến sửng sốt.
"Bọn họ đi tới rồi." Thở dài, Nhạc Sở Nhân dứt khoát lắc đầu. Lần này, không sai biệt lắm làm tổn thất một phần ba số Vong Linh, thế nhưng còn lại hai phần ba vẫn có rất nhiều, hai người bọn họ lại được chạy trốn rồi.
Phong Duyên Thương một tay vòng chắc hông của nàng, vừa cúi mắt nhìn nàng, bên môi mỏng manh treo nụ cười, "Không cần nản lòng, sự thật chứng minh, nước Hoàng Tuyền của nàng thật sự vô địch, chỉ là quá ít rồi."
Nhướng mắt, Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, "Cái người này sao vừa nói, trong lòng ta thoải mái hơn nhiều."
Cười khẽ, hắn dùng lực ôm nàng nhảy xuống nóc phòng, nhanh chóng biến mất ở trên đường phố. Phía sau đàn thú đi theo, rút lui khỏi trấn nhỏ này.
Trấn nhỏ sau cùng, đây là thôn trấn đầu tiên hai người bọn họ đánh bại, trấn trên này dân chúng ít nhất, hơn nữa điêu dân (dân gian xảo) chiếm đa số. Ngày đầu tiên Nhạc Sở Nhân ở đánh bại tiểu tử trong trấn này đã cảnh cáo, người nào nếu như chạy trốn hoặc là cố gắng phản kháng, sẽ gặp trở thành món ăn cho bọn dã thú. Vậy mà, vẫn liên tiếp có người cố gắng chạy trốn như cũ, cầm đá đập dã thú, cho nên, cũng vì vậy chết không ít người.
Đông Dương không có người vạm vỡ như người Bắc Cương, thế nhưng lại cực đoan, cũng trách không được Dịch Vong sư kia có thể bồi dưỡng được nhiều Vong Linh như vậy.
Tiến vào trấn nhỏ cuối cùng, đàn thú không có dừng lưu, mà là trực tiếp lướt qua trấn nhỏ đi về phía rừng rậm cách bên ngoài mấy dặm.
Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương dừng lại ở bên ngoài trấn, Nhạc Sở Nhân ở lại tại chỗ, Phong Duyên Thương nhanh chóng chạy về phía đồng ruộng tận cùng ở bên phải. Từng người được phân công ở chỗ đất này đào lấy cái gì, lúc này, truyền tới âm thanh đám Vong Linh kia hướng bên này đi tới, có thể thấy được tốc độ của bọn họ thật là nhanh.
=========
Chương 144-3: Sóng vai dắt tay, tâm chết 3
Bên kia Phong Duyên Thương làm xong đi trở về, tới trước mặt Nhạc Sở Nhân thì nàng cũng vừa lúc đứng dậy. Không nói hai lời ôm lấy nàng nhanh chóng rời đi, trực tiếp rời khỏi trấn.
Dân chúng trong trấn một mực quan sát, đàn thú biến mất, bọn họ cũng từ trong nhà ra ngoài.
Mừng rỡ vừa mới treo trên mặt, liền nghe được tiếng vang quái dị tiến tới gần trán này.
Có người chạy đến ngoài trấn nhìn xem, vừa nhìn thấy liền quá sợ hãi, "Quỷ tới rồi!"
Trong nháy mắt, cả trấn rối ren một mảnh, dân chúng cũng chạy trốn về phía trong núi, bên kia Vong Linh cũng ép tới gần!
Vượt qua nơi vốn là doanh địa quân Đông Dương quân coi giữ trú đónga, nơi này mùi máu tươi vẫn nồng đậm như cũ. Đàn thú nhanh chóng lướt qua nơi này chạy vào trong núi, phía sau Phong Duyên Thương cũng mang theo Nhạc Sở Nhân nhanh chóng vào núi.
Dừng lại ở trong núi, Phong Duyên Thương đặt nàng lên cây, sau đó hắn cũng nhảy lên , đứng ở phía sau nàng, đạp lên một cành cây nhỏ, nhẹ nhàng.
"Tiểu Thương tử mau nhìn, nổ tung rồi!" Nhìn trấn nhỏ phương xa, loáng thoáng có thể thấy bóng dáng trấn nhỏ, thế nhưng khắp bầu trời phát sáng phía sau trấn nhỏ cũng thấy rõ ràng hơn.
Tiếng nổ mạnh rất lớn, theo nổ văng tung tóe đến giữa không trung còn lại là Kim Thạch cổ, Chí Dương chí liệt, đối với loại Vong Linh chí âm chí tà này thì đây là vật thể hữu hiệu nhất.(cả đoạn thì chị dùng 1 loại tên Kim Thạch cổ có tính dương khí mạnh, vong lonh thì âm khí tà khí mạnh…áp chế được nhau)
Quả nhiên , tiếng nổ tung thứ nhất đi qua liền nghe được tiếng gào thét, âm thanh kia hoàn toàn không phải là tiếng con người sẽ phát ra, chính là động vật cũng không phải, nghe không khỏi nổi da gà.
"Có hiệu quả rồi, còn muốn tiếp tục xem sao?" Ngục Phong Duyên Thương phập phồng hơi kịch liệt, một đường chạy trốn, khí tức hắn vững vàng hơn nữa cũng rối loạn rồi.
"Nhìn một lát, ta muốn nhìn một chút lần này sẽ tiêu diệt được bao nhiêu." Nhạc Sở Nhân tay về phía sau, bắt được tay của hắn, mười ngón tay đan xen.
Phong Duyên Thương không nói cái gì nữa, cùng với nàng cùng nhau nhìn bên kia. Tiếng nổ mạnh không ngừng, đầy trời kim hoa (như kiểu bắn pháo hoa đó, Tà cũng k biết tả ntn), một dạng giống như bầu trời hạ mưa vàng, chói mắt như vậy.
Tiếng gào thét liên tiếp vang lên khiến màng nhĩ rung động phát đau, căn cứ âm thanh này, hình như tổn thất không ít.
