Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 174: Ngoại truyện 6: Tình địch

Chương 174: Ngoại truyện 6: Tình địch
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Buổi chiều, trước cổng nhà có tiếng xôn xao, tiếng đập cửa kèm theo tiếng xe máy chưa tắt và tiếng một nam một nữ vội vội vàng vàng kêu cứu.

Diêm Cận đi vài bước đến gần cổng nhà, đồng thời, Nhạc Sở Nhân vẫn luôn ở lầu một cũng đi ra.

Cổng nhà chậm rãi mở ra, một nam một nữ ôm theo một đứa trẻ xông vào.

“Nhạc sư phụ, cô mau nhìn xem, đửa trẻ nhà chúng tôi không biết vì sao lại không thở được, nghẹn đến nỗi mặt biến thành màu tím.” Nữ đang ôm đứa nhỏ khoảng hơn ba mươi tuổi, nam bên cạnh cũng trong khoảng độ tuổi đó, lo lắng nói với Nhạc Sở Nhân.

“Không thở được?” Nhạc Sở Nhân đưa tay ôm lấy đứa bé, xốc quần áo trên người bé lên. Khuôn mặt đứa nhỏ lộ ra, khoảng ba bốn tuổi, lúc này không chỉ mặt biến tím, đã đen dần luôn rồi.

Miệng há rất to, đôi mắt trừng lớn, tròng trắng còn nhiều hơn cả tròng đen.

Cô nhíu mày, bắt đầu bắt mạch cho đứa trẻ. Cô vừa muốn nói gì đó, trên vai đột nhiên xuất hiện một bàn tay. (MTLTH.dđlqđ)

“Lão thái thái, người mau nhìn đứa nhỏ này.” Nhìn lại, thì ra là lão thái thái, ánh mắt Nhạc Sở Nhân biểu lộ chuyện này không đơn giản.

Lão thái thái gật đầu, người đàn ông bên kia lo lắng nhìn hai người, người mẹ ôm đứa trẻ rấm rức khóc không thôi.

“Lão sư phụ, ngài mau xem bệnh cho con trai cháu, đứa bé này rốt cuộc là bị sao vậy?” Nhìn thấy lão thái thái tự mình xem bệnh cho con, người đàn ông vội vàng lên tiếng.

Lão thái thái sờ sờ thiên linh cái* của đứa nhỏ, lại nhéo nhéo yết hầu của đứa nhỏ. Đôi mắt đang trợn trừng trắng dã của đứa nhỏ đột nhiên như thể có hồn, hô hấp dồn dập.

*Thiên linh cái: “Thiên” là chỉ phần trên hướng lên trời tức là huyệt tụ linh Bách Hội ở trên đỉnh đầu con người. Huyệt Bách Hội là huyệt Thiên môn của cơ thể, là nơi tụ hội của các kinh dương. Được coi là phần dương của cơ thể, trên tiếp xúc với thiên khí.

“Trước khi hai người tới đây có phải đã đưa đứa bé này đi chỗ khác không?” Lão thái thái buông tay, như thể không thấy vẻ mặt vui mừng của hai vợ chồng, lạnh giọng hỏi. (MTLTH.dđlqđ)

“Cái này….đúng vậy, vợ chồng chúng cháu mới từ Quảng Giản trại về đây.” Người đàn ông nhỏ giọng trả lời, vợ anh ta đánh mắt với anh ta, ý đừng lên tiếng. Chọc giận lão sư phụ, đừng mong bà chữa bệnh cho con trai họ.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày: “Có phải là người xem bệnh có khuôn mặt rất quái dị, giống như bị người hỏa thiêu hay không?”

“Phải, phải, đúng là ông ấy.” Người đàn ông coi như thành thực, liên tục gật đầu đáp phải.

Lão thái thái lạnh lùng liếc nhìn đứa bé tuy đã thở được nhưng vẫn rất khó khăn, nói: “Hai người mau đưa con đi bệnh viện đi.” Dứt lời, bà liền xoay người vào nhà.

“Lão sư phụ, lão sư phụ, ngài đừng đi!” Người đàn ông thấy vậy lập tức nóng nảy, đưa tay định bắt lấy tay lão thái thái nhưng không thành.

