Chương 158: Long Lân nguy hại, an bài
Suốt cả một ngày, Bùi Tập Dạ đều ở trong tửu lâu cùng với Phong Niên Phi.
Nhạc Sở Nhân cũng vì tránh khỏi những lời bịa đặt đồn nhảm, đến lúc đó Phong Duyên Thương nghe được trong lòng không vui, cũng né đi ra ngoài.
Trong thành này mọi người đều rất bận, ngồi ở trong quán trà, nhìn nhóm người trên đường phố không ngừng vội vàng lui tới, Nhạc Sở Nhân bị cuốn hút cảm thấy mình ngồi ở đây giống như sống uổng năm tháng.
Thế nhưng trong trà lâu này cũng có người tới uống trà hưu nhàn, nơi này diện tích không lớn lầu hai tổng cộng bảy, tám tấm cái bàn, trừ Nhạc Sở Nhân ngồi một mình một bàn, còn lại có bàn hai người ngồi.
Trong đó một bàn hai người, uống hai bình trà sau đó rời đi, mà còn dư lại một bàn khác, bốn nam nhân vừa uống trà vừa thảo luận quốc gia đại sự, ngược lại nghe rất là thú vị.
"Theo ta mà nói, dân chạy nạn Đông Dương, tuyệt đối không thể cho bọn họ vào thành. Hơn một trăm năm, Đông Dương là Đông Dương, Đại Yến là Đại Yến, đều không liên quan đến nhau. Tuy rằng trước mắt Đông Dương bị áp đảo, sống chết của bọn họ cũng phải ở Đông Dương, quyết không thể tới Đại Yến." Có một người nói như vậy.
"Cái này không có lý, Đông Dương không còn nữa, như vậy Đông Cương cũng là của Đại Yến rồi. Đều là con dân Đại Yến, mặc kệ triều đình hay là địa phương, đều có quyền chăm sóc." Tên còn lại giải thích như vậy.
Khóe môi Nhạc Sở Nhân cong cong, đúng là như vậy có lý. Mặc dù theo cá nhân nàng mà nói, nàng cũng không thích có dân chúng ngoại lai giành tài nguyên của nàng, nhưng tương đối mà nói, tất phải tiếp thu mới được.
"Dù sao nếu như có dân chạy nạn Đông Dương xông tới ta sẽ không khách khí, người Đông Dương đều xấu."
"Cũng không thể quơ đũa cả nắm, mặc dù người xấu tương đối nhiều, nhưng người tốt chắc cũng có đi, mặc dù ta chưa từng thấy qua."
"Ha ha ha."
Mấy người nói vui vẻ, bên này Nhạc Sở Nhân nghe được cũng rất thích đi. Ở trong lòng dân chúng Đại Yến, Đông Dương là như vậy.
Thế nhưng trước kia nàng quả thật cũng nghe qua không ít, ngay cả Đinh Đương cũng nói như vậy, đại bộ phận người Đông Dương ý định nhiều, thẳng thắn mà nói để tâm quá nhiều, hơn nữa tư tưởng xấu chiếm đa số.
"Chúng ta hãnh diện khi đến Đại Yến, trước đó vài ngày Tiểu Cữu Tử nhà ta đi một chuyến đến Nam Cương, đầu cơ trục lợi hàng hải sản. Hắn trở lại nói, hiện tại Nam Cương xây dựng lại rất tốt, nhưng phóng tầm mắt nhìn, phần lớn cũng là người Đại Yến chúng ta đi qua. Người Nam Cương chân chính đều thận trọng khi gặp được dân ta, cho dù quan phủ địa phương hay là triều đình quan tâm chúng ta. Nếu ngày sau phát tài, đến lúc đó chiến sự ở Đông Cương dứt, ta liền chạy đến Đông Cương."
"Tốt, nếu như đường dễ đi, mang theo chúng ta cùng nhau phát tài."
"Nói hay lắm. Hiện giờ Trung Vực Nguyên soái, Cần vương Điện hạ đều ở Đông Cương, chiến sự kết thúc bọn họ cũng sẽ rất nhanh trở lại, cơ hội này thật tốt. Nói không chừng còn có thể thấy được Trung Vực Nguyên soái cùng Cần vương đấy."
"Ta có may mắn gặp Trung Vực Nguyên soái một lần, không hổ là Đại Nguyên Soái, người khoác khôi giáp khí thế nghiêm nghị, nam nhân như ta đây nhìn con mắt đều trợn trắng rồi."
"Trung Vực Nguyên soái khẳng định tài giỏi, đây chính là Đệ nhất Nguyên soái của Đại Yến chúng ta. Thế nhưng chưa từng thấy qua Cần vương, nghe nói thân thể Cần vương không tốt, nhưng phong độ không tầm thường."
"Làm sao lại như vậy? Cần vương trước kia thân thể không tốt cả ngày bệnh ốm yếu, kể từ khi cưới Cần vương phi vào cửa, Cần vương giống như người bình thường rồi."
"Đều truyền nhau thuật lại như vậy, nhưng người nào cũng chưa từng thấy qua đúng không? Chỉ là lời đồn đãi thôi, sẽ không phải tin đồn vô căn cứ là được. Suy nghĩ một chút Cần vương phi này ngược lại thật sự là thần kỳ, vượng phu thuận phu, kể từ vào cửa Cần vương, Cần vương một đường thuận lợi."
"Hộ Quốc tự Đại sư Ngọc Lâm cũng chính miệng nói qua Cần vương phi có Phật duyên là ngọc nữ bên cạnh Phật tổ chuyển thế á..., khẳng định không tầm thường là được, không phải nhứng thứ như tiểu dân chúng ta có thể so sánh được ."
"Có phải hay không ngọc nữ chuyển thế ai cũng không thấy, chỉ là quả thật đã làm không ít chuyện tốt. Mấy năm trước ở Hoàng Thành cùng với chung quanh cử hành chữa bệnh từ thiện ta đã rất hâm mộ, không quan tâm nghèo hèn đi xem bệnh lấy thuốc không cần đưa tiền. Lúc ấy còn cảm thán qua chúng ta nơi này quá vắng vẻ, nếu như khoảng cách gần Hoàng Thành một chút, có phải hay không cũng có thể thơm lây rồi."
"Đúng đúng, chuyện chữa bệnh từ thiện này đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ."
Mấy người từ việc lớn quốc gia nói đến chữa bệnh từ thiện, Nhạc Sở Nhân cũng có chút hơi kinh ngạc, không ngờ việc chữa bệnh từ thiện này đối với cả nước đều có ảnh hưởng.
Thế nhưng quả thật rất lâu không có tiến hành chữa bệnh từ thiện rồi, lúc ấy thận trọng chỉ sợ chọc giận Phong Triệu Thiên. Hiện tại muốn gió có gió muốn mưa có mưa, ngược lại quên lúc mới bắt đầu rồi.
Lầu dưới có người đi lên, hai mật vệ nữ, mặc đơn giản váy dài suất khí ( đẹp theo kiểu đẹp trai – hí hí.các nàng tự tưởng tượng nhá), trên tay nắm kiếm, hiên ngang mạnh mẽ.
Hai người lên lầu, lập tức dẫn tới một bàn đang nói kia mấy người nhìn chăm chú. Tòa thành nhỏ này không lớn, trong tửu lâu được bảo vệ chặt chẽ kia đều là những người ăn mặc như bọn họ vậy, chỉ nhìn cái, bọn họ liền đoán được.
Hai mật vệ nữ trực tiếp đi về phía chiếc bàn mặt hướng cửa sổ mà Nhạc Sở Nhân ngồi, "Vương phi, Bắc Vương muốn rời đi rồi."
"Muốn đi rồi? Vậy trở về thôi." Rời đi, nàng cũng cần phải trở về.
Ba người rời đi, cả lầu hai còn sót lại một bàn kia. Vậy mà lúc này, một bàn kia mấy người cũng đã u mê, Vương phi?
Bên trong thành sớm đã có lời đồn đãi nói ở tại trong tửu lâu kia chính là người của Cần vương phủ, còn có người nói từng thấy mờ ảo hai người Cần vương Cần vương phi ra vào. Hiện tại, nhìn thấy người thật rồi sao?
Một đường trở về tửu lâu, quả nhiên, ở cửa đội cận vệ Bắc Cương đã tụ hợp tốt lắm. Chiến mã cao to chiếm nửa con phố, người lui tới không khỏi đi đường vòng, nhìn ra được nơi này không thể vào gần.
Bước vào cửa chính, trong đại sảnh Bùi Tập Dạ ngồi ở trên ghế bành, trên người Phong Niên Phi hai cái tay mập quơ múa, hai cái chân nhỏ cũng không yên, ở trên đùi hắn dậm dậm. Với trọng lượng kia của hắn, đạp thời gian lâu dài rất đau, thế nhưng Bùi Tập Dạ ngược lại vẫn vui vẻ.
"Sắc trời đã tối, mau lên đường đi, không tiễn." Đi tới trực tiếp tiễn khách, nàng sảng khoái vô cùng.
