Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 169: Ngoại truyện 1: Tại hạ là Diêm Cận.

Chương 169: Ngoại truyện 1: Tại hạ là Diêm Cận.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu

Nửa giang sơn Đông Cương trở thành lãnh thổ của Đại Yến đã nhiều năm nay. Mấy năm qua, dân chúng Đại Yến không ngừng di dời về vùng đất này, xây dựng thành những xóm làng, rất nhanh Đông Cương đã có khởi sắc, thậm chí có thể vượt qua Đông Cương xưa cũ. Dân chúng ấm no, nông canh càng ngày càng phát triển.

Diêm Tự quân đóng quân tại một vùng đất, là quân đội chỉ thuộc về Trung Vực Nguyên soái, phàm là nơi Diêm Tự quân đi qua, các sự tích, truyền thuyết được lưu truyền rất rộng rãi. Dù là những lời đồn có chút không thực tế, nhưng có rất nhiều người tin. Bởi vì đối với dân chúng mà nói, Trung Vực Nguyên soái đã thuộc về truyền thuyết.

Đại doanh Diêm Tự quân có rất nhiều, đại quân quy củ sâm nghiêm, phạm sai lầm ắt có quân trí xử lý. So sánh với quân đội Bắc Vực, Diêm Tự quân tuyệt đối là quân đội có tố chất hơn cả.

Ở phía bắc Đông Cương và những nơi biên cương giáp ranh với Bắc Cương, Diêm Tự quân tập trung với số lượng lớn nhất.

Dù có đi lại trong thành, quân đội Diêm Tự quân đều mặc quân trang chính thống. Bọn họ luôn nói ít làm nhiều, dù có đi trên đường phố cũng không nói quá một câu. Hành động này càng làm nổi bật tố chất quân nhân có một không hai của quân đội Diêm gia.

Trong tòa thành này, đại bộ phận dân chúng đều đã từng được gặp Trung Vực Nguyên soái, bởi vì nơi đây gần với Bắc Vực nhất, đa số thời gian Diêm Cận đều tọa trấn ở đây. Có hắn, dân chúng cảm thấy vạn phần an tâm, loại tín nhiệm này xuất phát từ nội tâm. Bọn họ không cần nhìn chằm chằm các hành động của Trung Vực Nguyên soái, lòng của họ luôn hướng về Diêm Tự quân, đó là tín ngưỡng tối cao.

Cách thành trì bốn năm lý chính là nơi Diêm Tự quân đóng quân. Phóng tầm mắt ra xa, có thể nhẩm tính trong đầu hàng ngàn hàng vạn quân trướng, đại kỳ phấp phới trong gió, người bình thường không dám tiếp cận.

Ở trung tâm đại doanh, Phí Tông một thân áo giáp nặng nề bước nhanh, ánh nắng mặt trời gay gắt, đầy đầu hắn đều là mồ hôi, thân hình cao lớn như một tòa núi nhỏ. Khắp khuôn mặt đều bị râu bao phủ, thoạt nhìn thô lỗ tục tằn.

Hắn bước nhanh vào chủ trướng, vén rèm lên, tuy không trực tiếp bị ánh nắng chiếu vào nhưng oi bức thì không thể xua đi được.

“Tướng quân, có hàm báo tới. Đúng rồi, còn có thư của muội muội hạ tướng.” Vừa nói tới hai chữ ‘muội muội’, Phí Tông liền nhếch miệng cười. Vốn con người thoạt nhìn hung dữ, cười lên lại trông vừa ngốc vừa ngố.

Diêm Cận một thân trang phục đen đang nghiên cứu bản đồ địa hình sau chiếc bàn dài. Phí Tông vừa bước vào, ánh mắt hắn mới ly khai khỏi bản đồ. Mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn anh tuấn, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị như một lũy thành kiên cố khiến người khác có cảm giác khó lòng thân cận.

Phí Tông dâng cả hai phong thư cho hắn, Diêm Cận tiếp nhận, tùy tay đặt hàm báo sang một bên. Hắn mở thư của Nhạc Sở Nhân ra đầu tiên.

