Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Hạ đi thu đến, thu đi đông chí, thời gian trôi qua luôn rất mau, khí hậu nơi đây không lạnh như ở phía Bắc. Nhánh Nam này đúng là một địa phương tốt, dù bên ngoài có biến hóa như thế nào, nơi này vĩnh viễn thủy chung yên bình như cũ.
Bụng Nhạc Sở Nhân cũng đã lộ. Khác với trạng thái lười biếng của ca ca Phong Niên Phi khi còn trong bụng mẹ, đứa trẻ này rất nghịch ngợm. Có khi nửa đêm đang ngủ say cũng sẽ bị các loại quyền đấm cước đá của bé mà tỉnh giấc.
Cũng trách không được Ngọc Lâm đại sư nói đứa bé này là kỳ tài võ học, quả nhiên không sai, tinh thần thượng võ lên cao từ khi còn trong bụng mẹ.
Tuy có chút mệt mỏi, nhưng tựu chung Nhạc Sở Nhân vẫn cảm thấy khá vui vẻ. Hai đời nàng mong muốn được bay tới bay lui, khí thế bạt non sông, thực tại lại khá đáng buồn.Thế nhưng cứ nghĩ đến việc đứa con nhà mình lại có thể làm được, nàng lại cảm thấy mỹ mãn. (MTLTH.dđlqđ)
Ở Trúc Hải thực yên ả, Phong Duyên Thiệu đúng hẹn không quấy rầy vợ chồng bọn họ. Diêm Tô từng gửi cho nàng mấy phong thư, nói hết chuyện Phong Niên Đồng đã bắt đầu học thi từ, lại nói đến những chuyện lông gà vỏ tỏi xảy ra trong Hoàng thành. Nhạc Sở Nhân thường xuyên gửi thư cho Diêm Cận, có khi lại đưa tới một vài dược liệu bổ thân kiện thể. Diêm Cận lại rất ít khi hồi âm lại cho nàng, trên cơ bản toàn là nàng phái tín sử* tới doanh trại của hắn.
*Tín sử: người đưa thư
Khó chịu nhất là Bùi Tập Dạ, Nhạc Sở Nhân gửi cho hắn một phong thư, thằng nhãi này hai tháng sau mới hồi âm cho nàng. Trong thư nói nhăng ba cuội, lại nói trong bụng nàng đã có một đứa rồi, sao lại còn nhớ nhung con hắn làm gì?
Dõng dạc đến mức Nhạc Sở Nhân muốn tức cũng không được. Một câu con trai, hai câu con ngoan, Phong Niên Phi nghiễm nhiên cứ như chẳng có quan hệ gì với phu thê họ vậy.
Phong Duyên Thương lại tương đối bình tĩnh, dù sao hắn với Bùi Tập Dạ cũng có giao ước, hơn nữa trong lòng hắn cũng rõ ràng, Bùi Tập Dạ làm như vậy đều là cố ý. Hắn không muốn Nhạc Sở Nhân quên hắn, vì vậy chỉ nhằm đối nghịch với nàng, chiêu trò này thành công khiến Nhạc Sở Nhân nhớ kỹ hắn, càng ngày càng cảm thấy hắn phiền toái.
Đối với Bùi Tập Dạ, Phong Duyên Thương tuyệt đối không so đo. Bởi vì hắn rất hưởng thụ bộ dạng hâm mộ ghen tị hận của Bùi Tập Dạ, cái này cung cấp cho hắn không ít lạc thú.
Nhiệt độ Nam Hải đã giảm xuống, mặc vài kiện quần áo dày rồi chẳng còn cảm thấy lạnh nữa. Rừng trúc vẫn cứ xanh rì rào, trúc hương phiêu đãng, ở nơi này một thời gian, tựa hồ trong thân thể đều tản ra hương trúc.
Bên hồ, một cần câu làm từ gậy trúc đơn sơ, một thân áo trắng nổi bật trền nền xanh của trúc, của trời.
Phong Duyên Thương cầm cần câu lẳng lặng câu cá, cái rỏ bên cạnh chỉ có một con cá, lại không nhỏ.
Hắn bắt đầu câu từ buổi trưa, mắt thấy đã vào chiều, con cá thứ hai vẫn chưa thấy đâu.
Kỳ thật muốn ăn cá cũng rất đơn giản, gọi người xuống vớt hai ba cái là xong. Nề hà người nào đó tâm huyết dâng trào nói muốn ăn cá câu, hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh mà làm việc. (MTLTH.dđlqđ)
Câu cá cũng tốt, là một thú vui tu tâm dưỡng tính.
Sau một lúc lâu, từ trúc xa kia có người lại gần. Nhìn kỹ lại mới thấy là một phụ nhân mặc y phục rộng rãi màu tím nhạt, bước chân tương đối chậm.
Nhạc Sở Nhân vừa tỉnh ngủ, nàng còn muốn ngủ thêm một chút, nhưng lão nhị trong bụng lại nhất quyết không chịu. Nàng nằm tư thế nào cũng không thấy thoải mái, cuối cùng chỉ còn cách đứng dậy.
Lão nhị dường như là cố ý, nàng vừa rời giường, tiểu tử này liền thành thật, không chút động tĩnh, thật sự khiến nàng dở khóc dở cười.
Chậm rãi lại gần Phong Duyên Thương, hắn cũng quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhoẻn miệng cười.
“Chàng câu được nhiều không?” Nàng mở miệng, giọng nói còn có chút khàn khàn.
“Một con.” Hắn vừa trả lời vừa đứng dậy.
“Có lớn không? Nếu như lớn là đủ hai ta ăn rồi.” Nàng lại gần, không chút khách khí chiếm luôn ghế gỗ, điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái, híp híp mắt nhàn hạ.
“Không vội, nếu như trời tối mà không câu thêm được nữa, vậy chúng ta chỉ ăn một con.” Phong Duyên Thương đứng bên cạnh, cần câu trong tay vẫn không chút động tĩnh.
“Dù sao ta có ăn là được, tùy chàng.” Nhạc Sở Nhân không quản nhiều như vậy, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân, ấm dạt dào.
Khóe môi lộ ra chút ý cười, mặt mày an nhàn. Hắn thực thích cuộc sống như vậy, nếu có thể, hắn hy vọng cả đời ở nơi đây. Bên người có nàng, hắn đã không còn sở cầu.
Một bên Phong Duyên Thương hưởng thụ bầu không khí, người bên cạnh lại bắt đầu hừ hừ phá đám. Nàng không học qua lớp hát chuyên nghiệp, nhưng nếu nghiêm túc bắt chước coi như cũng giống dân chuyên. Bản ca hào hùng qua miệng nàng liền trở nên khôi hài đáng khinh.
Người bên cạnh chậm rãi nhíu mày, nàng càng ngâm nga, mặt hắn lại càng nhăn, nhưng người nào đó lại hoàn toàn không biết, hãy còn ngâm nga vui vẻ.
“Nàng muốn dọa hết cá sao?” Phong Duyên Thương thật sự nhịn không được nữa, hắn thề đã tận mắt thấy mấy con bơi trối chết.
“Hả?” Nhạc Sở Nhân ngừng hát, nhướn mày nhìn hắn, biểu tình uy hiếp rõ ràng.
“Đợi đến buổi tối nàng tra tấn ta cũng không muộn. Cá kia hẳn là phải cắn câu, nhưng nghe nàng hát liền bị dọa chạy.” Hắn cúi đầu nhìn bộ dạng bất mãn của nàng, cảm thấy khá buồn cười.
