Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 176: Ngoại truyện 8: Chính là em.

Chương 176: Ngoại truyện 8: Chính là em.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Anh đang nói ai đấy?” Nhìn ánh mắt hắn, Nhạc Sở Nhân thả lỏng người tựa lưng vào ghế ngồi. Ánh mắt người này rất khủng bố, lại còn cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, tầm mắt tựa như ngọn núi đè chết người.

“Người tên tiểu Giang kia.” Thần sắc lạnh nhạt, hai chữ ‘tiểu Giang’ nghe từ miệng hắn sao mà nó đạm mạc đến thế.

“Anh nói anh ấy? Tại sao tôi không được liên hệ với anh ấy nữa?” Điều kiện này khiến cô cảm thấy mơ hồ.

“Bởi vì tôi không thích.” Lý do đơn giản mà hắn lại nói đúng lý hợp tình.

Nhạc Sở Nhân đứng hình, mở to mắt nhìn hắn, thở dài một hơi: “Đại Tướng quân, anh xen vào chuyện này không thích hợp chút nào. Mấu chốt vấn đề ở đây, anh là ai mà quản tôi như vậy? Không phải anh có ý với tôi thật đấy chứ?” Cô nghiêng đầu, đôi mắt cười nhiễm chút tà ác, trong lòng cũng có chút bồn chồn.

Đôi mắt Diêm Cận không rõ, trạng thái rõ ràng là có chút xấu hổ: “Không được sao?”

Nhạc Sở Nhân thổn thức một trận: “Thật sự? Oa, thụ sủng nhược kinh!!!” Nhạc Sở Nhân đứng lên, khoa trương nhìn Diêm Cận từ trên xuống dưới một lần, hỏi lại: “Tôi nói này Đại Tướng quân, anh không nhận lầm người chứ?”

“Không, chính là em, Nhạc Sở Nhân. Ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi.” Nhìn cô một cái, hắn cầm lấy đôi đũa ăn cơm. Thừa nhận thích người ta mà còn tiêu sái như vậy, ngược lại Nhạc Sở Nhân lại nhìn hắn bằng ánh mắt thiết tha.

Cô ngồi xuống, di động hỏng cũng vứt sang một bên. Hiện tại đừng nói tới chuyện di động hỏng, chính cô cũng hỏng rồi đây.

Nhạc Sở Nhân im lặng ăn cơm, không nói lấy một từ. Diêm Cận chịu sự giáo dục cổ xưa cũng không nói lời nào. Đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm mà im lặng như vậy.

Dùng bữa xong, Diêm Cận tự động đứng dậy thu dọn, để vào trong bồn rửa bát. Nhạc Sở Nhân vẫn ngồi im, tay cầm cốc nước nhìn hắn đang làm việc chằm chằm. Càng nhìn càng thấy đẹp trai chết đi được, cô hí hửng cong môi cười.

Hơi đảo mắt, cô lặng lẽ đặt cốc nước xuống. Sau đó đứng lên, cố gắng không tạo ra tiếng động, từng bước từng bước lại gần hắn.

Diêm Cận đang lau bàn ăn, tuy không nhìn thấy phía sau nhưng không có nghĩa hắn không biết người kia đang làm gì. Đôi môi khẽ cong, hắn không nói gì, cũng không quay đầu lại. (MTLTH.dđlqđ)

Lặng lẽ đến phía sau hắn, khi chỉ còn cách khoảng mười xen ti, Nhạc Sở Nhân căn môi chuyển ánh mắt. Cô cân nhắc một lát, hai tay mạnh mẽ nâng lên, chộp tới thắt lưng người đối diện.

Ngay tại lúc đó, người trước mặt dùng tốc độ phi thường xoay người, đối mặt với cô, cũng bắt lấy tay cô, bắt cũng rất chuẩn.

Cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt vẫn luôn lạnh nhạt kia phản chiếu ảnh ngược của cô.

Một lát yên tĩnh, sau đó Nhạc Sở Nhân cười nói: “Rắn chắc thật.”

