Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 145: Chạy trốn, quyết đấu

Chương 145: Chạy trốn, quyết đấu
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Chạng vạng, đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, phóng tầm mắt ra xa chỉ nhìn thấy liên miên những dãy núi nối tiếp nhau.

Nơi đây trông rất rõ ràng ‘cạm bẫy’, nó chiếm đến nửa tòa núi.

Sau ‘cạm bẫy’ có một thông đạo rộng chừng hai thước vòng qua vị trí bọn họ đang đứng cho đến giữa khu rừng nguyên sinh. Nếu như thống khoái cho nổ nguyên con đường này, bọn họ có thể về đến Đại Yến.

Ngồi trên một khối đá lớn, Nhạc Sở Nhân nhìn chằm chằm dãy núi phía sau trấn nhỏ, Kim Thạch cổ tựa hồ đã phát huy hiệu lực, chúng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn lâu có thể khiến người ta bị mù.

Phong Duyên Thương đứng phía sau nàng, nàng nhìn về phía xa, còn hắn vẫn luôn nhìn nàng. Tư thế này hai người đã giữ rất lâu.

Thái dương chậm rãi ẩn khuất sau những dãy núi, Kim Thạch cổ dần mất đi hiệu lực. Khi ánh sáng của Kim Thạch cổ đã tắt hoàn toàn cũng là lúc quân đội Vong Linh đang đến đây. Dù chúng bị ánh sáng của Kim Thạch cổ nướng chín hơn nửa nhưng kẻ còn động đậy cũng còn rất nhiều. Một tên Vong Linh có thể lực sánh ngang với hai hộ vệ, nếu như số lượng vẫn còn nhiều, hẳn áp lực vẫn đặt nặng lên vai đoàn người.

Chỗ cao gió cũng lớn, sợi tóc bay tán loạn, che đi đôi mắt đã nheo lại của Nhạc Sở Nhân.

“Trời tối rồi, Kim Thạch cổ sẽ mất đi ánh sáng.” Kim quang kia dần ảm đạm bởi ánh sáng cuối ngày đã tắt hẳn rồi.”

“Thật sự rất thần kỳ, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bất luận kẻ nào nói với ta, ta nhất định sẽ không tin tưởng.” Phong Duyên Thương thở dài, trường hợp đặc biệt như thế này, dù nói đây là hiện tượng siêu nhiên cũng không ai dám đứng ra phản bác.

Nhạc Sở Nhân nói: “Vậy chàng nhìn thấy Vong Linh có cảm thấy rất thần kỳ hay không? Theo một nghĩa nào đó thì chúng chính là cương thi.”

“Tử thi hồi sinh.” Phong Duyên Thương đánh giá, dù lá gan có lớn đến đâu, nhìn thấy một đám cương thi cũng bị dọa cho vỡ mật.

“Với cái đạo hạnh kia của lão, khiến người chết rồi sống lại cũng không phải không có khả năng. Bí thuật hồi sinh đều thuộc lại cao cấp trong môn phái, tu luyện rất khó, không chế đến thuần thục đã khó lại càng thêm khó. Lão cũng chính là kỳ tài khó gặp, bản sự bậc này dù có ta và Bùi Tập Dạ hết sức đấu cũng đấu không lại. Thế nhưng tu luyện đến cửa này chắc chắn bằng hữu xa lánh, địch nhân khắp chốn.” Nhạc Sở Nhân thở dài, tuy nàng có chút lòng hâm mộ nhưng tuyệt đối không điên mà đi nghiên cứu cái bí thuật cao cấp kia.

“Vì sao tu luyện đến bậc này nhất định sẽ bị bằng hữu xa lánh?” Phong Duyên Thương có chút khó hiểu.

“Bởi vì tính cách sẽ hoàn toàn thay đổi, thậm chí vì thí nghiệm mà có thể ra tay giết chính người thân của mình. Cố chấp như vậy, giãy giụa không được, nhân tính mất hết, không khác mấy so với động vật.” Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt như chứa cả bầu trời sao.

