Chương 164: Đời đời kiếp kiếp dây dưa.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nam Trúc Hải ở tây nam Đại Yến, biệt viện Hoàng gia tính đến nay đã có hơn hai trăm năm tuổi thọ.
Trước ngày rời khỏi Hoàng thành, Nhạc Sở Nhân từng gửi một phong thư cho Bùi Tập Dạ, nói rõ việc hắn chăm sóc Phong Niên Phi cũng đã lâu rồi, tốt nhất là nội trong ngày hôm nay nên đưa bé về Đại Yến với cha mẹ.
Bùi Tập Dạ có nghe lời không nàng không biết, thế nhưng Nhạc Sở Nhân đoán tên này chắc chắn chín phần không thèm đế ý đến. Với cái tính tình tùy ý của Bùi Tập Dạ, làm sao có thể nghe lời nàng.
Đi tới Nhánh Nam, trên đường rất thong thả, tựa như một đoàn người đi du sơn ngoạn thủy, đi mệt rồi lại dừng lại một nơi chơi vài ngày. Đây là một chuyến hành trình mới mẻ đối với Nhạc Sở Nhân, lại tương đối hiếu kỳ.
Trương Khác và Đinh Đương là tân hôn, hai người dính nhau như keo kéo không ra, một chiêu kích sát nhân khẩu còn độc thân trong đoàn.
Đã gần tới nơi rồi, non nước sông núi ngày càng nhiều. Bên này không bị quấy nhiễu bởi chiến tranh, mười phần yên ả tường hòa. (MTLTH.dđlqđ)
Đoàn người còn chưa tới Trúc Hải, rừng trúc ven đường cũng rất tươi tốt. Dân chúng nơi này sẽ không tùy tiện đi sâu vào trong rừng trúc, bởi vì tất cả mọi người đều biết trong đây có biệt viện Hoàng Gia. Nếu như vẫn cố tính đi vào, sẽ bị coi như đạo chích thích khách mà trực tiếp giết chết, quan phủ nơi đây sẽ không chịu trách nhiệm, dù có chết cũng không được chết minh bạch.
Vì lý do này mà dọc đường đi không nhìn thấy người nào cả, bao phủ cả tầm mắt là trúc xanh bừng bừng sức sống, trong không khí tựa hồ cũng có mùi trúc, hương vị rất dễ chịu.
“Thế nào, cảnh sắc hợp lòng nàng chứ?” Cửa sổ mở rộng, có thể nhìn rõ ràng cảnh sắc bên ngoài.
Người bên người chậm rãi nhắm mắt, một bộ dáng hết sức hưởng thụ, thoạt nhìn rất thích nơi này.
“Thích, rất thích. Có chút giống với nơi ta sống trước kia, khí hậu cũng rất giống.” Tóm lại một câu, nàng thực vừa lòng.
Môi mỏng khẽ câu, khuôn mặt tuấn tú nhiễm ý cười: “Nàng thích là tốt rồi, ta chỉ sợ nàng không thích nơi này.”
“Không có gì là không thích, chỉ cần có chàng ở bên cạnh, ở đâu cũng tốt.” Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, cười tủm tỉm.
“Lời này ta thích nghe, nói lại lần nữa xem.” Đưa tay lên xoa đầu nàng, Phong Duyên Thương bộ dạng còn muốn nghe nữa.
“Chỉ cần có chàng bên cạnh, ở đâu cũng tốt.” Nàng như ý nguyện nói lại cho hắn nghe, người nào đó còn cười rất vui vẻ.
Ngả mình dựa vào trong lòng hắn, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn ra bên ngoài: “Biệt viện ở đâu?”
“Ta chưa từng tới nơi này, thế nhưng ta đoán hẳn là đi qua ngọn núi này sẽ đến.” Hắn chậm rãi gật đầu, nói ra suy nghĩ của bản thân.
“Đoán sao? Được rồi, tạm thời tin chàng.” Hắn đoán thì kệ hắn, dù sao đây cũng phải là vấn đề quan trọng.
Đoàn xe chạy sâu vào trong rừng trúc, đường này rõ ràng là chuyên môn cho xe chạy qua. Trên mặt đất không có lấy một ngọn cỏ, dù vẫn còn chút đá nhỏ nhưng không phải chuyện gì lớn.
Phía sau xe ngựa truyền ra tiếng cười của Đinh Đương, Nhạc Sở Nhân nhịn không được cười khẽ, Phong Duyên Thương ngồi bên cạnh khuôn mặt nhìn qua có chút phiền chán.
“Sao chàng lại như vậy chứ? Như thế nào, không thể xem người khác tú ân ái trước mặt mình sao?” Nhìn bộ dạng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân lại càng cảm thấy vui vẻ.
Hắn khẽ lắc đầu: “Chỉ là đột nhiên xen vào thanh âm của người khác, ta cảm thấy rất phiền.” Lúc bình thường, không có mệnh lệnh của hắn, ai dám lung tung nói cười?
“Đúng vậy, chàng chính là lão đại, người khác nói cười chàng cũng không quen nhìn. Đến nơi rồi thì chàng không cần cảm thấy phiền nữa, dù sao người ta cũng là tân hôn, đang đi hưởng tuần trăng mật, hai người họ còn ước gì cách chúng tax a xa chút, người ta còn chê chúng ta vướng bận đó.” Nàng bĩu môi, bản chất của cổ nhân vẫn là quyền giả.
“Đúng vậy, chúng ta vướng bận.” Ôm lấy nàng, Phong Duyên Thương thở dài, dù sao mỗi lần như vậy đều bị nàng thuyết phục.
“Xem chàng kìa, đến lúc đó hai ta cũng liếc mắt đưa tình, ghê tởm chết người khác.” Rúc vào lòng hắn, Nhạc Sở Nhân đề ra một ý kiến có vẻ hay.
“Việc này như thế nào lại gọi là ghê tởm? Hai ta mới là bình thường.” Hắn nghiêm túc nói.
“Trong mắt chàng là bình thường, nhìn người khác lại thành ghê tởm, tiêu chuẩn kép của chàng khiến ta mở rộng tầm mắt.” Nàng cảm thấy lòng mình rất hỗn loạn, nam nhân này, bá đạo thật.
“Nàng không thích.” Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu có chút nguy hiểm.
“Thích thích. Chàng ấy, dù có làm chuyện ác chuyện xấu ta cũng vẫn thích chàng.” Nàng liên tục gật đầu, cổ nhân này, cứ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tiến sâu vào trong Trúc Hải, xe ngựa bắt đầu chuyển hướng, đại khái đi khoảng hai khắc liền xuất hiện một cái hồ.
“Đã đến.” Thấy hồ kia, Phong Duyên Thương mở miệng nói.
Nhạc Sở Nhân đang dựa vào người hắn, nghe vậy liền nhổm người dậy, nghiêng đầu thấy, nàng liền lập tức cảm thán.
“Thật đẹp.” Trúc xá nằm bên cạnh hồ, trời xanh mấy trắng, rừng trúc xanh ngắt bừng bừng sinh cơ, hồ nước trong suốt như mặt gương phản chiếu mọi vật, đẹp đến mức khó có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Loáng thoáng sâu trong rừng trúc còn có thể nhìn thấy từng dãy trúc xá đơn giản, đây chắc là nơi ở của nhóm thị vệ.
“Đúng vậy.” Phong Duyên Thương cảm thấy rất vừa lòng, nơi này như thể ngăn cách với thế giới xô bồ ngoài kia, chỉ có hai người bọn họ, càng ngẫm càng thấy tốt.
Xe ngựa dừng lại, hai người lần lượt xuống xe, gió mang mùi hương tươi mát đặc trưng thổi tới, tuy ẩm ướt nhưng rất dễ chịu.
“Vương phi, nơi này thật tốt.” Hai người vẫn bị Phong Duyên Thương xem thường từ xe ngựa phía sau đi xuống. Đinh Đương mặt mày hớn hở, hoàn toàn là bộ dáng của một nữ nhân hạnh phúc.
Nhạc Sở Nhân gật đầu: “ Đúng vậy, ở đây tùy ý hai người các ngươi thân thiết, chỉ cần không ầm ĩ đến người khác, chắc chắn không có người quấy rầy các ngươi.”
