Chương 173: Ngoại truyện 5: Cùng một người.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Nhạc Sở Nhân không chớp mắt nhìn người nọ, người này rất lạ, cô chưa từng thấy hắn, có thể khẳng định đây không phải người của Cẩm Túc trại.
Vết bỏng trên mặt rất nghiêm trọng, thoạt nhìn có vẻ như không thể chữa khỏi được, người có đặc điểm nhận dạng dễ nhận dạng như vậy, nếu là người ở đây, không có lý nào cô lại không biết. Có thể bình thường cô chẳng mấy chú ý tới mọi việc xung quanh, nhưng tại sao lại trốn ở trên cây mà không thẳng thắn đối diện với người nọ?
Hồi lâu, Diêm Cận hơi cử động người. Bên này hắn mới hoạt động một chút, người đang ngẩng đầu nhìn trời bên kia lập tức có phản ứng.
Nhạc Sở Nhân hơi giật mình, ông ta lập tức nhìn qua. Tầm mắt nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chuẩn xác tìm được địa phương hai người ẩn náu, đôi mắt tinh tường như chim ưng.
Thời điểm người nọ nhìn qua, Diêm Cận lạnh lùng hừ một tiếng, một tay điểm lên vai Nhạc Sở Nhân, sau đó lại xách nàng từ trên cây xuống.
Diêm Cận vững chân liền buông nàng đi khỏi. Nhạc Sở Nhân đảo mắt nhìn, nhanh chóng đuổi theo.
Đi ra khỏi rừng cây, ánh mặt trời đón đầu bao phủ, rất ấm áp.
Khoảng cách gần làm cô có thể nhìn rõ người nọ, khuôn mặt dưới vành mũ thực sự rất kinh khủng. Da thịt nhăn nheo đỏ rực, đôi mắt lại rất âm u, cảm giác rất giống lũ côn trùng sống dưới đất không thể nhìn thấy ánh mắt trời. Liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy hết sức phiền chán.
“Diêm Tướng quân? Ha ha ha, ngươi cũng đến đây?” Thấy rõ người tới là ai, người nọ tựa như phát điên phát dại mà cười, thanh âm rất khó chịu, bất nam bất nữ.
Không biết tại sao, Nhạc Sở Nhân nghe thấy thanh âm kia cảm giác rất chói tai. Không phải ông ta lớn tiếng, cũng không phải quá khó nghe, mà tiếng cười kia như thể pha thêm thứ gì đó, tiến thẳng vào màng nhĩ mà không khuếch tán ra xung quanh.
“Đúng vậy, thật sự không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống.” Diêm Cận mở miệng, thanh âm trầm thấp, hữu hiệu đè ép tiếng cười chói tai kia xuống. Nhạc Sở Nhân cảm giác dễ thở hơn nhiều lắm.
“Chuyện này còn cần phải đa tạ Diêm Tướng quân, Cần Vương gia, Cần Vương phi cùng Diêm Tự quân ngày đó bức ép ta nhảy xuống. Nếu không ta làm sao có thể tới được đây?”Ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Diêm Cận, ánh mắt âm lãnh như muốn lăng trì hắn ngay tại chỗ.
Diêm Cận lạnh lùng nhìn ông ta: “Ngươi sống không được bao lâu nữa đâu, tuyệt đối không có chuyện thế này phát sinh.”
“Ha ha ha, chỉ bằng ngươi?” Ông ta lại ngửa mặt lên trời cười to, sau đó cánh tay duỗi thẳng ra, ngón tay chỉ thẳng vào Diêm Cận.
Làn khói đen từ trong tay áo ông ta phun ra, cứ như được quạt gió thẳng hướng Diêm Cận mà tới.
Diêm Cận nhanh chân chạy trốn, nhưng người phía sau cũng nhanh không kém. ‘Xoạt’ một tiếng đã đứng trước mặt hắn, bung ô. Ô kia rất tinh xảo, ánh sáng vàng kim giống với ánh nắng mặt trời.
Khói đen va vào ô vàng, nháy mắt liền biến mất. Nhạc Sở Nhân xoay ô, sau đó mới thu vào, cười nói với người đối diện: “Ông cũng biết trò này à? Học từ ai?”
“Xú nha đầu, ngươi cũng biết?” Ánh mắt ông ta càng trở nên âm ngoan, tựa như chỉ một vài phút sau sẽ lao lên ăn cô.
“Nực cười, tôi không biết thì ai biết. Ông còn chưa nói đâu, ông học cái này từ ai? Vả lại, ông là người thuộc trại nào?” Hai tay để ra sau lưng, từng bước từng bước đi vòng quanh, Nhạc Sở Nhân đánh giá ông ta, rất ngạc nhiên.
“Hừ, Diêm Tướng quân, ngươi tìm được ô dù cũng nhanh đấy.” Nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, ông ta châm chọc Diêm Cận.
“Đừng nói với anh ấy, tôi đang nói chuyện với ông đấy. Hai người đến từ một thế giới à? Chậc chậc, thật thần kỳ, cổ nhân tập thể xuyên không? Anh đẹp trai thế kia xuyên qua cũng coi như cảnh đẹp ý vui, người xấu xí, quái dị như ông thế nào cũng tới góp vui?” Đừng nhìn bộ dáng cô nho nhỏ xinh xinh lại trắng trắng mềm mềm, nhưng bản lĩnh móc mỉa lại chẳng ai địch nổi. Hơn nữa còn thái độ không sợ trời không sợ đất, chẳng ngán ai bao giờ.
“Diêm Tướng quân, ngươi thật sự muốn mượn trợ giúp từ người tương lai này chấm dứt chuyện của chúng ta?” Ông ta lui về phía sau hai bước. Dù bản lĩnh ông ta siêu quần, nhưng thế giới này cũng chẳng phải dạng vừa, mặc dù ở phương diện nào, ông ta cũng chuẩn bị không được đầy đủ, đúng là không dám thật sự cứng đối cứng.
“Lúc ấy ngươi đối phó với phụ nữ có thai tay không tấc sắt sao không nói tới chuyện công bằng?” Diêm Cận lạnh mặt, góc cạnh khuôn mặt dần căng cứng.
