Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 163: Hắn yêu nàng nhưng nàng không biết.

Chương 163: Hắn yêu nàng nhưng nàng không biết.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Án giết người tại phủ Nhạc Thượng thư rốt cuộc đã kết thúc.

Xét thấy người đứng sau chuyện này là thành viên Hoàng Thất, cuối cùng đã bị giam cầm. Mà Nhạc Chí Châu từ người bị hại lại tra ra được ông ta lấy công làm tư, tham ô số lượng không nhỏ.

Hoàng Thượng niêm phong Thượng thư phủ, nhìn mặt mũi Cần Vương phi mà gia quyến Nhạc gia không bị xử quá nghiêm khắc, chỉ là đều biếm thành thứ dân.

Những cô nương gả ra ngoài hầu như không bị liên lụy nhiều. Ví dụ như trưởng nữ của Nhạc Chí Châu lấy nhị công tử nhà thương nhân, thứ nữ Nhạc Vân Sương từng được phong làm Bình Dương Quận chúa mà được gả cho Nam Vương, hay như Nhạc Sở Nhân – vị Cần Vương phi một thân quyền thế, địa vị hơn người hiện nay.

Nhạc Chí Châu cũng bị biếm làm thứ dân, từ nay đến cuối đời không được bước chân vào Kinh thành một bước. Với tội danh tham ô, nhận hối lộ, trừng phạt này là quá nhẹ đối với ông ta.

Bá tính cũng nghị luận không ngừng, thế nhưng cũng không ai dám nói quá nhiều. Dù sao thanh danh Cần Vương phi vẫn còn sừng sững như vậy, ai cũng chẳng nói được gì.

Cần Vương phi Nhạc Sở Nhân đang là đề tài của mọi người, hiện nay lại rất nhàn nhã.

Ít ngày nữa nàng sẽ đi Nam Trúc hải, tất cả công chuyện nàng đều giao cho Thích Kiến, để cho hắn toàn quyền quyết định, đến lúc đó ai cũng không được quấy rầy nàng.

Lần này Đinh Đương cũng đi theo, thế nhưng trước tiên phải giải quyết một trọng yếu khác, đó chính là hôn sự của Đinh Đương và Trương Khác.

Nhạc Sở Nhân nói chuyện này với Phong Duyên Thương, Phong Duyên Thương tỏ vẻ hắn mặc kệ, hết thảy đều là Nhạc Sở Nhân làm chủ.

Vậy thì dễ làm rồi, Nhạc Sở Nhân liền việc nhân đức không nhường ai, phân phó quản gia trong phủ chuẩn bị cho hôn lễ, sau đó nàng dùng danh nghĩa của Phong Duyên Thương tặng cho tân phu thê một tòa viện ngoại thành.

Tuy đã tặng cả tòa viện, Nhạc Sở Nhân vẫn chuẩn bị một ít đồ cưới, Đinh Đương bên cạnh nàng lâu như vậy, phải cho Đinh Đương xuất giá thật phong quang.

Việc này Nhạc Sở Nhân còn đang hào hứng chuẩn bị, chỗ Diêm Tô cũng đồng thời xảy ra vấn đề.

Sáng sớm, Nhạc Sở Nhân vừa mới thức dậy, nàng chép miệng tính nằm ngủ tiếp, không ngờ lại thấy tân nương Đinh Đương lên lầu: “Vương phi, Hoàng Hậu nương nương đến đây.”

Nhạc Sở Nhân ngồi trên giường, trừng mắt nhìn: “Tự đến sao?”

“Vâng, hơn nữa thoạt nhìn tâm tình nương nương không được tốt lắm.” Đinh Đương đáp lại, vừa nói vừa lại gần giúp Nhạc Sở Nhân thay y phục.

“Tâm tình không tốt? Không tốt như thế nào?” Nhạc Sở Nhân lười biếng mặc quần áo, tiểu tử trong bụng mới được hai tháng, nhìn vẫn không ra. Vả lại nàng chẳng có gì là cảm thấy không thoải mái cả, khỏe mạnh, sinh long hoạt hổ.

“Cái này…nô tì không miêu tả được, dù sao thoạt nhìn tâm tình không tốt, giống như rất ưu thương?” Đinh Đương ngẫm lại, tìm từ thích hợp.

“Ưu thương? Cái này thật mới, để ta đi xem nào.” Nhạc Sở Nhân mặc xong y phục, băng băng xuống lầu.