Diêm Cận cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn lạnh lùng: “Đừng quậy nữa, tôi đang dọn dở.” Thanh âm trầm thấp gợi cảm muốn chết. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân không kìm được khẽ run, buông tay hắn: “Đại Tướng quân, anh coi trọng tôi thật à? Anh cứ suy nghĩ cho kỹ, chỉ hơi chần chừ, anh sẽ chết rất tham đấy.” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt điềm đạm nhưng lời nói lại chẳng đáng yêu chút nào.

Diêm Cận nhìn cô, khuôn miệng khẽ cong: “Mặc cho em xử trí.”

“Oa.” Nhạc Sở Nhân thở dài một hơi, lui về sau từng bước: “Anh nói thật?”

Lời này hắn không thích nghe, nhìn cô một cái, lại quay người tiếp tục dọn dẹp.

Nhìn tấm lưng cao lớn rắn chắc của hắn, Nhạc Sở Nhân hừ một tiếng, xoay người yên lặng rời khỏi.

Tuy cảm thấy Diêm Cận khá thật lòng, nhưng rõ ràng hắn rất chung tình với Nhạc Sở Nhân kia cơ mà. Người kia không phải cô, dám lấy cô ra làm người thay thế?

Nhạc Sở Nhân bĩu môi, cô không hứng thú làm thế nhân cho kẻ khác. Một là tránh cô thật xa, không thì phải quên đi người kia, nếu không cứ cẩn thận.

Nhưng tên cổ nhân này rất có sức quyến rũ, tốt hơn đàn ông hiện đại chút chút. Hơn nữa hắn còn rất đẹp trai, gen tốt, con cháu đời sau chắc chắn cũng rất tốt.

Cô nở nụ cười, đầu óc tưởng tượng ra rất nhiều thứ.

Tiếp tục xuống lầu một bận việc, quên luôn chuyện điện thoại hỏng.

Diêm Cận ở phòng bếp dọn dẹp mọi thứ. Tuy hàng năm hắn đều ở doanh trại nhưng hắn vẫn có khả năng dọn dẹp. Hắn học võ ở Hộ Quốc tự đã nhiều năm, mọi việc đều tự tay mình làm, chuyện này chẳng có gì là to tát đối với hắn.

Đi vào phòng tắm liền thấy giỏ quần áo cũ của Nhạc Sở Nhân, hắn suy nghĩ một chút rồi nhấc giỏ lên. Theo như chỉ dạy của Nhạc Sở Nhân, hắn đổ quần áo vào trong máy giặt.

Có vài món đồ có hình thù rất kỳ quái, nhưng hắn vẫn biết đó là gì, là nội y của cô. (MTLTH.dđlqđ)

Tuy hình dạng khó hiểu, nhưng không thể không thừa nhận quả thật rất đẹp. Cô mặc trên người trông càng đẹp hơn.

Tìm được ổ cắm, ấn nút, nhìn lồng máy giặt quay vòng, Diêm Cận gật đầu, thành công rồi.

Thừa dịp cô không ở đây, hắn lại dọn dẹp cả phòng khách, tính toán dọn luôn cả phòng của Nhạc Sở Nhân, không ngờ cô lại lên đây.

Nhìn Diêm Cận vẫn đang xách máy hút bụi mở cửa phòng mình, Nhạc Sở Nhân nhướn mày nói: “Thảo nào tôi thấy phòng mình thế nào mấy ngày hôm nay lại sạch sẽ như vậy, thì ra là Đại Tướng quân tự mình dọn phòng cho tôi.” Cô lại gần mở rộng cửa, tủm tỉm cười nhìn hắn, ý nói hắn có thể đi vào dọn phòng.

Mang máy hút bụi đi vào, Diêm Cận yên lặng làm việc. Mấy công việc nội trợ như thế này, nhìn hắn làm rất quen thuộc.

Đứng ở cửa nhìn hắn, cô cực kỳ thấy vừa lòng, hàng hiếm như thế này phải giấu ở nhà mới đúng.

Để hắn dọn dẹp phòng ngủ, Nhạc Sở Nhân xoay người vào phòng bếp, khi đi ngang qua phòng tắm, cô lùi về phía sau hai bước, quay đầu nhìn phòng tắm, cô có chút rối rắm.

Nhìn máy giặt đang hoạt động, lại nhìn về phía cái giỏ rỗng tuếch, đôi mắt Nhạc Sở Nhân trợn to, phóng thẳng vào phòng ngủ.