Nháy mắt mặt Đinh Đương đỏ bừng, Trương Khác vừa nghe thấy lời này của Nhạc Sở Nhân liền biết đây là lời nhắc nhở. Hắn cúi đầu chắp tay: “Thuộc hạ biết tội, lần sau tuyệt đối không tái phạm.”
“Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, nhanh chóng ôm nương tử nhà ngươi đến phòng xa nhất mà nghỉ ngơi đi thôi.” Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, thiện ý khuyên nhủ đừng nên xuất hiện trước mặt Phong Duyên Thương.
“Vâng.” Trương Khác lập tức đáp ứng, sau đó dắt Đinh Đương rời đi.
=========
Chương 164-2: Đời đời kiếp kiếp dây dưa. 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Được rồi, được rồi, Vương gia của ta, mau mau cùng ta đi ngắm cảnh hồ thôi nào, nhìn nước trong chưa kìa.” Một bên Nhạc Sở Nhân lôi kéo Phong Duyên Thương đến bên cạnh hồ nước, một bên chúng hộ vệ chỉnh lý lại hành lý. Hai vị chủ tử muốn tới nơi này nghỉ dưỡng một thời gian dài, tâm tình của những người đi theo cũng rất tốt. Ở đây không nguy hiểm, không có những chuyện dư thừa phiền não, nghỉ ngơi theo đúng nghĩa.
“Nước trong thật đấy, còn nhìn thấy cả cá kìa.” Nàng ngồi xổm trên bờ hồ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cá ngúng nguẩy đuôi bơi, tuy không lớn nhưng bây nhiêu cũng có thể vớt lên ăn được rồi.
“Cá nơi này lấy sâu trúc làm thức ăn, thịt cá rất thơm, nàng có muốn ăn thử không? Ta gọi mấy người đến vớt cá, nhé?” Phong Duyên Thương đứng bên người nàng, dịu dàng nói.
“Được đấy. Rừng trúc này chắc hẳn có măng chứ? Ta cũng muốn ăn cả măng nữa. Đúng rồi, ta còn muốn ăn cả cơm lam nữa. Trước kia ở nơi ta sống, hàng xóm tốt bụng thường xuyên làm cho ta ăn.” Tại thời điểm đó, nàng rất ít khi tự mình xuống bếp, bình thường đều là người khác đưa tới cho nàng.
“Có phải nàng lại nhớ đến sinh hoạt trước kia không?” Rất nhiều lần nàng vô thức nhắc tới chuyện trước kia, tuy nghe qua rất tốt, nhưng không có hắn bên cạnh nàng, nghĩ rồi lại cũng chẳng thấy tốt đẹp nữa.
“Cũng tàm tạm, không phải là rất nhớ nhung, chỉ là trong phút chốc đột nhiên nhớ tới mà thôi. Ai, nói thì nói vậy thôi, ta đoán ta ở thế giới kia đã không còn tồn tại nữa rồi. Chung quy cũng chỉ có thể trách mệnh ta rủi, còn chết trước cả lão thái bà kia. Mất công bà ấy lại phải tìm thêm đệ tử, bồi dưỡng lại từ đầu, chậc chậc, thật đáng thương.” Nàng đứng lên, cầm đá lia mặt nước, thở dài.
“Nghe nàng nói như vậy, ta cũng thấy có chút đáng thương.” Không công bồi dưỡng mười mấy năm, kết quả âm dương kém sai lại thành người của hắn, đắc ý trong lòng hắn không hề nhỏ một chút nào.
Nhạc Sở Nhân liếc hắn, hừ nhẹ: “Đừng có giả mèo khóc chuột, chẳng có chút thành ý gì cả.”
“Bị nàng nhìn ra rồi! Đi thôi, Vương phi của ta, đi xem trúc xá còn thiếu gì nữa không.” Dắt tay nàng đi dọc theo bờ hồ về trúc xá, vạn phần an nhàn.
Đi vào trúc xá, cơ cấu quả thực không khác mấy so với Vương phủ ở Hoàng thành. Bước vào là đại sảnh, hết thảy đồ vật đều làm từ trúc, bên trái là thư phòng, bên phải là phòng ngủ.
Hương trúc nhàn nhạt thản nhiên có ở khắp mọi nơi, rất dễ ngửi.
“Ôi giường này nhìn không tồi, tiểu Thương tử, chàng màu đến xem.” Nhạc Sở Nhân chạy trước vào phòng ngủ, sau đó liền hô to.
Phong Duyên Thương cười khẽ chậm rãi đi vào. Giường rất lớn, sa trướng màu trắng rủ xuống, chăn gối trên giường đều thuần một sắc trắng, đây chính là màu ưa thích của Nhạc Sở Nhân.
Hắn gật gật đầu:”Đúng là không tồi, đủ rộng.”
Nhạc Sở Nhân ngồi trên giường đung đưa chân, nghe vậy nhướn mày: “Lời này không đúng lắm, lặp lại lần nữa.”
“Giường đủ rộng, ta không cần phải lo lắng nửa đêm bị đá xuống giường nữa rồi.”Hắn cởi áo choàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ cười nói.
“Ta đá chàng xuống giường lúc nào? Chẳng qua chỉ là đặt chân lên người chàng một chút mà thôi.” Nhạc Sở Nhân vuốt tơ lụa được phủ trên chăn gối, biện cho mình một lý do.
“Được được, chỉ gác một chút mà thôi.” Phong Duyên Thương liên tục gật đầu, dù sao thì thê tử luôn đúng.
Nhạc Sở Nhân ngả mình lên giường mới, Phong Duyên Thương cúi người cởi giày giúp nàng, lập tức cả người nàng đều rúc hết vào chăn nệm.
“Vương gia, khi nào chúng ta tới biệt viện thăm Thái Thượng Hoàng?” Đã rất lâu rồi không thấy bố chồng, nàng có chút nhớ.
“Ngày mai chúng ta đi, hôm nay nghỉ ngơi một chút, nàng không thấy mệt sao?” Đưa tay đặt lên bụng nàng, nơi đó đã bắt đầu căng phồng lên rồi, úp tay lên cũng rất có cảm giác.
“Cũng được.” Nhạc Sở Nhân mặc hắn sờ loạn, tủm tỉm cười.
“Ta muốn nghe một chút xem con nói gì.” Phong Duyên Thương cúi người, dán tai lên bụng nàng giả bộ lắng nghe. Nhạc Sở Nhân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một bên má của hắn, nàng rất thích cuộc sống như thế này.
Hôm sau, thời tiết rất đẹp, xe ngựa cũng đã được chuẩn bị, hai người ăn chút điểm tâm rồi lên xe ngựa khởi hành.
Nơi này cách biệt viện Hoàng Gia không xa, đi qua nửa ngọn núi liền tới. Xe ngựa lộc cộc đi trên con đường sỏi đá, Nhạc Sở Nhân ngồi trong xe buồn chán đến mức muốn ngủ.
Lúc nàng hãy còn mơ mơ màng màng, người luôn bên cạnh nàng đột ngột lên tiếng: “Nàng nhìn kìa, chúng ta đến nơi rồi.”
Nàng mở mắt ra, dựa theo lực tay của hắn mà ngồi dậy, liếc mắt nhìn qua khung cửa sổ, trong nháy mắt tinh thần nàng tốt hơn rất nhiều.
Sâu trong rừng trúc xuất hiện một ngọn núi rất cao, nhìn rất hiểm trở. Mặc dù không được chứng kiến cận cảnh, nhưng ngọn núi cao ngất vượt qua rừng trúc xanh mướt nhìn đặc biệt có cảm giác.
Đình đài lầu các được xây dựng ngay lưng chừng núi, kỳ quan kiến trúc tuyệt diệu nhường này khiến nàng ngắm đến không chớp mắt.
“Thật xinh đẹp.” Nhạc Sở Nhân tán thưởng, tầm mắt dần dần lên cao nhìn một sơn đạo uốn lượn bắt đầu từ dưới và kết thúc là ở trên đỉnh núi. Một tòa đình đứng sừng sững ở trên đỉnh núi, đứng ở nơi này có cảm tưởng như nóc tòa đình đó có thể chạm tới trời xanh.
“Tuy đẹp thì đẹp thật nhưng một khí đã đi lên, xuống dưới là một việc khó khăn.” Phong Duyên Thương nhàn nhạt nói.