“Được rồi, không phải người không xem bệnh cho đứa nhỏ nhà anh chị. Người cũng không ngại chuyện anh chị đưa con đi khám chỗ khác trước rồi mới tới đây. Anh chị mau đưa bé đi bệnh viện đi, bệnh viện có máy thở, đưa bé tới đó là cứu sống bé rồi. Đi nhanh đi.” Tiễn hai vợ chồng vẫn còn đang ngây ngẩn ra cổng, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng quay vào nhà. Tiếng hô của hai vợ chồng vẫn còn, cô cũng mặc kệ, tiêu sái lên lầu.

Trong phòng khách, lão thái thái ngồi trên ghế sô pha, Diêm Cận đứng cách đó không xa.

Nhạc Sở Nhân vừa bước vào phòng, Diêm Cận liền liếc mắt nhìn cô một cái, cô ngồi xuống cạnh lão thái thái: “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Báo công an.” Lão thái thái thản nhiên tự đắc đáp lại.

“Người thực sự muốn báo công an đến vây bắt ông ta?” Tuy miệng thì nói nhưng tay cô cũng đã lôi di động ra rồi.

“Chắc chắn ông ta đang nghiên cứu cách tạo vong linh, nhưng không phải chỗ nào cũng có người chết, nhu cầu cấp bách của ông ta bây giờ chính là thi thể. Vô luận ông ta tìm có được thi thể ở chỗ nào, đó cũng là việc phạm pháp, báo công an cũng chẳng có gì đáng trách.” Lão thái thái nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa trật tự.

Nhạc Sở Nhân gật đầu, liếc mắt nhìn Diêm Cận vẫn bất động như núi một cái: “Theo thủ tục, chắc chắn cảnh sát sẽ tìm ông ta để lấy lời khai, ông ta khẳng định sẽ động thủ, nếu không động thủ thì hẳn là sẽ trốn. Ít người có thể bình tĩnh trước sự truy hỏi của cảnh sát, huống hồ ông ta lại còn là cổ nhân. Nếu sự việc quá náo loạn, cảnh sát sẽ đánh gục ông ta. Lúc ấy phải xem súng của cảnh sát nhanh hay chân ông ta trốn nhanh.”

Lão thái thái gật đầu: “Mặc kệ cảnh sát có bắt được ông ta hay không, chúng ta cứ phải áp tội danh này lên đầu ông ta.”

“Quả nhiên gừng càng già càng cay.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, lắc đầu thở dài.

Biểu cảm của lão thái thái vẫn không đổi, Diêm Cận đứng kia cũng hiểu được lợi ích trong lời nói của Nhạc Sở Nhân. Thoáng cân nhắc, phương pháp này đúng là nhanh nhất.

Nhạc Sở Nhân ra cửa gọi điện thoại, điện thoại nhanh chóng được bắt máy. Giọng nói quen thuộc kia khiến biểu tình hai người trong phòng đều đổi.

“Đội trưởng Giang, có thể báo cáo chuyện này với chính phủ được không?” Lời nói còn mang theo ý cười, có thể đoán được quan hệ của hai người không tồi.

“Thôi đi, anh làm gì có thời gian mời em ăn cơm. Nói không chừng lúc đó lại cho em leo cây, một mình em ở lại xấu hổ lắm.” Người đầu dây bên kia vẫn không ngừng mời cô đi ăn một bữa.

Trên sô pha, lão thái thái bộ dáng hài lòng. Tất nhiên bà đã gặp qua tiểu Giang, là một người chính trực ngay thẳng hiếm thấy trong xã hội.

“Được rồi, lần sau có thời gian em mời anh ăn cơm. Hôm nay em gọi điện cho anh thật đúng là có chuyện, không biết Quảng Giản trại tìm được người ở đâu. Người này chỉ muốn tìm thi thể, càng nhiều càng tốt, em thấy ông ta như thể là phần tử tà giáo.” Nhạc Sở Nhân kéo câu chuyện lại việc chính, tà giáo là hai từ mẫn cảm với quốc gia. Nói ra từ này, bọn họ khẳng định rất coi trọng.

“Đúng vậy, còn cổ động người trong trại chạy tới chỗ ông ta. Em suy nghĩ không biết ông ta định làm trò gì.”

“Đi sao? Em biết rồi, em không đi. Vậy anh mau lập án đi, đến lúc ông ta không tìm được thi thể, khả năng xảy ra án mạng là rất cao.” Người ở đầu dây bên kia tựa hồ đang khuyên cô không được làm loạn.