Diêm Tô không ngồi trong sảnh, mà ngồi ngoài đình đợi Nhạc Sở Nhân. Nàng một thân y phục hoa lệ ung dung, nét dịu dàng trên mặt bao phủ chút ưu sầu nhàn nhạt.

Nhạc Sở Nhân chậm rãi bước tới, cười nói: “Làm sao vậy? Sáng sớm tỷ chạy tới phủ ta sầu mi khổ kiếm?”

Diêm Tô quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, nhẹ nhàng thở dài: “Ta muốn muội giúp ta.”

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, đi vào đình, linh hoạt ngồi xuống đối diện nàng: “Ta giúp tỷ? Nói xem nào, tỷ gặp phải chuyện gì, không phải là cãi nhau với Ngũ ca chứ? Nếu là chuyện này, ta cho tỷ lọ dược, cam đoan sau này tỷ nói gì Ngũ ca nghe nấy.” Nàng tủm tỉm cười, sự tình gì qua tay nàng đều rất dễ dàng.

Diêm Tô lắc đầu: “Không phải, Hoàng Thượng sẽ không vô duyên vô cớ ầm ĩ với ta. Là…chuyện của ca ta.”

“Diêm Cận?” Nhạc Sở Nhân nhướn mày, đưa tay cầm lấy chèn trà Đinh Đương bưng tới uống một ngụm. Nhạc Sở Nhân nhìn Diêm Tô, ý muốn nàng nói tiếp.

Diêm Tô thở dài: “Còn không phải chuyện bức họa lần trước sao, huynh ấy tức giận.” Nhìn nét mặt nàng tỏ rõ hối hận, nếu như nàng đoán trước được phản ứng của Diêm Cận, nàng mới không đứng ra thu xếp việc này đâu.

Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái: “Tức giận sao? Ta thật không biết Diêm Cận còn biết tức giận. Hắn tức lên thì như thế nào? Có phải vừa phá đồ vừa chửi ầm lên không?”

“Tất nhiên là không phải rồi. Ca ca không hồi âm lại cho ta, là người đưa thư về bẩm. Vốn hắn đang chờ ca ta viết thư hồi âm, không ngờ huynh ấy tức giận đến mức lao từ trong lều ra, ném thẳng bức họa vào người đưa thư, hắn sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn.” Kể cả khi không nhìn thấy tận mắt bộ dạng tức giận của đại ca, Diêm Tô vẫn có thể tưởng tượng được ra. Dù sao cũng là thân ca ca của nàng, hai người lớn lên bên nhau, có thể nói nàng hiểu biết không nhiều thì ít tính tình ca ca nàng.

Ngược lại Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt, khoa trương hít một hơi: “ Thì ra Diêm Cận khi tức giận sẽ là cái dạng này, đúng là rất khiến người sợ! Xứng đáng, ta đã nói rồi, chiêu đưa bức họa này không được đâu, chúng ta nên trực tiếp mang cả cô nương đó vào trong quân doanh.”

“Phỏng chừng huynh ấy sẽ chém người mất. Ngày hôm nay tất cả phong thư đã gửi cho huynh ấy đều bị trả lại.” Ngữ khi u oán, nàng cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, lắc đầu: “Tỷ tìm ta muốn ta giúp kiểu gì? Huynh ấy tức giận, ta cũng đâu có khuyên bảo được.” Quan trọng là người này hầu như chưa bao giờ tức giận, nếu mà nổi tính tình lên thì rất đáng sợ đó. Đến cả thân muội muội còn không buồn để ý tới, làm sao có thể để ý tới nàng?

“Nếu là muội nói, khẳng định ca ca sẽ nghe. Muội giúp ta một lần đi, khuyên nhủ huynh ấy, nói cho huynh ấy ta sẽ không xen vào việc này nữa.” Từ trước tới nay, bộ dạng Diêm Tô luôn là hình mẫu hoàn hảo cho bậc mẫu nghi thiên hạ, ung dung, hiền huệ, hào phòng. Lúc này bởi vì ca ca tức giận mà có chút oan ức, đây mới là bộ dáng phù hợp với tuổi của nàng.

Nhạc Sở Nhân lắc đầu thở dài: “Tỷ ấy, chính là không đụng tường nam không quay đầu*. Thế nào, chọc tức huynh ấy rồi, chịu từ bỏ chưa?”

*Không đụng tường nam không quay đầu: bướng bỉnh, cố chấp.