“Hửm?” Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn hắn, sau đó hiểu được ý trong lời nói của hắn, lập tức cười nói: “Lời này kể ra cũng đúng, nơi này tựa như một nơi ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài, muốn ra cũng gặp muôn vàn khó khăn.” Cũng không trách hai huynh đệ họ thống nhất đưa Phong Triệu Thiên tới đây an hưởng tuổi già, đúng là một địa phương rất tốt.
Xe ngựa dần dần dừng lại trước nơi Cấm Vệ quân thủ hộ. Hằng năm họ đều đóng quân tại đây, nhiệm vụ cũng thập phần gian khổ.
Từ trên xe ngựa xuống, liếc mắt liền nhìn thấy đại môn biệt viện, một phong cách rất riêng so với thời điểm này, từa tựa có chút giống với cấu trúc trang viên của Tây phương thế kỷ mười tám.
“Bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi.” Thống lĩnh Cấm Vệ quân đi tới, chắp tay quỳ một gối xuống, binh lính bốn phía cũng đồng thời quỳ xuống vấn an.
“Chu Tướng quân không cần đa lễ. Đi thôi, bổn vương muốn nghe báo cáo gần đây một chút.” Bạch sam phong nhã, Phong Duyên Thương nắm tay Nhạc Sở Nhân đi vào biệt viện, thống lĩnh Cấm Vệ quân cùng chúng hộ vệ đi phía sau.
“Bẩm Vương gia, năm ngày trước Ninh phu nhân lại bị bệnh, thế nhưng giờ đã không sao, uống mấy thang dược liền tốt lên. Nhưng Thái Thượng Hoàng lại tức giận, mắng Hoàng Thượng đưa lang băm tới đây, y thuật không ra làm sao.” Thống lĩnh Cấm quân bẩm báo. Ở nơi này, hắn là quan viên có địa vị lớn nhất, cũng là người trực tiếp quản lý hết thảy.
Phong Duyên Thương lạnh nhạt không đáp lời, Nhạc Sở Nhân bên cạnh lại có chút ngoài ý muốn, Phong Triệu Thiên này thật đúng là không chịu yên.
“Không có chuyện gì khác sao? Ví dụ như Thái Thượng Hoàng có từng hỏi thăm đến các phi tần khác không?” Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất hứng thú. Nàng muốn tự mình kiểm nghiệm độ vô tình của ông ta đến đâu rồi.
Thống lĩnh Cấm Vệ quân cụp mắt lắc đầu: “Hồi Vương phi, Thái Thượng Hoàng chưa từng đề cập qua.”
“Chậc chậc, thực sự là rất tuyệt tình.” Mẫn phi vì ông ta chịu làm hung thủ, Trần phi cũng xuất gia tuyệt hồng trần, còn một đám phi tần ở trong hậu cung thủ tiết suốt đời vì ông ta. Ông ta lại chỉ phát giận vì một người, nói ông ta tuyệt tình, nhưng cũng là một nam nhân si tình. Ai, thực mâu thuẫn.
Ngọn núi tuy nhìn hùng vĩ và hiểm trở nhưng cũng được cũng đã được sửa chữa mài mòn thành những viện tử khác nhau, nhìn non nước rất có phong cách. Hoa thủy tạ đình lầu các kiến trúc rất đặc sắc, nơi này tuyệt đối là địa phương tốt để tu thân dưỡng tính.
Thị nữ ở biệt viện nhiều vô số kể, nhìn thấy Phong Duyên Thương đi vào liền nhất loạt quỳ xuống nghênh đón, liếc mắt nhìn tuyệt đối không dưới năm trăm người. Có nhiều người hầu hạ như vậy kỳ thật cũng chẳng khác Hoàng cung là bao, điểm khác biệt duy nhất ấy chính là địa vị của ông ta lúc trước và bây giờ đã hoàn toàn khác nhau.
Đi vào một căn phòng bày trí thanh nhã, thị nữ lập tức dâng trà và điểm tâm. Đều là đặc sản của vùng phía Nam, mùi rất thơm.
“Vương gia, thỉnh ngài kiểm kê, đây là những khoản đã tiêu dùng nửa năm qua.” Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, lại có một đoàn người đến, trong tay ôm chồng sổ sách.
Thấy đống sổ sách , Phong Duyên Thương nhíu mày: “Nhiều như vậy sao.”
Bốn phía yên tĩnh không dám nói tiếp, thống lĩnh Cấm Vệ quân cũng có chút khó xử: “Khởi bẩm Vương gia, chúng thuộc hạ không dám tham ô lấy một đồng, đây là tất cả những khoản chi tiêu của Thái Thương Hoàng, người xem.” Sợ Phong Duyên Thương sẽ khiển trách, thống lĩnh Cấm Vệ quân tự mình cầm một quyển sổ, mở ra cho Phong Duyên Thương nhìn.
Phong Duyên Thương nhận lấy, càng xem, mày nhíu càng chặt.
=========
Chương 164-3: Đời đời kiếp kiếp dây dưa 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nhạc Sở Nhân vắt chéo chân, thản nhiên tự đắc uống trà, nàng hiểu được hắn không phải cảm thấy chi phí tiêu dùng quá nhiều, đơn giản là cố ý bới móc ra mà thôi.
“Có những thứ hoàn toàn là lãng phí. Nếu như sau này phụ Hoàng còn đòi hỏi những yêu cầu này, trực tiếp từ chối.” Phong Duyên Thương xem một lúc hơn ba cuốn sổ, mặt lạnh đến lợi hại.
Mọi người phía dưới nhất nhất quỳ xuống, liên thanh đáp vâng.
Nhạc Sở Nhân nhẹ nhướn mày, thì ra tướng công nàng phát giận nhìn còn rất dọa người, không khỏi thở dài. Đời này nàng là không có cơ hội nhìn thấy hắn giận giữ với nàng.
“Người đâu, dâng lễ vật ta muốn tặng phụ Hoàng vào đây.” Nhạc Sở Nhân buông chén trà, cất cao giọng nói.
Lập tức bên ngoài có toán hộ vệ tiến vào, trên tay bưng một hòm đồ vật trong suốt, vảy rồng bên trong có màu vàng kim, trên bề mặt còn có những mắt cá lấp lánh.
“Chúng ta đi thăm phụ Hoàng thôi. Xa cách vài năm, cũng không biết bộ dạng phụ Hoàng hiện tại như thế nào.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, mặt mày loan loan cười, thoạt nhìn có vẻ như tâm tình rất tốt.
Sắc mặt Phong Duyên Thương vẫn lạnh lùng như trước, đứng lên cùng nàng đi ra khỏi phòng.
Trang viên của Phong Triệu Thiên nằm sâu bên trong, đi dọc theo đường hành lang tinh xảo, Nhạc Sở Nhân vui vẻ nhìn quanh bốn phía. Phong Duyên Thương lại không chút thay đổi sắc mặt, thoạt nhìn rất dọa người.
Vòng qua thủy tạ*, rốt cuộc hai người đã nhìn thấy vị Thái Thượng Hoàng đã nhiều năm không gặp. Một thân trường bào tối màu, đứng lặng yên ở đại môn tinh xảo, nhìn chăm chú vào nơi Nhạc Sở Nhân và Phong Duyên Thương vừa tới.
*Thủy tạ: là một kiến trúc nằm giữa hồ.
Nhìn thấy ông ta, Nhạc Sở Nhân lập tức cười rộ lên: “Phụ Hoàng.”
Dù thị lực Nhạc Sở Nhân không được tốt bằng những người tập võ, nhưng nhìn sắc mặt của Phong Triệu Thiên rõ ràng càng ngày càng lạnh, nàng cười đến vui vẻ.
“Phụ Hoàng, vài năm không gặp, nhìn ngài hình như đã già đi nhiều.” Hai bên tóc mai đều đã bạc trắng, khuôn mặt hiện rõ dấu hiệu tuổi già, khóe mắt đã hằn rõ những vết chân chim.
“Phụ Hoàng.” Phong Duyên Thương đến gần, chắp tay cúi người, cũng không quỳ rạp xuống đất cung kính như gọi Ngọc Lâm đại sư.
