Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 177: Ngoại truyện 9: Tình nồng

Chương 177: Ngoại truyện 9: Tình nồng
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Chắc chắn lão ta đã bị thương, bị thứ kia rọi vào người, không bỏng thì cũng bị nướng đen. Thế nhưng bị thương mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy, quả thật lợi hại.” Quay lại ngồi trên ghế sô pha, Nhạc Sở Nhân cảm thán.

Diêm Cận ngồi cạnh cô, đôi mắt rất sáng: “Lão ta bắt đầu quấy nhiễu rồi. Địch thủ lớn nhất của lão là anh và em, đội cảnh sát kia lão chẳng để vào mắt. Đêm nay, em nên cẩn thận hơn.” Hắn hạ âm, thanh âm trầm thấp gợi cảm kia làm người khác có cảm giác vấn đề hắn nói rất quan trọng.

Nhạc Sở Nhân gật đầu: “Em cũng nghĩ giống anh. Hai người đều là những nhân sĩ xuyên không từ thế giới khác, cái đinh lớn nhất trong mắt lão chính là anh.” Nhạc Sở Nhân nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Anh không sợ, anh chỉ lo lắng cho em. Thân thủ không tốt, phản ứng cũng chỉ coi là tạm được, rất dễ bị thương.” Nhìn cô yêu kiều mềm mại thế kia, trong mắt Diêm Cận, cô là người rất yếu đuối, cần được bảo hộ thật tốt.

Nhạc Sở Nhân nghe hắn nói, phì cười: “Không phải đã có Đại Tướng quân anh sao, em không sợ.”

Diêm Cận cong khóe môi, khuôn mặt lộ nét cười rõ ràng, Nhạc Sở Nhân kinh ngạc cảm thán: “Đại Tướng quân, anh thật đẹp trai.”

Nghe lời nói của cô, Diêm Cận hơi sửng sốt, không khỏi lại nghĩ tới một việc trước kia. Nàng cũng từng si mê tán thưởng Cần Vương gia rất soái, Cần Vương Điện hạ chỉ dịu dàng cười, nói với nàng: “Nàng vui là được.” Dù thanh âm hai người rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Nghe giọng nói của Cần Vương kia, hẳn là đang rất hạnh phúc cùng đắc ý. Một bộ dạng nàng nói gì cũng đúng, kể cả nói hắn lớn lên xấu, hắn cũng có thể gật đầu đồng ý với nàng, thâm tâm chỉ muốn nàng vui vẻ.

“Em vui như vậy sao?” Diêm Cận hạ giọng nói. (MTLTH.dđlqđ)

“Vui mà, nhìn trai đẹp ai lại không vui?” Ngả người lại gần hắn, Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, hai má hắn như thể bị bỏng, đỏ lên rất nhanh.

Diêm Cận đưa tay, nắm lấy cổ tay cô, hơi kéo về phía mình.

Nhạc Sở Nhân thuận theo sức của hắn, ôm lấy thắt lưng hắn. Ai dô, rắn chắc cứng cáp, thật thoải mái, thoải mái đến mức run hết cả người.

“Đại Tướng quân, vóc dáng anh thật tốt.” Ngón tay cô bẹo bẹo lấy một miếng thịt ở thắt lưng hắn, nhưng cứng quá, không bẹo được. Đàn ông mà, chân yếu tay mềm như cô làm sao mà đấu được với hắn.

Diêm Cận cứng người, nhưng lại có chút hưởng thụ cái nhéo yêu của cô: “Thế nào? Có cứng quá không?” Cơ thể đàn ông khác với phụ nữ, cô mềm mại như vậy, cảm tưởng như chỉ cần hơi siết chặt một chút nữa thôi là vỡ tan.

“Không, rất thoải mái.” Dựa vào lồng ngực, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng hữu lực của hắn. Cô rất hưởng thụ khoảnh khắc này.

Thân cận với cô mới cảm giác được người cô mềm mại thế nào, khiến hắn cũng vô thức thả lỏng toàn thân.