“Đại Tướng quân, anh đổ quần áo vào máy giặt sao?” Nhìn hắn, lại nhìn xuống bàn tay hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất xấu hổ.

“Phải.” Ngẩng đầu nhìn cô một cái, Diêm Cận cúi đầu tiếp tục làm việc, thảm lông xù trải dưới sàn, hút bụi không tiện chút nào.
==========
Chương 176-2: Ngoại truyện 8: Chính là em. 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Ở đó có cả đồ nội y của tôi.” Tuy rằng đã thay ra rồi, đồ của cô cũng chẳng có hình thù gì kỳ quái, chỉ là mấy thứ này cô đã mặc qua rồi mà.

“Đúng.” Đáp lại một tiếng, chứng minh cho việc hắn có thấy.

Bị thái độ vô tư của hắn làm cho đứng hình, Nhạc Sở Nhân có chút chẳng biết phải biểu cảm như thế nào: “Đại Tướng quân, không cần tích chữ như vàng đâu. Anh tính theo đuổi tôi thật à? Cũng không phải không được, nhưng anh phải toàn tâm toàn ý, nếu không, anh cũng đừng trách tôi trở mặt.”

Cô vừa nói xong, Diêm Cận tắt máy hút bụi, thẳng lưng nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi vẫn luôn toàn tâm toàn ý.”

“Anh…tôi nói là phải toàn tâm toàn ý đối với tôi, chính là tôi, anh hiểu không?” Nhạc Sở Nhân chỉ vào mình.

Diêm Cận gật đầu: “Chính là em.”

“Tôi là ai? Tôi không phải Nhạc Sở Nhân của anh ở thế giới kia, Nhạc Sở Nhân tôi là độc nhất vô nhị, anh nghe rõ không?” Cứ tiếp tục như vậy, rồi sẽ có lúc cô bị hắn bức điên mất.

Đặt máy hút bụi xuống, Diêm Cận đến gần cô, đường cong ngũ quan nhu hòa đi rất nhiều. Trong lúc vô ý, khí thế của hắn trở nên mềm mại. (MTLTH.dđlqđ)

“Vẫn đều là em, khác nhau chính là, ở nơi đó tôi không còn có cơ hội, vì em đã gả cho người khác, còn yêu người đó nồng nhiệt. Nhưng hiện tại, tựa như đang trong một giấc mộng, tôi tình nguyện cả đời không tỉnh. Tôi không muốn lại nhìn thấy em gả cho người khác, yêu thương người khác. Tôi đã nếm thử cảm giác muộn màng, tôi không nghĩ rằng mình lại đến muộn một lần nữa.” Ngón tay mơn trớn lên khuôn mặt cô. Hắn gằn từng tiếng, thanh âm trầm muộn như thể đang nói cho chính mình nghe. Những lời hắn nói, tuyệt đối không có người hoài nghi, rất chân thành.

Cảm thụ tay hắn đang khẽ vuốt mặt mình, Nhạc Sở Nhân chớp mắt. Cô có thể nghe được nỗi đau của hắn, lòng của cô đột nhiên không thoải mái.

Ngày ngày cô đều nằm mơ, nhưng khi dậy rồi lại chẳng nhớ mình mơ cái gì. Mỗi lần tỉnh lại, đầu óc tựa như bị xóa, tâm tình khi ấy cũng rất phức tạp. Cô khẳng định trong mộng mình đã nhìn thấy gì đó, nhưng một chút cũng không nhớ mình mơ cái gì.

Cái cảm giác đó rất giống với hiện tại. Nhìn ánh mắt hắn, cô cảm thấy tình cảm trọng như núi của hắn, kèm theo đó là áp lực.

“Diêm Cận, quên cô ấy đi. Nếu như muốn cùng tôi ở một chỗ, anh phải quên cô ấy đi.” Những thứ không chiếm được, vĩnh viên đều là tốt nhất.

Diêm Cận ngốc lăng, quên? Những chuyện trải qua nhiều như vậy, quên, nói dễ hơn là làm.

“Làm không được? Nếu không làm được, đừng có trêu chọc tôi, tôi không có hứng thú làm thay thế phẩm cho người khác.”Nhạc Sở Nhân lạnh giọng, gạt tay hắn quay người định đi.

