Chương 29
Buổi tối trở lại phòng ngủ, gương mặt Lý Viện Viện hơi hoang mang. Chu Tình vừa gặm bánh quy vừa cất giọng hỏi han cô.
Lý Viện Viện trả lời: "Tớ nhìn thấy cô gái cậu kể rồi."
Chu Tình giật mình, làm rơi cả cái bánh xuống bàn: "Thế nào hả? Chạm trán nhau rồi à? Cô ta nói gì với cậu? Yến Tư Thành thì thế nào, có tỏ thái độ rõ ràng không?" Cậu ta gấp giọng hỏi han, khiến Trương Tĩnh Trữ cũng buông sách xuống, quay sang nhìn Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện nghe nhắc tới Yến Tư Thành càng thêm hoảng hốt, cho đến khi Chu Tình kéo mạnh tay cô, cô mới hoàn hồn lại, nói: "A, ừ, ờ, gặp rồi. Cô ta khiêu khích tớ, còn cười nhạo tớ béo, Tư Thành..." Lý Viện Viện dừng một lát: "Thái độ của Tư Thành vẫn bình thường."
Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ ngạc nhiên, Chu Tình bực bội nói: "Mẹ kiếp, còn dám khiêu khích cậu, thích làm tiểu tam thế cơ à! Oắt con!"
Trương Tĩnh Trữ cũng tức lên: "Nó cười nhạo cậu mà Yến Tư Thành không cho nó một trận à?"
Nhìn mấy cô bạn cùng phòng còn kích động hơn cả cô, Lý Viện Viện hơi ngây ra, cười trừ: "Các cậu lo gì chứ, mình tớ cũng xử lý được cô ta."
Mặc dù Lý Viện Viện nói vậy, nhưng Trương Tĩnh Trữ và Chu Tình vẫn tức tối như trước, bọn họ nghĩ lúc Lý Viện Viện bị "ức hiếp", với tư cách bạn trai mà Yến Tư Thành lại chả phản ứng gì, đúng là chẳng ra dáng đàn ông chút nào.
Lý Viện Viện thực sự không thể giải thích với họ, đành để Yến Tư Thành mang tiếng xấu, thôi thì mặc kệ bọn họ vậy.
Đêm nằm trên giường, Lý Viện Viện ôm ngực, hồi tưởng lại lúc Yến Tư Thành nói "anh là của cô", trái tim tựa hồ như hạt giống đang nảy mầm, cứ xao động mãi không thôi. Có lẽ cô đã thực sự "động lòng".
Tự dưng nảy sinh rung động với một người mà từ xưa tới nay luôn coi như anh trai và người thân trong nhà, Lý Viện Viện chợt cứ thấp tha thấp thỏm không yên.
Cô nghĩ, cô tựa hồ như một cọng dưa trong lọ, những cọng dưa xung quanh đều lặp đi lặp lại rằng: "Cô thích Yến Tư Thành", "Yến Tư Thành thích cô", "Yến Tư Thành là tình lang của cô". Nói hoài nói mãi, đến lời nói dối cũng trở thành sự thật. Cô như thể bị thôi miên, bắt đầu tin rằng "cô và Yến Tư Thành đang yêu nhau."
Thế cho nên ban nãy cô mới nói năng như vậy, mới có thể động lòng, mới có thể vì sự khiêu khích của cô gái khác, mà trở nên...
Ghen tuông.
Ghen ư? Hồi tưởng lại cảnh bản thân nghiêm mặt hù dọa cô gái đó, Lý Viện Viện rúc trong chăn lắc đầu, không phải, chỉ vì cô ta cười nhạo dáng người cô, nên cô mới nổi giận... phản kháng.
Nghĩ vậy, Lý Viện Viện lại thấy bực tức.
Lúc cô xoay hông, cô ta lại dám cười nhạo cô. Lý Viện Viện túm chặt lấy chăn, nhớ lại vóc người mảnh mai tựa hồ gió thổi phát là bay của cô ta, Lý Viện Viện càng vặn xoắn chăn lại.
Chẳng phải chỉ là gầy thôi ư.
Trước đây cô rất gầy, bây giờ nhất định cũng có thể gầy đi được.
