Chương 172: Ngoại truyện 4: Người quen
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Bầu trời quang đãng, trời xanh mây trắng, không khí ẩm ướt, thời tiết này rất hợp lòng người.
Cẩm Túc trại yên bình hòa với thanh sơn nước biếc, đá nhỏ bên đường bị rêu phong phủ kín, trải dài suốt con đường, tựa như không thấy được điểm cuối. Nhà sàn sơn dã màu xanh trúc như thể hóa mình vào trong thiên nhiên. Đợi tới lúc nơi này có mưa, Cẩm Túc trại nhìn như thể một bức tranh sơn mài xưa cũ.
Đi trên con đường đá về phía Tây, hôm nay chắc hẳn phải trèo đèo lội suối. Hơn nữa lại chỉ có hai người, không tiện đi mô tô, đành phải đi bộ vậy.
Mặc y phục hưu nhàn năng động màu xanh nhạt, cõng trên lưng hai chiếc ba lô, đi bên cạnh là tên cổ nhân kia.
Bản mặt chường ra bên ngoài không chỗ nào có biểu tình, quần dài màu đen, áo màu xám trắng, bên ngoài khoác áo jacket, áo bó sát người khiến cơ bụng như ẩn như hiện, dáng người tốt thật.
Khuôn mặt anh tuấn, tóc dài buộc đơn giản ra sau đầu, người này đi đến nơi nào cũng là tâm điểm của mọi ánh nhìn. (MTLTH.dđlqđ)
Trên đường dù là gái chưa chồng hay gái có chồng đều quay đầu lại nhìn hắn lần hai. Nhạc Sở Nhân tỉ mỉ nhìn anh ta, nhìn nguyên bóng lưng thôi đã thấy đủ tuấn tú rồi.
“Ngày ấy vội vàng đuổi theo ngươi, vẫn chưa kịp ngắm phong cảnh nơi đây, rất đẹp.” Hai người đi không nhanh, cước bộ của Diêm Cận cũng thả lỏng, phong cách trong trại này có chút tương tự với thôn làng phía Nam Đại Yến.
Nhạc Sở Nhân cười nhẹ, nghe lời này liền liếc Diêm Cận một cái: “Bên ngoài muốn vào ngắm còn không có cửa đâu. Nếu như còn có cơ hội, tôi mang anh đi thăm quan quanh trại.” Nơi này cách thành phố có những ngôi nhà cao tầng rất xa, nếu như tên cổ nhân này nhìn thấy, ngẫm đến khuôn mặt bị dọa của anh ta, cô cảm thấy rất buồn cười.
Diêm Cận cúi đầu nhìn nàng một cái, biểu tình kia của nàng, đôi mắt băng hàn có chút ôn nhu: “Có phải giống trong ti vi hay không? Bọn họ tuy bị nhốt lại nơi đó nhưng thoạt nhìn ngôn ngữ, cách sống lại giống hệt các ngươi.”
Vừa nghe hắn nói đến việc bị nhốt trong ti vi, Nhạc Sở Nhân nhịn không được khuôn mặt rối rắm: “Đại ca à, bọn họ không phải bị nhốt ở trong ti vi đâu, đó chỉ là hình ảnh mà thôi. Ây, dùng di động này quay cũng được. Không thì tôi quay anh một đoạn, rồi lại cho anh xem, khi ấy anh cũng như thể bị nhốt vào trong này.” Rút di động ra quơ quơ trước mặt, Diêm Cận có chút nhíu mày.
Thứ này, có thể….có thể…hắn cảm thấy rất tò mò.
Nhìn Diêm Cận lẩn trốn, Nhạc Sở Nhân không phúc hậu cười ra tiếng: “Đừng như vậy, trông rất lúng túng đấy. Cái này nếu có yêu ma quỷ quái ám vào, tôi không phải là người chết đầu tiên hay sao? Đây cũng chỉ là công cụ điện tử thông tin hiện đại mà thôi, vừa tiện lại vừa nhanh. Sau này tôi mua cho anh một cái, rồi dạy anh cách dùng, dù có cách nhau xa rất xa, hai người vẫn có thể vô tư trò chuyện.” Nhạc Sở Nhân nói đến hứng khởi, nghiễm nhiên biến thân thành người đại diện cho con người thời đại mới.
Diêm Cận chậm rãi gật đầu, kỳ thật hắn vẫn rất tò mò.
Con đường nhỏ dẫn đi các nơi ở trong trại cực kỳ nhiều, dốc cũng nhiều. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi lên dốc rồi lại xuống dốc, đi qua một cái cầu nho nhỏ liền ra tới đường cái.
Hai người vừa ra tới đường cái liền gặp một người. Là một người dân bản xứ lưng đang đeo sọt tre, nhìn rất trẻ, mặc áo T- shirt, quần đùi rộng thùng thình, nhìn qua đã thấy mát.
“Nhạc sư phụ, cô đang định đi đâu đây? Ai nha, đây là ai? Anh chưa gặp bao giờ.” Nhị Thanh vừa nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, lập tức cười rất tươi.