“Ai, ta sẽ không thu xếp việc hôn sự cho ca ca nữa. Ta thật sự là suy nghĩ cho huynh ấy mà, nhiều người bằng tuổi ca ca đều có mấy phòng thê thiếp, đứa nhỏ cũng có vài đứa rồi. Chỉ có mình huynh ấy cô đơn, cứ nghĩ đến việc sau này ca ca khi về già chỉ có một mình, trong lòng ta cảm thấy khó chịu.” Đôi mắt nàng phiếm hồng, mỗi khi đến chuyện này, Diêm Tô đều thấy đau lòng.

Nhạc Sở Nhân nhìn nàng, không đành lòng mắng mỏ, chính bản thân nàng cũng muốn Diêm Cận hạnh phúc.

“Được, ta sẽ viết thư cho huynh ấy. Tỷ cũng đừng buồn nữa, mỗi người đều có số phận riêng, có lẽ huynh ấy sẽ có kỳ ngộ không biết chừng.” Một người tốt như vậy, chính trực như vậy, tuyệt đối không có khả năng cô độc đến cuối đời.
===========
Chương 163-2: Hắn yêu nàng nhưng nàng không biết. 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Diêm Tô nhìn nàng, đôi mắt phiếm hồng, gật đầu: “Cảm ơn muội, Sở Nhân.” Diêm Tô cầm tay nàng, bản thân cũng đồng thời hy vọng rằng Diêm Cận có thể nghe theo Nhạc Sở Nhân khuyên nhủ. Buông xuống chấp niệm trong lòng, thành toàn chính mình cũng là thành toàn cho người khác.

Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay an ủi nàng, thở dài, nàng nên viết gì đưa cho Diêm Cận đây? Cô nương kia vẫn là không lên được mặt bàn, không bằng vẫn là họa tranh? Trước khi gửi cho hắn vẫn nên không nói ra thì hơn, đợi hắn tự xem thì biết.

Tiễn Diêm Tô đi rồi, Nhạc Sở Nhân trở về thiên thính, cầm bút than chuẩn bị vẽ.

Họa phong của nàng luôn thoải mái hài hước, lần này cũng không sửa phong cách. Nàng vẽ hai bức, cũng chính là hai đoạn truyện xưa.

Bức thứ nhất kể về một người luôn độc lai độc vãng, bên người không có tri âm tri kỉ, cho đến khi bản thân biến thành lão nhân râu tóc bạc trắng, chết vẫn luôn chỉ có một mình.

Bức còn lại là về một đôi phu thê, khi còn trẻ luôn ân ái bên nhau. Cho đến khi bạc đầu, răng cũng rụng hết rồi vẫn luôn dìu đỡ nhau. Đợi đến khi sau trăm tuổi, chôn cùng một quan tài, ở địa phủ cũng có người làm bạn.

Đặt bút than xuống nhìn nhìn một lúc, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất tốt, hy vọng hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Diêm Tô.

Đặt vào trong phong thư, giao cho Đinh Đương đưa cho hộ vệ trong phủ mang đi.

Quản gia phục trách việc chuẩn bị hôn lễ, mang những vật được tặng đến viện tử ở ngoại thành. Đinh Đương và Trương Khác đã đến đó vài lần, mỗi lần trở về đều là bộ dáng thỏa mãn.

“Ngươi cảm thấy còn thiếu cái gì cứ nói với ta, là chủ tử duy nhất của ngươi, ngươi muốn gì ta đều có thể cho.” Nhạc Sở Nhân ăn no,cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Đinh Đương.

“Nô tì không thiếu gì cả, cái gì cũng đã có. Vương phi, ngài không cần quá lo lắng.” Kỳ thật nàng chưa bao giờ từng nghĩ tới bản thân có thể sở hữu một viện tử, còn có thể gả cho một phu quân vừa ý như vậy.

“Không có gì, ngươi đi theo ta lâu như vậy, hai ta đã cùng nhau trải qua những ngày tháng cực khổ. Ta nay vinh hoa phú quý, tất nhiên cũng phải có phần ngươi. Đúng rồi, hỉ phục may xong cứ mang tới đây, mũ phượng khăn quàng đều phải là đồ tốt nhất.” Nhìn Đinh Đương xuất giá, Nhạc Sở Nhân có cảm giác như bản thân đang gả con gái ra ngoài.

“Cảm ơn Vương phi.” Đinh Đương cười thỏa mãn, nàng cảm thấy hiện tại nàng đang rất hạnh phúc.