Mở thư ra đọc, khuôn mặt quanh năm bao phủ sương giá mềm mại đi vài phần. Phí Tông đứng bên cạnh nhìn biểu tình Diêm Cận, hắn cũng ngây ngô cười theo. Muội muội hắn viết thư đều là tranh tự họa, nét vẽ rất khôi hài. Cũng không trách Tướng quân thích trao đổi thư từ với nàng, thấy thư nàng, tâm thả lỏng không ít.

Tổng có mấy lá thư, trên đó đều là những người be bé khôi hài, hình tượng sinh động.

Một lát sau, mấy bức đều đã xem xong, Diêm Cận gập lại cẩn thận, thả lại vào bao. Hắn đứng dậy, đi tới đầu giường đặt phong thư này trong một cái rương nhỏ. Nơi này đều là thư Nhạc Sở Nhân gửi cho hắn, một xấp thật dày đã khó có thể đóng nắp lại.

Sắp xếp xong xuôi, lúc này hắn mới trở về xem hàm báo. Vừa mở ra đọc liền biến sắc.

Phí Tông tuy là một nam nhân thô lỗ nhưng khả năng nhìn mặt vẫn dùng được, không khỏi lo lắng hỏi: “Tướng quân, làm sao vậy?”

Diêm Cận chậm rãi buông hàm báo, đôi mắt lạnh lùng như tuyết đầu mùa, không chút độ ấm.

“Tiên Nhân động có hiện tượng khác thường.” Hắn mở miệng nói chuyện, thanh âm không khỏi khiến người khác thần kinh căng thẳng.

Phí Tông thất sắc: “Tiên Nhân động kia không phải đã bị bịt kín sao? Xuất hiện dị tượng gì chứ? Không phải lão già giả thần giả quỷ kia trở lại chứ?” Nếu thật sự như vậy, phải nhanh chóng mời muội muội xuất mã mới được. Dù Diêm Tự quân có giỏi đến đâu cũng khó lòng đối phó được với lão quái già ấy.

“Không phải, ta muốn đích thân đi một chuyến, nơi này giao cho ngươi tọa trấn.” Hắn đứng dậy, mày nhíu chặt, sự tình có chút ngưng trọng.

Phí Tông cũng theo đứng lên: “Tướng quân, không bằng để hạ tướng đi với ngài.”

“Không cần. Ngươi ở lại đi, tướng sĩ thao luyện không thể chậm trễ một khắc.” Ngữ khí trầm liễm, dù Phí Tông có là hán tử tục tằn đi nữa cũng không dám vi phạm.

Diêm Cận hạ quyết định, lập tức hành động. Đơn thương độc mã, trời vừa trưa đã rời đại doanh.

Chạng vạng hôm đó, cao tăng Hộ Quốc tự vội vàng tiến vào doanh địa, nói thẳng yêu cầu muốn gặp Trung Vực Nguyên soái.

Phí Tông nghe bẩm báo liền rời chủ doanh, vừa thấy cao tăng Hộ Quốc tự liền nở nụ cười: “Sư huynh, sao huynh lại tới đây?”

Cao tăng kia có vẻ vội vàng, vừa thấy Phí Tông liền nhanh chóng hỏi: “Diêm Tướng quân đâu?”

“Tướng quân không ở đây, sư huynh có chuyện quan trọng gì sao?” Phí Tông khó hiểu.

“Trời ơi, mau mau tìm Tướng quân về. Sáu ngày trước Phương Trượng quan trắc, Tướng quân có kiếp nạn.” Cao tăng vội vàng lấy phong thư ra.

“Cái gì?” Phí Tông vừa nghe lời này, lập tức khẩn trương tiếp nhận thư, mở ra đọc nhanh như gió, lúc này thật sự quá sợ hãi.

“Mau, chuẩn bị ngựa cho ta.” Tùy ý nhét thư vào trong ngực, Phí Tông gật gật đầu với cao tăng, nhanh chóng xông ra ngoài.

Vài năm trước Tiên Nhân động đã bị bịt kín, Diêm Cận chiến loạn vừa bình, Cần Vương gia tọa trấn,việc đầu tiên hắn làm là cho lấp Tiên Nhân động.

Tuy khiến đạo môn khắp thiên hạ bất mãn, nhưng Cần Vương gia dưới một người trên vạn người, làm việc nhanh gọn ngoan lệ, đạo môn sợ tới mức không có người nào dám nói gì nữa.