“Nhị Thanh, anh đang đi đâu vậy? Sáng tinh mơ mới mò về, tối hôm qua không ở nhà sao? Cẩn thận chị dâu cho anh quỳ bàn giặt.” Đây là người bạn cô quen đã hơn hai mươi năm, lúc hắn cưới vợ, cô biếu tiền cho hắn không ít đâu.
“Ha ha, lần này đảm bảo sẽ không, anh lên trấn trên lấy váy về cho vợ anh. Cô ấy nhìn thấy váy còn giận anh gì nữa.” Lắc lắc cái sọt tre đằng sau ra hiệu có thứ tốt.
Nhạc Sở Nhân không biết nói gì: “Anh không phải lại mua cho chị ấy váy ở tiệm kia đấy chứ? Chất lượng chẳng tốt mấy, anh cái người này, sao lấy vợ rồi mà vẫn keo thế?”
Hắn cười ha ha tỏ vẻ lơ đễnh, xem ra không chỉ Nhạc Sở Nhân mà người trong trại vẫn thường xuyên nói với hắn câu này.
“Được rồi được rồi, anh mau đi đi, em còn việc phải làm.” Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, mang Diêm Cận rời đi.
“Ấy Nhạc sư phụ, cô chờ chút.” Nhạc Sở Nhân vừa đi qua người hắn, hắn liền túm cổ tay cô lại.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, ánh mắt của Diêm Cận bên kia cũng sắc bén hơn hẳn. Dù đã tận lực khắc chế nhưng Nhị Thanh vẫn cả kinh buông tay ra, phẫn nộ nhìn Diêm Cận.
Quay đầu nhìn thoáng qua Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân cười cười: “Hai người bọn tôi quen biết nhau đã lâu, chơi chung từ nhỏ tới lớn, vợ anh ấy tôi cũng quen, đừng khẩn trương.”
Diêm Cận không nói, nhưng quanh thân thể kết một tầng băng khiến người đối diện không tự chủ được mà lui bước chân.
“Nhạc sư phụ, người bạn trai này của cô dữ thế. Xem ra sau này anh phải cẩn thận chút, anh ta mà đánh anh là anh không có sức mà ngăn lại đâu.” Nhún nhún vai, hắn hớn hở nói.
Nhạc Sở Nhân khẽ quát: “Bớt xàm đi, có chuyện gì thì nói mau, em còn có việc đấy. Anh mà không nói nhanh, em về mách với chị dâu , anh mua váy cho chị ấy đều là hàng rẻ tiền hai mươi ba mươi đồng một chiếc.” Ánh mắt cô hiện rõ ý cười, một bộ dáng dễ nói chuyện nhưng vẫn làm cho người khác không thể không e dè.
“Đừng giục, cô xem cô lại chẳng chịu kiên nhẫn nữa rồi. Này này này, anh nói này, thời gian gần đây không biết vì sao Quảng Giản trại lại xuất hiện một cao nhân. Người trại mình nghe phong thanh liền đi xem, có nói lại quả thật là có bản lĩnh.” Nhị Thanh nói việc này vì pháp sư tổ truyền bên Quảng Giản trại có địch ý với Nhạc Sở Nhân, hai bên vẫn luôn không vừa mắt nhau.
Vừa nghe, Nhạc Sở Nhân liền tỏ vẻ khinh thường: “Lại tên thần côn nào giả dạng? Cứ kệ bọn họ ầm ĩ, đợi khi nào em không vui liền đi thu dọn bọn họ.”
Nhị Thanh liên tục gật đầu: “Nhiều năm như vậy, bản lĩnh của em với sư phụ không người nào là không biết. Vì vậy cũng đừng để ý làm gì.” Nói xong, bàn tay giơ ra định vỗ vai Nhạc Sở Nhân.
Diêm Cận dõi theo hành động của hắn, Nhị Thanh rõ ràng không nhìn hắn nhưng vẫn có cảm giác lạnh sống lưng, bàn tay phản xạ có điều kiện mà rụt vào.
Nhạc Sở Nhân cười cười: “Được rồi, anh mau về đi. Nếu như chị dâu có mắng, anh liền nói tên em ra, đảm bảo chị ấy không nói gì nữa. Anh mang váy ra dỗ chị ấy, chị ấy tức giận cũng không lâu.” Tên này vẫn cứ nghĩ vợ mình là một cô gái ngốc, những thứ giấu diếm này cô ấy vẫn không biết. Đó chỉ là chị ấy lười không chắp nhặt với tên này mà thôi.
“Đi, lần khác bảo cô ấy nấu cho cô vài món ngon.” Nhị Thanh lại cười, thoạt nhìn quả thật rất vui vẻ.
Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, mang Diêm Cận đi theo, đi qua thêm một cây cầu nữa.