Nhạc Sở Nhân không thể tin nhướn mày: “Ông còn dám làm chuyện thiếu đạo đức này? Xem ra ông đúng là chẳng phải thứ gì tốt. Quả nhiên, tâm sinh tướng.”
“Hừ, nói vậy hẳn hôm nay chúng ta tất phải quyết định kẻ chết người sống.” Một chân khai mở, ông ta nhìn thoáng qua hai người. Dù ông ta chuẩn bị không chu toàn nhưng cũng không thể thất bại.
“Này này, ông cho rằng thế giới này được tự do giết người sao? Đây đâu phải thời đại của mấy người, một người chết sẽ kinh động đến cảnh sát. Hiện tại nghiệp vụ trinh sát của cảnh sát rất lợi hại, một sợi tóc vô tình làm rơi ở hiện trường, cảnh sát cũng có thể dễ dàng tìm ra. Khi đó, dù ông có chắp cánh bay lên trời cũng khó lòng thoát khỏi.”Nhạc Sở Nhân cười rộ lên, nhìn một bộ liều chết của ông ta, cô liền cảm thấy buồn cười.
“Ít nói nhảm, xem chiêu đây.” Ông ta quát lớn một tiếng, sau đó bóng dáng như thể biến mất tại chỗ. Đợi tới khi Nhạc Sở Nhân nhìn lại, hai người họ đã quấn lấy nhau mà đánh.
Loại trường hợp đánh nhau này rất giống với hình ảnh trong phim võ hiệp. Nhạc Sở Nhân trừng mắt há mồm, bởi vì cô không thể nhìn được rõ hình ảnh hai người đang làm gì. Mọi thứ nhìn thấy đều là hư ảnh, hai người di chuyển rất nhanh chóng, đó là một tốc độ mà không máy quay nào có thể bắt kịp.
Mặt trời chiếu trên cao, chóp mũi Nhạc Sở Nhân đã đổ một tầng mồ hôi, ánh mắt vẫn nhất nhất chăm chú hai bóng dáng đang đánh nhau hăng say phía trên cao. Tuy rất nhanh nhưng thi thoảng vẫn có thể nhìn thấy mái tóc bay bay của Diêm Cận.
Đánh nhau như vậy, Nhạc Sở Nhân xem có chút say mê. Cỏ cây trên mặt đất đều bị chưởng phong của họ quét qua, bay múa đầy trời, đẹp mắt thật.
Đột nhiên bên kia có tiếng kêu đầy đau đớn, sau đó Nhạc Sở Nhân liền nhìn thấy một bóng người nhanh chóng tiếp cận.
Cô phản ứng nhanh chóng nắm chặt ô trong tay, tay kia mò ra phía sau một chút, sau đó tung ra hàng loạt ngân châm.
Bóng người kia bị ô cản lại, lại phải trốn tránh đám ngân châm. Chuyện chỉ trong nháy mắt này, Diêm Cận đã nhanh chóng đuổi lại đây.
Bay lên đá một cước, đá lên người người nọ. Thân mình hắn vừa chuyển, đã vòng qua ô, nắm lấy bả vai Nhạc Sở Nhân, hai người lui về phía sau.
“Mau bắt lấy ông ta! Nếu để ông ta chạy, lần sau muốn bắt càng khó hơn nữa.” Bị bắt lùi về phía sau, Nhạc Sở Nhân sốt ruột, cơ hội khó có được, không thể để ông ta chạy mất.
==========
Chương 173-2: Ngoại truyện 5: Cùng một người. 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Ta bị thương, không nên tái chiến.” Hô hấp Diêm Cận dồn dập.
“Bị thương? Vậy càng không được để ông ta chạy thoát. Buông ra, anh không đi được, tôi đi.” Nhạc Sở Nhân thu ô, gạt tay Diêm Cận đang đặt bên hông ra. Nhưng tay tên này thế quái nào chằng khác gì kìm sắt, đẩy mãi không ra.
Mà bên kia, người nọ lui về phía sau nhìn bọn họ, đè ép vành mũ, xoay người rời đi. Tốc độ ông ta rất nhanh, hai ba bước đã biến mất khỏi tầm mắt hai người.
“Trời ơi, chạy mất rồi. Diêm Cận, anh buông ra, tôi đuổi theo lão ta.” Không thể để cho ông ta chạy thoát được. Lão ta không chỉ có thù oán với Diêm Cận mà còn có cả độc cổ bí thuật, không thể lưu.
“Để nói sau, chúng ta trở về.” Sắc mặt Diêm Cận trắng bệch, nói xong liền buông lỏng tay.
Nhạc Sở Nhân quay người nhìn, liếc mắt thấy hắn không quá ổn: “Anh bị thương thật à? Tiếng kêu thảm thiết kia là của anh?” Nói xong, cô liền bắt lấy tay hắn, hai ngón tay đặt lên mạch thượng, biến sắc: “Nội thương.”
“Ừm, mau về thôi.” Diêm Cận gật gật đầu, nhìn có chút vô lực.
“Được được được, đi thôi. Về nhà tôi liền thỉnh lão thái bà rời núi. Có bà ấy ở đây, nhất định có thể bắt được tên quái dị kia.” Quay đầu nhìn phương hướng người nọ biến mất, Nhạc Sở Nhân thở dài, lôi kéo Diêm Cận đi vào núi.
Được nàng nắm tay, Diêm Cận thả chậm cước bộ, chậm rãi điều chỉnh hô hấp của bản thân, cơn đau ở ngực dịu hơn rất nhiều.
Võ công của lão ta tinh tiến không ít, trước kia đã cảm thấy rất cao rồi. Đại chiến ngày ấy, hắn, Cần Vương gia, Phí Tông cùng hơn trăm người liên thủ vs lão ta mà vẫn tử thương vô số. Hôm nay chỉ dựa vào sức mình mà vẫn có thể tiếp chiêu được khá lâu, hẳn là đã vượt xa người thường.