Diêm Cận nghi ngại nơi này thật sâu, Thiên sư âm độc nhất của Đông Cương rơi vào động biến mất không thấy, Nhạc Sở Nhân cũng e ngại nơi này. Nhiều năm như vậy, hắn phái người nhìn chằm chằm nơi đây, rốt cuộc đã có dị tượng.

Đêm tối hắn mới tới nơi, ánh sáng năm sắc màu len lỏi qua những khe đá, trong bóng tối lại càng hút mắt.

Đứng ở bìa rừng, bóng dáng Diêm Cận bị bóng đêm nuốt lấy, xa xa nhìn chăm chú vào nơi phát sáng, mày nhíu lại càng sâu.
=========
Chương 169-2: Ngoại truyện 1: Tại hạ là Diêm Cận. 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nhớ tới khi đó quang mang ngũ sắc phát sáng cả đỉnh núi. Hiện tượng đó giống hệt bây giờ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Nhìn Tiên Nhân động từ nơi này, hắn không khỏi nhớ tới biểu tình e ngại của Nhạc Sở Nhân năm đó. Nàng tỏ ra áp lực như vậy, hắn cũng nhìn ra được.

Suy nghĩ một lát, Diêm Cận bước tới ngọn núi thạch đá lởm chởm kia.

Men theo những viên đá lồi ra, Diêm Cận từng bước từng bước dùng khinh công lên đến đỉnh, hình như cũng chẳng có gì khác thường.

Diêm Cận cẩn thận từng chút một, càng gần đỉnh núi, bất an càng rõ.

Loại bất an này chưa bao giờ hắn cảm nhận qua. Đây là lần đầu tiên, vì vậy hắn có chút lưỡng lự.

Sắc trời giống như đổ mực, duy độc chỗ này phát ra ánh sáng ngũ sắc. Hắn đi từng bước tiến lên phía trước, thân hình theo đó mà càng cảm thấy cao lớn, cương nghị.

Qua ước chừng hai khắc, hắn đã bắt đầu bước chân tới đỉnh núi, Tiên Nhân động vốn dĩ đã bị bịt kín đột ngột xuất hiện các kẽ hở, ánh sáng thoát ra từ đó, cúi đầu nhìn mà hoa cả mắt.

Lấy hơi sâu hai cái, Diêm Cận khom người đụng vào những mảnh vụn vỡ kia. Đỉnh núi nối thẳng tới hố sâu kia cấu thành bởi một tảng đá rất lớn, nay lại vỡ vụn khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc sức mạnh như thế nào mới có thể làm vỡ đá?

Sờ soạng mấy lần, sau đó tiện tay cầm lên một hòn đá trên khối đá lớn đó, chỉ hơi dùng chút sức đã lấy được nó ra.

Ánh sáng không bị ngăn cản trực tiếp chiếu thẳng vào người hắn.

Diêm Cận ném hòn đá đi, ngồi xổm xuống, híp mắt nhìn Tiên Nhân động, dù có cố sức thế nào cũng không thể nhìn được.

Liên tục chuyển dời mấy hòn đá gần đó, hắn đã có thể nhìn được chút ít. Lõi đá lấp động ngày xưa đã bị mài mòn không còn, chỉ còn lại khối đá dày khoảng mấy xen ti phía trên. Hiện nay cũng đã tứ phân ngũ liệt, nếu như chịu tác động bởi một ít ngoại lực, tảng đá này rồi cũng sẽ vỡ vụn.

Hành động di dời mấy khối đá này của hắn khiến cho quang mang ngũ sắc từ Tiên Nhân động càng sáng hơn, chiếu lên trên mặt Diêm Cận, tựa hồ hòa tan đi lạnh lùng thường ngày của hắn.

Nhìn phía dưới, đôi mắt Diêm Cận cảm thấy đau xót, nhưng thật sự là có mấy hình ảnh thoáng qua trong chốc lát. Rất nhanh, hắn không kịp nhìn rõ đó là gì, nhưng hắn có thể khẳng định rằng đã thấy, không phải ảo giác.