“Chàng không câu được cá lại còn trách ta hát không hay. Nếu như chàng còn chê nữa, đêm nay ta hát hết đêm cho mình chàng nghe.” Lời uy hiếp này tuyệt đối dùng được, khóe môi Phong Duyên Thương đã có chút run rẩy.
“Dễ nghe dễ nghe, đây là khúc hát hay nhất mà ta từng được nghe, tuyệt đối độc nhất vô nhị.” Hắn mau chóng khích lệ nàng, mỗ nữ mới xem như vừa lòng.
Nàng một lần nữa híp mắt ngả người dựa vào ghế, mỗi lần cố ý bới lông tìm vết để hắn nói nhưng lời trái lương tâm dỗ dành, nàng cũng cảm thấy thực vui vẻ.
“Kỳ thật bài hát này đã rất lâu rồi ta không hát. Cũng không có ý tứ gì cả, chỉ là nhàn rỗi quá mà thôi. Trước kia khi còn ở trong trại, một vài thôn dân sẽ tìm ta hỗ trợ làm việc, thời điểm vui vẻ ta liền hát. Bọn họ đều khen ta hát hay. Ha ha, hiện tại nghĩ lại lại thấy buồn cười, kỳ thật tự ta cũng biết là không dễ nghe.” Bởi vì nàng đã từng ghi âm lại, sau đó tự mình nghe, nháy mắt liền đứng hình.
“Xem ra nàng trước kia vẫn là một nha đầu không dễ bắt nạt.” Nghe nàng kể những câu chuyện vụn vặt ở thế giới kia, Phong Duyên Thương cũng rất nghiêm túc lắng nghe.
“Chàng lý giải như vậy cũng không sai. Thôn dân trong trại đều gọi ta là Nhạc lão sư, người già bị đau đầu hay bệnh vặt bệnh nặng gì đó, trẻ con đêm khóc không ngủ được hay bị trật khớp tay trật khớp chân cơ bản đều là tìm ta. Bình thường ta chẳng mấy khi nấu cơm, thời gian vừa tới liền có người tự động tới đưa đồ ăn cho ta. Có đôi khi vài gia đình đưa tới, một mình ta ăn hết một bàn ăn lớn.” Nàng nheo mắt hồi tưởng lại, trừ bỏ một mình cô đơn, cuộc sống ở đó vẫn không tệ.
“Nghe qua đúng là khá tốt, cũng không biết có người có ý với nàng không?” Nhạc Sở Nhân chưa từng nói qua với hắn về việc này.
Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, hừ nhẹ: “Thanh danh của ta không hẳn là tốt, đều nói ta là nha đầu điên, ai dám có ý tứ với ta? Đệ tử môn ta tuy nhiều nhưng có bạn lữ cũng chỉ có mấy chục người. Còn lại đều chết sớm, rất đáng thương.”
“Thì ra là như vậy.” Hắn cười khẽ, cảm thấy cực vừa lòng.
=======
Chương 165-2: Phong Niên Phi cảm thấy rất vừa lòng
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Xem cái đức hạnh kia của chàng kìa, trong trại không có người thương thầm ta, nhưng chắc gì bên ngoài đã không có. Đôi khi ta vào hiệu thuốc trong thành phố, trên đường sẽ có vài người đá lông nheo với ta. Nhưng mà nhìn bọn họ thanh tú quá, không phải loại ta thích.” Nói đến chuyện này, trông nàng có vài phần đắc ý.
“Ánh mắt rất cao.” Ngược lại với dự đoán, hắn không hề mất hứng, thay vào đó lại khen ánh mắt của nàng. Kỳ thật ngẫm lại câu khích lệ này của hắn cũng chỉ là gián tiếp khen bản thân mà thôi.
“Tất nhiên.” Nàng nghiêng đầu, Nhạc Sở Nhân nàng không phải loại người nhìn ai cũng thấy vừa mắt.
Trong lúc hai người vẫn còn nói chuyện với nhau, cần câu có động tĩnh, phản ứng của Phong Duyên Thương rất nhanh, tay vừa ra sức, cá trong hồ liền lộ ra khỏi mặt nước, quả nhiên là một con cá rất lớn.
“Mang lên đây nào.” Nhạc Sở Nhân vui vẻ, nhìn Phong Duyên Thương kéo con cá kia lên, nàng cũng đồng thời đứng lên.
Tay nắm chặt đầu cá, chuẩn xác ném vào trong giỏ tre. Xong việc, Phong Duyên Thương xoay người ngồi xổm xuống vốc nước rửa hết mùi cá tanh, sau đó mới đứng dậy thu dọn đồ nghề.
Nhạc Sở Nhân chỉ đứng một bên nhìn, hai con cá ở trong một giỏ, nhìn có vẻ rất chật chội.
“Cá nơi này lớn nhanh thật. Thời điểm chúng ta mới đến, ta tính phải khoảng bốn năm con mới đủ một nồi canh cho chúng ta uống, nháy mắt đã to như vậy rồi.” Đều nói thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, thật đúng là như vậy.
“Đợi đến sang năm có khi còn có cả ngư vương.” Phong Duyên Thương thu cần câu, lại gần nàng.
“Được đó, đến lúc ấy chúng ta làm một bữa ngư yến.” Nhìn hắn cầm đồ nghề, hai tay nàng tự giác ôm lấy cánh tay còn lại của hắn.
“Được, theo ý nàng.” Một tay xách giỏ cá, một tay nắm lấy tay nàng, hai người chậm rãi đi về trúc xá.
Tịch dương tây tà, ánh nắng vàng cam ấm áp cuối ngày chiếu lên thân phu thê hai người, an nhàn như vậy.
Thời gian qua mau, năm mới cũng sắp đến, đúng dịp lễ đoàn viên, Nhạc Sở Nhân càng muốn Phong Niên Phi trở về. Viết vài phong thư gửi tới Bắc Cương, kết quả lại chẳng có hồi âm, Nhạc Sở Nhân tức giận tới mức đêm nằm mơ cũng mắng Bùi Tập Dạ.
Bụng cũng đã lớn, không bao lâu nữa sẽ sinh, Phong Duyên Thương lại không quá tán thành việc đón Niên Phi về. Nếu bé trở lại, Nhạc Sở Nhân hẳn sẽ vất vả gấp bội, vốn bụng cũng đã to, hắn lo lắng nàng mệt.
Nhưng Nhạc Sở Nhân lại không quản được nhiều như vậy, cứ nhớ tới con trai, nàng lại mắng Bùi Tập Dạ.
Phong Duyên Thiệu phái người đưa tới không biết bao nhiêu thuốc bổ, dù sao nơi này cũng không phải Hoàng thành, vật tư cũng không được phong phú, lại cách xa thôn làng, thiếu thốn rất nhiều thứ.
Đinh Đương cũng lập gia đình được mấy tháng rồi mà bụng vẫn không chút động tĩnh. Nhạc Sở Nhân nghĩ phu thê nàng hẳn là vẫn không vội. Chuyện con cái ấy à, phải tùy duyên.
Trong cung lại đưa thuốc bổ tới, Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế, Đinh Đương ngồi xổm sửa soạn, chủ tớ hai người câu được câu không nói chuyện với nhau.
“Vương phi ngài cũng đừng sốt ruột, theo nô tỳ thấy Bắc Vương hẳn là muốn nhìn thấy ngài lo lắng. Dù sao ngài ấy khẳng định sẽ đưa tiểu Thế tử về mà. Nếu ngài còn như thế này, hẳn sẽ mắc mưu của ngài ấy.” Thực ra lời này của Đinh Đương lại đoán rất đúng ý nghĩ của Bùi Tập Dạ.