Sáng hôm sau, Lý Viện Viện dậy sớm hơn thường nhật, tự đến nhà ăn mua đồ ăn sáng, lúc Yến Tư Thành tới, Lý Viện Viện đã ăn gần xong. Thấy Yến Tư Thành giật mình ngạc nhiên, Lý Viện Viện vẫn bình tĩnh gặm bánh bao. Yến Tư Thành hơi xấu hổ nói: "Anh tới muộn."
Không, là cô tới sớm.
Nhưng cô vẫn im lặng ăn, không nói không rằng.
Cho tới tận lúc đến bên hồ đọc sách, Lý Viện Viện vẫn không nói nhiều hơn được mấy câu với Yến Tư Thành. Lý Viện Viện tự nhủ, trong khoảng thời gian này, cô nên cách xa anh một chút, càng xa cách, thì cảm giác rung động này sẽ càng nhanh biến mất. Cô sẽ lại tự nhiên thoải mái ở bên Yến Tư Thành như trước.
Cùng với kế hoạch "Duy trì khoảng cách với Yến Tư Thành", cô còn đề ra kế hoạch "Giảm béo cấp tốc".
Từ khi Lý Viện Viện quyết tâm giảm béo, thể trọng của cô quả thực đã giảm xuống không ít, có điều, hình như càng ngày cô càng không thể giảm thêm cân nào nữa, cách "ăn ít vận động nhiều" cũng không hiệu quả như trước, hơn nữa theo tâm lý thường tình, chuyện Tiểu Bàn từ chối đã qua từ lâu, chuyện bố Yến Tư Thành hiểu lầm cũng thế, bởi vậy Lý Viện Viện cũng hơi xao lãng, đôi khi buổi tối cô còn ăn một ít đồ ăn vặt nữa.
Tuy thỉnh thoảng vẫn có người trêu ghẹo cô, nhưng Lý Viện Viện cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Nhưng tiếng giễu cợt châm biếm của cô gái hôm qua khiến cô chợt bùng lên tức giận.
Cô tức không phải vì tiếng cười, mà tức vì người phát ra tiếng cười đó.
Cô ta không thích cô, cho nên mới xoay sang chế giễu thân thể cô.
Lý Viện Viện hí hoáy sửa chữa bản kế hoạch giảm béo, giảm một nửa lượng thức ăn, buổi tối vận động gấp đôi.
Xong xuôi, Lý Viện Viện bắt đầu nghiêm túc chấp hành.
Tối đầu tiên, Lý Viện Viện điên cuồng chạy, chạy hết số vòng như thường lệ, Yến Tư Thành ngừng lại, nhưng Lý Viện Viện không hề giảm tốc độ, vẫn chạy tiếp không ngừng.
Yến Tư Thành ngẩn ra, lại cất bước theo sát cô.
Tối nay chạy nhiều hơn nửa tiếng so với thường lệ.
Lý Viện Viện nghỉ xả hơi, liên tục thở phì phò. Yến Tư Thành chau mày: "Viện Viện, hôm nay em gắng sức quá."
Lý Viện Viện chống tay vào đầu gối, lắc đầu: "Không sao."
Vừa nói xong, di động của Yến Tư Thành chợt vang lên, anh nhìn màn hình, vô thức nhăn mặt, tắt máy, cất vào túi. Lý Viện Viện thấy vậy, bèn hổn hển hỏi anh: "Là cô gái... hôm qua... à?"
Yến Tư Thành gật đầu.
Lý Viện Viện cắn răng, không hiểu tại sao, bỗng dưng tiếp tục cất bước chạy.
Yến Tư Thành ngơ ngác, đuổi theo cô, tốc độ của Lý Viện Viện hiện giờ, anh sải vài bước là đuổi kịp: "Viện Viện, dừng lại đi, về nghỉ thôi."
"Thêm một vòng nữa."
Yến Tư Thành quen kiểu nghe theo lời cô, nên cũng chỉ trầm mặc, lo lắng dõi theo.
Tối nay Lý Viện Viện vô cùng kiệt sức, cho nên dọc đường về, không phải cô cố tình im lặng, mà là mệt đến thở không ra hơi được nữa, đột nhiên, sau lưng cô loé lên ánh sáng, hoá ra là một chiếc xe đạp điện phóng vọt qua sát rạt.
Yến Tư Thành vô thức xoay vai cô lại, ôm vào lòng, chỉ khoảng ba giây liền buông ra.