Nói thêm vài câu nữa, Nhạc Sở Nhân mới tắt máy. Vừa xoay người, cô liền nhìn thấy hai ánh mắt khác nhau đang nhìn chằm chằm cô.

Ngạc nhiên ở chỗ không ngờ lão thái thái lại mang ý cười đầy mặt, nói với cô: “Khó có được một người ngay thẳng chính trực, ngày sinh tháng đẻ thịnh dương khí, đối với con có cũng có ý. Con vẫn nên xem xét đi.” Nghề này của bọn họ, phần nhỏ thì chết trẻ, hầu hết mọi người cả đời đều cô đơn. Lão thái thái bà là người sống lâu nhất, nhưng vẫn không tránh khỏi vận mệnh, chỉ có thể sống một người tới cuối đời. Bà không muốn Nhạc Sở Nhân cũng giống bà, sống cô độc cả một đời, tìm bạn lữ thích hợp bà cũng yên tâm.

Nhạc Sở Nhân rối rắm nhíu mày, dường như vô ý mà nhìn thoáng qua Diêm Cận. Không nghĩ tới anh cũng đang nhìn cô, hơn nữa còn là nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
========
Chương 174-2: Ngoại truyện 6: Tình địch 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Lão thái thái, người cứ như đang chọn sủng vật đầy đủ dương khí vậy. Trên núi cũng có lão Vương mẹ góa con côi dương khí rất thịnh, người xem lấy ông lấy làm chồng được không?” Nhạc Sở Nhân bắt chéo chân, không để ý nói.

Lão thái thái mặt mày nghiêm túc, sau đó đánh một cái lên ót cô: “Lời ta nói con tốt nhất nên nghe đi, không chịu nghe lời, có chuyện xảy ra thì tự chịu.”

Nhạc Sở Nhân vuốt ót cười cười: “Ha ha ha, nghe lời người, người nói gì con cũng nghe, được chứ ạ?” Cô tùy ý đảo mắt nhìn, lại thấy Diêm Cận xoay người đi khỏi.

Ban đêm, Nhạc Sở Nhân từ phòng tắm đi ra, mặc áo tắm, vừa cầm khăn lông lau tóc, vừa đi vào phòng bếp.

Uống hết cốc nước, lại đi ra, vô tình nhìn thấy cửa nhà để ngỏ, Diêm Cận không có ở đây.

Chớp mắt, đi ra khỏi cửa, vừa nhìn xuống dưới liền thấy có người đứng. Ánh đèn mông lung, dáng người cao lớn của anh thoạt nhìn có chút cô độc, thậm chí còn cảm thấy rất đáng thương.

Động tác lau tóc dần chậm lại, tạm dừng trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân đi chậm xuống dưới lầu. (MTLTH.dđlqđ)

“Anh nhớ nhà sao?” Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn. Mái tóc đen nhánh xõa tung bao phủ lấy hai đầu vai, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đẹp nhất là đôi mắt sáng ngời như thể có cả ánh sáng.

Hắn chưa quay đầu nhìn nàng, nhưng chóp mũi đã ngửi thấy hương thơm tươi mát lẫn mùi thảo mộc. Đôi mắt Diêm Cận khẽ động, quay sang nhìn nàng.

“Không phải, ta chỉ là đang nhìn bầu trời nơi đây có gì khác với thế giới của ta hay không?” Thanh âm trầm thấp, từng ánh mắt từng động tác của hắn đều tràn ngập hương vị nam nhân.

Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn thoáng bầu trời đêm: “Vậy có gì khác nhau không?”

“Không, chỉ có một màu đen.” Nhẹ lắc đầu, lời nói có chút cô đơn.

“Cho nên? Bởi vì cùng là màu đen giống nhau nên anh thấy ở đâu cũng không thú vị? Diêm Cận, tôi nói thật, nếu như anh không thể quay về được nữa, vậy thì anh phải làm sao?” Ai cũng không biết có thể trở về hay không. Nếu như anh không về được, cô sẵn sàng thu lưu anh cả đời sao?

Diêm Cận nhìn nàng, ánh sáng mờ ảo, vậy mà hắn lại có thể nhìn rõ ảnh ngược của mình trong mắt nàng.

“Đúng vậy, nếu như không thể trở về, vậy phải làm sao bây giờ?” Sau một lúc lâu, hắn lắc đầu, đồng thời bản thân cũng không đưa ra được đáp án.