Hừ hừ, nhắc tới tên nhãi này, sắc mặt Nhạc Sở Nhân lại chẳng hề hòa nhã: “Hắn tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt ta. Ta mà nhìn thấy hắn một lần, đánh gãy chân hắn một lần.”
Đinh Đương cười khẽ: “Ngài chờ Bắc Vương tới lại phát giận cũng không muộn, hiện tại ngài đừng có so đo, tiểu chủ tử trong bụng lại bị ảnh hưởng.”
Nhạc Sở Nhân chậm rãi nhướn mắt, bàn tay xoa xoa bụng. Vật nhỏ bên trong dường như cảm nhận được, cũng giật giật đáp lại nàng.
Mang đống thuốc bổ đã được sửa sang lại mang vào thư phòng, vừa đi tới cửa, Đinh Đương liền nghe thấy tiếng động. Nàng liền chuyển hướng, đi thẳng ra đại môn.
Nàng vừa ló đầu ra bên ngoài, kinh ngạc hô lên: “Hoàng Thượng lại mang đồ tới? Không phải ngài ấy vừa đưa đến sao?”
“Ngũ ca là sợ đệ đệ duy nhất của huynh ấy sống khổ mà thôi.” Nhạc Sở Nhân trêu chọc, kỳ thật đồ Phong Duyên Thiệu đưa tới đều cho nàng dùng.
“Ai nha, không phải Hoàng Thượng, là Bắc Vương.” Đinh Đương nhìn kỹ lại, thật là Bắc Vương.
Vừa nghe, Nhạc Sở Nhân xoát một cái đứng lên, bước nhanh tới cửa, quả nhiên là hắn.
Một hàng đội ngũ từ rừng trúc đi ra, nam nhân mặc một thân y phục màu hạnh hoàng cưỡi ngựa đi đầu chính là Bùi Tập Dạ. Dù khoảng cách có chút xa, nàng vẫn có thể nhận ra tao nhân đê tiện hắn.
Hơn nữa trong lòng hắn còn có một đứa trẻ, mặc y phục cùng màu với hắn, tóc lơ thơ vài cọng được buộc vào rất gọn gàng. Thân hình nho nhỏ, khuôn mặt tuấn tú giống hệt phụ thân, đích thị tiểu Thế tử Cần Vương phủ Phong Niên Phi.
Tựa hồ nàng cũng đã quên ý định định đánh gãy chân Bùi Tập Dạ, lúc này lực chú ý của nàng hoàn toàn bị chính con mình cướp đi. Đã hơn nửa năm, đã hơn nửa năm nàng không được gặp con, thực sự nhìn lớn quá.
Hộ vệ lục tục xuất hiện, Phong Duyên Thương luôn ngụ tại phòng ngủ nghỉ ngơi cũng hằm hằm xuất hiện.
Cầm tay Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn bộ dạng kích động của nàng: “Con về rồi, nàng tính cứ đứng đây nhìn con sao?”
Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, lập tức lắc đầu, sau đó hai phu thê tiêu sái cầm tay nhau đi ra ngoài.
Đội ngũ bên kia đã dừng lại, hãn huyết bảo mã vừa đứng lại, hai bóng dáng một lớn một nhỏ cũng xuống ngựa.
Phong Niên Phi tự mình đi đường, đi rất lưu loát. Áo choàng nhỏ trên người làm theo yêu cầu, giày nhỏ cũng làm từ vài bông thượng đẳng, bộ dạng này không phải anh tuấn bình thường thôi đâu.
Khuôn mặt tinh xảo của Bùi Tập Dạ đắc ý vạn phần, dù nhìn bụng của Nhạc Sở Nhân vẫn có phần không vừa mắt, nhưng có Phong Niên Phi bên người, buồn bực cũng giảm phần nào.
“Con trai à, đó là mẫu thân, đi thôi.” Hắn cố ý nói lớn, rõ ràng cố tình để bọn họ nhìn thấy Niên Phi có bao nhiêu nghe lời hắn.
Phong Niên Phi quả thực rất nghe lời, hơn nữa cũng không sợ người lạ, nghe Bùi Tập Dạ nói xong liền liều lĩnh bước lại gần Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân nhìn bé, mũi có chút cay, trí nhớ của nàng vẫn dừng lại khi bé con vẫn còn mặc quần yếm học đi đường. Ai mà ngờ được nửa năm trôi qua, bé đã lớn như vậy rồi.
“Mẫu thân.”Miệng nho nhỏ gọi nàng, thanh âm non nớt nhưng cũng rất rõ ràng.
“Lại đây với mẹ.” Nhạc Sở Nhân mở tay, vui mừng nhìn con.
Bé con lập tức lại gần Nhạc Sở Nhân, vươn bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay nàng.
“Con trai.” Nàng muốn ôm bé, nhưng khổ nỗi thân thể lại không tiện, không thích hợp ngồi xuống, chỉ có thể nắm chặt bàn tay nho nhỏ ấy.
Phong Duyên Thương đi tới bên người Phong Niên Phi, một tay ôm lấy bé con, phượng mâu xinh đẹp tràn ngập vui mừng. Nhìn bé con đã lớn nhường này, lòng hắn cũng cao hứng.
Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, nhìn tương tự nhau. Nhạc Sở Nhân nhìn hai cha con, không khỏi cười rộ lên: “Đây mới chính là cha con ruột thịt, không như người nào đó, rõ ràng là giả mà không chịu nhận.”
Lời này nói không nhỏ, Bùi Tập Dạ tất nhiên có thể nghe được. Hắn hừ mạnh một tiếng, khuôn mặt trẻ con tinh xảo hiện rõ vài phần chán ghét.
Phong Duyên Thương mỉm cười, nhìn đứa con trong lòng, đôi mắt nhộn nhạo niềm vui.
“ Đinh Đương, đưa Vương phi và tiểu Thế tử trở về.” Đưa Niên Phi giao cho Đinh Đương, nhìn ba người họ đi vào trúc xa, Phong Duyên Thương mới xoay người nhìn Bùi Tập Dạ.
===========
Chương 165-3: Phong Niên Phi cảm thấy rất vừa lòng 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Có một câu mà bổn vương vẫn luôn muốn nói, đa tạ Bắc Vương đã chăm sóc con trai ta chu đáo như vậy.” Phong Duyên Thương chắp tay, thái độ phi thường thành khẩn chân thành. Bùi Tập Dạ quan tâm tới Phong Niên Phi như vậy, hắn tự nhận có chút không bằng, đương nhiên hắn cũng chẳng ngốc mà nói lời này với tình địch.
Bùi Tập Dạ đáp lễ có lệ: “Cần Vương gia không cần khách khí, trẫm làm việc chưa bao giờ quan tâm tới người khác, Cần Vương gia không cần nói lời cảm ơn.”
Khuôn mặt Phong Duyên Thương thủy chung vẫn luôn mỉm cười, phong độ ngời ngời. So sánh thì người nào đó có chút không bằng.
Trong trúc xá, Đinh Đương ôm Niên Phi không muốn buông tay, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt bé, vui vẻ tán thưởng: “Vương phi, tiểu Thế tử lớn rất nhiều, tóc cũng dài ra rồi, lại còn rất đen.” Búi tóc nho nhỏ chỉ búi một phần tóc, còn lại đều xõa xuống cần cổ bé, phát quan bằng hoàng kim tinh xảo được khảm hồng ngọc, y phục quý khí giá trị liên thành.
“Mang bé lại đây.” Nhạc Sở Nhân ngồi xuống, tiện tay cầm một loại quả ở khay bên cạnh lên đưa cho bé.
Phong Niên Phi vững vàng đi tới trước mặt Nhạc Sở Nhân, vươn bàn tay nho nhỏ cầm lấy trái cây, lễ phép nói: “Cảm ơn nương.”