Phong Duyên Thương chậm rãi nói: “Trong môn phái của nàng có người tu luyện bí thuật này sao?”

“Không có, chỉ là ta nhìn thấy bí thuật này trong ghi chép của Tổ sư gia. Tổ sư của ta chính là sư huynh đệ của lão. Năm năm trước, lão bức bách Tổ sư gia giao Nguyên Cổ tráp ra, Tổ sư gia không chịu, chạy vào Tiên Nhân động, mặc cho lửa thiêu đốt phàm cốt. Có khả năng từ trường trong Tiên Nhân động kia bị rối loạn, đó cũng có thể là nơi giao kết giữa hai thế giới.” Vì vậy nàng thực không thích Tiên Nhân động gì đó, khiến cho nàng cảm thấy bất an.

Phong Duyên Thương nhíu mày: “Thật vậy sao? Tiên Nhân động? Là nơi các đạo sĩ thăng thiên?”

Nhạc Sở Nhân gật đầu, thở dài: “Đây chính là lời lão nói, lão muốn thông qua ta tìm hành tung của Tổ sư gia, định dùng ta uy hiếp Tổ sư gia giao Nguyên Cổ tráp.”

“Nàng nói hắn muốn biết bí thuật của môn phái nàng, chính là Nguyên Cổ tráp kia? Nói vậy tức nàng đã từng xem qua Nguyên Cổ tráp sao?” Môn thuật của Nhạc Sở Nhân, hắn quả thực cũng không biết rõ ràng, nói thực là không hiểu.

“Phải. ‘Cạm bẫy’ kia chính là bí thuật được ghi lại trong Nguyên Cổ tráp. Ta đã nghiên cứu một đoạn thời gian ngắn, hẳn là không có sai sót, thế nhưng ta vẫn rất tin tưởng.” Hai mắt nàng cong cong như hai mảnh trăng non, đôi má hồng hồng, đáng yêu đến không nhịn được. (MTLTH.dđlqđ)

Phong Duyên Thương hất áo choàng ra sau, ngồi xuống đối diện nàng, một tay nâng cằm của nàng lên, nhìn nàng thực ôn nhu: “Ngày ấy nàng nhìn nàng tự tin như vậy, ta còn nghĩ rằng nàng rất quen thuộc. Không ngờ nàng còn phải dành thời gian nghiên cứu chúng, rất lợi hại.” Thời gian ở trấn nhỏ gần biên quan khi ấy, hắn vẫn luôn thấy nàng nhắm mắt định thần ngồi một chỗ, hắn cứ nghĩ nàng đang nhớ con.

“Lời này ta thích nghe, ta không hề kém cạnh so với chàng.” Mặc hắn nâng cằm, đặt toàn bộ sức nặng lên tay hắn.

“Vốn dĩ cũng không kém mà.” Nâng một bàn tay khác lên xoa trán nàng, Phong Duyên Thương cười nói.

Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn, cảm giác ngắm thế nào cũng không thấy đủ.

Thái dương chậm rãi lui về mây, mảnh đất này hoàn toàn mất đi ánh mặt trời, kim quang chiếu rọi cả trấn nhỏ kia cũng biến mất, Vong Linh chịu tra tấn cả một ngày cuối cùng cũng có thời gian đứng lên.

Thanh âm biến điệu không phân rõ nam nữ phiêu đãng giữa không trung, mệnh lệnh tối nghĩa khó hiểu liên miên không dứt, quân đoàn Vong Linh hãy còn đang chậm rãi đứng dậy, cứ như được bơm thêm máu gà, cả đám sinh long hoạt hổ, như kiến cỏ xông về phía bên này.

Vong Linh chạy rầm rầm tựa như cả thiên địa cũng chỉ còn tiếng của chúng. Tốc độ của chúng cực nhanh, cứ như chỉ cần hai ba bước chân đã vọt vào trong núi.

Nhạc Sở Nhân đứng lên, đưa ngón út đặt bên môi, thổi một đoạn tiểu thanh réo rắt truyền đi, trong núi lập tức có động tĩnh.

