Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 159: Lại mang thai sao?

Chương 159: Lại mang thai sao?
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đúng như Nhạc Sở Nhân dự đoán, chiến sự vừa xong, người nào đó vội vội vàng vàng tới yêu cầu nàng cùng Phong Duyên Thương phải thực hiện lời hứa, hắn muốn nuôi Phong Niên Phi.

Nhạc Sở Nhân trước đó có nói qua nàng không quản chuyện này, hắn đi mà tự đàm phán với Phong Duyên Thương. Vì vậy Bùi Tập Dạ từ sáng sớm đã lại đây, hai người họ đúng là không muốn gặp hắn.

Ở hậu viện tửu lâu nhìn Đinh Đương chơi đùa với Phong Niên Phi, hiện tại bé có thể tự đi đường, không cần người đỡ, không những thế còn đi rất nhanh. Lúc mới bắt đầu tự mình đi, bé có ngã mấy lần, sau đó đi lưu loát rất nhanh.

Đinh Đương trông Phong Niên Phi, Nhạc Sở Nhân ngồi ghế bành ở một bên lẳng lặng nhìn. Thích Phong đã lâu không thấy đứng ngay bên cạnh nàng, từ sau khi hộ tống châu báu từ Đông Cương trở về, hắn liền thành người rảnh rỗi.

“Vương phi, đợi đến khi Bắc Vương đón tiểu Thế tử đi, chúng ta hồi Hoàng thành phải không?” Lâu sau đó, Thích Phong hỏi nàng. Trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thích hợp, sao phu thê Vương phi lại đồng ý để Bắc Vương mang tiểu Thế tử đi?”

“Phải, đã lâu không hồi Hoàng thành, Đồng Đồng không biết đã lớn thế nào rồi?” Nghĩ nghĩ , nàng cảm thấy đứa bé đó khả năng giống Diêm Cận.

Thích Phong trầm mặc một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Vương phi, nếu để Bắc Vương mang tiểu Thế tử đi, hắn sẽ đưa trở về đúng hạn chứ?” Nếu như hắn không thực hiện đúng lời hứa, tổn thương tiểu Thế tử, hậu quả khó lường trước được. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, khóe môi mỉm cười: “Ngươi đừng lo lắng nhiều, quan hệ hai nước sau này còn phải dựa tất cả vào Niên Phi nhà ta đó.” Nhìn con trai vẫn còn đang mặc quần yếm chạy khắp nơi, Nhạc Sở Nhân không nhịn được cười.

Thích Phong giật mình, trách không được.

“Hoàng thành vẫn như vậy đi, có chuyện gì mới mẻ hay không?” Nhạc Sở Nhân một tay chống đầu, nghiêng người nhìn Phong Niên Phi đang chơi đùa phía xa, thản nhiên nói.

Thích Phong ngẩn người, chuyện mới mẻ ư? “Tỷ tỷ Vương phi hiện tại gả cho Nhị công tử Thương phủ làm bình thê, đã sinh lân nhi.” Cái này có tính là chuyện mới không?

“Thế ư? Nhanh đấy. Còn vị Thập Công chúa kia đâu?” Thập Công chúa nhất kiến chung tình với Diêm Cận, cuối cùng lại gả cho Thương Sóc, ai!

“Thập Công chúa vẫn chưa có tin vui.” Cụ thể tình hình như thế nào ngoại nhân đều không biết, chỉ biết đã qua hai năm mà bụng của Thập Công chúa chẳng có chút động tĩnh nào.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, cảm thấy có chút đồng tình với nàng ta.

“Đúng rồi, có chuyện hẳn là Vương phi không biết, Nghị Vương gia hồi Hoàng thành.” Thích Phong đột nhiên nói. Hắn cảm thấy chuyện này hẳn Vương gia sẽ không nói cho Vương phi biết, dù sao cũng không phải là chuyện trọng yếu.

“Nghị Vương gia? Là ai?” Nhất thời chuyển câu chuyện, Nhạc Sở Nhân có chút không biết.

“Chính là huynh trưởng của Hoàng Thượng và Vương gia.” Thích Phong không tiện nói thẳng tên.