Cụ thể hình ảnh đó là gì, hắn không tài nào thấy rõ được, càng như vậy, hắn lại càng chắc chắn. Cúi người nhìn chằm chằm không nháy mắt, dù ánh sáng chói mắt rọi trực tiếp, nhưng hắn vẫn cố chấp không nháy dù chỉ một giây.

Dần dần, cơ thể hắn càng ngày càng tiến về phía trước, toàn bộ nửa thân trên tựa hồ đã tiến vào trong động.

Đêm đen như mực, sau dãy núi chạy liên miên không dứt, một con khoái mã chạy trên bình nguyên, dù tốc độ có mau đi nữa thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Phía trên Tiên Nhân động, Diêm Cận cúi người nhìn xuống phía dưới, thân thể căng chặt. Nhưng ngay sau đó, cả người hắn ngã hẳn vào động, từ đó ánh sáng ngũ sắc đột ngột biến mất, trả lại tất cả cho bóng tối.

Diêm Cận rơi xuống rất nhanh, hắn mau chóng nắm được khối đá, nhưng lực hút rất mạnh, hắn căn bản không thể chống cự.

Tiên Nhân động như thể không đáy, rõ ràng nhìn từ trên xuống không mấy sâu, lúc hắn rơi xuống cảm tưởng như thể đã mấy trăm thước.

Diêm Cận trong lòng căng thẳng, vận lực vào hai bàn tay, cố gắng tìm kiếm những mảnh đá nhô ra ngoài. Nhưng chuyện kỳ lạ liền phát sinh ngay sau đó, hắn chắn chắn rằng mình đã nắm được khối đá, nhưng không hiểu vì sao lực hút lại quay ngược trở lại, kéo hắn từ rơi xuống rồi lại hất ngược lên.

Thạch bích kia cứng như vậy, nếu như hắn đụng vào, chắc chắn sẽ đầu rơi máu chảy. Hắn vận công toàn thân muốn khống chế thân thể, nhưng căn bản lực hút quá mạnh, mắt thấy sắp va vào thạch bích, hắn chấp nhận nhắm chặt mắt.

Thế nhưng, đau đơn vỗn nghĩ lại không có, bản thân không kịp khống chế liền ngã xuống một nơi. Gió nhẹ thổi qua, hắn có thể cảm giác được bản thân đang dầ hạ xuống. Nhưng mùi hương này sao lại tươi mát như vậy, thật giống như mùi của cây cỏ….

Mùi của cây cỏ? Diêm Cận mở mắt ra, đập vào tầm mắt là khu rừng xanh mượt. Mà hắn, đang rơi tự do từ trên trời xuống.

Vận lực cho tứ chi, mắt thấy sắp ngã xuống bãi cỏ, Diêm Cận xoay người một cái, ổn định đứng thẳng bằng hai chân.

Trong đầu như thể có một vụ nổ, đợi tới khi hỗn loạn không còn, Diêm Cận mới thực sự đánh giá nơi này. Rõ ràng hắn rơi xuống động, tại sao lại đứng ở đây?

Đôi mày nhíu lại, ánh mắt hiện lên nghi ngờ, trong nháy mắt liền hóa bình tĩnh. Hắn nhìn xung quanh, trời xanh mây trắng, bốn phía là rừng núi, một ít thực vật hắn chưa từng thấy qua, rốt cuộc nơi này là nơi nào?

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn rơi từ đó xuống sao? Nhưng cụ thể là rơi từ đâu? Chẳng lẽ là từ trên trời rớt xuống?

Nghĩ lại bốn phía Tiên Nhân động đều là các dãy núi, hắn không xác định được bản thân đang đứng ở đâu. Nhưng nếu coi Tiên Nhân động là trung tâm, vô luận là phương hướng nào cũng có thể tìm được đường ra ngoài.

Nhìn vị trí mặt trời, hắn đi thẳng về hướng đông nam.

Nơi này cây cối tươi tốt, cảm giác tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều.

Đi trong rừng hầu như không có gió, mồ hôi thấm ướt quần áo, trong rừng có rất nhiều côn trùng có độc, động vật có độc cũng không ít. Thế nhưng Nhạc Sở Nhân đã từng cho hắn ăn Tị Cổ hoàn, bởi vậy bọn chúng dường như không quan tâm hắn, thậm chí có thể nói là chán ghét. Vừa hơi ngửi thấy mùi hắn, tất cả đều lẩn đi rất nhanh.