“Hừ.” Thứ âm thanh thứ nhất mà hai người nghe được, chỉ có một âm hừ.
Nhạc Sở Nhân tươi cười đầy mặt: “Phụ Hoàng, ngài thấy hai đứa con không vui sao? Con đây lại cảm thấy rất nhớ ngài. Đến cả thứ đồ bảo bối mà Đông Vương lúc sắp chết vẫn còn giữ khư khư bên mình con cũng đoạt được, chỉ để dâng tặng cho ngài.” Nàng phất tay, hộ vệ theo sau lập tức tiến lên, chiếc hòm trong suốt trên tay có thể nhìn rõ được vảy rồng vàng kim lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Nhìn vảy rồng, Phong Triệu Thiên nhíu mày: “Nha đầu độc ác nhà ngươi lại muốn hãm hại ta?” Tuy bị giam lỏng đã lâu nhưng thanh âm của ông ta vẫn uy mãnh mười phần.
“Xem ngài nói kìa, con sao lại có thể nhẫn tâm hãm hại ngài chứ? Theo như Đông Vương nói thì đây chính là vảy rồng. Con đặc biệt đưa tới đây là lấy lòng ngài, thế , sao vậy, ngài không thích sao?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn ông ta, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được phẫn uất cùng tức giận trong đôi mắt của đối phương. Ông ta hận mấy người họ, nhưng lại không đủ sức để làm gì.
“Vảy rồng? Lấy đồ vật của người chết để tặng ta, đúng là rất có tâm ý.” Ông ta cảm thấy rất hiếu kỳ với thứ gọi là vảy rồng này, nhưng đồ mà nha đầu chết tiệt này mang đến vĩnh viễn chẳng có gì tốt.
“Ai, quả nhiên phụ Hoàng vẫn còn giận chúng ta. Thôi bỏ đi, nếu phụ Hoàng đã không thích, vậy con đành ném vào hồ nước vậy.” Đây là lần đầu tiên trong đời, Nhạc Sở Nhân có chút ‘bi thương’.
“Được rồi, ngươi cũng đừng có đóng kịch nữa, ta nhận. Các ngươi tới đây chính là xem ta sống có tốt hay không chứ gì? Các ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta sống rất tốt, về đi.” Dứt lời, ông ta liền xoay người phất tay áo rời đi. Dù đã đi đến hoàn cảnh này, Phong Triệu Thiên ông vẫn thể hiện đủ khí phách.
Nhạc Sở Nhân cong cong khóe môi, nhìn Phong Triệu Thiên đi xa, thở dài: “Thân thể không sao, trạng thái tinh thần cũng rất tốt, tuyệt đối trường thọ.”
Phong Duyên Thương mặt vẫn không chút thay đổi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Phong Triệu Thiên, hắn vẫn không nói quá một câu. Chính bởi loại thái độ này đã khiến cho hắn thương tâm, dù hắn có xảy ra chuyện gì, ánh mắt của ông ta mãi mãi không chút thay đổi.
“Đừng nhìn nữa, chàng dẫn ta đi dạo đi. Đỉnh núi nhìn rất được, sơn đạo cũng đã làm xong, chúng ta mau đi xem thôi.” Nàng cầm tay hắn, bàn tay hắn vẫn luôn ấm áp, nhưng lúc này lại có chút lạnh.
“Được, đi thôi.” Hắn cúi đầu, che khuất lãnh bạc trong mắt, dù hắn có vô tình với chính cha ruột, hắn cũng không cảm thấy thẹn trong lòng.
Hộ vệ cách một khoảng đi theo phía sau, Phong Duyên Thương nắm tay Nhạc Sở Nhân thong thả đi theo sơn đạo lên đỉnh núi. Tuy ngọn núi này có độ dốc khá nguy hiểm nhưng sơn đạo lại rất an toàn, hơn nữa ven đường lại xuất hiện nhiều lầu các tinh xảo, khéo léo treo mình trên núi đá. Cảm giác như thể chỉ cần có một ngọn gió mạnh thổi qua cũng có thể thổi rớt xuống vách núi.
Nhạc Sở Nhân đi đằng trước, tay vẫn không quên dắt tướng công của mình. Hai người bước từng bước một, gió núi u u thổi qua, cảnh vật yên bình đến lạ.
Thoáng đưa mắt nhìn xuống có thể nhìn thấy các kiến trúc biệt viện Hoàng Gia treo mình trên núi đá lởm chởm dốc đứng, rất thanh nhã.
“Chàng nói nếu như ta muốn đi thăm Ninh phu nhân, liệu ông ta có đồng ý hay không?” Nhạc Sở Nhân cười nói, sự cảnh giác của Phong Triệu Thiên đối với nàng rất cao. Dù có tò mò với vảy rồng kia, ông ta vẫn sẽ không đụng đến.
“Không.” Chỉ một từ đơn giản nhưng lại kết luận chắc chắn nhất.
“Ha ha, ông ta là lo lắng ta sẽ hại bà ta. Lúc trước không biết ai mượn tay ta khiến bà ta phát điên, nay lại bao bọc như bảo bối, tính cách ông ta đúng là không phải mâu thuẫn bình thường. Nói ông ta tuyệt tình, kỳ thật cũng rất đa tình.” Điểm này rất có phong phạm của nam nhân Phong gia.
“Đa tình là giả, tuyệt tình là thật.” Phong Duyên Thương thản nhiên mở miệng, giọng điệu châm chọc.
Nhạc Sở Nhân dừng lại cước bộ, xoay người nhìn hắn, vì hình dạng dốc đứng của sơn đạo mà nàng có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Mặc kệ ông ta như thế nào, dù sao việc cũng đã đến nước này, quan hệ cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nếu như có kiếp sau, hai người vẫn có duyên làm phụ tử, cố gắng làm dịu quan hệ một chút, hẳn là vẫn sẽ ra hình mẫu phụ từ tử hiếu.” Kỳ thật nàng và hắn đều đáng thương như nhau, đời này không được một lần hưởng thụ tình thương cha mẹ.
“Kiếp sau? Tốt nhất kiếp sau ông ta đừng có xuất hiện trước mặt ta. Dù có uống canh Mạnh Bà, ta vẫn sẽ nhớ rõ ông ta.” Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nghiêm trọng bao nhiêu chỉ mình Nhạc Sở Nhân mới có thể biết.
“Nhớ rõ ông ta để làm gì? Chàng có cái ý nghĩ đấy, không bằng nhớ rõ ta này. Sau đó kiếp sau chàng nhớ tìm ta sớm một chút, hai ta lại tiếp tục song túc song phi.” Nàng cười tủm tỉm, đề nghị này cũng thành công lôi kéo chú ý của nam nhân đang chìm sâu vào thống hận.
“Kiếp sau nàng vẫn nguyện ý ở bên ta?” Tiến lên một bước, hắn giang hai tay ôm trọn nàng vào lòng.
“Phải. Ta lưu luyến hồng trần, lưu luyến chàng. Ta làm rất nhiều chuyện xấu, chắc chắn cũng chẳng phi thăng làm tiên được, có khả năng vẫn cứ luân hồi ở trần thế mà thôi, hai ta cứ đời đời kiếp kiếp dây dưa với nhau.” Chủ ý này thật tốt, nàng nói xong, cười đến hai mắt biến thành hai mảnh trăng khuyết.
“Ha ha, chuyện xấu ta làm cũng nhiều lắm, nhỡ đâu ta bị đẩy vào cửa súc sinh thì làm sao bây giờ?” Ôm lấy nàng, hắn cười khẽ.
“Tốt, hai ta kiếp sau diễn nhân thú luyến.” Nàng nghĩ rồi tự mình cười đến không kiềm chế được, chủ ý này tốt thật.
Phong Duyên Thương buồn cười, không thể không lắc đầu, đây là cái bý nghĩa gì vậy?
“Chàng ấy, có thời gian thì chú ý đến ta nhiều vào, đừng có mà nghĩ đến mấy người râu ria.” Hơn nữa, cứ nghĩ nhiều rồi lại giận.
“Vâng, cẩn tuân lời Vương phi.” Hắn trịnh trọng gật đầu.
