Chương 170-1: Ngoại truyện 2: Rốt cuộc là ai?
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Nghiêm Cẩn*? Tôi nhìn anh không giống người ở đây. Khuyên anh không nên đột nhiên lao ra đường như vậy, rất nguy hiểm.” Anh ta đã uống Tị Cổ hoàn, cô không có cách nào đối phó. Rõ ràng người này còn biết võ, cô không phải đối thủ của anh, vẫn nên rời đi trước thì hơn.
*Diêm Cận đồng âm với Nghiêm Cẩn, trường hợp này là Nhạc Sở Nhân cố ý gọi nhầm tên Diêm Cận.
Nhạc Sở Nhân lui về sau vài bước, xoay người ngồi lên mô tô. Sắc trời đã dần tối, hai bên sườn núi u tĩnh không một bóng người, mỹ nhân lạnh lùng lại có vài phần quyến rũ.
Đội mũ bảo hiểm, quay đầu xe, Nhạc Sở Nhân nhìn người vẫn đứng giữa đường nhìn cô, nháy mắt: “Tạm biệt.”
Khởi động mô tô, thân mình Diêm Cận căng chặt, nhìn chằm chằm quái vật đang phát ra tiếng động, cảnh giác tột độ.
Nhạc Sở Nhân không thèm nhìn anh lấy một cái, nhấc chân trống, mô tô lao nhanh qua người Diêm Cận như một cơn gió, tiếng động từ mô tô phát ra ngày càng nhỏ.
Nhạc Sở Nhân thi thoảng lại nhìn kính chiếu hậu xem người nọ, khoảng cách đã xa, cô không nhìn thấy bóng người nữa. Khóe môi khẽ nhếch, gió chiều thổi qua kính mũ, không phải sảng khoải bình thường thôi đâu.
Thế nhưng đến khi xe vòng qua một đường hầm, cô vô tình nhìn qua gương chiếu hậu, không ngờ lại nhìn thấy chuyện quỷ dị. Phía sau xe, không biết từ bao giờ, một người bằng xương bằng thịt lại cứ như thể đằng gió mà tới.
Kinh ngạc quá độ, Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ quay đầu lại nhìn. Thực đáng sợ, người nọ quả nhiên đang bay.
Bay? Anh ta biết bay?
Khoảng cách hai người ngày càng gần, đã không quá bốn mét.
Sau lưng anh ta cái gì cũng không có, chính là tự bản thân có thể bay, đạp bước chân lên không trung, như thể trong không khí có một con đường vô hình.
Nhạc Sở Nhân sững sờ nhìn Diêm Cận đang bay, tốc độ mô tô một chút không giảm. Không chịu sự không chế của cô, mô tô lập tức đảo lái, đâm thẳng vào bìa rừng.
Phanh! “Ai da….”
Mô tô tông vào gốc cây bên cạnh đường, Nhạc Sở Nhân bị văng ra ngoài, bản thân cũng bị đánh lên cây, sau đó từ từ quỳ xuống đất. (MTLTH.dđlqđ)
“Ai ui, đau quá.” Cô quỳ trên đất, may có đội mũ bảo hiểm, nếu không hẳn sẽ vỡ đầu.
Diêm Cận phi thân giữa không trung, vững vàng hạ xuống đất, chần chờ vài giây, sau đó mới bước lại gần Nhạc Sở Nhân.
“Ngươi không sao chứ?” Hắn mở miệng hỏi, tựa hồ chính hắn cũng không chú ý tới giọng điệu của mình đã dịu dàng hơn nhiều.
Nhạc Sở Nhân xoay người ngồi xuống, đưa tay cởi mũ bảo hiểm, mở to mắt nhìn chằm chằm người đang đứng ven đường: “Anh biết bay?”
Diêm Cận nhìn bộ dáng không che dấu kinh ngạc kia của nàng: “Đây là khinh công.”
“Khinh công?” Nhạc Sở Nhân kinh ngạc trợn mắt nhìn, anh ta biết khinh công!
“Tại hạ còn chút sự tình muốn thỉnh giáo, cô nương chốc lát đi cũng không muộn.” Vài bước đi tới trước mặt nàng, vung áo choàng ngồi xổm xuống, động tác lưu loát kia tràn ngập hương vị nam nhân.
Nhạc Sở Nhân nhìn anh, sánh sáng dần trở nên tối, cô không thể không nheo mắt lại để nhìn rõ hơn.
“Đây rốt cuộc là chỗ nào?”Hắn nhìn nàng, mày kiếm mắt sáng nhìn chằm chằm người đối diện rất có áp lực.
“Trung Quốc.” Nói cho anh ta đáp án chính xác. Có vẻ như người này không giống cosplayer, chẳng lẽ đến cả Trung Quốc cũng không biết? Hay là tên thần kinh nào trốn viện? Cô chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần, vì vậy một thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào.
Quả nhiên Diêm Cận không biết Trung Quốc là quốc gia nào. Các nước quanh Đại Yến, căn bản không có nước nào tên Trung Quốc.