Người lái xe đi xa rồi nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng chửi mắng, Yến Tư Thành cúi đầu nhìn Lý Viện Viện: "Em ổn chứ?"
Lý Viện Viện gật đầu, càng cúi đầu thấp xuống, phủi nhẹ quần áo, rầu rĩ thốt: "Không sao."
Cho tới tận lúc về ký túc xá, Lý Viện Viện vẫn không ngẩng lên nhìn Yến Tư Thành, càng miễn bàn tới chuyện vui vẻ chúc anh ngủ ngon như thường lệ. Anh không tránh khỏi mở lời trước: "Viện Viện."
Lý Viện Viện tựa hồ tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt anh.
Ngoại trừ thần thái hơi hoang mang, thì đại khái không có gì khác biệt, chắc tối nay cô mệt quá? Yến Tư Thành thoáng yên tâm: "Ngủ ngon nhé."
"Ngủ... ngủ ngon."
Trông Lý Viện Viện vội vã như thể chạy trối chết, Yến Tư Thành lại một lần nữa cảm thấy lo lắng...
Quả nhiên là có chuyện kỳ lạ.
Yến Tư Thành càng lúc càng u sầu.
Lý Viện Viện càng ngày càng cố chấp, mỗi tối thời gian tập luyện của cô càng lúc càng dài, lượng vận động càng lúc càng lớn, có lần thấy cô kiệt sức tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn không chịu dừng lại. Hơn nữa Yến Tư Thành nhận thấy, ngoại trừ giờ tập luyện, còn lại hầu như ở trường anh chẳng bao giờ bắt gặp Lý Viện Viện cả.
Trước đây nếu không có tiết, bọn họ còn có thể cùng tới thư viện, bây giờ đừng nói đến thư vệin, ngay cả lúc ăn cơm cũng không thấy mặt mũi Lý Viện Viện đâu, càng chẳng cần nói tới việc ngẫu nhiên hội ngộ ở vườn trường.
Như thể qua một đêm, Lý Viện Viện không còn quan hệ gì với anh.
Cho tới một hôm Yến Tư Thành vừa trò chuyện với bạn học, vừa xuống tầng, cậu bạn đột nhiên chỉ: "Ô, không phải là Lý Viện Viện à! Ơ kìa... Sao phải chạy nhanh thế?" Yến Tư Thành quay đầu lại, thấy Lý Viện Viện đang túm lấy Chu Tình còn đương ngơ ngác chạy thẳng tới toà nhà bên cạnh.
Bấy giờ Yến Tư Thành mới biết, Lý Viện Viện cố tình tránh mặt anh.
Lý Viện Viện lại...
Tránh mặt anh.
Lồng ngực như thể bị búa tạ đập phải, xương cốt vỡ tan.
Yến Tư Thành nhất thời không hiểu trong lòng đang thấy chua xót, hối tiếc hay buồn bã nữa. Anh chỉ cảm thấy mỗi bước chân lùi xa của cô như thể đang khoét ra từng cái lỗ trong lòng anh vậy. Khiến máu tươi trào ra tung toé.
Anh không gọi điện tra hỏi, chỉ trầm mặc ăn cơm một mình, đi học một mình, tới sân tập một mình, thế nhưng hôm nay đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng Lý Viện Viện đâu.
Yến Tư Thành chờ nửa tiếng, rốt cuộc nhịn không nổi bấm số gọi cô.
"Viện Viện." Anh gọi tên cô, che giấu tâm tình: "Hôm nay em không tới tập luyện à?"
"A... Ừ, không tới đâu." Cô nói: " Chu Tình hẹn em đi dạo phố."
Nghe bên cô truyền tới tiếng "Một... hai... một, một... hai... một", Yến Tư Thành biết cô đã tới sân tập của trường khác.
Anh kìm nén không hỏi, một lát sau, đành đáp: "Ừ."
Công chúa muốn làm gì, anh không thể xen vào. Thế nhưng cúp máy xong, bàn tay anh bất thần siết chặt lại.
Anh làm sai gì sao? Chỉ cần cô nói ra, anh sẽ sửa. Hay cô gặp chuyện gì? Chỉ cần nói ra, mặc kệ là chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ che chắn cho cô, giúp cô xử lý thoả đáng.
Tại sao hết lần này tới lần khác... Phải trốn tránh anh chứ.