Nhưng ai ngờ những Vong Linh này coi như bị Kim Thạch cổ thiêu đốt cũng không hoàn toàn chết, có lẽ như lúc bước vào nước Hoàng Tuyền vậy, cho dù mất đi thân thể, cũng vẫn còn ‘ còn sống ’ như cũ.
Bỗng dưng, một làn âm thanh biến điệu truyền đến, không có thành từ thành câu, huyên thuyên liến thoắng, hoàn toàn không tạo thành ngôn ngữ bình thường. Đồng thời nghe qua lại thấy có chút quỷ dị, thật giống như từ giữa không trung truyền xuống, bao trùm cả vùng đất.
"Hắn đang ra lệnh cho Vong Linh, hừ, ép cho hắn không thể không đổi phương pháp rồi." Nhạc Sở Nhân cắn môi, mắt không chớp nhìn kim hoa vẫn lòe lòe tung bay ở giữa không trung như cũ .
"Cho dù đổi phương pháp, cũng không thay đổi được hắn đã tổn thất hơn phân nửa, hắn quá tự tin." Giọng nói Phong Duyên Thương lạnh nhạt nói. Mới vừa rồi hắn vẫn không có xuất hiện, cho dù Ô Nha toàn bộ chết hết, hắn đều không có ra mặt, lúc này xuất hiện cũng đã chứng minh, hắn thực sự nóng nảy.
"Chúng ta đi thôi, hắn nhất định sẽ đuổi theo chúng ta vào núi." Nghiêng đầu nhìn hắn mặt mày cong cong nói.
"Đi." Phong Duyên Thương cúi đầu ở trên trán của nàng hôn 1một cái sau đó ôm lấy nàng nhảy xuống cây, chạy thẳng tới sâu trong núi.
Vượt núi băng đèo, đi qua vài ngọn núi lại lướt qua một vùng thung lũng, phía trước mơ hồ có người sinh hoạt.
"Vương Gia Vương phi trở lại." Bầy thú đã trở lại được một lát rồi, đông đảo hộ vệ đang chờ.
"Mọi người chuẩn bị, ban đêm đội quân Vong Linh sẽ đến." Dừng lại, Phong Duyên Thương trực tiếp hạ lệnh.
"Lên tinh thần , không nên nhìn hai chúng ta thoải mái trở lại thì nhất định dễ đối phó, lần này nhất định phải cần phải đảm bảo không để sai sót nhầm lẫn." Đều đã ở tại núi rừng này lăn bò gần nửa tháng, mọi người hình như cũng có chút uể oải.
"Vâng" mọi người cùng lên tiếng đáp lại, sau một khắc nhanh chóng rút lui phân tán vào trong rừng rậm.
"Hai ta cũng đi thôi, nghỉ ngơi một lát, tối nay cùng hắn giao thủ, ta còn phải làm phiền Cần vương thêm rồi." Chắp tay, Nhạc Sở Nhân tượng mô tượng dạng (ý chỉ làm dáng hả).
Phong Duyên Thương không tiếng động cười khẽ, "Không cần phải khách khí, Cần Vương phi có yêu cầu gì, Bổn vương cũng nhất định thỏa mãn." Gật đầu một cái, phối hợp với nàng diễn hí khúc.
"Chính là toàn bộ đều thỏa mãn đáp ứng ta, Cần vương cũng phải cẩn thận nhiều hơn, không được bị thương, nếu không, trong lòng ta sẽ khó an tâm." Đây là quan trọng nhất. Nàng không biết võ công, cho nên ắt phải là hai người hợp lực.
"Cần Vương phi cũng phải bảo trọng, sau mấy năm làm bạn, Bổn vương chăm sóc không chu đáo, khiến ngươi nhiều lần bị thương, trong lòng ta hổ thẹn." Nhìn nàng, mắt phượng xinh đẹp thâm thúy xa xăm. Những lời này vẫn luôn ở trong lòng hắn, hắn cảm thấy hắn rất thất trách, nhiều lần nàng gặp hiểm cảnh hắn đều không có ở đấy, không ngừng hổ thẹn, là áy náy.
Nhạc Sở Nhân mím môi, nghiêng đầu nhìn hắn cười nhẹ nhàng, "Tiểu Thương tử, cả đời này có rất nhiều việc vật có thể khống chế, nhưng duy nhất chỉ có không khống chế được ngoài ý muốn. Ta quy tất cả những thứ đó thuộc về ngoài ý muốn, đối với ta tổn tại ở cái thế giới này cùng ngươi làm bạn cũng cần phải trải qua ngoài ý muốn. Chiến thắng những thứ kia ngoài ý muốn, ta cũng có thể vĩnh tồn tại nơi đây rồi. Chàng không cần tự trách, cho tới bây giờ ta cũng không oán gì chàng."
Giơ tay lên vuốt ve gương mặt của nàng, ánh mắt Phong Duyên Thương sáng rỡ, nàng càng nói như vậy, thì hắn càng không thoải mái.
"Lần này, bất luận như thế nào, chúng ta đều phải ở chung một chỗ." Cọ vào tay của hắn, giọng điệu Nhạc Sở Nhân kiên định.
"Sinh đồng khâm tử đồng huyệt." (sống cùng sống chết cùng chết chung) Sáu chữ, một lời tổng kết lại lời Nhạc Sở Nhân nói một cách hoàn mỹ.
"Được." Đồng ý, Nhạc Sở Nhân chôn đầu trong ngực hắn, ôm lấy hắn thật chặt, ngửi mùi trên người hắn, trong lúc nhất thời, nàng thật sự cái gì cũng không quan tâm.
Vuốt mái tóc dài tron bóng của nàng, Phong Duyên Thương thở phào thật dài, mặc dù hắn không cảm thấy hôm nay bọn họ chắc chắn hẳn phải chết, nhưng chắc sẽ không bình an vượt qua. Trên đời chuyện nào có thuận lợi như vậy, nhưng chiến thắng những thứ nhấp nhô này, hạnh phúc mới có thể đến.
Bắc Phương, đại doanh của đại quân Bắc Vực.