Hắn cầm tay cô, dùng chút sức kéo cô lại gần, ôm vào trong lòng: “Từ nay về sau, anh đảm bảo sẽ quên.” Dù sao những thứ đã qua đều là bất đắc dĩ. Cẩn thận nhớ lại, từng mảnh ký ức cũng chỉ có nỗi đau, cơ hội của hắn đã mất, quyền thế hắn cũng dám buông, nguyện ý bỏ lại hết thảy.

Nhạc Sở Nhân tựa vào lòng hắn, mấp máy môi: “Lời hứa hôm nay anh phải nhớ thật kỹ. Sau này nếu như lòng còn cảm thấy mâu thuẫn, cũng đừng trách em trở mặt.”

Hai cánh tay dùng sức, siết Nhạc Sở Nhân thở không nổi. Khóe môi Diêm Cận cong lên, khuôn mặt nhu hòa đi rất nhiều.

“Được, nếu như vi phạm lời hứa, mặc em xử trí.” Hắn đưa cô vào trong trái tim, đóng lại thật chặt. Hình bóng kia không thuộc về hắn, lần lựa chọn này, hắn nghĩ mình đã làm đúng.

Tới nơi này lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Diêm Cận xuống lầu một.

Toàn bộ lầu một rộng khoảng năm sáu mươi thước vuông, hơn phân nửa căn phòng đầy đủ các loại dụng cụ hắn không biết, nhìn qua đã thấy rất chuyên nghiệp.

“Mấy thứ này anh không được tự tiện chạm vào, đặc biệt là những ống nghiệm này, vô cùng vô cùng độc.” Nhạc Sở Nhân đi phía trước, áo sơ mi cùng quần jean đơn giản, ôm lấy đôi chân thon dài cân xứng. Chỉ nói tới cơ thể của cô, quả thật rất đẹp, rất gợi cảm.

“Những thiết bị này nhìn qua rất lợi hại.” Diêm Cận đi ở sau, thân thể cao lớn này khiến không gian trở nên chật hẹp hơn. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân buồn cười: “Không phải nhìn qua rất lợi hại, mà là lợi hại thật sự. Làm ra hợp chất nào cũng đều vô cùng tinh khiết.”

Diêm Cận nhẹ gật, thế giới này rất tiên tiến. Hắn nhìn xung quanh, cảm khái trong lòng.

“Em còn muốn làm việc, nếu như anh không có việc gì thì cứ ở đây chờ em. Đây, anh ngồi đây.” Cô đưa tay chỉ vào hai chiếc ghế lười ở cạnh cửa sổ, bên cạnh có cái bàn giản dị đặt vài cuốn sách.

“Được.” Diêm Cận đáp ứng, xoa xoa đầu cô. Động tác đơn giản như thế này cũng đủ khiến Diêm Cận kích động tới nỗi ngón tay cũng run.

Nhạc Sở Nhân mím môi, nhìn hắn ngồi yên. Sau đó cô khoác lên mình chiếc blouse trắng, bắt đầu bận rộn với những ống nghiệm.

Bình thường cô rất ít khi tinh luyện độc dược gì đó. Những động thực vật có độc tìm được trong núi, cô đều cất kỹ vào một chỗ. Hôm nay lấy ra sử dụng, cũng chỉ là để đối phó với Dịch Vong sư.

Cô lo lão ta phái hai vong linh tới, tuy có chút võ trong người nhưng nhìn chung cô cũng chống đỡ không nổi, rất dễ dàng chịu thiệt.

Đặc biệt là tối hôm qua, lão ta vậy mà lướt qua tường vây, vượt qua những cạm bẫy phòng hộ đơn giản. Vì vậy cô đã thay đổi một đám, hiệu lực cũng mạnh hơn.

Diêm Cận ngồi im lặng nhìn cô làm việc, thái dương đã ngả về tây. Đèn tự động bật, rất sáng.

Đôi mắt Diêm Cận trầm trầm, tất cả sự chú ý của hắn đều hướng về phía cô. Tựa hô cô cũng đã xong việc, đặt một loạt ống nghiệm vào trong một hộp thủy tinh, cởi áo blouse trắng, sau đó chạy vài bước đổ lên sô pha bên cạnh người hắn.