Hôm sau có buổi tập CLB Taekwondo, giờ nghỉ, Lục Thành Vũ trêu chọc anh: "Này Yến Tư Thành, cậu bày ra bộ dạng thất tình làm chi vậy."
Yến Tư Thành ngửa đầu uống nước, không màng đến cậu ta.
Lục Thành Vũ biết tính anh, cũng không so đo, chi huých vào tay anh: "Này, nhìn xem, Kiều Tiểu Lộ lại đến rồi kìa." Yến Tư Thành nhìn lướt qua, rồi lại im lặng uống nước.
Lục Thành Vũ dài giọng: "Cậu cãi nhau với Lý Viện Viện à, mấy ngày rồi không thấy hai người đi với nhau đấy."
Câu nói này chọc đúng vào nỗi đau của Yến Tư Thành, anh bóp chặt chai nước, toan đứng lên bỏ đi. Lục Thành Vũ cười cười túm lấy anh: "Cãi nhau thật rồi, này, lỗi là ở cậu đấy."
Yến Tư Thành đang không biết làm thế nào với Lý Viện Viện, nghe vậy không khỏi lia mắt liếc Lục Thành Vũ. Anh thật sự... không biết mình sai ở đâu.
"Vẫn còn thấy oan uổng à. Để tớ phân tích cho mà nghe." Lục Thành Vũ đặt tay lên cổ Yến Tư Thành, chậm rãi nói: "Nhìn Kiều Tiểu Lộ đi, cậu biết rõ cô ta thích cậu, theo đuổi cậu, vậy Lý Viện Viện cũng biết đúng không?"
Yến Tư Thành liếc nhìn, hình như, có vẻ đúng là... Lý Viện Viện bắt đầu trở nên kỳ quái từ sau hôm chạm trán Kiều Tiểu Lộ ở sân tập.
"Rõ ràng là Lý Viện Viện cũng biết rồi." Lục Thành Vũ vỗ vào tay Yến Tư Thành: "Cậu còn cần tớ giải thích rõ ngọn ngành à, ai nhìn vào chẳng biết Lý Viện Viện đang ăn dấm chua hả."
Ăn... dấm chua?
Buổi tối trở lại phòng ngủ, gương mặt Lý Viện Viện hơi hoang mang. Chu Tình vừa gặm bánh quy vừa cất giọng hỏi han cô.
Lý Viện Viện trả lời: "Tớ nhìn thấy cô gái cậu kể rồi."
Chu Tình giật mình, làm rơi cả cái bánh xuống bàn: "Thế nào hả? Chạm trán nhau rồi à? Cô ta nói gì với cậu? Yến Tư Thành thì thế nào, có tỏ thái độ rõ ràng không?" Cậu ta gấp giọng hỏi han, khiến Trương Tĩnh Trữ cũng buông sách xuống, quay sang nhìn Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện nghe nhắc tới Yến Tư Thành càng thêm hoảng hốt, cho đến khi Chu Tình kéo mạnh tay cô, cô mới hoàn hồn lại, nói: "A, ừ, ờ, gặp rồi. Cô ta khiêu khích tớ, còn cười nhạo tớ béo, Tư Thành..." Lý Viện Viện dừng một lát: "Thái độ của Tư Thành vẫn bình thường."
Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ ngạc nhiên, Chu Tình bực bội nói: "Mẹ kiếp, còn dám khiêu khích cậu, thích làm tiểu tam thế cơ à! Oắt con!"
Trương Tĩnh Trữ cũng tức lên: "Nó cười nhạo cậu mà Yến Tư Thành không cho nó một trận à?"
Nhìn mấy cô bạn cùng phòng còn kích động hơn cả cô, Lý Viện Viện hơi ngây ra, cười trừ: "Các cậu lo gì chứ, mình tớ cũng xử lý được cô ta."
Mặc dù Lý Viện Viện nói vậy, nhưng Trương Tĩnh Trữ và Chu Tình vẫn tức tối như trước, bọn họ nghĩ lúc Lý Viện Viện bị "ức hiếp", với tư cách bạn trai mà Yến Tư Thành lại chả phản ứng gì, đúng là chẳng ra dáng đàn ông chút nào.
Lý Viện Viện thực sự không thể giải thích với họ, đành để Yến Tư Thành mang tiếng xấu, thôi thì mặc kệ bọn họ vậy.