“Phong Duyên Nghị? Hắn trở về rồi à? Ha ha, tiểu Thương tử đày hắn tới chỗ nào cũng không biết nữa, sao lúc này lại phóng xuất? Cái chuyện đùa gì thế này?” Ngay cả nàng cũng không biết hắn bị đưa đến nơi nào.

“Kỳ thật cũng không có gì, Hoàng Thượng lấy lễ đối đãi, cẩm y ngọc thực, không chút nào bạc đãi hắn.” Thích Phong không hiểu, thế nhưng cũng đã qua mấy tháng mà hắn vẫn thành thật như vậy, không làm ra chuyện thiêu thân gì, hắn là từ nay về sau sẽ chịu yên bình đi?

Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nàng không hề nghĩ như vậy. Nàng còn nhớ rõ trước kia Phong Duyên Thương đã từng nói với nàng một ít chuyện, nói vậy hắn là hai người kia muốn nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của hắn, dù sao trước kia người phải cẩn thận mọi bề là Phong Duyên Thiệu và Phong Duyên Thương.

Hiện tại vị trí thay đổi, tất nhiên phải tự mình thưởng thức một phen, khi nào trong lòng cảm thấy thoải mái thì mới chịu buông tha cho việc tra tấn tinh thần Phpng Duyên Nghị.

Cho dù là cẩm y ngọc thực, trong lòng Phong Duyên Nghị hắn là cảm thấy sợ hãi.

“Hậu cũng của Ngũ ca có ai truyền ra hỉ sự hay không?” Nhạc Sở Nhân cầm lấy ấm trà, đối với chuyện này nàng vẫn có chút ngạc nhiên.

Thích Phong lắc đầu: “Không có.”

“Ta thật đúng là xem thường hắn.” Thế nhưng chắc cũng chẳng kiên trì được bao lâu, đợi Phong Niên Đồng biết chữ hiểu nghĩa, hắn cũng sẽ phóng khoáng bản thân.

Thích Phong không hiểu lời này của nàng có ý gì, nhưng hắn cũng chẳng hỏi nhiều, hắn lo lắng Nhạc Sở Nhân sẽ cảm thấy phiền.

“Lời nói cũng đã định rồi, Cần Vương cũng không thể lật lọng, nếu không trẫm nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ chuyện này, khiến cho mọi người đều biết Cần Vương không giữ chữ tín, tiểu nhân.” Bỗng nhiên thanh âm của Bùi Tập Dạ vang lên từ phía sau, tiếng cười nghe rất khoa trương, Nhạc Sở Nhân nghe cũng không khỏi nhíu mày.

“Đây là độc quyền của Bắc Vương ngài, bổn Vương tất nhiên sẽ không đoạt.” Phong Duyên Thương thản nhiên trả lời, không nhẹ không nặng châm chọc lại hắn.

“Đừng khách khí, Cần Vương cũng không cần phải nhường cho ta đâu.” Ngữ khí Bùi Tập Dạ có chút không tốt, chỉ muốn nói Phong Duyên Thương tâm tình khó chịu mà thôi.

Tiếng bước chân của hai người ngày càng gần, Nhạc Sở Nhân ngồi ở ghế bành không chịu nhúc nhích. Sau đó chợt nghe thấy tiếng gọi ‘con trai’ vô cùng khoa trương, Phong Niên Phi bị âm thanh của hắn haaos dẫn, nghiêng đầu nhìn lại.

Bùi Tập Dạ như một trận gió lao ngang qua người Nhạc Sở Nhân, thẳng đến trước mặt Phong Niên Phi.

“Con trai à, đã tự mình đi đường rồi sao? Tốt lắm!” Khom người bế bé lên, khuôn mặt của Bùi Tập Dạ tựa như người cha già hiền hậu.

Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, đáy mắt có chút giảo hoạt lóe lên. Hắn thích trẻ con như vậy sao không tự mình sinh lấy một đứa? Có lẽ nàng nên giúp hắn một chút?

Hai bàn tay khoát lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa ấn, thoải mái đến mức nàng lập tức thả lỏng thân thể.

“Có mệt hay không?” Người phía sau cúi xuống, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn, hai người đôi mắt tương giao, hình ảnh phản chiếu trong mắt nhau đều là đối phương.

