Chương 157: Giai đại hoan hỉ đích sự nhi
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Mày đẹp nhướn cao, Phong Duyên Thương cảm thấy chẳng có chút vui vẻ nào cả khi đứng trước một đống thi thể đã hoặc đang phân hủy. Lôi thôi luộm thuộm hắn có thể nhịn, nhưng đứng gần một đống thi thể hư thối như thế này, hắn có chút chịu không nổi.
“Nàng muốn tìm mấy thứ này sao?” Hắn lùi xuống một bậc thang, nếu không phải lo lắng Nhạc Sở Nhân tức giận, hắn khẳng định đã xoay người bước đi từ lâu rồi.
Nhạc Sở Nhân sáng mắt: “Ai muốn thấy mấy thứ này chứ? Ta muốn tìm bí thuật của hắn kìa, ta có thể khẳng định hắn sẽ không tùy thân mang theo, như vậy khẳng định chỉ có thể ở hang ổ của hắn!” Nơi này không người nào dám xông vào, cực kỳ an toan.
“Nàng xác định là chỗ này sao?” Phong Duyên Thương vẫn nhất quyết không tiến thêm bước nào nữa, dựa người vào tay vịn cầu thang, một bộ dạng sẽ không tìm giúp nàng.
“Đương nhiên.” Nàng quay đầu, nhìn hắn muốn trốn đi xa, hừ hừ, nhếch mày nói: “Không muốn giúp? Không giúp thì ở chỗ nầy chờ!” Dứt lời, nàng sảng khoái đi vào, đi qua mấy thứ loạn thất bát tao ngổn ngang dưới đất, nín thở bước qua.
Thay vì lật ngược những cái bình đất có mùi thối kinh khủng đó, nàng lại vòng qua chúng. Tòa lâu này có hình chiếc nhẫn, có thể chứa được rất nhiều thứ.
Những thi thể hư thối đó dựa lưng vào tường ở những góc tối, đảo mắt từ đầu này tới đầu kia, nếu như không nhầm thì có khoảng một ngàn thi thể.
Thế nhưng nàng chẳng có chút hứng thú nào với đám thi thể này cả, nàng bước nhanh đến tòa lâu bên trái, rốt cuộc cũng xuất hiện một địa phương sạch sẽ.
Một bên bàn rất dài, một bên lại nhỏ, dựa vào tường tạo thành nơi để sách, trên đó có rất nhiều sách.
Nhạc Sở Nhân muốn tìm chính là thứ này, nàng nhanh chân bước đến, một chân vừa bước vào mặt sàn cao hơn nơi nàng vừa đứng, một con thằn lằn màu xanh từ nơi nào đó chạy ra.
Bẹp một tiếng dính chuẩn lên váy nàng, vươn cái lưỡi dài màu tím muốn vọt tới thẳng mặt Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân giơ tay nắm lấy lưỡi nó, lại dùng chút lực kéo nó lên. Thằn lằn không có điểm tựa, vặn vẹo thân mình giữa không trung, lưỡi lại bị nàng bóp chặt, nó thổng khổ giãy giụa.
“Tiểu súc sinh, muốn tập kích ta sao? Còn non lắm.” Tay cầm lưỡi nó lắc lắc, sau đó dùng lực ném nó ra ngoài lan can, cơ thể màu xanh nhỏ bé theo đường cong bay ra ngoài, rơi thẳng xuống lầu.
Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay, bước vòng qua cái bàn dài kia, trực tiếp tìm sách.
Nàng bắt đầu tìm từ bên trái qua, không ngờ hầu như toàn là sơn thủy. Còn có một chút về phong thổ, nhưng trong đó phần giảng về thân thể người dân bản xứ xuất hiện mấy hình vẽ phác họa.
Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, thì ra lão ta xem cái này như thể giáo trình về cơ thể người, nếu như lão dùng cái này để tạo ra Vong Linh, thật đúng là chuyên nghiệp.
Nàng lật lật ra xem, sau đó ném xuống sàn, bởi vì nàng không có hứng thù về phương diện này.
Nàng chính là muốn tìm bí thuật tạo nên Vong Linh quân, mặc dù nàng không tín dùng nhưng để nghiên cứu thì hẳn là có thể.
Bên này Nhạc Sở Nhân bận việc, Phong Duyên Thương bên kia vẫn đứng ở cầu thang chờ nàng. Không có nàng ở cạnh, hắn căn bản chẳng có chút tò mò nào về xung quanh. (MTLTH.dđlqđ)
“Tiểu Thương tử, chàng màu tới! Ta phát hiện được thứ tốt này!” Đột nhiên thanh âm Nhạc Sở Nhân truyền đến, hơn nữa còn xen lẫn cả tiếng cười, tiếng cười rất lớn.
Phong Duyên Thương nhướn mày, sau đó cởi áo choàng ra, rất nhanh biến mất. Chân tận lực không chạm đất, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh chóng đến bên người Nhạc Sở Nhân.
“Thấy cái gì?” Nhìn nơi sạch sẽ hiếm thấy này, Phong Duyên Thương nhìn nhiều thêm hai lần. Chắc đây là nơi Dịch Vong sư kia dùng để nghỉ ngơi, vậy nên mới sạch sẽ như vậy.
“Chàng nhìn đống thư tín này đi, rất có ý tứ. Ta rốt cuộc đã biết vì sao vị Đông Vương kia lại thần kinh như thế rồi.” Nàng lôi ra một tập thư, ném lên bàn dài, sau đó đặt mông ngồi xuống, mở thư đưa cho hắn xem.
Phong Duyên Thương tiếp nhận, nhìn vài lần, khẽ cười nói: “Đông Vương rất tin tưởng lão, thân thể khác thường không tìm Thái y, tự mình viết thư hỏi lão.” Hơn nữa ngôn ngữ nhất mực cung kính.
Nhạc Sở Nhân liên tục gật đầu: “Đúng vậy, nhìn thư này xem, hắn hỏi lão trong mộng thường xuyên gặp gỡ phi long, phi long trong mộng biến thành nữ tử. Hắn nổi lên tà tâm, thế nhưng lại sợ vấy bẩn phi long, cố ý viết thư hỏi lão xem hắn có thể làm chuyện này được không? Ha ha, thực buồn cười.” Nhạc Sở Nhân cười vui vẻ, Đông Vương trở nên vừa đần vừa thần kinh như vậy, ắt hẳn công lao lớn nhất thuộc về vị này.
Phong Duyên Thương kéo khóe môi, hắn nhặt một phong thư khác, nhướn mi, sau đó đưa thư cho Nhạc Sở Nhân: “Lá thư này hẳn sẽ giải đáp vấn đề của nàng.”
“Phải không? Để ta coi xem.” Nhạc Sở Nhân vừa nhận thư, đọc xong lập tưc cười to: “Hợp thể ở trong mộng? Ha ha ha, trách không được Đông Vương không chịu thị tẩm phi tần, thì ra người ta trong mộng đang ân ái cùng phi long.” Cười một hồi, Nhạc Sở Nhân đặt lá thư sang một bên, lại cầm cái khác lên xem.
Phong Duyên Thương không xem nữa, đứng bên cạnh, chống tay hai bên, cúi đầu nhìn nàng vừa đọc vừa cười.
“Chàng nói tên này có bao ngốc, bị lão lừa một lần là lừa cả đời luôn? Cái gì mà phi long, chính mắt thấy mới là thật. Thế nhưng hắn đã thần kinh như vậy rồi, xuất hiện ảo giác cũng thực bình thường.” Thư Đông Vương gửi đến đây đều liên quan đến phi long, cùng với sự hợp thể cùng phi long trong mộng khiến cơ thể hắn biến hóa ra sao.
“Ở địa cung ngày ấy, hắn đã có vẻ không được bình thường, hơn nữa nàng nói hắn đã trúng độc, nói vậy hẳn là công lao của Dịch Vong sư. Lão không chỉ muốn đuổi tận giết tuyệt sư gia của nàng, còn vọng tưởng nắm cả Đông Cương trong lòng bàn tay. Nề hà mệnh lại quá ngắn, mọi thứ tưởng như sắp thành công, không ngờ lại chết.” Phong Duyên Thương cảm thán nói, người đấu không lại trời mà.
Ngửa đầu nhìn hắn, nàng cười tủm tỉm: “Tất cả những chuyện lão làm lại thành trải đường sẵn cho chúng ta đi. Có thể dễ dàng đắc thủ như vậy, không thể không kể công lao của lão.”
“Đúng vậy.” Phong Duyên Thương gật đầu, điểm này hắn cũng thừa nhận.
“Ài, còn phải cảm tạ lão nữa.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, tiếp tục đi đến giá sách tìm kiếm.
Phong Duyên Thương đứng tại chỗ nhìn nàng, những thứ kia hắn cũng không muốn đụng chạm gì nhiều, tà khí quá nặng.
“Ai ui, tìm ra rồi!” Bỗng nhiên Nhạc Sở Nhân hô lên, Phong Duyên Thương nhướn mày, bạc môi cong lên, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.