Nghe bé nói, Nhạc Sở Nhân không khỏi cười rộ lên: “Con trai, có phải quên nương rồi không?”
Phong Niên Phi ôm trái cây, khuôn mặt tuấn tú mê mang, bé còn chưa hiểu người lớn nói gì.
“Được rồi, không nói đến cái này nữa, lại đây với nương nào.” Kéo bé đến trước mặt mình, Nhạc Sở Nhân hơi cúi người vuốt ve khuôn mặt bé, cảm thấy xem thế nào cũng không đủ.
Phong Niên Phi mặc kệ nàng vuốt ve, một lát sau, bé đảo mắt rồi chăm chăm nhìn vào cái bụng lớn của Nhạc Sở Nhân. Kỳ thật bé đã sớm tò mò, vì sao bụng mọi người đều bình thường, chỉ có nương là khác?
Nhạc Sở Nhân thấy bé để ý đến bụng mình, giữ chặt tay bé đặt lên bụng mình: “Trong bụng nương có đệ đệ, con có thích đệ đệ không?”
“Dạ.” Vừa nói tới đệ đệ, bé có thể hiểu được từ này. Bé đưa tay nhỏ xoa xoa bụng nàng, gật đầu.
“Bảo bối, dù nương có sinh bao nhiêu đệ đệ muội muội, con là đại ca, cũng là đứa nhỏ đầu tiên của nương.” Nhìn bé, Nhạc Sở Nhân không nhịn được khuyến khích bé.
Phong Niên Phi ngoan ngoan gối đầu lên bụng nàng, chớp mắt, đối ngươi đen bóng.
Bùi Tập Dạ dạy dỗ Phong Niên Phi rất có tâm, không chỉ Nhạc Sở Nhân khẳng định điểm này, ngay cả Phong Duyên Thương cũng phải thừa nhận.
Loại cung tiễn nhỏ đặc chế cho trẻ con, Niên Phi cũng có thể ra hình ra dáng mà bắn, tư thế rất đúng, trụ chân vững vàng. Dù tuổi vẫn nhỏ nhưng đủ lực.
Bùi Tập Dạ ngồi xổm bên cạnh bé, đôi ngươi tinh xảo lộ rõ kiêu ngạo. Đợi bé tự mình bắn ra mũi tên thứ nhất rồi sau đó hắn cầm tay bé, hai người hợp lức kéo dây cung. Mũi tên bắn ra rất xa, chim trên trời bay tán loạn, rồi có một con rơi tùm xuống nước.
Vừa thấy trúng mục tiêu, Phong Niên Phi vui vẻ, Bùi Tập Dạ buông tay bé đứng dậy, cao ngạo liếc mắt vợ chồng hai người, mặt mày đắc ý hết biết.
Nhạc Sở Nhân cong môi cười: “Bùi Tập Dạ, ngươi khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa đó. Con ta được ngươi dụng tâm nuôi dưỡng tốt như vậy, xem ra ta còn phải nói một tiếng cảm ơn.”
“Muốn cảm ơn sao? Cổ nhân có câu lấy thân báo đáp, trẫm cũng muốn nàng báo đáp trẫm như vậy.” Dù nàng có biến thành bộ dạng như thế nào, hắn nghĩ hắn chẳng bao giờ cự tuyệt.
Nhạc Sở Nhân hừ một tiếng, Phong Duyên Thương bên cạnh thản nhiên nhìn hắn một cái. Nhìn cái biểu tình đáng đánh kia của hắn, Phong Duyên Thương liếc mắt cũng đoán được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
“Đừng có nói lời vô nghĩa, chờ thời cơ thích hợp ta sẽ báo đáp ngươi, ngươi cứ chờ xem.” Nhạc Sở Nhân nheo mắt, lễ vật này nàng đã muốn tặng hắn từ lâu. Chỉ là hiện tại không tiện, đợi đến khi lão nhị ra đời, tuyệt đối cho hắn kinh hỉ.
Bùi Tập Dạ bán tín bán nghi, hắn không tin Nhạc Sở Nhân có lòng tốt như vậy, hắn nghĩ rằng ngày sau nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Nhưng hiện tại hắn căn bản không thể nghĩ được dù có cẩn thận bao lâu cũng khó lòng tránh thoát, nhi tử ngoan Phong Niên Phi cũng hợp mưu với nương bé tính kế hắn.
Ban đêm, hai người lớn một đứa trẻ nằm cùng nhau trên chiếc giường lớn. Niên Phi nằm trong cùng, bé mặc áo lót màu trắng, tóc ngắn xõa tung, bộ dáng dễ thương kia nhìn rất giống một tiểu cô nương.
Nhạc Sở Nhân nghiêng người nhìn bé, đứa nhỏ này thật sự rất ngoan. Tựa như lúc vẫn còn nằm trong bụng, sẽ không nghịch ngợm hay khóc náo.
“Con trai à, từ nay về sau ở với nương, không cần thiết phải đi Bắc Cương nữa, được không?” Vuốt vuốt bàn tay nho nhỏ của bé, nàng ôn nhu hỏi.
Vấn đề này Phong Niên Phi lý giải không được, nhưng đôi mắt lại mở rất lớn, đảo đảo, nhìn qua đã thấy là một đứa trẻ thông minh.
“Nàng nói mấy vấn đề này con tất nhiên vẫn chưa hiểu được. Thế nhưng xem tình hình này, có khả năng con có thể sống xa Bùi Tập Dạ.” Phong Duyên Thương dựa đầu vào thành giường, khóe môi mỉm cười nhìn bàn chân bé tí của Niên Phi, quả thật là lớn rồi, nhìn đôi chân cũng to hơn trước không ít.
“Ta biết, nhưng nhìn bộ dạng của Bùi Tập Dạ như vậy, hình như hắn coi con chúng ta thành con thân sinh của hắn mất rồi.” Tuy có chút bất mãn nhưng đáy lòng nàng lại có chút vui mừng. Bùi Tập Dạ dạy dỗ nuôi dưỡng Phong Niên Phi như con đẻ, tính ra ngoại trừ khuôn mặt, phu thê nàng có hơi vô tình.
“Đúng vậy, một câu phụ vương, hai câu con ngoan, người cha như ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao.” Đưa tay vuốt vuốt má con trai, chọc bé đến nỗi phải chui vào lòng Nhạc Sở Nhân để tránh.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, cúi đầu hôn hai má bé. Trên người bé con vẫn còn vương mùi sữa, rất dễ chịu.
Phong Duyên Thương nhìn hai người, phượng mâu xinh đẹp lấp loáng ý cười.
“Hôm nay nàng nói muốn báo đáp hắn, có phải chuyện nàng đã từng nói với ta hay không?” Chiều này lúc nàng nói, hắn có thể mơ hồ đoán được. Hắn đoán chắc chuyện này mà thành, Bùi Tập Dạ sẽ hận chết nàng.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, mân mê ngón út con trai, gật đầu: “Hắn thích trẻ con như vậy, tốt nhất là tự mình sinh lấy một đứa. Cả ngày cứ quấn quít lấy con ta, hiện tại Niên Phi còn nhỏ thì không nói, nhưng lúc con trưởng thành mà hắn vẫn cứ muốn dây dưa là có ý gì? Vậy nên phần tạ lễ này ta nhất định muốn đưa.” Khi đó tới Bắc Cương, nàng đã gặp qua không ít cơ thiếp của Bùi Tập Dạ, nhìn cũng rất xinh đẹp. Hơn nữa nhìn hắn có kinh nghiệm chăm con như vậy, phần quà này của nàng đảm bảo khiến nàng vừa lòng.