“Không mệt, chỉ là quá nóng.” Mùa hạ nhiệt độ rất cao, biên quan lại càng thấy nóng.

“Đợi đến khi về Hoàng thành có thể thoải mái hơn rồi, nhịn một chút, ngày mai chúng ta khởi hành.” Gần gũi đối diện nhau, kể cả bốn phía đều có người vẫn không ngăn được bong bóng màu hồng phấn bay quanh hai người.

Nàng gật đầu: “Vậy thì tốt, sớm ngày trở về, sau đó nghỉ ngơi một thời gian.” Nói đến cái này, đôi mắt xinh đẹp mở to vài phần, thủy mâu trong suốt.

“Được.” Ngón tay cưng chiều gãi lên sống mũi nàng, dung túng yêu thương không để đâu cho hết.

Bùi Tập Dạ bên kia ôm Phong Niên Phi đâu có mù mà không thấy được, khuôn mặt tinh xảo có vài phần khinh thường, Đinh Đương đứng bên cạnh lại thấy rất rõ.

Làm một người ngoài cuộc, nàng cảm thấy trong lòng mình rất phức tạp, trên đời này chuyện dây dưa không rõ nhất chính là một chữ ‘tình’. Một chữ này, dù có là người tung hoành thiên hạ cũng khó lòng mà trốn thoát.
===========
Chương 159-2: Lại mang thai sao? 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Có một số việc không thể làm ở chỗ có người, trông thực chướng mắt, phải hay không con trai?” Bùi Tập Dạ ôm Niên Phi chậm rãi lại gần Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân, ngữ điệu kéo dài châm chọc nói.

Hai người tách nhau ra, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, tư thế ôm Phong Niên Phi kia thực điêu luyện mà, cứ như rất quen thuộc vậy.

“Bắc Vương tính khi nào khởi hành? Tối rồi con trai sẽ buồn ngủ.” Ngẩng đầu nhìn hắn, thái độ thập phần khiêu khích.

Bùi Tập Dạ tựa hồ muốn đáp lời, con ngươi vừa động, cẩn thận nhìn nàng vài lần, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Quản chính mình cho tốt đi.” Thanh âm âm lãnh hết sức.

Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, tự nhiên thay đổi thất thường?

Đôi mắt Phong Duyên Thương sâu thẳm, biểu tình của Bùi Tập Dạ hắn thu tất cả vào trong mắt, hơn nữa còn đặc biệt chú ý tới ánh mắt Bùi Tập Dạ vừa nhìn Nhạc Sở Nhân. Là sửng sốt, sau đó là bất mãn, cuối cùng là tức giận.

Hắn ôm Phong Niên Phi rời đi, một câu cũng không thèm nói, chuyển biến nhanh chóng này khiến cho người khác khó lòng phản ứng nhanh chóng được.

Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không hiểu, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng không bình thường, hẳn là có nguyên do gì đó.

“Vương phi, nô tỳ đi tiến tiểu Thế tử.” Đinh Đương nhìn Bùi Tập Dạ ôm Niên Phi đi, phu thê hai người lại không có một chút phản ứng, trong lòng nàng có chút không yên, muốn tiến bé con đi một đoạn đường.

“Ừ, đi thôi.” Gật gật đầu, Đinh Đương rất nhanh đã rời đi, Thích Phong chần chờ vài giây rồi cũng ly khai.

Hậu viện chỉ còn lại hai người, Phong Duyên Thương từ phía sau đi tới, một tay kéo nàng dậy, thân mình xoay tròn ngồi vào ghế dựa, để Nhạc Sở Nhân ngồi trên đùi mình, động tác liền mạch dứt khoát.

Nhạc Sở Nhân ngồi trên đùi hắn, điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái: “Ta có nặng hay không?”

Phong Duyên Thương yêu chiều nhìn nàng, khẽ lắc đầu: “Không nặng, chân của ta còn không cảm nhận được sức nặng của nàng.”

“Dẻo miệng.” Nhạc Sở Nhân nhéo mặt hắn, Phong Duyên Thương cười khẽ nhìn hành động của nàng.