Diêm Cận một thân khôi giáp ngồi ở bên trong chủ trướng của Bắc Vương, khắp người lạnh lẽo mặt mày lạnh lùng, nhìn tư thế tùy ý tựa ở phía trên ghế chủ trướng của Bùi Tập Dạ, con ngươi trong suốt chậm rãi dời đi, sau đó rơi xuống trên người Phong Niên Phi đang cùng hắn chen chúc trong một cái ghế lớn.
Tuy rằng Phong Niên Phi chưa ngồi được, nhưng đặt hắn thành tư thế đang ngồi, hắn sẽ ngồi được vững vàng. Vì phòng ngừa hắn sẽ bổ nhào lên trước rơi khỏi ghế, chân Bùi Tập Dạ vắtngang lên tay vin của ghế bên cạnh, cách cho hắn một không gian hết sức an toàn.
Diêm Cận tới để đưa tin cho Bùi Tập Dạ, đội quân Vong Linh của Đông Dương đều đi Nam Phương, bọn họ hoàn toàn có thể khai chiến.
"Nàng cố ý dẫn hắn đi, lá gan ngược lại thật sự lớn. Theo Trẫm thấy, nàng nhất định còn có hậu chiêu gì, nếu không cũng sẽ không khinh thường như vậy." Đưa giấy viết thư cho Phong Niên Phi chơi, Bùi Tập Dạ cười híp mắt nói. Thật ra thì hắn hoài nghi trong tay Nhạc Sở Nhân có 《 nguyên cổ trát 》, Dịch Vong sư kia cũng hoàn toàn không chú ý Đông Dương Bắc Phương có thất thủ hay không chạy thẳng tới chỗ nàng, cũng có thể hắn hoài nghi 《 nguyên cổ trát 》 ở trên tay nàng. Như thế, hắn cũng yên tâm, đánh không lại, liền đưa《 nguyên cổ trát 》 cho hắn ta là được, có lẽ có thể bảo vệ tánh mạng.
Diêm Cận không nói, con ngươi phủ lên một lớp bụi, thế nhưng Nhạc Sở Nhân có cái lá bài tẩy gì hắn không biết, cũng hoàn toàn không biết. Hôm nay đến xem, hắn hiểu rõ nàng, còn không bằng Bùi Tập Dạ.
Bi thương không gì hơn là chết tâm, hắn đã sớm nhận thức qua, nhưng trong lúc vô tình, trái tim luôn sẽ một hồi co rút mạnh, khiến hô hấp cũng khó khăn.
Một đêm đi qua, chiến tranh Đông Dương Bắc Phương khai hỏa, các nơi đóng quân tăng cường thủ vệ, dân gian cũng phát đông trưng binh (tuyển binh lính), trong lúc nhất thời, cả Đông Dương đều lâm vào chiến tranh dẫn tới thế cục khẩn trương.
Nhưng mấy thành trấn nhỏ ở Nam Phương cũng an tĩnh khác thường, ba cái thành trấn nhỏ đã bị thú quân đánh chiếm, thời gian hai ngày, phố lớn ngõ nhỏ không một người ra vào, đập vào mắt đều là những mãnh thú quanh năm sinh sống trong núi sâu.
Hiện nay chúng nó như những vệ sĩ dũng mãnh, ngẩng đầu mà bước qua lại ở nơi con người sinh sống, nhàn rỗi dạo chơi, thế nhưng chấn nhiếp bốn phương. (khiến bốn phương kinh sợ)
Một con đường quanh co ở hướng bắc, đường bên trái là đường lên núi, phía bên phải còn lại là đất đai mênh mông bát ngát.
Lúc này ruộng đồng được bao phủ một màu xanh hoa cỏ, cũng không có hoa mầu. Mênh mông, cùng con đường song song hướng bắc, nhìn không thấy bờ.
Tấm bia đá cách thành trấn cũng chỉ mấy chục mét bên cạnh rừng rừng cây, hai người mặc áo trắng, ở nơi non xanh nước biếc phảng phất giống như từ trên trời xuống .
Vài chục con mãnh thú dữ nhàn nhã bước chậm chung quanh bọn họ, con đường đối diện, một con Kim Điêu đứng ở nơi đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêng tai lắng nghe cái gì.
Nhạc Sở Nhân dựa vào Phong Duyên Thương, sắc mặt có chút căng thẳng, Kim Điêu vừa mới trở lại, đội quân Vong Linh kia đã đi đến đây. Lúc này giữa ban ngày, nhưng nóng bức lại khiến cho người ta càng thêm lo lắng, hình như thời tiết cũng phối hợp bọn họ, làm cho người ta khẩn trương không dứt.
Bàn tay ấm áp ở trên bả vai nàng khẽ vỗ, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đối phương tới.
Trong lòng của hắn cũng hoang mang, chỉ là có Nhạc Sở Nhân ở bên cạnh, cho dù hắn không nắm chắc cũng phải nắm chắc.
"Đừng có gấp, bọn họ sẽ tới thôi." Vỗ bả vai của nàng, có thể cảm thấy bắp thịt chỗ bả vai nàng có chút bó cứng.
Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, "Mặc dù ta chuẩn bị đầy đủ, nhưng ta chưa bao giờ giao thủ với người như vậy, nên có chút khẩn trương." Ngay cả lão thái bà cũng không đạt đến Dịch Vong sư này đã chết, hắn có thể nô dịch Vong Linh, chỉ một bản lãnh này nàng đã thấy tự thẹn không bằng. Cho dù nàng học được tất cả bí thuật trong《 nguyên cổ trát 》, cũng sẽ không nô dịch Vong Linh. Đây là một phần của thiên môn, để có thể nghiên cứu thấu triệt, thì khó như lên trời, huống chi là khống chế theo ý mình?
"Đừng khẩn trương, đánh không lại, chúng ta có thể chạy. Đã quên chúng ta còn có đường lui rồi hả?" Cười khẽ, giọng nói của hắn như thể làm say lòng người, người nghe không khỏi tâm trí say mê.
Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười nói: "Đường đường Cần vương lại nói chạy trốn? Không ngại mất mặt sao?"
"Dù sao chỉ có nàng biết ta mất mặt, chỉ cần nàng không tuyên cáo thiên hạ, mặt mũi của ta vẫn còn ở đó." Dùng ngón tay khẽ vuốt chóp mũi của nàng, hắn thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, dễ nghe động lòng người như vậy.
"Vậy ta đây liền tuyên cáo thiên hạ, để cho chàng hoàn toàn không còn mặt mũi, đến lúc đó không nữ nhân nào dám nhớ thương chàng nữa." Híp mắt, giọng nói uy hiếp. Tuy nói như vậy, nhưng khắp thiên hạ , có ai không biết bản lãnh của Cần Vương phi, có ai dám giành nam nhân của nàng?
"Còn có nữ nhân sẽ nhớ thương ta sao? Thế nào ta lại không biết?" Bộ dạng giống như thấy rất thần kỳ, Phong Duyên Thương trêu chọc nàng, quả thật nàng cũng quên khẩn trương.
"Ta chỉ vừa nói như vậy, nhìn chàng này cái đuôi đã vểnh lên đến trời rồi. Trong nhà của chàng có ta như con cọp cái vậy, ai mà dám rút râu cọp chứ?" Ngược lại nàng biết danh tiếng của mình, tốt xấu nửa nọ nửa kia, nhưng nàng vui vẻ.
"Nàng là cọp mẹ sao? Có một thành ngữ nói thế nào? Đúng rồi, tự mình hiểu lấy." Gật đầu, hắn nói giống như chuyện là thế đấy.
"Cút đi, ta là cọp mẹ, chàng chính là con chuột. Đắc ý nữa, ta liền ăn chàng." Hung ác quát, kết hợp với vẻ mặt hung ác, không chút nghi ngờ Phong Duyên Thương không nghe lời nàng sẽ ăn hắn.
Cười khẽ, Phong Duyên Thương vuốt ve eo của nàng, "Ta thật sợ hãi đó!"
"Tiếp tục nhiều chuyện ta sẽ không khách khí." Quay người muốn đánh hắn, Kim Điêu ở con đường đối diện lại chợt dựng hết lông vũ trên cổ lên. Tiếp đó hai cánh mở ra, bay lên giữa không trung bắt đầu lượn vòng, vừa phát ra tiếng kêu gào.
Trong lúc này, mãnh thú chung quanh đang di chuyển, cùng với bầy thú trong thành trấn cũng phát ra tiếng gào thét, mặt trời chiếu lên cao, thế nhưng không khí như đông lại.
Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, giận tái mặt xoay người nhìn tận cùng ruộng đồng hướng bắc. Phong Duyên Thương cũng đồng thời thu lại nụ cười, một tay vòng chắc hông của Nhạc Sở Nhân, trên tay kia nhiều hơn một cây dù màu vàng kim.
Nơi xa phía chân trời, đầu tiên xuất hiện là một đám Ô Nha đông nghẹt, thật giống như mây đen đột kích, cuồn cuộn nhanh chóng hướng về phía bên này.
Kim Điêu lo lắng ở trên trời bay vòng, mãnh thú trên đất gầm to nhảy bắn, bầy thú trong thành vẫn ở chỗ cũ gào lên, rung động bầu trời thật giống như tất cả đều lắc lư.
"Đi." Con ngươi Nhạc Sở Nhân sáng trong, mơ hồ toát ra vẻ hưng phấn.
Phong Duyên Thương nghe tiếng lập tức ôm sát hông của nàng nhảy lên, tay kia cũng mở ra cây dù sắc vàng kim, ánh sáng mặt trời chiếu lên phía trên, ánh sáng nhức mắt.
Nhanh chóng nhảy đi, đánh úp về phía Ô Nha xuất phát, màu vàng kim kia nhanh chóng di chuyển, trong chớp mắt đã ở ngoài mấy trăm mét.
Ô Nha đông nghẹt hoàn toàn chiếm lĩnh bầu trời, dày đặc, chặn lại ánh mặt trời.
Ở bên trong ruộng đồng, một điểm nhỏ màu vàng đang di động, Ô Nha giống như nhìn thấy, cạc cạc kêu, như ong vỡ tổ lao xuống hướng phía điểm nhỏ màu vàng giữa ruộng đồng kia.
Một đám Ô Nha như gió đánh về phía điểm nhỏ màu vàng kia, nào biết ở đó trong nháy mắt, phần phật một tiếng, ngọn lửa toát lên, trong nháy mắt bao phủ đam Ô Nha dày đặc.
Mùi khét tràn nhập khắp nơi, sau đó chính là tanh hôi, xông khiến người muốn ói.
Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân đi nhanh, đi qua nơi ngọn lửa nổi lên bốn phía.
Tiếng Ô Nha kêu thảm thiết đâm vào màng nhĩ người sinh đau, đám Ô Nha giữa không trung vẫn như cũ theo sát không nghỉ, điên cuồng hướng về phía bọn họ đập xuống .
Trong lúc nhất thời, đất đai trống trải mênh mông khói đặc, mùi tanh hôi có mặt khắp nơi, nhưng đến gần lại là một loại mùi vị thối rữa, khiến cho người ta nghĩ đến tử vong đầu tiên.
Điểm nhỏ màu vàng theo hỏa hoạn tràn ngập, cũng đã biến mất.
Đám Ô Nha giống như mây đen kia hơn phân nửa cũng vùi thân ở trong biển lửa.
Phong Duyên Thương mang theo Nhạc Sở Nhân nhanh chóng đi về hướng trấn nhỏ, đám thú dữ dày đặc ngăn ở trên còn đường ngoài trấn nhỏ, đều bày ra tư thái công kích nhìn hỏa hoạn khói dầy đặc phía xa kia.
Khi tới trấn nhỏ lúc trước, Phong Duyên Thương thu cái ô, mặt dù dính một tầng lông vũ của Ô Nha, gốc lông vũ mang theo thịt Ô Nha, những thứ thịt kia toàn bộ đều thối rữa.