“Ngươi không biết Đại Yến thật sao?” Đại Yến là đại quốc, lãnh thổ rộng lớn, kinh tế phát triển, quân sự vững mạnh, không lý nào có người lại không biết Đại Yến.
“Tôi thực sự không biết. Vị đại thần này, anh vẫn muốn giả trang sao? Một người bình thường không thể nào đang ở Trung Quốc lại liên tiếp hỏi nơi này là nơi nào được. Người ta đã trả lời là Trung Quốc, anh vẫn cố tình hỏi lại đây là đâu. Anh trai à, anh nên đi bệnh viện khám xem có thật mắc bệnh thần kinh không đi.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, sắc trời ngày càng tối, cô cũng không có tâm tư tốn hơi thừa lời với anh ta làm gì. Người này không chỉ là đạo tặc, mà còn là tên mắc bệnh thần kinh.
Cô dựng mô tô dậy, dắt lên đường cái, nhấc chân trống lên, khởi động xe, tiện tay bật luôn đèn, Diêm Cận đứng ven đường theo phản xạ cũng buộc chặt thân mình.
Nhạc Sở Nhân ngay cả đầu cũng không quay lại, tiêu sái rít ga phóng đi, tốc độ có thể nói là nhanh như điện chớp.
Một đường chạy như điên về đến trại, dân cư ở đây không nhiều, lại ở trong núi, nhưng cũng không phải là nơi bị phong bế.
Nhà cửa xinh xắn xếp ngay ngắn dưới chân núi, khoảng cách khá xa, mà nhà Nhạc Sở Nhân lại rất xa.
Lái mô tô về thẳng nhà, tường rào rất cao, nhìn từ ngoài vào cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh nhà sàn.
Cô lái xe lao thẳng vào cổng nhà. Xe gần tiếp cận, cổng nhà tự động mở ra, cô lái xe tốc độ một chút không giảm trực tiếp lao vào. Đợi đến khi cô vào hẳn nhà, cổng nhà lại tự động đóng lại.
Tắt động cơ, Nhạc Sở Nhân tiếu sái xoay người xuống mô tô, cởi mũ bảo hiểm. Trong lúc vô tình, suýt chút nữa bị bóng người trên tường rào dọa hết hồn. (MTLTH.dđlqđ)
Cô nhìn kỹ lại, cái người đang trên tường rào nhà mình không phải là tên thần kinh vừa gặp trên đường sao? Làm sao anh ta có thể leo lên được vậy?
“ Diêm Cận, tự ý công vào nhà người khác là phạm pháp. Nếu anh không biết điều, tôi sẽ báo cảnh sát.” Chẳng lẽ anh ta biết khinh công thật?
Trong bóng đêm, Diêm Cận đứng trên tường cao đánh giá hết thảy. Nhìn nhà sàn tinh xảo này, bỗng nhiên hắn có vài phần hoảng hốt.
“Này, anh định chờ tôi báo cảnh sát thật à?” Cô lấy di động, mở khóa, ánh sáng di động chiếu lên khuôn mặt cô, thành công hấp dẫn ánh mắt của Diêm Cận.
Nhấn vài cái, Nhạc Sở Nhân áp di động lên tai. Diêm Cận lại không nháy mắt nhìn hành vi kỳ quái của nàng, không biết nàng đang làm gì.
==========
Chương 170-2: Ngoại truyện 2: Rốt cuộc là ai? 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Xin hỏi đây có phải là số máy của sở cảnh sát không? Có một người đàn ông tự ý xông vào nhà tôi, biết leo tường, còn biết võ. Hy vọng các anh có thể nhanh chóng tới đây, nếu không có khả năng tôi sẽ gặp nguy hiểm.” Nói xong, cô nhìn người vẫn còn đứng trên tường, anh ta không có một chút sợ hãi nào cả, thật kỳ lạ.
Tắt điện thoại, Nhạc Sở Nhân nhìn anh ta trong chốc lát, sau đó xoay người đi vào trong nhà.
Bên ngoài nhà sàn có một cầu thang gỗ nối thẳng lên tầng hai, đây chính là nơi cô ở. Nếu như có việc gì đó rất quan trọng, cô mới xuống lầu một. Bình thường nơi đây vẫn thường đóng cửa, người ngoài không có cách nào vào được.
Nhìn nàng đi lên lầu hai, Diêm Cận đứng ở đầu tường rào suy nghĩ một chút, rồi cũng phiêu phiêu dật dật dùng khinh công leo lên lầu.
Nhạc Sở Nhân vừa bật đèn, toàn bộ căn phòng sáng rõ như ban ngày. Diêm Cận vừa đi tới cửa lập tức có phản ứng, hắn nhìn chằm chằm đèn trần, thân thể căng cứng tùy thời có thể công kích. Một tay vận nội công, một tay phụ sau, áo choàng phần phật bay như có gió thổi.