========
Chương 172-2: Ngoại truyện 4: Người quen 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Sao anh lại lườm anh ấy? Tuy Nhị Thanh luôn cợt nhả nhưng lại rất nhát gan. Vợ anh ấy mà giận lên, anh ấy có thể sợ tới mức tiểu ra quần ấy.” Đi lên cây cầu nhỏ, nước suối trong vắt róc rách chảy bên dưới.
Diêm Cận mặt mày nghiêm túc: “Sợ vợ thế còn ra thể thống gì.”
“Ha ha! Được rồi, được rồi, anh nói cái gì cũng đúng, thưa Đại Nguyên soái.” Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, nhìn bộ mặt uy nghiêm lạnh lùng của anh ta, cô càng cảm thấy buồn cười.
“Lời anh nói vừa nãy có ý gì? Kẻ thù của anh?” Đi qua cầu nhỏ, một đường đi lên núi.
“Kẻ thù cái gì, xung quanh trại phải có hai ba gia tộc có pháp sư tổ truyền. Việc của họ chủ yếu là chủ trì việc tang ma hiếu hỉ. Tính đi tính lại chỉ có mỗi Quảng Giản trại kia, làm gì không làm, cố tính bắt chước tôi. Mỗi lần làm ra chuyện đều khiến tôi cười không dứt.” Nhạc Sở Nhân vừa nói vừa cõng ba lô đi đằng trước.
Diêm Cận hơi nhướn mày, còn có chuyện như vậy?
“Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ?” Nam nhân kia không phải vừa nói họ đã mời được cao nhân sao?
“Hứ, anh là người đầu tiên tôi đối phó không nổi.” Không có cách nào luôn.
Khóe mỗi Diêm Cận nhếch lên, lời này, hắn thích nghe.
Hai người đi dọc theo đường cái, sau khi hết đường cái rồi rẽ lên núi.
Đường lên núi không dễ đi, Nhạc Sở Nhân nhanh nhẹn đi phía trước, một chút cũng không kém so với Diêm Cận.
Diêm Cận đi phía sau, nhìn bộ dáng dũng cảm tiến tới của nàng, thở dài, hai người thực sự rất giống nhau.
Leo núi đối với các nàng hình như không phải chuyện quá khó, cách đi đường cũng giống nhau như đúc. Trùng hợp ư? Đầu óc hắn lại lâm vào mê mang.
“Tôi chẳng muốn bước chân lên ngọn núi này một chút nào.” Đi tới lưng chừng núi, Nhạc Sở Nhân đưa tay lên gãi gãi mũi, thở dài.
“Tại sao?” Diêm Cận cũng dừng lại, mùi hương nàng thoảng qua chóp mũi, có bảy phần tương tự nàng. Đây là mùi hương của thảo dược, nhưng vẫn có chút gì đó không giống, rất đặc biệt.
“Tôi được lão thái bà nhặt ở đây.” Đây là lý do cô chẳng có chút hứng thú nào với nơi này.
“Hửm? Thật sao?” Diêm Cận kinh ngạc, ngọn núi này là nơi hắn rơi xuống. Hắn nghĩ ngọn núi này rất thần kỳ, không phải nàng cũng từ nơi khác tới chứ?
“Này, anh nghĩ tôi cũng là từ trên trời rơi xuống sao? Ha ha, không thể nào.” Cô cười to, nếu như cô giống như anh ta, có thể nói là việc rất kỳ diệu.
“Ngươi không nhớ được việc khi ấy, làm sao chắc chắn là không xảy ra?” Diêm Cận không đồng ý, dù sao hắn cảm thấy bản thân có thể mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở đây, không có nghĩa là người khác không giống hắn.
“Tôi nói không là không, anh cũng đừng nghĩ nhiều. Trên đời này những chuyện thần kỳ không phát sinh nhiều thế đâu. Anh là người duy nhất.” Nghĩ muốn xuyên qua là xuyên qua được sao, nào dễ dàng như vậy?
Diêm Cận không nói, nhưng chính hắn đã trải qua. Hắn cho rằng chuyện thần kỳ có mặt ở khắp mọi nơi, thậm chí có thể bất thình lình xuất hiện bên người.
Ví dụ như nàng….rất thần kỳ, sao lại có thể giống nữ tử trước mặt này như vậy? Các nàng thật sự rất giống nhau.
Đi qua hai ngọn núi nữa, nơi Diêm Cận rơi xuống cũng đã tiến vào tầm mắt. Thời tiết rất đẹp, thung lũng u tĩnh nằm giữa núi, nhìn rất sạch sẽ. Nơi đây hoa dại nở rộ, yên bình mà xinh đẹp.
“Anh đột nhiên rơi từ trên xuống nơi này sao? Anh nghĩ thế nào? Làm sao có thể mở đường quay về?” Theo như suy nghĩ của Nhạc Sở Nhân, nơi này hẳn là có địa phương truyền tống, quan trọng là tìm đúng phương pháp, không thể cứ thế mà đi loạn được.