“Cổ nhân mấy người đánh nhau là như thế sao? Rất gay cấn! Chỉ là lực sát thương quá lớn, nhìn anh bên ngoài chẳng việc gì, thế nhưng nội thương lại rất nặng.” Cô tự mình cầm tay Diêm Cận, cô có thể cảm giác được nhịp tim anh đập khá nhanh.
Nhìn tay hai người tương giao, Diêm Cận có chút thất thần. Chẳng bao lâu trước đây, hắn cùng nàng vẫn là tay trong tay như vậy. Chỉ là khi đó trong lòng nàng đã sớm có người khác.
“Sở Sở.” Vô thức thốt lên cái tên thân thương này.
“Hả?” Người phía trước tự nhiên đáp lại, đi vài bước, sau đó mới chậm chạp xoay người nhìn hắn: “Tên này của tôi anh cũng biết sao? Chẳng lẽ Nhạc Sở Nhân anh quen biết kia cũng có nhũ danh này?”
Diêm Cận nhìn nàng, chớp mắt, gương mặt thân thuộc trong trí nhớ cứ vậy mà trung với người trước mặt này, biến thành cùng một người.
Trong lòng giật mình, hắn lập tức cúi đầu, tay buổng lỏng tau nàng: “Không phải.”
Nhạc Sở Nhân không để lắm, nhướn mày: “Tên này cũng không phải hiếm, người có nhũ danh ‘Sở Sở’ có rất nhiều. Lão thái bà rất thích gọi tôi là Sở Sở, chỉ là giọng bà ấy không tốt lắm, không êm tai như giọng anh.”
Diêm Cận gật đầu, rũ mắt xuống che dấu bất an nơi đáy mắt.
“Được rồi, được rồi, một người đàn ông trưởng thành như anh mà còn thích nhăn nhó như vậy là sao? Đi thôi, về nhanh nào, tôi còn trị thương cho anh.” Nhạc Sở Nhân dắt hắn, tiếp tục đi về phía trước, khóe môi khẽ nhếch, lòng hân hoan vô cùng. Theo như cô nghĩ, anh chàng này có vẻ là thích người tên Nhạc Sở Nhân ở thế giới kia.
Chậc chậc, thật là có ý tứ, tình yêu của cổ nhân, chậc chậc.
Về nhà, Nhạc Sở Nhân sắc thuốc cho Diêm Cận uống, sau đó gọi điện cho lão thái bà, nhưng lại không có người nhận máy.
Cũng không biết bà ấy đi đâu, lão thái bà này rất thích đi chơi cùng với hội người già.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, cất điện thoại di động, đi xem nồi thuốc, hẳn là cũng được rồi.
Đổ ra bát, Nhạc Sở Nhân bưng ra phòng bếp.
“Diêm đại Tướng quân, đến đây nào, uống hết bát thuốc này là ok ngay.” Diêm Cận nằm trên sô pha, sô pha này vốn rất dài, hắn nằm đó chiếm luôn toàn bộ không gian. Có thể thấy được người này có bao nhiêu cao.
“Cảm ơn.” Diêm Cận nhìn nàng một cái, lại rũ mắt xuống, cầm lấy cái bát, một hơi uống hết bát thuốc.
“Uống xong rồi thì uống thêm mấy cái này nữa.” Cô lại đưa thêm cho Diêm Cận mấy viên thuốc, anh không nhìn thấy khuôn mặt cô, cô cũng không nhìn thấy anh.
Trực tiếp nuốt mà không có nước, Diêm Cận không than đắng, thậm chí một biểu tình nhăn mày nhăn mặt cũng không có.
“Ngủ một giấc đi, anh đừng ngủ ở sô pha, không thoải mái đâu. Anh màu vào phòng khách mà ngủ.” Cầm bát đi khỏi, bóng dáng Nhạc Sở Nhân rất xinh đẹp, quần áo đơn giản vẫn không che được dáng người mê người.
Diêm Cận nâng mí mắt lên nhìn nàng, cho đến khi bóng dáng nàng biến mắt ở phòng bếp mới thu hồi tầm mắt. Hiện tại hắn vẫn không dám nhìn nàng, mỗi khi nhìn nàng, trong đầu lại không tự chủ dung nhập hai hình bóng vào thành một. Loại cảm giác này rất đáng sợ, hắn lo lăng hắn không khống chế được.
Hai người không cùng một thế giới, kết cục hắn vẫn phải quay về nhà. Vả lại hắn luôn luôn hiểu được, sâu trong đáy lòng hắn chỉ có nàng, làm sao có thể phải lòng người khác?
Ngả ngưởi ra sau tựa vào ghế sô pha, Diêm Cận len lén thở dài, đột nhiên lại nhớ tới nàng, từng cái nhăn mày, nụ cười của nàng, hắn đều khắc sâu trong trí nhớ.
Nhưng dần dần lại thay đổi thành người vừa mới sắc thuộc cho hắn.
Hắn cả kinh, mở to hai mắt, vừa vặn Nhạc Sở Nhân đi ra khỏi phòng bếp.
Liếc mắt nhìn thấy hắn đang to mắt nhìn mình, Nhạc Sở Nhân cũng mở to mắt nhìn hắn: “Làm cái gì? Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Sở Sở.” Tựa hồ lại vô ý thức, hắn thấp giọng gọi. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân cười rộ lên: “Anh đang nhớ tới Sở Sở kia sao? Diêm đại Tướng quân, anh mở to mắt mà nhìn cho rõ, tôi không phải Sở Sở kia của anh.”
Con ngươi Diêm Cận chợ lóe, lập tức thu hồi tầm mắt, Nhạc Sở Nhân bên kia lại cười không ngừng: “Xem ra Diêm Tướng quân còn rất yêu người ta.” Tuy cô cảm thấy tình yêu của cổ nhân rất có ý tứ, nhưng không đâu lại bị cho rằng là thế thân, cô chẳng thấy thích chút nào. Hơn nữa nhìn khuôn mặt mê mang, đôi mắt ôn hòa dịu dàng gọi tên ‘Sở Sở’, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Gọi cho lão thái bà vài cuộc mà vẫn không thấy nhận máy. Không ngờ ngày hôm sau, lão nhân gia ngài đã tới rồi, tốc độ này không phải mau bình thường thôi đâu.