“Chậc chậc, thật đúng là, không khác mấy so với suy nghĩ của ta mà, ta thật thông minh.” Cầm tập giấy tờ cũ nát đi tới, Nhạc Sở Nhân lật một quyển sách trên đó, sợ hãi than.
========
Chương 157-2: Giai đại hoan hỉ đích sự nhi 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Nàng sẽ không thử mấy thứ này chứ?” Đảo mắt nhìn một vòng thi thể, Phong Duyên Thương không che dấu sự ghét bỏ.
“Làm sao có thể? Ta chỉ là nhìn một cái để biết thôi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nghiên cứu thấu triệt, cũng lại không lo thêm một Dịch Vong sư đến đối phó ta nữa.” Hơn nữa nàng phải cầm chắc bản này trong tay, chỉ sợ Bùi Tập Dạ mà tìm được, đến lúc nào đó hắn nổi cơn điên lại đi đối phó với Đại Yến thì khá là phiền toái.
“Thật đúng là thâm ảo.” Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua, những thứ này hắn đều không biết, cũng không hiểu.
“Đó là điều tất nhiên. Có thể nghiên cứu để mà hiểu được cũng đâu phải một hai ngày.” Nhạc Sở Nhân nhận định.
“Nếu đã lấy đến tay, chúng ta đi thôi.” Mặt trời đã lặn về phía tây, một ngày đã trôi qua.
“Được, đi thôi. Những thi thể này giữ lấy đi, sớm muộn gì ta cũng khiến dân chúng Đông Cương thấy Hoàng Đế của bọn họ đã làm những gì.” Nhạc Sở Nhân nhìn một vòng, quyết định lưu trữ lại hơn nghìn thi thể này. Căn phòng nhỏ đã bị hủy trong phủ Thái tử kia đều là trẻ nhỏ, nàng cũng không đành lòng. Mà những thứ này, nàng muốn thiên hạ đều phải thấy.
Đô thành Đông Cương đại loạn, phương Bắc cũng liên tục báo tin chiến bại. Tin tức của Đô thành lập tức đến tai đại bản doanh ở biên cương, lão Vương gia giám quân vốn thân thể hư nhược nhiều bệnh, vừa nhận được tin thì qua đời, toàn bộ quân doanh đều lộn xộn.
Liên minh giữa Đại Yến và Bắc Cương tạm thời tan vỡ. Một đêm đó, Diêm Tự quân lui lại phía sau, trái lại thiết kỵ Bắc Cương lại từng bước ép sát, quân đội Đông Cương đã sớm không chịu đựng được nữa.
Ba ngày sau, Đông Cương rốt cuộc cũng biết Diêm Tự quân của Đại Yến ở đâu. Diêm Tự quân chuyển trọng hướng về phía nam Đông Cương, hành quân sắp tới Đô thành.
Phía nam vốn bị một chiến tranh quỷ dị kia làm cho hoang tàn, văng vẻ, đừng nói đến có sự xuất hiện của đại quân Đông Cương. Đại Yến tiến công tương đối thuận lợi, chỉ mới mười ngày mà đã đến ngoài thành Đô thành.
Quân đội Bắc Cương dũng mãnh thiện chiến, Đông Cương liên tiếp bại lui, cuối cùng lui xuống tử thủ Bắc thành, trước mắt toàn bộ Đông Cương chỉ còn sót lại hai tòa thành trì.
Đông Cương không người làm chủ, Đông Vương bị chôn dưới địa cung sinh tử không rõ, Thái tử Triệu An Dương cũng chết trong trận hỏa hoạn ở trong phủ Thái tử vài ngày trước. Chúng triều thần lại nội chiến, chia làm mấy phe phái ủng hộ người mình, trước mắt thế cục nguy cấp, đã loạn lại càng thêm loạn.
Nơi quan khẩu Đại Yến cách xa Đông Cương, nơi này so với Đô thành Đông Cương còn tốt chán. Cuộc sống dân chúng no đủ, tiết tấu sống rất mau, vì vậy bất cứ nơi nào thoạt nhìn cũng phong phú. Rất ít ăn xin ngồi chân tường xin cơm, tất cả đều bận rộn cuộc sống riêng của bản thân.
Ở một gian tửu lâu, vẫn không mở cửa tiếp khách nhưng người đến người đi lại không ngừng, nơi này không người nào buông lỏng cảnh giác, đại bộ phận đều mang theo binh khí. Tuy khiến người khác khá là tò mò nhưng chẳng ai dám lại gần để hỏi bên trong là ai.
Hậu viện lửu lâu, hoa đã sớm tàn rồi rụng, trên cây chỉ còn những trái màu xanh chưa chín, đợi đến khi chuyển sang màu hồng ngọt ngào, ấy là lúc chúng thực hiện trách nhiệm nhân sinh.
Trên con đường nhỏ lát đá, Đinh Đương với thân hình mũm mĩm dùng hai tách xách hai bên nách Phong Niên Phi. Bé mặc bộ quần áo ngắn tay với chiếc quần đùi nhỏ, nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu.
Nhạc Sở Nhân ngồi ở nơi không xa, vẻ mặt tươi cười. Nhìn bộ dáng kia của Phong Niên Phi, nàng lại càng muốn cười.
“Vương phi, ngài xem. Tiểu Thế tử sắp đi được rồi. Trong khoảng thời gian này nô tì đều cũng chơi với bé như vậy, bé rất hào hứng, thế nhưng cứ như vậy cả một ngày khiến thắt lưng nô tỳ đều đau.” Nàng khích lệ Phong Niên Phi còn không quên báo công cho mình.
Nhạc Sở Nhân liên tục gật đầu: “Đúng là đi rất tốt, thế nhưng thịt trên người có hơi nhiều.”
Đinh Đương ôm Phong Niên Phi lại gần, nói: “Mới không phải đâu, chính là thịt đùi nhiều, đi hai chân ma sát vào nhau khiến bé khó chịu.”
“Vậy lại càng phải giảm béo, nếu không sợ là cũng chẳng tự đi nổi.” Giang hai tay, Đinh Đương ôm bé đặt lên đùi Nhạc Sở Nhân, rốt cuộc cũng có thể nghỉ tạm trong chốc lát. Tiểu bàn tử khá nặng, ôm chốc lát đã phải ngồi thở.
Nhìn đứa bé trong lòng, Nhạc Sở Nhân trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười. Phong Niên Phi cũng thực vui vẻ, trẻ con không có phiền não, cảm thấy vui liền cười.
Bé vừa cười, vài cái răng nho nhỏ màu trắng sữa liền lộ cả ra, cao thấp không đều, nhìn rất đẹp mắt.
“Bé đã có thể ăn được một ít bột, cũng có thể bón cho ít đồ ăn dễ tiêu hóa.” Nhẹ nhàng nắm lấy cằm bé, nhìn bốn cái răng kia, nàng cười híp mắt.
Đinh Đương gật đầu: “Có cho ăn, bé có thể ăn trứng, có thể ăn cá, còn có thể ăn cả dứa nữa.” Trong cung phái tới mấy bà vú, Nhạc Sở Nhân không thường ở lại, nàng vẫn làm theo lời dặn dò của các bà vú.
“Vậy là tốt rồi. Bé là con trai, chắc một chút cũng tốt, nhưng tuyệt đối không được nuông chiều. Đợi đến khi tiểu Thương tử, chàng cũng sẽ không hài lòng.” Nàng bẹo bẹo má khuôn mặt thịt đô đô kia, rất co dãn.
Đinh Đương hé miệng cười khẽ, nàng cảm thấy ý tưởng kia của Vương gia quá cứng rắn, dù sao vẫn là đứa nhỏ, lớn rồi trưởng thành cũng không muộn.
“Vương gia lúc này hẳn là phải đợi cho đến khi chiến sự chấm dứt mới trở lại. Thế nhưng cũng nhanh thôi, chúng ta tiến quân thần tốc, Đông Cương rất nhanh sẽ không còn tồn tại nữa.” Đinh Đương nói xong, đồng thời cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Nhạc Sở Nhân đảo mắt nhìn, ôm Phong Niên Phi đứng lên, thản nhiên nói: “Tất nhiên sẽ không chống đỡ được bao lâu, thế nhưng mấy chuyện phiền toái hậu chiến cũng rất nhiều. Nghĩ đến việc này còn phải vào tay tiểu Thương tử, thế nhưng ta hẳn là không cho hắn làm, thủ hạ nhân tài dưới trướng Ngũ ca nhiều như mây bay, có thể đảm nhiệm trọng trách.”
Đinh Đương liên tục gật đầu: “Vương phi nói phải. Lần trước đánh Nam Cương cũng là Vương gia giám quân, hết thảy đều an bài thỏa đáng rồi mới đổi người tiếp nhận. Đoạn thời gian ấy, Vương gia và Vương phi đều phải tách nhau ra, hai người ăn không ít khổ.” Nhắc tới chuyện này, Đinh Đương lại tràn đầy cảm xúc. Bởi vì mấy tháng đó, hai vị chủ tử của nàng vẫn không gặp được nhau.