Sau lưng đám Ô Nha may mắn còn sống sót vẫn đuổi theo, phát ra tiếng cạc cạc khàn khàn. Bên này bầy thú xao động lo lắng, theo Nhạc Sở Nhân huýt sáo một hơi, bầy thú đánh ra. Ô Nha cũng lao xuống, trong nháy mắt cùng bầy thú triền đấu một chỗ.
Hai người nhanh chóng trốn vào trong trấn nhỏ, dân chúng trong trấn cũng trốn ở trong phòng không ra được, trên đường không có một bóng người.
Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân nhảy lên trên nóc, liếc mắt một cái có thể nhìn xa thấy bên ngoài trấn nhỏ, bầy thú cùng Ô Nha hỗn chiến, hỏa hoạn khói dầy đặc cuồn cuộn, đằng sau trên mặt đất chính là đội quân Vong Linh đi tới.
=========
Chương 144-2: Sóng vai dắt tay, tâm chết 2
Lúc này vừa nhìn, Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, Phong Duyên Thương cũng không khỏi cau mày. Vừa rồi thời gian cấp bách, bọn họ cũng không có cẩn thận xem xét, bây giờ rốt cuộc nhìn thấy quân đội Vong Linh chân chính kia.
Chi chít dày đặc nhìn không nhìn thấy tận cùng,tất cả cao chừng hai thước, quanh thân quấn xích sắt, ồ ạt mà đến. Theo lúc đi xích sắt chạm vào nhau, âm thanh kia đã ép xuống tiếng đàn Ô Nha kích động.
Bọn họ bước qua nơi đồng ruộc đất đai bốc cháy, da thịt bị thiêu, vẫn đi tới như cũ, bất vi sở động. (không gì thay đổi)
Rất khó tưởng tượng, nếu như một người từ nơi này đi xuyên qua chính giữa bầy Vong Linh sẽ có kết quả như thế nào, có lẽ chết ngay trong chớp mắt.
Nhạc Sở Nhân hít thật sâu nói, "Nhìn thấy đi, lửa kia có đốt cũng không hủy được bọn chúng." Lắc đầu một cái, lửa kia là cổ hỏa (lửa độc đốt lên nhờ sâu độc….ta cũng không rõ lắm), cũng không phải lửa tầm thường. Đốt Ô Nha rất dễ dàng, nhưng đốt Vong Linh cấp bậc lại không đủ.
"Chúng ta rút lui." Phong Duyên Thương quyết định thật nhanh, ôm lấy Nhạc Sở Nhân nhanh chóng nhảy xuống nóc phòng, trong chớp mắt biến mất ở nơi đường phố yên tĩnh, không thấy bóng dáng.
"Hốt hoảng chạy trốn như thế, thật sự rất khó coi đấy." Ôm hông của hắn, vừa vùi mặt vào lồng ngực hắn, vừa lớn tiếng nói.
Bởi vì tốc độ nhanh, gió thổi tóc bọn họ tung bay.
Phong Duyên Thương chăm chú nhìn đường phía trước, vừa cười khẽ, "Nàng đều thừa nhận thế bất như nhân rồi (thế lực không bằng người), ta tất nhiên sẽ không xông về trước."
"Ha ha, nhưng ta không có thừa nhận, ta chỉ nói là khó đối phó thôi." Cười to, ngược lại Nhạc Sở Nhân cực kỳ hưởng thụ cảm giác cùng hắn chạy trốn như vậy, thật sự thú vị.
"Như thế, ta đưa nàng trở về?" Dừng gấp, Phong Duyên Thương còn tưởng là thật dừng lại. Cúi đầu nhìn người đang vùi ở trong ngực hắn, trong mắt phượng xinh đẹp đều là ý cười.
Ngẩng đầu, nhìn cái cười chế nhạo kia, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, thuận thế càng thêm dùng sức ôm hắn, "Đi nhanh lên, cái người cổ nhân này, lúc này gây rối cái gì chứ."
"Tuân lệnh." Ôm chặt nàng, lần nữa bước nhanh như bay, tốc độ quá nhanh khiến cho cát đá trên mặt đất bay loạn.
Nhóm người bị bọn họ bỏ lại đằng sau trong trấn nhỏ, lúc này quân đội Vong Linh đã đến vùng phụ cận. Bầy thú đang triền đấu cùng Ô Nha cũng không có cùng chiến đấu cùng quân đội Vong Linh, ngược lại thay đổi phương hướng đuổi theo bước chân của Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương.
Đội ngũ quân đội Vong Linh đều tự động, thế nên trước mắt có một trấn nhỏ ngăn trở, bọn họ hình như cũng không còn tính toán chuyển hướng .
Hoàn toàn là trạng thái gặp thần giết thần gặp phật giết phật, phía trước có phòng ốc vách tường ngăn cản, bọn họ liền vung lên xích sắt quấn quanh ở trên người. Loại sức mạnh như nghìn quân kia nện ở trên tường phòng ốc xây bằng bùn đất, phòng ốc trong nháy mắt bị đánh ra một cái lỗ thủng to.
Người trong phòng sợ hãi tiếng kêu nổi lên bốn phía, vậy mà, lại bị Vong Linh hoàn toàn coi như là đá vướng chân ở trên đường đối đãi, một xích sắt vung ra, ba năm người bị đánh bay, thân thể biến dạng sọ vỡ nát.
Vốn là bọn họ không ngừng công kích kẻ địch, ngay cả người của quốc gia mình cũng không nhận biết. Cản đường liền giết, thế nhưng đơn giản như vậy.
Đàn thú lao nhanh, mấy trăm con dã thú rời khỏi cái trấn này lui về bên ngoài một trấn nhỏ khác cách đó mấy dặm. Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đã đến cái trấn trên này, đợi đến khi toàn bộ đàn thú tiến vào trong trấn, Phong Duyên Thương ra ngoài trấn cầm một lọ Lưu Ly úp ngược lên chính giữa con đường.