“Đại Tướng quân, anh không thể trở về thế giới cũ, có thấy nhớ nhà không?” Chinh chiến sa trường, lập mã hoành đao, dù chỉ trong tưởng tượng, nhưng Nhạc Sở Nhân vẫn có thể phác họa vẻ uy phong của hắn. Sinh sống ở đó hơn hai mươi năm, đột ngột thoát ly khỏi cuộc sống cũ, chắc chắn hắn vẫn còn chưa quen.

“Tất nhiên là có nhớ, tuy chiến tranh đã qua nhưng đại quân vẫn phải đóng quân ở biên giới. Chiến tranh nổ ra không phải lúc nào cũng oanh liệt, anh lo cho bọn họ.” Nhớ tới hơn mười vạn đại quân của mình, họ là huynh đệ kề vai sát cánh chiến đấu qua bao chiến trận lớn nhỏ, còn thân hơn cả anh em ruột thịt. Khi xác định sống tại thế giới này, điều hắn quan tâm nhiều hơn cả là Diêm Tự quân.

“Thân ở giữa những cuộc chiến tranh, thần kinh sẽ luôn căng thẳng. Thế giới này không thể nói là an nhàn, nhưng em có thể nói là hòa bình hơn so với thế giới của anh. Đại Tướng quân, ý đã quyết, anh chỉ còn cách phải tập làm quen dần với cảnh thiên hạ thái bình này đi.” Đối với cô mà nói, chiến tranh là một thứ gì đó rất xa xôi. Nhất là những người sống ở thời vũ khí lạnh, cưỡi ngựa cầm thương đao chém giết, cô vẫn không thể nào mường tượng được sự khốc liệt của chiến tranh thời ấy. Những vết thương trên người hắn cô đều đã thấy, vẫn còn rõ ràng như vậy, không biết lúc ấy nguy hiểm tới cỡ nào.

“Ừm.” Cúi đầu, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, mùi hương nhẹ nhàng quẩn quanh nơi chóp mũi khiến lòng hắn vạn phần an nhàn.

Nhạc Sở Nhân dựa vào người hắn, an tĩnh không nói gì. Cuối cùng an bình rơi vào giấc ngủ, hô hấp đều đều.

Ôm cô, Diêm Cận không cần nhìn, chỉ nghe nhịp thở của cô cũng biết cô đã ngủ. (MTLTH.dđlqđ)

Khóe môi khẽ cong, hắn cúi đầu, ngắm nhìn dung nhan người con gái ở trong lòng hắn.

Nhìn cô ngủ say, Diêm Cận nhẹ nhàng ôm cô đứng lên, đi vào phòng ngủ của cô.

Hai viên đá ở đầu giường vẫn phát quang. Diêm Cận bế cô đi tới giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Cánh tay khẽ khàng rút ra, hắn vẫn cứ cúi người như vậy để ngắm cô, đôi mắt dịu dàng nhu tình.

Đột nhiên khóe mắt liếc tới hai viên đá ở đầu giường, viên đá kia tựa như có sáng lên một chút. Quay đầu nhìn lại, quả thật là viên đá như huyết ngọc kia có chút ánh sáng lóe lên.

Bên cạnh là viên đá bình thường, so với viên kia, nó nhìn càng ảm đạm vô quang.

Diêm Cận khẽ nhíu mày, đồng thời người đang ngủ lầm bầm vài câu.

Cúi đầu nhìn cô, Nhạc Sở Nhân đang cười.

Diêm Cận nhìn cô cười, khuôn mặt vô thức cũng dịu dàng hơn nhiều.

“Ừm…Tiểu Thương tử…”Nhạc Sở Nhân xoay người, mơ hồ không rõ đọc ra ba từ.

Diêm Cận biến sắc, từ khi cô nói tên kia ra khỏi miệng, người hắn bắt đầu cứng lại.

Tiểu Thương tử….Ba chữ này vòng đi vòng lại trong đầu hắn, cằm hắn cương cứng lại. Nhìn chằm chằm người đang ngủ, trong lúc nhất thời hắn cảm tưởng như mình cái gì cũng không nghe thấy.