“Bùi Tập Dạ vừa rồi nhìn nàng, nàng cảm thấy hắn nhìn thấy cái gì?” Phong Duyên Thương nghĩ tới rất nhiều khả năng, thế nhưng Nhạc Sở Nhân y học cao thâm, khả năng trúng độc hẳn là không lớn.

“Ai biết, cái tên thần kinh nhà hắn chàng cũng không phải không biết! Thế nào vậy? Chàng không vui sao? Sau này ta sẽ làm một cái mặt nạ, thời điểm gặp người liền đeo mặt nạ lên nhé?” Nghĩ đến việc hắn không vui, Nhạc Sở Nhân lập tức dỗ, mặt mày loan loan cười, đáng yêu lại tinh xảo.

Phong Duyên Thương cười khẽ, niết niết khuôn mặt nàng, dù đã sinh con nhưng nàng vẫn trông như cô nương mới tuổi cập kê.

“Chỉ nói vậy thôi, chàng tức giận?” Hắn nhéo mặt nàng, nàng lại nhéo mặt hắn, chỉ là Phong Duyên Thương không dùng chút lực nào, Nhạc Sở Nhân thì dùng hết sức mình để nhéo.

“Sao có thể tức giận được, lòng ta rất rộng, tha thứ được thì tuyệt đối tha thứ.” Ôn thanh nói xong, chính mình nghe cũng cảm thấy thư sướng.

Nàng bĩu môi, đôi mắt tràn ra ý cười: “Thật là khiến ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, ta luôn tức giận, có phải là lòng dạ ta hẹp hòi, phải không?”

“Tất nhiên là không rồi, Vương phi lòng dạ cũng rất rộng rãi.” Hắn lập tức lắc đầu phủ nhận, không cần đến một giây suy nghĩ.

Nhạc Sở Nhân cười to, nàng thích nghe lời này, dù biết hắn dỗ dành nàng nhưng thích vẫn là thích.

Nhìn nàng cười, Phong Duyên Thương cũng cong khóe môi: “Vui vẻ?”

“Phải, rất vui.” Cười không thể ức chế, nàng dường như đã quên cái thời tiết nóng nực này.

“Vui vẻ rồi thì nàng tự bắt mạch xem thế nào.” Con ngươi hắn thâm thúy, đáy mắt in ảnh ngược của Nhạc Sở Nhân đang có vẻ mặt khó hiểu.

“Vì sao?” Sao lại chuyển đề tài nhanh như vậy?

“Thử một chút.” Phong Duyên Thương vẫn dỗ dỗ, hắn có đôi chút hoài nghi. Cái liếc mắt cùng với thái độ sau cùng của Bùi Tập Dạ khiến hắn có cơ sở để nghi ngờ thê tử nhà hắn lại mang thai.

Nàng nhíu mày tự bắt mạch cho bản thân, Phong Duyên Thương ngồi bên lẳng lặng nhìn nàng.

Sau một lúc lâu, nàng buông cổ tay mình ra, lắc đầu: “Có đôi chút mệt mỏi, thế nhưng vẫn rất khỏe mạnh.”

“Không phát hiện bất thường sao?” Phong Duyên Thương cảm thấy không thể nào.

“Rốt cuộc chàng muốn nói cái gì? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng khiến ta cảm thấy rất tức giận.” Sao lại có chuyện không chịu nói thẳng với nàng cơ chứ?

Phong Duyên Thương lắc đầu, cười khẽ, hai người mười ngón tay tương giao: “Ta chỉ muốn xác nhận là nàng khỏe mạnh mà thôi.”

“Hừ, nói dối. Quên đi, chàng không chịu nói thì thôi, ta cũng không nhất thiết phải biết. Con trai cũng đã bị đưa đi, ở đây cũng chẳng có ý tứ gì, chúng ta thu dọn một chút, phái người nhắn lời đến Thích Kiến, sau đó chúng ta khởi hành.” Nàng đứng lên, thuận tay duỗi chân tay vặn vẹo cái eo.

Nhịn không được đưa tay lên mông nàng, Phong Duyên Thương nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Đi thôi, có việc gì thì bảo ta.”