Diêm Cận nhìn cô, con ngươi như mang theo ý cười: “Mệt mỏi?”

“Em đói, trưa nay bị anh dọa, ăn không no.” Cô nhìn hắn, nhìn từ góc độ này, khuôn mặt này của hắn đúng là không có điểm gì xấu, rất đẹp trai.

“Anh xin lối. Tối nay sẽ có người tới đưa cơm, ăn nhiều chút.” Nhấc tay gạt sợi tóc phân tán trên trán cô ra.

Nhạc Sở Nhân cầm lấy tay hắn, nhìn ngón tay, cười rộ lên: “Đại Tướng quân, tay anh run! Tiếp xúc với em khiến anh kích động hả?”

Diêm Cận có hơi luống cuống một chút, cầm ngược lại tay cô thấp giọng nói:”Anh sẽ tận lực khắc chế.”

“Ai cho anh khắc chế? Em hiểu anh rồi nhá, anh chính là một xử nam Đại Tướng quân ngây thơ.” Nhạc Sở Nhân ngồi dậy, thân hình nhoáng cái đã ngồi lên đùi hắn.

Quả nhiên Diêm Cận cứng người, nâng tay lên không biết nên đặt vào đâu.

Nhìn bộ dáng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân cười to, nâng cằm hắn lên, chậc chậc vài tiếng:”Thực đơn thuần, em xấu xa đáng khinh thế này, tự bản thân em cũng thấy ngượng ngùng lắm” Nói lả ngượng ngùng, nhưng lại chẳng thấy cô ngượng ở đâu, nhìn thật tà ác.

Nắm lấy tay đang nâng cằm mình, Diêm Cận khẽ lắc đầu: “Chưa thành thân, tất nhiên anh không thể làm những việc ảnh hưởng tới danh dự của em.” Hắn nói lời này còn cắn từng chữ rõ ràng, nghe qua rất khôi hài.

Nhạc Sở Nhân chợt cười: “Cái gì là ảnh hưởng tới danh dự của em? Nắm nắm bàn tay nhỏ bé? Hay là thân thân cái miệng nhỏ nhắn?”

Diêm Cận bất đắc dĩ: “Không cần phải nói những lời này ra đâu.” Bởi vì tim hắn bắt đầu không xong rồi.

“Đại Tướng quân, anh thật đáng yêu.” Nhạc Sở Nhân cười không thở được, sau đó đứng lên, nghe lời hắn, không trêu đùa hắn nữa. Rất có ý tứ, đàn ông như thế này, thế giới này khó tìm được người thứ hai.

Diêm Cận lắc đầu, nhìn cô cười, khuôn mặt nhu hòa, ánh mắt cũng nhiễm ý cười, cả người hắn thoạt nhìn thoải mái hơn rất nhiều.

==========
Chương 176-3: Ngoại truyện 8: Chính là em. 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đi ra khỏi lầu một, sắc trời bên ngoài đã tối đen, vừa vặn có người tới đưa cơm, Diêm Cận đi nhận, Nhạc Sở Nhân lên lầu rửa mặt.

Diêm Cận vào phòng bếp, lấy đồ ăn ra đĩa, Nhạc Sở Nhân ôm máy tính ngồi trên ghế sô pha.

Máy tính vừa mở liền xuất hiện tin nhắn, cô nhấn vào, là tiểu Giang gửi tin.

Nhìn thấy tin của tiểu Giang, Nhạc Sở Nhân lại nhớ đến di động đã bị hỏng của mình. Trách không được buổi chiều lại im lặng như vậy, điện thoại đã hỏng, người khác muốn tìm cô căn bản cũng không biết đi đâu mà tìm.

Đọc nội dung, Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày. Diêm Cận từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cô đang nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Ngồi xuống bên cạnh cô, hắn vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy nội dung tin nhắn trong máy tính. (MTLTH.dđlqđ)

“Hắn ta còn có thể liên hệ với em bằng cách này?” Thanh âm rất thấp, có vẻ như hắn không vui cho lắm.