Bùi Tập Dạ khẽ nhướng mày, nhìn vẻ mặt Nhạc Sở Nhân không lạnh không nóng kia, hừ hừ, "Thái độ không được, làm lại."
"Được voi đòi tiên rồi." Nhạc Sở Nhân cũng không cam chịu yếu thế, trừng mắt, rất có khí thế.
"Nếu như thái độ của nàng tốt một chút, bản thiếu khẳng định sảng khoái đi." Bùi Tập Dạ không sợ hãi, hơn nữa hắn hết sức thích đối thoại cùng với nàng như vậy.
Im lặng, Nhạc Sở Nhân trực tiếp đi tới ôm Phong Niên Phi lên, "Đi nhanh lên đi."
Thái độ của nàng không thay đổi, Bùi Tập Dạ cũng không còn biện pháp, đứng lên khoác áo choàng, vừa nhìn nàng nói: "Nàng định ở tại nơi này khi nào thì đi? Tính toán đợi Phong Duyên Thương cùng nhau trở về?"
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, "Có lẽ vậy, ta còn có chuyện phải làm."
"Chuyện gì?" Vừa nghe tới đây, hắn hăng hái hỏi.
"Chuyện của ta, không có quan hệ gì với ngươi, đừng nghe." Khẽ quát, hai người một bộ không liên quan đến nhau.
Con ngươi xoay chuyển, hắn một bộ ta hoàn toàn không muốn biết. Đưa tay, ngón tay thon dài ngắt cằm Phong Niên Phi, mặt đứa nhỏ ở rất gần mặt của Nhạc Sở Nhân, có một giây kia, ngón tay hắn muốn chuyển, là hướng về cằm Nhạc Sở Nhân đi.
Mắt Nhạc Sở Nhân khẽ nhìn tay của hắn ở trên cằm Phong Niên Phi bóp, hình như cũng đã nhận ra trong nháy mắt thay đổi kia, khẽ vặn lông mày, giương mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt cảnh cáo.
Bùi Tập Dạ vô vị cười cười, thu tay lại, thở dài, "Bản thiếu đi, không tiễn."
"Không tiễn." Nhạc Sở Nhân lười biếng đáp lời, sau đó nhìn hắn sải bước rời đi, tự nhiên bóng lưng cao ngất kia lại có mấy phần thê lương.
Bùi Tập Dạ rời đi, tửu lâu này lại khôi phục an tĩnh, giống như sau khi bị cuồng phong cuốn sạch qua, tinh thần mỗi người đều bị một lần tàn phá, đặc biệt là nhóm mật vệ ở cửa.
Nhạc Sở Nhân cũng may, hơn nữa nàng thấy Phong Niên Phi tốt hơn. Tiểu tử không có tim không có phổi, cả ngày chính là vui mừng, rất ít khóc.
Liên lạc một cái thư sinh tờ cùng Thích Phong vẫn còn ở Đông Cương hoạt động trong núi , Nhạc Sở Nhân quyết định một chuyện.
Khi đó rát lâu sau khi chiến sự Nam Cương kết thúc, Tế thế đường cũng tiến vào chiếm giữ Nam Cương. Phong Duyên Tinh khi đó ở trong cung trúng kế, về sau lúc đi Nam Cương vào đầu mùa đông. Hiện tại Tế thế đường ở Nam Cương nơi đó có hắn trấn giữ, hơn nữa làm được rất tốt.
Hiện tại Đông Cương đã thành, hôm nay ở quán trà lại nghe một ít lời nói, Nhạc Sở Nhân cảm thấy Tế thế đường ở Đông Cương cũng có thể phát triển. Dân chúng bình thường người bán hàng rong đều nhớ ở Đông Cương phát triển đâu rồi, huống chi bảng hiệu Tế thế đường này rất nổi danh?
Thông qua thư sinh tờ liên lạc với Thích Phong, Thích Phong rất nhanh liền chạy về, Nhạc Sở Nhân dặn dò một phen, Thích Phong lập tức đánh ngựa trở về Hoàng Thành tìm Thích Kiến.
Có hai huynh đệ này, bất cứ chuyện gì đều làm tốt, Nhạc Sở Nhân ngồi mát ăn bát vàng là được.
Phía bên nàng đang chuẩn bị, một cuộc chiến dịch cuối cùng với Đông Cương rốt cuộc cũng khai hỏa. Đại Yến cùng Bắc Cương đồng thời tiến công, Đông Dương còn sót lại hai tòa thành trì ba vạn đại quân không chống đỡ được bao lâu, rất nhanh nộp khí giới đầu hàng, từ đó trên đời không còn Đông Dương.
===========
Chương 158-2: Long Lân nguy hại, an bài 2
Tuy là chiến sự đã kết thúc, nhưng hình như còn có chuyện càng náo nhiệt hơn, đó chính là chuyện Đại Yến cùng Bắc Cương phân chia Đông Cương.
Dù rằng trước đây hai phe cũng nói rõ lấy Đô thành Đông Dương làm ranh giới, nhưng âm thầm lại muốn chiếm vài toà thành trì nữa. Người Đại Yến khá nội liễm, biểu hiện không rõ ràng, nhưng Bắc Cương lại hiện mọi ý định ở cả lên mặt, dã tâm bừng bừng.
Những chuyện này truyền đi, Đại Yến không ai không biết.
Thành nhỏ ở gần Đông Cương càng thêm loan truyền xôn xao, đều nói kế tiếp có thể Đại Yến sẽ cùng Bắc Cương tái chiến, tiếp tục như vậy, chiến sự này chẳng biết lúc nào kết thúc.
Bắc Cương không thể so với Đông Cương Nam Cương, thiết kỵ so với Diêm tự quân không phân cao thấp, nếu thật sự khai chiến, thắng bại không rõ, nhưng tổn thất về người tuyệt đối không thể tránh khỏi, cũng không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Đông Cương bị chia làm hai, đồng thời, dân chúng ở tại Đông Cương cũng thành người hai quốc gia. Tình hình chính trị ở mỗi nơi không giống nhau, chính sách cũng không giống nhau.
Chính sách của Đại Yến thiên mềm dẻo, Bắc Vực lại hoàn toàn là thủ đoạn mạnh mẽ. Trong hoàn cảnh có gây chuyện, hoàn toàn giống nhau bắt lại, nếu không nghe lời trực tiếp làm thịt, phương pháp giết một người răn trăm người hết sức hữu hiệu.
Nhưng mặc dù như thế, hiện nay đã trở thành con dân Đại Yến dân chúng vốn là con dân Đông Dương cũng hiếm có gây chuyện, bởi vì bên trong thành hay là ngoài thành, tùy thời đều có dã thú ẩn hiện.
Tục truyền những dã thú này hiểu tính người, là tay chân của triều đình Đại Yến, nếu như thật sự gây chuyện, cho dù triều đình hoặc quân đội cũng sẽ không thực hiện phạt nặng, nhưng lại âm thầm phái những dã thú này ra tay. Dã thú không giống với người, hoàn toàn máu lạnh, giết người ăn thịt người không nháy mắt, so với Thái tử Đông Dương Triệu An dương thì vẫn dọa người.
Vừa đấm vừa xoa, hết sức hữu hiệu, kể từ khi chiến sự ngừng nghỉ, hoàn toàn không có gây chuyện. So với Nam Cương khi đó có nhiều buông lỏng, dù sao khi đó Nam Cương có một người binh tướng biến thành thổ phỉ, cùng Đại Yến đánh du kích đánh rất lâu.
Vốn hoàng cung Đông Dương hoàn toàn hoang phế, biến thành ột mảnh phế tích. Thế nhưng ngược lại moi ra không ít vàng bạc châu báu, sau khi Diêm tự quân vào thành, quản lý buông lỏng lỏng, rất nhiều nơi dân chúng đều đào được không ít thứ đồ chơi đáng giá trong đống hoang tàn.
Thế nhưng sau này hoàng cung đổ nát bị quan binh đóng chặt cửa, không cho người ngoài đến gần, nếu như nhìn xa xa, sẽ nhìn thấy có thật nhiều người ở trong đống phế tích đào lấy cái gì đó.
Lại một tháng trôi qua rất nhanh, Nhạc Sở Nhân ở trong thành nhỏ ngay cửa khẩu vội vàng chuyện của mình, cùng Phong Duyên Thương nửa tháng không thấy, lúc bắt đầu cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, sau này bận rộn, cũng không thấy trôi qua quá chậm.
Thích Kiến làm chủ lấy một đội nhân mã tiến vào chiếm giữ Đông Cương, nhân lực Cái Bang nhiều, đều trợ giúp. Lấy danh nghĩa Tế thế đường ở tòa thành trì lúc đi lại, chữa bệnh miễn phí tặng thuốc từ thiện, danh tiếng Tế thế đường rất nhanh trải rộng ở mảnh vừa mới trở thành đất đai của Đại Yến này.
Trong đường nhỏ dưới cây ăn quả của hậu viện tửu lâu, Nhạc Sở Nhân ngồi ở trên ghế bành nghiên cứu bản bí thuật nô dịch Vong Linh kia. Loại bí thuật này thật sự rất khó hiểu, không ngừng cần người có kinh nghiệm sâu hoặc tương đương, quan trọng hơn là phải có võ công mới được, nếu không sẽ rất khó khăn.