“Chỉ cần anh đặt xuống được công danh lợi lộc của anh ở đó,tôi nghĩ vậy thì ở đâu cũng giống nhau mà thôi.” Nhìn vào mắt anh, trong thoáng chốc, cô như thể nhìn thấy được cả linh hồn của anh. Nội tâm người này luôn cô độc, người bên cạnh anh tuy nhiều, nhưng cuộc sống của họ dường như lại chẳng có liên quan gì tới anh.

Cảm giác này chính cô cũng có. Trên thế giới này, không có bất luận người nào có cùng một đường với cô. Cô mờ mịt đứng trên con đường rộng thênh thang, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình.

“Công danh lợi lộc? Ta không để ý những thứ ấy. Chỉ là, muội muội là người thân duy nhất của ta, ta sợ con bé thương tâm.” May mắn Diêm Tô đã có Niên Đồng bên cạnh, còn có nàng vẫn luôn đứng sau trợ giúp, con đường muội ấy hẳn sẽ không khó đi.

“Chính là vị Hoàng Hậu kia sao? Anh đừng quan tâm quá hóa loạn. Cô ấy cũng đã là Hoàng Hậu, trượng phu, con cái, cẩm y ngọc thực thứ nào cũng không thiếu, anh còn lo lắng cái gì? Em gái anh đúng là may mắn, có một người anh trai như anh.”Cô lắc lắc mái tóc đã được gió đêm thổi khô một nửa.

Diêm Cận nhìn nàng, khuôn mặt không tự chủ được nhu hòa hơn nhiều: “Ngươi cũng có lão phu nhân bên cạnh, người đối với ngươi rất tốt.”

“Anh nói bà ấy sao? Còn phải xem tâm tình của bà ấy nữa, nếu như tôi nghe lời người, người sẽ đối với tôi rất tốt. Nếu như không nghe lời, vậy thì kết cục cũng khá là thảm.” Sống cùng nhau nhiều năm, chỉ duy nhất có một lần cô không nghe lời lão thái thái, sau đó bị bà ấy trừng phạt rất nghiêm khắc.

Ánh mắt Diêm Cận thoáng chốc khác đi: “Lời hôm nay bà ấy nói với ngươi, ngươi cũng nghe sao?”

“Cái gì?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, anh đang muốn nói tới chuyện nào?

“Muốn ngươi thành thân.” Hai chữ “thành thân” bật thốt ra khỏi miệng, Diêm Cận không biết vì sao mà thấy lòng mình trầm xuống.

“Thành thân? Từ này nghe rất cổ đó. Đương nhiên là không nghe rồi, bà ấy nhìn trúng không có nghĩa là tôi sẽ nhìn trúng theo bà ấy. Dù tính cách của tiểu Giang cũng rất được, nhưng không phải gu của tôi.” Cô lắc đầu, với tính cách của tiểu Giang, làm bạn hợp hơn làm chồng.

Nụ cười vấn vương bên miệng, Diêm Cận gật đầu không rõ ràng, trong lòng tựa như có thứ gì đó vừa buông lỏng xuống.

Đúng như theo dự đoán của Nhạc Sở Nhân, tối hôm qua bên hình cảnh phái người tới Quảng Giản trại dò xét. Kết quả là vài vị cảnh sát ấy lại bị phát hiện, không biết vì sao hai chân đột nhiên bị phù thũng như chân voi, đã được đưa tới bệnh viện.

Sáng sớm, trời vẫn còn chưa sáng rõ, Nhạc Sở Nhân bị điện thoại đánh thức.

Tiếng chuông di động rất lớn, tuy cách cửa phòng nhưng cũng đủ đánh thức những người khác. Khi Nhạc Sở Nhân nhận điện thoại, Diêm Cận cũng đồng thời từ trong phòng đi ra. Một lát sau, lão thái thái cũng ra khỏi một gian phòng khác. Tuy mới sáng sớm nhưng nhìn lão thái thái vẫn rất chỉn chu.

Đối với tốc độ của Diêm Cận, lão thái thái cảm thấy khá kinh ngạc: “Đúng là có chuyện xảy ra, tốt lắm, bắt đầu thôi.”

Diêm Cận gật đầu, hắn cũng nghe như vậy.

Nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng Nhạc Sở Nhân. Lát sau, cửa phòng mở ra, Nhạc Sở Nhân mặc váy ngủ màu đỏ, tóc tai tán loạn đi ra khỏi phòng.