Trong nháy mắt, hắc lưu bắt đầu khởi động, nhanh chóng lan tràn về hướng Bắc Phương nơi đi qua, toàn bộ cỏ xanh cây cối đều khô héo thối nát, tản mát ra vị chua nồng nặc.
Nhạc Sở Nhân sớm được hắn đưa tới một nóc phòng, ở nơi này nàng có thể thấy rõ, con ngươi trong suốt lấp lánh toát ra hưng phấn, khóe môi cũng vô ý nâng lên.
"Nước Hoàng Tuyền, xem các ngươi trốn được không?" Cắn răng, nàng đã không thể chờ đợi thêm nữa.
Phong Duyên Thương nhanh chóng hoàn thành trở về, nhảy lên trên nóc cùng Nhạc Sở Nhân đứng sóng vai, ở chỗ này nhìn càng thêm rõ ràng, nước Hoàng Tuyền kia đang nhanh chóng lan rộng, con đường cát đá với mặt cỏ xanh tươi, bên trái là cây cối, toàn bộ đều cháy đen, sau đó hư thối rồi biến mất.
"Uy lực quá lớn." Phong Duyên Thương cảm thán, khó có thể tưởng tượng, nếu là người dính vào, sẽ là cái kết quả gì.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, "Trong vòng mười năm, chỗ này đều sẽ không có nổi một ngọn cỏ."
"Chiến tranh luôn phải trả giá thật lớn, lần này lấy đất đai để đổi lấy tổn thất các tướng sĩ, rất đáng." Trầm giọng đáp lại, có lực như vậy.
Vong Linh đông nghẹt rất nhanh tiến vào tầm mắt, bên này nước hoàng tuyền cũng cấp tốc lan rộng về hướng bọn họ, chỉ cần bọn họ gặp nhau, sẽ xảy ra tình hình thú vị.
Rất nhanh, bọn họ gặp nhau. Vậy mà, chuyện xảy ra càng làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Nước Hoàng Tuyền kia quả thật có thể ăn mòn thân thể của bọn họ, nhóm Vong Linh đi phía trước bắt đầu bị hòa tan từ hai chân, nhưng cho dù bị hòa tan, lại không ngăn được bọn họ kiên quyết tiếp tục hướng phía trước đi tới. Hai chân không có, dùng hai chân tàn tạ vẫn có thể đi như cũ; hai chân từ từ hòa tan, hòa tan đến tận xương hông, hàng thứ nhất Vong Linh kia mới xem như dừng lại, thân thể nghiêng một cái ngã quỵ, cả người bị ăn mòn dữ dội, cuối cùng hóa thành một đống bong bóng.
Ước chừng năm phút đồng hồ, hàng thứ nhất toàn quân bị diệt, hàng thứ hai cũng theo sát phía sau, giống nhau từ lòng bàn chân bắt đầu bị ăn mòn, nhưng phía trước có ‘ đồng liêu ’ kê đường, giẫm đạp lên bọn họ còn chưa kịp hư hỏng hết nửa người trên đi về phía trước, khoảng cách với trấn cũng gần thêm một phần.
Bọn họ đều đi về phía trước như vậy, từng hàng phía trước ngã xuống, hàng phía sau vẫn hướng tới trước như cũ, dần dần, những Vong Linh còn chưa kịp ăn mòn hết cũng ngã xuống trên đường, ngược lại thành đá kê chân (đệm lót) cho nhóm Vong Linh phía sau. Có bọn họ lót đường, chân của bọn chúng cách một khoảng với mặt đất có nước Hoàng Tuyền, thẳng hướng trấn nhỏ mà đến.
Trên nóc phòng, Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đều nhìn đến sửng sốt.
"Bọn họ đi tới rồi." Thở dài, Nhạc Sở Nhân dứt khoát lắc đầu. Lần này, không sai biệt lắm làm tổn thất một phần ba số Vong Linh, thế nhưng còn lại hai phần ba vẫn có rất nhiều, hai người bọn họ lại được chạy trốn rồi.
Phong Duyên Thương một tay vòng chắc hông của nàng, vừa cúi mắt nhìn nàng, bên môi mỏng manh treo nụ cười, "Không cần nản lòng, sự thật chứng minh, nước Hoàng Tuyền của nàng thật sự vô địch, chỉ là quá ít rồi."
Nhướng mắt, Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, "Cái người này sao vừa nói, trong lòng ta thoải mái hơn nhiều."
Cười khẽ, hắn dùng lực ôm nàng nhảy xuống nóc phòng, nhanh chóng biến mất ở trên đường phố. Phía sau đàn thú đi theo, rút lui khỏi trấn nhỏ này.
Trấn nhỏ sau cùng, đây là thôn trấn đầu tiên hai người bọn họ đánh bại, trấn trên này dân chúng ít nhất, hơn nữa điêu dân (dân gian xảo) chiếm đa số. Ngày đầu tiên Nhạc Sở Nhân ở đánh bại tiểu tử trong trấn này đã cảnh cáo, người nào nếu như chạy trốn hoặc là cố gắng phản kháng, sẽ gặp trở thành món ăn cho bọn dã thú. Vậy mà, vẫn liên tiếp có người cố gắng chạy trốn như cũ, cầm đá đập dã thú, cho nên, cũng vì vậy chết không ít người.
Đông Dương không có người vạm vỡ như người Bắc Cương, thế nhưng lại cực đoan, cũng trách không được Dịch Vong sư kia có thể bồi dưỡng được nhiều Vong Linh như vậy.
Tiến vào trấn nhỏ cuối cùng, đàn thú không có dừng lưu, mà là trực tiếp lướt qua trấn nhỏ đi về phía rừng rậm cách bên ngoài mấy dặm.
Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương dừng lại ở bên ngoài trấn, Nhạc Sở Nhân ở lại tại chỗ, Phong Duyên Thương nhanh chóng chạy về phía đồng ruộng tận cùng ở bên phải. Từng người được phân công ở chỗ đất này đào lấy cái gì, lúc này, truyền tới âm thanh đám Vong Linh kia hướng bên này đi tới, có thể thấy được tốc độ của bọn họ thật là nhanh.