“Chính là hai năm nay quá mức mệt mỏi, đôi ta đều vết thương chồng chất. Nhìn thì rất tốt nhưng thống khổ trong đó chỉ có chúng ta mới biết, thật sự mệt chết đi.” Nàng đặc biệt muốn phu thê nàng có thể tìm được địa phương ít người, an tĩnh, yên bình mà sống, vạn sự đều tốt, nghỉ ngơi thật tốt.
Đinh Đương nhìn nàng, sau đó mới trả lời lại: “Nô tì hiểu được.”
“Ngươi hiểu cái gì? Ta không chỉ mệt thân, mà còn mệt cả tâm nữa.” Nói trắng ra, nàng muốn tránh đi nơi đầu sóng ngọn gió mà thôi.
Nhưng nàng biết bây giờ làm sao có thể như ý như vậy được, thế nhưng rất nhanh đã có thể rồi.
Sáng sớm, toàn bộ tửu lâu đều im lặng, đại môn đột nhiên bị đá văng.
Toàn bộ mật vệ cùng thủ vệ nhanh chóng xuất động, trong chớp mắt đã vây quanh chặt chẽ đại môn như nêm cối.
Lầu hai, Nhạc Sở Nhân ôm con trai ngủ trên giường. (MTLTH.dđlqđ)
Đứa nhỏ này nết ngủ không tốt, lăn qua lăn lại, hai chân đô đô như ngó sen đặt lên cổ Nhạc Sở Nhân, sau đó lại đá đá vài cái, có khi còn đá lên mặt nàng.
Thanh âm dưới lầu càng ngày càng lớn, thành công đánh thức Nhạc Sở Nhân.
Mở mắt ra, đập vào mắt là tướng ngủ không chấp nhận được của con trai.
“Tiểu hôi đản.” Nàng khàn khàn nói, đặt con nằm ngay ngắn, sau đó ngồi dậy, mái tóc dài tán loạn nhưng lại có chút phong tình.
Lắng nghe động tĩnh dưới lầu, Nhạc Sở Nhân tĩnh tâm lắng nghe, tựa như đang cãi nhau. Bất quá nhĩ lực nàng không được như Phong Duyên Thương, nghe không rõ đang nói cái gì.
Vòng qua thân thể nhỏ bé đang ngủ chổng mông của Phong Niên Phi, Nhạc Sở Nhân xuống giường, mặc quần áo mới ra khỏi phòng.
Đi đến thang lầu, thanh âm phía dưới liền nghe rõ ràng hơn. Có vẻ như cửa tửu lâu không mở ra, thanh âm đều là từ bên ngoài truyền vào.
“Vương phi, ngài dậy rồi sao?” Không biết Đinh Đương từ khi nào đã chạy xuống lầu, nhìn nàng nổi bật giữa một đám nữ mật vệ tay cầm binh khí dàn trận đón địch.
“Phải, có chuyện gì vậy?” Nàng nhíu mày, trận thế này có gì đó không được đúng lắm.
Đinh Đương nhún vai: “Còn ai có thể lớn mật xông vào đây như vậy? Là Bắc Vương đến ạ.” Nàng nói câu này thực nhỏ, bởi vì tất cả các ám vệ dưới quyền Phong Duyên Thương đều ghét Bùi Tập Dạ ra mặt.
Mày nàng nhíu càng sâu: “Hắn chạy tới đây có việc gì?”
==========
Chương 157-3: Giai đại hoan hỉ đích sự nhi 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đinh Đương bĩu môi: “Cũng đâu phải mỗi hôm nay. Trong khoảng thời gian này, ngài ấy thường xuyên phái người tới đây để đón tiểu Thế tử đi. Nô tỳ nhất quyết không đồng ý, lần này có thể là nghe nói Vương phi đã trở lại, nên Bắc Vương mới tự mình đến đây.”
Nhạc Sở Nhân thở sâu: “Được rồi, đều tránh ra hết đi, để hắn đi vào.”
Nàng vừa dứt lời, đám mật vệ đang bày trận địa sẵn sàng đối đầu với quân địch đều tỏ ra ngạc nhiên, thái độ chán ghét của họ đối với Bùi Tập Dạ quả thực rất rõ ràng. Nhưng mệnh lệnh của Nhạc Sở Nhân bọn họ lại không thể không nghe, cuối cùng đại môn rốt cuộc đã mở ra.
Cửa vừa mở, người đã lâu không thấy liền xuất hiện. Hoa phục đen như mực bao lấy thân hình cao lớn, tóc dài buộc sau đầu, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt tinh xảo. Khả năng thời gian này hắn vẫn luôn ở chiến trường, vì vậy mà gầy đi thấy rõ, nhưng vẫn là một bộ dáng thiếu niên như cũ. Hắn vừa vào cửa liền nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đứng trên thang lầu, nháy mắt khuôn mặt tràn ra ý cười, đôi lúm đồng tiền nhợt nhạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Biết nàng đã quay về, lần này sẽ không cự tuyệt bản thiếu chứ? Bản thiếu tới đón con.” Mặc kệ cái nhìn chán ghét khinh bỉ của đám ám vệ, hắn vẫn tiêu sái lên lầu tựa như một cơn gió, rất khốc suất cuồng bá duệ.
Nhạc Sở Nhân từ trên cao nhìn xuống, nhướn mày nói với hắn: “Bắc Vương điện hạ, rõ ràng ngươi nên ở chiến trường mới phải.”
“Vậy thì sao? Nam nhân mà, phải vừa lên chiến trường, cũng phải về thăm con ta một chút. Phải để con ảnh hưởng của ta nhiều hơn, chớ giống Cần Vương ẻo lả như phụ nhân.” Hắn ngửa đầu nhìn nàng, hai người đều đứng trên bậc thang, khí thế không người nào thua người nào.
“Niên Phi là con ta, không có quan hệ gì với ngươi hết.” Nhìn hắn như vậy, Nhạc Sở Nhân tất nhiên cũng chẳng có lời hay để mà nói với hắn. Vả lại tất cả mật vệ đều đang nhìn họ, hắn một câu con ta, hai câu con ta khiến cho nàng cảm giác không được tự nhiên.
Bùi Tập Dạ không để ý hừ hừ, làm bộ không kiên nhẫn: “Ít nói nhảm đi, nàng rõ ràng nói sẽ không tính toán gì với bản thiếu, hiện tại là sao đây?”
“Tất nhiên ta sẽ giữ lời. Thế nhưng điều kiện trên chiến trường thực sự rất gian khổ, chờ đến khi chiến sự kết thúc, tất cả mọi chuyện đều trần ai lạc định, ngươi đến đón Niên Phi cũng không muộn.” Nàng khoanh hai tay vào nhai, gằn từng tiếng, rõ ràng thực trấn định.
“Nàng xác định?” Tựa hồ không tin nhân phẩm của Nhạc Sở Nhân, biểu tình hoài nghi của Bùi Tập Dạ thực sự rất khiến người ta giận sôi gan.
“Tất nhiên.” Nhạc Sở Nhân không kiên nhẫn, giọng điệu cũng không mấy tốt.
Thế nhưng Bùi Tập Dạ lại không thèm để ý, đôi con ngươi tinh xảo sâu thêm vài phần: “Một khi đã như vậy, vậy thì chờ mọi việc yên ổn rồi hãy nói sau. Vậy thì bản thiếu đã mất công tới đây một chuyến, có thể cho bản thiếu nhìn con một lát không? Các ngươi đoạt Niên Phi đi mấy tháng, ngay cả một cái liếc mắt nhìn con cũng không cho bản thiếu.” Nói xong, hắn bước tiếp lên bậc thang, còn mười phần kiêu ngạo dùng ngón trỏ đẩy Nhạc Sở Nhân sang bên cạnh, xong mới tiêu sái đi lên.
Nhạc Sở Nhân đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: “Các vị về đi, hắn rất nhanh sẽ đi.” Dứt lời, nàng cũng xoay người về phòng, lưu lại một đám mật vệ gương mặt khó chịu.
Bắc Vương Bùi Tập Dạ này là một tên đạo tặc khiến bọn họ nhiều lần làm nhiệm vụ thất bại, hai bên rõ ràng là có thù oán rất sâu.
Đợi đến khi Nhạc Sở Nhân trở về phòng, Bùi Tập Dạ đã ngồi trên giường. Phong Niên Phi vẫn ngủ như khi Nhạc Sở Nhân mới đi, tứ chi mở ra, liếc mắt một cái đã thấy một đống thịt nằm trên giường.
“Lớn hơn nhiều rồi, qua thêm một đoạn thời gian nữa là bản thiếu không nhận ra bé con luôn.” Cúi đầu nhìn Phong Niên Phi còn đang ngủ say, Bùi Tập Dạ cười nói. Lúc hắn nhìn bé con, nụ cười chân thành tha thiết kia không pha lẫn chút cảm xúc khác thường nào.