“Được rồi mà, đại lão gia ngài cứ an vị chỗ này mà hưởng gió đi.” Vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn, Nhạc Sở Nhân nghênh ngang đi. Phong Duyên Thương đuổi theo bóng lưng nàng cho đến khi biến mất, thở dài, trong lòng có mấy phần phức tạp.

Nhớ tới những vất vả khi nàng mang thai Niên Phi, thực chất hắn cũng không muốn nàng lại mang thai lần nữa, nhưng trái lại lại có chút chờ mong. Ái nhân vì mình sinh con dưỡng cái, cảm giác này không phải ai cũng có thể cảm nhận được. (MTLTH.dđlqđ)

Cách xa mấy tháng rốt cuộc cũng đã trở về Hoàng thành. Hết thảy vẫn như cũ, hơn nữa nhiệt độ thấp hơn biên quan nhiều, rất hợp lòng người.

Bôn ba trên đường nhiều ngày, may mà nàng vẫn luôn nằm trong xe ngựa, nếu không cũng đủ chết mệt.

Phong Duyên Thương tiến cung gặp Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân một mình quay trở lại Vương phủ.

Trở lại Vọng Nguyệt lâu, chuyện thứ nhất phải làm đó là tắm rửa. Cái hồ to như vậy ngâm mình mới thích, có thể bơi lội lại càng sướng.

Ngâm mình nửa canh giờ mới đi ra ngoài, dùng khăn khô lau lau tóc ẩm ướt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diêm Tô ngồi trong đại sảnh. Bên cạnh đặt một cái ghế ngồi con con dành cho đứa nhóc Phong Niên Đồng đã được hơn một tuổi.

Đừng nhìn thân hình bé không lớn, đi đứng còn chưa linh hoạt thế nhưng ngồi kia cũng có vài phần bộ dáng của phụ Hoàng.

“Sao lại để con ngồi như vậy? Nhỡ ngã thì làm sao?” Nàng bước nhanh tới, một tay ôm lấy mái tóc ẩm ướt, một tay bế Niên Đồng lên, xoay người ngồi trên ghế êm, đặt nhóc con ngoan ngoãn Niên Đồng lên đùi.

Diêm Tô cười nhìn nàng: “Trước đừng nói tới Niên Đồng, Niên Phi đâu rồi?”

“Bùi Tập Dạ mang đi rồi.” Nhìn khuôn mặt Niên Đồng giống hệt Diêm Cận, không để ý lắm trả lời Diêm Tô.

Diêm Tô nhíu mày: “Lại mang đi? Hắn thật cố chấp.”

Nhạc Sở Nhân cười cười: “Thích mang đi thì mang đi thôi, dù sao hắn cũng chẳng dám bạc đãi con ta, không chừng con cúc cung đối đãi như với đại gia ấy.”

Diêm Tô mỉm cười: “Cũng là chuyện tốt, chỉ cần muội không thương tâm là được.” Con trai mà không ở bên cạnh, nếu như là nàng, nàng sẽ cảm thấy cực kỳ đau lòng.

“Không buồn mấy, con ta quan trọng như vậy, ta vui còn không kịp kìa.” Nói thì nói vậy, chứ người làm mẹ nào mà không nhớ con mình chứ?

Diêm Tô cười khẽ, cảm thấy có chút hâm mộ nàng. Tuy con không ở bên cạnh nhưng Phong Duyên Thương vẫn luôn yêu thương nàng, dù có thế nào nàng cũng không cô đơn tịch mịch.

“Đúng rồi, ca ta thế nào?” Đã rất lâu không được gặp Diêm Cận, Diêm Tô cảm thấy cực kỳ nhớ ca ca.