“Lúc ấy ta cứ nghĩ đây là địa phương phụ cận gần với Tiên Nhân động, phỏng đoán phương hướng khoảng cách để về Đại Yến.” Đi xuống núi, Diêm Cận nói. Sự thật chứng minh, suy nghĩ của hắn là sai.
“Thật không may mắn, phỏng đoán của anh là sai lầm. Anh là từ trên trời rơi xuống, hay là chúng ta thử lên trời xem có thể tìm được cửa về hay không?” Hình như xuyên qua thời không cũng chẳng đơn giản như vậy.
“Nếu như dễ dàng như vậy, ta còn sầu cái gì nữa?” Diêm Cận giật giật khóe môi, hắn còn thật hy vọng là như vậy.
“Không có việc gì, chỉ có nghĩ không được chứ không có chuyện không làm được. Khinh khí cầu có thể bay rất cao, nói không chừng anh có thể trở về.” Chủ ý này rất tuyệt, Nhạc Sở Nhân nheo nheo mắt, cười nói.
“Khinh khí cầu?” Diêm Cận khó hiểu.
“Đúng vậy, thời đại này của chúng tôi, con người không có khinh công bay tới bay lui như cổ nhân, chỉ đành mượn chút đạo cụ vậy.” Nhắc tới công phu, cô thấy đây là chuyện rất thần kỳ. Cô bắt mạch cho anh ta cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khó có thể lý giải truyền khắp thân thể, hình dung không được, nhưng vẫn có thể cảm thụ.
Hai người đi đường rất nhanh, dần dần đi qua rừng cây, Nhạc Sở Nhân đang định đi trước dẫn đường, không ngờ lại bị Diêm Cận túm trở về.
“Sao vậy?” Bị hành động đột ngột của hắn dọa sợ, Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn, không ngờ thần sắc Diêm Cận rất cảnh giác.
“Hư.” Ý bảo nàng không được lên tiếng, hắn nhìn quanh bốn phía một vòng, hai người nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Nhạc Sở Nhân ngẩn người, cô cứ như vậy bị anh ta xách lên cây, khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy cả thân thể rất phiêu linh.
“Diêm Cận, anh điên à?” Sao lại xách cô lên cây?
“Không được nói, có người đang đến đây.” Thanh âm vang lên trên đầu cô, anh ta đang ở phía sau. Cô cõng theo hai cái ba lô, vậy mà anh ta chỉ cần một tay đã xách được cô lên trên chạc cây như thể xách một con gà con.
“Đến thì cứ đến, núi này cũng đâu phải nhà mình, ai cũng có thể đến, cảnh giác gì chứ?” Cô đột nhiên lại nghĩ tới các loại luật lệ hà khắc của Hoàng tộc quyền quý cổ đại, núi này là của ta, bình dân dân chúng tiến vào đều bị khép vào tử tội.
“Đừng nói nữa.” Một ngón tay điểm lên đầu vai Nhạc Sở Nhân, cổ họng cô như thể bị thứ gì chèn vào, thanh âm gì cũng không thể phát ra.
Cô trừng mắt, những lời thô tục đã tới bên miệng lại không thể nói. Đây chính là tuyệt chiêu điểm huyệt cao siêu của cổ nhân sao?
Nhạc Sở Nhân không nói, toàn bộ rừng cây liền im lìm, Diêm Cận nín thở, ngưng thần lắng nghe, dung nhan tuấn tú dần dần nghiêm túc.
Mặc dù miệng không thể nói nhưng mắt vẫn có thể dùng. Một lát sau, Nhạc Sở Nhân cũng có thể nghe thấy tiếng có người đang lại gần.
Nhìn theo hướng phát ra thanh âm, người đang tới là một người đàn ông, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành nói kéo rất thấp. Quần áo rất tầm thường, không có gì đặc biệt, có thể là thôn dân trại phụ cận.
Nhưng cô có thể cảm nhận được biến hóa của Diêm Cận phía sau, vốn dĩ một tay anh ta đang cầm ba lô của cô. Nhưng từ khí người nọ xuất hiện, tay của anh ta liền đặt lên bả vai cô, nhéo nhéo hai cái, tựa hồ như đang ám chỉ cái gì đó.
Thế nhưng cô không nói được, Diêm Cận cũng không nói lời nào, làm sao cô biết hắn đang định làm cái gì.
Người nọ đi tới một bãi đất trống liền dừng lại, cúi đầu nhìn chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn lên trời. Khoảnh khắc người ấy ngẩng đầu, Nhạc Sở Nhân liền nhìn thấy mặt. Tuy có chút không rõ nhưng cô vẫn có thể thấy được vết bỏng rất lớn trên mặt. Bỏng lớn như vậy, cứ như thể da mặt bị nướng chín hết.
Hai tròng mắt Diêm Cận như hai ngọn đuốc, khi cảm giác có người đang tới gần, hắn liền cảm nhận được. Tuy có chút xa lạ nhưng lại rất quen thuộc. Đây là thế giới xa lạ, người có thể làm hắn cảm thấy quen thuộc chỉ có thể là người nọ.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Bầu trời quang đãng, trời xanh mây trắng, không khí ẩm ướt, thời tiết này rất hợp lòng người.