Hết thảy đã an bài, chỉ còn chờ Vong Linh vào núi mà thôi.

“Nhìn, lão ở đằng kia!” Thị lực của Phong Duyên Thương rất tốt, đợi đến khi toàn bộ quân đoàn Vong Linh vọt vào trong núi, hắn liền nhìn thấy Dịch Vong sư luôn giấu thân mình.

Vẫn là áo choàng lớn bọc toàn thân, mũ trùm che kín cả khuôn mặt.

“Lão cũng đã thấy chúng ta.”Nhạc Sở Nhân nhìn lão, thấy lão đang dùng khinh công lại gần đây, đột nhiên nàng có cảm giác bị nhìn thẳng.

“Phải.” Phong Duyên Thương đồng ý, đúng là lão đã nhìn thấy bọn họ.

“Để cho lão nhìn Vong Linh quân của lão bị chúng ta diệt như thế nào.” Nàng nghiến răng nói, lại cúi đầu nhìn ‘cạm bẫy’ được thiết lập kia, cây cối rậm rạp nhường ấy mà vẫn không ngăn cản bọn chúng. Vật thể kia không ngừng chuyển động trong rừng, tựa như cơn đại hồng thủy ngoài biển khơi.

Có ba Vong Linh đột ngột xông vào giữa chúng hộ vệ ở giữa núi, lập tức đàn Vong Linh hưng phấn thét lớn. Hộ vệ nhanh chóng chạy lên trên núi, bọn chúng tăng tốc đuổi theo phía sau.

Vong Linh quân trùng trùng điệp điệp lướt qua sơn cốc vọt vào trong núi, cả tòa núi bắt đầu có biến hóa.

===========
Chương 145-2: Chạy trốn, quyết đấu 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Kim quang đẩy lùi hắc ám, những việc phát sinh tại tòa núi cũng thực rõ ràng. Kim quang lóe ánh đỏ chậm rãi bừng lên từ dưới đất, cây cối bắt đầu sụp xuống, mặt đất càng lún, ánh sáng lại càng mãnh liệt hơn, đàn Vong Linh đuổi theo đoàn hộ vệ bắt đầu rống lên đầy đau đớn.

Chúng hộ vệ rút lui thành công khỏi ngọn núi đồng thời đốt hỏa dược dẫn lên núi. Tiếng nổ mạnh mẽ, cả tòa núi nhanh chóng sụp lở, hồng quang ánh diễm tận trời, ánh sáng mạnh đến mức tựa như ban ngày.

Nhạc Sở Nhân đứng nhìn từ trên đỉnh núi, nàng nắm lấy bàn tay của Phong Duyên Thương. Nguyên Dương cổ có hiệu lực, nàng cũng đổ mồ hôi lạnh.

Cả đỉnh núi cứ thế sụp xuống, Vong Linh trên đỉnh núi cũng ngã xuống theo, cường quang của Nguyên Dương cổ khiến bọn chúng không thể nhúc nhích, chỉ có thể gào thét để mặc bản thân bị nướng chín, bị hòa tan nhanh chóng.

“Lão lại đây rồi.” Phong Duyên Thương vẫn nhìn chằm chằm Dịch Vọng sư. Thực chất lão ta cũng đã muốn lại đây nhưng hình như hắn có ý tránh né ánh sáng của Nguyên Dương cổ, xem ra lão cũng biết sợ.

“Ửm.” Nhạc Sở Nhân gật đầu, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, đôi môi trắng bệch.

Tựa hồ nghe hô hấp của nàng không bình thường, Phong Duyên Thương liền quay đầu nhìn nàng, hắn không khỏi cả kinh: “Nàng làm sao vậy?”

“Không sao, đợi đến khi Nguyên Dương cổ mất đi hiệu lực, ta sẽ không có việc gì.” Hồng quang tận trời, chiếu lên khuôn mặt trắng nhợt của nàng.