Cước bộ vững vàng, tốc độ cũng không chậm, trời chiều vừa ngả về tây, hắn đã đi qua một ngọn núi.

Lại vượt qua một đỉnh núi nữa, đi xuống núi. Đợi đến khi bước tới lưng chừng núi, hắn nghe được thanh âm quái lạ.

Hắn đứng thẳng người, tập trung lắng nghe, đây là thứ âm thanh gì vậy?

Ầm ầm ầm? Brừm brừm brừm? Rất kỳ quái.

Hắn như thể bừng tỉnh sau giấc ngủ, dưới chân nhẹ điểm, nơi vừa đừng chỉ còn là tàn ảnh.

Dưới đỉnh núi là một con đường bằng phẳng, không biết làm từ chất liệt gì, trông rất bóng loáng.

Xa xa, phía cuối con đường, hình như có một thứ rất kì lạ đang chạy nhanh tới.

Tốc độ rất nhanh, nhìn kỹ liền phát hiện nơi chuyển động là hai bánh xe, một trước một sau, nhanh tới nỗi nhìn không rõ hình dạng.

Mà trên đó có một người đang ngồi, trên đầu đội một chiếc mũ giáp kỳ quái, màu trắng, có thể phản quang.

Phục thân đứng trên chạc cây, Diêm Cận chăm chú nhìn. Quái vật có tiêng kêu kỳ lại kia dần tới gần, hắn nhanh chóng suy nghĩ, vận khinh công nhảy từ trên cây xuống. Tàn ánh thoáng hiện, sau đó đứng sừng sững trên đường.

Nhạc Sở Nhân lái mô tô phóng như bay trên đường lớn, thoải mái cảm nhận gió thồi phần phật qua lớp mũ bảo hiểm, cảm giác sảng khoái làm cô càng vặn ga tăng tốc hơn nữa.

Mặc dù không thể nói là nhanh như điện chớp, nhưng cô cũng thực thỏa mãn.

Đúng lúc cô muốn tăng tốc độ, ở phía trước con đường đột ngột xuất hiện vật cản. Cô theo bản năng giảm ga, nhưng khoảng cách gần như vậy, phản ứng nhanh đến đâu cũng không thể kịp, cô quyết định đánh tay lái, mô tô lái thẳng vào ven đường.

Mô tô chạy lên mấy thước, động cơ đã tắt, theo quán tính chạy thêm một đoạn, Nhạc Sở Nhân bóp phanh, chống chân xuống đất.

Mô tô đã ổn định, cô quay đầu muốn nhìn xem vật cản vừa rồi là gì. Nhưng vừa thấy, cô liền bị dọa rồi.

Đây là diễn viên à? Một thân y phục cổ trang, tóc còn dài như vậy, nhìn rất đẹp trai, chắc chắn là một người đàn ông.

Hơn nữa anh ta còn nhìn lại cô, ánh mắt rất kỳ quái, tựa như nhìn thấy một thứ gì đó rất quái dị.

Hừ, cô còn chưa thấy quái vật đâu. Nửa đường gặp phải người này, không phải diễn viên cổ trang thì chính là cosplayer. Đúng là thần kinh, đột nhiên chạy từ trong núi ra, dọa cô thót cả tim.

Hai người nhanh chóng đánh giá lẫn nhau, cũng không biết qua bao lâu, Diêm Cận rốt cuộc cũng hoàn hồn.

“Rất xin lỗi vì đã quấy nhiễu tới cô nương, xin hỏi cô nương, nơi này là nơi nào?” Diêm Cận chắp tay, thanh âm trầm thấp cùng với hình tượng lạnh lùng khiến hắn có vẻ khó gần. Dù đã chắp tay cũng dường như thiếu đi một phần thành ý.

Nhạc Sở Nhân vừa nghe anh ta nói, ngây ngẩn cả người, vào vai còn rất giống cơ đấy, so với tiểu sinh hiện nay tốt hơn nhiều. Thế nhưng cô chưa từng thấy người này, chẳng lẽ là diễn viên mới?
===========
Chương 169-3: Ngoại truyện 1: Tại hạ là Diêm Cận 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Anh lạc đoàn phim sao? Thế nhưng tôi đâu có nghe thấy có đoàn phim nào tới đây lấy cảnh đâu, anh thuộc đoàn phim nào vậy?” Nhạc Sở Nhân chạy mô tô tới, cô vừa cởi mũ bảo hiểm vừa đánh giá hắn.