Vừa thấy nàng, Diêm Cận rũ mắt. Bộ dáng kia của nàng, hắn vẫn không can đảm để nhìn.

Lão thái thái lại rất tự tại, vừa cầm cốc nước vừa nói: “Có phải gặp chuyện không may rồi không?”

“Vâng, hiện tại đã lập án, đội hình cảnh của anh tiểu Giang đã phái người tới Quảng Giản trại.” Phỏng chừng cũng chỉ là lén tới.

“Anh ấy có hỏi con, vài viên cảnh sát nhân dân kia có thể nhờ trị giúp được không? Một đám chân bị phù lên như chân voi, đưa tới bệnh viện truyền nước cũng không có tác dụng.” Cô ngồi xuống ghế sô pha, ôm gối ôm trước người, Nhạc Sở Nhân cảm thấy có lẽ cô nên tới bệnh viện một chuyến.

“Con tốt nhất đừng đi, khi nào bọn họ giải quyết được lão già kia, con đi cũng không muộn.” Lão thái thái mở miệng, lo lắng chu toàn. (MTLTH.dđlqđ)

Cô gật đầu: “Được ạ.” Việc cứ như vậy mà định rồi.

Diêm Cận chậm rãi lại gần một đầu sô pha khác, trầm giọng hỏi Nhạc Sở Nhân: “Chúng ta có cần đến trợ trận không? Bọn họ không thể khống chế được lão già kia đâu.”

“Đi nhìn một cái thì được, nhưng tuyệt đối không được động thủ. Nếu như anh ra tay, bọn họ khẳng định sẽ đề ra nghi vấn. Anh không có căn cước công dân, lai lịch lại bất minh, phiền toái lắm.” Nhạc Sở Nhân trợn mắt nói.

“Sở Sở nói rất đúng, Diêm tiên sinh tận lực khiêm tốn một chút. Ở thế giới này, ngông nghênh rất dễ gặp chuyện không may.” Lão thái thái nói thẳng.

Thay quần áo, hai người vội vàng uống hết một ly sữa, sau đó leo lên mô tô xuất phát.

Con đường tới Quảng Giản trại cũng không gần, ước chừng đi mô tô mất nửa tiếng.

Đây là lần đầu tiên Diêm Cận ngồi mô tô, lần đầu tiên nhìn thấy quái vật này là lúc hắn mới từ trên trời rơi xuống. Nhạc Sở Nhân điều khiển tương đối thoải mái, hắn ngồi phía sau có chút không khỏe, còn có chút choáng váng.

Tay khẽ ôm lấy người phía trước, Diêm Cận cúi đầu điều chỉnh hô hấp. Nếu như biết hắn ngồi mô tô bị choáng, Nhạc Sở Nhân sẽ cười đến rụng răng.

Thấy tay hắn đặt lên lưng mình, Nhạc Sở Nhân nhìn người phía sau qua gương chiếu hậu, vậy mà lại phát hiện người này nhắm mắt, vẻ mặt không được khỏe cho lắm.

Nhạc Sở Nhân lập tức giảm bớt tốc độ, nhìn qua gương thấy người phía sau chậm rãi mở mắt, khóe môi không khỏi nhếch lên: “Đại Tướng quân, anh bị say xe à?”

Nhìn ót nàng, Diêm Cận cúi đầu lên tiếng.

“Đồ chơi này không phải giống với chiến mã của các anh hay sao? Hay là tôi lái cứ lái, anh ngồi đằng sau chỉ huy? Giá, hu, các khẩu hiệu linh tinh khác?” Cô nói mà còn cảm thấy chủ ý này rất khôi hài.

Diêm Cận có vài phần chẳng muốn mở miệng nói: “Không có việc gì, ta vẫn chịu được.”
===========
Chương 174-3: Ngoại truyện 6: Tình địch 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Nhưng sắc mặt anh chẳng tốt chút nào.” Mô tô chậm rì rì bò trên đường, cô chưa an tâm vẫn quan sát anh qua gương chiếu hậu.

Diêm Cận liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt tươi cười như hoa của Nhạc Sở Nhân phản chiếu qua gương. Thì ra đây là tác dụng của hai mảnh gương này.

“Không sao, không việc gì.” Ánh mắt hai người chạm nhau qua gương, đôi mắt của nàng sáng trong, rực rỡ như vậy.