Một lúc sau đó, hắn cảm thấy lồng ngực vừa tức vừa rát, lúc này mới giật mình, thì ra bản thân đã nín thở lâu đến vậy. Hắn hít một hơi thật dài, bả vai buông lỏng, hắn nhìn cô một cái, đứng dậy đi ra ngoài. (MTLTH.dđlqđ)

Một đêm này, đối với người đang trong giấc mộng thì trôi qua rất mau, đối với người không ngủ thì chính là qua mấy mùa thu rồi.

Lúc Nhạc Sở Nhân mở mắt, trời đã sáng rõ. Cô ngồi dậy, vặn eo, duỗi người, hít thở một cái thật sâu. Mỗi ngày rời giường là lúc tâm tình tốt nhất. Chỉ là đêm qua cô vẫn nằm mơ, nhưng vẫn không nhớ được bản thân mơ cái gì.

Cào cào mái tóc rồi mới giường, mở cửa phòng, liếc mắt liền nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha.

Khóe môi khẽ cong, Nhạc Sở Nhân thoáng cái đã nhào vào người hắn, ngửa đầu nhìn hắn: “Sao anh dậy sớm thế?”

“Dậy rồi à? Đói không?” Quay đầu nhìn cô, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt nhìn cô nhu hòa đi rất nhiều.

Thông báo: Thứ năm mới ra chương tiếp theo nha QAQ. Tui vẫn chưa thi xong.
==========
Chương 177-2: Ngoại truyện 9: Tình nồng 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Em không đói. Anh một đêm không ngủ à? Râu mọc nhanh quá đi.” Sờ soạng ở cằm hắn một phen, râu mới mọc rất cứng, đâm tay thấy nhột nhột.

Diêm Cận gật đầu: “Anh lo lắng lão lại tới.”

“Sao anh phải khổ như vậy? Hay bây giờ anh đi ngả lưng một lúc đi. Đúng rồi, ở nhà không có dao cạo râu, em đặt trên mạng một bộ cho anh, còn phải đi mua mấy đồ dùng thiết yếu nữa. Còn nữa, chăn đệm phòng anh nằm có thoải mái không? Hay em lại mua thêm một bộ nữa cho anh?” Cô quay đầu lại nhìn hắn, phong cảnh kiều diễm trước ngực cứ lồ lộ ra như vậy, phong tình vạn chủng.

“Em đi bây giờ sao? Tối qua ngủ rất ngon, phải không? Có mơ không?” Hắn xoa xoa hai má cô, động tác rất nhẹ.

“Em ngủ rất ngon! Có nằm mơ, nhưng em vẫn không nhớ được gì cả. Nhưng sáng nay em cảm thấy tâm tình rất tốt, hẳn là một giấc mơ đẹp.” Cô cười tủm tỉm, quả thật tâm tình có vẻ rất tốt.

Diêm Cận gật đầu: “Thật sự không nhớ được gì sao?”

“Đúng vậy, ba năm trước em bị bệnh rất nặng. Em thử đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, nhưng không tìm ra bệnh. Lão thái thái cũng tự thân bắt mạch cho em, thân thể vẫn rất khỏe mạnh. Trên thế gian có một số việc vốn không thể giải thích được, vậy nên em cũng không để trong lòng.” Nhạc Sở Nhân nhìn vào mắt hắn, cô cảm thấy hình như hắn đang giấu diếm cái gì đó.

“Cũng tốt, nếu như là ác mộng, tỉnh lại liền quên cũng tốt.” Hắn nhìn cô, đáy mắt cô in ngược hình bóng hắn. Nhìn thấy bản thân trong mắt cô, Diêm Cận âm thầm thở dài, cảm thấy vừa lòng. Dù sao hiện tại cô vẫn luôn nhìn hắn, những chuyện nhắm mắt khi ngủ, hắn cũng không so đo nữa.