Nhạc Sở Nhân tất nhiên cũng nhìn thấy động thái này của hắn, nhất thời sửng sốt mở to hai mắt nhìn hắn như thể lâm vào đại địch với đèn trần, càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
“Anh không sao chứ? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nhìn thấy đèn?” Cầm lấy điều khiển trên ghế sô pha lớn, ấn vài nút, đèn cung đình bốn phía liền sáng lên ánh sáng màu đỏ cam. Đèn trần trong nhà đồng thời hạ cường độ ánh sáng.
Diêm Cận bên kia tất nhiên lại càng cảnh giác, Nhạc Sở Nhân nhướn mày, nghẹn cười.
Lại ấn vài nút, ánh sáng đỏ cam liền biến mất, vòng tròn lồi lên giữa trần nhà lại sáng lên ánh sáng vào vàng kim. Diêm Cận hơi cử động bước chân, mâu quang lợi hại nhìn chằm chằm đèn treo thật lâu.
“Anh chưa từng thấy đèn trần kiểu này thật sao? Rốt cuộc anh từ đâu tới?” Dù có là vùng sâu vùng xa tới cỡ nào cũng phải biết đây là đèn điện chứ.
Diêm Cận hạ ánh mắt nhìn nàng, thanh âm rất nghiêm túc: “Đăng là vật dễ cháy, không phải thứ này.”
“Vật dễ cháy? Đại ca, nơi anh sống là thế kỉ bao nhiêu vậy? Lại còn dễ cháy?” Nhạc Sở Nhân không còn gì để nói. Nhìn biểu cảm của hắn, nếu như giả trang, thì chỉ có thể nói người này tố chất rất cao.
“Ta sinh vào năm Long Chiêu thứ mười tám, năm nay đã hai mươi có thất*.” Thân thể vẫn buộc chặt như cũ, Diêm Cận nhả từng chữ.
*Hai mươi có thất: 27 tuổi.
“Long Chiêu? Tôi còn chưa nghe nói đến Long Chiêu bao giờ đâu. Anh đã hai bảy tuổi, làm nghề gì vậy?” Nhạc Sở Nhân khó hiểu, đây là lần đầu tiên có cảm thấy đại não mình không đủ dùng như vậy. Chắc chắn nghề chính của người này là lừa đảo, nghề phụ là ăn trộm.
“Ta là Trung Vực Nguyên soái của Đại Yến, thống lĩnh năm mươi vạn binh mã Diêm Tự quân. Hiện đang đóng ở biên quan Đông Cương, bảo vệ bình yên cho đất nước.” Hắn nói rất nghiêm túc.
Đôi mắt Nhạc Sở Nhân dần trợn to hơn, sau đó phá lên cười: “Nguyên soái? Năm mươi vạn binh mã? Anh nhập diễn thật đấy.” Cô ngồi lên sô pha, nhìn người nọ vẫn đứng ngoài cửa, chẳng biết phải nói gì với tên thần kinh này nữa.
Diêm Cận căng quai hàm: “Lời ta nói đều là sự thật. Nếu như ngươi không tin, ta cũng chẳng còn cách nào.”
“Được rồi được rồi, cứ cho lời anh nói là sự thật đi. Vậy xin hỏi Đại Tướng quân, ngài không mang theo năm mươi vạn binh mã giành chính quyền đi, lại chạy tới nơi này làm cái gì?” Cô vắt chéo chân, người này, thật sự là rất nhập diễn. (MTLTH.dđlqđ)
“Ta cũng không biết. Đêm qua ta tới gần Tiên Nhân động, sau đó không cẩn thận ngã xuống, lúc mở mắt ra thì đã tới nơi này.” Hắn vẫn đứng ngoài cửa, ánh sáng hắn lên làm khí chất băng lãnh của hắn nhu hòa đi không ít.
“Tiên Nhân động? Chưa nghe bao giờ. Thế nhưng nếu như anh đi ra từ Tiên Nhân động tới nơi này, sao lại có thể trộm Tị Cổ hoàn của tôi? Lại còn nhảy ra giữa đường chặn tôi. Nào, giải thích đi.” Nhạc Sở Nhân vừa nói, ngón tay vừa gõ lên sô pha.
“Ta đã nói qua, Tị Cổ hoàn này là thứ mà bằng hữu đã tặng cho ta.” Hắn hơi nhíu mày. Vấn đề này Diêm Cận tuyệt không thoái nhượng.
Nhạc Sở Nhân cười cười, ngón tay vẫn gõ lên sô pha, bóng màu đỏ nhanh chóng phi qua ghế sô pha, lao thẳng vào Diêm Cận. Tốc độ rất nhanh, tựa như viên đạn vừa rời nòng súng.
Nhưng công phu tuyệt thế của Diêm Cận cũng đâu phải nói chơi, mắt thấy bóng dáng màu đỏ lao tới, hắn nhanh chóng đưa tay, chuẩn xác nắm lấy đầu con rắn kia. Rắn nhỏ màu đỏ rất hung dữ đột nhiên ỉu xìu, không có tinh thần.
Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, anh ta ra tay nhanh đến nỗi cô không kịp nhìn. Người này….sao giống cao thủ võ lâm thế?