Hạ đi thu đến, thu đi đông chí, thời gian trôi qua luôn rất mau, khí hậu nơi đây không lạnh như ở phía Bắc. Nhánh Nam này đúng là một địa phương tốt, dù bên ngoài có biến hóa như thế nào, nơi này vĩnh viễn thủy chung yên bình như cũ.
Bụng Nhạc Sở Nhân cũng đã lộ. Khác với trạng thái lười biếng của ca ca Phong Niên Phi khi còn trong bụng mẹ, đứa trẻ này rất nghịch ngợm. Có khi nửa đêm đang ngủ say cũng sẽ bị các loại quyền đấm cước đá của bé mà tỉnh giấc.
Cũng trách không được Ngọc Lâm đại sư nói đứa bé này là kỳ tài võ học, quả nhiên không sai, tinh thần thượng võ lên cao từ khi còn trong bụng mẹ.
Tuy có chút mệt mỏi, nhưng tựu chung Nhạc Sở Nhân vẫn cảm thấy khá vui vẻ. Hai đời nàng mong muốn được bay tới bay lui, khí thế bạt non sông, thực tại lại khá đáng buồn.Thế nhưng cứ nghĩ đến việc đứa con nhà mình lại có thể làm được, nàng lại cảm thấy mỹ mãn. (MTLTH.dđlqđ)
Ở Trúc Hải thực yên ả, Phong Duyên Thiệu đúng hẹn không quấy rầy vợ chồng bọn họ. Diêm Tô từng gửi cho nàng mấy phong thư, nói hết chuyện Phong Niên Đồng đã bắt đầu học thi từ, lại nói đến những chuyện lông gà vỏ tỏi xảy ra trong Hoàng thành. Nhạc Sở Nhân thường xuyên gửi thư cho Diêm Cận, có khi lại đưa tới một vài dược liệu bổ thân kiện thể. Diêm Cận lại rất ít khi hồi âm lại cho nàng, trên cơ bản toàn là nàng phái tín sử* tới doanh trại của hắn.
*Tín sử: người đưa thư
Khó chịu nhất là Bùi Tập Dạ, Nhạc Sở Nhân gửi cho hắn một phong thư, thằng nhãi này hai tháng sau mới hồi âm cho nàng. Trong thư nói nhăng ba cuội, lại nói trong bụng nàng đã có một đứa rồi, sao lại còn nhớ nhung con hắn làm gì?
Dõng dạc đến mức Nhạc Sở Nhân muốn tức cũng không được. Một câu con trai, hai câu con ngoan, Phong Niên Phi nghiễm nhiên cứ như chẳng có quan hệ gì với phu thê họ vậy.
Phong Duyên Thương lại tương đối bình tĩnh, dù sao hắn với Bùi Tập Dạ cũng có giao ước, hơn nữa trong lòng hắn cũng rõ ràng, Bùi Tập Dạ làm như vậy đều là cố ý. Hắn không muốn Nhạc Sở Nhân quên hắn, vì vậy chỉ nhằm đối nghịch với nàng, chiêu trò này thành công khiến Nhạc Sở Nhân nhớ kỹ hắn, càng ngày càng cảm thấy hắn phiền toái.
Đối với Bùi Tập Dạ, Phong Duyên Thương tuyệt đối không so đo. Bởi vì hắn rất hưởng thụ bộ dạng hâm mộ ghen tị hận của Bùi Tập Dạ, cái này cung cấp cho hắn không ít lạc thú.
Nhiệt độ Nam Hải đã giảm xuống, mặc vài kiện quần áo dày rồi chẳng còn cảm thấy lạnh nữa. Rừng trúc vẫn cứ xanh rì rào, trúc hương phiêu đãng, ở nơi này một thời gian, tựa hồ trong thân thể đều tản ra hương trúc.
Bên hồ, một cần câu làm từ gậy trúc đơn sơ, một thân áo trắng nổi bật trền nền xanh của trúc, của trời.
Phong Duyên Thương cầm cần câu lẳng lặng câu cá, cái rỏ bên cạnh chỉ có một con cá, lại không nhỏ.
Hắn bắt đầu câu từ buổi trưa, mắt thấy đã vào chiều, con cá thứ hai vẫn chưa thấy đâu.
Kỳ thật muốn ăn cá cũng rất đơn giản, gọi người xuống vớt hai ba cái là xong. Nề hà người nào đó tâm huyết dâng trào nói muốn ăn cá câu, hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh mà làm việc. (MTLTH.dđlqđ)
Câu cá cũng tốt, là một thú vui tu tâm dưỡng tính.
Sau một lúc lâu, từ trúc xa kia có người lại gần. Nhìn kỹ lại mới thấy là một phụ nhân mặc y phục rộng rãi màu tím nhạt, bước chân tương đối chậm.
Nhạc Sở Nhân vừa tỉnh ngủ, nàng còn muốn ngủ thêm một chút, nhưng lão nhị trong bụng lại nhất quyết không chịu. Nàng nằm tư thế nào cũng không thấy thoải mái, cuối cùng chỉ còn cách đứng dậy.
Lão nhị dường như là cố ý, nàng vừa rời giường, tiểu tử này liền thành thật, không chút động tĩnh, thật sự khiến nàng dở khóc dở cười.
Chậm rãi lại gần Phong Duyên Thương, hắn cũng quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhoẻn miệng cười.
“Chàng câu được nhiều không?” Nàng mở miệng, giọng nói còn có chút khàn khàn.
“Một con.” Hắn vừa trả lời vừa đứng dậy.
“Có lớn không? Nếu như lớn là đủ hai ta ăn rồi.” Nàng lại gần, không chút khách khí chiếm luôn ghế gỗ, điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái, híp híp mắt nhàn hạ.
“Không vội, nếu như trời tối mà không câu thêm được nữa, vậy chúng ta chỉ ăn một con.” Phong Duyên Thương đứng bên cạnh, cần câu trong tay vẫn không chút động tĩnh.
“Dù sao ta có ăn là được, tùy chàng.” Nhạc Sở Nhân không quản nhiều như vậy, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân, ấm dạt dào.
Khóe môi lộ ra chút ý cười, mặt mày an nhàn. Hắn thực thích cuộc sống như vậy, nếu có thể, hắn hy vọng cả đời ở nơi đây. Bên người có nàng, hắn đã không còn sở cầu.
Một bên Phong Duyên Thương hưởng thụ bầu không khí, người bên cạnh lại bắt đầu hừ hừ phá đám. Nàng không học qua lớp hát chuyên nghiệp, nhưng nếu nghiêm túc bắt chước coi như cũng giống dân chuyên. Bản ca hào hùng qua miệng nàng liền trở nên khôi hài đáng khinh.
Người bên cạnh chậm rãi nhíu mày, nàng càng ngâm nga, mặt hắn lại càng nhăn, nhưng người nào đó lại hoàn toàn không biết, hãy còn ngâm nga vui vẻ.
“Nàng muốn dọa hết cá sao?” Phong Duyên Thương thật sự nhịn không được nữa, hắn thề đã tận mắt thấy mấy con bơi trối chết.
“Hả?” Nhạc Sở Nhân ngừng hát, nhướn mày nhìn hắn, biểu tình uy hiếp rõ ràng.
“Đợi đến buổi tối nàng tra tấn ta cũng không muộn. Cá kia hẳn là phải cắn câu, nhưng nghe nàng hát liền bị dọa chạy.” Hắn cúi đầu nhìn bộ dạng bất mãn của nàng, cảm thấy khá buồn cười.