Diêm Cận nhìn nàng lại gần, lại nhìn y phục kỳ lạ nàng đang mặc trên người, tầm mắt dừng trên đường cong cân xứng dưới lớp quần áo bó. Sau đó hắn nhanh chóng rời mắt, phi lễ chớ nhìn.

“Tại hạ không hiểu lời cô nương đang nói, cô nương chỉ cần nói cho tại hạ nơi này là nơi nào?” Nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi con ngươi Diêm Cận như thể hắt ra ánh sáng, đồng thời khiến cho đối phương cảm thấy áp lực.

“Đây là Cẩm Túc trại.” Cô nói cho anh ta nghe, quả nhiên nhìn vẻ mặt anh ta có vẻ rất mờ mịt.

*Phần xưng hô mình sẽ chuyển đổi linh hoạt: dưới góc nhìn của Nhạc Sở Nhân, mình sẽ để là ‘anh – cô’; dưới góc nhìn của Diêm Cận, mình sẽ để là ‘hắn – nàng’. Sau này khi Diêm Cận đã quen ở hiện đại, phần xưng hô sẽ đổi thành ‘anh- cô’ nhé.

“Cách Đông Cương bao xa?” Chẳng lẽ đây là nước láng giềng? Nhưng trang phục cũng không phải thế này, Diêm Cận cảm thấy nghi hoặc.

“Đông Cương?” Nhạc Sở Nhân nhướn mày, trên khuôn mặt thanh tú đều là nghi vấn, cô chưa bao giờ nghe thấy tên địa danh này.

“Vậy Đại Yến nằm ở hướng nào?” Diêm Cận nhìn biểu cảm của nàng, cảm thấy thật bất an.

“Chưa nghe bao giờ.” Cô lắc đầu, khoanh hai tay, một lần nữa đánh giá người trước mặt này, cô cũng cảm thấy rất khó hiểu. Nhìn anh ta không giống cosplayer, nhưng Đông Cương, Đại Yến là cái gì, quỷ mới biết.

Diêm Cận cảm tưởng như nghe thấy tiếng nổ trong đầu mình, nếu những lời nàng nói là sự thực, nếu như….nếu như Đông Cương, Đại Yến không tồn tại….

Nhạc Sở Nhân nhìn anh ta, đôi mắt như thể được gột rửa, xinh đẹp lại minh diễm.

“Rốt cuộc anh từ đâu tới? Thật sự anh không phải là diễn viên à?” Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc dài tới ngực xõa tung, áo sơ mi lửng tay màu trắng tương phản với màu tóc đen bóng khiến khuôn mặt cô nhìn càng trắng.

Diêm Cận không nói, cụp mi mắt, dung nhan tuấn tú có chút mê mang.

Nhạc Sở Nhân lui về sau mấy bước, gió nhẹ thổi qua người đối diện, mùi vị quen thuộc phất qua cánh mũi. Nhạc Sở Nhân không thể tin, híp mắt, sau đó nhếch khóe môi, hai tay để xuống ngang đùi, khẽ khàng cử động. (MTLTH.dđlqđ)

Một cây châm nhẹ nhàng trượt xuống lòng bàn tay, nhìn anh ta đang cúi đầu, cô cướp thời cơ động thủ trước.

Tốc độ nàng mau, tốc độ của Diêm Cận càng mau hơn, ra tay như điện, chế trụ cổ tay nàng, dùng chút sức, cả người nàng bị hắn ôm vào lòng, ngân châm trong tay đang ép sát vào cổ nàng.

Đôi mắt Diêm Cận hung ác: “Nói, ngươi rốt cuộc là người nào? Ai phái tới?”

Dù bị chế trụ, Nhạc Sở Nhân cũng không chút e ngại: “Tôi còn muốn hỏi anh đây, kẻ trộm từ nơi nào tới? Làm thế nào anh lại có bí chế Tị Cổ hoàn độc nhất vô nhị của tôi? Dám có gan uống, không sợ bị độc chết sao?”