“Đợi hai người các ngươi thành thân xong rồi, chúng ta sẽ lên đường tới Nam Trúc Hải. Ta sẽ dưỡng thai ở đó, coi như là thưởng cho tân nhân các ngươi tuần trăng mật, không có người quấy rầy, ta cũng không cần hầu hạ.” Hơn nữa nàng còn phải đi thăm Phong Triệu Thiên. Mỗi lần nhớ tới ông ta, nàng đều không tự chủ được nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, một thân bá khí hơn người, nhưng cuối cũng vẫn không đấu lại được chính nhi tử của mình.

“Vương phi tính sinh ở đó luôn sao?” Đinh Đương cảm thấy rất tốt, địa phương đó sơn minh thủy tú, thanh tịnh lại yên ả.

“Đến lúc đó nói sau, dù sao ta cũng tính bắt cóc cả tiểu Thương tử theo, ai cũng đừng mong cứu người từ tay ta.” Mấy năm qua, hai vợ chồng nàng đều bôn ba vì giang sơn của Ngũ ca, hiện tại rốt cuộc thế cục đã định, bọn họ nên nghỉ ngơi thật tốt.

“Nàng tính bắt cóc ta?” Bỗng dưng âm thanh ôn nhuận mang theo ý cười vang lên, hai người ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy Phong Duyên Thương bước qua cửa.

“Vương gia.” Đinh Đương phúc thân, lui ra sau vài bước.

Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm nhìn hắn bước lại gần, nói: “Đúng vậy, ta muốn bắt cóc chàng, như thế nào, chàng không phối hợp?”

Một thân y phục màu trắng, không nhiễm lấy một hạt bụi, khóe mắt đuôi mắt đều như nhuộm màu ấm áp, tuấn lãng soái khi như vậy thật sự rất dễ gây chú ý.

“Tất nhiên là phối hợp rồi, dù nàng có trói ta, lấy tay che miệng, ta cũng hết sức phối hợp.” Đi đến trước mặt nàng cúi người xuống, hạ một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán nàng, sau đó mới hất vạt áo ngồi bên cạnh.

Nhạc Sở Nhân cười không thôi, nhìn hắn ngoan ngoãn theo nàng như vậy, nàng cảm thấy tâm tình mình rất tốt.

“Lại nói đến chuyện hôn lễ của hai người họ, không phải đã giao cho quản gia làm sao, nàng cũng đừng quan tâm.” Ôn thanh nói xong, phượng mâu nhìn chăm chú vào nàng. Nhạc Sở Nhân rất thích bộ dạng này của hắn, khiến nàng cảm thấy rất mãn nhãn.

Híp mắt hưởng thụ, Nhạc Sở Nhân gật đầu: “Ta cũng đâu có quản, chính là muốn hỏi một chút Đinh Đương xem có thiếu gì không. Bên cạnh ta chỉ có một mình nha đầu này, theo ta cực khổ bấy lâu, tất nhiên là không thể bạc đãi rồi.”

“Nàng đã trải qua cực khổ gì sao? Sao ta không nhớ vậy?” Phong Duyên Thương không đồng ý lời nói của nàng. Từ khi nàng đi vào thế giới này vẫn luôn ở trong Cần Vương phủ, hắn chưa bao giờ để nàng cảm thấy buồn lòng hay oan ức.

“Hứ, cũng không biết là ai, ta vừa tới mấy ngày liền giam lỏng ta trong phòng, ăn uống không ngon, lại không cho ra ngoài.” Nàng chỉ hận không thể nhắc nhở hắn mỗi ngày, chuyện này nàng nhớ cực kỳ rõ ràng.

“Đó không phải là hiểu lầm sao? Sau đó ta cũng đâu để cho nàng chịu qua khổ cực gì.” Phong Duyên Thương cảm thấy bản thân rất vô tội, hắn vẫn luôn yêu thương trân trọng nàng mà.

Nàng tà nghễ liếc hắn một cái, chẳng cảm kích chút nào.

“Muốn nói tới việc cùng chung hoạn nạn, chính là ta và Đinh Đương. Mấy ngày đó nha đầu này khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ sợ đôi ta sẽ chết ở trong phòng đó, thật đáng thương. Nay cũng nên khiến nàng hạnh phúc, sau này thành thân rồi cũng phải là nàng làm đương gia.” Đôi phu thê người ta chuyện bản thân còn chưa tính đến, nàng đã một đao chém xuống liền quy định luôn.

Phong Duyên Thương không nói gì, tùy nàng ép buộc, dù sao hắn cũng không dám chọc giận nàng.

“Mấy ngày trước nàng có gửi thư tới Đông Cương, Diêm Cận đã hồi âm chưa?” Chuyện này Nhạc Sở Nhân không đề cập, không có nghĩa là hắn không biết, hắn còn là người rõ ràng nhất.