Phong Duyên Thương nhíu mày, nắm tay nàng lùi lại phía sau: “Còn nói muốn chiến một trận cùng lão ta, với bộ dạng này của nàng làm sao đấu lại được với lão? Không được, chúng ta trốn trước, đến khi hiệu lực của Nguyên Dương cổ mất hoàn toàn, ta lại đưa nàng quay lại chiến đấu.” Nói dứt lời, hắn ôm lấy nàng nhảy xuống từ đỉnh núi, chạy về phía ngược lại.

“Ta đã từng nói rồi mà, đây là lần đầu tiên ta sử dụng Nguyên Dương cổ. Trong Nguyên Cổ tráp đã từng nói người dụng cổ này tất có ảnh hưởng, hiện trạng chân tay lạnh run, đổ mồ hôi lạnh khắp người này của ta chỉ là bị ảnh hưởng mà thôi.” Kỳ thật theo như lý giải của nàng, hẳn Nguyên Dương cổ sẽ mượn dương khí của nàng để phát huy hiệu lực.

“Đừng nói nữa, ôm chặt lấy ta.” Phong Duyên Thương trầm giọng nói, hắn cũng không phải không nghe thấy. Thế nhưng nàng bị hao tổn với tốc độ nhanh chóng, vừa rồi chính là một bộ dạng không thở nổi, lúc nói chuyện còn có chút run rẩy.

Nhạc Sở Nhân nghe lời không nói nữa, ôm thắt lưng vùi mặt vào lòng hắn, mồ hôi lạnh trên người ứa ra rất nhanh khiến quần áo của nàng ướt nhẹp.

Hai người rất nhanh chạy trốn vào trong rừng rậm, hồng quang cự diễm cách bọn họ ngày càng xa.

Phía trước phía sau đều có đàn thú đuổi theo, bên cạnh được chún hộ vệ bảo vệ gắt gao. Cái người toàn thân trùm kín kia cũng đuổi theo phía sau. Đêm tối an tĩnh, dường như Trời cao cũng biết có chuyện, khoảng không bao la tối như đổ mực, không có lấy một vì sao.

Họ không thể chạy theo đường hỏa dược nổ, như vậy chẳng khác nào dẫn Dịch Vọng sư về Đại Yến. Vì vậy Phong Duyên Thương ôm Nhạc Sở Nhân trực tiếp chạy vào rừng nguyên sinh, cứ thế chạy theo hướng bắc.

Rừng rậm nguyên sinh khiến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, nơi này rất nhiều động thực vật sinh sống. Thế nhưng quanh người họ lúc này toàn dã thú hung hãn, động vật có hung hãn đến đâu cũng sẽ lùi bước bởi số lượng dã thú nhiều không kể xiết. Vì vậy nhưng nơi họ đặt chân tới đều không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Nhạc Sở Nhân ôm Phong Duyên Thương, nghe được hô hấp càng ngày càng nặng nề của hắn, nàng cố gắng điều tiết bản thân, tay chân đã bớt run rẩy, hẳn Nguyên Dương cổ đã hết hiệu lực. Nghĩ đến việc có thể giết chết đám Vong Linh quân của lão già kia, dù nàng có run rẩy tới sùi bọt mép cũng đáng đấy chứ.

“Tiểu Thương tử, chậm một chút, ta ổn rồi.” Ngẩng đầu kề sát vào tai hắn, môi đụng tới má hắn, mồ hôi của hắn chảy vào miệng nàng, mằn mặn.

“Không cho nói, nghỉ ngơi.” Hắn thở hổn hển trách cứ nàng, nếu sớm biết Nguyên Dương cổ kia sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới nàng, như vậy hắn sẽ tìm một chỗ ẩn nấp rồi, làm gì phải chạy đông chạy tây như thế này.

Nhìn nàng tự tin như vậy, nhưng ngẫm lại bản thân hắn cũng có trách nhiệm. Chính bởi hắn luôn khen nàng nên nàng mới tự tin như vậy sao?