“Ngoan.” Đưa tay vỗ vỗ mấy cái lên bả vai hắn, nàng quyết định muốn cùng người này đời đời kiếp kiếp dây dưa.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nam Trúc Hải ở tây nam Đại Yến, biệt viện Hoàng gia tính đến nay đã có hơn hai trăm năm tuổi thọ.
Trước ngày rời khỏi Hoàng thành, Nhạc Sở Nhân từng gửi một phong thư cho Bùi Tập Dạ, nói rõ việc hắn chăm sóc Phong Niên Phi cũng đã lâu rồi, tốt nhất là nội trong ngày hôm nay nên đưa bé về Đại Yến với cha mẹ.
Bùi Tập Dạ có nghe lời không nàng không biết, thế nhưng Nhạc Sở Nhân đoán tên này chắc chắn chín phần không thèm đế ý đến. Với cái tính tình tùy ý của Bùi Tập Dạ, làm sao có thể nghe lời nàng.
Đi tới Nhánh Nam, trên đường rất thong thả, tựa như một đoàn người đi du sơn ngoạn thủy, đi mệt rồi lại dừng lại một nơi chơi vài ngày. Đây là một chuyến hành trình mới mẻ đối với Nhạc Sở Nhân, lại tương đối hiếu kỳ.
Trương Khác và Đinh Đương là tân hôn, hai người dính nhau như keo kéo không ra, một chiêu kích sát nhân khẩu còn độc thân trong đoàn.
Đã gần tới nơi rồi, non nước sông núi ngày càng nhiều. Bên này không bị quấy nhiễu bởi chiến tranh, mười phần yên ả tường hòa. (MTLTH.dđlqđ)
Đoàn người còn chưa tới Trúc Hải, rừng trúc ven đường cũng rất tươi tốt. Dân chúng nơi này sẽ không tùy tiện đi sâu vào trong rừng trúc, bởi vì tất cả mọi người đều biết trong đây có biệt viện Hoàng Gia. Nếu như vẫn cố tính đi vào, sẽ bị coi như đạo chích thích khách mà trực tiếp giết chết, quan phủ nơi đây sẽ không chịu trách nhiệm, dù có chết cũng không được chết minh bạch.
Vì lý do này mà dọc đường đi không nhìn thấy người nào cả, bao phủ cả tầm mắt là trúc xanh bừng bừng sức sống, trong không khí tựa hồ cũng có mùi trúc, hương vị rất dễ chịu.
“Thế nào, cảnh sắc hợp lòng nàng chứ?” Cửa sổ mở rộng, có thể nhìn rõ ràng cảnh sắc bên ngoài.
Người bên người chậm rãi nhắm mắt, một bộ dáng hết sức hưởng thụ, thoạt nhìn rất thích nơi này.
“Thích, rất thích. Có chút giống với nơi ta sống trước kia, khí hậu cũng rất giống.” Tóm lại một câu, nàng thực vừa lòng.
Môi mỏng khẽ câu, khuôn mặt tuấn tú nhiễm ý cười: “Nàng thích là tốt rồi, ta chỉ sợ nàng không thích nơi này.”
“Không có gì là không thích, chỉ cần có chàng ở bên cạnh, ở đâu cũng tốt.” Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, cười tủm tỉm.
“Lời này ta thích nghe, nói lại lần nữa xem.” Đưa tay lên xoa đầu nàng, Phong Duyên Thương bộ dạng còn muốn nghe nữa.
“Chỉ cần có chàng bên cạnh, ở đâu cũng tốt.” Nàng như ý nguyện nói lại cho hắn nghe, người nào đó còn cười rất vui vẻ.
Ngả mình dựa vào trong lòng hắn, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn ra bên ngoài: “Biệt viện ở đâu?”
“Ta chưa từng tới nơi này, thế nhưng ta đoán hẳn là đi qua ngọn núi này sẽ đến.” Hắn chậm rãi gật đầu, nói ra suy nghĩ của bản thân.
“Đoán sao? Được rồi, tạm thời tin chàng.” Hắn đoán thì kệ hắn, dù sao đây cũng phải là vấn đề quan trọng.
Đoàn xe chạy sâu vào trong rừng trúc, đường này rõ ràng là chuyên môn cho xe chạy qua. Trên mặt đất không có lấy một ngọn cỏ, dù vẫn còn chút đá nhỏ nhưng không phải chuyện gì lớn.
Phía sau xe ngựa truyền ra tiếng cười của Đinh Đương, Nhạc Sở Nhân nhịn không được cười khẽ, Phong Duyên Thương ngồi bên cạnh khuôn mặt nhìn qua có chút phiền chán.
“Sao chàng lại như vậy chứ? Như thế nào, không thể xem người khác tú ân ái trước mặt mình sao?” Nhìn bộ dạng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân lại càng cảm thấy vui vẻ.
Hắn khẽ lắc đầu: “Chỉ là đột nhiên xen vào thanh âm của người khác, ta cảm thấy rất phiền.” Lúc bình thường, không có mệnh lệnh của hắn, ai dám lung tung nói cười?
“Đúng vậy, chàng chính là lão đại, người khác nói cười chàng cũng không quen nhìn. Đến nơi rồi thì chàng không cần cảm thấy phiền nữa, dù sao người ta cũng là tân hôn, đang đi hưởng tuần trăng mật, hai người họ còn ước gì cách chúng tax a xa chút, người ta còn chê chúng ta vướng bận đó.” Nàng bĩu môi, bản chất của cổ nhân vẫn là quyền giả.
“Đúng vậy, chúng ta vướng bận.” Ôm lấy nàng, Phong Duyên Thương thở dài, dù sao mỗi lần như vậy đều bị nàng thuyết phục.
“Xem chàng kìa, đến lúc đó hai ta cũng liếc mắt đưa tình, ghê tởm chết người khác.” Rúc vào lòng hắn, Nhạc Sở Nhân đề ra một ý kiến có vẻ hay.
“Việc này như thế nào lại gọi là ghê tởm? Hai ta mới là bình thường.” Hắn nghiêm túc nói.
“Trong mắt chàng là bình thường, nhìn người khác lại thành ghê tởm, tiêu chuẩn kép của chàng khiến ta mở rộng tầm mắt.” Nàng cảm thấy lòng mình rất hỗn loạn, nam nhân này, bá đạo thật.
“Nàng không thích.” Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu có chút nguy hiểm.
“Thích thích. Chàng ấy, dù có làm chuyện ác chuyện xấu ta cũng vẫn thích chàng.” Nàng liên tục gật đầu, cổ nhân này, cứ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tiến sâu vào trong Trúc Hải, xe ngựa bắt đầu chuyển hướng, đại khái đi khoảng hai khắc liền xuất hiện một cái hồ.
“Đã đến.” Thấy hồ kia, Phong Duyên Thương mở miệng nói.
Nhạc Sở Nhân đang dựa vào người hắn, nghe vậy liền nhổm người dậy, nghiêng đầu thấy, nàng liền lập tức cảm thán.
“Thật đẹp.” Trúc xá nằm bên cạnh hồ, trời xanh mấy trắng, rừng trúc xanh ngắt bừng bừng sinh cơ, hồ nước trong suốt như mặt gương phản chiếu mọi vật, đẹp đến mức khó có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Loáng thoáng sâu trong rừng trúc còn có thể nhìn thấy từng dãy trúc xá đơn giản, đây chắc là nơi ở của nhóm thị vệ.
“Đúng vậy.” Phong Duyên Thương cảm thấy rất vừa lòng, nơi này như thể ngăn cách với thế giới xô bồ ngoài kia, chỉ có hai người bọn họ, càng ngẫm càng thấy tốt.
Xe ngựa dừng lại, hai người lần lượt xuống xe, gió mang mùi hương tươi mát đặc trưng thổi tới, tuy ẩm ướt nhưng rất dễ chịu.
“Vương phi, nơi này thật tốt.” Hai người vẫn bị Phong Duyên Thương xem thường từ xe ngựa phía sau đi xuống. Đinh Đương mặt mày hớn hở, hoàn toàn là bộ dáng của một nữ nhân hạnh phúc.
Nhạc Sở Nhân gật đầu: “ Đúng vậy, ở đây tùy ý hai người các ngươi thân thiết, chỉ cần không ầm ĩ đến người khác, chắc chắn không có người quấy rầy các ngươi.”