“Không phải hôm qua khi ngủ em làm chuyện gì kỳ quái đấy chứ? Hình như em ngủ rất ngoan.” Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái, cô khẳng định chắc chắn hắn đang giấu cô điều gì đó. (MTLTH.dđlqđ)

“Không có, chỉ là anh có nghe thấy em nói mộng. Anh nhớ em từng nói với anh, mỗi khi ngủ dậy em đều không nhớ bản thân mơ gì. Anh chỉ muốn hỏi lại một chút xem có phải em đã quên thật không.” Tinh tế sờ khuôn mặt cô, Diêm Cận hạ thấp giọng nói.

“Em đã nói cái gì?” Nhạc Sở Nhân ghé sát vào người hắn, tò mò không biết bản thân đã nói cái gì.

“Em nói…Đại Tướng quân, đừng đi.”

“Thật sao?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, sau đó cười to: “Ai dô, không thể ngờ được em tình thâm ý trọng đến vậy. Nếu như anh đã nghe được, vậy thì thành thành thật thật ở bên cạnh em đi, không có sự cho phép của em, anh không được rời đi nửa bước.” Hai tay ấp má hắn, Nhạc Sở Nhân thơm một cái thật kêu trên trán hắn.

Diêm Cận khép hờ mi mắt, nhìn cô nhiệt tình như vậy, tâm cũng tan như nước xuân rồi.

Còn chưa tới buổi trưa, đã có thôn dân tới đưa cơm.

Diêm Cận xuống lầu lấy đồ, chưa tới vài phút đã quay trở lại, bước chân thong dong thoải mái. Khuôn mặt góc cạnh cũng nhu hòa hơn, thoạt nhìn rất dễ sống, đạm mạc quanh thân cũng tựa như bị mặt trời hòa tan.

“Oa, hôm nay thật nhiều thịt!” Diêm Cận bưng đĩa đồ ăn đi qua trước mặt Nhạc Sở Nhân, cô còn chưa kịp ngẩng đầu đã ngửi thấy mùi thơm.

“Đúng vậy, rất cay.” Không chỉ cay, còn tê, mùi hạt tiêu, hoa tiêu* xông cho muốn hắt xì.

*Hoa tiêu: một trong những nguyên liệu đặc trưng trong ẩm thực Trung Hoa. Vị không những cay, còn gây tế đầu lưỡi, khác với vị cay của ớt. Bạn nào hay theo dõi kênh của chị Lý Tử Thất hay Điền Tây Tiểu Ca chắc hẳn đều biết được nguyên liệu này.

“Tuyệt vời!” Nhạc Sở Nhân rất thích, vào nhà vệ sinh rửa tay rồi nhanh chóng chạy vào bếp.

Diêm Cận bày đồ ra đĩa ăn ở nhà, sau đó bưng ra bàn ăn. Nhạc Sở Nhân ngồi yên vị trên ghế, tầm mắt nhìn qua đồ ăn một lượt, nhướn mày.

“Làm sao vậy?” Diêm Cận cầm cốc nước cho Nhạc Sở Nhân lại gần, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân nhíu mày, thấp giọng hỏi.

“Đồ ăn này có vấn đề.”

Mặt Diêm Cận lạnh xuống rõ rệt: “Là nhà anh Trương Cố đưa tới.”

“Thôi xong, đi mau!” Nhạc Sở Nhân bật dậy, kéo tay Diêm Cận xông ra khỏi nhà.

Hai người chạy rất nhanh trên con đường sỏi đá ,thôn dân đi đường nhìn thấy hai người đều niềm nở chào hỏi. Diêm Cận không sử dụng khinh công, nhưng so với tốc độ chạy của người bình thường thì nhanh hơn nhiều. Hắn ôm lấy Nhạc Sở Nhân, nhanh chóng chạy tới nhà Trương Cố.

Nhà của Trương Cố là dạng nhà sàn truyền thống, nội thất bên trong lại rất mới. Mặc dù không hiện đại như nhà Nhạc Sở Nhân, nhưng vẫn theo thị hiếu của người thời nay.

Hai người vọt vào cửa, Diêm Cận đi trước, khí lực lớn, tựa hồ là mang theo Nhạc Sở Nhân phá cửa mà vào.