Diêm Cận nhíu mày: “Bí chế độc nhất vô nhị? Đây chính là thứ bằng hữu cho ta, khi nào lại thành bí chế độc nhất vô nhị của ngươi?”

“Khốn nạn! Nhìn khắp toàn bộ Trung Quốc chỉ có một mình tôi có thể làm được. Người bạn kia của anh là ai? Nói thử tôi nghe xem nào.” Đôi mắt Nhạc Sở Nhân lạnh lùng như đao, bạn? Dù lão thái bà cũng không thể làm ra.

“Tên của nàng là Nhạc Sở Nhân.” Nói tới ba chữ này, thanh âm của hắn rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều.

“Cái gì?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, sau đó cười lên: “Tên trộm này biết tên lại không biết mặt bản tôn, còn dám dõng dạc nói bạn bè. Tôi chính là Nhạc Sở Nhân, sao tôi không nhớ có người bạn là anh?”

Diêm Cận kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”

“Hừ, giờ mới biết sợ? Nhạc Sở Nhân chính là tôi, anh trộm đồ của tôi còn nói là bạn tôi, thật nực cười. Anh cho rằng anh ăn mặc quái lạ như thế này lại có thể kết bạn được với tôi? Này anh đẹp trai, lần đầu tiên tôi thấy dạng người cực phẩm như anh đấy.”

Sức lực trên tay Diêm Cận càng lớn hơn: “Ngươi nói ngươi là Nhạc Sở Nhân? Nhưng bộ dáng của ngươi không hề giống nàng.”

“Được rồi được rồi, đừng có nói dối nữa, tôi không có hứng thú nghe anh biên soạn. Tôi có phải Nhạc Sở Nhân hay không, anh đi Cẩm Túc trại hỏi sẽ biết. Đừng nói chỉ mỗi Cẩm Túc trại, dù hỏi ai ngoài nơi này cũng có người biết tôi.” Hừ lạnh, Nhạc Sở Nhân híp mắt, gạt người dám gạt cả lên đầu cô, đúng là não úng nước.

Diêm Cận chậm rãi buông nàng ra, Nhạc Sở Nhân vừa thoát khỏi giam cầm liền lui về vài bước, hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau.

Thu lại ngân châm, Nhạc Sở Nhân một tay ôm mũ bào hiểm, một tay tùy tiện chải lại tóc, ngạo mạn kiều diễm lại phong tình đến lạ.

“Dám nói dối lừa tôi? Tiểu tử, xung quanh nơi này đều là địa bàn của chị. Tốt nhất là anh nên thành thật đi, nếu không, thi thể của anh cảnh sát cũng tìm không ra.” Nhạc Sở Nhân nheo mắt, bộ dáng uy hiếp kia lại khiến Diêm Cận cảm thấy hết sức quen thuộc.

Lòng tràn đầy nghi hoặc, đầu óc hắn có chút mơ hồ, cô nương này tuy dung mạo khác biệt, nhưng cử chỉ lời nói lại giống nàng như đúc. Nàng còn tên là Nhạc Sở Nhân, còn biết cách chế Tị Cổ hoàn, nói là bí chế độc nhất vô nhị của nàng. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Nhìn anh ta không nói lời nào, Nhạc Sở Nhân đảo mắt, sau đó cười nói:”Anh trộm đồ của tôi, lại dám uống, anh nói món nợ này nên tính thế nào? Không bằng, để một tay lại, thế nào?”

Diêm Cận nhìn nàng, càng nhìn càng thấy giống nàng.

“Ngươi có biết Phong Duyên Thương? Hắn đã có bốn đứa con, ba nam, một nữ. Tên lần lượt là Phong Niên Phi, Phong Niên Thiến, Phong Niên Dật và Phong Ngữ Vi.” Nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, Diêm Cận gằn từng tiếng một.

Nhạc Sở Nhân bất mãn, khó hiểu nhìn anh ta: “Không biết, thậm chí tôi còn chưa nghe nói đến.”

Không biết vì sao, nhìn bộ dáng mờ mịt của nàng, đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác thỏa mãn khó tả: “Tại là là Diêm Cận.”

back top