Dừng lên bên cạnh giường, Nhạc Sở Nhân khoanh tay trước ngực nhìn hắn, trong lòng nàng có mấy phần phức tạp.
“Đợi đến khi chiến sự chấm dứt, ngươi cũng nhanh chóng mà về sinh mấy đứa nhỏ đi thôi.” Có con của riêng mình, hắn sẽ không chấp nhất với Phong Niên Phi như thế này nữa.
Nhưng mà khi nghe mấy lời này của nàng, Bùi Tập Dạ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Con ngươi tinh xảo hèn mọn dò xét nàng: “Nàng có ý gì?”
Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt mấy cái: “Ta có thể có ý gì chứ? Chẳng lẽ Bắc Vương điện hạ không tính sinh ra người thừa kế sao? Hay là, bản thân ngươi có chướng ngại?”
“Nàng nói vài câu nữa là bản thiếu cho rằng nàng đang ám chỉ cái gì đó.” Thoáng đứng dậy, Bùi Tập Dạ cười, một bộ dạng thiếu đánh.
Nhạc Sở Nhân không chút nào che dấu biểu tình ghét bỏ, hừ hừ: “Vậy cứ coi như ta chưa nói.”
Bùi Tập Dạ cười, thở dài: “Nàng cho rằng tùy tiện ai cũng có thể sinh con cho bản thiếu sao?” Lời nói này của hắn rất kiêu ngạo, Nhạc Sở Nhân không nhịn được trợn trắng mắt.
“Đúng vậy, Bắc Vương điện hạ cỡ nào quý khí, người bình thường làm sao có thể xứng đôi với ngài. Không bằng ngài học theo Đông Vương đi, ân ái triền miên cùng phi long ở trong mộng, sau đó sinh ra Long Thái tử.” Không chút nào che dấu châm chọc, hai người này từ trước tới nay mỗi khi chạm mặt, tựa hồ chưa từng một lần tâm bình khí hòa nói chuyện.
Con ngươi Bùi Tập Dạ đen vài phần: “Mấy người đã thấy Đông Vương?”
“Phải.” Nhạc Sở Nhân nhìn sang nơi khác, biểu tình ôn hòa.
“Nàng có nhìn thấy bảo bối tùy thân của hắn không?” Bùi Tập Dạ nhìn nàng, lúc nói chuyện, con ngươi tối đen có một lát tán loạn thoáng qua.
“Bảo bối? Có một mảnh vảy rồng. Hắn tuyên bố đó là long lân, nhưng cụ thể là gì thì ai mà biết được.” Nhạc Sở Nhân nhướn mày nhìn hắn, có phải hắn biết cái gì không?
Bùi Tập Dạ gật đầu: “ Vậy là được rồi, hẳn chính là cái này. Đã sớm nghe nói Hoàng Thất Đông Cương có một bảo bối gia truyền, sau này được Đông Vương tùy thân mang theo. Cụ thể là cái gì thì tin tức truyền về cũng đủ loại, có một tin nói rằng đó là vảy rồng, không ngờ lại đúng.”
“Ngươi tin?” Nhạc Sở Nhân không tin, cái này rõ ràng là thuần túy gạt người.
“Ai nói bản thiếu tin? Chính là vật này vẫn luôn là bảo bối của Đông Vương, bản thiếu chỉ muốn nhìn một chút thôi. Phái người trộm vài lần nhưng chưa một lần đắc thủ.” Nói đến đây, hắn có một chút tiếc nuối.
“Tật xấu khó sửa.” Cái tật ăn cắp vặt này của hắn không phải ngày một ngày hai rồi.
“Mặc kệ nàng nói thế nào thì bản thiếu vẫn rất thích trộm bảo bối của người khác.” Nàng châm chọc hắn, hắn không phục. Một bộ ngươi làm gì được ta, xem xem ai là người tức giận trước.
Nhạc Sở Nhân hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm tới hắn nữa, càng để ý hắn càng vô lại hơn.
Hai người không nói với nhau lời nào, bé con ngủ say trên giường rốt cuộc cũng có chút phản ứng. Hai cái đùi giật giật, cơ thể lật một cái liền tỉnh giấc.
Nhìn bộ dáng nhanh nhẹn của bé, Bùi Tập Dạ cười rộ lên: “Con trai, còn nhớ cha con hay không?” Toàn bộ cơ thể nằm nghiêng trên giường, để cho Phong Niên Phi có thể nhìn toàn bộ khuôn mặt hắn.
Phong Niên Phi mở to hai mắt nhìn hắn, vài giây sau, bé vươn bàn tay mập mạp nhỏ bé chụp vào mặt Bùi Tập Dạ, sau đó trực tiếp bò lên trên người hắn.
Bùi Tập Dạ một tay ôm lấy đứa nhỏ, đắc ý quét mắt nhìn Nhạc Sở Nhân một cái: “Con còn nhận ra bản thiếu sao?”
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, con trai nàng trước nay vẫn rất tốt tính, gặp ai đối đãi cũng như người thân.
“Ai ui, mập như vậy, đè chết cha con rồi.” Ôm Phong Niên Phi đứng lên, bé con trong lòng hắn thẳng cổ lên soi khuôn mặt hắn, hai tay nhỏ bé nắm chặt lọn tóc hai bên, hai người ôm nhau rất tình cảm.
Nhạc Sở Nhân nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Nàng nhìn ra được hắn thật tâm thích con trai nàng, khó có được hữu duyên, nàng ngăn trở tựa hồ có chút bất công.
Nhìn hắn làm nàng không khỏi nhớ tới ngày sinh ấy. Mặc dù nàng không hiểu nội tâm hắn, nhưng lúc này nàng cảm thấy bản thân dường như đã hiểu được phần nào.
Không có ai có nghĩa vụ phải dung túng bao dung ai, hắn nhiều lúc giận nàng, nhưng giống như Đinh Đương nói, hắn chưa từng một lần bức nàng vào tuyệt lộ.
Dưới lầu, mật vệ đã nhanh chóng vào vị trí. Đinh Đương bưng bữa sáng chần chờ có nên đưa lên lầu hay không, không ngờ lại nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đi xuống lầu.
Đinh Đương mở hai mắt nhìn nàng, cảm thấy hình như tâm tình Nhạc Sở Nhân có không được tốt cho lắm.
“Vương phi?” Nhỏ giọng gọi một tiếng khiến cho Nhạc Sở Nhân hoàn hồn
“Bữa sáng sao? Đưa lên đi thôi.” Hẳn Bùi Tập Dạ cũng là đi suốt đêm để tới đây.
“Vậy nô tì để lại cho Vương phi một phần.” Đinh Đương đáp ứng, nàng hoài nghi nếu như Vương gia biết Bắc Vương tới đây, Vương phi còn khoản đãi hắn, có hay không sẽ tức giận đến điên.
“Không vội, ta chưa đói.” Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, nàng đột nhiên cảm thấy rất nhớ Phong Duyên Thương, phu thê hai người đã nửa tháng không được gặp nhau.
Đinh Đương nháy mắt mấy cái, theo sau Nhạc Sở Nhân đi đại sảnh, nhỏ giọng nói: “Vương phi có phải biết Bắc Vương thích tiểu Thế tử, cho nên trong lòng không thoải mái?”
“Ta có cái gì không thoải mái? Có người thích không tốt sao? Bị toàn thế giới chán ghét mới là thất bại, khiến mọi người đều thích mình là tuyệt kỹ hạng nhất.” Nàng vốn không có tuyệt kỹ kia, nếu không cũng không vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Vì vậy nhìn Phong Niên Phi được mọi người quý mến, nàng rất thích.
Đinh Đương không rõ, nsngf cảm thấy Nhạc Sở Nhân chắc chắn không thoải mái trong lòng.
“Bắc Vương từ ngàn dặm xa xôi tới xác thực làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn thích tiểu Thế tử, kỳ thật đây cũng là chuyện tốt. Tối thiểu sẽ trợi giúp bang giao, có thể không cần sinh ra chiến tranh.” Tuy rằng nàng là một tiểu nha hoàn, nhưng nàng vẫn có thể suy nghĩ được đến nước này.
Nhạc Sở Nhân không thể không nhíu mày: “Thì ra là thế.” Cho nên chỉ có Phong Duyên Thương là tức giận đến mất ăn mất ngủ, Phong Duyên Thiệu chưa từng một lần hỏi đến. Phong Niên Phi vừa trăng tròn đã bị Bùi Tập Dạ mang đi, triều đình cũng không có một văn thư lên án công khai hành động này, mà chỉ đơn giản cho rằng chuyện này chưa từng phát sinh?