Nhạc Sở Nhân ngậm miệng lại, một lần nữa ghé lên đầu vai hắn, nhắm mắt điều chỉnh bản thân. Tuy tay chân không run rẩy nữa nhưng mồ hôi lạnh vẫn cứ chảy ra khiến nàng cảm thấy có chút lạnh, hiện trạng khuyết thiếu dương khí rõ rệt.

“Ha ha ha, không cần chạy! Các ngươi một người đừng mong sống sót rời khỏi đây!” Thanh âm nam không ra nam, nữ không ra nữ từ phía sau vang lên, nhờ có sự thúc giục của nội lực khiên âm thanh phóng đại vô số lần, có thể khiến nhiều người cảm thấy đinh óc.

Nhạc Sở Nhân hừ lanh, còn chưa kịp mở mồm mắng liền nghe thấy tiếng kinh hô của hộ vệ phía sau. Ngay sau đó, rừng cây này tựa như có sinh mệnh, thực vật đều bắt đầu công kích bọn họ.

“Mau buông ta xuống!” Nhạc Sở Nhân tức tốc nhảy từ trên người Phong Duyên Thương xuống, một tay sờ vào eo lấy ra vật gì đó quải lên mặt đất.

Phong Duyên Thương đứng phía sau nàng, tay cầm chắc nhuyễn kiếm, lưỡi kiếm bén ngọt rất nhanh đã chặt đứt dây leo chạc cây từ bốn phương tám hướng quét lại đây.

Nhạc Sở Nhân bắt đầu ra tay, ngọn lửa bắt đầu bùng lên từ dưới mặt đất, phần phật liếm lên những thứ dễ cháy, trong nháy mắt, cây cối xung quanh đều bị lửa thiểu.

“Đi!” Nàng hô lớn, xoay người nhảy lên người Phong Duyên Thương. Hắn cũng cực kỳ phối hợp, thu hồi nhuyễn kiếm vững vàng đỡ được nàng, xoay người chạy.

Chúng hộ vệ được lửa cứu trợ, rất nhanh đã thoát thân, vội vã rời khỏi nơi này.

“ Ha ha ha, muốn trốn chỗ nào?!” Còn chưa chạy được bao xa, thanh âm người nọ bắt đầu từ xa vọng lại. Tựa như ở sát bên tai, cảm giác như thể lão ta duỗi tay ra là có thể chạm đến bọn họ.

Nhạc Sở Nhân tựa đầu lên vai Phong Duyên Thương, ngó về phía sau, cây cối rậm rạp tối đen không nhìn rõ bất cứ thứ gì, càng miễn bàn có thể nhìn thấy lão ta. Nàng ngửa đầu, xuyên qua lớp lá đan xen từng tầng phía trên, có lẽ lão ở phía trên đi?

“ Láo đang ở phía trên chúng ta.” Phong Duyên Thương chuẩn xác báo vị trí của lão. Nhạc Sở Nhân lập tức ngẩng đầu nhưng bóng đêm tối đen cùng lớp lá cây chằng chịt không một kẽ hở, cái gì cũng không thấy.

“Cùng một đức hạnh với sư phụ ngươi, nhát gan, chỉ biết chạy trốn.” Thanh âm trào phúng vang lên trên đỉnh đầu càng thêm xác minh lời nói của Phong Duyên Thương.

“Hừ, lão nhân gia nhà ta không thích tranh đấu, tâm địa nhân từ thiện lương. Nếu như làn thịt ngươi, lão nhân gia ngài hẳn sẽ cảm thấy thương tâm.” Nhạc Sở Nhân một bên bịa chuyện, một bên âm thầm lấy cây sáo trúc màu tía, một tay nhét hạt gì đó màu đen vào giữa cây sáo.

“Nói hươu nói vượn, rõ ràng hắn sợ ta.” Giọng nói bất nam bất nữ bắt đầu có chút tức giận, có thể nghe ra lão không thích người khác nói lão không bằng sư đệ.