“Vậy thì, Đại Tướng quân, ngồi chắc nhé.” Cô vừa dứt lời, mô tô lao đi như một cơn gió. Diêm Cận cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, rất nhanh đã ổn định lại được. Hai tay ôm lấy thắt lưng nàng, mùi hương độc đáo của nàng quẩn quanh nơi chóp mũi, giờ khắc này tựa như trong mộng.

Đến Quảng Giản trại, chưa kịp tiến vào đã nhìn thấy bốn năm chiếc xe đỗ bên ngoài cổng trại. Chân núi ven đường cũng xuất hiện rất nhiều người, già trẻ lớn bé cả nhà như thể đổ xô ra đây hóng hớt.

Dừng xe máy ở đầu cầu, cất chìa khóa, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận qua cầu đi vào trại.

Bốn năm chiếc xe đỗ kia đều thuộc đội hình sự, bốn phía còn có sự xuất hiện của những người trẻ tuổi, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đều niềm nở chào hỏi, có vẻ như hai bên có quen biết.

“Sao vậy? Có phải là đi bắt người hết rồi phải không?” Nhiều xe đỗ đây như vậy, khẳng định không ít người đến. Nhưng hiện tại chỉ có mấy người ở lại phòng thủ, khả năng tất cả đều đã đi truy người.

“Nhạc tiểu thư, chị đoán đúng rồi đấy. Ông ta chạy trốn rồi.” Một viên cảnh sát diện mạo thanh tú đáp lời.

“Chạy thật à? Phái đội đuổi theo rồi sao?” Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Diêm Cận, sắc mặt anh chưa đổi, tựa hồ cũng đã sớm đoán ra được.

“Nhân thủ không đủ, đội viện trợ vẫn chưa tới.” Viên cảnh sát nọ định lấy bộ đàm ra.

“Cất vào đi. Đội trưởng về rồi.” Một vị cảnh sát khác đẩy anh chàng kia một cái, anh chàng này lập tức cất bộ đàm về đúng chỗ.

Tầm mắt hướng về con đường nhỏ đi vào Quảng Giản trại, ở đó có hai người đang đi về đây.

Một người đã có tuổi, mặc áo giáp, cầm côn. Người còn lại dáng người cao lớn, rắn chắc, tóc ngắn ba phân, đeo kính râm. Dây da vắt qua vai, khẩu súng dắt thắt lưng.

Thấy người, Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay với anh ta, người bên kia dường như cũng đã thấy được cô. Tháo kính râm, cả khuôn mặt cũng lộ rõ hơn, rất đẹp trai, rất đàn ông.

“Đây là đồng chí tiểu Giang.” Nhạc Sở Nhân khoanh tay trước ngực đợi tiểu Giang lại gần, giới thiệu với Diêm Cận ở bên cạnh.

Diêm Cận không nói nhưng khí thế hắn cũng khá mạnh. Môi trường xung quanh hắn đều trở nên mơ hồ, nếu như không để ý kỹ, hẳn cũng chẳng có ai nhận ra còn có người.

“Sở Nhân, em lại tới đây à? Người kia đã chạy rồi, gia đình Bạch Vạn Quảng thu lưu lão ta cũng đã bị khống chế.” Vòng qua đội xe, tiểu Giang nhanh chân lại gần. Anh ta rất cao, chiều cao tương đương với Diêm Cận.

“Em cũng vừa mới nghe tiểu Chu nói. Ông ta chạy thực sự rất phiền toái đấy, thời điểm mọi người truy bắt phải cẩn trọng hết sức.” Ông ta có võ công trong người, ghê người giống hệt như trong phim kiếm hiệp ấy, tùy tiện phi ra một phiến lá cũng đã đủ chết người rồi.

“Không sao, nếu như lão ta chống cự, chúng ta có lý do chính đáng để nổ súng rồi.” Tiểu Giang cười, hàm răng trắng đến phát sáng, cười lên còn soái hơn gấp mấy lần.

Nhìn anh cười, Nhạc Sở Nhân không nhịn được cũng cười theo. Hai người cùng so rằng nanh với nhau, không thể thua được.

“Đây là?” Tiểu Giang nhanh chóng nhận ra còn một người đứng bên cạnh, tuy vẫn cười nhưng ánh mắt dò xét rất rõ ràng.