Nhìn cái này, nàng cảm thấy đối với nàng rất khó, nàng đời này là khỏi phải nghĩ đến chuyện học được những thứ võ công bay tới bay lui kia, chỉ có thể ảo tưởng.
"Vương phi, Vương Gia phái người trở về tặng đồ." Giọng nói Đinh Đương từ phía sau truyền đến, Nhạc Sở Nhân giơ tay lên ngắt sống mũi, sau đó quay đầu nhìn sang.
"Đưa tới cái gì?" Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ trừ thư từ qua lại, hoàn toàn không đưa đồ qua. Lúc này hắn là đã tìm được bảo bối gì, lại có thể đưa trở lại.
"Nô tỳ không biết, dù sao mười hai hộ vệ hộ tống trở về, xem ra rất bảo bối." Đinh Đương lắc đầu, nàng không biết.
"Trực tiếp đưa qua đây đi." Ngồi ở chỗ này rất tốt, mấy ngày nay nay lười phải đi lại.
"Vâng." Đinh Đương lĩnh mệnh, lại xoay người rời đi.
Chỉ trong chốc lát, một người hộ vệ theo Đinh Đương tới đây, trên tay đang cầm một rương gỗ bốn góc.
"Thuộc hạ tham kiến Vương phi. Đây là Vương Gia lệnh bọn thuộc hạ cả đêm trở về, Vương Gia dặn dò, Vương phi nhìn thấy không nên quá vui mừng, tâm bình tĩnh là tốt rồi." Hộ vệ thuật lại lời Phong Duyên Thương nói, nghe qua đồ vật bên trong chắc hẳn rất khiến người ta kinh ngạc.
Đuôi mày nhếch thật cao, tâm tình Nhạc Sở Nhân cũng giống vậy, "Giọng điệu thật không nhỏ, để xuống đi." Mím môi, nàng ngược lại muốn nhìn một chút Phong Duyên Thương đang chơi kiểu gì.
Hộ vệ để rương gỗ xuống, sau đó lui ra.
Đinh Đương đứng ở một bên, rõ ràng tò mò.
Nhạc Sở Nhân cũng nghiêng đầu nhìn một lúc, sau đó nhíu mày nhìn về phía Đinh Đương, "Em đoán là cái gì?"
Đinh Đương lắc đầu một cái, "Chẳng lẽ là đồ ăn gì hiếm lạ của Đông Cương?"
"Em chỉ biết có ăn thôi." Im lặng, Nhạc Sở Nhân khẽ mắng một tiếng. Trong bụng cũng đã đoán được là những thứ gì, nàng cảm thấy khả năng rất lớn.
Động thủ, từ từ mở nắp rương gỗ lên, quả nhiên đập vào mắt là đồ nàng phỏng đoán.
Trong rương gỗ là một cái hộp trong suốt khác, trong hộp trong suốt để một cái vảy màu vàng. Ở nơi này nhìn bình thường dưới ánh mặt trời nhìn, màu sắc hết sức bắt mắt.
"Oa, đây là cái gì?" Đinh Đương hoàn toàn bị màu sắc kia làm chấn động. Mặc dù không biết là cái gì, nhưng Phong Duyên Thương đưa về, phỏng đoán nhất định là thứ ly kỳ.
Nhạc Sở Nhân vui mừng, "Thật đúng là để cho hắn đào được rồi." Đưa tay lấy thứ này ra khỏi cái hộp trong suốt, không có một chút hư hại, xem ra khi hoàng cung sụp đổ không hề nện vào nó.
Lấy ra, nhìn thì càng rõ ràng. Bên trong vảy này rất lớn, rất dầy, dày ước chừng một đốt ngón tay. Toàn thân là một màu vàng, không có chút tạp sắc ở trong đó.
Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt lại, quay một vòng, cũng không nhìn ra rốt cuộc chất liệu của thứ này là cái gì, chẳng lẽ cái đồ vật này thật sự là Long Lân?
"Vương phi, đây là đồ ăn hay là vật trang trí ?" Đinh Đương nhìn không ra, dù sao nhìn màu sắc kia rất đáng tiền .
"Em mà ăn? Sẽ gãy răng đó." Nhạc Sở Nhân liếc nàng một cái, bàn đôn đôn (béo lùn chắc nịch) mà vẫn còn ăn.
Đinh Đương nháy mắt mấy cái, "Cái này rốt cuộc là cái gì?"
"Nghe nói là Long Lân." Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, cái này không thể tin.
"Long Lân? Thật sao?" Ánh mắt nháy mắt trợn to, Đinh Đương hết sức ngạc nhiên, thật sự là Long Lân?
"Ai biết thiệt giả thế nào." Nói xong, nàng bắt tay mở cái hộp trong suốt này ra, nhất định phải lấy ra nghiên cứu một chút mới được.
Đưa tay đi vào, ngón tay đụng phải nó, cảm giác mát mẻ theo đầu ngón tay truyền đến.
"Vẫn là lạnh lẽo." Cầm được, cẩn thận lấy ra, Đinh Đương đứng ở một bên cẩn thận nhìn xem.
Nhạc Sở Nhân cầm đưa đến trước mắt, trước sau đi lòng vòng cẩn thận nhìn, thông qua cảm giác sờ tới, cái này giống như tảng đá. Nhưng tảng đá hiếm có như vậy, ít nhất nàng chưa từng thấy qua.
"Rốt cuộc đây là thứ gì? Cũng không có nơi làm xét nghiệm, nếu không có thể xét nghiệm xem thành phần một phen." Nói thầm khe khẽ, Nhạc Sở Nhân cong ngón trỏ gõ gõ, không có âm thanh gì, ngược lại ngón tay rất đau.
"Đây chính là tảng đá." Bước đầu kết luận, đây chính là tảng đá.
"Tảng đá nào lại có dáng vẻ như vậy?" Đinh Đương không tin, cái này nếu như cầm đi bán, đoán chừng có thể bán được rất nhiều tiền.
"Thế giới rất to lớn có đủ những thứ lạ, làm sao em biết thứ này không phải tảng đá? Ta coi vật nàyrất quỷ dị, không giống thứ đồ chơi bình thường." Nhớ tới Đông Vương thần kinh không bình thường cả ngày ôm nó, nàng rất khó tưởng tượng thứ này là đồ tốt.
Đinh Đương không nói, nhưng vẫn cảm thấy vật này không phải là đồ tồi.
Đêm đó, Nhạc Sở Nhân cầm Long Lân đưa tới gian phòng nghiên cứu.
Trên giường lớn, mẹ con hai người mỗi người chiếm một bên.
Dựa vào đầu giường, Nhạc Sở Nhân nắm cái gọi là Long Lân cẩn thận nhìn xem, lại dùng ngân châm đâm xuống một chút, muốn nhìn xem, đây rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng nàng ánh mắt của cũng không có kèm theo chức năng xét nghiệm, nghiên cứu cũng chỉ nông cạn. Nàng nhận định đây chính là tảng đá, nhưng cụ thể là đá gì còn phải chờ nghiên cứu.
Tới nửa đêm, nàng cũng mệt mỏi, tiện tay đặt Long Lân ở trên bàn nhỏ ngoài giường, liền buồn ngủ.
Vậy mà, một giấc này, lại hoàn toàn không tốt.
Một mực chạy, chạy nàng thở không ra hơi ngực đau đớn, bốn phía sương mù, loáng thoáng ở bên trong, nhìn thấy bóng dáng của Phong Duyên Thương.
Nàng chạy về phía hắn, nhưng hắn vẫn càng ngày càng xa, nàng nhanh chóng hô to, nhưng thế nào cũng kêu không lên tiếng .
Tuyệt vọng xông lên đầu, nếu Phong Duyên Thương rời nàng đi, nàng thật không biết nên sống sót trên thế giới này như thế nào.
Nước mắt chảy ra , đau lòng khó nhịn, nhưng nức nở nghẹn ngào không phát ra được âm thanh nào, kìm nén khiến nàng như muốn hôn mê.
==========
Chương 158-3: Long Lân nguy hại, an bài 3
Trong mê mang, tiếng khóc của trẻ con từ xa đến gần, nàng cả kinh tập trung lắng nghe, là Phong Niên Phi.
Nhi tử? Cả kinh, chợt mở mắt ra, đập vào mắt là màn giường quen thuộc, tất cả đều là mộng.
Bên cạnh, Phong Niên Phi đúng là khóc, hơn nữa khóc rất lớn tiếng. Nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, Phong Niên Phi khóc lóc không ngừng, tay chân khuấy động, khóc đến sắc mặt trắng bệch.
Vội vàng ngồi dậy ôm hắn, nhịp tim của nàng rất nhanh, hơn nữa khắp người mồ hôi lạnh.
"Tốt lắm, đừng khóc, ngoan." Ôm hắn, trong lòng Nhạc Sở Nhân tràn đầy nghi ngờ.