Đi vào nhà, đập vào mắt chính là Trương Cố vừa đưa cơm cho bọn họ ngồi dựa lưng vào tường ngay cạnh bếp lò. Hai người phá cửa vào, tiếng động lớn như vậy mà anh ta không có một chút phản ứng nào. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân tiến lên vài bước, bắt mạch anh ta, tay còn lại lấy ngân châm, đâm thẳng vào thiên linh cái của Trương Cố. Cơ thể Trương Cố run lên, sau đó khôi phục hô hấp.

Nhìn thấy Trương Cố đã có hô hấp, Nhạc Sở Nhân đi thẳng lên lầu hai.

Diêm Cận vẫn âm trầm đứng tại chỗ, ánh mắt như chim ưng đảo qua từng ngóc ngách trong căn nhà.

Nhạc Sở Nhân lên lầu hai, mẹ Trương và tiểu Xuyên mới mười tuổi nằm bất động trên giường.

Cô nhanh chóng tới cứu tiểu Xuyên, đâm mấy ngân châm lên đầu đứa trẻ, thân mình đứa nhỏ run rẩy, sau đó bắt đầu thở được.

Đặt đứa nhỏ sang bên cạnh để cứu mẹ Trương, động tác của Nhạc Sở Nhân rất nhanh, đợi tới khi mẹ Trương khôi phục hô hấp, tiểu Xuyên bên này cũng đã mở được mắt.

“Nhạc sư phụ….” Thanh âm trẻ con không có sức, nhưng sắc mặt nhanh chóng hồng hào trở lại.

“Tiểu Xuyên, tối hôm qua có người tới nhà con sao?” Ôm tiểu Xuyên vào lòng, Nhạc Sở Nhân nhẹ giọng hỏi. (MTLTH.dđlqđ)

“Vâng ạ.” Tiểu Xuyên vừa gật vừa trả lời.

“Còn đau không?” Lấy mấy cây châm ra khỏi đầu đứa nhỏ, lại dịu dàng kiểm tra trên dưới một lượt cho tiểu Xuyên.

“Không ạ. Nhạc sư phụ, đó là ai ạ?” Nhắc tới người kia, tiểu Xuyên rõ ràng sợ hãi.

“Không sao, không có việc gì, đừng sợ. Con nhớ là đừng nói cho ai, cũng bảo bà nội là không được nói gì hết, còn cô đi báo án.” Mẹ Trương lớn tuổi rồi, tuy có hô hấp nhưng vẫn không mở được mắt.

“Dạ.” Tiểu Xuyên gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng.

“Uống nhiều nước, con mau đi lấy nước cho bà nội đi.” Xoa xoa đầu đứa nhỏ, Nhạc Sở Nhân đứng dậy xuống lầu. (MTLTH.dđlqđ)

Dưới lầu, Trương Cố đã tỉnh, ngân châm vẫn còn cắm trên đầu. Không có Nhạc Sở Nhân, anh ta không dám tự lấy châm xuống.

“Anh Trương, anh cảm thấy thế nào rồi?” Nhạc Sở Nhân nhìn thoáng qua Diêm Cận vẫn luôn đứng ở lầu một.

Trương Cố vẫn ngồi ở chỗ cũ, sắc mặt hồi phục không nhanh bằng tiểu Xuyên: “Anh tốt hơn nhiều rồi. Nhạc sư phụ, tối hôm qua có một người lạ tới nhà anh, sau đó anh không còn nhớ gì nữa.”

“Không có việc gì, anh nhớ phải uống nhiều nước, chuyện này trước phải giấu kín. Hay là như vậy, anh đến nhà trưởng thôn nói chuyện, dặn thôn dân không được tự ý tiếp đón người lạ.” Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Diêm Cận.

“Được, anh biết rồi.” Trương Cố gật đầu, lời nói của Nhạc Sở Nhân rất có trọng lượng trong trại.