“Ta không trộm Tị Cổ hoàn của ngươi. Nếu như còn nói xấu ta, ta….” Tựa hồ muốn nói, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, lời nói bên mép lại nuốt xuống.
“Được thôi, Tị Cổ hoàn của tôi có giới hạn số lượng, tôi đi xem sẽ biết ngay thôi.’ Nhạc Sở Nhân đứng lên, đi vòng qua sô pha trắng tới một căn phòng khác.
Căn phòng này nằm bên ngoài nhà sàn, bên trong tất cả đều được hiện đại hóa, căn phòng này rộng khoảng năm mươi thước vuông nhưng lại chia ra năm phòng khác nhau. Thế nhưng cửa đều đóng chặt, không nhìn thấy cái gì hết.
Nhạc Sở Nhân đi thẳng vào trong phòng, hơn nữa còn đóng cả cửa.
Phòng khách sáng trưng không một bóng người, Diêm Cận tùy tay xử lý con rắn nhỉ đó, chần chờ một chút rồi cũng đi vào.
Đi tới sô pha giữa phòng khách, vòng qua bàn trà bằng thủy tinh trong suốt kia, hắn chậm rãi ngồi xuống.
Điều khiển ngay cạnh người, hắn cầm lên nhìn, sau đó ấn thử vài nút.
Ánh sáng trong phòng lập tức thay đổi, đổi thành màu xanh dương. Ánh sáng màu này rất thích hợp, khiến lòng người bất giác mà thả lỏng hơn.
Ngẩng đầu nhìn đèn treo lớn giữa phòng, Diêm Cận chớp mắt mấy cái, trong mắt đều là nghi hoặc.
Đăng? Đăng này rốt cuộc làm từ gì? Sao lại thần kỳ như vậy?
Nay trong lúc Diêm Cận đang ngâm cứu đèn trần, Nhạc Sở Nhân đi ra từ trong phòng kia, chậm rãi đóng cửa lại. Cô nhìn chằm chằm Diêm Cận, mặt không chút thay đổi.
Diêm Cận quay đầu nhìn nàng, thản nhiên hỏi: “Thế nào? Có thiếu viên nào hay không?”
Nhạc Sở Nhân đi tới, ngồi ở ghế sô pha đối diện, cả quá trình vẫn luôn nhìn Diêm Cận: “Anh nói đúng, một viên cũng không thiếu.” Đây chính là điều ngạc nhiên. Không thiếu bất kể viên nào, nhưng thứ anh ta uống chắc chắn là Tị Cổ hoàn của cô. Chuyện gì đã xảy ra?
“Vậy còn nói ta là kẻ trộm nữa không?” Hắn vẫn luôn nổi danh là quân tử, chưa bao giờ làm chuyện xấy, vì vậy cũng không sợ hãi. Dù đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, hắn cũng không hề sợ.
“Tôi tạm thời tin anh không phải kẻ trộm, anh có dám để tôi bắt mạch hay không?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu, ánh đèn màu xanh khiến cô nhìn rất quyến rũ.
Diêm Cận vươn tay: “Có gì không dám.”
“Được đó.” Điểm này khiến Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc. Nhìn anh ta rất chính trực, nhìn hành động sảng khoái này, có lẽ anh ta là người như vậy thật.
Nắm lấy tay Diêm Cận, hai ngón tay đặt lên mạch môn, cô hạ mắt, tĩnh tâm bắt mạch.
Diêm Cận nhìn nàng, trong mắt có chút khiếp sợ nhẹ nhẹ. Dung nhan nàng không chút tương tự nhưng ánh mắt, cách nói chuyện, giọng điệu hay thậm chí thói quen bắt mạch này lại giống đến bất ngờ. Trong lúc nhất thời khiến hắn rối loạn.
Mặt Nhạc Sở Nhân chậm rãi biến sắc, từ từ nâng ánh mắt Diêm Cận. Ánh sáng màu xanh dương có chút tối, hai người nhìn nhau, trong nháy mắt đều đặt đối phương ở đáy mắt.
“Anh không chỉ uống Tị Cổ hoàn của tôi, mà còn từng uống Linh Hương cố bản hoàn chỉ có tôi mới có.” Nhạc Sở Nhân chậm rãi buông tay, sống lưng có chút lạnh. Linh Hương cố bản hoàn, cô tổng cộng chỉ luyện có bốn viên. Cô đưa lão thái bà hai viên, cứu người rơi xuống vách đá một viên, còn một viên vẫn để trong phòng khách. Cô ngồi ở đây vẫn còn có thể nhìn thấy hộp thuốc mình vứt bừa bãi ở kia.
Đồng tử Diêm Cận co rút nhanh, nàng có thể gọi tên, lại còn nói chỉ có nàng mới có thể có?
“Nhưng tôi quả thật không biết anh. Tôi có thể khẳng định tôi chưa từng gặp anh, rốt cuộc anh là ai?” Nhạc Sở Nhân đứng lên, khuôn mặt căng thẳng, người này rốt cuộc là ai?