Đêm nằm trên giường, Lý Viện Viện ôm ngực, hồi tưởng lại lúc Yến Tư Thành nói "anh là của cô", trái tim tựa hồ như hạt giống đang nảy mầm, cứ xao động mãi không thôi. Có lẽ cô đã thực sự "động lòng".
Tự dưng nảy sinh rung động với một người mà từ xưa tới nay luôn coi như anh trai và người thân trong nhà, Lý Viện Viện chợt cứ thấp tha thấp thỏm không yên.
Cô nghĩ, cô tựa hồ như một cọng dưa trong lọ, những cọng dưa xung quanh đều lặp đi lặp lại rằng: "Cô thích Yến Tư Thành", "Yến Tư Thành thích cô", "Yến Tư Thành là tình lang của cô". Nói hoài nói mãi, đến lời nói dối cũng trở thành sự thật. Cô như thể bị thôi miên, bắt đầu tin rằng "cô và Yến Tư Thành đang yêu nhau."
Thế cho nên ban nãy cô mới nói năng như vậy, mới có thể động lòng, mới có thể vì sự khiêu khích của cô gái khác, mà trở nên...
Ghen tuông.
Ghen ư? Hồi tưởng lại cảnh bản thân nghiêm mặt hù dọa cô gái đó, Lý Viện Viện rúc trong chăn lắc đầu, không phải, chỉ vì cô ta cười nhạo dáng người cô, nên cô mới nổi giận... phản kháng.
Nghĩ vậy, Lý Viện Viện lại thấy bực tức.
Lúc cô xoay hông, cô ta lại dám cười nhạo cô. Lý Viện Viện túm chặt lấy chăn, nhớ lại vóc người mảnh mai tựa hồ gió thổi phát là bay của cô ta, Lý Viện Viện càng vặn xoắn chăn lại.
Chẳng phải chỉ là gầy thôi ư.
Trước đây cô rất gầy, bây giờ nhất định cũng có thể gầy đi được.
Sáng hôm sau, Lý Viện Viện dậy sớm hơn thường nhật, tự đến nhà ăn mua đồ ăn sáng, lúc Yến Tư Thành tới, Lý Viện Viện đã ăn gần xong. Thấy Yến Tư Thành giật mình ngạc nhiên, Lý Viện Viện vẫn bình tĩnh gặm bánh bao. Yến Tư Thành hơi xấu hổ nói: "Anh tới muộn."
Không, là cô tới sớm.
Nhưng cô vẫn im lặng ăn, không nói không rằng.
Cho tới tận lúc đến bên hồ đọc sách, Lý Viện Viện vẫn không nói nhiều hơn được mấy câu với Yến Tư Thành. Lý Viện Viện tự nhủ, trong khoảng thời gian này, cô nên cách xa anh một chút, càng xa cách, thì cảm giác rung động này sẽ càng nhanh biến mất. Cô sẽ lại tự nhiên thoải mái ở bên Yến Tư Thành như trước.
Cùng với kế hoạch "Duy trì khoảng cách với Yến Tư Thành", cô còn đề ra kế hoạch "Giảm béo cấp tốc".
Từ khi Lý Viện Viện quyết tâm giảm béo, thể trọng của cô quả thực đã giảm xuống không ít, có điều, hình như càng ngày cô càng không thể giảm thêm cân nào nữa, cách "ăn ít vận động nhiều" cũng không hiệu quả như trước, hơn nữa theo tâm lý thường tình, chuyện Tiểu Bàn từ chối đã qua từ lâu, chuyện bố Yến Tư Thành hiểu lầm cũng thế, bởi vậy Lý Viện Viện cũng hơi xao lãng, đôi khi buổi tối cô còn ăn một ít đồ ăn vặt nữa.
Tuy thỉnh thoảng vẫn có người trêu ghẹo cô, nhưng Lý Viện Viện cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Nhưng tiếng giễu cợt châm biếm của cô gái hôm qua khiến cô chợt bùng lên tức giận.
Cô tức không phải vì tiếng cười, mà tức vì người phát ra tiếng cười đó.
Cô ta không thích cô, cho nên mới xoay sang chế giễu thân thể cô.
Lý Viện Viện hí hoáy sửa chữa bản kế hoạch giảm béo, giảm một nửa lượng thức ăn, buổi tối vận động gấp đôi.