“Đại Tướng quân, chúng ta đi thôi.” Cô đi qua nắm lấy bàn tay hắn. Bàn tay hắn vừa lớn vừa thô ráp, rất có hương vị nam nhân.

“Ừ.” Hắn gật đầu, hai người lập tức rời đi.

“Hiện tại có khả nằn lớn là lão vẫn luôn giấu mình trong trại. Đại Tướng quân, em nghĩ không bằng chúng ta tắt hết các thiết bị ngoài tường, chờ lão ta tìm đến.”Cô nghiêng đầu nhìn hắn, dưới ánh mặt trời, hắn đệp trai tới hoàn hảo.

“Em định làm vậy thật sao?” Diêm Cận cúi đầu nhìn cô, con ngươi minh mẫn.

“Vâng. Đại Tướng quân, mắt anh đẹp thật đấy.” Nhìn đôi mắt hắn, Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm, đẹp muốn chết luôn.

Diêm Cận ngốc lăng, cong khóe môi: “Thật không?”

“Phải.” Cô gật thật mạnh. Quyết định dừng lại, ngửa đầu nghiêm túc nhìn đôi mắt hắn, càng nhìn càng thấy đẹp.
===========
Chương 177-3: Ngoại truyện 9: Tình nồng 3
Diêm Cận cúi đầu nhìn cô, chiều cao của hai người chênh lệch rất lớn. Một người ngửa đầu, một người cúi đầu, trông rất tình cảm.

“Đẹp trai thật!” Nhạc Sở Nhân kiễng chân, hai tay ôm lấy má hắn, hôn lên môi hắn một cái.

Diêm Cận cứng người, người hơi ngả về sau né tránh, hai tay giữ chặt đầu cô không cho lại gần hơn nữa: “Có người.”

Nhạc Sở Nhân nhìn hai bên đường, cười tủm tỉm nói với hắn: “Sao vậy? Em không được hôn anh à?”

“Được chứ.” Làm sao lại không được? Cô muốn cái gì cũng được. Chỉ là hôn trước mặt người khác….hắn cảm thấy rất ngượng. Đồng thời trong đầu lại không khỏi hiện lên hình ảnh nàng bên cạnh Cần Vương gia, thoáng chốc hắn không biết bản thân có nên xấu hổ không nữa.

Khóe môi cong lên, Nhạc Sở Nhân dùng sức giữ chặt đầu hắn, mạnh mẽ hôn một cái lên môi hắn: “Đại Tướng quân của em, anh trong sáng thật đấy. Ngược lại nhìn em cứ như ác bá chọc ghẹo dân nam vậy. Đi thôi, hai ta trở về rồi nói.” Buông hắn ra, hai người lại dắt tay nhau rời đi. (MTLTH.dđlqđ)

Vừa về đến nhà, Nhạc Sở Nhân lập tức tắt hết các thiết bị phòng chống trên tường rào, chuẩn bị cho việc đêm nay bị người nọ tập kích.

Bên kia sườn núi, đội hình cảnh dắt theo chó nghiệp vụ lục soát gần như cả khu rừng. Tuy có tìm được chút dấu vết nhưng lại không tìm thấy người. Dù là thi thể ngày ấy cũng tìm không thấy.

Chuyện tà môn như thế này không tới vài ngày liền nổi tiếng, không ít đài truyền hình lặn lội đường xa tới lấy tin. Từ xa nhìn con đường dẫn vào trại, từng hàng xe nối đuôi nhau đi vào, nơi thâm sơn này trong mấy chốc cũng trở nên náo nhiệt hơn.

“Bình thường chẳng mấy khi em tự mình vào bếp nấu cơm, nhưng em nấu cơm ngon lắm đấy. Hôm nay em mở đại tiệc cho anh thưởng thức.” Nhạc Sở Nhân bận rộn trong phòng bếp, Diêm Cận tựa người ở cửa bếp, nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, khóe môi hắn vẫn luôn cong lên.

“Ôi chao, Đại Tướng quân, anh đã không ngủ một đêm rồi đấy, Anh không cần nghỉ ngơi sao?” Nhìn hắn rất có tinh thần, ánh mắt cô tựa như đèn điện, chớp mắt liền sáng lên.