=========
Chương 144-3: Sóng vai dắt tay, tâm chết 3
Bên kia Phong Duyên Thương làm xong đi trở về, tới trước mặt Nhạc Sở Nhân thì nàng cũng vừa lúc đứng dậy. Không nói hai lời ôm lấy nàng nhanh chóng rời đi, trực tiếp rời khỏi trấn.
Dân chúng trong trấn một mực quan sát, đàn thú biến mất, bọn họ cũng từ trong nhà ra ngoài.
Mừng rỡ vừa mới treo trên mặt, liền nghe được tiếng vang quái dị tiến tới gần trán này.
Có người chạy đến ngoài trấn nhìn xem, vừa nhìn thấy liền quá sợ hãi, "Quỷ tới rồi!"
Trong nháy mắt, cả trấn rối ren một mảnh, dân chúng cũng chạy trốn về phía trong núi, bên kia Vong Linh cũng ép tới gần!
Vượt qua nơi vốn là doanh địa quân Đông Dương quân coi giữ trú đónga, nơi này mùi máu tươi vẫn nồng đậm như cũ. Đàn thú nhanh chóng lướt qua nơi này chạy vào trong núi, phía sau Phong Duyên Thương cũng mang theo Nhạc Sở Nhân nhanh chóng vào núi.
Dừng lại ở trong núi, Phong Duyên Thương đặt nàng lên cây, sau đó hắn cũng nhảy lên , đứng ở phía sau nàng, đạp lên một cành cây nhỏ, nhẹ nhàng.
"Tiểu Thương tử mau nhìn, nổ tung rồi!" Nhìn trấn nhỏ phương xa, loáng thoáng có thể thấy bóng dáng trấn nhỏ, thế nhưng khắp bầu trời phát sáng phía sau trấn nhỏ cũng thấy rõ ràng hơn.
Tiếng nổ mạnh rất lớn, theo nổ văng tung tóe đến giữa không trung còn lại là Kim Thạch cổ, Chí Dương chí liệt, đối với loại Vong Linh chí âm chí tà này thì đây là vật thể hữu hiệu nhất.(cả đoạn thì chị dùng 1 loại tên Kim Thạch cổ có tính dương khí mạnh, vong lonh thì âm khí tà khí mạnh…áp chế được nhau)
Quả nhiên , tiếng nổ tung thứ nhất đi qua liền nghe được tiếng gào thét, âm thanh kia hoàn toàn không phải là tiếng con người sẽ phát ra, chính là động vật cũng không phải, nghe không khỏi nổi da gà.
"Có hiệu quả rồi, còn muốn tiếp tục xem sao?" Ngục Phong Duyên Thương phập phồng hơi kịch liệt, một đường chạy trốn, khí tức hắn vững vàng hơn nữa cũng rối loạn rồi.
"Nhìn một lát, ta muốn nhìn một chút lần này sẽ tiêu diệt được bao nhiêu." Nhạc Sở Nhân tay về phía sau, bắt được tay của hắn, mười ngón tay đan xen.
Phong Duyên Thương không nói cái gì nữa, cùng với nàng cùng nhau nhìn bên kia. Tiếng nổ mạnh không ngừng, đầy trời kim hoa (như kiểu bắn pháo hoa đó, Tà cũng k biết tả ntn), một dạng giống như bầu trời hạ mưa vàng, chói mắt như vậy.
Tiếng gào thét liên tiếp vang lên khiến màng nhĩ rung động phát đau, căn cứ âm thanh này, hình như tổn thất không ít.
Nhưng ai ngờ những Vong Linh này coi như bị Kim Thạch cổ thiêu đốt cũng không hoàn toàn chết, có lẽ như lúc bước vào nước Hoàng Tuyền vậy, cho dù mất đi thân thể, cũng vẫn còn ‘ còn sống ’ như cũ.
Bỗng dưng, một làn âm thanh biến điệu truyền đến, không có thành từ thành câu, huyên thuyên liến thoắng, hoàn toàn không tạo thành ngôn ngữ bình thường. Đồng thời nghe qua lại thấy có chút quỷ dị, thật giống như từ giữa không trung truyền xuống, bao trùm cả vùng đất.
"Hắn đang ra lệnh cho Vong Linh, hừ, ép cho hắn không thể không đổi phương pháp rồi." Nhạc Sở Nhân cắn môi, mắt không chớp nhìn kim hoa vẫn lòe lòe tung bay ở giữa không trung như cũ .
"Cho dù đổi phương pháp, cũng không thay đổi được hắn đã tổn thất hơn phân nửa, hắn quá tự tin." Giọng nói Phong Duyên Thương lạnh nhạt nói. Mới vừa rồi hắn vẫn không có xuất hiện, cho dù Ô Nha toàn bộ chết hết, hắn đều không có ra mặt, lúc này xuất hiện cũng đã chứng minh, hắn thực sự nóng nảy.
"Chúng ta đi thôi, hắn nhất định sẽ đuổi theo chúng ta vào núi." Nghiêng đầu nhìn hắn mặt mày cong cong nói.
"Đi." Phong Duyên Thương cúi đầu ở trên trán của nàng hôn 1một cái sau đó ôm lấy nàng nhảy xuống cây, chạy thẳng tới sâu trong núi.
Vượt núi băng đèo, đi qua vài ngọn núi lại lướt qua một vùng thung lũng, phía trước mơ hồ có người sinh hoạt.
"Vương Gia Vương phi trở lại." Bầy thú đã trở lại được một lát rồi, đông đảo hộ vệ đang chờ.
"Mọi người chuẩn bị, ban đêm đội quân Vong Linh sẽ đến." Dừng lại, Phong Duyên Thương trực tiếp hạ lệnh.
"Lên tinh thần , không nên nhìn hai chúng ta thoải mái trở lại thì nhất định dễ đối phó, lần này nhất định phải cần phải đảm bảo không để sai sót nhầm lẫn." Đều đã ở tại núi rừng này lăn bò gần nửa tháng, mọi người hình như cũng có chút uể oải.