Đó là một vị phu nhân nhìn rất trang nhã, tóc cắt ngắn, nhuộm màu trắng tuyết, lại còn uốn lượn sóng.
Bà mặc một bộ quần áo màu xanh lục, đi giày gót nhọn, có thể nhìn ra bà hẳn là đi từ trong thành phố về.
“Lão thái thái, hôm qua con gọi nhiều cuộc điện thoại cho người như vậy mà người không thèm bắt máy. Hôm nay người phải nói rõ cho con nghe lý do xem nào.” Cầm giúp túi da, hai người cùng nhau lên lầu, lão thái thái vừa tới cửa nhà liền dừng bước.
Nhìn trong phòng khách thừa ra một người, lão thái thái nhìn rất kỹ, sau đó tựa như bừng tỉnh, nhìn Nhạc Sở Nhân: “Biết yêu rồi?” Thanh âm hơi lạnh, hẳn vị thái thái này cũng không phải là người nhiệt tình.
“Yêu đương gì chứ. Chuyện này nói ra rất dài, người mau vào trong nhà đi.” Nhạc Sở Nhân kéo tay lão thái thái vào nhà. Diêm Cận lui về sau một bước, chắp tay hành lễ.
Nhìn thủ thế kia của hắn, lão thái thái vẫy vẫy tay, ngồi xuống, liếc nhìn sang Nhạc Sở Nhân: “Đến từ chỗ nào?”
“Từ trên trời rơi xuống. Lão thái thái, đây là Diêm Cận, là Đại Nguyên soái.” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu giới thiệu, sau đó nói rõ ra mọi chuyện. Trong khi đó Diêm Cận không hề mở miệng ra nói lấy một chữ, nhưng chỉ bằng vài ba câu giải thích của Nhạc Sở Nhân, lão thái thái càng nhìn kỹ Diêm Cận hơn. Một già một trẻ hai người này đều không phải dạng vừa, ánh mắt rất sắc bén. Lão thái thái này bản lĩnh còn cao hơn Nhạc Sở Nhân không biết bao nhiêu lần, bị bà nhìn chằm chằm như vậy khiến người khác không tự giác cúi đầu.
Lão thái thái vẫn không có biểu tình dư thừa gì, khi Nhạc Sở Nhân nói ra Dịch Vong sư, khuôn mặt bà liền biến sắc: “Thật sao?”
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn Diêm Cận, ra hiệu: “Nói gì đi.”
Diêm Cận một bộ đạm mạc, ngũ quan tuấn lãng đều rất lạnh. Nhìn Nhạc Sở Nhân một cái, nàng cười tươi như hoa làm cho hắn không tự chủ mà nhu hòa.
“Đúng vậy, lão ta từng có Vong Linh quân, hơn nữa lão còn có bản lĩnh khống chế Vong Linh với số lượng khổng lồ công kích người.” Thế nhưng lúc ấy có nàng ở đó, tất cả đều được hóa giải.
“Dịch Vong sư tuy bản lĩnh cường đại nhưng ở thế giới này không thể náo loạn lớn thế được. Kinh động tới chính phủ, không phải chuyện có thể dễ dàng giải quyết. Nhiều năm như vậy, chúng ta không hại lấy một mạng người, mấy người cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ. Sở Sở, không phải con quen tiểu Giang đội trưởng đội hình cảnh sao? Chuyện này giao cho bọn họ làm.” Lão thái thái tựa người vào ghế sô pha, phân phó rõ ràng mọi chuyện.
Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái, sau đó nói: “Nói nghe thì dễ nhưng võ công ông ta rất cao. Lão thái thái, người còn chưa nhìn thấy võ công của cổ nhân nên khả năng cảm thấy chẳng gì lợi hại. Nhưng thật sự rất lợi hại đó, rất kích thích thị giác, bay tới bay lui, đi vô ảnh vô tung, con nghĩ bắt ông ta cũng không dễ dàng như vậy.”
Lão thái thái khinh bỉ liếc cô một cái: “Con cho rằng vũ khí quốc gia chế tạo đều là gỉ sắt phải không? Mấy đứa không cần sốt ruột, nếu lão dám phạm tội, vậy liền báo công an đi gô cổ lão.” Dịch Vong sư, tránh được thì nên tránh.
Nhạc Sở Nhân không nói gì, quay đầu nhìn Diêm Cận: “Anh thấy thế nào?”
Diêm Cận mâu quang như đuốc, nhìn chằm chằm lão thái thái, vài giây sau liền nói: “Vậy nghe lời lão phu nhân.”
Khóe môi Nhạc Sở Nhân có chút run rẩy: “Vậy nghe lời lão phu nhân.”
Lão thái thái sắc mặt lạnh nhạt liếc cô một cái, không nói thêm gì.
Lão thái thái không rời đi, thầy trò hai người ở lầu một không biết đang làm gì, Diêm Cận một mình ở lầu hai, mở ti vi lẳng lặng xem.
Suy nghĩ đã phiêu đãng đi tận đâu, hắn đã đi tới thế giới này cũng đã lâu. Rõ ràng hết thảy đều rất xa lạ nhưng tựa hồ hắn lại thích ứng rất nhanh. Hiện tại những thứ đồ công nghệ cao này đối với hắn đều là vật bình thường, cảm giác bàng hoàng cảnh giác lúc đầu đã sớm tan thành mây khói.
Ti vi gắn lên tường, bọ cạp hai màu đen đỏ đi tới đi lui, ở cửa còn có mấy con rắn đang cuộn mình nằm ngủ. Trong phòng tất cả đều là độc vật nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu.
Nhất thời hắn lại nhớ tới nàng ở thế giới kia, bên người nàng tựa hồ cũng có mấy độc trùng như thế này. Hai người, hai thế giới cứ vậy mà trùng lên nhau, hắn đã không phân rõ được ai là ai. Vô luận là tính cách hay những thói quen nhỏ nhất, hắn đều không tìm được sự khác biệt. Hai người, tựa như vẫn luôn là một người.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Nhạc Sở Nhân không chớp mắt nhìn người nọ, người này rất lạ, cô chưa từng thấy hắn, có thể khẳng định đây không phải người của Cẩm Túc trại.