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Nghiêm Cẩn*? Tôi nhìn anh không giống người ở đây. Khuyên anh không nên đột nhiên lao ra đường như vậy, rất nguy hiểm.” Anh ta đã uống Tị Cổ hoàn, cô không có cách nào đối phó. Rõ ràng người này còn biết võ, cô không phải đối thủ của anh, vẫn nên rời đi trước thì hơn.
*Diêm Cận đồng âm với Nghiêm Cẩn, trường hợp này là Nhạc Sở Nhân cố ý gọi nhầm tên Diêm Cận.
Nhạc Sở Nhân lui về sau vài bước, xoay người ngồi lên mô tô. Sắc trời đã dần tối, hai bên sườn núi u tĩnh không một bóng người, mỹ nhân lạnh lùng lại có vài phần quyến rũ.
Đội mũ bảo hiểm, quay đầu xe, Nhạc Sở Nhân nhìn người vẫn đứng giữa đường nhìn cô, nháy mắt: “Tạm biệt.”
Khởi động mô tô, thân mình Diêm Cận căng chặt, nhìn chằm chằm quái vật đang phát ra tiếng động, cảnh giác tột độ.
Nhạc Sở Nhân không thèm nhìn anh lấy một cái, nhấc chân trống, mô tô lao nhanh qua người Diêm Cận như một cơn gió, tiếng động từ mô tô phát ra ngày càng nhỏ.
Nhạc Sở Nhân thi thoảng lại nhìn kính chiếu hậu xem người nọ, khoảng cách đã xa, cô không nhìn thấy bóng người nữa. Khóe môi khẽ nhếch, gió chiều thổi qua kính mũ, không phải sảng khoải bình thường thôi đâu.
Thế nhưng đến khi xe vòng qua một đường hầm, cô vô tình nhìn qua gương chiếu hậu, không ngờ lại nhìn thấy chuyện quỷ dị. Phía sau xe, không biết từ bao giờ, một người bằng xương bằng thịt lại cứ như thể đằng gió mà tới.
Kinh ngạc quá độ, Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ quay đầu lại nhìn. Thực đáng sợ, người nọ quả nhiên đang bay.
Bay? Anh ta biết bay?
Khoảng cách hai người ngày càng gần, đã không quá bốn mét.
Sau lưng anh ta cái gì cũng không có, chính là tự bản thân có thể bay, đạp bước chân lên không trung, như thể trong không khí có một con đường vô hình.
Nhạc Sở Nhân sững sờ nhìn Diêm Cận đang bay, tốc độ mô tô một chút không giảm. Không chịu sự không chế của cô, mô tô lập tức đảo lái, đâm thẳng vào bìa rừng.
Phanh! “Ai da….”
Mô tô tông vào gốc cây bên cạnh đường, Nhạc Sở Nhân bị văng ra ngoài, bản thân cũng bị đánh lên cây, sau đó từ từ quỳ xuống đất. (MTLTH.dđlqđ)
“Ai ui, đau quá.” Cô quỳ trên đất, may có đội mũ bảo hiểm, nếu không hẳn sẽ vỡ đầu.
Diêm Cận phi thân giữa không trung, vững vàng hạ xuống đất, chần chờ vài giây, sau đó mới bước lại gần Nhạc Sở Nhân.
“Ngươi không sao chứ?” Hắn mở miệng hỏi, tựa hồ chính hắn cũng không chú ý tới giọng điệu của mình đã dịu dàng hơn nhiều.
Nhạc Sở Nhân xoay người ngồi xuống, đưa tay cởi mũ bảo hiểm, mở to mắt nhìn chằm chằm người đang đứng ven đường: “Anh biết bay?”
Diêm Cận nhìn bộ dáng không che dấu kinh ngạc kia của nàng: “Đây là khinh công.”
“Khinh công?” Nhạc Sở Nhân kinh ngạc trợn mắt nhìn, anh ta biết khinh công!
“Tại hạ còn chút sự tình muốn thỉnh giáo, cô nương chốc lát đi cũng không muộn.” Vài bước đi tới trước mặt nàng, vung áo choàng ngồi xổm xuống, động tác lưu loát kia tràn ngập hương vị nam nhân.
Nhạc Sở Nhân nhìn anh, sánh sáng dần trở nên tối, cô không thể không nheo mắt lại để nhìn rõ hơn.
“Đây rốt cuộc là chỗ nào?”Hắn nhìn nàng, mày kiếm mắt sáng nhìn chằm chằm người đối diện rất có áp lực.
“Trung Quốc.” Nói cho anh ta đáp án chính xác. Có vẻ như người này không giống cosplayer, chẳng lẽ đến cả Trung Quốc cũng không biết? Hay là tên thần kinh nào trốn viện? Cô chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần, vì vậy một thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào.
Quả nhiên Diêm Cận không biết Trung Quốc là quốc gia nào. Các nước quanh Đại Yến, căn bản không có nước nào tên Trung Quốc.