Nàng rất ít khi thấy ác mộng, cũng không phải Phong Niên Phi chưa bao giờ khóc đêm. Nhưng đêm này, hai chuyện cùng xảy ra, hơn nữa xảy ra đột nhiên như thế.
Được ôm lên, Phong Niên Phi vẫn khóc lóc không ngừng như cũ. Nhạc Sở Nhân ôm hắn xuống giường, lơ đãng thấy mảnh Long Lân nàng đặt ở trên bàn nhỏ đầu giường trước khi ngủ,trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là nó?
"Vương phi? Tiểu thế tử có phải đói bụng hay không ?" Tiếng Đinh Đương truyền từ ngoài vào, nàng nghỉ ngơi ở cách vách, bị tiếng khóc của Phong Niên Phi đánh thức.
"Có thể là đói bụng, ngươi tới ôm hắn đi." Nếu thật sự do khối Long Lân này ảnh hưởng, nàng thật sự phải nghiên cứu thật tốt một chút rồi.
"Vâng" Đinh Đương đẩy cửa đi vào, thấy dáng vẻ Phong Niên Phi khóc nước mắt nước mũi lan tràn không khỏi đau lòng. Vội vàng ôm vào trong ngực, sau đó bước nhanh rời khỏi phòng đưa đến chỗ bà vú.
Gian phòng còn sót lại Nhạc Sở Nhân, nàng từ từ đi về phía Long Lân được đặt an ổn ở trên bàn nhỏ, cầm lên cẩn thận nhìn xem. Một hồi lâu thở dài, phải làm chút thí nghiệm mới có thể ra đáp án.
Hoàng Thành rất nhanh phái một nhóm người chạy tới Đông Cương, tiếp nhận công việc xây dựng lại Đông Cương. Tốc độ Phong Duyên Thương cũng cực nhanh bàn giao mọi chuyện, sau đó cả đêm cũng không nán lại, lập tức rời đi.
Chạng vạng hôm sau đi vào thành, rất chuẩn ở lúc bữa tối vừa mới bắt đầu thì tới tửu lâu.
Chợt thấy người trở về, Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc. Cầm chiếc đũa đi tới nhìn Phong Duyên Thương, ánh mắt trợn to, "Chàng bay trở về hay sao?"
Khuôn mặt tuấn mỹ thon gầy rất nhiều, nhưng phong thái vẫn như cũ. Mắt phượng xinh đẹp tràn đầy nhu tình, trực tiếp đi đến trước mặt nàng, cúi người hôn lên trán của nàng một cái, sau đó nói: "Đúng vậy, biết nàng nhớ ta, nên sớm bay trở về."
Hé miệng, để đũa xuống, Nhạc Sở Nhân bắt lấy tay hắn, "Nói như vậy, chuyện bên kia đều kết thúc rồi?"
Khẽ gật đầu, "Kết thúc rồi."
"Thật tốt quá, cuối cùng có thể về nhà rồi." Đây chính là gần nửa năm, thoáng cái đã ở biên quan nửa năm rồi.
"Muốn đi trở về?" Cười khẽ, vén áo choàng ở bên người nàng ngồi xuống, tuy là cả đêm bôn ba không có nghỉ ngơi, nhưng xem ra vẫn không dính một hạt bụi như cũ.
"Dĩ nhiên, ta muốn cùng chàng tìm một chỗ ẩn náu." Giống như Hắc Hùng (gấu chó, gấu đen) ngủ đông, ẩn náu ai cũng không tìm được.
Phong Duyên Thương buồn cười, "Nàng tự tính toán, vậy thì tìm một nơi ẩn náu thôi."
"Đúng rồi, dẫn chàng đi nhìn chuyện thú vị." Chợt nhớ tới, Nhạc Sở Nhân đứng dậy lôi kéo Phong Duyên Thương rời khỏi đại sảnh chạy thẳng tới lầu hai.
"Muốn xem cái gì?" Bị nàng dắt, Phong Duyên Thương không dùng sức tiêu sái đi, lên lầu hai, nhĩ lực bất phàm hắn liền nghe được âm thanh kỳ quái.
"Dĩ nhiên là chuyện thần kỳ. Còn nhớ rõ chàng gửi về mảnh Long Lân chứ? Đó thật sự không phải đồ vật tầm thường." Nói xong, lôi kéo Phong Duyên Thương đi tới một gian phòng cuối lầu hai.
"Tới cùng là sao vậy?" Vừa rồi hắn nghe được âm thanh kỳ quái chính là bên trong này truyền tới, đi tới bên ngoài, nghe rõ là cái gì, con chuột.
"Chàng xem một chút." Đẩy cửa sổ ra, Nhạc Sở Nhân đẩy Phong Duyên Thương để cho hắn nhìn.
Đứng ở bên cửa sổ nhìn vào bên trong, mày đẹp trong nháy mắt nhíu lại, "Những con chuột này điên rồi?"
Cười lên, Nhạc Sở Nhân vừa gật đầu, "Long Lân này kỳ diệu nha. Vào cái ngày vừa mang về đó, ta để nó ở cạnh giường liền ngủ mất rồi. Kết quả ta thấy ác mộng, nhi tử khóc lớn không ngừng, ta liền cảm thấy nó có vấn đề. Kết quả chứng thực rồi, quả thật có vấn đề. Chàng xem những bông hoa kia, đều khô héo. Những con chuột kia, cũng đều giống như điên vậy khắp nơi tán loạn, gặm cắn bàn ghế giường đệm cũng hư. Thứ này có phóng xạ, cuối cùng Đông Vương kia sinh ra ảo giác, tóc khô héo không có chút tinh khí, đều là công lao của nó."
"Nói như vậy, vật này có thể giết người." Phong Duyên Thương kinh ngạc, trái tim cũng cả kinh, may mà Nhạc Sở Nhân thông minh, nếu không nàng cũng giống như Đông Vương dường như đặt cái đồ vật này ở bên cạnh, hậu quả khó mà lường được.
"Có thể, thế nhưng là hung khí mãn tính." Người bình thường không thể so với con chuột, tốc độ bị thương tổn nhanh như vậy. Huống chi, không ít người đều có võ công, thân thể cường tráng hơn, nếu dùng vật này giết người, có lẽ rất lâu.
Phong Duyên Thương bỗng dưng cười khẽ, "Không tệ."
"Không tệ? Sẽ không nổi lên ý đồ xấu đi." Nhíu mày nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn nhất định là nghĩ tới có chỗ dùng đồ này.
"Nàng không cần phải để ý đến, sẽ không hại nàng." Giơ tay lên ngắt cằm nàng, động tác tràn đầy thân mật.
Mặc hắn bóp, Nhạc Sở Nhân khẽ nhướng mày, trong mắt là dáng vẻ ta ta đã nhìn thấu chàng.
Dùng qua bữa tối, hai người chia ra đi tắm rửa, song song dựa trên giường. Từ biệt đến gần hai tháng, gặp lại nhau cũng đặc biệt không giống người khác.
Nửa người trên dựa vào trong ngực hắn, Nhạc Sở Nhân hơi hơi híp mắt, thoải mái đến dùng từ ngữ biểu đạt không được.
Ôm nàng, Phong Duyên Thương cũng là vẻ mặt an nhiên, trong đôi mắt phượng xinh đẹp đều là nhu tình, giống như một cái hồ xuân thủy, hòa tan tất cả.
"Trước đó vài ngày Bùi Tập Dạ tới, có phải hay không muốn nhận nhi tử?" Mở miệng, hắn ôn nhu hỏi. Không ở nơi này, không có nghĩa là hắn không biết.
"Ừ. Chẳng qua ta đồng ý hắn sau khi chiến sự kết thúc, hiện tại chiến sự kết thúc, ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ tới. Để cho hắn nhận đi thôi, dù sao cũng không phải là chuyện xấu, chàng và Ngũ Ca không phải cũng vui vẻ sao?" Nói xong, Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt châm chọc .
"Nói gì vậy? Làm sao nàng lại thấy ta vui vẻ?" Cúi đầu, ở trên trán của nàng gặm cắn một cái, giống như trừng phạt nàng nói bậy.
"Xúc tiến hữu nghị hai nước chứ sao. Ta không có ý kiến, chàng cảm thấy như thế nào tốt liền làm thế ấy thôi. Dù sao kế tiếp chàng tìm một chỗ chúng ta ẩn náu là được, ai cũng không tìm thấy." Tuy có chút ích kỷ hiềm nghi, thế nhưng đây đúng là suy nghĩ của nàng.
"Được, ta sẽ sớm an bài. Về phần nhi tử, nàng xác định cũng nghe theo sắp xếp của ta?" Vuốt ve bả vai cùng cánh tay của nàng, hắn cúi đầu lấn đến gần mặt nàng nhỏ giọng hỏi.
Từ từ nháy mắt, "Ừ, chàng an bài thôi."
"Không cho phép đổi ý. Nếu như nàng đổi ý phát giận, ta áp lựcrất lớn." Dịu dàng, như thế động lòng người.
Sau sống lưng tê tê, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu hôn lên môi hắn, hắn không phản kháng nghênh đón, sau đó cả hai lùi vào trong giường.
Phù dung trướng ấm, xuân sắc vô biên.