Nháy mắt mặt Đinh Đương đỏ bừng, Trương Khác vừa nghe thấy lời này của Nhạc Sở Nhân liền biết đây là lời nhắc nhở. Hắn cúi đầu chắp tay: “Thuộc hạ biết tội, lần sau tuyệt đối không tái phạm.”
“Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, nhanh chóng ôm nương tử nhà ngươi đến phòng xa nhất mà nghỉ ngơi đi thôi.” Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, thiện ý khuyên nhủ đừng nên xuất hiện trước mặt Phong Duyên Thương.
“Vâng.” Trương Khác lập tức đáp ứng, sau đó dắt Đinh Đương rời đi.
=========
Chương 164-2: Đời đời kiếp kiếp dây dưa. 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Được rồi, được rồi, Vương gia của ta, mau mau cùng ta đi ngắm cảnh hồ thôi nào, nhìn nước trong chưa kìa.” Một bên Nhạc Sở Nhân lôi kéo Phong Duyên Thương đến bên cạnh hồ nước, một bên chúng hộ vệ chỉnh lý lại hành lý. Hai vị chủ tử muốn tới nơi này nghỉ dưỡng một thời gian dài, tâm tình của những người đi theo cũng rất tốt. Ở đây không nguy hiểm, không có những chuyện dư thừa phiền não, nghỉ ngơi theo đúng nghĩa.
“Nước trong thật đấy, còn nhìn thấy cả cá kìa.” Nàng ngồi xổm trên bờ hồ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cá ngúng nguẩy đuôi bơi, tuy không lớn nhưng bây nhiêu cũng có thể vớt lên ăn được rồi.
“Cá nơi này lấy sâu trúc làm thức ăn, thịt cá rất thơm, nàng có muốn ăn thử không? Ta gọi mấy người đến vớt cá, nhé?” Phong Duyên Thương đứng bên người nàng, dịu dàng nói.
“Được đấy. Rừng trúc này chắc hẳn có măng chứ? Ta cũng muốn ăn cả măng nữa. Đúng rồi, ta còn muốn ăn cả cơm lam nữa. Trước kia ở nơi ta sống, hàng xóm tốt bụng thường xuyên làm cho ta ăn.” Tại thời điểm đó, nàng rất ít khi tự mình xuống bếp, bình thường đều là người khác đưa tới cho nàng.
“Có phải nàng lại nhớ đến sinh hoạt trước kia không?” Rất nhiều lần nàng vô thức nhắc tới chuyện trước kia, tuy nghe qua rất tốt, nhưng không có hắn bên cạnh nàng, nghĩ rồi lại cũng chẳng thấy tốt đẹp nữa.
“Cũng tàm tạm, không phải là rất nhớ nhung, chỉ là trong phút chốc đột nhiên nhớ tới mà thôi. Ai, nói thì nói vậy thôi, ta đoán ta ở thế giới kia đã không còn tồn tại nữa rồi. Chung quy cũng chỉ có thể trách mệnh ta rủi, còn chết trước cả lão thái bà kia. Mất công bà ấy lại phải tìm thêm đệ tử, bồi dưỡng lại từ đầu, chậc chậc, thật đáng thương.” Nàng đứng lên, cầm đá lia mặt nước, thở dài.
“Nghe nàng nói như vậy, ta cũng thấy có chút đáng thương.” Không công bồi dưỡng mười mấy năm, kết quả âm dương kém sai lại thành người của hắn, đắc ý trong lòng hắn không hề nhỏ một chút nào.
Nhạc Sở Nhân liếc hắn, hừ nhẹ: “Đừng có giả mèo khóc chuột, chẳng có chút thành ý gì cả.”
“Bị nàng nhìn ra rồi! Đi thôi, Vương phi của ta, đi xem trúc xá còn thiếu gì nữa không.” Dắt tay nàng đi dọc theo bờ hồ về trúc xá, vạn phần an nhàn.
Đi vào trúc xá, cơ cấu quả thực không khác mấy so với Vương phủ ở Hoàng thành. Bước vào là đại sảnh, hết thảy đồ vật đều làm từ trúc, bên trái là thư phòng, bên phải là phòng ngủ.
Hương trúc nhàn nhạt thản nhiên có ở khắp mọi nơi, rất dễ ngửi.
“Ôi giường này nhìn không tồi, tiểu Thương tử, chàng màu đến xem.” Nhạc Sở Nhân chạy trước vào phòng ngủ, sau đó liền hô to.
Phong Duyên Thương cười khẽ chậm rãi đi vào. Giường rất lớn, sa trướng màu trắng rủ xuống, chăn gối trên giường đều thuần một sắc trắng, đây chính là màu ưa thích của Nhạc Sở Nhân.
Hắn gật gật đầu:”Đúng là không tồi, đủ rộng.”
Nhạc Sở Nhân ngồi trên giường đung đưa chân, nghe vậy nhướn mày: “Lời này không đúng lắm, lặp lại lần nữa.”
“Giường đủ rộng, ta không cần phải lo lắng nửa đêm bị đá xuống giường nữa rồi.”Hắn cởi áo choàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ cười nói.
“Ta đá chàng xuống giường lúc nào? Chẳng qua chỉ là đặt chân lên người chàng một chút mà thôi.” Nhạc Sở Nhân vuốt tơ lụa được phủ trên chăn gối, biện cho mình một lý do.
“Được được, chỉ gác một chút mà thôi.” Phong Duyên Thương liên tục gật đầu, dù sao thì thê tử luôn đúng.
Nhạc Sở Nhân ngả mình lên giường mới, Phong Duyên Thương cúi người cởi giày giúp nàng, lập tức cả người nàng đều rúc hết vào chăn nệm.
“Vương gia, khi nào chúng ta tới biệt viện thăm Thái Thượng Hoàng?” Đã rất lâu rồi không thấy bố chồng, nàng có chút nhớ.
“Ngày mai chúng ta đi, hôm nay nghỉ ngơi một chút, nàng không thấy mệt sao?” Đưa tay đặt lên bụng nàng, nơi đó đã bắt đầu căng phồng lên rồi, úp tay lên cũng rất có cảm giác.
“Cũng được.” Nhạc Sở Nhân mặc hắn sờ loạn, tủm tỉm cười.
“Ta muốn nghe một chút xem con nói gì.” Phong Duyên Thương cúi người, dán tai lên bụng nàng giả bộ lắng nghe. Nhạc Sở Nhân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một bên má của hắn, nàng rất thích cuộc sống như thế này.
Hôm sau, thời tiết rất đẹp, xe ngựa cũng đã được chuẩn bị, hai người ăn chút điểm tâm rồi lên xe ngựa khởi hành.
Nơi này cách biệt viện Hoàng Gia không xa, đi qua nửa ngọn núi liền tới. Xe ngựa lộc cộc đi trên con đường sỏi đá, Nhạc Sở Nhân ngồi trong xe buồn chán đến mức muốn ngủ.
Lúc nàng hãy còn mơ mơ màng màng, người luôn bên cạnh nàng đột ngột lên tiếng: “Nàng nhìn kìa, chúng ta đến nơi rồi.”
Nàng mở mắt ra, dựa theo lực tay của hắn mà ngồi dậy, liếc mắt nhìn qua khung cửa sổ, trong nháy mắt tinh thần nàng tốt hơn rất nhiều.
Sâu trong rừng trúc xuất hiện một ngọn núi rất cao, nhìn rất hiểm trở. Mặc dù không được chứng kiến cận cảnh, nhưng ngọn núi cao ngất vượt qua rừng trúc xanh mướt nhìn đặc biệt có cảm giác.
Đình đài lầu các được xây dựng ngay lưng chừng núi, kỳ quan kiến trúc tuyệt diệu nhường này khiến nàng ngắm đến không chớp mắt.
“Thật xinh đẹp.” Nhạc Sở Nhân tán thưởng, tầm mắt dần dần lên cao nhìn một sơn đạo uốn lượn bắt đầu từ dưới và kết thúc là ở trên đỉnh núi. Một tòa đình đứng sừng sững ở trên đỉnh núi, đứng ở nơi này có cảm tưởng như nóc tòa đình đó có thể chạm tới trời xanh.
“Tuy đẹp thì đẹp thật nhưng một khí đã đi lên, xuống dưới là một việc khó khăn.” Phong Duyên Thương nhàn nhạt nói.