“Chàng không câu được cá lại còn trách ta hát không hay. Nếu như chàng còn chê nữa, đêm nay ta hát hết đêm cho mình chàng nghe.” Lời uy hiếp này tuyệt đối dùng được, khóe môi Phong Duyên Thương đã có chút run rẩy.
“Dễ nghe dễ nghe, đây là khúc hát hay nhất mà ta từng được nghe, tuyệt đối độc nhất vô nhị.” Hắn mau chóng khích lệ nàng, mỗ nữ mới xem như vừa lòng.
Nàng một lần nữa híp mắt ngả người dựa vào ghế, mỗi lần cố ý bới lông tìm vết để hắn nói nhưng lời trái lương tâm dỗ dành, nàng cũng cảm thấy thực vui vẻ.
“Kỳ thật bài hát này đã rất lâu rồi ta không hát. Cũng không có ý tứ gì cả, chỉ là nhàn rỗi quá mà thôi. Trước kia khi còn ở trong trại, một vài thôn dân sẽ tìm ta hỗ trợ làm việc, thời điểm vui vẻ ta liền hát. Bọn họ đều khen ta hát hay. Ha ha, hiện tại nghĩ lại lại thấy buồn cười, kỳ thật tự ta cũng biết là không dễ nghe.” Bởi vì nàng đã từng ghi âm lại, sau đó tự mình nghe, nháy mắt liền đứng hình.
“Xem ra nàng trước kia vẫn là một nha đầu không dễ bắt nạt.” Nghe nàng kể những câu chuyện vụn vặt ở thế giới kia, Phong Duyên Thương cũng rất nghiêm túc lắng nghe.
“Chàng lý giải như vậy cũng không sai. Thôn dân trong trại đều gọi ta là Nhạc lão sư, người già bị đau đầu hay bệnh vặt bệnh nặng gì đó, trẻ con đêm khóc không ngủ được hay bị trật khớp tay trật khớp chân cơ bản đều là tìm ta. Bình thường ta chẳng mấy khi nấu cơm, thời gian vừa tới liền có người tự động tới đưa đồ ăn cho ta. Có đôi khi vài gia đình đưa tới, một mình ta ăn hết một bàn ăn lớn.” Nàng nheo mắt hồi tưởng lại, trừ bỏ một mình cô đơn, cuộc sống ở đó vẫn không tệ.
“Nghe qua đúng là khá tốt, cũng không biết có người có ý với nàng không?” Nhạc Sở Nhân chưa từng nói qua với hắn về việc này.
Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, hừ nhẹ: “Thanh danh của ta không hẳn là tốt, đều nói ta là nha đầu điên, ai dám có ý tứ với ta? Đệ tử môn ta tuy nhiều nhưng có bạn lữ cũng chỉ có mấy chục người. Còn lại đều chết sớm, rất đáng thương.”
“Thì ra là như vậy.” Hắn cười khẽ, cảm thấy cực vừa lòng.
=======
Chương 165-2: Phong Niên Phi cảm thấy rất vừa lòng
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Xem cái đức hạnh kia của chàng kìa, trong trại không có người thương thầm ta, nhưng chắc gì bên ngoài đã không có. Đôi khi ta vào hiệu thuốc trong thành phố, trên đường sẽ có vài người đá lông nheo với ta. Nhưng mà nhìn bọn họ thanh tú quá, không phải loại ta thích.” Nói đến chuyện này, trông nàng có vài phần đắc ý.
“Ánh mắt rất cao.” Ngược lại với dự đoán, hắn không hề mất hứng, thay vào đó lại khen ánh mắt của nàng. Kỳ thật ngẫm lại câu khích lệ này của hắn cũng chỉ là gián tiếp khen bản thân mà thôi.
“Tất nhiên.” Nàng nghiêng đầu, Nhạc Sở Nhân nàng không phải loại người nhìn ai cũng thấy vừa mắt.
Trong lúc hai người vẫn còn nói chuyện với nhau, cần câu có động tĩnh, phản ứng của Phong Duyên Thương rất nhanh, tay vừa ra sức, cá trong hồ liền lộ ra khỏi mặt nước, quả nhiên là một con cá rất lớn.
“Mang lên đây nào.” Nhạc Sở Nhân vui vẻ, nhìn Phong Duyên Thương kéo con cá kia lên, nàng cũng đồng thời đứng lên.
Tay nắm chặt đầu cá, chuẩn xác ném vào trong giỏ tre. Xong việc, Phong Duyên Thương xoay người ngồi xổm xuống vốc nước rửa hết mùi cá tanh, sau đó mới đứng dậy thu dọn đồ nghề.
Nhạc Sở Nhân chỉ đứng một bên nhìn, hai con cá ở trong một giỏ, nhìn có vẻ rất chật chội.
“Cá nơi này lớn nhanh thật. Thời điểm chúng ta mới đến, ta tính phải khoảng bốn năm con mới đủ một nồi canh cho chúng ta uống, nháy mắt đã to như vậy rồi.” Đều nói thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, thật đúng là như vậy.
“Đợi đến sang năm có khi còn có cả ngư vương.” Phong Duyên Thương thu cần câu, lại gần nàng.
“Được đó, đến lúc ấy chúng ta làm một bữa ngư yến.” Nhìn hắn cầm đồ nghề, hai tay nàng tự giác ôm lấy cánh tay còn lại của hắn.
“Được, theo ý nàng.” Một tay xách giỏ cá, một tay nắm lấy tay nàng, hai người chậm rãi đi về trúc xá.
Tịch dương tây tà, ánh nắng vàng cam ấm áp cuối ngày chiếu lên thân phu thê hai người, an nhàn như vậy.
Thời gian qua mau, năm mới cũng sắp đến, đúng dịp lễ đoàn viên, Nhạc Sở Nhân càng muốn Phong Niên Phi trở về. Viết vài phong thư gửi tới Bắc Cương, kết quả lại chẳng có hồi âm, Nhạc Sở Nhân tức giận tới mức đêm nằm mơ cũng mắng Bùi Tập Dạ.
Bụng cũng đã lớn, không bao lâu nữa sẽ sinh, Phong Duyên Thương lại không quá tán thành việc đón Niên Phi về. Nếu bé trở lại, Nhạc Sở Nhân hẳn sẽ vất vả gấp bội, vốn bụng cũng đã to, hắn lo lắng nàng mệt.
Nhưng Nhạc Sở Nhân lại không quản được nhiều như vậy, cứ nhớ tới con trai, nàng lại mắng Bùi Tập Dạ.
Phong Duyên Thiệu phái người đưa tới không biết bao nhiêu thuốc bổ, dù sao nơi này cũng không phải Hoàng thành, vật tư cũng không được phong phú, lại cách xa thôn làng, thiếu thốn rất nhiều thứ.
Đinh Đương cũng lập gia đình được mấy tháng rồi mà bụng vẫn không chút động tĩnh. Nhạc Sở Nhân nghĩ phu thê nàng hẳn là vẫn không vội. Chuyện con cái ấy à, phải tùy duyên.
Trong cung lại đưa thuốc bổ tới, Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế, Đinh Đương ngồi xổm sửa soạn, chủ tớ hai người câu được câu không nói chuyện với nhau.
“Vương phi ngài cũng đừng sốt ruột, theo nô tỳ thấy Bắc Vương hẳn là muốn nhìn thấy ngài lo lắng. Dù sao ngài ấy khẳng định sẽ đưa tiểu Thế tử về mà. Nếu ngài còn như thế này, hẳn sẽ mắc mưu của ngài ấy.” Thực ra lời này của Đinh Đương lại đoán rất đúng ý nghĩ của Bùi Tập Dạ.