Suốt cả một ngày, Bùi Tập Dạ đều ở trong tửu lâu cùng với Phong Niên Phi.
Nhạc Sở Nhân cũng vì tránh khỏi những lời bịa đặt đồn nhảm, đến lúc đó Phong Duyên Thương nghe được trong lòng không vui, cũng né đi ra ngoài.
Trong thành này mọi người đều rất bận, ngồi ở trong quán trà, nhìn nhóm người trên đường phố không ngừng vội vàng lui tới, Nhạc Sở Nhân bị cuốn hút cảm thấy mình ngồi ở đây giống như sống uổng năm tháng.
Thế nhưng trong trà lâu này cũng có người tới uống trà hưu nhàn, nơi này diện tích không lớn lầu hai tổng cộng bảy, tám tấm cái bàn, trừ Nhạc Sở Nhân ngồi một mình một bàn, còn lại có bàn hai người ngồi.
Trong đó một bàn hai người, uống hai bình trà sau đó rời đi, mà còn dư lại một bàn khác, bốn nam nhân vừa uống trà vừa thảo luận quốc gia đại sự, ngược lại nghe rất là thú vị.
"Theo ta mà nói, dân chạy nạn Đông Dương, tuyệt đối không thể cho bọn họ vào thành. Hơn một trăm năm, Đông Dương là Đông Dương, Đại Yến là Đại Yến, đều không liên quan đến nhau. Tuy rằng trước mắt Đông Dương bị áp đảo, sống chết của bọn họ cũng phải ở Đông Dương, quyết không thể tới Đại Yến." Có một người nói như vậy.
"Cái này không có lý, Đông Dương không còn nữa, như vậy Đông Cương cũng là của Đại Yến rồi. Đều là con dân Đại Yến, mặc kệ triều đình hay là địa phương, đều có quyền chăm sóc." Tên còn lại giải thích như vậy.
Khóe môi Nhạc Sở Nhân cong cong, đúng là như vậy có lý. Mặc dù theo cá nhân nàng mà nói, nàng cũng không thích có dân chúng ngoại lai giành tài nguyên của nàng, nhưng tương đối mà nói, tất phải tiếp thu mới được.
"Dù sao nếu như có dân chạy nạn Đông Dương xông tới ta sẽ không khách khí, người Đông Dương đều xấu."
"Cũng không thể quơ đũa cả nắm, mặc dù người xấu tương đối nhiều, nhưng người tốt chắc cũng có đi, mặc dù ta chưa từng thấy qua."
"Ha ha ha."
Mấy người nói vui vẻ, bên này Nhạc Sở Nhân nghe được cũng rất thích đi. Ở trong lòng dân chúng Đại Yến, Đông Dương là như vậy.
Thế nhưng trước kia nàng quả thật cũng nghe qua không ít, ngay cả Đinh Đương cũng nói như vậy, đại bộ phận người Đông Dương ý định nhiều, thẳng thắn mà nói để tâm quá nhiều, hơn nữa tư tưởng xấu chiếm đa số.
"Chúng ta hãnh diện khi đến Đại Yến, trước đó vài ngày Tiểu Cữu Tử nhà ta đi một chuyến đến Nam Cương, đầu cơ trục lợi hàng hải sản. Hắn trở lại nói, hiện tại Nam Cương xây dựng lại rất tốt, nhưng phóng tầm mắt nhìn, phần lớn cũng là người Đại Yến chúng ta đi qua. Người Nam Cương chân chính đều thận trọng khi gặp được dân ta, cho dù quan phủ địa phương hay là triều đình quan tâm chúng ta. Nếu ngày sau phát tài, đến lúc đó chiến sự ở Đông Cương dứt, ta liền chạy đến Đông Cương."
"Tốt, nếu như đường dễ đi, mang theo chúng ta cùng nhau phát tài."
"Nói hay lắm. Hiện giờ Trung Vực Nguyên soái, Cần vương Điện hạ đều ở Đông Cương, chiến sự kết thúc bọn họ cũng sẽ rất nhanh trở lại, cơ hội này thật tốt. Nói không chừng còn có thể thấy được Trung Vực Nguyên soái cùng Cần vương đấy."
"Ta có may mắn gặp Trung Vực Nguyên soái một lần, không hổ là Đại Nguyên Soái, người khoác khôi giáp khí thế nghiêm nghị, nam nhân như ta đây nhìn con mắt đều trợn trắng rồi."
"Trung Vực Nguyên soái khẳng định tài giỏi, đây chính là Đệ nhất Nguyên soái của Đại Yến chúng ta. Thế nhưng chưa từng thấy qua Cần vương, nghe nói thân thể Cần vương không tốt, nhưng phong độ không tầm thường."
"Làm sao lại như vậy? Cần vương trước kia thân thể không tốt cả ngày bệnh ốm yếu, kể từ khi cưới Cần vương phi vào cửa, Cần vương giống như người bình thường rồi."
"Đều truyền nhau thuật lại như vậy, nhưng người nào cũng chưa từng thấy qua đúng không? Chỉ là lời đồn đãi thôi, sẽ không phải tin đồn vô căn cứ là được. Suy nghĩ một chút Cần vương phi này ngược lại thật sự là thần kỳ, vượng phu thuận phu, kể từ vào cửa Cần vương, Cần vương một đường thuận lợi."
"Hộ Quốc tự Đại sư Ngọc Lâm cũng chính miệng nói qua Cần vương phi có Phật duyên là ngọc nữ bên cạnh Phật tổ chuyển thế á..., khẳng định không tầm thường là được, không phải nhứng thứ như tiểu dân chúng ta có thể so sánh được ."
"Có phải hay không ngọc nữ chuyển thế ai cũng không thấy, chỉ là quả thật đã làm không ít chuyện tốt. Mấy năm trước ở Hoàng Thành cùng với chung quanh cử hành chữa bệnh từ thiện ta đã rất hâm mộ, không quan tâm nghèo hèn đi xem bệnh lấy thuốc không cần đưa tiền. Lúc ấy còn cảm thán qua chúng ta nơi này quá vắng vẻ, nếu như khoảng cách gần Hoàng Thành một chút, có phải hay không cũng có thể thơm lây rồi."
"Đúng đúng, chuyện chữa bệnh từ thiện này đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ."
Mấy người từ việc lớn quốc gia nói đến chữa bệnh từ thiện, Nhạc Sở Nhân cũng có chút hơi kinh ngạc, không ngờ việc chữa bệnh từ thiện này đối với cả nước đều có ảnh hưởng.
Thế nhưng quả thật rất lâu không có tiến hành chữa bệnh từ thiện rồi, lúc ấy thận trọng chỉ sợ chọc giận Phong Triệu Thiên. Hiện tại muốn gió có gió muốn mưa có mưa, ngược lại quên lúc mới bắt đầu rồi.
Lầu dưới có người đi lên, hai mật vệ nữ, mặc đơn giản váy dài suất khí ( đẹp theo kiểu đẹp trai – hí hí.các nàng tự tưởng tượng nhá), trên tay nắm kiếm, hiên ngang mạnh mẽ.
Hai người lên lầu, lập tức dẫn tới một bàn đang nói kia mấy người nhìn chăm chú. Tòa thành nhỏ này không lớn, trong tửu lâu được bảo vệ chặt chẽ kia đều là những người ăn mặc như bọn họ vậy, chỉ nhìn cái, bọn họ liền đoán được.
Hai mật vệ nữ trực tiếp đi về phía chiếc bàn mặt hướng cửa sổ mà Nhạc Sở Nhân ngồi, "Vương phi, Bắc Vương muốn rời đi rồi."
"Muốn đi rồi? Vậy trở về thôi." Rời đi, nàng cũng cần phải trở về.
Ba người rời đi, cả lầu hai còn sót lại một bàn kia. Vậy mà lúc này, một bàn kia mấy người cũng đã u mê, Vương phi?
Bên trong thành sớm đã có lời đồn đãi nói ở tại trong tửu lâu kia chính là người của Cần vương phủ, còn có người nói từng thấy mờ ảo hai người Cần vương Cần vương phi ra vào. Hiện tại, nhìn thấy người thật rồi sao?
Một đường trở về tửu lâu, quả nhiên, ở cửa đội cận vệ Bắc Cương đã tụ hợp tốt lắm. Chiến mã cao to chiếm nửa con phố, người lui tới không khỏi đi đường vòng, nhìn ra được nơi này không thể vào gần.
Bước vào cửa chính, trong đại sảnh Bùi Tập Dạ ngồi ở trên ghế bành, trên người Phong Niên Phi hai cái tay mập quơ múa, hai cái chân nhỏ cũng không yên, ở trên đùi hắn dậm dậm. Với trọng lượng kia của hắn, đạp thời gian lâu dài rất đau, thế nhưng Bùi Tập Dạ ngược lại vẫn vui vẻ.
"Sắc trời đã tối, mau lên đường đi, không tiễn." Đi tới trực tiếp tiễn khách, nàng sảng khoái vô cùng.