Nhạc Sở Nhân lắc đầu, không để ý lắm liếc hắn một cái: “Ta chỉ thay Diêm Tô khuyên nhủ hắn mà thôi. Sau khi hắn nổi nóng rồi thì sẽ hồi âm cho ta thôi. Chỉ cần hắn trả lời là được rồi, nếu không Diêm Tô vẫn cứ buồn bã.”

Phong Duyên Thương đạm cười, con ngươi thâm thúy cũng hiện lên chút khoái trá: “Cưới vợ sinh con là nhân chi thường tình, không bằng để ta hỏi thăm xung quanh một chút, có lẽ sẽ tìm được người xứng đôi với Diêm Tướng quân.”

Nhạc Sở Nhân nhướn mày nhìn hắn: “Tốt nhất chàng đừng có nhúng tay vào việc này, Diêm Cận tức giận ngay cả người bằng hữu là ta cũng không nhận.”

“Nàng để ý sao?” Thu được ý tứ của nàng, Phong Duyên Thương cười hỏi, hơn nữa cười trông còn rất gian trá.

Nhạc Sở Nhân gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng hừ một tiếng: “Xem sắc mặt của chàng kìa, nhìn trông như đi bắt gian vậy. Vương gia của ta, tâm nhãn của chàng không cần nhỏ mọn vậy đâu, hai ta chỉ là bằng hữu, ta không có ý gì cả.”

Phong Duyên Thương kéo khóe môi cười cười, nàng không ý nhưng không có nghĩa người kia không có ý.

“Chàng cười vậy là có ý gì? Ta nói thật, chàng có nghe hiểu không thế.” Nàng tung chân đá hắn, hắn nhanh chóng né được, một tay còn đè lại trường bào, nhìn động tác liền mạch thật là đẹp trai.

Nhạc Sở Nhân thực sự nhịn không được muốn cười nhưng lại ngại lúc này hắn đang ghen vớ vẩn, chỉ đành phải nghẹn trở về.

“Tiểu Thương tử, chàng có nghe thấy ta nói gì không? Nhìn ta.” Nàng một tay chống chằm, không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm.

Phong Duyên Thương nhìn nơi khác, không thèm đế ý tới nàng.

Nhạc Sở Nhân cười cười, nàng rất thích nhìn thấy hắn bày ra bộ dạng tức giận này.

“Tiểu Thương tử~~~” Nàng kéo dài thanh âm, nhưng nam nhân bên kia vẫn không chịu nhìn nàng.

Nàng đảo đảo mắt, chậc lưỡi thở dài:”Nếu như chàng không đế ý tới ta, ta đây không thèm nói chuyện với chàng nữa. Đây là lần cuối cùng ta nói lời này với chàng, nếu chàng không chịu nghe, đừng mong lần sau ta sẽ tốt bụng nói cho chàng nghe. Tiểu Thương tử, ta yêu chàng, rất rất yêu.”

Đại sảnh nhất thởi yên tĩnh, Nhạc Sở Nhân nhìn sườn mặt hắn, sau một lúc lâu hắn vẫn chưa có phản ứng gì cả.

Nhạc Sở Nhân xoát một cái đứng lên: “Được rồi, từ nay về sau hai ta không quen nhau.” Dứt lời, xoay người muốn đi.

Đột nhiên bên hông có vật cản, sau đó cả người rơi vào một cái ôm ấm áp.

Nhạc Sở Nhân hé miệng cười, lấy khuỷu tay đụng vào ngực người phía sau: “Không phải không để ý tới ta sao? Ôm ta làm cái gì?”

Hơi thở ấm áp thổi bên tai khiến nàng có cảm giác ngưa ngứa.

“Lặp lại lần nữa, ta vẫn muốn nghe.” Thanh âm ôn nhu giống như rượu ủ lâu năm, thuần say lòng người.

“Yêu chàng, yêu chàng, yêu chàng, ta yêu chàng.” Hắn thích nghe, vậy thì nàng nói cho hắn nghe.

“Ta cũng vậy.” Người phía sau hồi âm lại ba chữ, bao hàm cả trăm ngàn lời yêu thương.

Nhạc Sở Nhân cười, mặc kệ hắn thổi khí vào cần cổ nàng.

==========
Chương 163-3: Hắn yêu nàng nhưng nàng không biết. 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Đều nói nữ nhân nhiều tật xấu, chàng cũng đâu có kém. Dám giận dỗi với ta, thấy thế nào?” Thứ này là độc quyền của nữ nhân, thế nhưng với hai người họ lại ngược lại.