Vết bỏng trên mặt rất nghiêm trọng, thoạt nhìn có vẻ như không thể chữa khỏi được, người có đặc điểm nhận dạng dễ nhận dạng như vậy, nếu là người ở đây, không có lý nào cô lại không biết. Có thể bình thường cô chẳng mấy chú ý tới mọi việc xung quanh, nhưng tại sao lại trốn ở trên cây mà không thẳng thắn đối diện với người nọ?
Hồi lâu, Diêm Cận hơi cử động người. Bên này hắn mới hoạt động một chút, người đang ngẩng đầu nhìn trời bên kia lập tức có phản ứng.
Nhạc Sở Nhân hơi giật mình, ông ta lập tức nhìn qua. Tầm mắt nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chuẩn xác tìm được địa phương hai người ẩn náu, đôi mắt tinh tường như chim ưng.
Thời điểm người nọ nhìn qua, Diêm Cận lạnh lùng hừ một tiếng, một tay điểm lên vai Nhạc Sở Nhân, sau đó lại xách nàng từ trên cây xuống.
Diêm Cận vững chân liền buông nàng đi khỏi. Nhạc Sở Nhân đảo mắt nhìn, nhanh chóng đuổi theo.
Đi ra khỏi rừng cây, ánh mặt trời đón đầu bao phủ, rất ấm áp.
Khoảng cách gần làm cô có thể nhìn rõ người nọ, khuôn mặt dưới vành mũ thực sự rất kinh khủng. Da thịt nhăn nheo đỏ rực, đôi mắt lại rất âm u, cảm giác rất giống lũ côn trùng sống dưới đất không thể nhìn thấy ánh mắt trời. Liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy hết sức phiền chán.
“Diêm Tướng quân? Ha ha ha, ngươi cũng đến đây?” Thấy rõ người tới là ai, người nọ tựa như phát điên phát dại mà cười, thanh âm rất khó chịu, bất nam bất nữ.
Không biết tại sao, Nhạc Sở Nhân nghe thấy thanh âm kia cảm giác rất chói tai. Không phải ông ta lớn tiếng, cũng không phải quá khó nghe, mà tiếng cười kia như thể pha thêm thứ gì đó, tiến thẳng vào màng nhĩ mà không khuếch tán ra xung quanh.
“Đúng vậy, thật sự không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống.” Diêm Cận mở miệng, thanh âm trầm thấp, hữu hiệu đè ép tiếng cười chói tai kia xuống. Nhạc Sở Nhân cảm giác dễ thở hơn nhiều lắm.
“Chuyện này còn cần phải đa tạ Diêm Tướng quân, Cần Vương gia, Cần Vương phi cùng Diêm Tự quân ngày đó bức ép ta nhảy xuống. Nếu không ta làm sao có thể tới được đây?”Ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Diêm Cận, ánh mắt âm lãnh như muốn lăng trì hắn ngay tại chỗ.
Diêm Cận lạnh lùng nhìn ông ta: “Ngươi sống không được bao lâu nữa đâu, tuyệt đối không có chuyện thế này phát sinh.”
“Ha ha ha, chỉ bằng ngươi?” Ông ta lại ngửa mặt lên trời cười to, sau đó cánh tay duỗi thẳng ra, ngón tay chỉ thẳng vào Diêm Cận.
Làn khói đen từ trong tay áo ông ta phun ra, cứ như được quạt gió thẳng hướng Diêm Cận mà tới.
Diêm Cận nhanh chân chạy trốn, nhưng người phía sau cũng nhanh không kém. ‘Xoạt’ một tiếng đã đứng trước mặt hắn, bung ô. Ô kia rất tinh xảo, ánh sáng vàng kim giống với ánh nắng mặt trời.
Khói đen va vào ô vàng, nháy mắt liền biến mất. Nhạc Sở Nhân xoay ô, sau đó mới thu vào, cười nói với người đối diện: “Ông cũng biết trò này à? Học từ ai?”
“Xú nha đầu, ngươi cũng biết?” Ánh mắt ông ta càng trở nên âm ngoan, tựa như chỉ một vài phút sau sẽ lao lên ăn cô.
“Nực cười, tôi không biết thì ai biết. Ông còn chưa nói đâu, ông học cái này từ ai? Vả lại, ông là người thuộc trại nào?” Hai tay để ra sau lưng, từng bước từng bước đi vòng quanh, Nhạc Sở Nhân đánh giá ông ta, rất ngạc nhiên.
“Hừ, Diêm Tướng quân, ngươi tìm được ô dù cũng nhanh đấy.” Nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, ông ta châm chọc Diêm Cận.
“Đừng nói với anh ấy, tôi đang nói chuyện với ông đấy. Hai người đến từ một thế giới à? Chậc chậc, thật thần kỳ, cổ nhân tập thể xuyên không? Anh đẹp trai thế kia xuyên qua cũng coi như cảnh đẹp ý vui, người xấu xí, quái dị như ông thế nào cũng tới góp vui?” Đừng nhìn bộ dáng cô nho nhỏ xinh xinh lại trắng trắng mềm mềm, nhưng bản lĩnh móc mỉa lại chẳng ai địch nổi. Hơn nữa còn thái độ không sợ trời không sợ đất, chẳng ngán ai bao giờ.
“Diêm Tướng quân, ngươi thật sự muốn mượn trợ giúp từ người tương lai này chấm dứt chuyện của chúng ta?” Ông ta lui về phía sau hai bước. Dù bản lĩnh ông ta siêu quần, nhưng thế giới này cũng chẳng phải dạng vừa, mặc dù ở phương diện nào, ông ta cũng chuẩn bị không được đầy đủ, đúng là không dám thật sự cứng đối cứng.
“Lúc ấy ngươi đối phó với phụ nữ có thai tay không tấc sắt sao không nói tới chuyện công bằng?” Diêm Cận lạnh mặt, góc cạnh khuôn mặt dần căng cứng.