Bùi Tập Dạ khẽ nhướng mày, nhìn vẻ mặt Nhạc Sở Nhân không lạnh không nóng kia, hừ hừ, "Thái độ không được, làm lại."
"Được voi đòi tiên rồi." Nhạc Sở Nhân cũng không cam chịu yếu thế, trừng mắt, rất có khí thế.
"Nếu như thái độ của nàng tốt một chút, bản thiếu khẳng định sảng khoái đi." Bùi Tập Dạ không sợ hãi, hơn nữa hắn hết sức thích đối thoại cùng với nàng như vậy.
Im lặng, Nhạc Sở Nhân trực tiếp đi tới ôm Phong Niên Phi lên, "Đi nhanh lên đi."
Thái độ của nàng không thay đổi, Bùi Tập Dạ cũng không còn biện pháp, đứng lên khoác áo choàng, vừa nhìn nàng nói: "Nàng định ở tại nơi này khi nào thì đi? Tính toán đợi Phong Duyên Thương cùng nhau trở về?"
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, "Có lẽ vậy, ta còn có chuyện phải làm."
"Chuyện gì?" Vừa nghe tới đây, hắn hăng hái hỏi.
"Chuyện của ta, không có quan hệ gì với ngươi, đừng nghe." Khẽ quát, hai người một bộ không liên quan đến nhau.
Con ngươi xoay chuyển, hắn một bộ ta hoàn toàn không muốn biết. Đưa tay, ngón tay thon dài ngắt cằm Phong Niên Phi, mặt đứa nhỏ ở rất gần mặt của Nhạc Sở Nhân, có một giây kia, ngón tay hắn muốn chuyển, là hướng về cằm Nhạc Sở Nhân đi.
Mắt Nhạc Sở Nhân khẽ nhìn tay của hắn ở trên cằm Phong Niên Phi bóp, hình như cũng đã nhận ra trong nháy mắt thay đổi kia, khẽ vặn lông mày, giương mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt cảnh cáo.
Bùi Tập Dạ vô vị cười cười, thu tay lại, thở dài, "Bản thiếu đi, không tiễn."
"Không tiễn." Nhạc Sở Nhân lười biếng đáp lời, sau đó nhìn hắn sải bước rời đi, tự nhiên bóng lưng cao ngất kia lại có mấy phần thê lương.
Bùi Tập Dạ rời đi, tửu lâu này lại khôi phục an tĩnh, giống như sau khi bị cuồng phong cuốn sạch qua, tinh thần mỗi người đều bị một lần tàn phá, đặc biệt là nhóm mật vệ ở cửa.
Nhạc Sở Nhân cũng may, hơn nữa nàng thấy Phong Niên Phi tốt hơn. Tiểu tử không có tim không có phổi, cả ngày chính là vui mừng, rất ít khóc.
Liên lạc một cái thư sinh tờ cùng Thích Phong vẫn còn ở Đông Cương hoạt động trong núi , Nhạc Sở Nhân quyết định một chuyện.
Khi đó rát lâu sau khi chiến sự Nam Cương kết thúc, Tế thế đường cũng tiến vào chiếm giữ Nam Cương. Phong Duyên Tinh khi đó ở trong cung trúng kế, về sau lúc đi Nam Cương vào đầu mùa đông. Hiện tại Tế thế đường ở Nam Cương nơi đó có hắn trấn giữ, hơn nữa làm được rất tốt.
Hiện tại Đông Cương đã thành, hôm nay ở quán trà lại nghe một ít lời nói, Nhạc Sở Nhân cảm thấy Tế thế đường ở Đông Cương cũng có thể phát triển. Dân chúng bình thường người bán hàng rong đều nhớ ở Đông Cương phát triển đâu rồi, huống chi bảng hiệu Tế thế đường này rất nổi danh?
Thông qua thư sinh tờ liên lạc với Thích Phong, Thích Phong rất nhanh liền chạy về, Nhạc Sở Nhân dặn dò một phen, Thích Phong lập tức đánh ngựa trở về Hoàng Thành tìm Thích Kiến.
Có hai huynh đệ này, bất cứ chuyện gì đều làm tốt, Nhạc Sở Nhân ngồi mát ăn bát vàng là được.
Phía bên nàng đang chuẩn bị, một cuộc chiến dịch cuối cùng với Đông Cương rốt cuộc cũng khai hỏa. Đại Yến cùng Bắc Cương đồng thời tiến công, Đông Dương còn sót lại hai tòa thành trì ba vạn đại quân không chống đỡ được bao lâu, rất nhanh nộp khí giới đầu hàng, từ đó trên đời không còn Đông Dương.
===========
Chương 158-2: Long Lân nguy hại, an bài 2
Tuy là chiến sự đã kết thúc, nhưng hình như còn có chuyện càng náo nhiệt hơn, đó chính là chuyện Đại Yến cùng Bắc Cương phân chia Đông Cương.
Dù rằng trước đây hai phe cũng nói rõ lấy Đô thành Đông Dương làm ranh giới, nhưng âm thầm lại muốn chiếm vài toà thành trì nữa. Người Đại Yến khá nội liễm, biểu hiện không rõ ràng, nhưng Bắc Cương lại hiện mọi ý định ở cả lên mặt, dã tâm bừng bừng.
Những chuyện này truyền đi, Đại Yến không ai không biết.
Thành nhỏ ở gần Đông Cương càng thêm loan truyền xôn xao, đều nói kế tiếp có thể Đại Yến sẽ cùng Bắc Cương tái chiến, tiếp tục như vậy, chiến sự này chẳng biết lúc nào kết thúc.
Bắc Cương không thể so với Đông Cương Nam Cương, thiết kỵ so với Diêm tự quân không phân cao thấp, nếu thật sự khai chiến, thắng bại không rõ, nhưng tổn thất về người tuyệt đối không thể tránh khỏi, cũng không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Đông Cương bị chia làm hai, đồng thời, dân chúng ở tại Đông Cương cũng thành người hai quốc gia. Tình hình chính trị ở mỗi nơi không giống nhau, chính sách cũng không giống nhau.
Chính sách của Đại Yến thiên mềm dẻo, Bắc Vực lại hoàn toàn là thủ đoạn mạnh mẽ. Trong hoàn cảnh có gây chuyện, hoàn toàn giống nhau bắt lại, nếu không nghe lời trực tiếp làm thịt, phương pháp giết một người răn trăm người hết sức hữu hiệu.
Nhưng mặc dù như thế, hiện nay đã trở thành con dân Đại Yến dân chúng vốn là con dân Đông Dương cũng hiếm có gây chuyện, bởi vì bên trong thành hay là ngoài thành, tùy thời đều có dã thú ẩn hiện.
Tục truyền những dã thú này hiểu tính người, là tay chân của triều đình Đại Yến, nếu như thật sự gây chuyện, cho dù triều đình hoặc quân đội cũng sẽ không thực hiện phạt nặng, nhưng lại âm thầm phái những dã thú này ra tay. Dã thú không giống với người, hoàn toàn máu lạnh, giết người ăn thịt người không nháy mắt, so với Thái tử Đông Dương Triệu An dương thì vẫn dọa người.
Vừa đấm vừa xoa, hết sức hữu hiệu, kể từ khi chiến sự ngừng nghỉ, hoàn toàn không có gây chuyện. So với Nam Cương khi đó có nhiều buông lỏng, dù sao khi đó Nam Cương có một người binh tướng biến thành thổ phỉ, cùng Đại Yến đánh du kích đánh rất lâu.
Vốn hoàng cung Đông Dương hoàn toàn hoang phế, biến thành ột mảnh phế tích. Thế nhưng ngược lại moi ra không ít vàng bạc châu báu, sau khi Diêm tự quân vào thành, quản lý buông lỏng lỏng, rất nhiều nơi dân chúng đều đào được không ít thứ đồ chơi đáng giá trong đống hoang tàn.
Thế nhưng sau này hoàng cung đổ nát bị quan binh đóng chặt cửa, không cho người ngoài đến gần, nếu như nhìn xa xa, sẽ nhìn thấy có thật nhiều người ở trong đống phế tích đào lấy cái gì đó.
Lại một tháng trôi qua rất nhanh, Nhạc Sở Nhân ở trong thành nhỏ ngay cửa khẩu vội vàng chuyện của mình, cùng Phong Duyên Thương nửa tháng không thấy, lúc bắt đầu cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, sau này bận rộn, cũng không thấy trôi qua quá chậm.
Thích Kiến làm chủ lấy một đội nhân mã tiến vào chiếm giữ Đông Cương, nhân lực Cái Bang nhiều, đều trợ giúp. Lấy danh nghĩa Tế thế đường ở tòa thành trì lúc đi lại, chữa bệnh miễn phí tặng thuốc từ thiện, danh tiếng Tế thế đường rất nhanh trải rộng ở mảnh vừa mới trở thành đất đai của Đại Yến này.
Trong đường nhỏ dưới cây ăn quả của hậu viện tửu lâu, Nhạc Sở Nhân ngồi ở trên ghế bành nghiên cứu bản bí thuật nô dịch Vong Linh kia. Loại bí thuật này thật sự rất khó hiểu, không ngừng cần người có kinh nghiệm sâu hoặc tương đương, quan trọng hơn là phải có võ công mới được, nếu không sẽ rất khó khăn.