Cẩm Túc trại yên bình hòa với thanh sơn nước biếc, đá nhỏ bên đường bị rêu phong phủ kín, trải dài suốt con đường, tựa như không thấy được điểm cuối. Nhà sàn sơn dã màu xanh trúc như thể hóa mình vào trong thiên nhiên. Đợi tới lúc nơi này có mưa, Cẩm Túc trại nhìn như thể một bức tranh sơn mài xưa cũ.
Đi trên con đường đá về phía Tây, hôm nay chắc hẳn phải trèo đèo lội suối. Hơn nữa lại chỉ có hai người, không tiện đi mô tô, đành phải đi bộ vậy.
Mặc y phục hưu nhàn năng động màu xanh nhạt, cõng trên lưng hai chiếc ba lô, đi bên cạnh là tên cổ nhân kia.
Bản mặt chường ra bên ngoài không chỗ nào có biểu tình, quần dài màu đen, áo màu xám trắng, bên ngoài khoác áo jacket, áo bó sát người khiến cơ bụng như ẩn như hiện, dáng người tốt thật.
Khuôn mặt anh tuấn, tóc dài buộc đơn giản ra sau đầu, người này đi đến nơi nào cũng là tâm điểm của mọi ánh nhìn. (MTLTH.dđlqđ)
Trên đường dù là gái chưa chồng hay gái có chồng đều quay đầu lại nhìn hắn lần hai. Nhạc Sở Nhân tỉ mỉ nhìn anh ta, nhìn nguyên bóng lưng thôi đã thấy đủ tuấn tú rồi.
“Ngày ấy vội vàng đuổi theo ngươi, vẫn chưa kịp ngắm phong cảnh nơi đây, rất đẹp.” Hai người đi không nhanh, cước bộ của Diêm Cận cũng thả lỏng, phong cách trong trại này có chút tương tự với thôn làng phía Nam Đại Yến.
Nhạc Sở Nhân cười nhẹ, nghe lời này liền liếc Diêm Cận một cái: “Bên ngoài muốn vào ngắm còn không có cửa đâu. Nếu như còn có cơ hội, tôi mang anh đi thăm quan quanh trại.” Nơi này cách thành phố có những ngôi nhà cao tầng rất xa, nếu như tên cổ nhân này nhìn thấy, ngẫm đến khuôn mặt bị dọa của anh ta, cô cảm thấy rất buồn cười.
Diêm Cận cúi đầu nhìn nàng một cái, biểu tình kia của nàng, đôi mắt băng hàn có chút ôn nhu: “Có phải giống trong ti vi hay không? Bọn họ tuy bị nhốt lại nơi đó nhưng thoạt nhìn ngôn ngữ, cách sống lại giống hệt các ngươi.”
Vừa nghe hắn nói đến việc bị nhốt trong ti vi, Nhạc Sở Nhân nhịn không được khuôn mặt rối rắm: “Đại ca à, bọn họ không phải bị nhốt ở trong ti vi đâu, đó chỉ là hình ảnh mà thôi. Ây, dùng di động này quay cũng được. Không thì tôi quay anh một đoạn, rồi lại cho anh xem, khi ấy anh cũng như thể bị nhốt vào trong này.” Rút di động ra quơ quơ trước mặt, Diêm Cận có chút nhíu mày.
Thứ này, có thể….có thể…hắn cảm thấy rất tò mò.
Nhìn Diêm Cận lẩn trốn, Nhạc Sở Nhân không phúc hậu cười ra tiếng: “Đừng như vậy, trông rất lúng túng đấy. Cái này nếu có yêu ma quỷ quái ám vào, tôi không phải là người chết đầu tiên hay sao? Đây cũng chỉ là công cụ điện tử thông tin hiện đại mà thôi, vừa tiện lại vừa nhanh. Sau này tôi mua cho anh một cái, rồi dạy anh cách dùng, dù có cách nhau xa rất xa, hai người vẫn có thể vô tư trò chuyện.” Nhạc Sở Nhân nói đến hứng khởi, nghiễm nhiên biến thân thành người đại diện cho con người thời đại mới.
Diêm Cận chậm rãi gật đầu, kỳ thật hắn vẫn rất tò mò.
Con đường nhỏ dẫn đi các nơi ở trong trại cực kỳ nhiều, dốc cũng nhiều. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi lên dốc rồi lại xuống dốc, đi qua một cái cầu nho nhỏ liền ra tới đường cái.
Hai người vừa ra tới đường cái liền gặp một người. Là một người dân bản xứ lưng đang đeo sọt tre, nhìn rất trẻ, mặc áo T- shirt, quần đùi rộng thùng thình, nhìn qua đã thấy mát.
“Nhạc sư phụ, cô đang định đi đâu đây? Ai nha, đây là ai? Anh chưa gặp bao giờ.” Nhị Thanh vừa nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, lập tức cười rất tươi.