Nhạc Sở Nhân không thể tin nhướn mày: “Ông còn dám làm chuyện thiếu đạo đức này? Xem ra ông đúng là chẳng phải thứ gì tốt. Quả nhiên, tâm sinh tướng.”
“Hừ, nói vậy hẳn hôm nay chúng ta tất phải quyết định kẻ chết người sống.” Một chân khai mở, ông ta nhìn thoáng qua hai người. Dù ông ta chuẩn bị không chu toàn nhưng cũng không thể thất bại.
“Này này, ông cho rằng thế giới này được tự do giết người sao? Đây đâu phải thời đại của mấy người, một người chết sẽ kinh động đến cảnh sát. Hiện tại nghiệp vụ trinh sát của cảnh sát rất lợi hại, một sợi tóc vô tình làm rơi ở hiện trường, cảnh sát cũng có thể dễ dàng tìm ra. Khi đó, dù ông có chắp cánh bay lên trời cũng khó lòng thoát khỏi.”Nhạc Sở Nhân cười rộ lên, nhìn một bộ liều chết của ông ta, cô liền cảm thấy buồn cười.
“Ít nói nhảm, xem chiêu đây.” Ông ta quát lớn một tiếng, sau đó bóng dáng như thể biến mất tại chỗ. Đợi tới khi Nhạc Sở Nhân nhìn lại, hai người họ đã quấn lấy nhau mà đánh.
Loại trường hợp đánh nhau này rất giống với hình ảnh trong phim võ hiệp. Nhạc Sở Nhân trừng mắt há mồm, bởi vì cô không thể nhìn được rõ hình ảnh hai người đang làm gì. Mọi thứ nhìn thấy đều là hư ảnh, hai người di chuyển rất nhanh chóng, đó là một tốc độ mà không máy quay nào có thể bắt kịp.
Mặt trời chiếu trên cao, chóp mũi Nhạc Sở Nhân đã đổ một tầng mồ hôi, ánh mắt vẫn nhất nhất chăm chú hai bóng dáng đang đánh nhau hăng say phía trên cao. Tuy rất nhanh nhưng thi thoảng vẫn có thể nhìn thấy mái tóc bay bay của Diêm Cận.
Đánh nhau như vậy, Nhạc Sở Nhân xem có chút say mê. Cỏ cây trên mặt đất đều bị chưởng phong của họ quét qua, bay múa đầy trời, đẹp mắt thật.
Đột nhiên bên kia có tiếng kêu đầy đau đớn, sau đó Nhạc Sở Nhân liền nhìn thấy một bóng người nhanh chóng tiếp cận.
Cô phản ứng nhanh chóng nắm chặt ô trong tay, tay kia mò ra phía sau một chút, sau đó tung ra hàng loạt ngân châm.
Bóng người kia bị ô cản lại, lại phải trốn tránh đám ngân châm. Chuyện chỉ trong nháy mắt này, Diêm Cận đã nhanh chóng đuổi lại đây.
Bay lên đá một cước, đá lên người người nọ. Thân mình hắn vừa chuyển, đã vòng qua ô, nắm lấy bả vai Nhạc Sở Nhân, hai người lui về phía sau.
“Mau bắt lấy ông ta! Nếu để ông ta chạy, lần sau muốn bắt càng khó hơn nữa.” Bị bắt lùi về phía sau, Nhạc Sở Nhân sốt ruột, cơ hội khó có được, không thể để ông ta chạy mất.
==========
Chương 173-2: Ngoại truyện 5: Cùng một người. 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Ta bị thương, không nên tái chiến.” Hô hấp Diêm Cận dồn dập.
“Bị thương? Vậy càng không được để ông ta chạy thoát. Buông ra, anh không đi được, tôi đi.” Nhạc Sở Nhân thu ô, gạt tay Diêm Cận đang đặt bên hông ra. Nhưng tay tên này thế quái nào chằng khác gì kìm sắt, đẩy mãi không ra.
Mà bên kia, người nọ lui về phía sau nhìn bọn họ, đè ép vành mũ, xoay người rời đi. Tốc độ ông ta rất nhanh, hai ba bước đã biến mất khỏi tầm mắt hai người.
“Trời ơi, chạy mất rồi. Diêm Cận, anh buông ra, tôi đuổi theo lão ta.” Không thể để cho ông ta chạy thoát được. Lão ta không chỉ có thù oán với Diêm Cận mà còn có cả độc cổ bí thuật, không thể lưu.
“Để nói sau, chúng ta trở về.” Sắc mặt Diêm Cận trắng bệch, nói xong liền buông lỏng tay.
Nhạc Sở Nhân quay người nhìn, liếc mắt thấy hắn không quá ổn: “Anh bị thương thật à? Tiếng kêu thảm thiết kia là của anh?” Nói xong, cô liền bắt lấy tay hắn, hai ngón tay đặt lên mạch thượng, biến sắc: “Nội thương.”
“Ừm, mau về thôi.” Diêm Cận gật gật đầu, nhìn có chút vô lực.
“Được được được, đi thôi. Về nhà tôi liền thỉnh lão thái bà rời núi. Có bà ấy ở đây, nhất định có thể bắt được tên quái dị kia.” Quay đầu nhìn phương hướng người nọ biến mất, Nhạc Sở Nhân thở dài, lôi kéo Diêm Cận đi vào núi.
Được nàng nắm tay, Diêm Cận thả chậm cước bộ, chậm rãi điều chỉnh hô hấp của bản thân, cơn đau ở ngực dịu hơn rất nhiều.
Võ công của lão ta tinh tiến không ít, trước kia đã cảm thấy rất cao rồi. Đại chiến ngày ấy, hắn, Cần Vương gia, Phí Tông cùng hơn trăm người liên thủ vs lão ta mà vẫn tử thương vô số. Hôm nay chỉ dựa vào sức mình mà vẫn có thể tiếp chiêu được khá lâu, hẳn là đã vượt xa người thường.