“Ngươi không biết Đại Yến thật sao?” Đại Yến là đại quốc, lãnh thổ rộng lớn, kinh tế phát triển, quân sự vững mạnh, không lý nào có người lại không biết Đại Yến.
“Tôi thực sự không biết. Vị đại thần này, anh vẫn muốn giả trang sao? Một người bình thường không thể nào đang ở Trung Quốc lại liên tiếp hỏi nơi này là nơi nào được. Người ta đã trả lời là Trung Quốc, anh vẫn cố tình hỏi lại đây là đâu. Anh trai à, anh nên đi bệnh viện khám xem có thật mắc bệnh thần kinh không đi.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, sắc trời ngày càng tối, cô cũng không có tâm tư tốn hơi thừa lời với anh ta làm gì. Người này không chỉ là đạo tặc, mà còn là tên mắc bệnh thần kinh.
Cô dựng mô tô dậy, dắt lên đường cái, nhấc chân trống lên, khởi động xe, tiện tay bật luôn đèn, Diêm Cận đứng ven đường theo phản xạ cũng buộc chặt thân mình.
Nhạc Sở Nhân ngay cả đầu cũng không quay lại, tiêu sái rít ga phóng đi, tốc độ có thể nói là nhanh như điện chớp.
Một đường chạy như điên về đến trại, dân cư ở đây không nhiều, lại ở trong núi, nhưng cũng không phải là nơi bị phong bế.
Nhà cửa xinh xắn xếp ngay ngắn dưới chân núi, khoảng cách khá xa, mà nhà Nhạc Sở Nhân lại rất xa.
Lái mô tô về thẳng nhà, tường rào rất cao, nhìn từ ngoài vào cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh nhà sàn.
Cô lái xe lao thẳng vào cổng nhà. Xe gần tiếp cận, cổng nhà tự động mở ra, cô lái xe tốc độ một chút không giảm trực tiếp lao vào. Đợi đến khi cô vào hẳn nhà, cổng nhà lại tự động đóng lại.
Tắt động cơ, Nhạc Sở Nhân tiếu sái xoay người xuống mô tô, cởi mũ bảo hiểm. Trong lúc vô tình, suýt chút nữa bị bóng người trên tường rào dọa hết hồn. (MTLTH.dđlqđ)
Cô nhìn kỹ lại, cái người đang trên tường rào nhà mình không phải là tên thần kinh vừa gặp trên đường sao? Làm sao anh ta có thể leo lên được vậy?
“ Diêm Cận, tự ý công vào nhà người khác là phạm pháp. Nếu anh không biết điều, tôi sẽ báo cảnh sát.” Chẳng lẽ anh ta biết khinh công thật?
Trong bóng đêm, Diêm Cận đứng trên tường cao đánh giá hết thảy. Nhìn nhà sàn tinh xảo này, bỗng nhiên hắn có vài phần hoảng hốt.
“Này, anh định chờ tôi báo cảnh sát thật à?” Cô lấy di động, mở khóa, ánh sáng di động chiếu lên khuôn mặt cô, thành công hấp dẫn ánh mắt của Diêm Cận.
Nhấn vài cái, Nhạc Sở Nhân áp di động lên tai. Diêm Cận lại không nháy mắt nhìn hành vi kỳ quái của nàng, không biết nàng đang làm gì.
==========
Chương 170-2: Ngoại truyện 2: Rốt cuộc là ai? 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Xin hỏi đây có phải là số máy của sở cảnh sát không? Có một người đàn ông tự ý xông vào nhà tôi, biết leo tường, còn biết võ. Hy vọng các anh có thể nhanh chóng tới đây, nếu không có khả năng tôi sẽ gặp nguy hiểm.” Nói xong, cô nhìn người vẫn còn đứng trên tường, anh ta không có một chút sợ hãi nào cả, thật kỳ lạ.
Tắt điện thoại, Nhạc Sở Nhân nhìn anh ta trong chốc lát, sau đó xoay người đi vào trong nhà.
Bên ngoài nhà sàn có một cầu thang gỗ nối thẳng lên tầng hai, đây chính là nơi cô ở. Nếu như có việc gì đó rất quan trọng, cô mới xuống lầu một. Bình thường nơi đây vẫn thường đóng cửa, người ngoài không có cách nào vào được.
Nhìn nàng đi lên lầu hai, Diêm Cận đứng ở đầu tường rào suy nghĩ một chút, rồi cũng phiêu phiêu dật dật dùng khinh công leo lên lầu.
Nhạc Sở Nhân vừa bật đèn, toàn bộ căn phòng sáng rõ như ban ngày. Diêm Cận vừa đi tới cửa lập tức có phản ứng, hắn nhìn chằm chằm đèn trần, thân thể căng cứng tùy thời có thể công kích. Một tay vận nội công, một tay phụ sau, áo choàng phần phật bay như có gió thổi.