“Ừm, không tệ lắm, lần sau có cơ hội lại thử.” Mỗ nam nhân cảm thấy rất thỏa mãn, nếu như Nhạc Sở Nhân có thể ân cần dỗ dành hắn hơn một chút nữa, vậy càng tốt hơn.

“Ranh mãnh.” Nàng quát khẽ, ẩn trong mắt đều là nét cười.

Ngày thành thân của Trương Khác và Đinh Đương đã đến, hôn lễ cũng không quá long trọng thế nhưng lại rất náo nhiệt.

Hộ vệ trong phủ, cùng với những mật vệ khác giống Trương Khác, nếu như không có công chuyện đều trở về dự lễ.

Hơn nữa Phong Duyên Thiệu và Diêm Tô mang theo tiểu Thái tử Niên Đồng rất nể tình tới Cần Vương phủ chúc mừng tân nhân, không khí càng ngày càng náo nhiệt, đội hình tới dự hôn lễ của Trương Khác đều rất long trọng.

Nhạc Sở Nhân tất nhiên trong vai nhà mẹ đẻ, tân nương là nha hoàn của nàng, còn là nha hoàn duy nhất.

Trương Khác cưỡi tuấn mã từ viện tử ngoại thành đến Cần Vương phủ. Trên đại môn Vương phủ đều giăng hồng trù, cửa lớn mở rộng, không ít dân chúng tới xem náo nhiệt.

Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô ngồi ở chủ tọa, hạ sườn là Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân. Tân lang và tân nương lễ bái bốn người họ, sau đó lui ra, cùng với tiếng nhạc vui vẻ và tiếng lanh lảnh của hỉ nương mà rời khỏi lễ đường, vào đến tân phòng.

Trong phủ náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa, ánh sáng lung linh ánh xuống khuôn mặt vui vẻ của mọi người.

“Gả Đinh Đương đi rồi, Sở Nhân, sao nhìn muội không được vui vẻ mấy vậy?” Diêm Tô cười nhìn Nhạc Sở Nhân, kỳ thật nàng hiểu được tâm tình của Nhạc Sở Nhân.

“Đúng vậy, nha đầu này bên ta lâu như vậy, cứ như vậy gả đi ra ngoài, chẳng khác nào gả con gái đi cả.” Nàng lắc đầu, đợi đến khi nữ nhi nàng xuất giá, phỏng chừng nàng cười không nổi.

Mọi người đều cười, Phong Duyên Thiệu nhìn nàng nói: “Nói như vậy thì phu thê hai người không cần phải sinh nữ nhi, nếu không sau này con bé khó gả ra ngoài. Có một nhạc mẫu như vậy, ai cũng không dám thú.”

Nhạc Sở Nhân lơ đễnh: “Vậy thì chiêu thân. Nếu như đồng ý ở rể, ta liền mang hết tài sản của ta ra cho hắn làm của hồi môn.”

“Nói vậy thì dù có vót nhọn đầu cũng phải lấy bằng được nữ nhi Cần Vương phủ.” Vừa nói tới tài sản của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thiệu cười rộ lên.

“Khi đó sẽ tỉ mỉ chọn lựa, chọn người phải chung tình, chỉ lấy nữ nhi ta làm thê, không thiếp thất, không thông phòng.” Nhất định phải tính toán thật tốt mới được.

Phong Duyên Thiệu lắc đầu: “Vậy thì rất khó chọn đấy. Nam nhân chỉ lấy một vợ trên đời này như lão Thất hiếm có như lông phượng sừng lân vậy.”

Phong Duyên Thương cười không nói, Nhạc Sở Nhân bên cạnh kiêu ngạo nhấc cằm: “Mói đến cái này ta còn chưa nói lời cảm ơn với Ngũ ca. Ít nhất lúc đó huynh một lòng muốn lấy vợ cho tiểu Thương tử, lại nhìn trúng ta, bằng không nam nhân tốt như vậy mà rơi vào tay người khác, chắc ta hận ngày hận đêm mất.”

“Rốt cuộc cũng nhớ phải cảm tạ trẫm? Trẫm tưởng rẳng muội đã quên bà mỗi này không còn một mảnh.” Đối với Phong Duyên Thiệu mà nói, đây là chuyện khiến hắn vừa lòng nhất trong đời này.

Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu cười, bên cạnh Phong Duyên Thương cầm tay nàng đặt ở tay vịn ghế dựa, nhìn nàng đang cười tủm tỉm, trong mắt đầy ôn nhu.