“Anh đừng vội ghen có được không? Anh ấy nói hôm nay bọn họ ở trong núi tìm được thi thể. Chờ pháp y chạy tới thì lại không thấy đâu.” Xoay màn hình máy tính để Diêm Cận đọc dễ hơn, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn nói.

“Lão ta đã bắt đầu khống chế thi thể rồi!” Sắc mặt Diêm Cận không tốt, nhưng may mắn là chỉ có một thi thể.

“Hiện tại lão là phiền toái lớn, đội hình cảnh đã báo lên cấp trên, kế tiếp sẽ phát lệnh truy nã toàn quốc.” Nhạc Sở Nhân nói xong, mắt sáng rực lên, đứng bật dậy chạy vào phòng ngủ của mình.

Diêm Cận cầm máy tính của cô, nhìn mail lại một lần, cái cằm cương cứng mới có chút thả lỏng.

“Nếu như lão ta dám đến, chúng ta liền bắn hắn. Nếu như dùng độc, đến lúc pháp y khám nghiệm tử thi hẳn là sẽ rất phiền toái. Thế nhưng nếu làm bị thương bằng phương pháp vật lý, vậy thì dễ nói hơn rồi.” Nhạc Sở Nhân mang một cây súng săn từ phòng ngủ đi ra. Trong trại, có mấy nhà đều trữ súng trong nhà, chuyện này chính phủ cũng biết, dù cô có giấu súng trong nhà cũng không tính là phạm pháp.

Nhìn vật có hình thù kỳ lạ trong tay Nhạc Sở Nhân, Diêm Cận cảm thấy hứng thú: “Đây là súng săn?” Hắn đã nhìn thấy thứ này trong tivi, trên người tiểu Giang cũng có, nhưng súng của tiểu Giang nhìn có ngắn và bé hơn cái này.

“Đúng vậy, dân tộc thiểu số phụ cận trong nhà mỗi người đều có ít nhất một cái, em mua cái này ở chỗ bọn họ. Nhưng em không có năng khiếu, ngắm bắn không chính xác cho lắm. Anh có thể dùng thử xem, so sánh với ám khí của các anh, thứ này nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.” Nhạc Sở Nhân đưa cây súng săn cho hắn.

Diêm Cận cầm lấy, nghiên cứu: “Thứ này phải dùng thế nào?”

“Em không thông thạo món đồ này, hai ta có thể tìm cách sử dụng trên mạng, anh đến học.” Đến khi đó cô sẽ dùng độc cổ vây khốn lão ta, Diêm Cận dùng súng, cam đoan lão trốn không thoát.

“Cũng được, đưa anh cách sừ dụng, anh học.” Gật đầu hai người bắt đầu lên kế hoạch.

Ban đêm, tất cả dụng cụ thông minh bày ở ngoài tường vây đều đã bắt đầu hoạt động. Nơi này lúc vào Tết Nguyên Tiêu còn được trang trí rất nhiều đèn vàng, vào những dịp lễ đặc biệt đều rất sáng.

Hôm nay không vào lễ lạt nào cả, nhưng vì phòng người kia mà tất cả đèn đều sáng. Nếu như đi ngang qua nơi này, cả người như thể được dát một lớp nắng.

Trong nhà chỉ bật đèn ngủ, càng khiến cho bên ngoài càng thêm rực rỡ.

Nhạc Sở Nhân mặc váy ngủ, dựa vào ghế sô pha xem tivi, chân dài vắt chéo, vài phần gợi cảm vài phần liêu nhân. Diêm Cận ngồi bên cạnh còn thành thành thật thật mở máy tính, đối chiếu với cách sử dụng mà nghiên cứu súng săn.

Trong tivi đang chiếu bộ phim về cuộc sống nông thôn, xem có vẻ hay hơn kịch bản cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu kia nhiều. Nhạc Sở Nhân thi thoảng khẽ cười, một tay vuốt cằm, một tay đặt ngang ngực, địa phương xinh đẹp kia bị ép lên nhìn càng hấp dẫn.

Mẹ chồng đại náo ủy ban thôn khiến thôn trưởng sợ tới mức chạy trối chết, Nhạc Sở Nhân cười đến không thở được, cả người đều run lên bần bật.