Diêm Cận đạm mạc đứng yên mặc tiểu Giang xem xét, hắn khinh khỉnh nhìn thoáng qua, khí thế mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với người quanh đây.

“Anh ấy tên Diêm Cận, là thân thích bên nhà lão thái thái em. Ngày ấy trên núi, em cùng anh ấy đã gặp qua lão già kia. Hôm nay anh ấy tới chỉ là muốn nhìn xem có thể giúp gì được không.” Nhìn thoáng qua Diêm Cận, phát hiện gương mặt băng sương lạnh lùng vạn năm không đổi của hắn. (MTLTH.dđlqđ)

Tiểu Giang gật đầu, đưa tay ra bắt: “Chào anh.”

Diêm Cận bất động, Nhạc Sở Nhân thay anh bắt tay với tiểu Giang, còn nói: “Mọi người cũng biết lão thái thái cổ quái thế nào mà, anh cũng đừng để ý. Đúng rồi, trong trại có nạn nhân nào bị hại không?”

Tiểu Giang gật đầu: “Có.”

“Haizz, biết thế em đã báo nguy sớm hơn rồi. Khi đó em cũng chỉ nghĩ rằng Bạch gia lại mời tên thần côn nào đó đến đối phó em, vì vậy em mới ngồi đợi xem trò vui.” Nhạc Sở Nhân thở dài, tiếc nuối nói.

“Đợi lát nữa đội cứu viện tới, anh cũng phải lên núi tìm. Như vậy, Sở Nhân này, em cứ về trước, chuyện bên này có anh lo. Nếu như xong việc, anh gọi điện mời em đi ăn cơm.” Đưa tay lên vỗ vỗ vai Nhạc Sở Nhân, không nặng không nhẹ, tràn đầy thân thiết, thậm chí còn có một chút ái muội.

“Ok, hẹn nhau rồi nhá. Anh bảo trọng.” Nhạc Sở Nhân gật đầu, quay đầu nhìn Diêm Cận, hai người xoay người rời đi,

Đi ra ngoài vài bước, phía sau liền truyền đến thanh âm của tiểu Giang: “Sở Nhân, đợi chút.”

“Dạ? Sao vậy?” Dừng bước quay đầu, Diêm Cận cũng dừng theo, ánh mắt lạnh lùng nhìn tiểu Giang đang đến gần.

“Gần đây em không đến chơi, tiểu Mẫn từ Úc về, còn mua quà cho em, vẫn luôn để ở nhà anh. Chuyện nay nếu xong, anh đi đâu tìm em?” Anh cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, hai mắt chờ mong.

“Tiểu Mẫn về rồi? Sao lại không gọi điện thoại cho em? Được thôi, em cũng muốn đến thăm cô ấy.” Nhạc Sở Nhân gật đầu đáp ứng. Tiểu Mẫn là em gái của tiểu Giang, quan hệ của Nhạc Sở Nhân với cô ấy bình thường, cũng không phải là bạn thân. Nhạc Sở Nhân rất ngạc nhiên, đột nhiên cô ấy lại mua quà về tặng mình.

“Em đồng ý rồi đấy, chờ anh.” Tiểu Giang cười, cuối cùng vỗ vỗ cánh tay cô rồi mới rời đi.

Nhìn anh đi xa, Nhạc Sở Nhân chậm rãi lắc đầu, vừa xoay người liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Diêm Cận.

Vô thức bước sang vài bước, Nhạc Sở Nhân trợn mắt nhìn hắn: “Đại Tướng quân, anh muốn giết người sao?”

Diêm Cận chẳng nói gì, xoay người bước lên cầu. Bóng dáng cao lớn rắn rỏi được ánh nắng mặt trời bao lấy, hàn sương quanh thân dường như chẳng tan đi chút nào.

Nhạc Sở Nhân không nói gì, cũng không biết mình đắc tội cổ nhân khi nào? Chậc chậc, không hổ là Đại Tướng quân, chinh chiến sa trường, giết vô số người. Ánh mắt kia, chậc chậc, rất dọa người.

Dù anh không nói lời nào cũng làm người khác không tài nào bỏ qua anh được. Loại khí thế bực này, không phải chỉ ngày một ngày hai là đã tu luyện được.

Nhún vai, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn thoáng quan Quảng Giản trại đông người, khóe môi mân mê đắc ý. Mặc kệ lão ta có thoát được hay không, tội danh giết người này muốn đá cũng không được.

back top