"Vâng" mọi người cùng lên tiếng đáp lại, sau một khắc nhanh chóng rút lui phân tán vào trong rừng rậm.
"Hai ta cũng đi thôi, nghỉ ngơi một lát, tối nay cùng hắn giao thủ, ta còn phải làm phiền Cần vương thêm rồi." Chắp tay, Nhạc Sở Nhân tượng mô tượng dạng (ý chỉ làm dáng hả).
Phong Duyên Thương không tiếng động cười khẽ, "Không cần phải khách khí, Cần Vương phi có yêu cầu gì, Bổn vương cũng nhất định thỏa mãn." Gật đầu một cái, phối hợp với nàng diễn hí khúc.
"Chính là toàn bộ đều thỏa mãn đáp ứng ta, Cần vương cũng phải cẩn thận nhiều hơn, không được bị thương, nếu không, trong lòng ta sẽ khó an tâm." Đây là quan trọng nhất. Nàng không biết võ công, cho nên ắt phải là hai người hợp lực.
"Cần Vương phi cũng phải bảo trọng, sau mấy năm làm bạn, Bổn vương chăm sóc không chu đáo, khiến ngươi nhiều lần bị thương, trong lòng ta hổ thẹn." Nhìn nàng, mắt phượng xinh đẹp thâm thúy xa xăm. Những lời này vẫn luôn ở trong lòng hắn, hắn cảm thấy hắn rất thất trách, nhiều lần nàng gặp hiểm cảnh hắn đều không có ở đấy, không ngừng hổ thẹn, là áy náy.
Nhạc Sở Nhân mím môi, nghiêng đầu nhìn hắn cười nhẹ nhàng, "Tiểu Thương tử, cả đời này có rất nhiều việc vật có thể khống chế, nhưng duy nhất chỉ có không khống chế được ngoài ý muốn. Ta quy tất cả những thứ đó thuộc về ngoài ý muốn, đối với ta tổn tại ở cái thế giới này cùng ngươi làm bạn cũng cần phải trải qua ngoài ý muốn. Chiến thắng những thứ kia ngoài ý muốn, ta cũng có thể vĩnh tồn tại nơi đây rồi. Chàng không cần tự trách, cho tới bây giờ ta cũng không oán gì chàng."
Giơ tay lên vuốt ve gương mặt của nàng, ánh mắt Phong Duyên Thương sáng rỡ, nàng càng nói như vậy, thì hắn càng không thoải mái.
"Lần này, bất luận như thế nào, chúng ta đều phải ở chung một chỗ." Cọ vào tay của hắn, giọng điệu Nhạc Sở Nhân kiên định.
"Sinh đồng khâm tử đồng huyệt." (sống cùng sống chết cùng chết chung) Sáu chữ, một lời tổng kết lại lời Nhạc Sở Nhân nói một cách hoàn mỹ.
"Được." Đồng ý, Nhạc Sở Nhân chôn đầu trong ngực hắn, ôm lấy hắn thật chặt, ngửi mùi trên người hắn, trong lúc nhất thời, nàng thật sự cái gì cũng không quan tâm.
Vuốt mái tóc dài tron bóng của nàng, Phong Duyên Thương thở phào thật dài, mặc dù hắn không cảm thấy hôm nay bọn họ chắc chắn hẳn phải chết, nhưng chắc sẽ không bình an vượt qua. Trên đời chuyện nào có thuận lợi như vậy, nhưng chiến thắng những thứ nhấp nhô này, hạnh phúc mới có thể đến.
Bắc Phương, đại doanh của đại quân Bắc Vực.
Diêm Cận một thân khôi giáp ngồi ở bên trong chủ trướng của Bắc Vương, khắp người lạnh lẽo mặt mày lạnh lùng, nhìn tư thế tùy ý tựa ở phía trên ghế chủ trướng của Bùi Tập Dạ, con ngươi trong suốt chậm rãi dời đi, sau đó rơi xuống trên người Phong Niên Phi đang cùng hắn chen chúc trong một cái ghế lớn.
Tuy rằng Phong Niên Phi chưa ngồi được, nhưng đặt hắn thành tư thế đang ngồi, hắn sẽ ngồi được vững vàng. Vì phòng ngừa hắn sẽ bổ nhào lên trước rơi khỏi ghế, chân Bùi Tập Dạ vắtngang lên tay vin của ghế bên cạnh, cách cho hắn một không gian hết sức an toàn.
Diêm Cận tới để đưa tin cho Bùi Tập Dạ, đội quân Vong Linh của Đông Dương đều đi Nam Phương, bọn họ hoàn toàn có thể khai chiến.
"Nàng cố ý dẫn hắn đi, lá gan ngược lại thật sự lớn. Theo Trẫm thấy, nàng nhất định còn có hậu chiêu gì, nếu không cũng sẽ không khinh thường như vậy." Đưa giấy viết thư cho Phong Niên Phi chơi, Bùi Tập Dạ cười híp mắt nói. Thật ra thì hắn hoài nghi trong tay Nhạc Sở Nhân có 《 nguyên cổ trát 》, Dịch Vong sư kia cũng hoàn toàn không chú ý Đông Dương Bắc Phương có thất thủ hay không chạy thẳng tới chỗ nàng, cũng có thể hắn hoài nghi 《 nguyên cổ trát 》 ở trên tay nàng. Như thế, hắn cũng yên tâm, đánh không lại, liền đưa《 nguyên cổ trát 》 cho hắn ta là được, có lẽ có thể bảo vệ tánh mạng.
Diêm Cận không nói, con ngươi phủ lên một lớp bụi, thế nhưng Nhạc Sở Nhân có cái lá bài tẩy gì hắn không biết, cũng hoàn toàn không biết. Hôm nay đến xem, hắn hiểu rõ nàng, còn không bằng Bùi Tập Dạ.
Bi thương không gì hơn là chết tâm, hắn đã sớm nhận thức qua, nhưng trong lúc vô tình, trái tim luôn sẽ một hồi co rút mạnh, khiến hô hấp cũng khó khăn.