Nhìn cái này, nàng cảm thấy đối với nàng rất khó, nàng đời này là khỏi phải nghĩ đến chuyện học được những thứ võ công bay tới bay lui kia, chỉ có thể ảo tưởng.
"Vương phi, Vương Gia phái người trở về tặng đồ." Giọng nói Đinh Đương từ phía sau truyền đến, Nhạc Sở Nhân giơ tay lên ngắt sống mũi, sau đó quay đầu nhìn sang.
"Đưa tới cái gì?" Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ trừ thư từ qua lại, hoàn toàn không đưa đồ qua. Lúc này hắn là đã tìm được bảo bối gì, lại có thể đưa trở lại.
"Nô tỳ không biết, dù sao mười hai hộ vệ hộ tống trở về, xem ra rất bảo bối." Đinh Đương lắc đầu, nàng không biết.
"Trực tiếp đưa qua đây đi." Ngồi ở chỗ này rất tốt, mấy ngày nay nay lười phải đi lại.
"Vâng." Đinh Đương lĩnh mệnh, lại xoay người rời đi.
Chỉ trong chốc lát, một người hộ vệ theo Đinh Đương tới đây, trên tay đang cầm một rương gỗ bốn góc.
"Thuộc hạ tham kiến Vương phi. Đây là Vương Gia lệnh bọn thuộc hạ cả đêm trở về, Vương Gia dặn dò, Vương phi nhìn thấy không nên quá vui mừng, tâm bình tĩnh là tốt rồi." Hộ vệ thuật lại lời Phong Duyên Thương nói, nghe qua đồ vật bên trong chắc hẳn rất khiến người ta kinh ngạc.
Đuôi mày nhếch thật cao, tâm tình Nhạc Sở Nhân cũng giống vậy, "Giọng điệu thật không nhỏ, để xuống đi." Mím môi, nàng ngược lại muốn nhìn một chút Phong Duyên Thương đang chơi kiểu gì.
Hộ vệ để rương gỗ xuống, sau đó lui ra.
Đinh Đương đứng ở một bên, rõ ràng tò mò.
Nhạc Sở Nhân cũng nghiêng đầu nhìn một lúc, sau đó nhíu mày nhìn về phía Đinh Đương, "Em đoán là cái gì?"
Đinh Đương lắc đầu một cái, "Chẳng lẽ là đồ ăn gì hiếm lạ của Đông Cương?"
"Em chỉ biết có ăn thôi." Im lặng, Nhạc Sở Nhân khẽ mắng một tiếng. Trong bụng cũng đã đoán được là những thứ gì, nàng cảm thấy khả năng rất lớn.
Động thủ, từ từ mở nắp rương gỗ lên, quả nhiên đập vào mắt là đồ nàng phỏng đoán.
Trong rương gỗ là một cái hộp trong suốt khác, trong hộp trong suốt để một cái vảy màu vàng. Ở nơi này nhìn bình thường dưới ánh mặt trời nhìn, màu sắc hết sức bắt mắt.
"Oa, đây là cái gì?" Đinh Đương hoàn toàn bị màu sắc kia làm chấn động. Mặc dù không biết là cái gì, nhưng Phong Duyên Thương đưa về, phỏng đoán nhất định là thứ ly kỳ.
Nhạc Sở Nhân vui mừng, "Thật đúng là để cho hắn đào được rồi." Đưa tay lấy thứ này ra khỏi cái hộp trong suốt, không có một chút hư hại, xem ra khi hoàng cung sụp đổ không hề nện vào nó.
Lấy ra, nhìn thì càng rõ ràng. Bên trong vảy này rất lớn, rất dầy, dày ước chừng một đốt ngón tay. Toàn thân là một màu vàng, không có chút tạp sắc ở trong đó.
Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt lại, quay một vòng, cũng không nhìn ra rốt cuộc chất liệu của thứ này là cái gì, chẳng lẽ cái đồ vật này thật sự là Long Lân?
"Vương phi, đây là đồ ăn hay là vật trang trí ?" Đinh Đương nhìn không ra, dù sao nhìn màu sắc kia rất đáng tiền .
"Em mà ăn? Sẽ gãy răng đó." Nhạc Sở Nhân liếc nàng một cái, bàn đôn đôn (béo lùn chắc nịch) mà vẫn còn ăn.
Đinh Đương nháy mắt mấy cái, "Cái này rốt cuộc là cái gì?"
"Nghe nói là Long Lân." Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, cái này không thể tin.
"Long Lân? Thật sao?" Ánh mắt nháy mắt trợn to, Đinh Đương hết sức ngạc nhiên, thật sự là Long Lân?
"Ai biết thiệt giả thế nào." Nói xong, nàng bắt tay mở cái hộp trong suốt này ra, nhất định phải lấy ra nghiên cứu một chút mới được.
Đưa tay đi vào, ngón tay đụng phải nó, cảm giác mát mẻ theo đầu ngón tay truyền đến.
"Vẫn là lạnh lẽo." Cầm được, cẩn thận lấy ra, Đinh Đương đứng ở một bên cẩn thận nhìn xem.
Nhạc Sở Nhân cầm đưa đến trước mắt, trước sau đi lòng vòng cẩn thận nhìn, thông qua cảm giác sờ tới, cái này giống như tảng đá. Nhưng tảng đá hiếm có như vậy, ít nhất nàng chưa từng thấy qua.
"Rốt cuộc đây là thứ gì? Cũng không có nơi làm xét nghiệm, nếu không có thể xét nghiệm xem thành phần một phen." Nói thầm khe khẽ, Nhạc Sở Nhân cong ngón trỏ gõ gõ, không có âm thanh gì, ngược lại ngón tay rất đau.
"Đây chính là tảng đá." Bước đầu kết luận, đây chính là tảng đá.
"Tảng đá nào lại có dáng vẻ như vậy?" Đinh Đương không tin, cái này nếu như cầm đi bán, đoán chừng có thể bán được rất nhiều tiền.
"Thế giới rất to lớn có đủ những thứ lạ, làm sao em biết thứ này không phải tảng đá? Ta coi vật nàyrất quỷ dị, không giống thứ đồ chơi bình thường." Nhớ tới Đông Vương thần kinh không bình thường cả ngày ôm nó, nàng rất khó tưởng tượng thứ này là đồ tốt.
Đinh Đương không nói, nhưng vẫn cảm thấy vật này không phải là đồ tồi.
Đêm đó, Nhạc Sở Nhân cầm Long Lân đưa tới gian phòng nghiên cứu.
Trên giường lớn, mẹ con hai người mỗi người chiếm một bên.
Dựa vào đầu giường, Nhạc Sở Nhân nắm cái gọi là Long Lân cẩn thận nhìn xem, lại dùng ngân châm đâm xuống một chút, muốn nhìn xem, đây rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng nàng ánh mắt của cũng không có kèm theo chức năng xét nghiệm, nghiên cứu cũng chỉ nông cạn. Nàng nhận định đây chính là tảng đá, nhưng cụ thể là đá gì còn phải chờ nghiên cứu.
Tới nửa đêm, nàng cũng mệt mỏi, tiện tay đặt Long Lân ở trên bàn nhỏ ngoài giường, liền buồn ngủ.
Vậy mà, một giấc này, lại hoàn toàn không tốt.
Một mực chạy, chạy nàng thở không ra hơi ngực đau đớn, bốn phía sương mù, loáng thoáng ở bên trong, nhìn thấy bóng dáng của Phong Duyên Thương.
Nàng chạy về phía hắn, nhưng hắn vẫn càng ngày càng xa, nàng nhanh chóng hô to, nhưng thế nào cũng kêu không lên tiếng .
Tuyệt vọng xông lên đầu, nếu Phong Duyên Thương rời nàng đi, nàng thật không biết nên sống sót trên thế giới này như thế nào.
Nước mắt chảy ra , đau lòng khó nhịn, nhưng nức nở nghẹn ngào không phát ra được âm thanh nào, kìm nén khiến nàng như muốn hôn mê.
==========
Chương 158-3: Long Lân nguy hại, an bài 3
Trong mê mang, tiếng khóc của trẻ con từ xa đến gần, nàng cả kinh tập trung lắng nghe, là Phong Niên Phi.
Nhi tử? Cả kinh, chợt mở mắt ra, đập vào mắt là màn giường quen thuộc, tất cả đều là mộng.
Bên cạnh, Phong Niên Phi đúng là khóc, hơn nữa khóc rất lớn tiếng. Nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, Phong Niên Phi khóc lóc không ngừng, tay chân khuấy động, khóc đến sắc mặt trắng bệch.
Vội vàng ngồi dậy ôm hắn, nhịp tim của nàng rất nhanh, hơn nữa khắp người mồ hôi lạnh.
"Tốt lắm, đừng khóc, ngoan." Ôm hắn, trong lòng Nhạc Sở Nhân tràn đầy nghi ngờ.