Diêm Cận lắc đầu: “Anh quen rồi. Những lúc dẫn quân đánh giặc, mấy đêm không ngủ là chuyện thường tình.”

“Em lại chẳng khỏe được như anh. Em có thể thức được một đêm, nhưng sang ngày hôm sau lại cảm thấy rất mệt mỏi.” Nhạc Sở Nhân đáp lại.

Đôi mắt Diêm Cận tựa như có ý cười, nhìn cô tay chân nhanh nhẹn, hắn cảm thấy rất thích bộ dáng này của cô.

“Anh lấy giúp em mấy cái đĩa với.” Hai tay đều không tiện, Nhạc Sở Nhân không ngại ngùng sai khiến Diêm Cận.

Diêm Cận cũng rất chiều cô, nghe lời đi lấy đĩa đặt trước mặt cô. (MTLTH.dđlqđ)

“Anh đặt chỗ này này.” Hất cằm ý bào Diêm Cận đặt ở nơi phù hợp.

“Em thấy anh khá thích đồ ăn nhẹ, em làm hai phần cho anh.” Nghiêng đầu nhìn hắn, nháy mắt với hắn mấy cái, rất xinh đẹp.

Diêm Cận cúi đầu chăm chú nhìn cô, tựa như ngoại trừ cô, tất cả mọi thứ xung quanh đều không quan trọng.

Tầm mắt dần dần trượt từ tai cô đi xuống, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy cô rất mềm mại. Đêm qua được ôm lấy cô, cảm giác ấy lại xao động trong lòng.

Giang tay ôm lấy cô từ phía sau, cả người cô như thể được khảm vào lòng hắn.

Nhạc Sở Nhân hơi đờ người, tủm tỉm cười: “Đại Tướng quân, ngực anh rất thoải mái.”

Diêm Cận mở to mắt nhìn trong chốc lát, tầm mắt cuối cùng đặt lên đôi môi cô.

Đỏ tươi, mềm mại, quyến rũ dụ hoặc, yết hầu hắn nhúc nhích, nhịn không được nuốt nước miếng.

Hắn chậm rãi cúi đầu, càng ngày càng gần, hô hấp của cô phả lên mặt hắn khiến sống lưng hắn tê dại.

Nhìn hắn lại gần, Nhạc Sở Nhân nheo mắt. Hôn môi sao? Đúng là cô chưa từng thử qua. Nhìn môi của hắn, cô rất muốn cảm thụ một chút, không biết có cứng rắn lạnh lùng như vẻ ngoài của hắn hay không. Thế nhưng cô cảm thấy hẳn là rất mềm mại, ấm áp, hơn nữa hương vị cũng rất tốt.

Chóp mũi chạm nhau, Diêm Cận ôm cô sát vào lòng mình. Trong lòng âm thầm tự thêm dũng khí, cuối cùng dùng sức áp lên môi Nhạc Sở Nhân.

Hô hấp tạm dừng trong thoáng chốc, Nhạc Sở Nhân chớp mắt, tiến sát vào người hắn, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.

Cánh môi hơi mở, đầu lưỡi tò mò liếm môi hắn một cái. Người đang ôm cô lập tức phát run.

Cảm nhận phản ứng của hắn, Nhạc Sở Nhân nhịn không được cong khóe môi, tiếp tục dùng đầu lưỡi chạm vào môi hắn. Thế nhưng người đàn ông này vậy mà vẫn cứng đờ người.

“Ha ha, Đại Tướng quân, anh đúng là đồ đầu gỗ.” Nhạc Sở Nhân thật sự chịu không nổi, xoay đầu cười. Tiếng hô hấp thả lỏng bên tai càng làm cô cười lớn hơn nữa.

“Anh xin lỗi.” Giọng nói có chút ám ách, Diêm Cận mặt đỏ hồng.

Nhạc Sở Nhân vẫn đang cười, rúc vào trong ngực hắn cười sảng khoái một trận.