Biến con nàng thành lợi thế, nàng có chút bất mãn. Thế nhưng trước mắt nhìn đến thì đây cũng không hắn là chuyện xấu, cứ như vậy đi, dù sao nó là cũng đáng để vui mừng.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Mày đẹp nhướn cao, Phong Duyên Thương cảm thấy chẳng có chút vui vẻ nào cả khi đứng trước một đống thi thể đã hoặc đang phân hủy. Lôi thôi luộm thuộm hắn có thể nhịn, nhưng đứng gần một đống thi thể hư thối như thế này, hắn có chút chịu không nổi.
“Nàng muốn tìm mấy thứ này sao?” Hắn lùi xuống một bậc thang, nếu không phải lo lắng Nhạc Sở Nhân tức giận, hắn khẳng định đã xoay người bước đi từ lâu rồi.
Nhạc Sở Nhân sáng mắt: “Ai muốn thấy mấy thứ này chứ? Ta muốn tìm bí thuật của hắn kìa, ta có thể khẳng định hắn sẽ không tùy thân mang theo, như vậy khẳng định chỉ có thể ở hang ổ của hắn!” Nơi này không người nào dám xông vào, cực kỳ an toan.
“Nàng xác định là chỗ này sao?” Phong Duyên Thương vẫn nhất quyết không tiến thêm bước nào nữa, dựa người vào tay vịn cầu thang, một bộ dạng sẽ không tìm giúp nàng.
“Đương nhiên.” Nàng quay đầu, nhìn hắn muốn trốn đi xa, hừ hừ, nhếch mày nói: “Không muốn giúp? Không giúp thì ở chỗ nầy chờ!” Dứt lời, nàng sảng khoái đi vào, đi qua mấy thứ loạn thất bát tao ngổn ngang dưới đất, nín thở bước qua.
Thay vì lật ngược những cái bình đất có mùi thối kinh khủng đó, nàng lại vòng qua chúng. Tòa lâu này có hình chiếc nhẫn, có thể chứa được rất nhiều thứ.
Những thi thể hư thối đó dựa lưng vào tường ở những góc tối, đảo mắt từ đầu này tới đầu kia, nếu như không nhầm thì có khoảng một ngàn thi thể.
Thế nhưng nàng chẳng có chút hứng thú nào với đám thi thể này cả, nàng bước nhanh đến tòa lâu bên trái, rốt cuộc cũng xuất hiện một địa phương sạch sẽ.
Một bên bàn rất dài, một bên lại nhỏ, dựa vào tường tạo thành nơi để sách, trên đó có rất nhiều sách.
Nhạc Sở Nhân muốn tìm chính là thứ này, nàng nhanh chân bước đến, một chân vừa bước vào mặt sàn cao hơn nơi nàng vừa đứng, một con thằn lằn màu xanh từ nơi nào đó chạy ra.
Bẹp một tiếng dính chuẩn lên váy nàng, vươn cái lưỡi dài màu tím muốn vọt tới thẳng mặt Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân giơ tay nắm lấy lưỡi nó, lại dùng chút lực kéo nó lên. Thằn lằn không có điểm tựa, vặn vẹo thân mình giữa không trung, lưỡi lại bị nàng bóp chặt, nó thổng khổ giãy giụa.
“Tiểu súc sinh, muốn tập kích ta sao? Còn non lắm.” Tay cầm lưỡi nó lắc lắc, sau đó dùng lực ném nó ra ngoài lan can, cơ thể màu xanh nhỏ bé theo đường cong bay ra ngoài, rơi thẳng xuống lầu.
Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay, bước vòng qua cái bàn dài kia, trực tiếp tìm sách.
Nàng bắt đầu tìm từ bên trái qua, không ngờ hầu như toàn là sơn thủy. Còn có một chút về phong thổ, nhưng trong đó phần giảng về thân thể người dân bản xứ xuất hiện mấy hình vẽ phác họa.
Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, thì ra lão ta xem cái này như thể giáo trình về cơ thể người, nếu như lão dùng cái này để tạo ra Vong Linh, thật đúng là chuyên nghiệp.
Nàng lật lật ra xem, sau đó ném xuống sàn, bởi vì nàng không có hứng thù về phương diện này.
Nàng chính là muốn tìm bí thuật tạo nên Vong Linh quân, mặc dù nàng không tín dùng nhưng để nghiên cứu thì hẳn là có thể.
Bên này Nhạc Sở Nhân bận việc, Phong Duyên Thương bên kia vẫn đứng ở cầu thang chờ nàng. Không có nàng ở cạnh, hắn căn bản chẳng có chút tò mò nào về xung quanh. (MTLTH.dđlqđ)
“Tiểu Thương tử, chàng màu tới! Ta phát hiện được thứ tốt này!” Đột nhiên thanh âm Nhạc Sở Nhân truyền đến, hơn nữa còn xen lẫn cả tiếng cười, tiếng cười rất lớn.
Phong Duyên Thương nhướn mày, sau đó cởi áo choàng ra, rất nhanh biến mất. Chân tận lực không chạm đất, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh chóng đến bên người Nhạc Sở Nhân.
“Thấy cái gì?” Nhìn nơi sạch sẽ hiếm thấy này, Phong Duyên Thương nhìn nhiều thêm hai lần. Chắc đây là nơi Dịch Vong sư kia dùng để nghỉ ngơi, vậy nên mới sạch sẽ như vậy.
“Chàng nhìn đống thư tín này đi, rất có ý tứ. Ta rốt cuộc đã biết vì sao vị Đông Vương kia lại thần kinh như thế rồi.” Nàng lôi ra một tập thư, ném lên bàn dài, sau đó đặt mông ngồi xuống, mở thư đưa cho hắn xem.
Phong Duyên Thương tiếp nhận, nhìn vài lần, khẽ cười nói: “Đông Vương rất tin tưởng lão, thân thể khác thường không tìm Thái y, tự mình viết thư hỏi lão.” Hơn nữa ngôn ngữ nhất mực cung kính.
Nhạc Sở Nhân liên tục gật đầu: “Đúng vậy, nhìn thư này xem, hắn hỏi lão trong mộng thường xuyên gặp gỡ phi long, phi long trong mộng biến thành nữ tử. Hắn nổi lên tà tâm, thế nhưng lại sợ vấy bẩn phi long, cố ý viết thư hỏi lão xem hắn có thể làm chuyện này được không? Ha ha, thực buồn cười.” Nhạc Sở Nhân cười vui vẻ, Đông Vương trở nên vừa đần vừa thần kinh như vậy, ắt hẳn công lao lớn nhất thuộc về vị này.
Phong Duyên Thương kéo khóe môi, hắn nhặt một phong thư khác, nhướn mi, sau đó đưa thư cho Nhạc Sở Nhân: “Lá thư này hẳn sẽ giải đáp vấn đề của nàng.”
“Phải không? Để ta coi xem.” Nhạc Sở Nhân vừa nhận thư, đọc xong lập tưc cười to: “Hợp thể ở trong mộng? Ha ha ha, trách không được Đông Vương không chịu thị tẩm phi tần, thì ra người ta trong mộng đang ân ái cùng phi long.” Cười một hồi, Nhạc Sở Nhân đặt lá thư sang một bên, lại cầm cái khác lên xem.
Phong Duyên Thương không xem nữa, đứng bên cạnh, chống tay hai bên, cúi đầu nhìn nàng vừa đọc vừa cười.
“Chàng nói tên này có bao ngốc, bị lão lừa một lần là lừa cả đời luôn? Cái gì mà phi long, chính mắt thấy mới là thật. Thế nhưng hắn đã thần kinh như vậy rồi, xuất hiện ảo giác cũng thực bình thường.” Thư Đông Vương gửi đến đây đều liên quan đến phi long, cùng với sự hợp thể cùng phi long trong mộng khiến cơ thể hắn biến hóa ra sao.
“Ở địa cung ngày ấy, hắn đã có vẻ không được bình thường, hơn nữa nàng nói hắn đã trúng độc, nói vậy hẳn là công lao của Dịch Vong sư. Lão không chỉ muốn đuổi tận giết tuyệt sư gia của nàng, còn vọng tưởng nắm cả Đông Cương trong lòng bàn tay. Nề hà mệnh lại quá ngắn, mọi thứ tưởng như sắp thành công, không ngờ lại chết.” Phong Duyên Thương cảm thán nói, người đấu không lại trời mà.
Ngửa đầu nhìn hắn, nàng cười tủm tỉm: “Tất cả những chuyện lão làm lại thành trải đường sẵn cho chúng ta đi. Có thể dễ dàng đắc thủ như vậy, không thể không kể công lao của lão.”
“Đúng vậy.” Phong Duyên Thương gật đầu, điểm này hắn cũng thừa nhận.
“Ài, còn phải cảm tạ lão nữa.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, tiếp tục đi đến giá sách tìm kiếm.
Phong Duyên Thương đứng tại chỗ nhìn nàng, những thứ kia hắn cũng không muốn đụng chạm gì nhiều, tà khí quá nặng.
“Ai ui, tìm ra rồi!” Bỗng nhiên Nhạc Sở Nhân hô lên, Phong Duyên Thương nhướn mày, bạc môi cong lên, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.