Hừ hừ, nhắc tới tên nhãi này, sắc mặt Nhạc Sở Nhân lại chẳng hề hòa nhã: “Hắn tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt ta. Ta mà nhìn thấy hắn một lần, đánh gãy chân hắn một lần.”
Đinh Đương cười khẽ: “Ngài chờ Bắc Vương tới lại phát giận cũng không muộn, hiện tại ngài đừng có so đo, tiểu chủ tử trong bụng lại bị ảnh hưởng.”
Nhạc Sở Nhân chậm rãi nhướn mắt, bàn tay xoa xoa bụng. Vật nhỏ bên trong dường như cảm nhận được, cũng giật giật đáp lại nàng.
Mang đống thuốc bổ đã được sửa sang lại mang vào thư phòng, vừa đi tới cửa, Đinh Đương liền nghe thấy tiếng động. Nàng liền chuyển hướng, đi thẳng ra đại môn.
Nàng vừa ló đầu ra bên ngoài, kinh ngạc hô lên: “Hoàng Thượng lại mang đồ tới? Không phải ngài ấy vừa đưa đến sao?”
“Ngũ ca là sợ đệ đệ duy nhất của huynh ấy sống khổ mà thôi.” Nhạc Sở Nhân trêu chọc, kỳ thật đồ Phong Duyên Thiệu đưa tới đều cho nàng dùng.
“Ai nha, không phải Hoàng Thượng, là Bắc Vương.” Đinh Đương nhìn kỹ lại, thật là Bắc Vương.
Vừa nghe, Nhạc Sở Nhân xoát một cái đứng lên, bước nhanh tới cửa, quả nhiên là hắn.
Một hàng đội ngũ từ rừng trúc đi ra, nam nhân mặc một thân y phục màu hạnh hoàng cưỡi ngựa đi đầu chính là Bùi Tập Dạ. Dù khoảng cách có chút xa, nàng vẫn có thể nhận ra tao nhân đê tiện hắn.
Hơn nữa trong lòng hắn còn có một đứa trẻ, mặc y phục cùng màu với hắn, tóc lơ thơ vài cọng được buộc vào rất gọn gàng. Thân hình nho nhỏ, khuôn mặt tuấn tú giống hệt phụ thân, đích thị tiểu Thế tử Cần Vương phủ Phong Niên Phi.
Tựa hồ nàng cũng đã quên ý định định đánh gãy chân Bùi Tập Dạ, lúc này lực chú ý của nàng hoàn toàn bị chính con mình cướp đi. Đã hơn nửa năm, đã hơn nửa năm nàng không được gặp con, thực sự nhìn lớn quá.
Hộ vệ lục tục xuất hiện, Phong Duyên Thương luôn ngụ tại phòng ngủ nghỉ ngơi cũng hằm hằm xuất hiện.
Cầm tay Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn bộ dạng kích động của nàng: “Con về rồi, nàng tính cứ đứng đây nhìn con sao?”
Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, lập tức lắc đầu, sau đó hai phu thê tiêu sái cầm tay nhau đi ra ngoài.
Đội ngũ bên kia đã dừng lại, hãn huyết bảo mã vừa đứng lại, hai bóng dáng một lớn một nhỏ cũng xuống ngựa.
Phong Niên Phi tự mình đi đường, đi rất lưu loát. Áo choàng nhỏ trên người làm theo yêu cầu, giày nhỏ cũng làm từ vài bông thượng đẳng, bộ dạng này không phải anh tuấn bình thường thôi đâu.
Khuôn mặt tinh xảo của Bùi Tập Dạ đắc ý vạn phần, dù nhìn bụng của Nhạc Sở Nhân vẫn có phần không vừa mắt, nhưng có Phong Niên Phi bên người, buồn bực cũng giảm phần nào.
“Con trai à, đó là mẫu thân, đi thôi.” Hắn cố ý nói lớn, rõ ràng cố tình để bọn họ nhìn thấy Niên Phi có bao nhiêu nghe lời hắn.
Phong Niên Phi quả thực rất nghe lời, hơn nữa cũng không sợ người lạ, nghe Bùi Tập Dạ nói xong liền liều lĩnh bước lại gần Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân nhìn bé, mũi có chút cay, trí nhớ của nàng vẫn dừng lại khi bé con vẫn còn mặc quần yếm học đi đường. Ai mà ngờ được nửa năm trôi qua, bé đã lớn như vậy rồi.
“Mẫu thân.”Miệng nho nhỏ gọi nàng, thanh âm non nớt nhưng cũng rất rõ ràng.
“Lại đây với mẹ.” Nhạc Sở Nhân mở tay, vui mừng nhìn con.
Bé con lập tức lại gần Nhạc Sở Nhân, vươn bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay nàng.
“Con trai.” Nàng muốn ôm bé, nhưng khổ nỗi thân thể lại không tiện, không thích hợp ngồi xuống, chỉ có thể nắm chặt bàn tay nho nhỏ ấy.
Phong Duyên Thương đi tới bên người Phong Niên Phi, một tay ôm lấy bé con, phượng mâu xinh đẹp tràn ngập vui mừng. Nhìn bé con đã lớn nhường này, lòng hắn cũng cao hứng.
Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, nhìn tương tự nhau. Nhạc Sở Nhân nhìn hai cha con, không khỏi cười rộ lên: “Đây mới chính là cha con ruột thịt, không như người nào đó, rõ ràng là giả mà không chịu nhận.”
Lời này nói không nhỏ, Bùi Tập Dạ tất nhiên có thể nghe được. Hắn hừ mạnh một tiếng, khuôn mặt trẻ con tinh xảo hiện rõ vài phần chán ghét.
Phong Duyên Thương mỉm cười, nhìn đứa con trong lòng, đôi mắt nhộn nhạo niềm vui.
“ Đinh Đương, đưa Vương phi và tiểu Thế tử trở về.” Đưa Niên Phi giao cho Đinh Đương, nhìn ba người họ đi vào trúc xa, Phong Duyên Thương mới xoay người nhìn Bùi Tập Dạ.
===========
Chương 165-3: Phong Niên Phi cảm thấy rất vừa lòng 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Có một câu mà bổn vương vẫn luôn muốn nói, đa tạ Bắc Vương đã chăm sóc con trai ta chu đáo như vậy.” Phong Duyên Thương chắp tay, thái độ phi thường thành khẩn chân thành. Bùi Tập Dạ quan tâm tới Phong Niên Phi như vậy, hắn tự nhận có chút không bằng, đương nhiên hắn cũng chẳng ngốc mà nói lời này với tình địch.
Bùi Tập Dạ đáp lễ có lệ: “Cần Vương gia không cần khách khí, trẫm làm việc chưa bao giờ quan tâm tới người khác, Cần Vương gia không cần nói lời cảm ơn.”
Khuôn mặt Phong Duyên Thương thủy chung vẫn luôn mỉm cười, phong độ ngời ngời. So sánh thì người nào đó có chút không bằng.
Trong trúc xá, Đinh Đương ôm Niên Phi không muốn buông tay, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt bé, vui vẻ tán thưởng: “Vương phi, tiểu Thế tử lớn rất nhiều, tóc cũng dài ra rồi, lại còn rất đen.” Búi tóc nho nhỏ chỉ búi một phần tóc, còn lại đều xõa xuống cần cổ bé, phát quan bằng hoàng kim tinh xảo được khảm hồng ngọc, y phục quý khí giá trị liên thành.
“Mang bé lại đây.” Nhạc Sở Nhân ngồi xuống, tiện tay cầm một loại quả ở khay bên cạnh lên đưa cho bé.
Phong Niên Phi vững vàng đi tới trước mặt Nhạc Sở Nhân, vươn bàn tay nho nhỏ cầm lấy trái cây, lễ phép nói: “Cảm ơn nương.”