“Đã hai ba tháng không gặp hắn, thế nhưng cũng không tệ lắm. Hiện tại hắn đóng quân ở Đông Cương, biên quan phương Bắc cũng cần hắn, hắn bề bộn nhiều việc.” Nếu luận quân công, ai cũng không so được với Diêm Cận. Đều nói công cao trấn chủ, Đế Vương đa tâm. Thế nhưng Diêm Cận không phải người như vậy, dù có hỏi Nhạc Sở Nhân, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn.
===========
Chương 159-3: Lại mang thai sao? 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Diêm Tô thở dài, nhìn Niên Đồng thành thành thật thật ngồi trên đùi Nhạc Sở Nhân: “Hàng năm bôn ba trong quân như vậy, cũng không biết kết thúc là lúc nào nữa. Ta cũng từng thương lượng qua với Hoàng Thượng, muốn chọn cho ca ta một nữ tử hiền lương thục đức, không cần biết ca có đồng ý hay không, chỉ cần hạ chỉ dù có không muốn cũng phải cưới. Nhưng Hoàng Thượng lại không đồng ý, Hoàng Thượng nói hết thảy đều theo ý ca ta, không bức bách chuyện gì cả.”

Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn khuôn mặt non mềm của Niên Đồng một tuổi, lẳng lặng nghe: “Ngũ ca làm vậy là đúng, tỷ cũng đừng quan tâm chuyện này nữa. Huynh ấy cũng đâu phải tiểu hài tử, mục tiêu của huynh ấy từ trước tới nay đều rất rõ ràng, tỷ cần gì phải ép buộc Diêm Cận?”

“Chính vì ca ta biết trong lòng mình muốn cái gì nên mới không thể qua được điểm mấu chốt đó.” Nhìn Nhạc Sở Nhân, Diêm Tô không thể nói được nên lời.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nhìn thần sắc Diêm Tô rõ ràng có chút kích động: “Huynh ấy muốn cái gì?”

Diêm Tô mấp máy môi, vẫn là nuốt những lời muốn nói xuống bụng: “Ta cũng không rõ ràng lắm.”

Nhạc Sở Nhân cười lắc đầu: “Tỷ xem tỷ cũng đâu có biết đâu, còn thay huynh ấy làm chủ cái gì? Tỷ chính là làm mẹ rồi thì tình thương lan tràn, nhìn người khác có nỗi khổ liền cố gắng thay đổi cuộc sống của người ta. Đều đã trưởng thành hết rồi, có thể nắm chắc mong muốn của mình là gì, tỷ cũng đừng quan tâm nữa. Không bằng tỷ dành thời gian nghĩ những chuyện loạn thất bát tao ấy bằng việc dạy dỗ cho Niên Đồng học hành thành tài, lớn lên không bị lệch đi.”

Diêm Tô cụp mắt, khe khẽ thở dài, cho dù tình có thâm nhưng vẫn không nên duyên mà.

“Ôi chao, ta nghe nói Phong Duyên Nghị đã trở lại rồi sao? Tỷ có nhìn thấy hắn không?” Nhạc Sở Nhân đứng dậy, tiện thể ôm luôn Niên Đồng vào lòng, đi quanh phòng, hứng thú hỏi.

“Tất nhiên là có rồi, gầy đến mức chính ta cũng nhận không ra.” Diêm Tô gật đầu. Trước kia mỗi lần nhìn thấy Phong Duyên Nghị đều phải cúi người thỉnh an, chịu đựng những lời châm chọc của hắn. Hiện tại thì thế nào, người quỳ xuống thỉnh an lại đổi lại thành hắn, chỉ trách thế sự vô thường.

“Ai ngờ đến việc hắn còn sống chứ, cũng không biết tiểu Thương tử đày hắn đi tận đâu.” Chuyện này nàng không hỏi, Phong Duyên Thương cũng không nói với nàng. (MTLTH.dđlqđ)

“Chuyện này ta cũng không biết, huynh đệ bọn họ có rất nhiều bí mật.” Diêm Tô lắc đầu, nàng hoàn toàn không biết.

“Đó có gì mà là bí mật, chính ta còn không muốn biết đâu. Bí mật gì đó rõ ràng chúng ta cũng có, tỷ như chuyện Mẫn phi. Hiện tại bà ấy rất an phận đúng không?” Chuyện này vĩnh viên bị chôn giấu, là thiên đại bí mật không thể đem ra ngoài ánh sáng.