“Nhị Thanh, anh đang đi đâu vậy? Sáng tinh mơ mới mò về, tối hôm qua không ở nhà sao? Cẩn thận chị dâu cho anh quỳ bàn giặt.” Đây là người bạn cô quen đã hơn hai mươi năm, lúc hắn cưới vợ, cô biếu tiền cho hắn không ít đâu.
“Ha ha, lần này đảm bảo sẽ không, anh lên trấn trên lấy váy về cho vợ anh. Cô ấy nhìn thấy váy còn giận anh gì nữa.” Lắc lắc cái sọt tre đằng sau ra hiệu có thứ tốt.
Nhạc Sở Nhân không biết nói gì: “Anh không phải lại mua cho chị ấy váy ở tiệm kia đấy chứ? Chất lượng chẳng tốt mấy, anh cái người này, sao lấy vợ rồi mà vẫn keo thế?”
Hắn cười ha ha tỏ vẻ lơ đễnh, xem ra không chỉ Nhạc Sở Nhân mà người trong trại vẫn thường xuyên nói với hắn câu này.
“Được rồi được rồi, anh mau đi đi, em còn việc phải làm.” Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, mang Diêm Cận rời đi.
“Ấy Nhạc sư phụ, cô chờ chút.” Nhạc Sở Nhân vừa đi qua người hắn, hắn liền túm cổ tay cô lại.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, ánh mắt của Diêm Cận bên kia cũng sắc bén hơn hẳn. Dù đã tận lực khắc chế nhưng Nhị Thanh vẫn cả kinh buông tay ra, phẫn nộ nhìn Diêm Cận.
Quay đầu nhìn thoáng qua Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân cười cười: “Hai người bọn tôi quen biết nhau đã lâu, chơi chung từ nhỏ tới lớn, vợ anh ấy tôi cũng quen, đừng khẩn trương.”
Diêm Cận không nói, nhưng quanh thân thể kết một tầng băng khiến người đối diện không tự chủ được mà lui bước chân.
“Nhạc sư phụ, người bạn trai này của cô dữ thế. Xem ra sau này anh phải cẩn thận chút, anh ta mà đánh anh là anh không có sức mà ngăn lại đâu.” Nhún nhún vai, hắn hớn hở nói.
Nhạc Sở Nhân khẽ quát: “Bớt xàm đi, có chuyện gì thì nói mau, em còn có việc đấy. Anh mà không nói nhanh, em về mách với chị dâu , anh mua váy cho chị ấy đều là hàng rẻ tiền hai mươi ba mươi đồng một chiếc.” Ánh mắt cô hiện rõ ý cười, một bộ dáng dễ nói chuyện nhưng vẫn làm cho người khác không thể không e dè.
“Đừng giục, cô xem cô lại chẳng chịu kiên nhẫn nữa rồi. Này này này, anh nói này, thời gian gần đây không biết vì sao Quảng Giản trại lại xuất hiện một cao nhân. Người trại mình nghe phong thanh liền đi xem, có nói lại quả thật là có bản lĩnh.” Nhị Thanh nói việc này vì pháp sư tổ truyền bên Quảng Giản trại có địch ý với Nhạc Sở Nhân, hai bên vẫn luôn không vừa mắt nhau.
Vừa nghe, Nhạc Sở Nhân liền tỏ vẻ khinh thường: “Lại tên thần côn nào giả dạng? Cứ kệ bọn họ ầm ĩ, đợi khi nào em không vui liền đi thu dọn bọn họ.”
Nhị Thanh liên tục gật đầu: “Nhiều năm như vậy, bản lĩnh của em với sư phụ không người nào là không biết. Vì vậy cũng đừng để ý làm gì.” Nói xong, bàn tay giơ ra định vỗ vai Nhạc Sở Nhân.
Diêm Cận dõi theo hành động của hắn, Nhị Thanh rõ ràng không nhìn hắn nhưng vẫn có cảm giác lạnh sống lưng, bàn tay phản xạ có điều kiện mà rụt vào.
Nhạc Sở Nhân cười cười: “Được rồi, anh mau về đi. Nếu như chị dâu có mắng, anh liền nói tên em ra, đảm bảo chị ấy không nói gì nữa. Anh mang váy ra dỗ chị ấy, chị ấy tức giận cũng không lâu.” Tên này vẫn cứ nghĩ vợ mình là một cô gái ngốc, những thứ giấu diếm này cô ấy vẫn không biết. Đó chỉ là chị ấy lười không chắp nhặt với tên này mà thôi.
“Đi, lần khác bảo cô ấy nấu cho cô vài món ngon.” Nhị Thanh lại cười, thoạt nhìn quả thật rất vui vẻ.
Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, mang Diêm Cận đi theo, đi qua thêm một cây cầu nữa.