“Cổ nhân mấy người đánh nhau là như thế sao? Rất gay cấn! Chỉ là lực sát thương quá lớn, nhìn anh bên ngoài chẳng việc gì, thế nhưng nội thương lại rất nặng.” Cô tự mình cầm tay Diêm Cận, cô có thể cảm giác được nhịp tim anh đập khá nhanh.
Nhìn tay hai người tương giao, Diêm Cận có chút thất thần. Chẳng bao lâu trước đây, hắn cùng nàng vẫn là tay trong tay như vậy. Chỉ là khi đó trong lòng nàng đã sớm có người khác.
“Sở Sở.” Vô thức thốt lên cái tên thân thương này.
“Hả?” Người phía trước tự nhiên đáp lại, đi vài bước, sau đó mới chậm chạp xoay người nhìn hắn: “Tên này của tôi anh cũng biết sao? Chẳng lẽ Nhạc Sở Nhân anh quen biết kia cũng có nhũ danh này?”
Diêm Cận nhìn nàng, chớp mắt, gương mặt thân thuộc trong trí nhớ cứ vậy mà trung với người trước mặt này, biến thành cùng một người.
Trong lòng giật mình, hắn lập tức cúi đầu, tay buổng lỏng tau nàng: “Không phải.”
Nhạc Sở Nhân không để lắm, nhướn mày: “Tên này cũng không phải hiếm, người có nhũ danh ‘Sở Sở’ có rất nhiều. Lão thái bà rất thích gọi tôi là Sở Sở, chỉ là giọng bà ấy không tốt lắm, không êm tai như giọng anh.”
Diêm Cận gật đầu, rũ mắt xuống che dấu bất an nơi đáy mắt.
“Được rồi, được rồi, một người đàn ông trưởng thành như anh mà còn thích nhăn nhó như vậy là sao? Đi thôi, về nhanh nào, tôi còn trị thương cho anh.” Nhạc Sở Nhân dắt hắn, tiếp tục đi về phía trước, khóe môi khẽ nhếch, lòng hân hoan vô cùng. Theo như cô nghĩ, anh chàng này có vẻ là thích người tên Nhạc Sở Nhân ở thế giới kia.
Chậc chậc, thật là có ý tứ, tình yêu của cổ nhân, chậc chậc.
Về nhà, Nhạc Sở Nhân sắc thuốc cho Diêm Cận uống, sau đó gọi điện cho lão thái bà, nhưng lại không có người nhận máy.
Cũng không biết bà ấy đi đâu, lão thái bà này rất thích đi chơi cùng với hội người già.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, cất điện thoại di động, đi xem nồi thuốc, hẳn là cũng được rồi.
Đổ ra bát, Nhạc Sở Nhân bưng ra phòng bếp.
“Diêm đại Tướng quân, đến đây nào, uống hết bát thuốc này là ok ngay.” Diêm Cận nằm trên sô pha, sô pha này vốn rất dài, hắn nằm đó chiếm luôn toàn bộ không gian. Có thể thấy được người này có bao nhiêu cao.
“Cảm ơn.” Diêm Cận nhìn nàng một cái, lại rũ mắt xuống, cầm lấy cái bát, một hơi uống hết bát thuốc.
“Uống xong rồi thì uống thêm mấy cái này nữa.” Cô lại đưa thêm cho Diêm Cận mấy viên thuốc, anh không nhìn thấy khuôn mặt cô, cô cũng không nhìn thấy anh.
Trực tiếp nuốt mà không có nước, Diêm Cận không than đắng, thậm chí một biểu tình nhăn mày nhăn mặt cũng không có.
“Ngủ một giấc đi, anh đừng ngủ ở sô pha, không thoải mái đâu. Anh màu vào phòng khách mà ngủ.” Cầm bát đi khỏi, bóng dáng Nhạc Sở Nhân rất xinh đẹp, quần áo đơn giản vẫn không che được dáng người mê người.
Diêm Cận nâng mí mắt lên nhìn nàng, cho đến khi bóng dáng nàng biến mắt ở phòng bếp mới thu hồi tầm mắt. Hiện tại hắn vẫn không dám nhìn nàng, mỗi khi nhìn nàng, trong đầu lại không tự chủ dung nhập hai hình bóng vào thành một. Loại cảm giác này rất đáng sợ, hắn lo lăng hắn không khống chế được.
Hai người không cùng một thế giới, kết cục hắn vẫn phải quay về nhà. Vả lại hắn luôn luôn hiểu được, sâu trong đáy lòng hắn chỉ có nàng, làm sao có thể phải lòng người khác?
Ngả ngưởi ra sau tựa vào ghế sô pha, Diêm Cận len lén thở dài, đột nhiên lại nhớ tới nàng, từng cái nhăn mày, nụ cười của nàng, hắn đều khắc sâu trong trí nhớ.
Nhưng dần dần lại thay đổi thành người vừa mới sắc thuộc cho hắn.
Hắn cả kinh, mở to hai mắt, vừa vặn Nhạc Sở Nhân đi ra khỏi phòng bếp.
Liếc mắt nhìn thấy hắn đang to mắt nhìn mình, Nhạc Sở Nhân cũng mở to mắt nhìn hắn: “Làm cái gì? Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Sở Sở.” Tựa hồ lại vô ý thức, hắn thấp giọng gọi. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân cười rộ lên: “Anh đang nhớ tới Sở Sở kia sao? Diêm đại Tướng quân, anh mở to mắt mà nhìn cho rõ, tôi không phải Sở Sở kia của anh.”
Con ngươi Diêm Cận chợ lóe, lập tức thu hồi tầm mắt, Nhạc Sở Nhân bên kia lại cười không ngừng: “Xem ra Diêm Tướng quân còn rất yêu người ta.” Tuy cô cảm thấy tình yêu của cổ nhân rất có ý tứ, nhưng không đâu lại bị cho rằng là thế thân, cô chẳng thấy thích chút nào. Hơn nữa nhìn khuôn mặt mê mang, đôi mắt ôn hòa dịu dàng gọi tên ‘Sở Sở’, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Gọi cho lão thái bà vài cuộc mà vẫn không thấy nhận máy. Không ngờ ngày hôm sau, lão nhân gia ngài đã tới rồi, tốc độ này không phải mau bình thường thôi đâu.