Diêm Cận đang tập trung tinh thần bên cạnh rốt cuộc cũng rời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, cô nàng này cười đến không còn hình tượng gì nữa rồi. (MTLTH.dđlqđ)

Cong môi khẽ cười, nhìn thoáng qua tivi, Diêm Cận khẽ lắc đầu: “Buồn cười vậy sao?”

“Rất hài, nhà này mẹ chồng nàng dâu bất hòa, ông bố chồng chết để lại tài sản, hai người này tranh cãi ầm ĩ với nhau chỉ vì tiền, đây chính là cuộc sống bây giờ. Nhưng em nghĩ, hai ta chắc chắn không có khả năng, vấn đề bà tức không tồn tại, tiền ư? Lại càng không.” Vì vậy những chuyện như thế này chỉ có thể xem trên tivi, lại còn rất buồn cười.

Diêm Cận gật đầu: “Ngẫm lại thì, anh tới đây với hai bàn tay trắng, ăn mặc ở hoàn toàn phải dựa vào em.”

Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, hất cằm: “Em nuôi anh.”

Đôi mắt Diêm Cận như thể phát sáng, bàn tay đặt lên đùi muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng lại không nhúc nhích.

“Đại Tướng quân, có phải anh muốn ôm em hay không?” Nhìn tay hắn, Nhạc Sở Nhân cười, cơ thể ngả vào người hắn, tủm tỉm nói.

Diêm Cận sửng sốt, cô vừa ngả người ra trước, hắn không tránh khỏi nhìn thấy cảnh xuân trước ngực cô. Tầm mắt đảo ra chỗ khác, chỉ dám nhìn mặt cô, nhưng nhìn thấy nụ cười tà ác của cô, hắn khẽ rũ mắt.

Nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân cười càng vui vẻ, thân hình nhoáng cái đã ngồi sát bên cạnh hắn: “Đại Tướng quân, kỳ thật em cũng rất anh ôm em một cái. Cơ thể anh rắn chắc như vậy, khẳng định ôm rất thoải mái.”

Dùng thanh âm thật nhỏ nói xong, ánh mắt cũng rất khiêu khích, nửa người Diêm Cận cũng đã tê rần, chóp mũi là hương vị của cô, máu nóng xông thẳng lên ót.

Cô nhẹ giọng cười, càng nhìn hắn lại càng cảm thấy hắn có ý tứ. Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, chậm rãi đưa tay, một chút lại một chút bò vào lòng hắn.

Diêm Cận nhìn tay cô, nếu như động tác của cô mau hơn một chút, hắn khẳng định sẽ không khẩn trương như vậy. Nhưng chậm như vậy khiến tim hắn cũng muốn rớt cả ra ngoài.

Ngay tại thời điểm Nhạc Sở Nhân muốn sờ ngực hắn, bên ngoài có tiếng động rất lớn.

Thanh âm không báo trước làm Nhạc Sở Nhân giật mình, tay cũng run lên. Diêm Cận lập tức đứng dậy phi thân ra cửa, ngoài tường có một bóng đen biến mất rất nhanh.

Diêm Cận dưới chân vận lực, cả người nháy mắt biến mất tại chỗ, tốc độ rất mau.

Nhạc Sở Nhân ngồi tại chỗ sửng sốt vài giây, sau khi lấy lại tinh thần liến chạy ra cửa. Bên ngoài không có bóng dáng người nào, nơi đèn chiếu sáng cũng không có gì.

Thở phào một hơi, cô nhíu mày nhìn đêm đen, ngoài tiếng côn trùng kêu, cái gì cũng đều không nghe được.

Ước chừng mười lăm phút sau, bên ngoài có bóng người nhảy vào, nháy mắt đã đứng trước mặt Nhạc Sở Nhân.

Nhạc Sở Nhân hỏi: “Có thấy người không?”

Diêm Cận lắc đầu: “Chạy rồi.” Hắn nắm tay cô đi vào phòng khách.

Thông báo: Tuần này không ra chương mới nhé. Mong mọi người thông cảm, tui phải thi tốt nghiệp, rồi thi lấy chứng chỉ các thứ TOT.
Rất xin lỗi mọi người QAQ, cũng cảm ơn đã âm thầm ủng hộ tui trong suốt thời gian qua.
Yêu thương S2

back top