“Chậc chậc, thật đúng là, không khác mấy so với suy nghĩ của ta mà, ta thật thông minh.” Cầm tập giấy tờ cũ nát đi tới, Nhạc Sở Nhân lật một quyển sách trên đó, sợ hãi than.
========
Chương 157-2: Giai đại hoan hỉ đích sự nhi 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Nàng sẽ không thử mấy thứ này chứ?” Đảo mắt nhìn một vòng thi thể, Phong Duyên Thương không che dấu sự ghét bỏ.
“Làm sao có thể? Ta chỉ là nhìn một cái để biết thôi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nghiên cứu thấu triệt, cũng lại không lo thêm một Dịch Vong sư đến đối phó ta nữa.” Hơn nữa nàng phải cầm chắc bản này trong tay, chỉ sợ Bùi Tập Dạ mà tìm được, đến lúc nào đó hắn nổi cơn điên lại đi đối phó với Đại Yến thì khá là phiền toái.
“Thật đúng là thâm ảo.” Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua, những thứ này hắn đều không biết, cũng không hiểu.
“Đó là điều tất nhiên. Có thể nghiên cứu để mà hiểu được cũng đâu phải một hai ngày.” Nhạc Sở Nhân nhận định.
“Nếu đã lấy đến tay, chúng ta đi thôi.” Mặt trời đã lặn về phía tây, một ngày đã trôi qua.
“Được, đi thôi. Những thi thể này giữ lấy đi, sớm muộn gì ta cũng khiến dân chúng Đông Cương thấy Hoàng Đế của bọn họ đã làm những gì.” Nhạc Sở Nhân nhìn một vòng, quyết định lưu trữ lại hơn nghìn thi thể này. Căn phòng nhỏ đã bị hủy trong phủ Thái tử kia đều là trẻ nhỏ, nàng cũng không đành lòng. Mà những thứ này, nàng muốn thiên hạ đều phải thấy.
Đô thành Đông Cương đại loạn, phương Bắc cũng liên tục báo tin chiến bại. Tin tức của Đô thành lập tức đến tai đại bản doanh ở biên cương, lão Vương gia giám quân vốn thân thể hư nhược nhiều bệnh, vừa nhận được tin thì qua đời, toàn bộ quân doanh đều lộn xộn.
Liên minh giữa Đại Yến và Bắc Cương tạm thời tan vỡ. Một đêm đó, Diêm Tự quân lui lại phía sau, trái lại thiết kỵ Bắc Cương lại từng bước ép sát, quân đội Đông Cương đã sớm không chịu đựng được nữa.
Ba ngày sau, Đông Cương rốt cuộc cũng biết Diêm Tự quân của Đại Yến ở đâu. Diêm Tự quân chuyển trọng hướng về phía nam Đông Cương, hành quân sắp tới Đô thành.
Phía nam vốn bị một chiến tranh quỷ dị kia làm cho hoang tàn, văng vẻ, đừng nói đến có sự xuất hiện của đại quân Đông Cương. Đại Yến tiến công tương đối thuận lợi, chỉ mới mười ngày mà đã đến ngoài thành Đô thành.
Quân đội Bắc Cương dũng mãnh thiện chiến, Đông Cương liên tiếp bại lui, cuối cùng lui xuống tử thủ Bắc thành, trước mắt toàn bộ Đông Cương chỉ còn sót lại hai tòa thành trì.
Đông Cương không người làm chủ, Đông Vương bị chôn dưới địa cung sinh tử không rõ, Thái tử Triệu An Dương cũng chết trong trận hỏa hoạn ở trong phủ Thái tử vài ngày trước. Chúng triều thần lại nội chiến, chia làm mấy phe phái ủng hộ người mình, trước mắt thế cục nguy cấp, đã loạn lại càng thêm loạn.
Nơi quan khẩu Đại Yến cách xa Đông Cương, nơi này so với Đô thành Đông Cương còn tốt chán. Cuộc sống dân chúng no đủ, tiết tấu sống rất mau, vì vậy bất cứ nơi nào thoạt nhìn cũng phong phú. Rất ít ăn xin ngồi chân tường xin cơm, tất cả đều bận rộn cuộc sống riêng của bản thân.
Ở một gian tửu lâu, vẫn không mở cửa tiếp khách nhưng người đến người đi lại không ngừng, nơi này không người nào buông lỏng cảnh giác, đại bộ phận đều mang theo binh khí. Tuy khiến người khác khá là tò mò nhưng chẳng ai dám lại gần để hỏi bên trong là ai.
Hậu viện lửu lâu, hoa đã sớm tàn rồi rụng, trên cây chỉ còn những trái màu xanh chưa chín, đợi đến khi chuyển sang màu hồng ngọt ngào, ấy là lúc chúng thực hiện trách nhiệm nhân sinh.
Trên con đường nhỏ lát đá, Đinh Đương với thân hình mũm mĩm dùng hai tách xách hai bên nách Phong Niên Phi. Bé mặc bộ quần áo ngắn tay với chiếc quần đùi nhỏ, nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu.
Nhạc Sở Nhân ngồi ở nơi không xa, vẻ mặt tươi cười. Nhìn bộ dáng kia của Phong Niên Phi, nàng lại càng muốn cười.
“Vương phi, ngài xem. Tiểu Thế tử sắp đi được rồi. Trong khoảng thời gian này nô tì đều cũng chơi với bé như vậy, bé rất hào hứng, thế nhưng cứ như vậy cả một ngày khiến thắt lưng nô tỳ đều đau.” Nàng khích lệ Phong Niên Phi còn không quên báo công cho mình.
Nhạc Sở Nhân liên tục gật đầu: “Đúng là đi rất tốt, thế nhưng thịt trên người có hơi nhiều.”
Đinh Đương ôm Phong Niên Phi lại gần, nói: “Mới không phải đâu, chính là thịt đùi nhiều, đi hai chân ma sát vào nhau khiến bé khó chịu.”
“Vậy lại càng phải giảm béo, nếu không sợ là cũng chẳng tự đi nổi.” Giang hai tay, Đinh Đương ôm bé đặt lên đùi Nhạc Sở Nhân, rốt cuộc cũng có thể nghỉ tạm trong chốc lát. Tiểu bàn tử khá nặng, ôm chốc lát đã phải ngồi thở.
Nhìn đứa bé trong lòng, Nhạc Sở Nhân trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười. Phong Niên Phi cũng thực vui vẻ, trẻ con không có phiền não, cảm thấy vui liền cười.
Bé vừa cười, vài cái răng nho nhỏ màu trắng sữa liền lộ cả ra, cao thấp không đều, nhìn rất đẹp mắt.
“Bé đã có thể ăn được một ít bột, cũng có thể bón cho ít đồ ăn dễ tiêu hóa.” Nhẹ nhàng nắm lấy cằm bé, nhìn bốn cái răng kia, nàng cười híp mắt.
Đinh Đương gật đầu: “Có cho ăn, bé có thể ăn trứng, có thể ăn cá, còn có thể ăn cả dứa nữa.” Trong cung phái tới mấy bà vú, Nhạc Sở Nhân không thường ở lại, nàng vẫn làm theo lời dặn dò của các bà vú.
“Vậy là tốt rồi. Bé là con trai, chắc một chút cũng tốt, nhưng tuyệt đối không được nuông chiều. Đợi đến khi tiểu Thương tử, chàng cũng sẽ không hài lòng.” Nàng bẹo bẹo má khuôn mặt thịt đô đô kia, rất co dãn.
Đinh Đương hé miệng cười khẽ, nàng cảm thấy ý tưởng kia của Vương gia quá cứng rắn, dù sao vẫn là đứa nhỏ, lớn rồi trưởng thành cũng không muộn.
“Vương gia lúc này hẳn là phải đợi cho đến khi chiến sự chấm dứt mới trở lại. Thế nhưng cũng nhanh thôi, chúng ta tiến quân thần tốc, Đông Cương rất nhanh sẽ không còn tồn tại nữa.” Đinh Đương nói xong, đồng thời cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Nhạc Sở Nhân đảo mắt nhìn, ôm Phong Niên Phi đứng lên, thản nhiên nói: “Tất nhiên sẽ không chống đỡ được bao lâu, thế nhưng mấy chuyện phiền toái hậu chiến cũng rất nhiều. Nghĩ đến việc này còn phải vào tay tiểu Thương tử, thế nhưng ta hẳn là không cho hắn làm, thủ hạ nhân tài dưới trướng Ngũ ca nhiều như mây bay, có thể đảm nhiệm trọng trách.”
Đinh Đương liên tục gật đầu: “Vương phi nói phải. Lần trước đánh Nam Cương cũng là Vương gia giám quân, hết thảy đều an bài thỏa đáng rồi mới đổi người tiếp nhận. Đoạn thời gian ấy, Vương gia và Vương phi đều phải tách nhau ra, hai người ăn không ít khổ.” Nhắc tới chuyện này, Đinh Đương lại tràn đầy cảm xúc. Bởi vì mấy tháng đó, hai vị chủ tử của nàng vẫn không gặp được nhau.