Đó là một vị phu nhân nhìn rất trang nhã, tóc cắt ngắn, nhuộm màu trắng tuyết, lại còn uốn lượn sóng.
Bà mặc một bộ quần áo màu xanh lục, đi giày gót nhọn, có thể nhìn ra bà hẳn là đi từ trong thành phố về.
“Lão thái thái, hôm qua con gọi nhiều cuộc điện thoại cho người như vậy mà người không thèm bắt máy. Hôm nay người phải nói rõ cho con nghe lý do xem nào.” Cầm giúp túi da, hai người cùng nhau lên lầu, lão thái thái vừa tới cửa nhà liền dừng bước.
Nhìn trong phòng khách thừa ra một người, lão thái thái nhìn rất kỹ, sau đó tựa như bừng tỉnh, nhìn Nhạc Sở Nhân: “Biết yêu rồi?” Thanh âm hơi lạnh, hẳn vị thái thái này cũng không phải là người nhiệt tình.
“Yêu đương gì chứ. Chuyện này nói ra rất dài, người mau vào trong nhà đi.” Nhạc Sở Nhân kéo tay lão thái thái vào nhà. Diêm Cận lui về sau một bước, chắp tay hành lễ.
Nhìn thủ thế kia của hắn, lão thái thái vẫy vẫy tay, ngồi xuống, liếc nhìn sang Nhạc Sở Nhân: “Đến từ chỗ nào?”
“Từ trên trời rơi xuống. Lão thái thái, đây là Diêm Cận, là Đại Nguyên soái.” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu giới thiệu, sau đó nói rõ ra mọi chuyện. Trong khi đó Diêm Cận không hề mở miệng ra nói lấy một chữ, nhưng chỉ bằng vài ba câu giải thích của Nhạc Sở Nhân, lão thái thái càng nhìn kỹ Diêm Cận hơn. Một già một trẻ hai người này đều không phải dạng vừa, ánh mắt rất sắc bén. Lão thái thái này bản lĩnh còn cao hơn Nhạc Sở Nhân không biết bao nhiêu lần, bị bà nhìn chằm chằm như vậy khiến người khác không tự giác cúi đầu.
Lão thái thái vẫn không có biểu tình dư thừa gì, khi Nhạc Sở Nhân nói ra Dịch Vong sư, khuôn mặt bà liền biến sắc: “Thật sao?”
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn Diêm Cận, ra hiệu: “Nói gì đi.”
Diêm Cận một bộ đạm mạc, ngũ quan tuấn lãng đều rất lạnh. Nhìn Nhạc Sở Nhân một cái, nàng cười tươi như hoa làm cho hắn không tự chủ mà nhu hòa.
“Đúng vậy, lão ta từng có Vong Linh quân, hơn nữa lão còn có bản lĩnh khống chế Vong Linh với số lượng khổng lồ công kích người.” Thế nhưng lúc ấy có nàng ở đó, tất cả đều được hóa giải.
“Dịch Vong sư tuy bản lĩnh cường đại nhưng ở thế giới này không thể náo loạn lớn thế được. Kinh động tới chính phủ, không phải chuyện có thể dễ dàng giải quyết. Nhiều năm như vậy, chúng ta không hại lấy một mạng người, mấy người cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ. Sở Sở, không phải con quen tiểu Giang đội trưởng đội hình cảnh sao? Chuyện này giao cho bọn họ làm.” Lão thái thái tựa người vào ghế sô pha, phân phó rõ ràng mọi chuyện.
Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái, sau đó nói: “Nói nghe thì dễ nhưng võ công ông ta rất cao. Lão thái thái, người còn chưa nhìn thấy võ công của cổ nhân nên khả năng cảm thấy chẳng gì lợi hại. Nhưng thật sự rất lợi hại đó, rất kích thích thị giác, bay tới bay lui, đi vô ảnh vô tung, con nghĩ bắt ông ta cũng không dễ dàng như vậy.”
Lão thái thái khinh bỉ liếc cô một cái: “Con cho rằng vũ khí quốc gia chế tạo đều là gỉ sắt phải không? Mấy đứa không cần sốt ruột, nếu lão dám phạm tội, vậy liền báo công an đi gô cổ lão.” Dịch Vong sư, tránh được thì nên tránh.
Nhạc Sở Nhân không nói gì, quay đầu nhìn Diêm Cận: “Anh thấy thế nào?”
Diêm Cận mâu quang như đuốc, nhìn chằm chằm lão thái thái, vài giây sau liền nói: “Vậy nghe lời lão phu nhân.”
Khóe môi Nhạc Sở Nhân có chút run rẩy: “Vậy nghe lời lão phu nhân.”
Lão thái thái sắc mặt lạnh nhạt liếc cô một cái, không nói thêm gì.
Lão thái thái không rời đi, thầy trò hai người ở lầu một không biết đang làm gì, Diêm Cận một mình ở lầu hai, mở ti vi lẳng lặng xem.
Suy nghĩ đã phiêu đãng đi tận đâu, hắn đã đi tới thế giới này cũng đã lâu. Rõ ràng hết thảy đều rất xa lạ nhưng tựa hồ hắn lại thích ứng rất nhanh. Hiện tại những thứ đồ công nghệ cao này đối với hắn đều là vật bình thường, cảm giác bàng hoàng cảnh giác lúc đầu đã sớm tan thành mây khói.
Ti vi gắn lên tường, bọ cạp hai màu đen đỏ đi tới đi lui, ở cửa còn có mấy con rắn đang cuộn mình nằm ngủ. Trong phòng tất cả đều là độc vật nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu.
Nhất thời hắn lại nhớ tới nàng ở thế giới kia, bên người nàng tựa hồ cũng có mấy độc trùng như thế này. Hai người, hai thế giới cứ vậy mà trùng lên nhau, hắn đã không phân rõ được ai là ai. Vô luận là tính cách hay những thói quen nhỏ nhất, hắn đều không tìm được sự khác biệt. Hai người, tựa như vẫn luôn là một người.