“Hửm?” Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn hắn, sau đó hiểu được ý trong lời nói của hắn, lập tức cười nói: “Lời này kể ra cũng đúng, nơi này tựa như một nơi ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài, muốn ra cũng gặp muôn vàn khó khăn.” Cũng không trách hai huynh đệ họ thống nhất đưa Phong Triệu Thiên tới đây an hưởng tuổi già, đúng là một địa phương rất tốt.
Xe ngựa dần dần dừng lại trước nơi Cấm Vệ quân thủ hộ. Hằng năm họ đều đóng quân tại đây, nhiệm vụ cũng thập phần gian khổ.
Từ trên xe ngựa xuống, liếc mắt liền nhìn thấy đại môn biệt viện, một phong cách rất riêng so với thời điểm này, từa tựa có chút giống với cấu trúc trang viên của Tây phương thế kỷ mười tám.
“Bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi.” Thống lĩnh Cấm Vệ quân đi tới, chắp tay quỳ một gối xuống, binh lính bốn phía cũng đồng thời quỳ xuống vấn an.
“Chu Tướng quân không cần đa lễ. Đi thôi, bổn vương muốn nghe báo cáo gần đây một chút.” Bạch sam phong nhã, Phong Duyên Thương nắm tay Nhạc Sở Nhân đi vào biệt viện, thống lĩnh Cấm Vệ quân cùng chúng hộ vệ đi phía sau.
“Bẩm Vương gia, năm ngày trước Ninh phu nhân lại bị bệnh, thế nhưng giờ đã không sao, uống mấy thang dược liền tốt lên. Nhưng Thái Thượng Hoàng lại tức giận, mắng Hoàng Thượng đưa lang băm tới đây, y thuật không ra làm sao.” Thống lĩnh Cấm quân bẩm báo. Ở nơi này, hắn là quan viên có địa vị lớn nhất, cũng là người trực tiếp quản lý hết thảy.
Phong Duyên Thương lạnh nhạt không đáp lời, Nhạc Sở Nhân bên cạnh lại có chút ngoài ý muốn, Phong Triệu Thiên này thật đúng là không chịu yên.
“Không có chuyện gì khác sao? Ví dụ như Thái Thượng Hoàng có từng hỏi thăm đến các phi tần khác không?” Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất hứng thú. Nàng muốn tự mình kiểm nghiệm độ vô tình của ông ta đến đâu rồi.
Thống lĩnh Cấm Vệ quân cụp mắt lắc đầu: “Hồi Vương phi, Thái Thượng Hoàng chưa từng đề cập qua.”
“Chậc chậc, thực sự là rất tuyệt tình.” Mẫn phi vì ông ta chịu làm hung thủ, Trần phi cũng xuất gia tuyệt hồng trần, còn một đám phi tần ở trong hậu cung thủ tiết suốt đời vì ông ta. Ông ta lại chỉ phát giận vì một người, nói ông ta tuyệt tình, nhưng cũng là một nam nhân si tình. Ai, thực mâu thuẫn.
Ngọn núi tuy nhìn hùng vĩ và hiểm trở nhưng cũng được cũng đã được sửa chữa mài mòn thành những viện tử khác nhau, nhìn non nước rất có phong cách. Hoa thủy tạ đình lầu các kiến trúc rất đặc sắc, nơi này tuyệt đối là địa phương tốt để tu thân dưỡng tính.
Thị nữ ở biệt viện nhiều vô số kể, nhìn thấy Phong Duyên Thương đi vào liền nhất loạt quỳ xuống nghênh đón, liếc mắt nhìn tuyệt đối không dưới năm trăm người. Có nhiều người hầu hạ như vậy kỳ thật cũng chẳng khác Hoàng cung là bao, điểm khác biệt duy nhất ấy chính là địa vị của ông ta lúc trước và bây giờ đã hoàn toàn khác nhau.
Đi vào một căn phòng bày trí thanh nhã, thị nữ lập tức dâng trà và điểm tâm. Đều là đặc sản của vùng phía Nam, mùi rất thơm.
“Vương gia, thỉnh ngài kiểm kê, đây là những khoản đã tiêu dùng nửa năm qua.” Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, lại có một đoàn người đến, trong tay ôm chồng sổ sách.
Thấy đống sổ sách , Phong Duyên Thương nhíu mày: “Nhiều như vậy sao.”
Bốn phía yên tĩnh không dám nói tiếp, thống lĩnh Cấm Vệ quân cũng có chút khó xử: “Khởi bẩm Vương gia, chúng thuộc hạ không dám tham ô lấy một đồng, đây là tất cả những khoản chi tiêu của Thái Thương Hoàng, người xem.” Sợ Phong Duyên Thương sẽ khiển trách, thống lĩnh Cấm Vệ quân tự mình cầm một quyển sổ, mở ra cho Phong Duyên Thương nhìn.
Phong Duyên Thương nhận lấy, càng xem, mày nhíu càng chặt.
=========
Chương 164-3: Đời đời kiếp kiếp dây dưa 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nhạc Sở Nhân vắt chéo chân, thản nhiên tự đắc uống trà, nàng hiểu được hắn không phải cảm thấy chi phí tiêu dùng quá nhiều, đơn giản là cố ý bới móc ra mà thôi.
“Có những thứ hoàn toàn là lãng phí. Nếu như sau này phụ Hoàng còn đòi hỏi những yêu cầu này, trực tiếp từ chối.” Phong Duyên Thương xem một lúc hơn ba cuốn sổ, mặt lạnh đến lợi hại.
Mọi người phía dưới nhất nhất quỳ xuống, liên thanh đáp vâng.
Nhạc Sở Nhân nhẹ nhướn mày, thì ra tướng công nàng phát giận nhìn còn rất dọa người, không khỏi thở dài. Đời này nàng là không có cơ hội nhìn thấy hắn giận giữ với nàng.
“Người đâu, dâng lễ vật ta muốn tặng phụ Hoàng vào đây.” Nhạc Sở Nhân buông chén trà, cất cao giọng nói.
Lập tức bên ngoài có toán hộ vệ tiến vào, trên tay bưng một hòm đồ vật trong suốt, vảy rồng bên trong có màu vàng kim, trên bề mặt còn có những mắt cá lấp lánh.
“Chúng ta đi thăm phụ Hoàng thôi. Xa cách vài năm, cũng không biết bộ dạng phụ Hoàng hiện tại như thế nào.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, mặt mày loan loan cười, thoạt nhìn có vẻ như tâm tình rất tốt.
Sắc mặt Phong Duyên Thương vẫn lạnh lùng như trước, đứng lên cùng nàng đi ra khỏi phòng.
Trang viên của Phong Triệu Thiên nằm sâu bên trong, đi dọc theo đường hành lang tinh xảo, Nhạc Sở Nhân vui vẻ nhìn quanh bốn phía. Phong Duyên Thương lại không chút thay đổi sắc mặt, thoạt nhìn rất dọa người.
Vòng qua thủy tạ*, rốt cuộc hai người đã nhìn thấy vị Thái Thượng Hoàng đã nhiều năm không gặp. Một thân trường bào tối màu, đứng lặng yên ở đại môn tinh xảo, nhìn chăm chú vào nơi Nhạc Sở Nhân và Phong Duyên Thương vừa tới.
*Thủy tạ: là một kiến trúc nằm giữa hồ.
Nhìn thấy ông ta, Nhạc Sở Nhân lập tức cười rộ lên: “Phụ Hoàng.”
Dù thị lực Nhạc Sở Nhân không được tốt bằng những người tập võ, nhưng nhìn sắc mặt của Phong Triệu Thiên rõ ràng càng ngày càng lạnh, nàng cười đến vui vẻ.
“Phụ Hoàng, vài năm không gặp, nhìn ngài hình như đã già đi nhiều.” Hai bên tóc mai đều đã bạc trắng, khuôn mặt hiện rõ dấu hiệu tuổi già, khóe mắt đã hằn rõ những vết chân chim.
“Phụ Hoàng.” Phong Duyên Thương đến gần, chắp tay cúi người, cũng không quỳ rạp xuống đất cung kính như gọi Ngọc Lâm đại sư.
“Hừ.” Thứ âm thanh thứ nhất mà hai người nghe được, chỉ có một âm hừ.