“Được rồi, hai phu thê các người đừng có bày ân ái ở đây. Ngày mai hai người đi rồi, hôm nay ta phải nói chuyện với Sở Nhân cho thật tốt mới được.” Diêm Tô đánh gãy không khí màu hồng phấn xung quanh hai người.

“Được, huynh đệ hai người có gì muốn nói với nhau thì nói hết đi, tới lúc đến Nam Trúc rồi, không cho Ngũ ca huynh tìm phu quân ta về.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, liếc mắt uy hiếp Phong Duyên Thiệu.

Phong Duyên Thiệu cười lắc đầu: “Được được, trẫm ai cũng có thể chọc, chỉ duy nhất không dám chọc giận muội.”

Thắng lợi cười rộ lên, hai nữ nhân sóng vai rời khỏi đại sảnh.

Men theo đường nhỏ về Vọng Nguyệt lâu, phía sau có bốn cung nữ đi theo, cách hai người không quá xa cũng không quá gần.

“Sở Nhân, ta còn muốn nói lời cảm ơn với muội. Ca ca đã chịu hồi âm lại cho ta.” Kéo tay Nhạc Sở Nhân, trong mắt Diêm Tô đều là ý cười, Diêm Cận không giận nàng nữa, buồn bã mấy ngày nay của nàng cũng cứ vậy mà tiêu tán.

“Huynh ấy nói gì vậy?” Nhạc Sở Nhân nhìn nàng, có thể nhìn ra tâm tình nàng rất tốt.

“Ca ca dặn ta nhớ giữ gìn sức khỏe, đốc thúc Niên Đồng học tập. Huynh ấy có thể hồi âm cho ta, tức là huynh ấy đã không còn giận nữa rồi.” Có thể nói nàng là người hiểu rõ Diêm Cận nhất. (MTLTH.dđlqđ)

“Vậy là tốt rồi, sau này tỷ cũng nhắc tới những chuyện huynh ấy không thích nghe. Dù sao huynh ấy cũng là người trưởng thành, biết bản thân làm gì và không nên làm cái gì.” Nhạc Sở Nhân giáo huấn nàng, Diêm Tô còn thật sự nghe lời nàng nói.

“Kì thật ca ca là người hồ đồ, một khi đã nhận định cái gì, liền một lòng chui đầu vào, ra cũng không được. Ta thực sự hy vọng huynh ấy có thể đối tốt với bản thân mình hơn nữa, đừng tra tấn lòng mình thêm nữa.” Diêm Tô than nhẹ, đây chính là ưu thương duy nhất trong lòng nàng.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, lời này của Diêm Tô càng nghe càng thấy không thích hợp.

“Rốt cuộc tỷ muốn nói cái gì? Có phải trong lòng huynh ấy có người, thế nhưng lại không thể có kết quả, đúng không?” Nàng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có duy nhất khả năng là có khả năng nhất. Nói ra suy đoán của bản thân, lại nhìn chằm chằm vào mắt Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân cảm thấy có lẽ mình đoán đúng rồi.

“Ai? Sao lại thành ra thế này? Mau kể cho ta nghe xem nào.” Nhạc Sở Nhân dừng bước chân, nhìn Diêm Tô, hào hứng đến mức còn không thèm chớp mắt.

Diêm Tô lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng, dù sao ca ca chưa bào giờ nói chuyện của bản thân cho ta nghe.”

“Đúng đấy, hắn căn bản không phải người có thể chia sẻ chuyện này cho người khác nghe.” Nhạc Sở Nhân thở dài, thật không nhìn ra Diêm Cận lại chung tình như vậy đâu.

Nhìn Nhạc Sở Nhân cũng là một bộ dạng hao tâm tổn trí, Diêm Tô thầm lắc đầu.

“Chuyện này ấy, ai cũng không có biện pháp, chỉ có thể để cho hắn tự điều tiết. Trên đời này chuyện hữu duyên vô phận cũng nhiều lắm, nhưng đa phần đều để nhớ trong lòng, sau đó lại đón nhận một duyên phận mới. Diêm Cận, huynh ấy chính là bướng bỉnh, lại còn bướng bỉnh với người khác. Sau này tỷ tốt nhất nên thường xuyên viết thư khuyên nhủ huynh ấy, đừng nói trắng ra, tự để cho Diêm Cận suy nghĩ cẩn thận.” Nhạc Sở Nhân khuyên, kỳ thật trong lòng nàng cảm thấy Diêm Cận sẽ nghe lời khuyên. Người nọ ấy, cố chấp giống y hệt tính tình lạnh lùng của hắn.