Nhìn cô cười, Diêm Cận càng cảm thấy xấu hổ. Hắn thật sự rất kích động, khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, đầu óc hắn lập tức trống rỗng, ngay cả năng lực tự hỏi cũng không có.

“Tuy rằng có hơi đầu gỗ nhưng em thích thế. Chậc chậc, thuần khiết bậc này, nhìn em có vẻ như rất xấu xa, đáng khinh.” Ngửa đầu nhìn mặt hắn, Nhạc Sở Nhân khoa trương lắc đầu thở dài, trong mắt đều là ý cười. (MTLTH.dđlqđ)

Diêm Cận cũng nhịn không được mà cười, cúi đầu, trán chạm trán cô: “Lần sau anh sẽ cố gắng không hồi hộp nữa.”

“Không sao, anh vẫn có thể tiếp tục hồi hộp, em rất thích.” Vỗ vỗ ngực hắn mấy cái, rất rắn chắc.

Mặc kệ cho cô gõ, dù cô có dùng sức tới đâu, đối với hắn cũng chỉ là gãi ngứa.

“Được rồi, buông em ra nào. Anh không đói, em đói.” Nhéo nhéo người này mấy cái. Sức hắn lớn, so sức với hắn, toàn thân cô chắc cũng chỉ bằng bàn tay hắn.

Thả lỏng sức nhưng tay vẫn không rời thắt lưng cô. Cơ thể cô mềm mại như vậy, hắn thật sự không muốn buông ra chút nào.

“Đại Tướng quân, em nhớ cho dù là trên ti vi hay trong sử sách đều đề cập tới việc thời đại của anh, đàn ông đều ba vợ bốn nàng hầu. Hình như nhà có chút của cải, con trai hơn mười tuổi đã hiểu được việc nam nữ, còn có cả nha đầu thông phòng. Nhà anh là thế gia Tướng quân, thân cao vị trọng, có phải anh vẫn có hai ba thị thiếp hầu hạ không?” Nhạc Sở Nhân liếc hắn, tò mò hỏi.

Diêm Cận lắc đầu: “Không nói anh, phụ thân anh cả đời cũng chỉ có một mình mẫu thân.”

“Oa, bố anh đúng là khí phách. Trách không được sinh dưỡng anh tốt như vậy, di truyền hoàn hảo.” Chuyện này đúng là ngoài ý muốn đối với Nhạc Sở Nhân, ánh mắt cô rõ ràng sáng lên.

Nhìn cô vui vẻ như vậy, Diêm Cận cũng nhiễm theo cả ý cười: “Từ nhỏ anh đã tập võ, bảy tuổi vào Hộ Quốc tự, ở đó mười năm, sau đó lại vào quân doanh. Em nói xem anh lấy đâu ra thời gian mà tìm nữ nhân? Về sau, anh lại một lòng hy vọng cho Tô nhi có thể ổn định địa vị. Điều kiện cho điều đó là việc anh phải thủ hộ biên cương an toàn, anh đã sớm chuẩn bị cho việc cả đời chỉ sống một mình.”

Nhạc Sở Nhân dừng động tác trên tay, nhìn hắn, lòng sinh ra vài phần yêu thương.

“Thời niên thiếu nghe theo gia huấn, trưởng thành lại bôn ba vì muội muội. Đại Tướng quân, từ nay về sau, anh nên sống vì chính mình.” Cô có thể cảm nhận được tâm tình của anh, bất đắc dĩ như vậy.

Diêm Cận nhìn cô, đôi mắt rất sáng, cô có thể nhìn thấy ảnh ngược của bản thân: “Từ nay về sau, anh sống vì em.”

Trong lòng cảm động, Nhạc Sở Nhân mím môi: “Được, em nuôi anh, nuôi cả đời.”

Bàn tay đặt lên gáy cô, Diêm Cận khẽ hôn một cái lên môi cô: “Cảm ơn em.”

Cô cười khẽ, tên cổ nhân này, càng nhìn càng thấy thuận mắt, càng nhìn càng thấy thích.

back top