Xong xuôi, Lý Viện Viện bắt đầu nghiêm túc chấp hành.
Tối đầu tiên, Lý Viện Viện điên cuồng chạy, chạy hết số vòng như thường lệ, Yến Tư Thành ngừng lại, nhưng Lý Viện Viện không hề giảm tốc độ, vẫn chạy tiếp không ngừng.
Yến Tư Thành ngẩn ra, lại cất bước theo sát cô.
Tối nay chạy nhiều hơn nửa tiếng so với thường lệ.
Lý Viện Viện nghỉ xả hơi, liên tục thở phì phò. Yến Tư Thành chau mày: "Viện Viện, hôm nay em gắng sức quá."
Lý Viện Viện chống tay vào đầu gối, lắc đầu: "Không sao."
Vừa nói xong, di động của Yến Tư Thành chợt vang lên, anh nhìn màn hình, vô thức nhăn mặt, tắt máy, cất vào túi. Lý Viện Viện thấy vậy, bèn hổn hển hỏi anh: "Là cô gái... hôm qua... à?"
Yến Tư Thành gật đầu.
Lý Viện Viện cắn răng, không hiểu tại sao, bỗng dưng tiếp tục cất bước chạy.
Yến Tư Thành ngơ ngác, đuổi theo cô, tốc độ của Lý Viện Viện hiện giờ, anh sải vài bước là đuổi kịp: "Viện Viện, dừng lại đi, về nghỉ thôi."
"Thêm một vòng nữa."
Yến Tư Thành quen kiểu nghe theo lời cô, nên cũng chỉ trầm mặc, lo lắng dõi theo.
Tối nay Lý Viện Viện vô cùng kiệt sức, cho nên dọc đường về, không phải cô cố tình im lặng, mà là mệt đến thở không ra hơi được nữa, đột nhiên, sau lưng cô loé lên ánh sáng, hoá ra là một chiếc xe đạp điện phóng vọt qua sát rạt.
Yến Tư Thành vô thức xoay vai cô lại, ôm vào lòng, chỉ khoảng ba giây liền buông ra.
Người lái xe đi xa rồi nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng chửi mắng, Yến Tư Thành cúi đầu nhìn Lý Viện Viện: "Em ổn chứ?"
Lý Viện Viện gật đầu, càng cúi đầu thấp xuống, phủi nhẹ quần áo, rầu rĩ thốt: "Không sao."
Cho tới tận lúc về ký túc xá, Lý Viện Viện vẫn không ngẩng lên nhìn Yến Tư Thành, càng miễn bàn tới chuyện vui vẻ chúc anh ngủ ngon như thường lệ. Anh không tránh khỏi mở lời trước: "Viện Viện."
Lý Viện Viện tựa hồ tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt anh.
Ngoại trừ thần thái hơi hoang mang, thì đại khái không có gì khác biệt, chắc tối nay cô mệt quá? Yến Tư Thành thoáng yên tâm: "Ngủ ngon nhé."
"Ngủ... ngủ ngon."
Trông Lý Viện Viện vội vã như thể chạy trối chết, Yến Tư Thành lại một lần nữa cảm thấy lo lắng...
Quả nhiên là có chuyện kỳ lạ.
Yến Tư Thành càng lúc càng u sầu.
Lý Viện Viện càng ngày càng cố chấp, mỗi tối thời gian tập luyện của cô càng lúc càng dài, lượng vận động càng lúc càng lớn, có lần thấy cô kiệt sức tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn không chịu dừng lại. Hơn nữa Yến Tư Thành nhận thấy, ngoại trừ giờ tập luyện, còn lại hầu như ở trường anh chẳng bao giờ bắt gặp Lý Viện Viện cả.
Trước đây nếu không có tiết, bọn họ còn có thể cùng tới thư viện, bây giờ đừng nói đến thư vệin, ngay cả lúc ăn cơm cũng không thấy mặt mũi Lý Viện Viện đâu, càng chẳng cần nói tới việc ngẫu nhiên hội ngộ ở vườn trường.
Như thể qua một đêm, Lý Viện Viện không còn quan hệ gì với anh.