“Chính là hai năm nay quá mức mệt mỏi, đôi ta đều vết thương chồng chất. Nhìn thì rất tốt nhưng thống khổ trong đó chỉ có chúng ta mới biết, thật sự mệt chết đi.” Nàng đặc biệt muốn phu thê nàng có thể tìm được địa phương ít người, an tĩnh, yên bình mà sống, vạn sự đều tốt, nghỉ ngơi thật tốt.
Đinh Đương nhìn nàng, sau đó mới trả lời lại: “Nô tì hiểu được.”
“Ngươi hiểu cái gì? Ta không chỉ mệt thân, mà còn mệt cả tâm nữa.” Nói trắng ra, nàng muốn tránh đi nơi đầu sóng ngọn gió mà thôi.
Nhưng nàng biết bây giờ làm sao có thể như ý như vậy được, thế nhưng rất nhanh đã có thể rồi.
Sáng sớm, toàn bộ tửu lâu đều im lặng, đại môn đột nhiên bị đá văng.
Toàn bộ mật vệ cùng thủ vệ nhanh chóng xuất động, trong chớp mắt đã vây quanh chặt chẽ đại môn như nêm cối.
Lầu hai, Nhạc Sở Nhân ôm con trai ngủ trên giường. (MTLTH.dđlqđ)
Đứa nhỏ này nết ngủ không tốt, lăn qua lăn lại, hai chân đô đô như ngó sen đặt lên cổ Nhạc Sở Nhân, sau đó lại đá đá vài cái, có khi còn đá lên mặt nàng.
Thanh âm dưới lầu càng ngày càng lớn, thành công đánh thức Nhạc Sở Nhân.
Mở mắt ra, đập vào mắt là tướng ngủ không chấp nhận được của con trai.
“Tiểu hôi đản.” Nàng khàn khàn nói, đặt con nằm ngay ngắn, sau đó ngồi dậy, mái tóc dài tán loạn nhưng lại có chút phong tình.
Lắng nghe động tĩnh dưới lầu, Nhạc Sở Nhân tĩnh tâm lắng nghe, tựa như đang cãi nhau. Bất quá nhĩ lực nàng không được như Phong Duyên Thương, nghe không rõ đang nói cái gì.
Vòng qua thân thể nhỏ bé đang ngủ chổng mông của Phong Niên Phi, Nhạc Sở Nhân xuống giường, mặc quần áo mới ra khỏi phòng.
Đi đến thang lầu, thanh âm phía dưới liền nghe rõ ràng hơn. Có vẻ như cửa tửu lâu không mở ra, thanh âm đều là từ bên ngoài truyền vào.
“Vương phi, ngài dậy rồi sao?” Không biết Đinh Đương từ khi nào đã chạy xuống lầu, nhìn nàng nổi bật giữa một đám nữ mật vệ tay cầm binh khí dàn trận đón địch.
“Phải, có chuyện gì vậy?” Nàng nhíu mày, trận thế này có gì đó không được đúng lắm.
Đinh Đương nhún vai: “Còn ai có thể lớn mật xông vào đây như vậy? Là Bắc Vương đến ạ.” Nàng nói câu này thực nhỏ, bởi vì tất cả các ám vệ dưới quyền Phong Duyên Thương đều ghét Bùi Tập Dạ ra mặt.
Mày nàng nhíu càng sâu: “Hắn chạy tới đây có việc gì?”
==========
Chương 157-3: Giai đại hoan hỉ đích sự nhi 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đinh Đương bĩu môi: “Cũng đâu phải mỗi hôm nay. Trong khoảng thời gian này, ngài ấy thường xuyên phái người tới đây để đón tiểu Thế tử đi. Nô tỳ nhất quyết không đồng ý, lần này có thể là nghe nói Vương phi đã trở lại, nên Bắc Vương mới tự mình đến đây.”
Nhạc Sở Nhân thở sâu: “Được rồi, đều tránh ra hết đi, để hắn đi vào.”
Nàng vừa dứt lời, đám mật vệ đang bày trận địa sẵn sàng đối đầu với quân địch đều tỏ ra ngạc nhiên, thái độ chán ghét của họ đối với Bùi Tập Dạ quả thực rất rõ ràng. Nhưng mệnh lệnh của Nhạc Sở Nhân bọn họ lại không thể không nghe, cuối cùng đại môn rốt cuộc đã mở ra.
Cửa vừa mở, người đã lâu không thấy liền xuất hiện. Hoa phục đen như mực bao lấy thân hình cao lớn, tóc dài buộc sau đầu, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt tinh xảo. Khả năng thời gian này hắn vẫn luôn ở chiến trường, vì vậy mà gầy đi thấy rõ, nhưng vẫn là một bộ dáng thiếu niên như cũ. Hắn vừa vào cửa liền nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đứng trên thang lầu, nháy mắt khuôn mặt tràn ra ý cười, đôi lúm đồng tiền nhợt nhạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Biết nàng đã quay về, lần này sẽ không cự tuyệt bản thiếu chứ? Bản thiếu tới đón con.” Mặc kệ cái nhìn chán ghét khinh bỉ của đám ám vệ, hắn vẫn tiêu sái lên lầu tựa như một cơn gió, rất khốc suất cuồng bá duệ.
Nhạc Sở Nhân từ trên cao nhìn xuống, nhướn mày nói với hắn: “Bắc Vương điện hạ, rõ ràng ngươi nên ở chiến trường mới phải.”
“Vậy thì sao? Nam nhân mà, phải vừa lên chiến trường, cũng phải về thăm con ta một chút. Phải để con ảnh hưởng của ta nhiều hơn, chớ giống Cần Vương ẻo lả như phụ nhân.” Hắn ngửa đầu nhìn nàng, hai người đều đứng trên bậc thang, khí thế không người nào thua người nào.
“Niên Phi là con ta, không có quan hệ gì với ngươi hết.” Nhìn hắn như vậy, Nhạc Sở Nhân tất nhiên cũng chẳng có lời hay để mà nói với hắn. Vả lại tất cả mật vệ đều đang nhìn họ, hắn một câu con ta, hai câu con ta khiến cho nàng cảm giác không được tự nhiên.
Bùi Tập Dạ không để ý hừ hừ, làm bộ không kiên nhẫn: “Ít nói nhảm đi, nàng rõ ràng nói sẽ không tính toán gì với bản thiếu, hiện tại là sao đây?”
“Tất nhiên ta sẽ giữ lời. Thế nhưng điều kiện trên chiến trường thực sự rất gian khổ, chờ đến khi chiến sự kết thúc, tất cả mọi chuyện đều trần ai lạc định, ngươi đến đón Niên Phi cũng không muộn.” Nàng khoanh hai tay vào nhai, gằn từng tiếng, rõ ràng thực trấn định.
“Nàng xác định?” Tựa hồ không tin nhân phẩm của Nhạc Sở Nhân, biểu tình hoài nghi của Bùi Tập Dạ thực sự rất khiến người ta giận sôi gan.
“Tất nhiên.” Nhạc Sở Nhân không kiên nhẫn, giọng điệu cũng không mấy tốt.
Thế nhưng Bùi Tập Dạ lại không thèm để ý, đôi con ngươi tinh xảo sâu thêm vài phần: “Một khi đã như vậy, vậy thì chờ mọi việc yên ổn rồi hãy nói sau. Vậy thì bản thiếu đã mất công tới đây một chuyến, có thể cho bản thiếu nhìn con một lát không? Các ngươi đoạt Niên Phi đi mấy tháng, ngay cả một cái liếc mắt nhìn con cũng không cho bản thiếu.” Nói xong, hắn bước tiếp lên bậc thang, còn mười phần kiêu ngạo dùng ngón trỏ đẩy Nhạc Sở Nhân sang bên cạnh, xong mới tiêu sái đi lên.
Nhạc Sở Nhân đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: “Các vị về đi, hắn rất nhanh sẽ đi.” Dứt lời, nàng cũng xoay người về phòng, lưu lại một đám mật vệ gương mặt khó chịu.
Bắc Vương Bùi Tập Dạ này là một tên đạo tặc khiến bọn họ nhiều lần làm nhiệm vụ thất bại, hai bên rõ ràng là có thù oán rất sâu.
Đợi đến khi Nhạc Sở Nhân trở về phòng, Bùi Tập Dạ đã ngồi trên giường. Phong Niên Phi vẫn ngủ như khi Nhạc Sở Nhân mới đi, tứ chi mở ra, liếc mắt một cái đã thấy một đống thịt nằm trên giường.
“Lớn hơn nhiều rồi, qua thêm một đoạn thời gian nữa là bản thiếu không nhận ra bé con luôn.” Cúi đầu nhìn Phong Niên Phi còn đang ngủ say, Bùi Tập Dạ cười nói. Lúc hắn nhìn bé con, nụ cười chân thành tha thiết kia không pha lẫn chút cảm xúc khác thường nào.