Diêm Tô gật đầu, cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời cũng thương cảm thay cho ca mình. Trên đời này còn chuyện gì tổn thương hơn việc hắn yêu nàng mà nàng lại không hề hay biết.

Ban đêm, Vọng Nguyệt lâu thanh tịnh, thiếu đi một nha đầu Đinh Đương, thật giống như thiếu rất nhiều người. Dù buổi tối nha đầu đó cũng lui về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng nàng vẫn biết Đinh Đương vẫn luôn ở đây. Chỉ là nay biết nàng không còn ở đây nữa, mọi thứ quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Nhạc Sở Nhân tựa vào thành giường, nhìn đăm đăm vào một khoảng không vô định, còn không thèm chớp mắt, xem ra hồn đã treo ngược cành cây rồi.

Phong Duyên Thương tắm rửa trở về cũng không làm người kia để ý mảy may.

Đôi phượng mâu sâu thẳm như cất chưa hàng vạn, liếc nhìn nàng một cái liền có thể đoán được ra nàng đang nghĩ cái gì.

Ngồi xuống giường, lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu: “Nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Hôm nay Hoàng Hậu nói với nàng chuyện gì vậy?”

Nhạc Sở Nhân hoàn hổn, quay đầu nhìn hắn, vài giây sau thở dài: “Là nói về Diêm Cận. Diêm Tô vì chuyện của hắn mà sầu thảm luôn rồi, nhưng lại không thể nhúng tay.”

Phong Duyên Thương mỉm cười, điều chình tư thế, đưa tay ôm nàng vào lòng: “Nói ra ta nghe xem.”

Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái, sau đó từ từ nói: “Theo như ý tứ của Diêm Tô, hình như là Diêm Cận có người trong lòng, nhưng chuyện này căn bản không thể thành được. Với cái tính tình kia của Diêm Cận, đã chui vào sừng trâu rồi là không chịu ra. Vì vậy Diêm Tô rất buồn lòng.”

Phong Duyên Thương chậm rãi gật đầu, nghe nàng nói xong mới mở miệng: “Vậy nàng có biết người khiến Diêm Tướng quân khăng khăng một mực kia là ai không?”

“Làm sao ta biết được. Diêm Tô còn không biết đâu, ta cũng đâu phải vạn sự thông. Ôi chao, bên người ta không phải là có một vạn sự thông hay sao. Cần Vương điện hạ, ngài có biết không?” Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt trong suốt.

Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

“Ta còn tưởng rằng cái gì chàng cũng biết.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, tiếp tục dựa vào người hắn.

“Trong lòng người khác nghĩ cái gì, làm sao ta biết được. Thế nhưng nếu như chuyện này có khả năng lớn là không thành được, chi bằng sớm ngày hết hy vọng.” Thanh âm mềm nhẹ, giọng điệu có chút vô tình.

Nhạc Sở Nhân thở dài: “Đùng vậy, chỉ là hắn quá cứng đầu. Khổ chính mình, cũng khổ cả Diêm Tô.Cứ nhớ tới chuyện của hắn Diêm Tô lại thương tâm.”

“Nàng ấy, ở chỗ này ngẩn người, không phải là đau lòng đấy chứ?” Gảy sợi tóc trên đầu vai nàng, Phong Duyên Thương cười hỏi.

“Ta đau lòng cái gì, bên cạnh ta luôn có chàng, ta cảm thấy ngày trôi qua rất vui vẻ.” Nàng hừ nhẹ, không phải thương tâm, chính là cảm thấy mệnh Diêm Cận có chút khổ. Một người chính trực như vậy, đáng tiếc, ai!

“Vậy không cần phải nghĩ tới người khác, chuyện của họ chúng ta quản không được.” Ôm sát nàng vào lồng ngực mình, đôi mắt hắn lạnh như băng.

“Vâng.” Ôm chặt thắt lưng hắn, Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại. Hạnh phúc của nàng cũng không dễ có được, đây chính là nguyên nhân nàng mới thương cảm cho Diêm Cận, hy vọng hắn có thể hạnh phúc.

Xoa xoa đầu nàng, Phong Duyên Thương cúi đầu hôn lên môi nàng, người trong ngực là thật, đồng thời hắn cũng có vài phần đắc ý và may mắn.

Trên đời này chuyện thương tâm nhất là hắn yêu nàng mà nàng không biết. Chuyện hạnh phúc nhất là hắn yêu nàng, mà đồng thời nàng cũng yêu hắn.

back top