========
Chương 172-2: Ngoại truyện 4: Người quen 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Sao anh lại lườm anh ấy? Tuy Nhị Thanh luôn cợt nhả nhưng lại rất nhát gan. Vợ anh ấy mà giận lên, anh ấy có thể sợ tới mức tiểu ra quần ấy.” Đi lên cây cầu nhỏ, nước suối trong vắt róc rách chảy bên dưới.
Diêm Cận mặt mày nghiêm túc: “Sợ vợ thế còn ra thể thống gì.”
“Ha ha! Được rồi, được rồi, anh nói cái gì cũng đúng, thưa Đại Nguyên soái.” Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, nhìn bộ mặt uy nghiêm lạnh lùng của anh ta, cô càng cảm thấy buồn cười.
“Lời anh nói vừa nãy có ý gì? Kẻ thù của anh?” Đi qua cầu nhỏ, một đường đi lên núi.
“Kẻ thù cái gì, xung quanh trại phải có hai ba gia tộc có pháp sư tổ truyền. Việc của họ chủ yếu là chủ trì việc tang ma hiếu hỉ. Tính đi tính lại chỉ có mỗi Quảng Giản trại kia, làm gì không làm, cố tính bắt chước tôi. Mỗi lần làm ra chuyện đều khiến tôi cười không dứt.” Nhạc Sở Nhân vừa nói vừa cõng ba lô đi đằng trước.
Diêm Cận hơi nhướn mày, còn có chuyện như vậy?
“Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ?” Nam nhân kia không phải vừa nói họ đã mời được cao nhân sao?
“Hứ, anh là người đầu tiên tôi đối phó không nổi.” Không có cách nào luôn.
Khóe mỗi Diêm Cận nhếch lên, lời này, hắn thích nghe.
Hai người đi dọc theo đường cái, sau khi hết đường cái rồi rẽ lên núi.
Đường lên núi không dễ đi, Nhạc Sở Nhân nhanh nhẹn đi phía trước, một chút cũng không kém so với Diêm Cận.
Diêm Cận đi phía sau, nhìn bộ dáng dũng cảm tiến tới của nàng, thở dài, hai người thực sự rất giống nhau.
Leo núi đối với các nàng hình như không phải chuyện quá khó, cách đi đường cũng giống nhau như đúc. Trùng hợp ư? Đầu óc hắn lại lâm vào mê mang.
“Tôi chẳng muốn bước chân lên ngọn núi này một chút nào.” Đi tới lưng chừng núi, Nhạc Sở Nhân đưa tay lên gãi gãi mũi, thở dài.
“Tại sao?” Diêm Cận cũng dừng lại, mùi hương nàng thoảng qua chóp mũi, có bảy phần tương tự nàng. Đây là mùi hương của thảo dược, nhưng vẫn có chút gì đó không giống, rất đặc biệt.
“Tôi được lão thái bà nhặt ở đây.” Đây là lý do cô chẳng có chút hứng thú nào với nơi này.
“Hửm? Thật sao?” Diêm Cận kinh ngạc, ngọn núi này là nơi hắn rơi xuống. Hắn nghĩ ngọn núi này rất thần kỳ, không phải nàng cũng từ nơi khác tới chứ?
“Này, anh nghĩ tôi cũng là từ trên trời rơi xuống sao? Ha ha, không thể nào.” Cô cười to, nếu như cô giống như anh ta, có thể nói là việc rất kỳ diệu.
“Ngươi không nhớ được việc khi ấy, làm sao chắc chắn là không xảy ra?” Diêm Cận không đồng ý, dù sao hắn cảm thấy bản thân có thể mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở đây, không có nghĩa là người khác không giống hắn.
“Tôi nói không là không, anh cũng đừng nghĩ nhiều. Trên đời này những chuyện thần kỳ không phát sinh nhiều thế đâu. Anh là người duy nhất.” Nghĩ muốn xuyên qua là xuyên qua được sao, nào dễ dàng như vậy?
Diêm Cận không nói, nhưng chính hắn đã trải qua. Hắn cho rằng chuyện thần kỳ có mặt ở khắp mọi nơi, thậm chí có thể bất thình lình xuất hiện bên người.
Ví dụ như nàng….rất thần kỳ, sao lại có thể giống nữ tử trước mặt này như vậy? Các nàng thật sự rất giống nhau.
Đi qua hai ngọn núi nữa, nơi Diêm Cận rơi xuống cũng đã tiến vào tầm mắt. Thời tiết rất đẹp, thung lũng u tĩnh nằm giữa núi, nhìn rất sạch sẽ. Nơi đây hoa dại nở rộ, yên bình mà xinh đẹp.
“Anh đột nhiên rơi từ trên xuống nơi này sao? Anh nghĩ thế nào? Làm sao có thể mở đường quay về?” Theo như suy nghĩ của Nhạc Sở Nhân, nơi này hẳn là có địa phương truyền tống, quan trọng là tìm đúng phương pháp, không thể cứ thế mà đi loạn được.