Dừng lên bên cạnh giường, Nhạc Sở Nhân khoanh tay trước ngực nhìn hắn, trong lòng nàng có mấy phần phức tạp.
“Đợi đến khi chiến sự chấm dứt, ngươi cũng nhanh chóng mà về sinh mấy đứa nhỏ đi thôi.” Có con của riêng mình, hắn sẽ không chấp nhất với Phong Niên Phi như thế này nữa.
Nhưng mà khi nghe mấy lời này của nàng, Bùi Tập Dạ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Con ngươi tinh xảo hèn mọn dò xét nàng: “Nàng có ý gì?”
Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt mấy cái: “Ta có thể có ý gì chứ? Chẳng lẽ Bắc Vương điện hạ không tính sinh ra người thừa kế sao? Hay là, bản thân ngươi có chướng ngại?”
“Nàng nói vài câu nữa là bản thiếu cho rằng nàng đang ám chỉ cái gì đó.” Thoáng đứng dậy, Bùi Tập Dạ cười, một bộ dạng thiếu đánh.
Nhạc Sở Nhân không chút nào che dấu biểu tình ghét bỏ, hừ hừ: “Vậy cứ coi như ta chưa nói.”
Bùi Tập Dạ cười, thở dài: “Nàng cho rằng tùy tiện ai cũng có thể sinh con cho bản thiếu sao?” Lời nói này của hắn rất kiêu ngạo, Nhạc Sở Nhân không nhịn được trợn trắng mắt.
“Đúng vậy, Bắc Vương điện hạ cỡ nào quý khí, người bình thường làm sao có thể xứng đôi với ngài. Không bằng ngài học theo Đông Vương đi, ân ái triền miên cùng phi long ở trong mộng, sau đó sinh ra Long Thái tử.” Không chút nào che dấu châm chọc, hai người này từ trước tới nay mỗi khi chạm mặt, tựa hồ chưa từng một lần tâm bình khí hòa nói chuyện.
Con ngươi Bùi Tập Dạ đen vài phần: “Mấy người đã thấy Đông Vương?”
“Phải.” Nhạc Sở Nhân nhìn sang nơi khác, biểu tình ôn hòa.
“Nàng có nhìn thấy bảo bối tùy thân của hắn không?” Bùi Tập Dạ nhìn nàng, lúc nói chuyện, con ngươi tối đen có một lát tán loạn thoáng qua.
“Bảo bối? Có một mảnh vảy rồng. Hắn tuyên bố đó là long lân, nhưng cụ thể là gì thì ai mà biết được.” Nhạc Sở Nhân nhướn mày nhìn hắn, có phải hắn biết cái gì không?
Bùi Tập Dạ gật đầu: “ Vậy là được rồi, hẳn chính là cái này. Đã sớm nghe nói Hoàng Thất Đông Cương có một bảo bối gia truyền, sau này được Đông Vương tùy thân mang theo. Cụ thể là cái gì thì tin tức truyền về cũng đủ loại, có một tin nói rằng đó là vảy rồng, không ngờ lại đúng.”
“Ngươi tin?” Nhạc Sở Nhân không tin, cái này rõ ràng là thuần túy gạt người.
“Ai nói bản thiếu tin? Chính là vật này vẫn luôn là bảo bối của Đông Vương, bản thiếu chỉ muốn nhìn một chút thôi. Phái người trộm vài lần nhưng chưa một lần đắc thủ.” Nói đến đây, hắn có một chút tiếc nuối.
“Tật xấu khó sửa.” Cái tật ăn cắp vặt này của hắn không phải ngày một ngày hai rồi.
“Mặc kệ nàng nói thế nào thì bản thiếu vẫn rất thích trộm bảo bối của người khác.” Nàng châm chọc hắn, hắn không phục. Một bộ ngươi làm gì được ta, xem xem ai là người tức giận trước.
Nhạc Sở Nhân hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm tới hắn nữa, càng để ý hắn càng vô lại hơn.
Hai người không nói với nhau lời nào, bé con ngủ say trên giường rốt cuộc cũng có chút phản ứng. Hai cái đùi giật giật, cơ thể lật một cái liền tỉnh giấc.
Nhìn bộ dáng nhanh nhẹn của bé, Bùi Tập Dạ cười rộ lên: “Con trai, còn nhớ cha con hay không?” Toàn bộ cơ thể nằm nghiêng trên giường, để cho Phong Niên Phi có thể nhìn toàn bộ khuôn mặt hắn.
Phong Niên Phi mở to hai mắt nhìn hắn, vài giây sau, bé vươn bàn tay mập mạp nhỏ bé chụp vào mặt Bùi Tập Dạ, sau đó trực tiếp bò lên trên người hắn.
Bùi Tập Dạ một tay ôm lấy đứa nhỏ, đắc ý quét mắt nhìn Nhạc Sở Nhân một cái: “Con còn nhận ra bản thiếu sao?”
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, con trai nàng trước nay vẫn rất tốt tính, gặp ai đối đãi cũng như người thân.
“Ai ui, mập như vậy, đè chết cha con rồi.” Ôm Phong Niên Phi đứng lên, bé con trong lòng hắn thẳng cổ lên soi khuôn mặt hắn, hai tay nhỏ bé nắm chặt lọn tóc hai bên, hai người ôm nhau rất tình cảm.
Nhạc Sở Nhân nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Nàng nhìn ra được hắn thật tâm thích con trai nàng, khó có được hữu duyên, nàng ngăn trở tựa hồ có chút bất công.
Nhìn hắn làm nàng không khỏi nhớ tới ngày sinh ấy. Mặc dù nàng không hiểu nội tâm hắn, nhưng lúc này nàng cảm thấy bản thân dường như đã hiểu được phần nào.
Không có ai có nghĩa vụ phải dung túng bao dung ai, hắn nhiều lúc giận nàng, nhưng giống như Đinh Đương nói, hắn chưa từng một lần bức nàng vào tuyệt lộ.
Dưới lầu, mật vệ đã nhanh chóng vào vị trí. Đinh Đương bưng bữa sáng chần chờ có nên đưa lên lầu hay không, không ngờ lại nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đi xuống lầu.
Đinh Đương mở hai mắt nhìn nàng, cảm thấy hình như tâm tình Nhạc Sở Nhân có không được tốt cho lắm.
“Vương phi?” Nhỏ giọng gọi một tiếng khiến cho Nhạc Sở Nhân hoàn hồn
“Bữa sáng sao? Đưa lên đi thôi.” Hẳn Bùi Tập Dạ cũng là đi suốt đêm để tới đây.
“Vậy nô tì để lại cho Vương phi một phần.” Đinh Đương đáp ứng, nàng hoài nghi nếu như Vương gia biết Bắc Vương tới đây, Vương phi còn khoản đãi hắn, có hay không sẽ tức giận đến điên.
“Không vội, ta chưa đói.” Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, nàng đột nhiên cảm thấy rất nhớ Phong Duyên Thương, phu thê hai người đã nửa tháng không được gặp nhau.
Đinh Đương nháy mắt mấy cái, theo sau Nhạc Sở Nhân đi đại sảnh, nhỏ giọng nói: “Vương phi có phải biết Bắc Vương thích tiểu Thế tử, cho nên trong lòng không thoải mái?”
“Ta có cái gì không thoải mái? Có người thích không tốt sao? Bị toàn thế giới chán ghét mới là thất bại, khiến mọi người đều thích mình là tuyệt kỹ hạng nhất.” Nàng vốn không có tuyệt kỹ kia, nếu không cũng không vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Vì vậy nhìn Phong Niên Phi được mọi người quý mến, nàng rất thích.
Đinh Đương không rõ, nsngf cảm thấy Nhạc Sở Nhân chắc chắn không thoải mái trong lòng.
“Bắc Vương từ ngàn dặm xa xôi tới xác thực làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn thích tiểu Thế tử, kỳ thật đây cũng là chuyện tốt. Tối thiểu sẽ trợi giúp bang giao, có thể không cần sinh ra chiến tranh.” Tuy rằng nàng là một tiểu nha hoàn, nhưng nàng vẫn có thể suy nghĩ được đến nước này.
Nhạc Sở Nhân không thể không nhíu mày: “Thì ra là thế.” Cho nên chỉ có Phong Duyên Thương là tức giận đến mất ăn mất ngủ, Phong Duyên Thiệu chưa từng một lần hỏi đến. Phong Niên Phi vừa trăng tròn đã bị Bùi Tập Dạ mang đi, triều đình cũng không có một văn thư lên án công khai hành động này, mà chỉ đơn giản cho rằng chuyện này chưa từng phát sinh?
Biến con nàng thành lợi thế, nàng có chút bất mãn. Thế nhưng trước mắt nhìn đến thì đây cũng không hắn là chuyện xấu, cứ như vậy đi, dù sao nó là cũng đáng để vui mừng.