Nàng rất ít khi thấy ác mộng, cũng không phải Phong Niên Phi chưa bao giờ khóc đêm. Nhưng đêm này, hai chuyện cùng xảy ra, hơn nữa xảy ra đột nhiên như thế.
Được ôm lên, Phong Niên Phi vẫn khóc lóc không ngừng như cũ. Nhạc Sở Nhân ôm hắn xuống giường, lơ đãng thấy mảnh Long Lân nàng đặt ở trên bàn nhỏ đầu giường trước khi ngủ,trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là nó?
"Vương phi? Tiểu thế tử có phải đói bụng hay không ?" Tiếng Đinh Đương truyền từ ngoài vào, nàng nghỉ ngơi ở cách vách, bị tiếng khóc của Phong Niên Phi đánh thức.
"Có thể là đói bụng, ngươi tới ôm hắn đi." Nếu thật sự do khối Long Lân này ảnh hưởng, nàng thật sự phải nghiên cứu thật tốt một chút rồi.
"Vâng" Đinh Đương đẩy cửa đi vào, thấy dáng vẻ Phong Niên Phi khóc nước mắt nước mũi lan tràn không khỏi đau lòng. Vội vàng ôm vào trong ngực, sau đó bước nhanh rời khỏi phòng đưa đến chỗ bà vú.
Gian phòng còn sót lại Nhạc Sở Nhân, nàng từ từ đi về phía Long Lân được đặt an ổn ở trên bàn nhỏ, cầm lên cẩn thận nhìn xem. Một hồi lâu thở dài, phải làm chút thí nghiệm mới có thể ra đáp án.
Hoàng Thành rất nhanh phái một nhóm người chạy tới Đông Cương, tiếp nhận công việc xây dựng lại Đông Cương. Tốc độ Phong Duyên Thương cũng cực nhanh bàn giao mọi chuyện, sau đó cả đêm cũng không nán lại, lập tức rời đi.
Chạng vạng hôm sau đi vào thành, rất chuẩn ở lúc bữa tối vừa mới bắt đầu thì tới tửu lâu.
Chợt thấy người trở về, Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc. Cầm chiếc đũa đi tới nhìn Phong Duyên Thương, ánh mắt trợn to, "Chàng bay trở về hay sao?"
Khuôn mặt tuấn mỹ thon gầy rất nhiều, nhưng phong thái vẫn như cũ. Mắt phượng xinh đẹp tràn đầy nhu tình, trực tiếp đi đến trước mặt nàng, cúi người hôn lên trán của nàng một cái, sau đó nói: "Đúng vậy, biết nàng nhớ ta, nên sớm bay trở về."
Hé miệng, để đũa xuống, Nhạc Sở Nhân bắt lấy tay hắn, "Nói như vậy, chuyện bên kia đều kết thúc rồi?"
Khẽ gật đầu, "Kết thúc rồi."
"Thật tốt quá, cuối cùng có thể về nhà rồi." Đây chính là gần nửa năm, thoáng cái đã ở biên quan nửa năm rồi.
"Muốn đi trở về?" Cười khẽ, vén áo choàng ở bên người nàng ngồi xuống, tuy là cả đêm bôn ba không có nghỉ ngơi, nhưng xem ra vẫn không dính một hạt bụi như cũ.
"Dĩ nhiên, ta muốn cùng chàng tìm một chỗ ẩn náu." Giống như Hắc Hùng (gấu chó, gấu đen) ngủ đông, ẩn náu ai cũng không tìm được.
Phong Duyên Thương buồn cười, "Nàng tự tính toán, vậy thì tìm một nơi ẩn náu thôi."
"Đúng rồi, dẫn chàng đi nhìn chuyện thú vị." Chợt nhớ tới, Nhạc Sở Nhân đứng dậy lôi kéo Phong Duyên Thương rời khỏi đại sảnh chạy thẳng tới lầu hai.
"Muốn xem cái gì?" Bị nàng dắt, Phong Duyên Thương không dùng sức tiêu sái đi, lên lầu hai, nhĩ lực bất phàm hắn liền nghe được âm thanh kỳ quái.
"Dĩ nhiên là chuyện thần kỳ. Còn nhớ rõ chàng gửi về mảnh Long Lân chứ? Đó thật sự không phải đồ vật tầm thường." Nói xong, lôi kéo Phong Duyên Thương đi tới một gian phòng cuối lầu hai.
"Tới cùng là sao vậy?" Vừa rồi hắn nghe được âm thanh kỳ quái chính là bên trong này truyền tới, đi tới bên ngoài, nghe rõ là cái gì, con chuột.
"Chàng xem một chút." Đẩy cửa sổ ra, Nhạc Sở Nhân đẩy Phong Duyên Thương để cho hắn nhìn.
Đứng ở bên cửa sổ nhìn vào bên trong, mày đẹp trong nháy mắt nhíu lại, "Những con chuột này điên rồi?"
Cười lên, Nhạc Sở Nhân vừa gật đầu, "Long Lân này kỳ diệu nha. Vào cái ngày vừa mang về đó, ta để nó ở cạnh giường liền ngủ mất rồi. Kết quả ta thấy ác mộng, nhi tử khóc lớn không ngừng, ta liền cảm thấy nó có vấn đề. Kết quả chứng thực rồi, quả thật có vấn đề. Chàng xem những bông hoa kia, đều khô héo. Những con chuột kia, cũng đều giống như điên vậy khắp nơi tán loạn, gặm cắn bàn ghế giường đệm cũng hư. Thứ này có phóng xạ, cuối cùng Đông Vương kia sinh ra ảo giác, tóc khô héo không có chút tinh khí, đều là công lao của nó."
"Nói như vậy, vật này có thể giết người." Phong Duyên Thương kinh ngạc, trái tim cũng cả kinh, may mà Nhạc Sở Nhân thông minh, nếu không nàng cũng giống như Đông Vương dường như đặt cái đồ vật này ở bên cạnh, hậu quả khó mà lường được.
"Có thể, thế nhưng là hung khí mãn tính." Người bình thường không thể so với con chuột, tốc độ bị thương tổn nhanh như vậy. Huống chi, không ít người đều có võ công, thân thể cường tráng hơn, nếu dùng vật này giết người, có lẽ rất lâu.
Phong Duyên Thương bỗng dưng cười khẽ, "Không tệ."
"Không tệ? Sẽ không nổi lên ý đồ xấu đi." Nhíu mày nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn nhất định là nghĩ tới có chỗ dùng đồ này.
"Nàng không cần phải để ý đến, sẽ không hại nàng." Giơ tay lên ngắt cằm nàng, động tác tràn đầy thân mật.
Mặc hắn bóp, Nhạc Sở Nhân khẽ nhướng mày, trong mắt là dáng vẻ ta ta đã nhìn thấu chàng.
Dùng qua bữa tối, hai người chia ra đi tắm rửa, song song dựa trên giường. Từ biệt đến gần hai tháng, gặp lại nhau cũng đặc biệt không giống người khác.
Nửa người trên dựa vào trong ngực hắn, Nhạc Sở Nhân hơi hơi híp mắt, thoải mái đến dùng từ ngữ biểu đạt không được.
Ôm nàng, Phong Duyên Thương cũng là vẻ mặt an nhiên, trong đôi mắt phượng xinh đẹp đều là nhu tình, giống như một cái hồ xuân thủy, hòa tan tất cả.
"Trước đó vài ngày Bùi Tập Dạ tới, có phải hay không muốn nhận nhi tử?" Mở miệng, hắn ôn nhu hỏi. Không ở nơi này, không có nghĩa là hắn không biết.
"Ừ. Chẳng qua ta đồng ý hắn sau khi chiến sự kết thúc, hiện tại chiến sự kết thúc, ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ tới. Để cho hắn nhận đi thôi, dù sao cũng không phải là chuyện xấu, chàng và Ngũ Ca không phải cũng vui vẻ sao?" Nói xong, Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt châm chọc .
"Nói gì vậy? Làm sao nàng lại thấy ta vui vẻ?" Cúi đầu, ở trên trán của nàng gặm cắn một cái, giống như trừng phạt nàng nói bậy.
"Xúc tiến hữu nghị hai nước chứ sao. Ta không có ý kiến, chàng cảm thấy như thế nào tốt liền làm thế ấy thôi. Dù sao kế tiếp chàng tìm một chỗ chúng ta ẩn náu là được, ai cũng không tìm thấy." Tuy có chút ích kỷ hiềm nghi, thế nhưng đây đúng là suy nghĩ của nàng.
"Được, ta sẽ sớm an bài. Về phần nhi tử, nàng xác định cũng nghe theo sắp xếp của ta?" Vuốt ve bả vai cùng cánh tay của nàng, hắn cúi đầu lấn đến gần mặt nàng nhỏ giọng hỏi.
Từ từ nháy mắt, "Ừ, chàng an bài thôi."
"Không cho phép đổi ý. Nếu như nàng đổi ý phát giận, ta áp lựcrất lớn." Dịu dàng, như thế động lòng người.
Sau sống lưng tê tê, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu hôn lên môi hắn, hắn không phản kháng nghênh đón, sau đó cả hai lùi vào trong giường.
Phù dung trướng ấm, xuân sắc vô biên.