Nhạc Sở Nhân tất nhiên cũng nhìn thấy động thái này của hắn, nhất thời sửng sốt mở to hai mắt nhìn hắn như thể lâm vào đại địch với đèn trần, càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
“Anh không sao chứ? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nhìn thấy đèn?” Cầm lấy điều khiển trên ghế sô pha lớn, ấn vài nút, đèn cung đình bốn phía liền sáng lên ánh sáng màu đỏ cam. Đèn trần trong nhà đồng thời hạ cường độ ánh sáng.
Diêm Cận bên kia tất nhiên lại càng cảnh giác, Nhạc Sở Nhân nhướn mày, nghẹn cười.
Lại ấn vài nút, ánh sáng đỏ cam liền biến mất, vòng tròn lồi lên giữa trần nhà lại sáng lên ánh sáng vào vàng kim. Diêm Cận hơi cử động bước chân, mâu quang lợi hại nhìn chằm chằm đèn treo thật lâu.
“Anh chưa từng thấy đèn trần kiểu này thật sao? Rốt cuộc anh từ đâu tới?” Dù có là vùng sâu vùng xa tới cỡ nào cũng phải biết đây là đèn điện chứ.
Diêm Cận hạ ánh mắt nhìn nàng, thanh âm rất nghiêm túc: “Đăng là vật dễ cháy, không phải thứ này.”
“Vật dễ cháy? Đại ca, nơi anh sống là thế kỉ bao nhiêu vậy? Lại còn dễ cháy?” Nhạc Sở Nhân không còn gì để nói. Nhìn biểu cảm của hắn, nếu như giả trang, thì chỉ có thể nói người này tố chất rất cao.
“Ta sinh vào năm Long Chiêu thứ mười tám, năm nay đã hai mươi có thất*.” Thân thể vẫn buộc chặt như cũ, Diêm Cận nhả từng chữ.
*Hai mươi có thất: 27 tuổi.
“Long Chiêu? Tôi còn chưa nghe nói đến Long Chiêu bao giờ đâu. Anh đã hai bảy tuổi, làm nghề gì vậy?” Nhạc Sở Nhân khó hiểu, đây là lần đầu tiên có cảm thấy đại não mình không đủ dùng như vậy. Chắc chắn nghề chính của người này là lừa đảo, nghề phụ là ăn trộm.
“Ta là Trung Vực Nguyên soái của Đại Yến, thống lĩnh năm mươi vạn binh mã Diêm Tự quân. Hiện đang đóng ở biên quan Đông Cương, bảo vệ bình yên cho đất nước.” Hắn nói rất nghiêm túc.
Đôi mắt Nhạc Sở Nhân dần trợn to hơn, sau đó phá lên cười: “Nguyên soái? Năm mươi vạn binh mã? Anh nhập diễn thật đấy.” Cô ngồi lên sô pha, nhìn người nọ vẫn đứng ngoài cửa, chẳng biết phải nói gì với tên thần kinh này nữa.
Diêm Cận căng quai hàm: “Lời ta nói đều là sự thật. Nếu như ngươi không tin, ta cũng chẳng còn cách nào.”
“Được rồi được rồi, cứ cho lời anh nói là sự thật đi. Vậy xin hỏi Đại Tướng quân, ngài không mang theo năm mươi vạn binh mã giành chính quyền đi, lại chạy tới nơi này làm cái gì?” Cô vắt chéo chân, người này, thật sự là rất nhập diễn. (MTLTH.dđlqđ)
“Ta cũng không biết. Đêm qua ta tới gần Tiên Nhân động, sau đó không cẩn thận ngã xuống, lúc mở mắt ra thì đã tới nơi này.” Hắn vẫn đứng ngoài cửa, ánh sáng hắn lên làm khí chất băng lãnh của hắn nhu hòa đi không ít.
“Tiên Nhân động? Chưa nghe bao giờ. Thế nhưng nếu như anh đi ra từ Tiên Nhân động tới nơi này, sao lại có thể trộm Tị Cổ hoàn của tôi? Lại còn nhảy ra giữa đường chặn tôi. Nào, giải thích đi.” Nhạc Sở Nhân vừa nói, ngón tay vừa gõ lên sô pha.
“Ta đã nói qua, Tị Cổ hoàn này là thứ mà bằng hữu đã tặng cho ta.” Hắn hơi nhíu mày. Vấn đề này Diêm Cận tuyệt không thoái nhượng.
Nhạc Sở Nhân cười cười, ngón tay vẫn gõ lên sô pha, bóng màu đỏ nhanh chóng phi qua ghế sô pha, lao thẳng vào Diêm Cận. Tốc độ rất nhanh, tựa như viên đạn vừa rời nòng súng.
Nhưng công phu tuyệt thế của Diêm Cận cũng đâu phải nói chơi, mắt thấy bóng dáng màu đỏ lao tới, hắn nhanh chóng đưa tay, chuẩn xác nắm lấy đầu con rắn kia. Rắn nhỏ màu đỏ rất hung dữ đột nhiên ỉu xìu, không có tinh thần.
Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, anh ta ra tay nhanh đến nỗi cô không kịp nhìn. Người này….sao giống cao thủ võ lâm thế?