“Lúc ấy ta cứ nghĩ đây là địa phương phụ cận gần với Tiên Nhân động, phỏng đoán phương hướng khoảng cách để về Đại Yến.” Đi xuống núi, Diêm Cận nói. Sự thật chứng minh, suy nghĩ của hắn là sai.
“Thật không may mắn, phỏng đoán của anh là sai lầm. Anh là từ trên trời rơi xuống, hay là chúng ta thử lên trời xem có thể tìm được cửa về hay không?” Hình như xuyên qua thời không cũng chẳng đơn giản như vậy.
“Nếu như dễ dàng như vậy, ta còn sầu cái gì nữa?” Diêm Cận giật giật khóe môi, hắn còn thật hy vọng là như vậy.
“Không có việc gì, chỉ có nghĩ không được chứ không có chuyện không làm được. Khinh khí cầu có thể bay rất cao, nói không chừng anh có thể trở về.” Chủ ý này rất tuyệt, Nhạc Sở Nhân nheo nheo mắt, cười nói.
“Khinh khí cầu?” Diêm Cận khó hiểu.
“Đúng vậy, thời đại này của chúng tôi, con người không có khinh công bay tới bay lui như cổ nhân, chỉ đành mượn chút đạo cụ vậy.” Nhắc tới công phu, cô thấy đây là chuyện rất thần kỳ. Cô bắt mạch cho anh ta cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khó có thể lý giải truyền khắp thân thể, hình dung không được, nhưng vẫn có thể cảm thụ.
Hai người đi đường rất nhanh, dần dần đi qua rừng cây, Nhạc Sở Nhân đang định đi trước dẫn đường, không ngờ lại bị Diêm Cận túm trở về.
“Sao vậy?” Bị hành động đột ngột của hắn dọa sợ, Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn, không ngờ thần sắc Diêm Cận rất cảnh giác.
“Hư.” Ý bảo nàng không được lên tiếng, hắn nhìn quanh bốn phía một vòng, hai người nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Nhạc Sở Nhân ngẩn người, cô cứ như vậy bị anh ta xách lên cây, khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy cả thân thể rất phiêu linh.
“Diêm Cận, anh điên à?” Sao lại xách cô lên cây?
“Không được nói, có người đang đến đây.” Thanh âm vang lên trên đầu cô, anh ta đang ở phía sau. Cô cõng theo hai cái ba lô, vậy mà anh ta chỉ cần một tay đã xách được cô lên trên chạc cây như thể xách một con gà con.
“Đến thì cứ đến, núi này cũng đâu phải nhà mình, ai cũng có thể đến, cảnh giác gì chứ?” Cô đột nhiên lại nghĩ tới các loại luật lệ hà khắc của Hoàng tộc quyền quý cổ đại, núi này là của ta, bình dân dân chúng tiến vào đều bị khép vào tử tội.
“Đừng nói nữa.” Một ngón tay điểm lên đầu vai Nhạc Sở Nhân, cổ họng cô như thể bị thứ gì chèn vào, thanh âm gì cũng không thể phát ra.
Cô trừng mắt, những lời thô tục đã tới bên miệng lại không thể nói. Đây chính là tuyệt chiêu điểm huyệt cao siêu của cổ nhân sao?
Nhạc Sở Nhân không nói, toàn bộ rừng cây liền im lìm, Diêm Cận nín thở, ngưng thần lắng nghe, dung nhan tuấn tú dần dần nghiêm túc.
Mặc dù miệng không thể nói nhưng mắt vẫn có thể dùng. Một lát sau, Nhạc Sở Nhân cũng có thể nghe thấy tiếng có người đang lại gần.
Nhìn theo hướng phát ra thanh âm, người đang tới là một người đàn ông, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành nói kéo rất thấp. Quần áo rất tầm thường, không có gì đặc biệt, có thể là thôn dân trại phụ cận.
Nhưng cô có thể cảm nhận được biến hóa của Diêm Cận phía sau, vốn dĩ một tay anh ta đang cầm ba lô của cô. Nhưng từ khí người nọ xuất hiện, tay của anh ta liền đặt lên bả vai cô, nhéo nhéo hai cái, tựa hồ như đang ám chỉ cái gì đó.
Thế nhưng cô không nói được, Diêm Cận cũng không nói lời nào, làm sao cô biết hắn đang định làm cái gì.
Người nọ đi tới một bãi đất trống liền dừng lại, cúi đầu nhìn chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn lên trời. Khoảnh khắc người ấy ngẩng đầu, Nhạc Sở Nhân liền nhìn thấy mặt. Tuy có chút không rõ nhưng cô vẫn có thể thấy được vết bỏng rất lớn trên mặt. Bỏng lớn như vậy, cứ như thể da mặt bị nướng chín hết.
Hai tròng mắt Diêm Cận như hai ngọn đuốc, khi cảm giác có người đang tới gần, hắn liền cảm nhận được. Tuy có chút xa lạ nhưng lại rất quen thuộc. Đây là thế giới xa lạ, người có thể làm hắn cảm thấy quen thuộc chỉ có thể là người nọ.