Diêm Tô nháy mắt mấy cái, gật đầu nói theo: “Rất an phận. Hoàng Thượng đối đãi rất tôn kính với bà ấy, chi phí ăn mặc ở đều theo phân lệ của Thái Hậu.” Dù sao trong Hoàng cung này cũng không có Thái Hậu, có thể Phong Duyên Thiệu sẽ tôn Mẫn phi lên làm Thái Hậu.

“Nên vậy, hiện tại Phong Duyên Tinh vẫn còn nhỏ, sự vụ ở Nam Cương hắn làm cũng không tồi, ta cũng thực vừa lòng.” Nàng hơi nheo mắt, thần thái cử chỉ như sếp lớn đang khen ngợi công nhân viên.

“Còn chưa nói đến việc này đâu, hiện tại muội thành đại phú thương, còn không mau khai ra tổng giá trị tài sản của muội là bao nhiêu!” Nhắc tới chuyện này, Diêm Tô cười lên.

“Cũng không biết nữa, lời này là nói thật, đã rất lâu ta chưa xem sổ sách. Đại bản doanh ở đâu chính ta cũng không biết, ta làm bà chủ thật đúng là hồ đồ.” Ôm Niên Đồng ngồi xuống, nàng yên lặng tính toán, thô sơ giản lược đi thì nàng cũng được tính là kẻ có tiền.

“Rất có phong phạm đệ nhất thương gia, ta cảm thấy cực kỳ hâm mộ.” Diêm Tô lắc đầu, đời này của nàng đừng mong bước chân ra khỏi cửa cung nửa bước.

Nhạc Sở Nhân không để ý cười rộ lên, có phải đệ nhất thương gia hay không nàng không biết, dù sao thì nàng vẫn là một bà chủ hồ đồ.

“Hôm nay đã qua mùng mười đúng không?” Ngày trôi qua quá nhanh, nàng vẫn nhớ đến vụ bị đuổi giết ở Hộ Quốc tự, là lão hòa thượng Ngọc Lâm cứu giúp nàng. Vài năm nay ông ấy cũng giúp nàng không ít việc, về Hoàng thành rồi thì cũng nên đi thăm bạn vong niên thôi.

“Ngày mười chín.” Diêm Tô chuẩn xác trả lời.

“Mười chín rồi sao? Thực nhanh quá mà.” Nàng thán một tiếng, cúi đầu nhìn Phong Niên Đồng đến ngây ngẩn cả người. Mười chín? Nguyệt sự của nàng vào ngày mười bảy hàng tháng, nay đã muộn mất hai ngày rồi.

Ban đêm, Nhạc Sở Nhân cuối cũng cũng được ngả người trên chiếc giường siêu lớn siêu mềm mại của mình.

Váy ngủ sa mỏng chiết eo, tóc dài đen nhánh, dáng người điệu đà, da trăng nõn nà, tại nơi đèn đuốc không được sáng mấy này, thật là tràn ngập phong tình.

Một lúc lâu sau, ngoài cửa liền có người đi vào. Phong Duyên Thương vừa mới tắm rửa, mái tóc dài ẩm ướt, một thân trung y màu trắng, thoạt nhìn thì gầy nhưng thân thể tinh tráng rắn chắc thế nào chỉ có sờ qua mới biết được.

Vừa vào phòng liền nhìn thấy ái thê phong tình nằm trên giường, Phong Duyên Thương cong môi cười. Hắn xoay người đóng cửa lại, rồi mới lại gần.

“Hôm nay có tinh thần như vậy sao? Mấy ngày trước chỉ cần nàng ngả người xuống là ngủ.” Ngón tay thon dài đặt lên trên đùi nàng, nhẹ nhàng mơn trớn từ dưới lên trên, không tình dục, nhưng cũng rất liêu nhân.

Nhạc Sở Nhân tà nghễ liếc hắn, trên mặt không có quá nhiều biểu tình. Nếu như trong dĩ vãng, nhất định nàng giơ chân lên đá hắn, hoặc sẽ sờ lại hắn.

“Làm sao vậy?” Chú ý đến biểu cảm khác thường của nàng, Phong Duyên Thương tới gần, đưa tay lên ôm nàng, nghiêng đầu nhìn mặt nàng.

Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, bĩu môi nói: “Ta muốn nói với chàng một việc rất quan trọng.”