Cho tới một hôm Yến Tư Thành vừa trò chuyện với bạn học, vừa xuống tầng, cậu bạn đột nhiên chỉ: "Ô, không phải là Lý Viện Viện à! Ơ kìa... Sao phải chạy nhanh thế?" Yến Tư Thành quay đầu lại, thấy Lý Viện Viện đang túm lấy Chu Tình còn đương ngơ ngác chạy thẳng tới toà nhà bên cạnh.
Bấy giờ Yến Tư Thành mới biết, Lý Viện Viện cố tình tránh mặt anh.
Lý Viện Viện lại...
Tránh mặt anh.
Lồng ngực như thể bị búa tạ đập phải, xương cốt vỡ tan.
Yến Tư Thành nhất thời không hiểu trong lòng đang thấy chua xót, hối tiếc hay buồn bã nữa. Anh chỉ cảm thấy mỗi bước chân lùi xa của cô như thể đang khoét ra từng cái lỗ trong lòng anh vậy. Khiến máu tươi trào ra tung toé.
Anh không gọi điện tra hỏi, chỉ trầm mặc ăn cơm một mình, đi học một mình, tới sân tập một mình, thế nhưng hôm nay đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng Lý Viện Viện đâu.
Yến Tư Thành chờ nửa tiếng, rốt cuộc nhịn không nổi bấm số gọi cô.
"Viện Viện." Anh gọi tên cô, che giấu tâm tình: "Hôm nay em không tới tập luyện à?"
"A... Ừ, không tới đâu." Cô nói: " Chu Tình hẹn em đi dạo phố."
Nghe bên cô truyền tới tiếng "Một... hai... một, một... hai... một", Yến Tư Thành biết cô đã tới sân tập của trường khác.
Anh kìm nén không hỏi, một lát sau, đành đáp: "Ừ."
Công chúa muốn làm gì, anh không thể xen vào. Thế nhưng cúp máy xong, bàn tay anh bất thần siết chặt lại.
Anh làm sai gì sao? Chỉ cần cô nói ra, anh sẽ sửa. Hay cô gặp chuyện gì? Chỉ cần nói ra, mặc kệ là chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ che chắn cho cô, giúp cô xử lý thoả đáng.
Tại sao hết lần này tới lần khác... Phải trốn tránh anh chứ.
Hôm sau có buổi tập CLB Taekwondo, giờ nghỉ, Lục Thành Vũ trêu chọc anh: "Này Yến Tư Thành, cậu bày ra bộ dạng thất tình làm chi vậy."
Yến Tư Thành ngửa đầu uống nước, không màng đến cậu ta.
Lục Thành Vũ biết tính anh, cũng không so đo, chi huých vào tay anh: "Này, nhìn xem, Kiều Tiểu Lộ lại đến rồi kìa." Yến Tư Thành nhìn lướt qua, rồi lại im lặng uống nước.
Lục Thành Vũ dài giọng: "Cậu cãi nhau với Lý Viện Viện à, mấy ngày rồi không thấy hai người đi với nhau đấy."
Câu nói này chọc đúng vào nỗi đau của Yến Tư Thành, anh bóp chặt chai nước, toan đứng lên bỏ đi. Lục Thành Vũ cười cười túm lấy anh: "Cãi nhau thật rồi, này, lỗi là ở cậu đấy."
Yến Tư Thành đang không biết làm thế nào với Lý Viện Viện, nghe vậy không khỏi lia mắt liếc Lục Thành Vũ. Anh thật sự... không biết mình sai ở đâu.
"Vẫn còn thấy oan uổng à. Để tớ phân tích cho mà nghe." Lục Thành Vũ đặt tay lên cổ Yến Tư Thành, chậm rãi nói: "Nhìn Kiều Tiểu Lộ đi, cậu biết rõ cô ta thích cậu, theo đuổi cậu, vậy Lý Viện Viện cũng biết đúng không?"
Yến Tư Thành liếc nhìn, hình như, có vẻ đúng là... Lý Viện Viện bắt đầu trở nên kỳ quái từ sau hôm chạm trán Kiều Tiểu Lộ ở sân tập.
"Rõ ràng là Lý Viện Viện cũng biết rồi." Lục Thành Vũ vỗ vào tay Yến Tư Thành: "Cậu còn cần tớ giải thích rõ ngọn ngành à, ai nhìn vào chẳng biết Lý Viện Viện đang ăn dấm chua hả."
Ăn... dấm chua?