“Vậy ngươi có thể hỏi ngài xem ngài có sợ ngươi hay không?” Nhạc Sở Nhân làm xong việc, đặt sáo trúc lên môi, ngón tay đè lại lỗ nhỏ, chỉ dư một lỗ duy nhất hướng lên phía trên, cố gắng nhắm chuẩn vị trí.

“ Hắn đang ở đâu?” Quả nhiên Nhạc Sở Nhân vừa dứt lời, lão lập tức bị hấp dẫn. Đồng thời tán cây trên đầu phát ra tiếng xào xạc, hắn không hề phù phiếm giữa không trung, mà là đi trên cây.

Chính là lúc này, Nhạc Sở Nhân dùng sức thổi, hai điểm đen đen phóng thẳng lên tán cây vừa có chút động tĩnh.

Phong Duyên Thương nhanh chóng mang nàng rời khỏi chỗ đó, tán cây phía sau phần phật một tiếng, lửa màu xanh tựa như phốt pho bốc cháy cùng với tiếng vang như pháo đốt đêm tất niên, sáng đến lóa mắt.

Rõ ràng nghe thấy lẫn trong tiếng pháo có tiếng vặn vẹo hô đau. Nhạc Sở Nhân rúc vào trong lòng Phong Duyên Thương cười đến vui vẻ: “ Chờ ngươi bắt được ta, ta sẽ nói cho ngươi biết sư phụ ta đang ở đâu.”

Tán cây rực cháy ngọn lửa màu xang như cây thông Noel, một cái bóng giơ chân, đồng thời có tiếng kêu cực lỳ bại hoại: “Tóc của ta!!!”

Nhạc Sở Nhân cười to, được Phong Duyên Thương ôm đi cách đó ngày càng xa, phía sau có chúng hộ vệ hộ tống, rất nhanh đã bỏ xa cái kẻ vẫn còn chật vật trên tán cây kia.

Hô hấp Phong Duyên Thương có chút rối loạn, tốc độ dưới chân cũng chậm lại dần: “Đó là cái gì?” Thoạt nhìn thực hữu dụng.

“Lân cổ, ta chỉ có viên thôi. Tác dụng của nó sẽ làm hắn hoa mắ, cái gì cũng đều không thấy, dùng trong việc đào tẩu.” Việc này không khiến nàng có cảm giác đắc ý. Chỉ là vài hành động hạ lưu gì đó thôi, trước nay nàng có chút khinh thường, nhưng trong những trường hợp đắc biệt, không thể không dùng.

“Được, chúng ta có thể nghỉ một chút.” Phong Duyên Thương nói xong, tốc độ chậm lại rồi ngưng hẳn, buông Nhạc Sở Nhân xuống, bản thân tựa mình vào cây thở hổn hển.

Nhạc Sở Nhân đưa tay vuốt lại tóc ngẩng đầu nhìn hắn, tuy trong đêm tối nhưng dường như nàng vẫn có thể nhìn thấy dung nhan của hắn, không khỏi cười ra tiếng: “Lần đầu tiên nhìn chàng chật vật như vậy, thật muốn đưa cho chàng gương để chàng nhìn bản thân mình một lần.” Nói xong liền đưa tay vuốt lại tóc cho hắn.

Từ trước đến nay, Phong Duyên Thương luôn là một quý công tử phong nhã phiêu nhiên, dù vào rừng với nàng cũng đã được một khoảng thời gian nhưng vẫn cứ giống như thiếu gia đi đạp thanh. Hôm nay thì thực sự không còn chút hình tượng gì sất, có thể biết chắc hắn đã vận hết lực để chạy.

Để nàng sửa sang lại cho mình, Phong Duyên Thương hít sâu. Nội lực hắn thâm hậu, thể lực cũng tốt, nhưng bôn tẩu thời gian dài như vậy, hắn vẫn tránh không được cảm thấy mệt mỏi.