“Ta không trộm Tị Cổ hoàn của ngươi. Nếu như còn nói xấu ta, ta….” Tựa hồ muốn nói, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, lời nói bên mép lại nuốt xuống.
“Được thôi, Tị Cổ hoàn của tôi có giới hạn số lượng, tôi đi xem sẽ biết ngay thôi.’ Nhạc Sở Nhân đứng lên, đi vòng qua sô pha trắng tới một căn phòng khác.
Căn phòng này nằm bên ngoài nhà sàn, bên trong tất cả đều được hiện đại hóa, căn phòng này rộng khoảng năm mươi thước vuông nhưng lại chia ra năm phòng khác nhau. Thế nhưng cửa đều đóng chặt, không nhìn thấy cái gì hết.
Nhạc Sở Nhân đi thẳng vào trong phòng, hơn nữa còn đóng cả cửa.
Phòng khách sáng trưng không một bóng người, Diêm Cận tùy tay xử lý con rắn nhỉ đó, chần chờ một chút rồi cũng đi vào.
Đi tới sô pha giữa phòng khách, vòng qua bàn trà bằng thủy tinh trong suốt kia, hắn chậm rãi ngồi xuống.
Điều khiển ngay cạnh người, hắn cầm lên nhìn, sau đó ấn thử vài nút.
Ánh sáng trong phòng lập tức thay đổi, đổi thành màu xanh dương. Ánh sáng màu này rất thích hợp, khiến lòng người bất giác mà thả lỏng hơn.
Ngẩng đầu nhìn đèn treo lớn giữa phòng, Diêm Cận chớp mắt mấy cái, trong mắt đều là nghi hoặc.
Đăng? Đăng này rốt cuộc làm từ gì? Sao lại thần kỳ như vậy?
Nay trong lúc Diêm Cận đang ngâm cứu đèn trần, Nhạc Sở Nhân đi ra từ trong phòng kia, chậm rãi đóng cửa lại. Cô nhìn chằm chằm Diêm Cận, mặt không chút thay đổi.
Diêm Cận quay đầu nhìn nàng, thản nhiên hỏi: “Thế nào? Có thiếu viên nào hay không?”
Nhạc Sở Nhân đi tới, ngồi ở ghế sô pha đối diện, cả quá trình vẫn luôn nhìn Diêm Cận: “Anh nói đúng, một viên cũng không thiếu.” Đây chính là điều ngạc nhiên. Không thiếu bất kể viên nào, nhưng thứ anh ta uống chắc chắn là Tị Cổ hoàn của cô. Chuyện gì đã xảy ra?
“Vậy còn nói ta là kẻ trộm nữa không?” Hắn vẫn luôn nổi danh là quân tử, chưa bao giờ làm chuyện xấy, vì vậy cũng không sợ hãi. Dù đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, hắn cũng không hề sợ.
“Tôi tạm thời tin anh không phải kẻ trộm, anh có dám để tôi bắt mạch hay không?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu, ánh đèn màu xanh khiến cô nhìn rất quyến rũ.
Diêm Cận vươn tay: “Có gì không dám.”
“Được đó.” Điểm này khiến Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc. Nhìn anh ta rất chính trực, nhìn hành động sảng khoái này, có lẽ anh ta là người như vậy thật.
Nắm lấy tay Diêm Cận, hai ngón tay đặt lên mạch môn, cô hạ mắt, tĩnh tâm bắt mạch.
Diêm Cận nhìn nàng, trong mắt có chút khiếp sợ nhẹ nhẹ. Dung nhan nàng không chút tương tự nhưng ánh mắt, cách nói chuyện, giọng điệu hay thậm chí thói quen bắt mạch này lại giống đến bất ngờ. Trong lúc nhất thời khiến hắn rối loạn.
Mặt Nhạc Sở Nhân chậm rãi biến sắc, từ từ nâng ánh mắt Diêm Cận. Ánh sáng màu xanh dương có chút tối, hai người nhìn nhau, trong nháy mắt đều đặt đối phương ở đáy mắt.
“Anh không chỉ uống Tị Cổ hoàn của tôi, mà còn từng uống Linh Hương cố bản hoàn chỉ có tôi mới có.” Nhạc Sở Nhân chậm rãi buông tay, sống lưng có chút lạnh. Linh Hương cố bản hoàn, cô tổng cộng chỉ luyện có bốn viên. Cô đưa lão thái bà hai viên, cứu người rơi xuống vách đá một viên, còn một viên vẫn để trong phòng khách. Cô ngồi ở đây vẫn còn có thể nhìn thấy hộp thuốc mình vứt bừa bãi ở kia.
Đồng tử Diêm Cận co rút nhanh, nàng có thể gọi tên, lại còn nói chỉ có nàng mới có thể có?
“Nhưng tôi quả thật không biết anh. Tôi có thể khẳng định tôi chưa từng gặp anh, rốt cuộc anh là ai?” Nhạc Sở Nhân đứng lên, khuôn mặt căng thẳng, người này rốt cuộc là ai?