Nghe bé nói, Nhạc Sở Nhân không khỏi cười rộ lên: “Con trai, có phải quên nương rồi không?”
Phong Niên Phi ôm trái cây, khuôn mặt tuấn tú mê mang, bé còn chưa hiểu người lớn nói gì.
“Được rồi, không nói đến cái này nữa, lại đây với nương nào.” Kéo bé đến trước mặt mình, Nhạc Sở Nhân hơi cúi người vuốt ve khuôn mặt bé, cảm thấy xem thế nào cũng không đủ.
Phong Niên Phi mặc kệ nàng vuốt ve, một lát sau, bé đảo mắt rồi chăm chăm nhìn vào cái bụng lớn của Nhạc Sở Nhân. Kỳ thật bé đã sớm tò mò, vì sao bụng mọi người đều bình thường, chỉ có nương là khác?
Nhạc Sở Nhân thấy bé để ý đến bụng mình, giữ chặt tay bé đặt lên bụng mình: “Trong bụng nương có đệ đệ, con có thích đệ đệ không?”
“Dạ.” Vừa nói tới đệ đệ, bé có thể hiểu được từ này. Bé đưa tay nhỏ xoa xoa bụng nàng, gật đầu.
“Bảo bối, dù nương có sinh bao nhiêu đệ đệ muội muội, con là đại ca, cũng là đứa nhỏ đầu tiên của nương.” Nhìn bé, Nhạc Sở Nhân không nhịn được khuyến khích bé.
Phong Niên Phi ngoan ngoan gối đầu lên bụng nàng, chớp mắt, đối ngươi đen bóng.
Bùi Tập Dạ dạy dỗ Phong Niên Phi rất có tâm, không chỉ Nhạc Sở Nhân khẳng định điểm này, ngay cả Phong Duyên Thương cũng phải thừa nhận.
Loại cung tiễn nhỏ đặc chế cho trẻ con, Niên Phi cũng có thể ra hình ra dáng mà bắn, tư thế rất đúng, trụ chân vững vàng. Dù tuổi vẫn nhỏ nhưng đủ lực.
Bùi Tập Dạ ngồi xổm bên cạnh bé, đôi ngươi tinh xảo lộ rõ kiêu ngạo. Đợi bé tự mình bắn ra mũi tên thứ nhất rồi sau đó hắn cầm tay bé, hai người hợp lức kéo dây cung. Mũi tên bắn ra rất xa, chim trên trời bay tán loạn, rồi có một con rơi tùm xuống nước.
Vừa thấy trúng mục tiêu, Phong Niên Phi vui vẻ, Bùi Tập Dạ buông tay bé đứng dậy, cao ngạo liếc mắt vợ chồng hai người, mặt mày đắc ý hết biết.
Nhạc Sở Nhân cong môi cười: “Bùi Tập Dạ, ngươi khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa đó. Con ta được ngươi dụng tâm nuôi dưỡng tốt như vậy, xem ra ta còn phải nói một tiếng cảm ơn.”
“Muốn cảm ơn sao? Cổ nhân có câu lấy thân báo đáp, trẫm cũng muốn nàng báo đáp trẫm như vậy.” Dù nàng có biến thành bộ dạng như thế nào, hắn nghĩ hắn chẳng bao giờ cự tuyệt.
Nhạc Sở Nhân hừ một tiếng, Phong Duyên Thương bên cạnh thản nhiên nhìn hắn một cái. Nhìn cái biểu tình đáng đánh kia của hắn, Phong Duyên Thương liếc mắt cũng đoán được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
“Đừng có nói lời vô nghĩa, chờ thời cơ thích hợp ta sẽ báo đáp ngươi, ngươi cứ chờ xem.” Nhạc Sở Nhân nheo mắt, lễ vật này nàng đã muốn tặng hắn từ lâu. Chỉ là hiện tại không tiện, đợi đến khi lão nhị ra đời, tuyệt đối cho hắn kinh hỉ.
Bùi Tập Dạ bán tín bán nghi, hắn không tin Nhạc Sở Nhân có lòng tốt như vậy, hắn nghĩ rằng ngày sau nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Nhưng hiện tại hắn căn bản không thể nghĩ được dù có cẩn thận bao lâu cũng khó lòng tránh thoát, nhi tử ngoan Phong Niên Phi cũng hợp mưu với nương bé tính kế hắn.
Ban đêm, hai người lớn một đứa trẻ nằm cùng nhau trên chiếc giường lớn. Niên Phi nằm trong cùng, bé mặc áo lót màu trắng, tóc ngắn xõa tung, bộ dáng dễ thương kia nhìn rất giống một tiểu cô nương.
Nhạc Sở Nhân nghiêng người nhìn bé, đứa nhỏ này thật sự rất ngoan. Tựa như lúc vẫn còn nằm trong bụng, sẽ không nghịch ngợm hay khóc náo.
“Con trai à, từ nay về sau ở với nương, không cần thiết phải đi Bắc Cương nữa, được không?” Vuốt vuốt bàn tay nho nhỏ của bé, nàng ôn nhu hỏi.
Vấn đề này Phong Niên Phi lý giải không được, nhưng đôi mắt lại mở rất lớn, đảo đảo, nhìn qua đã thấy là một đứa trẻ thông minh.
“Nàng nói mấy vấn đề này con tất nhiên vẫn chưa hiểu được. Thế nhưng xem tình hình này, có khả năng con có thể sống xa Bùi Tập Dạ.” Phong Duyên Thương dựa đầu vào thành giường, khóe môi mỉm cười nhìn bàn chân bé tí của Niên Phi, quả thật là lớn rồi, nhìn đôi chân cũng to hơn trước không ít.
“Ta biết, nhưng nhìn bộ dạng của Bùi Tập Dạ như vậy, hình như hắn coi con chúng ta thành con thân sinh của hắn mất rồi.” Tuy có chút bất mãn nhưng đáy lòng nàng lại có chút vui mừng. Bùi Tập Dạ dạy dỗ nuôi dưỡng Phong Niên Phi như con đẻ, tính ra ngoại trừ khuôn mặt, phu thê nàng có hơi vô tình.
“Đúng vậy, một câu phụ vương, hai câu con ngoan, người cha như ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao.” Đưa tay vuốt vuốt má con trai, chọc bé đến nỗi phải chui vào lòng Nhạc Sở Nhân để tránh.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, cúi đầu hôn hai má bé. Trên người bé con vẫn còn vương mùi sữa, rất dễ chịu.
Phong Duyên Thương nhìn hai người, phượng mâu xinh đẹp lấp loáng ý cười.
“Hôm nay nàng nói muốn báo đáp hắn, có phải chuyện nàng đã từng nói với ta hay không?” Chiều này lúc nàng nói, hắn có thể mơ hồ đoán được. Hắn đoán chắc chuyện này mà thành, Bùi Tập Dạ sẽ hận chết nàng.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, mân mê ngón út con trai, gật đầu: “Hắn thích trẻ con như vậy, tốt nhất là tự mình sinh lấy một đứa. Cả ngày cứ quấn quít lấy con ta, hiện tại Niên Phi còn nhỏ thì không nói, nhưng lúc con trưởng thành mà hắn vẫn cứ muốn dây dưa là có ý gì? Vậy nên phần tạ lễ này ta nhất định muốn đưa.” Khi đó tới Bắc Cương, nàng đã gặp qua không ít cơ thiếp của Bùi Tập Dạ, nhìn cũng rất xinh đẹp. Hơn nữa nhìn hắn có kinh nghiệm chăm con như vậy, phần quà này của nàng đảm bảo khiến nàng vừa lòng.