Phong Duyên Thương nhướn mày: “Ngoại trừ việc đòi ly hôn hoặc trong lòng nàng có người khác, chuyện gì ta cũng có thể chấp nhận được.”

“Cái gì vậy? Trong đầu chàng toàn là cái gì không vậy? Lời nói của ta chàng không nhớ sao? Ly hôn? Ly cái đầu chàng ấy!” Lấy khuỷu tay huých hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nàng chẳng có gì muốn nói với hắn nữa.

Phong Duyên Thương cười khẽ, ôm nàng vào lòng: “Nói đi, vi phu chăm chú lắng nghe.”

Nhạc Sở Nhân tựa đầu lên vai hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn: “Ta cảm thấy có khả năng ta lại mang thai.”

“Ừ.” Trên đầu có âm thanh êm dịu phát ra, nhưng lại không có quá nhiều biểu tình.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày: “Chàng nói gì đi, bây giờ phải làm sao?”

“Có thể làm sao nữa? Sinh thôi!” Phong Duyên Thương bật cười, đôi phượng mâu xinh đẹp tràn đầy vui sướng.

“Biểu cảm của chàng thật đúng là kỳ quái. Chàng nên sợ hãi đứng lên, sau đó cẩn thận xem xét bụng ta mới đúng.” Nhạc Sở Nhân đẩy hắn ra, nằm nghiêng sang một bên tự mình hờn dỗi.

Phong Duyên Thương hiển nhiên thấy bất đắc dĩ, cúi người nhíc lại gần nàng: “Nhớ những lời trước khi Bùi Tập Dạ ôm con đi ngày đó không? Trước khi đi khuôn mặt của hắn rất đáng suy ngẫm, còn có bộ dạng tức giận không nhẹ, ta cảm thấy có chuyện gì đó. Sau đó ta muốn nàng tự bắt mạch chính mình xem có đúng như ta suy nghĩ hay không? Ta nghĩ khi đó nàng đã mang thai, nhưng thai còn quá nhỏ, nàng không thể biết được.” Nhỏ nhẹ dỗ dỗ nàng, giọng hắn rất êm tai.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày: “Thật sự? Ta còn không chú ý, lúc ấy ta vẫn cân nhắc xem lúc nào thì hạ dược hắn để hắn tự đi mà sinh con trai.” Mấu chốt là hiện tại nàng vẫn không thể bắt mạch được, dù sao kinh nguyệt mới đến muộn có hai ngày.

“Nàng còn nghĩ ra cả cái này sao? Tính khi nào thực hiện?” Phong Duyên Thương liền nghe liền vui vẻ, thích trẻ con thì tự mình đi mà sinh, sao lại có chuyện đòi đứa nhỏ nhà người khác để mình tự nuôi chứ? Hắn cũng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của tên điên Bùi Tập Dạ nữa.

“Vẫn còn không biết đâu, hắn cũng đâu phải người bình thường, mũi hắn rất thính. Trước không đề cập đến vấn đề này, ta chỉ cảm thấy có khả năng ta mang thai mà thôi. Ai, khi đó chàng còn nói đời này chỉ cần Niên Phi, từ này về sau không cho ta sinh nữa. Nam nhân mà, quả nhiên nói chuyện không giữ lời gì hết.” Lắc đầu thở dài, nàng rất oán thán.

Phong Duyên Thương chúi đầu vào gáy nàng cười khẽ: “Trách ta, là lỗi của ta. Để trừng phạt ta, từ bây giờ cho đến lúc sinh, mười tháng này tùy tiện nàng xử trí, thế nào?”

“Ý tứ trong lời nói của chàng là, ta không mang thai liền không thể xử trí được chàng?” Nàng trừng mắt nhìn hắn, hùng hổ hỏi.

Phong Duyên Thương không nói gì, vuốt vuốt ngực nàng để nàng xuôi giận, sau đó mới nói với nàng: “Theo ta thấy, nàng thực sự có thai.”

“Ý gì?” Nhìn ánh mắt của hắn, Nhạc Sở Nhân lạnh lùng hỏi.

“Tính tình thay đổi.” Trở nên vô thường hơn rồi.

back top