Nhạc Sở Nhân tươi cười đầy mặt: “Phụ Hoàng, ngài thấy hai đứa con không vui sao? Con đây lại cảm thấy rất nhớ ngài. Đến cả thứ đồ bảo bối mà Đông Vương lúc sắp chết vẫn còn giữ khư khư bên mình con cũng đoạt được, chỉ để dâng tặng cho ngài.” Nàng phất tay, hộ vệ theo sau lập tức tiến lên, chiếc hòm trong suốt trên tay có thể nhìn rõ được vảy rồng vàng kim lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Nhìn vảy rồng, Phong Triệu Thiên nhíu mày: “Nha đầu độc ác nhà ngươi lại muốn hãm hại ta?” Tuy bị giam lỏng đã lâu nhưng thanh âm của ông ta vẫn uy mãnh mười phần.
“Xem ngài nói kìa, con sao lại có thể nhẫn tâm hãm hại ngài chứ? Theo như Đông Vương nói thì đây chính là vảy rồng. Con đặc biệt đưa tới đây là lấy lòng ngài, thế , sao vậy, ngài không thích sao?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn ông ta, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được phẫn uất cùng tức giận trong đôi mắt của đối phương. Ông ta hận mấy người họ, nhưng lại không đủ sức để làm gì.
“Vảy rồng? Lấy đồ vật của người chết để tặng ta, đúng là rất có tâm ý.” Ông ta cảm thấy rất hiếu kỳ với thứ gọi là vảy rồng này, nhưng đồ mà nha đầu chết tiệt này mang đến vĩnh viễn chẳng có gì tốt.
“Ai, quả nhiên phụ Hoàng vẫn còn giận chúng ta. Thôi bỏ đi, nếu phụ Hoàng đã không thích, vậy con đành ném vào hồ nước vậy.” Đây là lần đầu tiên trong đời, Nhạc Sở Nhân có chút ‘bi thương’.
“Được rồi, ngươi cũng đừng có đóng kịch nữa, ta nhận. Các ngươi tới đây chính là xem ta sống có tốt hay không chứ gì? Các ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta sống rất tốt, về đi.” Dứt lời, ông ta liền xoay người phất tay áo rời đi. Dù đã đi đến hoàn cảnh này, Phong Triệu Thiên ông vẫn thể hiện đủ khí phách.
Nhạc Sở Nhân cong cong khóe môi, nhìn Phong Triệu Thiên đi xa, thở dài: “Thân thể không sao, trạng thái tinh thần cũng rất tốt, tuyệt đối trường thọ.”
Phong Duyên Thương mặt vẫn không chút thay đổi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Phong Triệu Thiên, hắn vẫn không nói quá một câu. Chính bởi loại thái độ này đã khiến cho hắn thương tâm, dù hắn có xảy ra chuyện gì, ánh mắt của ông ta mãi mãi không chút thay đổi.
“Đừng nhìn nữa, chàng dẫn ta đi dạo đi. Đỉnh núi nhìn rất được, sơn đạo cũng đã làm xong, chúng ta mau đi xem thôi.” Nàng cầm tay hắn, bàn tay hắn vẫn luôn ấm áp, nhưng lúc này lại có chút lạnh.
“Được, đi thôi.” Hắn cúi đầu, che khuất lãnh bạc trong mắt, dù hắn có vô tình với chính cha ruột, hắn cũng không cảm thấy thẹn trong lòng.
Hộ vệ cách một khoảng đi theo phía sau, Phong Duyên Thương nắm tay Nhạc Sở Nhân thong thả đi theo sơn đạo lên đỉnh núi. Tuy ngọn núi này có độ dốc khá nguy hiểm nhưng sơn đạo lại rất an toàn, hơn nữa ven đường lại xuất hiện nhiều lầu các tinh xảo, khéo léo treo mình trên núi đá. Cảm giác như thể chỉ cần có một ngọn gió mạnh thổi qua cũng có thể thổi rớt xuống vách núi.
Nhạc Sở Nhân đi đằng trước, tay vẫn không quên dắt tướng công của mình. Hai người bước từng bước một, gió núi u u thổi qua, cảnh vật yên bình đến lạ.
Thoáng đưa mắt nhìn xuống có thể nhìn thấy các kiến trúc biệt viện Hoàng Gia treo mình trên núi đá lởm chởm dốc đứng, rất thanh nhã.
“Chàng nói nếu như ta muốn đi thăm Ninh phu nhân, liệu ông ta có đồng ý hay không?” Nhạc Sở Nhân cười nói, sự cảnh giác của Phong Triệu Thiên đối với nàng rất cao. Dù có tò mò với vảy rồng kia, ông ta vẫn sẽ không đụng đến.
“Không.” Chỉ một từ đơn giản nhưng lại kết luận chắc chắn nhất.
“Ha ha, ông ta là lo lắng ta sẽ hại bà ta. Lúc trước không biết ai mượn tay ta khiến bà ta phát điên, nay lại bao bọc như bảo bối, tính cách ông ta đúng là không phải mâu thuẫn bình thường. Nói ông ta tuyệt tình, kỳ thật cũng rất đa tình.” Điểm này rất có phong phạm của nam nhân Phong gia.
“Đa tình là giả, tuyệt tình là thật.” Phong Duyên Thương thản nhiên mở miệng, giọng điệu châm chọc.
Nhạc Sở Nhân dừng lại cước bộ, xoay người nhìn hắn, vì hình dạng dốc đứng của sơn đạo mà nàng có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Mặc kệ ông ta như thế nào, dù sao việc cũng đã đến nước này, quan hệ cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nếu như có kiếp sau, hai người vẫn có duyên làm phụ tử, cố gắng làm dịu quan hệ một chút, hẳn là vẫn sẽ ra hình mẫu phụ từ tử hiếu.” Kỳ thật nàng và hắn đều đáng thương như nhau, đời này không được một lần hưởng thụ tình thương cha mẹ.
“Kiếp sau? Tốt nhất kiếp sau ông ta đừng có xuất hiện trước mặt ta. Dù có uống canh Mạnh Bà, ta vẫn sẽ nhớ rõ ông ta.” Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nghiêm trọng bao nhiêu chỉ mình Nhạc Sở Nhân mới có thể biết.
“Nhớ rõ ông ta để làm gì? Chàng có cái ý nghĩ đấy, không bằng nhớ rõ ta này. Sau đó kiếp sau chàng nhớ tìm ta sớm một chút, hai ta lại tiếp tục song túc song phi.” Nàng cười tủm tỉm, đề nghị này cũng thành công lôi kéo chú ý của nam nhân đang chìm sâu vào thống hận.
“Kiếp sau nàng vẫn nguyện ý ở bên ta?” Tiến lên một bước, hắn giang hai tay ôm trọn nàng vào lòng.
“Phải. Ta lưu luyến hồng trần, lưu luyến chàng. Ta làm rất nhiều chuyện xấu, chắc chắn cũng chẳng phi thăng làm tiên được, có khả năng vẫn cứ luân hồi ở trần thế mà thôi, hai ta cứ đời đời kiếp kiếp dây dưa với nhau.” Chủ ý này thật tốt, nàng nói xong, cười đến hai mắt biến thành hai mảnh trăng khuyết.
“Ha ha, chuyện xấu ta làm cũng nhiều lắm, nhỡ đâu ta bị đẩy vào cửa súc sinh thì làm sao bây giờ?” Ôm lấy nàng, hắn cười khẽ.
“Tốt, hai ta kiếp sau diễn nhân thú luyến.” Nàng nghĩ rồi tự mình cười đến không kiềm chế được, chủ ý này tốt thật.
Phong Duyên Thương buồn cười, không thể không lắc đầu, đây là cái bý nghĩa gì vậy?
“Chàng ấy, có thời gian thì chú ý đến ta nhiều vào, đừng có mà nghĩ đến mấy người râu ria.” Hơn nữa, cứ nghĩ nhiều rồi lại giận.
“Vâng, cẩn tuân lời Vương phi.” Hắn trịnh trọng gật đầu.
“Ngoan.” Đưa tay vỗ vỗ mấy cái lên bả vai hắn, nàng quyết định muốn cùng người này đời đời kiếp kiếp dây dưa.