Chúng hộ vệ từ phía sau lập tức xếp đội hình, quay chung quanh hai người, mắt nhìn chằm chằm mọi phía, dùng hết khả năng hộ chủ.
==========
Chương 145-3: Chạy trốn, quyết đấu 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Trong rừng tiếng vang ầm ầm không ngừng, đàn thú từ xa chạy lại đây, chúng cùng chạy theo Nhạc Sở Nhân nhưng vẫn một khoảng cách nhất định. Nếu như cần, chỉ cần lệnh một tiếng, chúng sẽ rất nhanh chạy tới.

“Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ vẫn cứ chạy trốn như thế này sao?” Phong Duyên Thương dựa thân vào thân cây, hô hấp dần bình ổn lại, hỏi nàng.

“Ta đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi, đợi đến bình minh, hắn đuổi theo chúng ta không chạy nữa, cùng hắn quyết chiến.” Nhạc Sở Nhân khoanh tay đứng, thân thể nàng không còn run, mồ hôi lạnh cũng không chảy nữa, chỉ là vẫn cảm thấy nhiệt độ hơi thấp, thế nhưng hoàn toàn có thể bỏ qua việc này.

“Được. Hà Trử, Lý Tấn lại đây, bổn vương có việc.” Phong Duyên Thương đưa tay vỗ vỗ vai Nhạc Sở Nhân, sau đó mới đi qua một bên.

Hộ vệ bốn phía đều lại gần, chăm chú nghe Phong Duyên Thương thương nghị đối sách.

Nhạc Sở Nhân dựa vào cây đại thụ Phong Duyên Thương vừa đứng, tay một bên hông sờ soạng, trong đầu cũng nhanh chóng tìm cách.

Cùng lúc đó chiến tranh ở phương Bắc vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Trời đêm rét lạnh, hai bên đột kích không ngừng.

Diêm Tự quân Đại Yến cùng Thiết Kỵ quân Bắc Cương song kiếm hợp bích, có thể nói mọi việc đều trở nên thuận lợi.

Quân đội Đông Cương trên thực tế cũng rất hùng mạnh, nhưng lại nề hà chuyện hai nước kia lại liên hợp bới nhau, dù có cường thịnh đến đâu thì cũng khó lòng mà chống đỡ được. Hai ngày sau đó, Đông Cương tổn thất ba tòa thành trì.

Mặt trời vừa vén mây, một ngày mới lại đến, dãy núi liên miên chạy dài, dưới ánh nắng ban mai cuồn cuộn một lớp sương mù quấn quít trên đỉnh núi.

Cách đấy không xa có một con sông uốn lượn theo địa hình. Khoảng mấy trăm thước tính từ con sông đó xuất hiện một vách núi đen ngòm. Hình dạng nó tựa như một lợi kiếm vừa rút khỏi vỏ, ánh mặt trời không thể chiếu hết.

Dưới vách núi, mọi người tản nhau ra làm việc, hộ vệ trang phục màu xanh đậm ước chừng phải lên đến bốn năm trăm người, mỗi người đứng cách nhau một thước, thành hàng rõ rệt.

Đám dã thú lại tách nhau ra thành hai đàn, cách vách núi mấy trăm thước, chúng vẫn không hề chạy loạn, chỉ lẳng lặng kiễng chân đứng nhìn.

Giữa vách núi tối đen đó, ở trên những tảng đá sắp xếp thành hình một cái hốc đủ cho hai người đứng, Nhạc Sở Nhân một thân váy dài bị cành cây cào rách đến không ra hình dạng ban đầu ngồi trên một tảng đá, ánh mặt trời chậm rãi chiếu lên khuôn mặt nàng khiến nàng nheo mắt.

Phong Duyên Thương chắp tay đứng im lặng một bên, trường bào trắng coi như vẫn hoàn hảo, mái tóc dài đã được buộc chỉnh tề ở sau đầu, nhìn tốt hơn nhiều so với Nhạc Sở Nhân chật vật.

“Còn chưa đến sao?” Nhạc Sở Nhân nâng cằm, rõ ràng đã có chút không kiên nhẫn.

Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng một cái: “Đến đây.” Bằng với nhĩ lực của hắn, hắn đã nghe được chút động tĩnh.

Nhạc Sở Nhân mở mắt, nhìn bên bờ sông bên kia, quả nhiên chưa đến hai phút, một bóng đen đạp tán cây đã đến.

“Ngươi chậm quá đó.” Nàng tủm tỉm nhìn lão già đứng đầu bên kia, cười đến là vui vẻ.

“Muốn chết?” Thanh âm bất nam bất nữ mang theo tiếng cười vặn vẹo truyền đến, hắn vừa vận công nhảy sang bên này, vừa đưa tay tháo trùm đầu xuống.

Khuôn mặt gầy gò lộ ra ngoài ánh sáng, đôi mắt hõm xuống tối đen như hai lỗ thủng. Tóc xám trên vai có vẻ đã ngắn đi rất nhiều, có thể đoán được đêm qua đã bị Lân cổ đốt một ít.

“Thực ra là rất muốn nhìn ngươi chết.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, hoạt động tay chân một chút, từng bước từng bước lại gần Phong Duyên Thương.

“Hừ.” Lão hừ lạnh một tiếng, trong mắt lão tựa như hai bên hộ vệ cùng đàn thú đều không tồn tại.

“Đừng hừ, ta cho ngươi xem cái này, đảm bảo ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.” Nói xong, nàng xoay người. Sau đó trên tay nàng xuất hiện một quyển sách.

Liếc mắt nhìn quyển sách trên tay Nhạc Sở Nhân, mắt lão trừng lớn hơn vài phần: “Quả nhiên ở trong tay ngươi.”

Nhạc Sở Nhân cười đến đắc ý, thoáng nhìn qua Nguyên Cổ tráp trên tay: “Đúng vậy, kỳ thật nó vẫn luôn nắm trong tay, nhưng chính ta còn không biết nó quan trọng như vậy. Sau đó ngươi vì thứ này mới bắt ta, lúc ấy ta mới biết thì ra đây chính là tử huyệt của ngươi.”

“Hừ, dù ngươi có nó thì đã sao? Bản lĩnh của ngươi còn không bằng sư phụ ngươi. Giao ra đây, ta sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng.” Lão dứng lại, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi quyển sách Nguyên Cổ tráp trên tay Nhạc Sở Nhân. Mục đích của lão rất rõ ràng, hết thảy đều là thứ này.

“Cho ngươi? Không bằng chúng ta giao thủ thử xem. Nếu như bản lĩnh của ta không bằng ngươi, ta đây liền đưa nó cho ngươi.” Xoay người dấu kỹ Nguyên Cổ tráp, đôi mắt nàng cong như hai vành trăng khuyết, cười đến là vui vẻ.

“Muốn chết!” Lão cắn răng, tay áo rộng thùng thình phất lên, hắc khí từ nơi đó lan ra. Chỉ trong nháy mắt, hắc khí đó đã bao vây mọi người vào bên trong.

“Nín thở!” Thanh âm Nhạc Sở Nhân vang leeb, ngay sau đó hai bóng người từ trong hắc khí nhảy ra. Phong Duyên Thương ôm Nhạc Sở Nhân nhảy lên cao, lấy những vách đá làm điểm tựa mà thoát khỏi nơi đen kịt đó.

“Trừ bỏ nô dịch Vong Linh quân, bản lĩnh của ngươi thì ra cũng chẳng có mấy.” Nhạc Sở Nhân châm chọc, một đoạn vải trăng từ ống tay áo nàng bay ra, mượn ánh sáng mặt trời mà bổ đoàn khí đen thành hai nửa. (MTLTH.dđlqđ)

“Sư phụ ngươi không chỉ làm người không xong, dạy dỗ đồ đệ cũng ngu xuẩn như vậy.” Trong đoàn hắc khí đậm đặc đó, thanh âm chậm chọc vang lên. Kế đó đất đá vụn bắn lên, chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó đang găm thẳng vào hai người đứng trên vách đá.

back top